Góc nhìn thứ tư Chương 32
Chương 32
"Không thể buông tay!" Triệu Hận hét lớn từ xa.
Tuyết rơi lặng lẽ trên mu bàn tay Triệu Hận, hắn ôm chặt lấy cổ của thiếu niên mười lăm tuổi trước mặt. Chỉ cách Triệu Hận 5 mét, một người đàn ông và một người phụ nữ đang hợp sức cùng nhau che cổ một cô gái trẻ trông khoảng hai mươi tuổi.
Cô gái mặc một chiếc áo khoác bông thật dày màu đỏ. Trên bầu trời đầy những bông tuyết trắng, đôi mắt cô đờ đẫn và, trong miệng ngân ca. Đôi tay liên tục giơ tay lên duỗi về phía cổ. Mặc dù người đàn ông và người phụ nữ xa lạ đã cố gắng hết sức để che khuất cổ của cô, nhưng động tác sờ cổ của cô gái vẫn không có ngừng lại.
Những móng tay thuôn dài của cô gái liên tục chọc vào bàn tay đang che cổ, đem làn da trên bàn tay đó bấm đến phát xanh. Cuối cùng, móng tay của cô gái đã xuyên qua làn da của người đàn ông đang giúp đỡ, chọc vào máu thịt.
"Ah!" Người đàn ông hét lên đau đớn, tay phải vô thức buông ra.
Triệu Hận mở to mắt: "Đừng thả ra!!!"
Cô gái lại lần nữa giơ tay lên chạm thẳng vào cổ mình.
Đột nhiên, một bàn tay nối tiếp đặt lên.
Từ Khải ôm che lại cổ cô gái, đỏ mắt nói với Triệu Hận: "Vương Thao đâu, hắn đi chỗ nào rồi!"
Cuộc diễu hành long trọng và nghiêm trang này vẫn đang tiếp tục tiến về phía trước.
Có người đã cố gắng quấn thứ gì đó quanh cổ những người diễu hành, chẳng hạn như túi ni lông, quần áo và găng tay. Tuy nhiên, những người diễu hành không chỉ đơn giản giơ tay ngắt cổ mình; khi gặp chướng ngại vật, bọn họ sẽ giật mạnh ra. Dù có dùng bao nhiêu sức lực đi nữa cũng không thể ngăn được người đó ngắt đầu mình ra ngay cả khi xương họ đã gãy.
Trên mặt đất nhợt nhạt và tĩnh lặng, những bông hoa máu dần dần nở rộ.
Thành phố Trung Đô, Khu vực ô nhiễm 81.
Người dùng cấp 5 mạnh nhất lao thẳng vào khu vực ô nhiễm sạch sẽ này, tuyết thổi thẳng vào đôi mắt rực lửa giận dữ của Vương Thao. Hắn đứng trên mảnh đất bằng phẳng, hoang tàn của khu 81, ánh mắt lướt nhanh khắp bốn phía.
Hồ xanh hóa chất đầy bụi đất và lá rụng, gạch ngói vỡ của các tòa nhà nằm rải rác khắp mặt đất...
Trên các thiết bị vui chơi cho trẻ em trong công viên phủ dày một lớp gỉ đồng, hai bên đường những hàng cây xanh lá vì bị bỏ hoang suốt hai mươi lăm năm, giờ chỉ còn trơ trọi lại những gốc cây trụi lá.
Trước khi xảy ra sự cố bức xạ loại A, khu ô nhiễm số 81 từng là một khu dân cư nhỏ.
Nơi đây có hai khu chung cư, một công viên nhỏ và một trung tâm cộng đồng quy mô nhỏ.
Thế nhưng đến năm thứ hai mươi lăm sau bức xạ loại A, nơi này chỉ còn là một vùng chết lặng lẽ, hòa tan vào thiên địa tĩnh mịch.
“Giáo Hoàng Miện Quan!”
Vương Thao gầm lên giận dữ, dùng tốc độ nhanh nhất tìm kiếm bóng dáng hung thủ trong khu 81.
[…Nếu ‘Giáo Hoàng Miện Quan’ không tháo đầu của đối tượng xuống, đối tượng cũng sẽ tự tháo đầu mình thực hiện hành vi hiến tế, giơ cao đầu lên quỳ một gối xuống đất, hướng về vị trí hiện tại của ‘Giáo Hoàng Miện Quan’. 】
Vì vậy, hướng mà tất cả những người diễu hành đang hướng đến chính là nơi Giáo Hoàng Miện Quan ẩn nấp!
Tuy nhiên, nửa giờ sau, Vương Thao đứng ở trung tâm khu vực ô nhiễm số 81.
Xung quanh yên tĩnh và trống trải, chỉ có tiếng gió tuyết gào thét cùng tiếng tuyết rơi nhẹ nhàng phá vỡ sự yên tĩnh của khu vực ô nhiễm.
Ngay sau đó, Vương Thao lấy điện thoại ra.
"Lý Tiếu Tiếu, tôi không phát hiện người sống nào ở Khu ô nhiễm 81. Không có dấu hiệu nào của người sống cả! Cô xác nhận lại lần nữa, phương hướng cuối cùng của toàn bộ đoàn diễu hành là Khu ô nhiễm 81 sao?"
Ủy ban Người dùng Thành phố Trung Đô.
Nghe những lời này trong điện thoại, Lý Tiếu Tiếu vô cùng sửng sốt. Sắc mặt thoáng chốc tối sầm lại, ngay lập tức ngước đầu nhìn lên màn hình lớn. "Kiểm tra lại lần nữa!"
Không thể có bất kì một sai lầm nào cả, mỗi người trong số họ đều không thể phạm sai lầm. .
Một phút sau.
Lý Tiếu Tiếu kiên quyết nói: "Chắc chắn không sai, hướng đi cuối cùng của đoàn diễu hành chính là Khu vực ô nhiễm số 81!"
Vương Thao thần sắc ngưng trọng.
Nhưng hắn không tìm thấy ai ở khu vực ô nhiễm số 81. Không một ai!
"Cô có thể định vị chính xác không?"
Lý Tiếu Tiếu lộ vẻ khó xử, cô mím môi nói: “Được!” Sau đó, cô ngẩng đầu ra lệnh: “Tối đa hóa chính xác điểm kết thúc của các nạn nhân tham gia cuộc diễu hành.”
Lệnh vừa ban ra, toàn bộ Bộ phận Bảo trì lập tức hành động.
Hàng chục chiếc drone bay vù vù trên không, ghi lại từng cảnh tượng thảm khốc đến không thể tưởng tượng nổi. Người thân, bạn bè, người lạ — ai nấy đều khóc cạn nước mắt vì những người đang hát thánh ca trong cuộc diễu hành. Họ dốc sức cứu giúp, nhưng vẫn không ngăn được từng người ngã xuống.
Quá nhiều, ngày càng có nhiều người tham gia cuộc diễu hành.
Các kỹ thuật viên với tốc độ nhanh nhất đã lập danh sách riêng biệt hơn một trăm nạn nhân có hành tung rõ ràng, đồng thời phân tích chi tiết hướng đi của họ. Trong chớp mắt, hàng trăm sợi chỉ đỏ rực rỡ từ khắp nơi trong thành phố Trung Đô đều hướng về Khu ô nhiễm số 81. Những sợi chỉ đỏ chằng chịt kết nối với nhau, cuối cùng tụ lại trong một khu dân cư.
Lý Tiếu Tiếu đợi một lúc.
"Đội trưởng Vương, ông ta đang ở khu vực giữa tòa nhà 18 và tòa nhà 20 trong khu dân cư Phú Dân! Ông ta ở đó! Không di chuyển!"
Giây tiếp theo, cuộc gọi bị ngắt, Vương Thao hóa thành một bóng đen, lao nhanh về phía đầu kia của khu ô nhiễm, tiểu khu Phú Dân.
Tiếng gió xé toạc không khí, nổ vang bên tai.
Người dùng cấp 5 mạnh nhất ở thành phố Trung Đô chỉ dùng 1 phút đã đến được cổng tiểu khu Phú Dân.
Cánh cổng rào sắt như lưới đã mục nát đổ sang một bên từ lâu, phủ đầy rêu xanh. Vương Thao không hề mất cảnh giác. Hắn nắm chặt tay thành nắm đấm, ánh mắt sắc bén như chim ưng lạnh lùng dò xét xung quanh.
“Rắc——”
Đế giày đạp nát một cành cây khô, Vương Thao bước qua những tòa nhà tầng.
Tòa nhà 14, Tòa nhà 16...
18 tòa nhà.
Ngay khi chân phải bước ra khỏi bóng tối của tòa nhà, Vương Thao căng chặt cơ bắp toàn thân. Hắn ngẩng đầu lên, tức giận nhìn con đường chạy giữa hai tòa nhà.
Đột nhiên, hắn dừng lại.
Những bông tuyết không tiếng động rơi xuống mặt đất bụi bặm.
Vương Đào nhìn con đường trống rỗng, đồng tử hơi hơi run rẩy.
…
"Đội trưởng!"
Triệu Ngận nghe điện thoại của Vương Thao. Hắn còn chưa kịp nói hết câu, đầu dây bên kia, giọng nam trầm khàn áp lực đã vang lên: "Tiểu Cẩn Dư có ở đó không?"
Triệu Ngận sửng sốt nhìn quanh bốn phía: "Không có! Không biết Tiêu Cẩn Dư đã chạy đi đâu. Lần cuối tôi nhìn thấy cậu ấy là một giờ trước."
"Nếu cậu ta ở thì cậu tìm người mang máy dò tới đây!"
"Đội trưởng?"
"Mang nhiều máy dò một chút. Tôi muốn một trăm máy dò... Không, mang tất cả máy dò nhân tố logic của thành phố Trung Đô đến đây!"
Một thành viên của Đội Thanh trừng thay thế hắn tiếp tục giữ chặt cổ cậu bé.
Triệu Hận không hiểu chuyện gì đang xảy ra, khẽ đáp một tiếng "Vâng", rồi ngẩng đầu lên, bông tuyết tạt thẳng vào mặt. Một hạt tuyết lạnh buốt theo gió len vào mắt khiến Triệu Hận không khỏi nheo mắt lại. Khi mở mắt ra lần nữa, dưới bầu trời u ám xám xịt, hắn nhìn thấy một người.
Giữa tiếng thánh ca vang lên cao vút đầy trang nghiêm, một thanh niên cao gầy mảnh khảnh, mặc chiếc áo khoác trắng ngắn, cúi đầu bước tới trong im lặng.
Ngược chiều với dòng người hát vang tiến bước, trận tuyết lớn phủ kín trời đất trở thành nền nhạc tĩnh lặng phía sau lưng cậu. Thanh niên lặng lẽ tiến về phía trước. Đôi giày nhẹ nhàng giẫm lên lớp tuyết xốp, bóng dáng đơn bạc và cô độc, cơn gió lạnh buốt thổi ào ào như muốn đem cậu quật ngã.
Tiêu Cẩn Dư ngẩng đầu, đôi mắt trong trẻo nhìn bầu trời xám xịt.
Môi cậu hơi hé mở. Một hạt tuyết rơi trên chóp mũi cao thẳng.
Triệu Hận ngơ ngẩn nhìn.
Hắn đột nhiên cảm thấy rất bi thương.
Giữa tiếng hát vang vọng khắp trời đất, khắp nơi đều vang lên tiếng người khóc lóc, la hét. Người trẻ tuổi mà hắn rất quen thuộc không hề khóc, chỉ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Chính là, cậu dường như rất khổ sở.
…
Triệu Hận tiến lên phía trước, giữ lấy Tiêu Cẩn Dư: "Tiểu Cẩn Dư, cậu đi đâu vậy!"
Tiêu Cẩn Dư cúi đầu, nhìn Triệu Hận vẻ mặt nghiêm túc. Thật lâu sau, hàng mi lớn lên thật dài khẽ rung động. Cậu dường như đột nhiên tỉnh lại, sự sống dần dần hồi sinh trong đôi mắt.
"Tìm ra hung thủ đứng sau chuyện này chưa?"
Ánh mắt của thanh niên lạnh lẽo, giọng nói đạm mạc đến cực điểm đột nhiên vang lên, xuyên thấu vào tai Triệu Hận.
Triệu Hận sửng sốt.
Hắn cảm thấy giống như có chỗ nào đó không giống.
Không có thời gian để suy nghĩ quá nhiều. Triệu Hận kéo người tiến về phía Khu vực ô nhiễm số 81: "Nếu thật sự là chuỗi logic của Giáo Hoàng Miện Quan đang giết người, vậy thì bản thân ông ta nhất định phải ở đích đến cuối cùng của cuộc diễu hành." Hắn nhanh chóng giải thích cho Tiêu Cẩn Dư những phát hiện của Ủy ban Người dùng trong một giờ qua: "... Tóm lại, Giáo Hoàng Miện Quan hẳn phải ở Khu vực ô nhiễm số 81, nhưng chúng tôi không thể tìm thấy ông ta! Đội trưởng cần cậu, cần cậu sử dụng chuỗi logic của mình để tìm ra vị trí của ông ta!"
Mười phút sau.
Triệu Hận dẫn Tiêu Cẩn Dư đến Khu vực ô nhiễm số 81.
Bên trong khu dân cư cũ đã bị bỏ hoang nhiều năm này, hàng chục người dùng đang cầm máy dò tìm kiếm "Giáo Hoàng Miện Quan" đang ẩn nấp.
Tiêu Cẩn Dư không lãng phí thời gian. Cậu tay phải lên và vuốt qua mí mắt.
Thế giới đột nhiên chuyển sang màu đen trắng.
Tiếng gió bên tai càng lúc càng mạnh, Tiêu Cẩn Dư nhìn quanh bốn phía.
Rất sạch, thực sự rất sạch sẽ .
Không có yếu tố logic nhiều màu sắc nào được nhìn thấy, yếu tố ô nhiễm màu đen cũng không có.
Trong cơn gió lạnh, những bông tuyết rơi trên hàng mi thật dày của thanh niên. Tiêu Cẩn Dư mở to mắt, ánh mắt cẩn thận quét qua từng ô cửa sổ, từng cái cây, từng viên gạch ngói giữa tòa nhà số 18 và số 20. Cậu không thể bỏ sót bất kỳ một góc nào, không ai biết kẻ giết người đang ẩn náu ở đâu.
Đột nhiên.
"Ở đó!"
Vương Thao và Triệu Ngận đều kinh hãi, vội vàng đi theo Tiêu Cẩn Dư đến cuối đường.
Đây là một vườn hoa có diện tích khoảng 20 mét vuông. Bởi vì nhiều năm không có người xử lý mà cỏ dại mọc tràn lan.
Tiêu Cẩn Dư gắt gao mở to mắt, nhìn chằm chằm vào đốm sáng đen thong thả bay ra từ mặt đất. Nó bay quá chậm, cứ ba mươi giây mới xuất hiện một cái, hòa lẫn vào những bông tuyết dày đặc trên bầu trời, rất khó phát hiện.
Triệu Hận: "Vườn hoa nhỏ này sao? Có phải có vấn đề gì với vườn hoa này không?"
Một cơn đau nhói xuyên tim truyền đến từ nhãn cầu, gần như trong nháy mắt khi cơn đau xuất hiện, Tiêu Cẩn Dư đã đau đến cắn đầu lưỡi. Vị rỉ sét bỗng chốc lan tỏa trong khoang miệng, nhưng cậu không nhắm mắt lại.
Tiêu Cẩn Dư nhìn chằm chằm vào yếu tố ô nhiễm bay ra từ trong lòng đất kia.
Là từ đâu bay ra tới?
"Mắt cậu chảy máu?!" Triệu Hận kinh hô.
Ánh mắt Vương Thao sắc bén lên. "Đừng sử dụng chuỗi logic nữa. Cậu chỉ là người dùng cấp 1. Là vườn hoa này có vấn đề? Mọi người tập hợp, đem vườn hoa này đào lên..."
"Ở đó!"
Giọng nói của Vương Thao dừng lại.
Trong cơn tuyết rơi dày đặc như lông ngỗng, thanh niên tuấn tú đau đến cắn vỡ môi, cơ thể ngăn không được run rẩy. Đôi mắt đẫm máu cùng nước mắt không nhắm lại mà gắt gao nhìn chằm chằm vào hắn.
Tiêu Cẩn Dư giơ tay chỉ về góc vườn hoa.
"Ông ta ở đó."
Một lát sau.
Vương Thao: “…Được!”
***
Năm phút sau.
Họ đào một bình tro cốt từ trong đất.
Tiêu Cẩn Dư lau sạch máu và vệt nước trên má rồi sải bước tiến lên.
Triệu Hận mang bình đựng tro cốt từ độ sâu mười mét dưới lòng đất lên.
Vương Thao mở lọ ra, nhìn đống tro đen đặc bên trong.
[…Ngẩng cao đầu, quỳ một gối xuống đất và hướng mặt về vị trí hiện tại của ‘Giáo Hoàng Miện Quan’. 】
Trên thực tế, khi Tiêu Cẩn Dư chỉ vào vườn hoa, trong lòng mọi người đều có một suy đoán không đúng. Tuy nhiên, ngay cả khi đã chuẩn bị tâm lý thì khi sự thật được phơi bày trước mắt, nó vẫn như cũ thật châm chọc và tàn nhẫn.
"Hung thủ" mà bọn họ trăm cay ngàn đắng tìm kiếm hóa ra chỉ là một lọ tro cốt!
Giáo Hoàng Miện Quan thực sự đã chết, nửa năm trước đã chết. Ông ta chỉ để lại một bình tro cốt, nhưng nơi này lại chính là "vị trí" cuối cùng của ông ta.
"Răng rắc-"
Miệng hũ bằng sứ bị người dùng cấp 5 bóp nát thành bụi, Vương Thao lập tức giật lấy hũ tro từ tay Triệu Hận.
"Đội trưởng!"
"Bang--"
Vương Thao ném mạnh tro cốt của Giáo Hoàng Miện Quan xuống đất. Ngay lập tức, những mảnh xương vụn và tro cốt vỡ tung, bị gió cuốn lên, bay tán loạn trong không trung. Nhưng mà đám tro cốt này còn chưa kịp bay xa, chỉ thấy Vương Thao bất ngờ giáng một quyển xuống đất, hắn gầm lên, đồng thời vốc một nắm đất lên từ mặt đất, miệng đọc nhanh câu chú.
Ầm một tiếng vang dội, lửa lớn bùng cháy từ bốn phương tám hướng, vây chặt tất cả mọi người trong biển lửa.
Chẳng mấy chốc, ngọn lửa dữ dội bắt đầu co lại nhanh chóng, nó lướt qua đám người, chỉ đem tro cốt đang phiêu tán trong không khí của Giáo Hoàng Miện Quan bao lấy. Phạm vi của ngọn lửa dữ dội ngày càng thu hẹp, cuối cùng chỉ còn lại một quả cầu nhỏ, nằm gọn trong lòng bàn tay Vương Thao.
"Tôi vốn cho rằng, nếu muốn phá vỡ chuỗi logic của Giáo Hoàng Miện Quan, xét từ ‘quả’, có vẻ như chỉ có giết hắn mới có thể ngăn chặn hành vi hiến tế chặt đầu. Nhưng tôi không ngờ, hắn thật sự đã chết từ lâu. Hơn nữa dù chỉ còn lại tro cốt, những nạn nhân bị cuốn vào chuỗi logic vẫn có thể thực hiện 'hành hương' đối với tro cốt của hắn! Nhưng bây giờ," Vương Thao buông tay ra, "tro cốt của Giáo Hoàng Miện Quan... cũng đã không còn nữa."
Mọi người đều nhìn vào lòng bàn tay của Vương Thao.
Thế giới trước mắt trở nên mờ nhạt sau khi sử dụng Góc Nhìn Thứ Tư quá độ. Tiêu Cẩn Dư nheo mắt lại, cố gắng nhìn xem trong tay Vương Thao có thứ gì.
Tro cốt của Giáo Hoàng Miện Quan không còn.
Nó bị ngọn lửa kia thiêu hủy. Ngọn lửa này hẳn là chuỗi logic của Vương Thao. Làm sao nó có thể đốt cháy được đống tro tàn đã cháy một lần, Tiêu Cẩn Dư tạm thời không thể suy đoán được.
Nhưng giờ đây có vẻ như ngay cả tro tàn cuối cùng của Giáo Hoàng Miện Quan cũng đã biến mất.
Ngay sau khi tro tàn thiêu hủy, Lý Tiểu Tiểu gọi điện thoại.
Vương Thao tiếp nhận cuộc gọi.
"Đội trưởng Vương, dừng lại! Tất cả những người diễu hành đã dừng lại!"
Vương Thao nắm chặt điện thoại, lòng bàn tay mạnh mẽ gần như muốn đem chiếc điện thoại nhỏ bóp nát. Nhưng mà, mọi người còn chưa kịp vui mừng được vài giây, Lý Tiếu Tiếu đột nhiên kinh hãi nói: "Không đúng..."
Ánh mắt Vương Thao trở nên lạnh lẽo: "Có chuyện gì vậy!"
"Bọn họ... Vương Thao, bọn họ lại di chuyển rồi! Vẫn là phương hướng ban đầu, bọn họ tiếp tục di chuyển về phía trước. Bọn họ đang hướng về phía anh!"
Giữa vườn hoa hoang vu, tất cả người dùng đều chìm vào im lặng.
Vương Thao cúi đầu nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình. Hắn quay đầu nhìn Tiêu Cẩn Dư, nhanh chóng nói: "Cậu xác định nơi này chỉ có một hũ tro cốt sao? Tro cốt của Giáo Hoàng Miện Quan có thể nào bị hung thủ thực sự đứng sau chia thành nhiều hũ, chôn ở nhiều nơi khác nhau không?"
Tiêu Cẩn Dư ngẩng đầu lên.
Cậu chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mờ nhạt cường tráng của Vương Thao.
Nhưng mà, cậu vô cùng khẳng định: "Không. Chỉ có một cái này."
"Sao có thể như vậy được..."
"Thì ra vì vậy mới giết Bạch Viện Tử sao?"
Khi thanh niên nói xong, mọi người đều dừng mọi động tác, sôi nổi nhìn cậu.
Triệu Hận hoang mang hỏi: "Cậu nói 'Thì ra vì vậy mới giết Bạch Viện Tử sao?' là có ý gì?"
Tiêu Cẩn Dư lau đôi mắt ngày càng mờ đi, hít một hơi thật sâu rồi nhắm mắt lại. Nỗi lòng quay cuồng cùng cơn đau từ đôi mắt truyền đến đã bị kìm nén đến chỗ sâu nhất. Khi mở mắt ra lần nữa, Tiêu Cẩn Dư đã khôi phục thần sắc bình tĩnh. Cậu bình tĩnh phân tích: "Sau khi tôi bị cuốn vào cơn bão logic của Bạch Viện Tử. Tề Tư Mẫn đã giải thích qua chuỗi logic của Bạch Viện Tử là cái gì.
Không gian Bạch Viện Tử là một không gian độc lập thực sự tồn tại. Không gian này chỉ có Bạch Viện Tử là có thể ra vào tự do, còn những người khác muốn đi vào đều có hạn chế nhất định. Mà không gian này có tám lối ra…” Nói đến đây, Tiêu Cẩn Dư đột ngột dừng lại, như thể chợt nhớ ra điều gì đó, thì thầm một câu thật nhanh: “Có lẽ ngay từ đầu, chẳng hề tồn tại cái gọi là lối ra cố định nào cả.”
Sau đó, cậu ngẩng đầu lên, tiếp tục nói: “Đội trưởng Vương, lúc nãy anh cho rằng mình đã thiêu rụi hoàn toàn tro cốt của ‘Giáo Hoàng Miện Quan’ đúng không?”
Nghe vậy, Vương Thao mặt trầm xuống, gật đầu: “Đó là chuỗi logic của tôi. Tôi chắc chắn nó đã bị hủy. Hơn nữa, các cậu cũng không nhìn thấy nó nữa, đúng không?”
“Không nhìn thấy, có thực sự không còn sao?”
Vương Thao đột nhiên sững người.
Tiêu Cẩn Dư ngữ khí trấn định. Cậu không có ý tứ chỉ trích chất vấn, dường như cũng không có bất kỳ cảm xúc nào, chỉ là cực kỳ lý trí nói "Giống như rải tro cốt của Giáo Hoàng Miện Quan lên không trung. Gió sẽ thổi bay tro cốt của ông ta, chúng ta không thể nhìn thấy chúng. Nhưng những tro cốt này không biến mất hoàn toàn. Nhìn không thấy, không có nghĩa là không tồn tại. Về bản chất, chúng sẽ vĩnh viễn tồn tại. Trên thế giới này, chỉ có một cách để làm cho những tro cốt này biến mất hoàn toàn, để những người diễu hành không bao giờ tìm thấy chúng ở đâu, cũng không biết nên dâng đầu về hướng nào..."
Vương Thao từ từ mở to mắt, đọc ra cái tên: "Bạch Viện Tử..."
Tiêu Cẩn Dư liếc nhìn hắn.
Câu trả lời đã rõ như ban ngày.
Không sai, đó chính là Bạch Viện Tử.
Nhìn thì có vẻ như Vương Thao đã dùng chuỗi logic hủy diệt hoàn toàn tro cốt của Giáo Hoàng Miện Quan, nhưng những tro cốt này không thực sự biến mất. Nó vẫn tồn tại trong mảnh thiên địa này, nhưng mắt người nhìn không thấy, máy móc không thể phát hiện. Nhưng chuỗi logic của cậu biết "thi thể" của Giáo Hoàng Miện Quan ở đâu, mỗi một nạn nhân bị cuốn vào chuỗi logic Giáo Hoàng Miện Quan cũng biết, họ nên di chuyển về hướng nào!
Như thế nào mới có thể chân chính đem sự tồn tại của Giáo Hoàng Miện Quan hủy diệt hoàn toàn?
——Chỉ có Bạch Viện Tử.
Để Bạch Viện Tử sử dụng chuỗi logic, mang tro cốt của Giáo Hoàng Miện Quan vào không gian Bạch Viện Tử của mình và không bao giờ mang nó ra ngoài nữa.
Chỉ khi đó, Giáo Hoàng Miện Quan mới thực sự biến mất mãi mãi. Chuỗi logic này mới có thể vì thiếu hụt 'quả' mà dừng lại hoàn toàn!
Tiêu Cẩn Dư ngước đầu nhìn lên không trung.
Giờ khắc này, Tiêu Cẩn Dư bỗng nhiên hồi tưởng lại cảnh tượng trong không gian Bạch Viện Tử, cậu một lần lại một lần nhìn thấy những điểm sáng rực rỡ màu sắc nhảy xuống tàu điện ngầm.
Trước khi nhảy xuống tàu điện ngầm, những điểm sáng đó căn bản không hề có dấu hiệu bạo động nào, cũng không hề có một tia hỗn loạn. Chúng nhảy múa và xoay tròn trong không khí cực kỳ có quy luật. Sau đó, theo chân chủ nhân, rơi xuống tàu điện ngầm di chuyển như dòng nước xiết.
Kì thật từ lúc đó, những yếu tố logic còn sót lại của Bạch Viện Tử vẫn luôn cố gắng nhắc nhở hậu nhân: Chuỗi logic của hắn không hề có sự sụp đổ, hắn cũng không phải tự sát. Bởi vì không có một chuỗi logic nào đang sụp đổ lại có thể vận hành ổn định đến giây phút cuối cùng trước khi chết!
Trước khi chết, Bạch Viện Tử đã cố gắng hết sức để báo với người nhặt xác cho chính mình, hắn là bị người khác mưu sát. Vì vậy, chuỗi logic còn lại của hắn đã bùng nổ thành một cơn bão logic, kéo những người vô tội có tiềm lực vào đó. Nhưng mà những tin tức hắn có thể cung cấp thật sự quá ít. Ngay cả đối với Tiêu Cẩn Dư có thể nhìn thấy các nhân tố logic, thời gian hiểu biết của cậu về thế giới chuỗi logic này cũng quá ngắn, đối với nhân tố logic không đủ thấu hiểu nên không thể nào phát hiện ra ý định thật sự của hắn.
Suy nghĩ là cô độc.
Bạch Viện Tử không có bạn bè, nên không có ai biết chuỗi logic của anh ta thực ra vô cùng ổn định.
Chuỗi logic ổn định và mạnh mẽ này cũng chính là lý do thực sự khiến hung thủ đứng sau màn phải giết Bạch Viện Tử.
"Cho nên, không phải tự sát, Bạch Viện Tử là bởi vì chuyện này mới chết sao..." Triệu Hận nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt tay.
Tiêu Cẩn Dư thần sắc bình tĩnh nhìn hắn một cái.
Bạch Viện Tử đã chết ư?
Đúng vậy, hắn đã chết, mười ngày trước hắn chết dưới bánh xe tàu lạnh lẽo, thịt nát xương tan. Nhưng mà, chuỗi logic của hắn vẫn chưa chết.
Tiêu Cẩn Dư cúi đầu. Những ngón tay nhẹ nhàng chuyển động...
Bỗng chốc, ba điểm sáng rực rỡ màu sắc xuất hiện giữa các ngón tay.