Hạ Cánh Bên Em - Ngọc Tự Nhân

Chương 12: Giáo quan Lâm máu lạnh vô tình của chúng ta, đối với con gái cũng biết ‘nương tay’ đấy chứ.



Chiều nay, bài kiểm tra là chạy vũ trang mười kilomet địa hình núi, mang theo trọng tải mười lăm ký, thời gian giới hạn: hai mươi ba phút.

Khu vực huấn luyện tĩnh lặng như tờ, không một tiếng động, nhưng trên khuôn mặt của mỗi người, rõ ràng đều viết hai chữ to đùng “bi phẫn”.

Với điều kiện khắc nghiệt đến thế, đương nhiên không ít người cảm thấy bất mãn.

Lâm Dữ Kiêu cầm dây đai trang bị trong tay, bước đi chậm rãi trước hàng quân, giọng thản nhiên:

“Cảm thấy tôi quá nghiêm khắc à? Không có tính người, lạnh lùng vô tình? Lại còn ép các người hoàn thành những nhiệm vụ không tưởng?”

“Những yêu cầu tôi đưa ra hiện tại, chính là tiêu chuẩn thấp nhất của nơi này.”

“Các người có hiểu không? Thấp nhất đấy.”

“Trong số các người, có vài người lúc nào cũng vênh váo tự đắc, tưởng mình giỏi giang cỡ nào,
Nhưng thực tế thì đến tiêu chuẩn thấp nhất còn chưa chạm tới, thế mà cũng thấy tự hào?”

“Báo cáo!” Một tiếng hét không phục vang lên từ trong đội hình.

Lâm Dữ Kiêu nghiêng đầu: “Nói.”

“Ai nói chúng tôi không làm được?” Người đó lớn tiếng: “Chúng tôi đều là nhân tài ưu tú được các địa phương tiến cử vào Phi Đội J-1, chúng tôi có thể làm được!”

Lâm Dữ Kiêu bật cười, giọng đầy châm chọc: “Thế thì còn nói nhảm gì nữa? Các anh hùng, chạy đi chứ?”

Câu “các anh hùng” mang đầy sắc thái mỉa mai đó, ngay lập tức châm ngòi tinh thần chiến đấu của tất cả.

Chạy vượt địa hình chính thức bắt đầu.

Lâm Dữ Kiêu ngồi trên xe jeep địa hình, đeo kính râm chống bụi, lười biếng nhìn nhóm chiến sĩ mặc đồ dã chiến đang ra sức băng qua những triền núi gồ ghề.

Trong đó có một thân hình đặc biệt nhỏ nhắn, so với đám nam binh cao lớn xung quanh thì vô cùng mảnh mai, nhưng về tốc độ lại không hề kém cạnh chút nào.

Mệnh lệnh: “Nếu không hoàn thành trong thời gian quy định sẽ bị trừ điểm” giống như một lưỡi dao treo lơ lửng trên đầu.

Có người căng chặt dây thần kinh, một giây cũng không dám lơi lỏng. Cũng có người vẫn thong thả trò chuyện như thể đang dạo chơi.

Ví dụ như… Đường Tử Lệ.

Cậu ta chạy ngang bằng Trịnh Thư Hạ, vui vẻ nói lớn:

“Tớ nói cho cậu một bí mật nhé. Thật ra hai ta cùng cung Sư Tử đó! Sinh nhật cách nhau chỉ vài ngày thôi~”

Ở những bài tập nặng thế này, một số ít người đủ thể lực sẽ tranh thủ nói chuyện với đồng đội để giữ tỉnh táo, nhưng phần lớn đều đã kiệt sức, chẳng còn tâm trí đâu mà trả lời.

Với Trịnh Thư Hạ, việc Đường Tử Lệ còn tâm trạng nói mấy chuyện không đâu này quả thật… không thể hiểu nổi.

Cô im lặng, không hề có ý định đáp lại.

Nhưng Đường Tử Lệ chẳng hề bận tâm, vẫn tiếp tục độc thoại: “Cho nên đó, sinh nhật gần nhau vậy có tính là duyên phận không ta?”

“Tớ sinh vào cuối tháng Tám đó, đúng lúc kết thúc tuyển chọn của Phi Đội J-1. Lúc đó chúng ta cùng nhau mừng sinh nhật nha!”

Cuộc thi thể lực còn chưa qua, cậu ta đã nghĩ đến tiệc tùng rồi.

Trịnh Thư Hạ thật sự không biết phải đáp lại sao cho phải, cuối cùng vẫn chọn cách im lặng.

“Số 17! Làm cái gì đấy hả?!” Từ xe jeep phía sau vang lên tiếng quát lạnh như băng: “Trong hàng ngũ còn buôn chuyện? Muốn chết à? Chạy thêm năm vòng nữa!”

“Xong rồi.” Đường Tử Lệ lè lưỡi, như thể vẫn thấy thú vị: “Bị phát hiện rồi nha~”

Nói rồi, cậu ta lập tức tăng tốc, chạy vọt lên phía trước.

Trong xe, Qúy Phỉ tháo kính râm xuống, nghiêng đầu nhìn người đang lái xe:

“Lão đại, hôm nay cậu sao vậy? Không bình thường chút nào.”

“Có gì mà không bình thường.” Lâm Dữ Kiêu nhàn nhạt đáp: “Huấn luyện bình thường thôi.”

“Bữa nay cậu ép tụi nhỏ hơi bị dữ đấy, không giống phong cách thường ngày của cậu chút nào.” Qúy Phỉ cười nhạt, “Sao hả, ai chọc cậu giận à?”

“Bớt nói nhảm đi.”, Lâm Dữ Kiêu liếc mắt cảnh cáo.

Qúy Phỉ nhún vai, quyết định không chọc vào cái người đang cáu kỉnh không rõ lý do này nữa.

Nửa tháng cuối cùng của kỳ tuyển chọn, huấn luyện bắt đầu chuyển từ thể lực trên mặt đất sang kỹ năng tác chiến trên không.

Tất cả những người đến đây đều là tinh anh xuất thân từ các học viện quân sự hoặc các liên đội chọn lọc kỹ càng, huấn luyện quân sự trên không mới chính là điểm mạnh mà họ đã khổ luyện nhiều năm.

Nhưng ai cũng biết, lần này sẽ không còn dễ dàng như trước nữa. Từng bài huấn luyện như rút cạn sức lực bọn họ, mỗi lần cất cánh, mỗi lần chiến thuật đều nhằm chuẩn bị cho vòng đánh giá cuối cùng, khả năng chiến đấu trên không tối ưu.

Vì đã bước sang huấn luyện không quân, Tô Nặc cuối cùng cũng được “đặc xá”, chính thức đến nhóm thông tin kỹ thuật báo danh.

Tối hôm ấy, cô nàng phấn khởi đến mức xin nhà bếp hai chai nước ngọt, dùng đồ uống thay rượu để mời Trịnh Thư Hạ ăn mừng ngày “vượt ngục vinh quang” của mình.

Trịnh Thư Hạ vốn không thích đồ ngọt, nhưng nhìn bạn mình vui đến thế, vẫn phối hợp uống một ngụm nhỏ.

“Tiếc là cậu vẫn phải chịu đựng thêm mười ngày nữa.” Tô Nặc chống cằm thở dài: “Nhưng mà cậu lợi hại như vậy, mình tin chắc chắn cậu sẽ vượt qua!”

Trịnh Thư Hạ mỉm cười, khẽ “ừm” một tiếng.

“Thật mong tụi mình có thể mãi ở chung phòng thế này.”, Tô Nặc nâng cốc giấy, nghiêm túc nói, “Hạ Hạ, cậu nhất định phải vượt qua đợt khảo hạch lần này.”

“Nhất định.” Trịnh Thư Hạ cũng nghiêm túc gật đầu, giọng kiên định: “Mình sẽ cố gắng hết sức.”

Cô hiểu rõ Tô Nặc đang muốn nói gì. Ở Phi Đội J-1, một nơi khô khốc như tu viện, có thể có một người bạn nữ đồng hành là điều vô cùng hiếm có và đáng quý.

Chẳng ai muốn phải rời xa người bạn thân như vậy.

“Haha, cuối cùng cũng thoát khỏi cái cảnh sáng trưa chiều đều phải vác đạn mà chạy mười cây số, sướng thật đấy.”

Tô Nặc nằm trên giường gỗ cứng, khuôn mặt đầy thỏa mãn, lấy điện thoại từ dưới gối ra:

“Hôm nay nhóm thông tin trả điện thoại cho mình rồi. Nếu cậu muốn liên lạc với thế giới bên ngoài, cứ mượn mình dùng nhé.”

“Thôi khỏi.”, Trịnh Thư Hạ xua tay từ chối ngay:

“Mình không dám vi phạm quy định đâu.”

Tô Nặc thì được dùng vì đã vượt qua đánh giá, nhưng cô thì vẫn chưa.

“Chỉ là gọi điện trong phòng thôi mà, có ai phát hiện đâu chứ?”, Tô Nặc ngơ ngác.

Trịnh Thư Hạ lắc đầu, mỉm cười nói nhỏ: “Mình sẽ đợi đến lúc lấy lại điện thoại của chính mình. Với lại cũng chẳng có ai mình cần liên lạc cả.”

Quy định là quy định, người lính cần tuyệt đối tuân lệnh, cô không bao giờ làm điều sai trái dù chỉ một bước.

Đầu tháng Tám, dưới trời nắng như thiêu, Trịnh Thư Hạ đi tới phòng tiếp nhận bưu phẩm.

Trên đường quay về ký túc xá với gói hàng trên tay, cô chạm mặt Lâm Dữ Kiêu vừa từ sân huấn luyện đối kháng trở về.

Anh mặc quân phục tác chiến màu xanh đậm, trên người còn dính đầy bụi cát, lớp đất bụi bám vào làn da ngăm khỏe dưới tay áo ngắn.

Nhìn thấy cô gái, anh lập tức khựng lại, ánh mắt lướt qua bì thư trong tay cô:

“Đi lấy đồ à?”

“Ừm.”, Trịnh Thư Hạ mỉm cười gật đầu.

“Là thư do bạn học quân đội gửi.”

Thư từ… trong thời đại này gần như đã bị đào thải, mạng internet phát triển như vậy, liên lạc đâu thiếu cách.

Viết thư, quả thực vừa chậm vừa phiền. Nhưng với những người lính đang phục vụ trong quân đội, đó lại là một cách vô cùng lý tưởng để giữ liên lạc, bởi bạn sẽ không bao giờ biết lúc nào mình sẽ bị điều động, cắt đứt mọi liên hệ trong thời gian dài.

Bạn học quân đội… Chắc phần lớn là con trai, nhỉ?

Lâm Dữ Kiêu hơi nhướng mày, bình thản dò hỏi:

“Em đúng là may mắn thật đấy, ở đâu cũng có thể kết bạn được. Trong ngành này con gái vốn đã hiếm, bạn em chuyển về liên đội nào rồi?”

“Cô ấy là người Thân Thành, tốt nghiệp xong thì ở lại địa phương công tác.”

Trịnh Thư Hạ hoàn toàn không nhận ra ý ngầm trong câu hỏi, vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Nhưng mà người gửi thư lần này không phải con gái, là con trai.”

Dễ dụ thật. Lâm Dữ Kiêu hơi nhếch môi, chỉ cần dẫn dắt một chút, là cái gì cũng khai sạch.

Anh nửa cười nửa không, chặn trước mặt cô: “Đánh một trận với anh đi.”

Trịnh Thư Hạ hơi giật mí mắt, kinh ngạc nhìn anh: “Đánh một trận á?”

“Hôm nay là huấn luyện năng lực tác chiến cá nhân.” Lâm Dữ Kiêu ánh mắt sâu đen nhìn cô: “Chẳng lẽ em nghĩ mình là con gái thì không cần tham gia khóa này sao?”

“Tất nhiên không phải.” Trịnh Thư Hạ sững người một chút, vội nói: “Em chỉ là…”

Chỉ là, không ngờ đối tượng tập đối kháng lại là anh ấy.

“Huấn luyện viên đánh với em, cảm thấy được ưu ái lắm à?” Lâm Dữ Kiêu nói thẳng suy nghĩ trong đầu cô, đôi mắt lóe lên chút ý cười chân thật: “Hay là sợ không đánh lại?”

“Không đánh lại huấn luyện viên là chuyện quá bình thường.” Trịnh Thư Hạ nhìn thẳng vào anh, giọng bình tĩnh: “Nhưng tôi không sợ.”

Dù là quân chủng nào, điều quan trọng nhất vẫn là năng lực chiến đấu cá nhân, đối kháng chỉ là một phần rất nhỏ trong đó.

Nếu như Lâm Dữ Kiêu là địch nhân trên chiến trường, thì anh chắc chắn là một đối thủ mạnh, thậm chí là đáng sợ.

Nhưng đã chọn trở thành phi công chiến đấu, bước chân vào Phi Đội J-1, thì phải chuẩn bị đối mặt với kẻ địch đáng sợ nhất.

Nghĩ như vậy, thì anh quả thực là đối thủ luyện tập hoàn hảo.

Nghe cô nói vậy, Lâm Dữ Kiêu cong môi cười nhẹ, cằm hơi hất về phía sàn tập đối kháng: “Vậy thì đi thôi.”

Anh dừng lại một chút, ánh mắt liếc xuống tay cô đang siết chặt túi hồ sơ: “Nhân tiện, cái thứ rách nát đó để sang một bên đi.”

Đó là thư bạn gửi cho cô đấy, sao có thể gọi là thứ rách nát được chứ! Trịnh Thư Hạ âm thầm bất mãn, nhưng vẫn cẩn thận cởi áo khoác, bọc kỹ túi hồ sơ, đặt nó lên bậc nghỉ bên cạnh sàn tập.

Dáng vẻ nâng niu như trân bảo đó khiến Lâm Dữ Kiêu cảm thấy hơi chướng mắt, giọng lạnh nhạt: “Lên đi.”

Trịnh Thư Hạ nghiêm chỉnh chào một cái rồi bước lên sàn tập, sau đó nhét gọn áo phông màu xanh đậm vào quần tác chiến.

Quần rộng, eo nhỏ, tay mảnh mà khỏe, vóc dáng cực chuẩn.

Không ít chiến sĩ quanh đó liếc thấy liền huýt sáo trêu ghẹo.

Trịnh Thư Hạ đã quá quen với mấy trò này, đến mức chẳng buồn liếc mắt lấy một cái, chỉ tập trung nhìn về phía trước, nơi Lâm Dữ Kiêu đang đứng.

Đôi mắt sáng như nước thể hiện rõ ràng: “Giáo quan, có thể bắt đầu rồi.”

Lâm Dữ Kiêu khẽ cười, bước tới gần cô, cúi người thì thầm: “Anh sẽ không nương tay đâu.”

Ngay giây tiếp theo, khi Trịnh Thư Hạ còn chưa kịp phản ứng, anh đã vươn tay ôm ngang eo cô, chân quét dưới chân định tung cú vật mạnh mẽ. Nhưng thất bại.

Trịnh Thư Hạ lập tức giữ chặt vai anh để trụ vững, lợi dụng thân hình nhỏ gọn, linh hoạt luồn qua khoảng trống dưới cánh tay anh, rồi vươn tay tấn công lên cao!

“Hơ.” Lâm Dữ Kiêu rút tay về, không nhịn được cười: “Ra là dùng chiêu đánh lén này à?”

Giống hệt trẻ con chọc lét vậy. Nhưng với những người như bọn họ, mỗi thớ cơ bắp đều đã trải qua ngàn lần rèn giũa, còn có chỗ nào gọi là “chỗ nhột” nữa sao?

Nhìn ra được Trịnh Thư Hạ đang rất căng thẳng, không có hứng đùa giỡn gì với mình, Lâm Dữ Kiêu đành tự mình độc thoại, một câu nối một câu: “Tay chân cũng khá đấy, nhưng lực vẫn chưa đủ. Số
21, cô đá người mà chỉ có chút lực thế thôi à?”

“Nếu trước mặt cô bây giờ là kẻ địch thực sự đủ để lấy mạng cô, thì sao? Cái khoảng trống vừa rồi cô đã không tận dụng được.”

“Biết thế nào là ‘dốc toàn lực’ chưa? Bình thường lúc cô vác gỗ chạy bộ, sao sức lực không nhẹ nhàng như thế này nhỉ?”

Từng câu, từng câu của anh, khiến người ta phát bực.

Trịnh Thư Hạ hiểu rất rõ, người này chỉ đang cố tình nói mấy lời gây nhiễu, khiến cô phân tâm. Cô cố gắng không để ý, nhưng giọng nói của Lâm Dữ Kiêu vẫn từng câu từng chữ chui vào tai, khiến đầu óc rối loạn.

Cận chiến không phải thế mạnh của cô. So với con trai, thể lực của cô rõ ràng thua kém, chỉ có thể tận dụng kỹ thuật để bù đắp.

Nhưng trước mặt Lâm Dữ Kiêu, những kỹ thuật ấy chẳng khác gì trò trẻ con. Tâm loạn thì thân loạn. Đặc biệt là khi đứng trước một người nhìn thấu mọi động tác của cô.

“Thế thôi à?” Ngay khi Trịnh Thư Hạ vừa định ra tay khống chế phần lưng áo của anh, Lâm Dữ Kiêu lập tức phản đòn, cúi người đánh vào bụng cô, rồi trực tiếp nhấc bổng người cô lên: “Vậy thử xem thế này thì sao?”

Lời vừa dứt, Trịnh Thư Hạ đã bị quật mạnh xuống sàn cát. Lưng đập đất, thở hổn hển, cô ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Biết rõ mình đã hoàn toàn thua cuộc.

“Về luyện thêm đi.”

Lâm Dữ Kiêu không vội đứng dậy, vẫn giữ nguyên tư thế một gối quỳ, cúi đầu nhìn cô gái dưới thân, khuôn mặt ửng đỏ, tóc ngắn rối tung.

Ngón tay thon dài của anh khẽ lướt qua vết trầy nơi cổ tay cô, nhẹ giọng “Không đeo bảo hộ cổ tay à.”

Chỉ có hai người họ nghe thấy câu nói ấy.

Sự tiếp xúc nhẹ nhàng ấy khiến Trịnh Thư Hạ chợt nhớ đến con mèo cô nuôi ở nhà, cảm giác ngứa ngáy như bị cọ nhẹ qua tim.

Cô bất giác căng cơ, quay đầu tránh ánh mắt của anh, lí nhí đáp: “Tôi không biết hôm nay là huấn luyện cận chiến…”

Mà kể cả có biết, chắc gì cô đã nhớ đeo bảo hộ.

“Không gọi ‘giáo quan’, không báo cáo tình trạng.” Lâm Dữ Kiêu cong môi cười, đứng dậy: “Trừ hai điểm. Xuống đi.”

Trịnh Thư Hạ vội vã đứng lên, chạy về hàng, đứng cùng mọi người xem người tiếp theo đấu với Lâm Dữ Kiêu.

“Số 21, cậu ghê thật đấy.” Một giọng nói thì thào vang bên tai cô, chính là Đường Tử Lệ. Anh ta lén lút chen đến bên cạnh cô, cười nói: “Cậu mà cũng cầm cự được tận hai phút mười một giây dưới tay huấn luyện viên Lâm à! Vừa rồi bao nhiêu anh em lên còn chưa đến một phút đã bị hạ rồi.”

Trịnh Thư Hạ chớp mắt ngạc nhiên, quay sang nhìn anh ta: “Cậu bấm giờ à?”

Thậm chí còn chính xác đến từng giây.

“Tất nhiên rồi, để còn biết mình kém ở đâu chứ.” Đường Tử Lệ cười, nói tiếp: “Tớ là người thứ năm đấu với giáo quan, cố lắm cũng chỉ trụ được 72 giây thôi.”

Anh ta chẹp miệng cảm thán: “Xem ra tớ còn không bằng một cô gái…”

Những con số mà Đường Tử Lệ kể ra khiến Trịnh Thư Hạ bỗng thấy có gì đó sai sai. Còn chưa kịp nghĩ ra thì một người khác chen vào: “Đồ ngốc, cậu không nhận ra giáo quan đánh với cậu và đánh với số 21 đâu có cùng một cường độ à?” Người lên tiếng là số 13.

Đường Tử Lệ cau mày: “Số 13, cậu nói gì vậy?”

“Sự thật thôi mà.”

Số 13 khoanh tay, đôi mắt phượng dài hẹp thoáng chút sắc lạnh, giọng đều đều: “Đánh bọn mình thì như đánh cho xong, nhanh gọn lẹ. Đến lượt số 21 thì lại như đang dạy học, một đòn một chiêu đều có ý chỉ dẫn.”

“Xem ra giáo quan lạnh lùng vô tình của chúng ta, đối với con gái cũng biết ‘nương tay’ đấy chứ.”

Lời nói ấy khiến Trịnh Thư Hạ cảm thấy rất khó chịu. Nhưng cũng đột nhiên hiểu ra. Chả trách sao cô có cảm giác Lâm Dữ Kiêu đã nương tay. Nhưng tại sao anh lại nương tay với cô?

Rõ ràng trước khi bắt đầu anh còn nói sẽ không nhân nhượng…

Thật là… một người kỳ quặc!

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...