Góc Nhìn Thứ Tư - Mạc Thần Hoan

Chương 31



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Góc nhìn thứ tư Chương 31

 

Chương 31

 

Thành phố Trung Đô.

 

Những bông tuyết trắng trên bầu trời theo tiếng ca thuần khiết cao thượng chìm vào dòng máu bẩn thỉu.

 

Tiếng thì thầm kêu khóc vang vọng khắp các con phố và ngõ hẻm, ở mọi góc phố đều có người nước mắt đầy mặt khóc nức nở. Nhưng không phải là toàn bộ thành phố Trung Đô. Cuộc diễu hành này lấy tiểu khu Trường Mỹ làm trung tâm và chỉ lan đến 5 tiểu khu lân cận có mật độ dân số cao.

 

"Đội trưởng Vương, hiện tại đã có hơn một nghìn người tham gia 'Diễu hành hiến tế ngắt đầu'!"

 

Trong điện thoại, Lý Tiếu Tiếu nói chuyện rất nhanh và nghiêm túc.

 

"Cần phải nhanh chóng ngăn chặn điều này, ngày càng có nhiều người tham gia."

 

Nghe vậy, người dùng cấp 5 cường tráng mạnh mẽ nắm chặt điện thoại, sự tức giận và căm ghét tràn ngập khuôn mặt.

 

Họ vừa mới phát hiện ra vụ chặt đầu này cách đây mười hai giờ. Chỉ mới một thời gian ngắn trôi qua, bọn họ dốc hết toàn lực huy động lực lượng của Ủy ban Người dùng toàn Hoa Hạ, rốt cuộc mới đem sự tình tra ra được một chút mặt mày, lần ra dấu vết từ doanh nhân nước ngoài Howard đến từ Khu tô giới Pháp vào thế kỷ trước.

 

Và sau đó là cuộc diễu hành.

 

Là trùng hợp sao?

 

Hay kẻ chủ mưu phía sau phát hiện ra họ đã lần ra được hắn nên đã ngay lập tức bắt đầu kế hoạch cuối cùng của mình?

 

Vương Thao nhìn quanh.

 

Dọc theo cả một con phố dài, vô số người trẻ tuổi thần sắc chết lặng bước vào đội ngũ diễu hành hiến tế.

 

Cô gái nắm lấy tay bạn trai khóc lóc van xin anh ta đừng tham gia; Người mẹ ôm chặt eo con trai, dùng hết sức lực để ngăn không cho cậu bé giơ tay lên.

 

Những gương mặt trẻ chiếm phần lớn trong đám đông. Nhưng thỉnh thoảng vẫn có một số khuôn mặt lớn tuổi hơn.

Tại sao?

 

Tại sao lại có nhiều người thế!

 

Đây là chuỗi logic gì, cư nhiên có thể dùng một lần đem nhiều nạn nhân cuốn vào như vậy! Đây ít nhất cũng là chuỗi logic cấp 6... Không, chuỗi logic cấp 6 có thể đạt tới quy mô đáng sợ như vậy sao?

 

Một chuỗi logic đồng thời cuốn vào hàng ngàn người cùng một lúc, đây là người dùng cấp 6 sao?

 

Những bông tuyết lạnh thấu xương rơi xuống trán Vương Thao. Ngay sau đó, hắn nhanh chóng quay đầu lại. Sắc mặt hắn so với tuyết rơi đầy trời còn muốn lạnh lẽo hơn. Hắn cố hết sức để kiềm chế cơn tức giận trong giọng nói: "Cổ của nạn nhân không dễ dàng bị nhấc ra như vậy. Ngoại trừ người dùng cấp 5 hàng đầu, chỉ có chính họ mới có thể tự mình tách ra! Tất cả mọi người, phạm vi toàn thành phố, ngăn cản nạn nhân nhấc đầu lên. Chỉ cần họ không động thủ, họ sẽ không chết!"

 

"Rõ!"

 

Đội Thanh trừng Thành phố Trung Đô, Ủy ban Người dùng, Cảnh sát, Nhân viên Chính Phủ...

 

Mấy vạn người đã xuống đường để ngăn cản những nạn nhân tham gia cuộc diễu hành hiến tế ngắt đầu của chính mình.

 

Nhưng họ rất nhanh phát hiện ra rằng quyết tâm nhấc đầu lên của nạn nhân vượt quá sức tưởng tượng của họ. Triệu Hận giữ chặt cánh tay của một cậu bé mười lăm tuổi. Cậu bé dường như không cảm thấy cổ tay mình bị kiềm chế, nhìn thẳng về phía trước và khẽ hát, tụng những bài Thánh ca, vừa tiến về phía trước vừa giơ tay lên.

 

Sức mạnh cánh tay của Triệu Hận cấp bốn đã đạt tới một tấn, đây không phải là lực lượng mà một cậu bé bình thường có thể chống lại được.

 

Nhưng tay hắn đã giơ lên.

 

Triệu Hận kinh hãi mở to mắt. Hắn nhìn vào cánh tay của cậu bé trong lớp tuyết dày như lông ngỗng, rồi nó răng rắc một tiếng đứt gãy. Xương trắng đâm thủng lớp da ở khuỷu tay, máu tươi cuồn cuộn chảy ra. Nhưng bàn tay gãy vẫn giơ lên! Cậu bé cũng không cảm thấy đau đớn, thậm chí động tác giơ tay lên cũng không có một tia đình trệ.

 

"không cần!"

 

Triệu Hận nắm lấy cổ tay cậu bé.

 

"Rắc-"

 

Cổ tay cũng bị gãy.

 

Xương cốt máu tươi đầm đìa tiếp tục di chuyển lên trên.

 

...Không phải là không có giải pháp!

 

Triệu Hận dùng đôi tay to lớn của mình che kín cổ cậu bé, không cho đôi bàn tay kinh khủng đầy máu kia có cơ hội chạm vào cổ.

 

Triệu Hận quay đầu nói: "Hành động ngắt đầu này là một phần của chuỗi logic. Trừ khi tay của họ bị chặt đứt hoàn toàn, nếu không, bất kể tay họ bị tổn thương như thế nào, họ vẫn sẽ không dừng lại hành vi tự ngắt đầu. Tay của họ không còn trong phạm vi kiểm soát của dây thần kinh. Cho dù xương cốt bị chặt đứt, huyết nhục vỡ ra, chỉ cần có một chút da thịt kết nối, đều có thể khiến họ tiến hành 'ngắt đầu'. Cho nên, hãy che cổ của họ lại và đừng để họ có cơ hội chạm vào cổ!"

 

Không ngừng suy nghĩ.

 

Không chỉ riêng người dùng mà còn cả người bình thường.

 

Sau khi phát hiện ra hành vi của các thành viên đội Thanh trừng, ngoài những người sợ hãi hoảng loạn bỏ chạy, càng có nhiều người sôi nổi đứng ra học theo nhóm người Triệu Hận, ngăn chặn cổ của những người diễu hành để họ không có cơ hội chạm vào cổ mình.

 

Một người không thể che lại toàn bộ cổ được nên hai người cùng nhau tới.

 

Máy bay không người lái bay qua thành phố, ghi lại cảnh tượng những người diễu hành.

 

"Đội trưởng Vương, những người diễu hành này đều hướng về cùng một hướng!"

 

“Đúng vậy!” Vẻ mặt của Vương Thao càng thêm lạnh lẽo.

 

Trong Ủy ban Người dùng Thành phố Trung Đô, phía sau vô số dãy máy tính, Lý Tiếu Tiếu ngước nhìn về phía màn hình lớn nhất ở chính diện phòng họp. Nhân viên kỹ thuật nhanh chóng gõ bàn phím, trên màn hình hiện ra cảnh quay từ trên cao: khu dân cư Trường Mỹ, khu dân cư Phú Cát, khu dân cư Nhân Thái… Trên năm tuyến đường chính của thành phố được bao quanh bởi những khu dân cư này, những người tham gia diễu hành vừa tháo đầu mình ra, vừa thành kính bước về cùng một hướng.

 

Các kỹ thuật viên đã kết nối năm đường diễu hành lại với nhau.

 

Nhìn vào điểm hội tụ của năm đường thẳng trên màn hình, Lý Tiếu Tiếu kinh ngạc thốt lên: "Là Khu ô nhiễm 81! Bọn họ đều đang hướng về Khu ô nhiễm 81!"

 

Vương Thao sửng sốt.

 

Khu ô nhiễm số 81.

 

Một trong những khu vực ô nhiễm "sạch sẽ" nhất ở thành phố Trung Đô!

 

Nếu không phải khu ô nhiễm số 81 quá sạch sẽ thì đã không có nhiều khu dân cư đông đúc được xây dựng xung quanh khu vực này như vậy.

 

Không lãng phí thời gian, Lý Tiếu Tiếu nói ra suy đoán của mình: "Đội trưởng Vương, anh hẳn đã biết suy đoán của Tề Tư Mẫn. Cô ấy tin rằng vụ tự tử của 'Giáo hoàng' và 'Bạch viện' có thể không phải là sự sụp đổ logic, mà là giết người! Bây giờ chúng ta không biết tại sao hung thủ lại giết 'Bạch viện', nhưng nếu cái chết của 'Giáo hoàng' không phải là ngẫu nhiên, mà là tất yếu, thì cái chết của ông ta nhất định có liên quan mật thiết đến cuộc diễu hành hiện tại.

 

"Vương Thao, anh là người dùng cấp 5 mạnh nhất ở Trung Đô, anh đã tận mắt nhìn thấy thi thể của 'Giáo Hoàng Miện Quan'. Suy nghĩ một chút, chuỗi logic của ông ta và đoàn diễu hành hiện tại có liên quan gì! Anh nhất định phải suy nghĩ!"

 

Anh là người dùng cấp 5.

 

Anh là đội trưởng của Đội Thanh trừng Thành phố Trung Đô.

 

Suy nghĩ……

 

Suy nghĩ!

 

Vương Thao nhắm mắt lại.

 

Hắn là người duy nhất của Đội Thanh trừng nhìn thấy thi thể của Giáo Hoàng Miện Quan.

 

Cái chết của Giáo Hoàng Miện Quan đã được xác nhận chưa?

 

Đã chết.

 

Ông ta chắc chắn đã chết.

 

Vậy chuỗi logic của ông ta có mất kiểm soát không?

 

Không thể nào. Khi bất kỳ chuỗi logic nào mất kiểm soát, người đầu tiên bị ảnh hưởng chắc chắn là chính chủ nhân của nó. Giáo Hoàng Miện Quan không bị ô nhiễm và biểu hiện bên ngoài của ông ta trông giống như một vụ tự tử bình thường. Chuỗi logic của ông ta chắc chắn không nằm ngoài tầm kiểm soát.

 

Từ Từ!

 

Vương Thao hét lớn: "Từ Khải, chuỗi logic của người dùng cấp 3 'Mỹ Nữ Khăn Thơm' đã mất kiểm soát, nhưng bản thân người đó không bị ô nhiễm, đúng không!"

 

Từ Khải sửng sốt, vội vàng trả lời: "Đúng vậy! Vào thời khắc Vương Thái tử vong, chuỗi logic của hắn đồng thời được nâng cấp, mất kiểm soát. Chuỗi logic của hắn mất kiểm soát, nhưng hắn cũng đã chết. Cho nên hắn không bị ô nhiễm. Chuỗi logic sẽ không ô nhiễm một người chết."

 

Vương Thao: "Cái chúng ta đang phải đối mặt bây giờ chính là chuỗi logic của Giáo Hoàng Miện Quan."

 

Trong tiếng ca thánh khiết, Vương Thao đối mặt với cơn gió lạnh buốt, nhìn về phía Khu 81: "Quên chuyện Giáo Hoàng Miện Quan đã chết nửa năm trước đi. Chúng ta đang đối mặt với chuỗi logic của hắn. Nhân của Giáo Hoàng Miện Quan phải là một người trong sạch về thể xác và tinh thần. Cho nên, nạn nhân bước vào chuỗi logic trước tiên phải là một xử nữ, tiếp theo đến có tính cách tốt bụng và cao thượng."

 

Triệu Hận vội vàng nói: "Những người diễu hành phần lớn đều là người trẻ tuổi!"

 

"Trong sáng về tâm hồn và thể xác, còn trinh tiết, nên phần lớn đều là người trẻ đúng không!" Từ Khải kinh ngạc, đại não hoạt động nhanh chóng, nhớ lại chuỗi logic của Giáo Hoàng Miện Quan mà mình nghe được: "Thời gian 12 giờ tử vong có thể bỏ qua. Tất cả các nhánh rẽ trên chuỗi logic  này hiện tại chúng ta đều bỏ qua. Chỉ nhìn vào nhân cùng quả cơ bản nhất của nó — chặt đứt nhân quả đó!

 

“Nhân cũng vô ích, những nạn nhân đã bị cuốn vào thì không có khả năng tự thoát ra.

 

“Quả: nếu Giáo Hoàng Miện Quan không đích thân gỡ đầu họ xuống, thì họ sẽ quay mặt về hướng có Giáo Hoàng Miện Quan, thực hiện cuộc diễu hành đầy thành kính, tự mình tháo đầu xuống, quỳ một gối, giơ cao đầu, hiến dâng cho Giáo hoàng.”

 

Hiến dâng cho Giáo hoàng!

 

Giây tiếp theo, tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía đầu đoàn diễu hành.

 

Vương Thao đạp đất, thân hình của người dùng cấp 5 hóa thành tia chớp lao về phía khu vực ô nhiễm số 81.

 

Giáo Hoàng Miện Quan ở ngay đó!

 

Vương Thao gầm lên, lao nhanh về phía vị trí của "Giáo Hoàng Miện Quan quan". Hắn không biết người chết sẽ sống lại như thế nào, nhưng đó là một mắt xích cần thiết trong chuỗi logic. Nếu chuỗi logic của Giáo Hoàng Miện Quan chỉ về hướng đó, thì nhất định phải có ý nghĩa của nó.

 

Triệu Hận, Từ Khải và những người khác ở lại, cố gắng hết sức ngăn cản mọi người tự nhấc đầu mình.

 

Đột nhiên, Triệu Hận nhìn quanh: "Tiêu Cẩn Dư đâu?"

 

Từ Khải sửng sốt, kinh ngạc hỏi: "Vừa rồi còn nhìn thấy cậu ấy, người đâu rồi?"

 

Tuyết rơi che trời lấp đất, dày đặc như lưỡi đao, lạnh lẽo rạch qua hàng lông mày thanh tú của thanh niên. Cái lạnh buốt thấu xương len lỏi vào từng lỗ chân lông trên gương mặt, nhưng Tiêu Cẩn Dư không dừng lại.

 

Cậu giành lấy một chiếc xe đạp công cộng ven đường, dùng tốc độ nhanh nhất, không ngoảnh đầu lại, lao thẳng về hướng Đông của thành phố.

 

Tàu điện ngầm đã dừng hoạt động trong cảnh hỗn loạn.

 

Ga tàu điện ngầm Trường  Kiệt cách nhà mới của Tiêu Cẩn Dư 10 km và đi qua một khu vực ô nhiễm.

 

Khoảnh khắc tiếp theo sau khi đạp xe vào khu vực ô nhiễm, Tiêu Cẩn Dư lập tức giơ ngón tay lên chạm vào mí mắt. Bỗng nhiên, vô số nhân tố logic đầy màu sắc và đen kịt hòa lẫn với tuyết rơi dày đặc tiến vào mắt cậu. Tiêu Cẩn Dư tránh xa những nơi có nhiều yếu tố ô nhiễm, cố gắng hết sức tìm một con đường sạch sẽ.

 

Chẳng mấy chốc, thời gian sử dụng năm phút của Góc Nhìn Thứ Tư đã kết thúc.

 

Trong mắt truyền đến một cơn đau nhói bén nhọn, những bông tuyết bay vào mắt khiến Tiêu Cẩn Dư không thể mở mắt ra.

 

Nhưng cậu không nhắm mắt.

 

Hãy tiếp tục sử dụng Góc Nhìn Thứ Tư!

 

Tiêu Cẩn Dư không bao giờ nghĩ rằng lần đầu tiên mình bước vào khu vực ô nhiễm lại là hôm nay và trong tình huống như thế này.

 

Trong khu vực ô nhiễm rộng lớn hoang vắng, có một chiếc xe đạp đơn độc đang lao nhanh.

 

Tiêu Cẩn Dư dường như cảm nhận được từ nơi sâu thẳm của khu ô nhiễm, một cỗ vẩn đục ghê tởm mang theo ác ý khủng khiếp muốn kéo cậu vào trong. Đôi mắt đau đến mức ch** n**c mắt sinh lý. Tiêu Cẩn Dư tránh né những nhân tố ô nhiễm đang bay về phía mình, tiếp tục tiến về phía trước.

 

"Mẹ!"

 

Cuối cùng cũng về đến nhà!

 

Ở sân sau của ngôi nhà trệt, cơ thể đã sớm mệt đến nỗi tay chân run rẩy, đôi mắt cũng đau đớn đến mức chen đầy tơ máu đỏ ngầu. Nhưng Tiêu Cẩn Dư không lãng phí một giây nào. Cậu dùng cả hai tay, vội vàng đào đất.

 

Đào đất lên, mở khóa hầm và nhảy xuống.

 

Ngay khi ánh sáng xuyên qua mặt đất, hơi thở của cậu cũng dừng lại.

 

Tiêu Cẩn Dư ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trung niên đang ngồi trên ghế sofa xem TV.

 

Cậu chỉ mất nửa giờ liền về đến nhà.

 

Sau khi nhảy xuống hầm, không khí xung quanh chìm trong sự im lặng vô tận.

 

Tiêu Cẩn Dư ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.

 

Đất đã chặn tiếng tuyết rơi ầm ĩ và gào thét trên mặt đất. Mẹ ăn tĩnh trên ghế sofa, lặng lẽ xem tivi giấy. Không có tiếng hát thánh ca nào, không có ngắt đầu, và không có ai hướng về phía vương miện, dâng hiến chiếc đầu đẫm máu thuần khiết và tối thượng cho ngôi vương ấy.

 

Lòng Tiêu Cẩn Dư bỗng chốc bình lặng lại.

 

"Mẹ."

 

Thanh niên nói một cách bình tĩnh rồi bước về phía ghế sofa.

 

Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên thùng thùng trong căn hầm hẹp. Tiêu Cẩn Dư đi đến trước mặt mẹ mình, nửa ngồi xổm xuống, ngẩng đầu lên. Đột nhiên, tầm nhìn của cậu dừng lại khi bắt gặp đôi mắt nhắm chặt của người phụ nữ. Môi Tiêu Cẩn Dư khẽ nhúc nhích, dường như có thứ gì đó chặn ngang trong cổ họng. Một lúc lâu sau, cậu mới khàn giọng gọi một tiếng:

 

"Mẹ ơi”

 

Âm thanh ấy khẽ run, mang theo chút mơ hồ và bối rối.

 

“Con về rồi, mẹ.”

 

Người phụ nữ trên ghế sofa nhắm mắt lại và không trả lời.

 

"……Mẹ?"

 

Trong căn hầm tối tăm, thanh niên ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn người mẹ trước mặt.

 

Đột nhiên, Tiêu Cẩn Dư nhìn thấy vai mẹ mình run lên.

 

Bà ấy có vẻ muốn đứng dậy.

 

——Mẹ đứng dậy.

 

"Rầm--"

 

Vì động tác đứng lên, một cái đầu bất ngờ rơi khỏi vai và rơi vào tay mẹ.

 

Tiêu Cẩn Dư khẽ mấp máy môi, không tiếng động nhìn theo.

 

Cậu nhìn mẹ mình quay lại, hướng về Khu ô nhiễm 81, nhìn mẹ quỳ một gối xuống đất.

 

Cậu nhìn mẹ hướng về phía Giáo Hoàng, giơ đầu lên cao...

 

Sau đó.

 

Dâng lên vương miện.

 

Cơn gió thổi vào hầm đột nhiên dừng lại.

"Mẹ?"

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...