Nếu phải dùng vài câu để đánh giá Lâm Dữ Kiêu, thì trong mắt Trịnh Thư Hạ, anh là người có tư duy lý trí cực kỳ mạnh, có tầm nhìn xa, luôn nhìn thấu được mục đích hành động thậm chí là hướng đi cuộc sống của người khác từ rất sớm.
Một người như vậy, sinh ra đã là để làm huấn luyện viên, sinh ra để dẫn dắt, để rèn giũa người khác. Và cô chính là người đầu tiên bị anh “thuần phục”.
Sinh nhật mười tám tuổi, đối với Trịnh Thư Hạ, là một cơn ác mộng. Đầu tiên là Tống Lẫm, sau đó là Lâm Dữ Kiêu.
Một người khiến cô rơi vào cảm xúc tự trách, đau lòng như kiểu xuân buồn thu sầu; còn người kia… lại khiến đầu óc cô như “bùm” một tiếng nổ tung.
Trịnh Thư Hạ vẫn luôn nghĩ rằng mình đã giấu kỹ mối tình đơn phương với Tống Lẫm, rằng cả thế giới chỉ có Lương Cốc Âm biết.
Cô không ngờ rằng Lâm Dữ Kiêu cũng biết, mà còn là biết từ rất sớm.
Trong phút chốc, cô quên mất cả phản bác, quên cả giấu diếm, chỉ có thể sững người nhìn anh, mặt khi đỏ khi trắng, vô cùng rối loạn.
“Anh…” Trịnh Thư Hạ bừng tỉnh, phản ứng đầu tiên là muốn cãi lại.
Nhưng khi ánh mắt cô chạm phải đôi mắt đen thẳm kia, ánh mắt sâu lặng như sói, lạnh lùng nhưng xuyên thấu tâm can, thì mọi lời dối trá lập tức tan biến.
Cô từ bỏ việc nói dối, vừa xấu hổ vừa giận dữ hỏi: “Anh định làm gì? Muốn uy h**p em sao?”
Cô gái nhỏ phập phồng lồng ngực, hiển nhiên là đang tức đến không chịu nổi, lần đầu tiên không gọi anh là “anh trai” nữa.
Lâm Dữ Kiêu cười khẽ, như đã đoán được mọi thứ từ trước.
Một cô gái tuổi mới lớn, đem mối tình thầm kín, nhất là với người thân quen bên cạnh giấu như giấu bảo vật, mà đột nhiên bị bóc trần thì bị tổn thương là chuyện dễ hiểu.
“Anh uy h**p em làm gì? Ăn no rỗi hơi chắc?” Lâm Dữ Kiêu bật cười khinh khỉnh.
Trịnh Thư Hạ ấm ức: “Vậy thì… tại sao…”
“Có phải muốn hỏi tại sao anh lại nói những điều đó với em? Còn tò mò anh đã phát hiện từ khi nào đúng không?” Lâm Dữ Kiêu cắt ngang lời cô, hỏi thẳng.
Trịnh Thư Hạ không nói gì xem như thừa nhận.
“Hạ Hạ, chuyện này không cần nhìn cũng biết. Chỉ cần có Tống Lẫm xuất hiện, ánh mắt em sẽ dính chặt lên người cậu ta.”
Lâm Dữ Kiêu ngước nhìn trời sao trên cao, giọng anh vang lên trong không khí ấm áp của đêm hè, mang theo sự dịu dàng như lời khuyên: “Chỉ là em tự cho rằng người khác không nhận ra mà thôi.
Nhưng tiếc là trên đời luôn có những người tỉ mỉ và thông minh như anh.”
Đúng là “người trong cuộc thì mê muội, người ngoài tỉnh táo”.
Trịnh Thư Hạ nghe mà lòng rối bời, chỉ sợ còn có người khác nhìn ra bí mật mà cô giấu kín.
Trong lúc tâm trạng hỗn loạn, cô hoàn toàn không để tâm đến mấy lời tự luyến của Lâm Dữ Kiêu, càng không nghe ra được ẩn ý trong câu nói của anh.
Cô luôn dõi mắt theo Tống Lẫm, nhưng người phát hiện được tâm tư của cô, chẳng phải cũng luôn dõi mắt theo cô đó sao?
Vậy nên, sẽ không ai khác phát hiện ra bí mật ấy, bởi vì chỉ có mình anh nhìn cô nhiều đến vậy.
Trịnh Thư Hạ vốn đã cao ráo do rèn luyện thể lực lâu năm, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn như quả trứng ngỗng, giờ đây lại trắng bệch vì bối rối.
Trước mặt Lâm Dữ Kiêu, cô vẫn chỉ là một cô gái nhỏ lúng túng vụng về.
Nhưng đôi mắt lại kiên cường trừng anh, rõ ràng vẫn đang giận vì tâm tư bị vạch trần, vẫn chưa cam lòng.
“Anh nói với em những điều này, không có ý gì khác.”
Lâm Dữ Kiêu nhìn thẳng cô, giọng bình thản: “Chỉ muốn nói em đừng vì đàn ông mà đau lòng, cũng đừng vì chuyện tình cảm mà xao nhãng. Đã vào quân đội rồi thì phải rèn luyện cho tốt.”
“Vì Tống Lẫm mà canh cánh trong lòng? Không đáng. Đàn ông thì có gì tốt đẹp đâu. Phải đặt bản thân mình lên hàng đầu, hiểu chưa?”
“Đàn ông chẳng có ai tốt đẹp cả?” Lúc này Trịnh Thư Hạ tức đến mức không chịu nổi, cười lạnh phản bác: “Vậy còn anh? Anh cũng chẳng phải người tốt sao?”
“Em quan tâm anh làm gì? Em có thích anh đâu.” Lâm Dữ Kiêu cười nhạt: “Người em nên quan tâm là Tống Lẫm và là chính em.”
“……” Ai quan tâm anh chứ!
Trịnh Thư Hạ bị cái kiểu nói móc trời sinh của anh làm cho tức đến khó thở, ngón tay siết chặt lấy sợi tua rua ở thắt lưng váy, đốt ngón tay trắng bệch vì dùng sức.
Cô quay người định bỏ đi, nhưng lại không kiềm được mà dừng lại, câu “Tống Lẫm là người như thế nào” mà anh vừa buông ra, cô vẫn luôn để tâm.
“Tại sao anh lại cố tình ám chỉ anh Tống Lẫm không tốt? Hai người chẳng phải là bạn thân sao?” Trịnh Thư Hạ nhíu mày, hỏi: “Nếu nhân phẩm anh tốt thật thì đã không nói mấy chuyện này với em rồi.”
Cô nhớ rõ, Lâm Dữ Kiêu và Tống Lẫm là bạn cùng một thế hệ, đều thi vào trường quân đội, dù học ở hai thành phố khác nhau.
Nếu là bạn bè, sao lại nói xấu sau lưng?
Sự nhạy bén bẩm sinh trong việc nắm bắt bản chất con người của cô khiến trong mắt Lâm Dữ Kiêu thoáng qua một tia tán thưởng. Anh không nhịn được mà cười khẽ.
Đúng vậy, nói xấu sau lưng thì chẳng hay ho gì. Nhưng anh đã làm thì cũng chẳng cần giải thích cho bản thân làm gì.
“Đúng vậy, ‘anh trai’ không phải người tốt.” Lâm Dữ Kiêu thẳng thắn thừa nhận: “Giống như anh nói rồi đấy, đàn ông không có mấy ai ra hồn.”
“Nhưng anh chưa từng nói Tống Lẫm là người không tốt nhé, Hạ Hạ, đó là em tự suy diễn ra thôi.”
Trịnh Thư Hạ ngẩn người, lập tức hồi tưởng lại những lời anh vừa nói.
Đúng là anh chỉ nói chung chung về đàn ông, bảo cô đừng vì Tống Lẫm mà dây dưa, nên để ý xem con người cậu ta thế nào, chưa từng có câu nào nói thẳng Tống Lẫm không tốt.
Thế nhưng…
“Anh không nói thẳng, nhưng anh ám chỉ rất rõ ràng.” Trịnh Thư Hạ không kiêng dè gì mà vạch trần.
“Ừ, thông minh thật.” Lâm Dữ Kiêu không nói thêm nữa, đứng dậy vươn vai lười nhác: “Muộn rồi, ‘anh trai’ đi trước đây.”
“Này!” Trịnh Thư Hạ theo bản năng muốn gọi anh lại: “Anh còn chưa nói hết cơ mà!”
“Nói cái gì nữa chứ? Lặp đi lặp lại không thấy phiền à?” Lâm Dữ Kiêu khoát tay: “Chỉ vài câu đó thôi, tin hay không thì tùy.”
Trịnh Thư Hạ chỉ có thể trơ mắt nhìn anh rời đi trong tư thế ung dung tiêu sái, tức đến mức cắn chặt môi, mà không làm gì được.
Sau đó, cô ngơ ngác ngồi lại xuống ghế đá.
Thực ra, Lâm Dữ Kiêu không nói gì nhiều cả, chỉ dăm ba câu, đã khiến cảm xúc cô rối tung như một nồi cháo.
Anh nửa thật nửa đùa để lại câu: “Em nên quan tâm đến việc Tống Lẫm là người thế nào.”
Nhưng chính câu đó đã gieo vào lòng cô một hạt giống nghi ngờ nho nhỏ.
Điều khiến cô khó chịu nhất, lại chính là thái độ “nhìn thấu tất cả” ấy của Lâm Dữ Kiêu.
Anh biết cô thích Tống Lẫm, cho dù sẽ không đi nói với người khác, nhưng riêng việc anh biết, đã là một chuyện cực kỳ tồi tệ rồi.
Bởi vì Lâm Dữ Kiêu không thể kiểm soát được, anh quá mạnh mẽ, quá nguy hiểm.
Anh nắm rõ suy nghĩ, tình cảm của cô, cái thứ tình cảm non nớt mà lại là tất cả đối với cô. Còn cô lại chẳng biết gì về anh cả.
Cái sự mất cân bằng này khiến Trịnh Thư Hạ thấy ngột ngạt đến mức chưa từng có, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ cô cảm thấy khó chịu như thế.
Tuy rằng sau đó Lâm Dữ Kiêu không còn nhắc lại chuyện ấy nữa, nhưng trong lòng cô vẫn luôn có cảm giác mình đã bị anh nắm trong lòng bàn tay.
Và nỗi lo lắng của Trịnh Thư Hạ, cuối cùng cũng đã được chứng thực vào sinh nhật lần thứ hai mươi hai của cô.
Lâm Dữ Kiêu vẫn luôn nhớ rõ, rằng cô từng thích Tống Lẫm, một bí mật anh chưa từng quên.
Từ đầu đến cuối, anh chưa từng trực tiếp nói ra, chỉ là dùng một bài hát như một cách ngầm ám chỉ, nhắc nhở cô rằng anh vẫn nhớ, và có thể bất cứ lúc nào cũng sẽ nhẹ nhàng cảnh cáo một chút.
Thoạt nhìn, chuyện này dường như đã trở thành một bí mật giữa hai người.
Chỉ là… Trịnh Thư Hạ vẫn hoàn toàn không hiểu nổi Lâm Dữ Kiêu đang nghĩ gì. Ví như hôm nay anh lại đột nhiên nhắc lại chuyện ấy, chỉ đơn giản vì cô vừa gặp Tống Lẫm một lát thôi sao?
Con người này luôn hành xử kỳ quái, cô chưa bao giờ hiểu thấu nổi anh.
——
Đó là một ngày nghỉ hiếm hoi, ban đêm không có còi báo động tập hợp khẩn cấp. Sáng hôm sau vẫn là lịch huấn luyện thể lực thường ngày, sau khi giao nộp điện thoại, mọi người lại tiếp tục chìm vào trạng thái đầy mồ hôi và tê dại.
Đến giờ cơm trưa, Trịnh Thư Hạ gần như phải kéo lê theo Tô Nặc đến nhà ăn.
Tô Nặc lúc này đã mệt như một vũng bùn, gần như không nhấc nổi chân nữa.
Khi ăn trưa, Trịnh Thư Hạ đang cúi đầu xúc cơm, bỗng nhiên bên cạnh xuất hiện thêm một người.
Cô quay đầu nhìn, là một tân binh cùng đợt huấn luyện.
“Số 21, hôm qua là sinh nhật cậu phải không?” Cậu ta lên tiếng, nụ cười rạng rỡ và nhiệt tình: “Chúc mừng sinh nhật nha! Thật ra hôm qua tớ định nói rồi, nhưng hôm qua cậu không có trong đội.”
Trịnh Thư Hạ nuốt miếng cơm, lịch sự mỉm cười cảm ơn: “Cảm ơn cậu nha, số 17.”
Trong giai đoạn huấn luyện tân binh, bọn họ thường gọi nhau bằng số hiệu thay vì tên thật. Chàng trai trước mặt cô mang số hiệu 17, tên là Đường Tử Lệ.
Điểm đặc biệt cậu ta là người Đài Loan, theo học tại một trường quân đội ở đại lục, sau khi tốt nghiệp thì được điều về đội để tham gia vòng tuyển chọn của Phi Đội J-1, một tân binh nhảy dù đặc cách.
Dù đã sống ở Bắc Kinh nhiều năm, nhưng Đường Tử Lệ vẫn mang giọng Đài Loan rất đậm. Thật lòng mà nói, Trịnh Thư Hạ nghe mãi vẫn chưa quen.
Bởi vì mấy từ như “ồ”, “nè”, “được rồi mà”, “thì đúng rồi đó” mà Đường Tử Lệ hay dùng cuối câu, luôn khiến Trịnh Thư Hạ có cảm giác… như thể cậu ta đang làm nũng vậy.
“Tớ còn muốn tặng cậu một món quà nữa cơ.” Đường Tử Lệ dường như hoàn toàn không nhận ra vẻ gượng gạo sau nụ cười của cô, vẫn hăng hái nói: “Chỉ là bây giờ có chuẩn bị cũng không đem vào được, quản lý của Phi Đội J-1 nghiêm ngặt quá chừng luôn á! Chờ tụi mình thông qua đợt kiểm tra xong, tớ tặng cậu được không?”
Cậu con trai này, từ thể lực, năng lực phối hợp quân sự đến sức chiến đấu đều rất xuất sắc. Dù cũng cảm thấy kỳ sát hạch của Phi Đội J-1 rất khắt khe và mệt mỏi, nhưng cậu ta chẳng hề nghi ngờ vào khả năng trụ lại của mình.
Giữa một tập thể đang r*n r* than thở, Đường Tử Lệ lại nói chuyện “vượt qua sát hạch” nhẹ như ăn cơm uống nước, vô tình thể hiện một sự tự tin mạnh mẽ.
Trịnh Thư Hạ thật sự đánh giá cao kiểu tự tin đó, cô khẽ cười: “Cảm ơn cậu, nhưng… thật sự không cần đâu.”
Tương lai họ có thể trở thành đồng đội, nhưng hiện tại chưa quen nhau đến mức ấy, cô chẳng có lý do gì để nhận quà của cậu ta cả. Dù rằng, chàng trai này trông có vẻ khá tự nhiên, dễ gần.
“Sao lại không cần chứ? Cậu sợ mình không được giữ lại hả?” Đường Tử Lệ nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt vô tội.
Trịnh Thư Hạ biết cậu đang cố tình khích cô, nhưng vẫn điềm nhiên đáp lại: “Không sợ. Tớ nhất định sẽ trụ lại.”
Về mặt tự tin, cô chẳng hề thua kém ai.
Cuộc đối thoại này, thật ra là một màn “so găng ngầm” đầy thú vị.
“Ôi trời ơi, hai người đủ rồi đấy.” Tô Nặc ngồi bên cạnh chịu hết nổi, thốt lên: “Giỏi như hai cậu thì chỉ cần tiếp tục giữ vững phong độ là được rồi, người nên lo là tớ, đứa chẳng ra sao đây nè.”
Nếu cô là binh chủng tác chiến thì chắc đã bị đào thải từ lâu rồi, chỉ là nhờ vào nhóm kỹ thuật của tổ thông tin nên mới tạm sống sót ở đây được vài hôm nữa.
Thành tích thể lực của Tô Nặc không quá nổi bật, nhưng điều đó không có nghĩa cô không lo cho tương lai của mình.
Khi đợt huấn luyện vẫn còn nửa tháng nữa, tim cô vẫn cứ lơ lửng, chẳng lúc nào yên.
Thấy vậy, Đường Tử Lệ không nói gì thêm, chỉ cười rồi tiếp tục ăn cùng bàn với hai cô gái.
Trong lúc đó, có mấy chàng trai khác gọi cậu sang bàn bên cạnh, cậu ta thẳng thắn đáp: “Có cơ hội ăn với các cô gái xinh đẹp thế này, ai thèm sang ngồi với mấy cậu chứ?”
“Cái đồ khỉ gió, cậu đấy 17… Phi Đội J-1 không phải nơi cho cậu tán gái đâu nhé!””
Phải nói thật, với ngoại hình và vóc dáng không chê vào đâu được như Trịnh Thư Hạ, khi rơi vào môi trường quân đội nơi tỷ lệ nam nữ cực kỳ chênh lệch, cô chẳng khác nào một con cừu bước vào bầy sói, khiến người ta không khỏi mơ tưởng.
Những người có ý đồ với cô, đâu chỉ là một hai người?
Sở dĩ không ai dám đến bắt chuyện, vẫn là vì trong Phi Đội J-1, nơi huấn luyện nghiêm ngặt như thế này, dù không có quy định cấm đồng đội khác giới yêu đương, nhưng chỉ cần có dấu hiệu tình cảm mập mờ giữa đồng đội, cấp trên sẽ lập tức cử người can thiệp.
Dù sao thì nơi họ đang ở là quân đội, còn nơi họ có thể phải đến bất kỳ lúc nào là chiến trường.
Mang theo cảm xúc cá nhân vào trong công việc, là chuyện vô cùng nguy hiểm. Yêu đương thì lúc đang ngọt ngào có thể khiến người ta quá phấn khích, nhưng nếu chia tay rồi… thì lại càng tệ hơn.
Con người là động vật đầy cảm xúc, nhưng ở quân đội, tốt nhất là đừng quá “nhiều cảm xúc”.
Chính vì vậy, dù Trịnh Thư Hạ là một nữ binh thuộc binh chủng phi công, hiếm như kim cương trong môi trường này cũng chẳng ai dám dễ dàng đánh cược tương lai mà đến tán tỉnh cô.
Loại “không có mắt nhìn” như vậy… chắc chỉ có Đường Tử Lệ.
Nhưng cho dù là cậu ta, cũng sẽ không bao giờ chịu nhận rằng mình đang tán gái.
“Các cậu đang nói gì vậy chứ? Ai nói tớ đang tán tỉnh?” Đường Tử Lệ cười tươi như không có gì, không chút hoảng hốt: “Ở Phi Đội J-1, nam nữ bình đẳng, mọi người đều là đồng đội. Tớ chỉ đang làm bạn với đồng đội số 21 của mình thôi mà!”
Tô Nặc bên cạnh không nhịn được phải đảo mắt, đợi Đường Tử Lệ ăn xong rời đi, mới nhỏ giọng lẩm bẩm với Trịnh Thư Hạ: “Khéo miệng thật đấy! Nhưng tớ thấy rõ rành rành là cậu ta có ý với cậu.”
“Không sao cả.” Trịnh Thư Hạ cười nhẹ đáp lại, thực chất thì cô hoàn toàn chẳng để tâm.
Cô không quan tâm Đường Tử Lệ có thích mình hay không. Cô chỉ biết rằng, ở nơi như Phi Đội J-1 này, cho dù cậu ta có thích, cũng không có khả năng theo đuổi.
Với cô mà nói, chỉ cần có một môi trường yên tĩnh là đủ.
“Cậu còn cười được hả?” Tô Nặc ngạc nhiên: “Đừng nói là cậu cũng có chút… ý với số 17 đó nha?”
“Cậu đang nói gì vậy…” Trịnh Thư Hạ lắc đầu: “Tớ chỉ thấy cậu ấy nói chuyện… khá thú vị thôi.”
Cô rất hiếm khi nghe tận tai kiểu giọng điệu như trong phim thần tượng Đài Loan như vậy, thành ra cảm thấy thú vị mà thôi.
Nhưng nụ cười này, rơi vào mắt người khác, ý nghĩa lại hoàn toàn khác hẳn.
Khi Lâm Dữ Kiêu và Quý Phỉ cùng bước vào nhà ăn, vô tình nghe được đoạn trò chuyện của hai cô gái ấy, rồi lại nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên mặt Trịnh Thư Hạ khiến anh cảm thấy khó chịu ra mặt.
Thú vị?
Lâm Dữ Kiêu không khỏi suy nghĩ. Một gã đàn ông nói chuyện õng ẹo như làm nũng mà cũng gọi là thú vị à?
