Hạ Cánh Bên Em - Ngọc Tự Nhân

Chương 26: Cơ bụng của anh ấy …. đẹp quá.



Sau lần đến nhà họ Lâm trước đó, lần này đến thăm nhà họ Trịnh, Lâm Dữ Kiêu rõ ràng đã có kinh nghiệm hơn nhiều.

Ngoài mấy loại thuốc trị bong gân bầm tím, anh còn cố ý ghé qua trung tâm thương mại gần đó, mua một đống lễ vật nên có khi tới ra mắt nhà gái. Những thứ này, giống như món quà gặp mặt tặng Lâm Tinh Sầm hôm trước, không quá đắt đỏ nhưng lại thể hiện thành ý.

Chỉ là, liệu bố mẹ nhà họ Trịnh có cảm thấy ấm lòng khi nhìn thấy những thứ đó hay không thì vẫn là một dấu hỏi lớn.

Ăn trưa xong ở nhà họ Lâm, lại nán lại một chút, đến lúc mua sắm xong rồi tới nhà họ Trịnh thì trời cũng đã ngả về chiều. Trịnh Minh Giác và Giang Xu Nghiên đang chuẩn bị bữa tối, trùng hợp thay, Trịnh Kỳ Xuyên cũng có mặt ở nhà.

Trịnh Thư Hạ vừa mở cửa bước vào thì chính anh trai là người ra mở. Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của anh, tim cô lập tức “thót” lên một nhịp, cô biết ngay, chắc chắn là Lâm Dữ Kiêu đã nhắn tin báo trước cho anh ấy rồi.

Cho nên tối nay anh ấy mới có mặt ở nhà…

“Không sao đâu.” Lâm Dữ Kiêu khoác tay lên vai Trịnh Thư Hạ, hơi cúi đầu ghé sát tai cô, giọng nói lười nhác nhưng lại khiến người ta cảm thấy an lòng: “Đừng căng thẳng thế, cười lên nào.”

Nói xong, đầu ngón tay anh còn cố ý chọc chọc má cô, trắng trẻo mềm mại khiến người ta không nỡ rời tay.

Trịnh Thư Hạ đỏ mặt, lập tức gạt tay anh ra.

“Lâm Dữ Kiêu.” Trịnh Kỳ Xuyên nghiến răng: “Đừng có mà lượn lờ tình tứ với em gái tớ trước mặt tớ! Hai người rốt cuộc là chuyện gì hả?!”

Nửa tiếng trước, anh nhận được một tin nhắn từ tên này chỉ vỏn vẹn một câu:
[Tớ và Thư Hạ đang đến nhà cậu, ra mắt bố mẹ.]

Gì cơ? Hai người họ cùng nhau đến gặp bố mẹ? Là cái quan hệ gì vậy? Trịnh Kỳ Xuyên lập tức thấy có gì đó sai sai, vội vàng lái xe quay về.

Trên đường về, đầu óc anh không ngừng quay cuồng với đủ loại giả thuyết, nhắn cho Lâm Dữ Kiêu cả đống tin nhưng gã kia một tin cũng không buồn trả lời.

Chẳng lẽ… hai đứa đang yêu nhau? Đó là suy đoán đầu tiên của anh khi đọc tin nhắn. Nếu không phải thế, thì làm sao giải thích được?

Một người là bạn thân chí cốt, một người là em gái ruột. Nếu thật sự là đang yêu đến mức phải ra mắt gia đình, thì sao anh lại không hay biết gì?!

Hơn nữa, chúng nó bắt đầu từ khi nào? Theo anh biết, hai đứa nó chả có mấy lần gặp mặt. Chẳng lẽ là sau khi Thư Hạ đến căn cứ Phi Đội Tiêm Kích J-1 mới nảy sinh tình cảm?

Nhưng mới chưa đầy hai tháng cơ mà, nhanh đến thế ư?

Mang theo cả đống nghi hoặc, Trịnh Kỳ Xuyên vừa về đến nhà, thì hai đứa kia cũng vừa đến, lại còn dám diễn cái màn “ân ái trước mặt anh trai”…

Rõ ràng là… chẳng cần nói thêm lời nào nữa rồi!

“Cậu…” Trịnh Kỳ Xuyên dứt khoát túm lấy cổ áo thằng bạn, nghiến răng hỏi: “Rốt cuộc là thế nào hả?!”

Lâm Dữ Kiêu không hề phản kháng, mặc anh lôi kéo, còn mỉm cười nhàn nhạt: “Đã bảo rồi mà, tới ra mắt bố mẹ vợ chứ còn gì nữa.”

“Cậu lấy tư cách gì mà ra mắt hả?!” Trịnh Kỳ Xuyên gần như không nhịn nổi nữa.

Trịnh Thư Hạ sợ hai người đánh nhau ngay tại cửa, vội vàng nhào tới ngăn cản.

“Kỳ Xuyên, ai về rồi thế?” Giang Xu Nghiên nghe thấy tiếng ồn ngoài cửa, vừa hỏi vừa bước ra. Vừa hay bắt gặp ba người chen chúc ở cửa ra vào.

“Thư Hạ… Dữ Kiêu?” Bà hơi bất ngờ, ngập ngừng hỏi: “Sao con cũng đến? Là tới tìm Kỳ Xuyên à? Hôm nay đơn vị cho nghỉ phép sao?”

“Cháu chào cô ạ.” Lâm Dữ Kiêu mỉm cười, hoàn toàn nhập vai con rể tương lai: “Hôm nay cháu đến cùng Thư Hạ ạ.”

“Được rồi, vào trong rồi nói.” Trịnh Kỳ Xuyên sợ anh nói ra mấy lời kinh thiên động địa gì đó, vội vàng, có phần thô lỗ mà cắt ngang, kéo cả hai người vào phòng khách.

“Đúng đấy.” Giang Xu Nghiên mỉm cười hiền hậu: “Vừa hay dì Lý đang nấu cơm, hai đứa ở lại ăn tối luôn nhé.”

“Cô à, cháu không đói.” Lâm Dữ Kiêu bình thản đáp: “Vừa mới ăn ở nhà cháu rồi ạ.”

Câu nói tưởng chừng như đơn giản, nhưng trọng điểm không nằm ở chỗ “ăn rồi”, mà là “ăn ở nhà cháu rồi”.

Trịnh Kỳ Xuyên phản ứng còn nhanh hơn cả Giang Xu Nghiên, lập tức quay đầu lại: “Ý cậu là gì? Cậu còn dẫn Thư Hạ về nhà cậu rồi à?”

Lâm Dữ Kiêu gật đầu thẳng thắn: “Ừ.”

“Cậu rốt cuộc là định làm cái gì?!” Trịnh Kỳ Xuyên nhịn không nổi nữa, bùng nổ: “Cho dù là đang yêu đi nữa thì cũng không đến mức phải gặp phụ huynh sớm như vậy chứ?! Mất trí à?!”

Lời anh vừa dứt, cả phòng khách lập tức rơi vào yên lặng mấy giây.

Một lúc sau, Lâm Dữ Kiêu mới chậm rãi mở miệng: “Ai nói tớ với Thư Hạ đang yêu nhau?”

“Mẹ kiếp, thế cậu bày ra mấy trò này làm gì?!” Trịnh Kỳ Xuyên lúc này thật lòng thở phào nhẹ nhõm. Nghe thấy hai người họ không phải đang yêu, anh thậm chí còn bật cười, đưa tay đấm vào vai hắn một cái: “Thần thần bí bí, làm tớ giật cả mình.”

Dù sao thì với tư cách là bạn thân của Lâm Dữ Kiêu, lại là anh trai của Thư Hạ, từ góc độ của anh ấy, đương nhiên là hy vọng em gái mình tìm được một người đàn ông tốt hơn.

Lý do thì, tất nhiên chẳng khác mấy với những điều mà Triệu Duyên lo lắng hôm trước.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Dữ Kiêu buông một câu: “Tớ kết hôn rồi.”

Bầu không khí trong phòng khách ngay lập tức còn tĩnh lặng và lúng túng hơn cả khi nãy.

Đáng nói nhất chính là phản ứng của Giang Xu Nghiên: bà sững người, chiếc tách trà trong tay rơi xuống đất với tiếng “choang” giòn tan, vỡ vụn thành nhiều mảnh.

Trịnh Minh Giác cũng sực tỉnh, bật người đứng dậy: “Cái gì?”

Giọng ông run lên nhè nhẹ, hiển nhiên đang ở bờ vực bùng nổ cơn giận.

Trịnh Thư Hạ phải cố lắm mới kìm được xúc động muốn trốn ra sau lưng Lâm Dữ Kiêu, thẳng thắn đối diện với ánh mắt bàng hoàng của bố, bình tĩnh nói: “Bố, mẹ, anh… đúng là… con là người cầu hôn anh Kiêu trước.”

Cô không muốn để người đàn ông của mình phải chịu oan uổng thêm nữa.

Lâm Dữ Kiêu nghiêng mặt sang nhìn cô, hàng mi dài khẽ run lên.

Cảm giác… thật đặc biệt.

“Thư Hạ, con, con đang nói vớ vẩn cái gì vậy?!” Giang Xu Nghiên sải bước tới trước mặt con gái, nắm lấy đôi vai gầy nhỏ: “Con bắt đầu yêu đương từ bao giờ mà mẹ còn không biết? Sao lại đến mức cầu hôn người ta rồi?!”

Chuyện này đúng là hoang đường như cổ tích, không trách người nhà lại phản ứng dữ dội đến vậy.

Lâm Dữ Kiêu hiểu rõ điều này hơn ai hết, nhưng ngay khoảnh khắc thấy Giang Xu Nghiên lao tới trước mặt Thư Hạ, anh vẫn theo bản năng, trong tích tắc đã kéo cô bé vào vòng tay mình, che chắn phía sau.

Một hành động rất nhỏ thôi… nhưng vô cùng rõ ràng.

Cuối cùng, vẫn là Trịnh Kỳ Xuyên giữ lại được chút lý trí.
“Hạ Hạ, em nói rõ mọi chuyện với bố mẹ nhé.” Anh dặn một câu, rồi lại thô bạo kéo Lâm Dữ Kiêu về phía mình: “Cậu theo tớ một chuyến.”
Nói xong, anh ấy lôi xềnh xệch người ta vào phòng mình.
Lần này, Trịnh Kỳ Xuyên thực sự nổi giận. Anh ấy không hề nương tay, vừa đóng cửa rầm một tiếng, nắm đấm đã thẳng tay giáng xuống mặt Lâm Dữ Kiêu.
“Cậu rốt cuộc là có ý gì hả? Thỏ còn không ăn cỏ gần hang, vậy mà cậu lại xuống tay với em gái tớ?!”
Giọng anh ấy căng thẳng, đầy phẫn nộ.
“Gì mà ‘xuống tay’, khó nghe thế…” Lâm Dữ Kiêu cười nhạt định phản bác, nhưng chưa kịp nói hết câu, bụng đã dính thêm một cú đấm không nể nang.
“Gọi là gì? Cậu với Hạ Hạ căn bản chẳng thân thiết gì, lại còn lớn hơn nó bao nhiêu tuổi, già đầu rồi mà còn không biết xấu hổ, chén cả cỏ non?!” Trịnh Kỳ Xuyên gần như phát điên.
“Năm tuổi thì cũng đâu có chênh nhiều lắm…” Lâm Dữ Kiêu vừa chịu đòn vừa nghiêm túc suy nghĩ: “Cũng không tính là quá lớn…”
“Mẹ kiếp cậu…” Trịnh Kỳ Xuyên nghẹn lời, bị Lâm Dữ Kiêu giành lời chiếm lý, tay càng đấm mạnh hơn.
Sau một trận hỗn loạn như có lốc xoáy cuốn qua, hầu hết đồ đạc trong phòng đều bị đánh vỡ, đổ rạp ngổn ngang, kể cả Lâm Dữ Kiêu cũng nằm lăn ra sàn.
Trịnh Kỳ Xuyên thở hổn hển, ngây người nhìn người đàn ông bê bết bụi đất, nhếch nhác dưới chân mình.
Là bạn bè bao năm, anh ấy hiểu rõ năng lực của Lâm Dữ Kiêu hơn ai hết, nhiệm vụ nguy hiểm đến mức chẳng sợ cả máy b** ch**n đ**, thân thủ và phản xạ đều thuộc dạng siêu hạng. Nếu Lâm Dữ Kiêu thực sự muốn đánh lại, thì anh ấy chẳng có cơ may thắng nổi.
Việc có thể chiếm thế thượng phong thế này, chẳng qua là vì đối phương đang nhường anh ấy.
Mà thật ra… thắng kiểu này, chẳng có ý nghĩa gì cả.
Trịnh Kỳ Xuyên đứng đó thêm một lúc, rồi quay người rời đi.
“Này.” Lâm Dữ Kiêu lại gọi anh ấy, giọng uể oải: “Hết giận rồi chứ?”
“Cút.” Trịnh Kỳ Xuyên lạnh lùng đáp.
“Đừng như thế, nhạt nhẽo lắm.” Lâm Dữ Kiêu bật cười, dù mặt mũi bầm dập, người ngợm bê bết, nhưng hơi thở vẫn đều, giọng nói chẳng giống người vừa ăn một trận đòn ra trò: “Dù sao cũng kết hôn rồi mà…”
“Cậu còn mặt mũi mà nói à?!” Trịnh Kỳ Xuyên quay đầu lại, gằn từng chữ: “Tớ hỏi cậu, chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi?”
“Từ năm lớp 9 đến giờ, mười ba năm.” Lâm Dữ Kiêu nhún vai: “Tớ chưa từng quên.”
“Đúng, mười ba năm. Cậu quen tớ lâu như vậy, cậu biết rõ tớ có một đứa em gái.” Trịnh Kỳ Xuyên từng chữ một đầy cay đắng: “Nếu cậu cũng có một đứa em gái, cưng nó, bảo vệ nó, rồi có một thằng bạn chí cốt quen hơn chục năm, làm một công việc nguy hiểm, sống chết bấp bênh, lại thêm cái bản tính cà lơ phất phơ, đùng một cái, nó lừa gạt tình cảm của em cậu rồi bảo là đã kết hôn… Cậu sẽ cảm thấy thế nào?”
Lâm Dữ Kiêu im lặng.
Anh phải thừa nhận rằng, nếu đặt mình vào vị trí của Trịnh Kỳ Xuyên, có lẽ bị đánh vào bệnh viện cũng không oan.
Cũng chính vì thế, anh mới không hề đánh trả suốt từ nãy đến giờ.
Chỉ là… anh không thể vì một chút áy náy hay cái gọi là “đạo đức”, mà buông tay từ bỏ cơ hội kết hôn lần này.
“Cậu nói thế thì hơi quá rồi.” Lâm Dữ Kiêu nghiêm túc đáp. “Đừng quên, tớ với Hạ Hạ là cùng một nghề.”
“Cùng nghề thì sao?” Trịnh Kỳ Xuyên cười khẩy. “Nó có thể thay đổi được bản chất công việc nguy hiểm của cậu chắc? Em tớ đã đủ mệt mỏi rồi, chẳng lẽ còn phải vì chồng mà lo ngay ngáy từng ngày?”
“Bố mẹ tớ chẳng bao giờ mong Hạ Hạ phải cưới người giàu sang phú quý gì,” anh ấy ngừng một chút, giọng mang theo nỗi thất vọng: “Chỉ cần người đó đủ tử tế, ổn định, có thể chăm sóc vợ con, để con bé đỡ phải lo nghĩ… thế là đủ.”
Rõ ràng, những phẩm chất “bình thường” đó, Lâm Dữ Kiêu lại chẳng có cái nào.
Anh im lặng một lúc, sau đó khẽ bật cười: “Ý cậu là muốn cô ấy nuôi một thằng trai bao à?”
Trịnh Kỳ Xuyên: “…”
“Tiếc là, Trịnh Thư Hạ lại không thích kiểu đó.” Lâm Dữ Kiêu ngước mắt lên, ánh nhìn vừa mỉa mai vừa bình thản: “Cậu nghĩ tại sao em ấy lại chọn làm phi công?”
Trịnh Kỳ Xuyên nhíu mày: “Đột nhiên nhắc chuyện này làm gì?”
“Vì tớ chợt nhận ra, cậu căn bản không hiểu gì về em ấy cả.” Lâm Dữ Kiêu chống tay đứng dậy, rồi vỗ nhẹ lên vai đối phương: “Trịnh Thư Hạ muốn chinh phục một ngành nghề mạnh mẽ như thế, chỉ để chứng minh bản thân còn mạnh hơn.”
“Bản chất em ấy là người ngưỡng mộ sức mạnh. Vậy thì sao có thể yêu nổi kiểu người mà cậu đang tưởng tượng, một kẻ sống an phận, ở nhà nuôi con, làm trụ cột gia đình mẫu mực?”
Trịnh Kỳ Xuyên khựng lại, trong lòng chợt dấy lên một tia bối rối mơ hồ. Nhưng rất nhanh, anh ấy lại bật lại bằng giọng móc méo quen thuộc: “Buồn cười thật, cậu nghĩ mình hiểu con bé hơn tớ à? Hay là cậu định nói, ngoài cậu ra thì nó không lấy ai được chắc?”
“Dĩ nhiên rồi. Không thế thì tớ cưới em ấy làm gì?” Lâm Dữ Kiêu khẽ nhếch môi.
Anh không nói ra sự thật rằng cuộc hôn nhân này thực chất mang mục đích liên hôn, vì Trịnh Thư Hạ không muốn anh nói.
Mà anh cũng chẳng muốn. Khi hai người có cùng mục đích, sự đồng lòng ấy mang lại một loại kh*** c*m khó diễn tả bằng lời.
Giờ đây, việc nói dối… lại trở nên tự nhiên như hơi thở.
Trước khi Trịnh Kỳ Xuyên kịp phản bác, Lâm Dữ Kiêu đã tiếp lời: “Tớ thừa nhận chuyện kết hôn lần này là tớ có phần đường đột, lẽ ra nên đến gặp cô chú trước, chào hỏi một tiếng, nhưng dù thế nào đi nữa, kết quả cũng sẽ không thay đổi.”
“Vả lại, Thư Hạ giờ đã không còn là đứa trẻ nữa. Thay vì cứ lấy lí do ‘vì tốt cho con bé’ để kiểm soát, sao không thử nghiêm túc nghĩ xem rốt cuộc em ấy đang nghĩ gì, và thật sự muốn gì?”
“Lâm Dữ Kiêu, cậu đừng đứng ở cái gọi là đỉnh cao đạo đức để dạy đời tớ.” Trịnh Kỳ Xuyên hất tay Lâm Dữ Kiêu đang đặt trên vai mình ra, cười lạnh. “Nhưng cái đó, lại chính là cái cớ cho sự bốc đồng của cậu và nó.”
Đúng vậy, trong mắt anh ấy, hành động đăng ký kết hôn mà không hề thông báo, không hề xin phép như vậy, chính là sự tùy tiện và bốc đồng. Tuyệt đối không thể bị một câu “đường đột” qua loa của Lâm Dữ Kiêu đánh tráo khái niệm.
Dù anh ấy có những cân nhắc riêng, nhưng chưa bao giờ có ý định kiểm soát Thư Hạ, vì thế, càng không thể nào thừa nhận lời buộc tội của Lâm Dữ Kiêu lúc này.
Nói thêm nữa cũng chỉ phí lời, tiếp tục e rằng lại đánh nhau.
Trịnh Kỳ Xuyên liếc lạnh Lâm Dữ Kiêu một cái, rồi mở cửa bước ra ngoài.
Trong phòng khách, bên bàn ăn, ba người đang ngồi thẫn thờ, trên mặt ai nấy đều là lo lắng và nặng nề. Nghe thấy tiếng động từ phòng ngủ vọng ra, cả ba đồng loạt bật dậy.
Và rồi họ nhìn thấy, Trịnh Kỳ Xuyên với gương mặt lạnh băng, phía sau là Lâm Dữ Kiêu toàn thân đầy vết thương, quần áo rách tả tơi.
“Ôi trời… Kỳ Xuyên!” Giang Xu Nghiên hít mạnh một hơi, vội vàng bước tới vỗ vào người anh hai cái: “Con cái kiểu gì vậy, sao có thể động tay động chân được chứ!”
Tiếng ầm ĩ khi nãy tuy không nhỏ, nhưng không ai đến gõ cửa can ngăn, điều đó chứng tỏ ba mẹ nhà họ Trịnh ngầm đồng tình với việc con trai mình “dạy dỗ” cậu con rể tương lai. Nhưng rõ ràng, những gì cần thể hiện bề ngoài thì vẫn phải làm.
Trịnh Kỳ Xuyên cụp mắt xuống, cũng rất phối hợp, lạnh nhạt buông một câu châm chọc: “Cậu ta đáng bị đánh.”
“Dữ Kiêu, con đừng chấp nhặt với Kỳ Xuyên nữa, mau ngồi xuống đi.” Giang Xu Nghiên cũng không tiếp tục “truy cứu” chuyện con trai mình ra tay, bà chẳng hề có ý định bảo Lâm Dữ Kiêu đi bôi thuốc, chỉ nhàn nhạt lên tiếng gọi một câu.
Là một “chàng rể mới” không được quá chào đón, Lâm Dữ Kiêu tất nhiên cũng chẳng có quyền lên tiếng hay bày tỏ ý kiến gì, anh chỉ mỉm cười, nghe lời mà ngồi xuống.
“Cô nghe Thư Hạ nói, hai đứa đã yêu nhau được hai năm rồi hả?” Giang Xu Nghiên hỏi mà mặt không biểu cảm, giọng điệu đều đầy ẩn ý. “Trước giờ cô chưa từng nghe con bé nhắc đến chuyện này, thật hay giả vậy?”
“Thưa cô, con gái cô nói mà cô còn không tin à?” Lâm Dữ Kiêu nhẹ nhàng đá bóng trở lại, không xác nhận cũng chẳng phủ nhận, để bà tự mình suy xét.

Không phải hạng dễ đối phó rồi.
Trong khoảnh khắc ấy, cả Trịnh Minh Giác và Giang Xu Nghiên đều cùng nghĩ như vậy.
Phải nói là, họ vốn đã biết điều đó từ lâu, dù sao thì cũng chỉ mới biết Lâm Dữ Kiêu gần đây, nhưng anh với Trịnh Kỳ Xuyên thì thân thiết đến mức nào cơ chứ?
Chỉ là, từ một cậu thanh niên quen thuộc, đột ngột chuyển thành “con rể nhà mình”… thì đây lại là lần đầu tiên.
Trịnh Kỳ Xuyên ngồi bên cạnh, nghe mà trợn trắng mắt không ngừng.
Anh ấy coi như đã hiểu rõ, Trịnh Thư Hạ và Lâm Dữ Kiêu, hai người kia đang dựng chuyện trắng trợn trước mặt anh ấy đây mà.
Còn nói yêu nhau hai năm? Nực cười! Suốt hai năm qua, có lần nào anh nghe thấy cái tên Lâm Dữ Kiêu từ miệng em gái mình đâu? Trừ phi hai người đó giỏi giữ bí mật đến độ vượt cả tổ chức tình báo quốc gia.
“Nói thật thì, chuyện lần này, cô không thể hài lòng nổi đâu, Dữ Kiêu.” Giang Xu Nghiên kìm nén tiếng thở dài. “Về con người con thì cô không có ý kiến gì, mẹ con với cô lại là bạn lâu năm, quan hệ rất tốt.”
“Nhưng Thư Hạ vẫn còn nhỏ, đó là một chuyện. Còn công việc của hai đứa bây giờ cũng… thật khiến người ta lo lắng.”
“Cô ơi, đừng lo.” Lâm Dữ Kiêu nhiệt tình gắp cho bà một miếng sườn, mỉm cười nói thật lòng: “Xe đến chân núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.”
Nói cách khác: có lo cũng chẳng ích gì.

Giang Xu Nghiên thật sự không biết nên nói gì nữa.
Ai mà nuốt nổi bữa cơm này cơ chứ?
Bà khẽ liếc sang chồng, ra hiệu bằng ánh mắt.
“À…” Trịnh Minh Giác luôn là một người cha trầm lặng và có phong thái nho nhã trong nhà, dù lúc này trong lòng đầy rối bời, nhưng cũng không giống Trịnh Kỳ Xuyên sẽ động tay, hay như Giang Xu Nghiên chủ động lên tiếng xã giao.
Dẫu vậy, trong lòng ông vẫn đang nghẹn một cục tức khó nuốt trôi.
Nhưng, thời điểm này ông cũng không thể không đứng ra dàn xếp, bèn lúng túng lên tiếng:
“Ăn cơm đi thôi, dù sao… chuyện cũng đã thành thế này rồi.”
Kết cục đã không thể thay đổi, thì ông cũng chỉ có thể học cách tiếp nhận.
Trịnh Thư Hạ nhẹ nhàng thở phào một hơi, cuối cùng cũng tìm được cơ hội, lặng lẽ vươn tay qua bàn, khẽ siết lấy tay Lâm Dữ Kiêu như một lời xin lỗi.
Dù cô cố gắng đứng ra gánh hết trách nhiệm trước mặt ba mẹ, cố ý để anh “đổ thừa” cho cô, nhưng anh chắc chắn vẫn bị ảnh hưởng ít nhiều…
Thế nhưng, Lâm Dữ Kiêu lại như chẳng hề để tâm, ngược lại còn nhẹ nhàng siết lấy tay cô, đáp lại.
Ý tứ rất rõ ràng: “Anh không sao cả.”
Mang theo trên người những vết thương còn mới do bị “xử lý” cách đây chưa lâu, Lâm Dữ Kiêu cùng với bố mẹ vợ tương lai, và cả “anh vợ đại nhân” lần đầu ngồi ăn bữa cơm gia đình chính thức.
Trên bàn ăn, anh cư xử linh hoạt, nói năng chừng mực, hoàn toàn thể hiện khí chất điềm đạm, từng trải của một người đàn ông trưởng thành, nhìn vào, ai mà nghĩ người này vừa mới bị đánh tơi tả?
Ngay cả vợ chồng Trịnh Minh Giác và Giang Xu Nghiên, dù lòng vẫn còn khúc mắc, cũng không thể không thừa nhận: Lâm Dữ Kiêu là một thanh niên ưu tú, ưu tú đến mức “muôn người có một”.
Dù vẫn còn vài điều khiến họ lo lắng, nhưng anh thật sự xứng đáng với con gái họ.
Sau một bữa cơm, tâm trạng “xem mắt con rể” của hai vị phụ huynh họ Trịnh đã thay đổi khá nhiều.
Gạo đã nấu thành cơm, họ cũng tỏ thái độ chấp nhận bằng cách tượng trưng lì xì tiền đổi cách xưng hô, coi như chính thức thừa nhận cậu con rể này.
Ngay lập tức, Lâm Dữ Kiêu vui vẻ không chút ngại ngùng đổi giọng gọi: “Bố, mẹ!”
“Mẹ nghe Thư Hạ nói, con có mấy ngày nghỉ phép đúng không? Hôm nay cũng muộn rồi, ở lại đây ngủ một đêm đi.” Giang Xu Nghiên liếc nhìn vết rách nơi khóe miệng Lâm Dữ Kiêu, cũng coi như bày tỏ một chút quan tâm của người mẹ vợ: “Lát nữa nhớ bôi thuốc.”
“Dạ được ạ.” Lâm Dữ Kiêu cười tít mắt: “Cảm ơn mẹ!”
“…” Giang Xu Nghiên khựng lại một chút, rồi tiếp tục nói: “Ngày mai… hai bên gia đình gặp nhau một buổi. Thời gian và địa điểm, để mẹ và mẹ con sắp xếp.”
Nói xong, Giang Xu Nghiên lập tức quay người trở vào phòng.
Về phần Trịnh Minh Giác và Trịnh Kỳ Xuyên, ngay sau khi nghe tiếng gọi “bố mẹ” từ miệng Lâm Dữ Kiêu là đã vội vã tìm cớ “chuồn” khỏi hiện trường.
Chớp mắt, trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại hai người, anh và Trịnh Thư Hạ.
“Anh sao rồi?” Trịnh Thư Hạ lập tức quan tâm đến vết thương của anh. Đầu ngón tay mảnh khảnh khẽ chạm vào khóe môi anh, nhỏ giọng hỏi:
“Đau lắm phải không? Vẫn luôn cố nhịn à?”
“Cũng ổn.” Lâm Dữ Kiêu nhướng mày cười, giọng điệu nhẹ tênh:
“Bị đánh thì đau thật đấy, nhưng kiểu đau này… nó lại khiến người ta tỉnh táo hơn.”
Cô hẳn là hiểu anh đang nói gì.
“Vào phòng em đi.” Trịnh Thư Hạ khoác tay anh, kéo đi: “Em bôi thuốc cho anh.”
Mua sẵn thuốc hôm nay quả là quyết định sáng suốt.
Lâm Dữ Kiêu tất nhiên không từ chối, ngoan ngoãn dựa vào vai cô, để cô dìu về phòng.
“Anh giỏi thật đó.” Trịnh Thư Hạ cố nhịn cười trêu anh: “Ba mẹ em bị anh làm cho cứng họng luôn rồi.”
“Chuyện đó là đương nhiên.” Lâm Dữ Kiêu không chút ngượng ngùng, thản nhiên nhận công: “Anh nói rồi mà, cứ để anh lo là được.”
Từng ấy năm qua anh trải qua biết bao tình huống còn tệ hơn thế này, có gì mà phải sợ?
Tuy nói vậy, nhưng thực ra trong lòng anh rất coi trọng ấn tượng đầu với bố mẹ cô, từng câu từng chữ đều đã âm thầm luyện tập bao nhiêu lần rồi.
Lần này, Trịnh Thư Hạ không cãi lại, chỉ mím môi cười, lặng lẽ dìu anh vào phòng mình.
Phòng cô có vài món đồ dễ thương đúng kiểu con gái, vài con búp bê, một chút sắc hồng dịu nhẹ điểm xuyết khắp nơi, nhưng so với bức tường “lòe loẹt” ở phòng Lâm Dữ Kiêu thì trông gọn gàng và tinh tế hơn nhiều.
Điểm chung duy nhất là… chiếc giường khá to.
Dù sao, nếu có thể lựa chọn, ai mà chẳng thích nằm giường lớn chứ?
Lâm Dữ Kiêu liếc một vòng, không quên buông một câu: “Vừa khéo, đủ cho hai chúng ta ngủ rồi.”
“…” Trịnh Thư Hạ thản nhiên đáp: “Nhà em không thiếu phòng khách đâu.”
“Lần đầu dắt chồng đã đăng ký kết hôn về nhà, mà để người ta ngủ phòng khách?” Lâm Dữ Kiêu nhướng mày, giọng lười biếng mang theo chút trêu chọc.
“Em thật sự rất phù hợp với hình tượng ‘người chủ động cầu hôn anh’ đấy.”
Thực ra Trịnh Thư Hạ cũng biết việc này không mấy ổn, bị ba mẹ phát hiện thì thể nào cũng bị tra hỏi đủ điều. Cô chỉ thử nói cho có, ôm một tia hi vọng nhỏ nhoi.
Nhưng sao phản ứng của anh lại khiến người ta muốn đánh thế nhỉ?
Cô dứt khoát không dây dưa nữa, nghiêm túc chuyển đề tài: “Em bôi thuốc cho anh trước đã.”
“Ừ.” Lâm Dữ Kiêu khẽ đáp.
Trịnh Thư Hạ nói: “Anh nằm lên giường đi.”
Lâm Dữ Kiêu trầm mặc một lát, rồi ngồi tựa vào đầu giường.
Chiếc giường của cô phủ chăn ga màu hồng nhạt, mềm mại như kẹo bông, vừa nhìn đã thấy dễ chịu.
Trịnh Thư Hạ cũng cầm theo túi thuốc leo lên giường, quỳ gối chầm chậm dịch đến bên cạnh anh.
Từ trên cao hơi cúi xuống, cô dùng tăm bông nhẹ nhàng xử lý vết thương trên gương mặt anh.
Dung dịch thuốc tím thấm vào đầu tăm bông, chạm lên vết thương có hơi rát, dù gì cũng là vết chảy máu nhưng với Lâm Dữ Kiêu mà nói, điều anh để ý nhiều hơn là hương thơm dịu nhẹ từ cô gái ngay sát bên.
Chắc chắn cô không dùng nước hoa, tính cách cô vốn xuề xòa, không để tâm mấy chuyện “điệu đà” nhưng không hiểu sao trên người lại phảng phất một mùi thơm ngọt ngào như mùi sữa.
Yết hầu anh khẽ chuyển động.
“Đau lắm không?” Trịnh Thư Hạ vừa xử lý vết thương vừa dịu dàng nói “Cố nhịn một chút, mấy hôm nay tốt nhất đừng để vết thương dính nước.”
Nói xong, cô dán một miếng băng cá nhân lên khóe môi anh.
Phối hợp với mái tóc hơi rối của anh lúc này, trông lại càng toát ra vẻ ngang tàng lười biếng.
Sau đó, cô tiếp tục xử lý những vết thương trên cánh tay anh, Trịnh Kỳ Xuyên quả thật không hề nương tay, những mảng bầm tím lớn nhỏ xen kẽ.
Cô đổ rượu thuốc ra lòng bàn tay, nhẹ nhàng x** n*n, giúp anh tan máu bầm. Trong lòng càng xoa càng thấy áy náy.
Cảm xúc ấy dâng lên đến mức sống mũi cô bắt đầu cay cay: “Em cảm thấy… em khiến anh phải chịu khổ rồi.”
Lâm Dữ Kiêu khẽ “ừ” một tiếng: “Đúng là khổ thật.”
“…” Bao nhiêu cảm giác tội lỗi trong lòng Trịnh Thư Hạ lập tức bay sạch.
Cô tức tối cầm chai thuốc ném nhẹ vào người anh, hậm hực nói: “Rõ ràng là anh nói kỹ năng của anh trai em trong mấy buổi huấn luyện thể chất còn không đủ xem cơ mà!”
“Ừ, nhưng cậu ta chơi lén.”
“Không được nói xấu anh em như vậy!” Trịnh Thư Hạ trừng mắt, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ giận thật.
“Anh ấy đánh lén anh kiểu gì?”
“Những chỗ khác cũng không có gì ghê gớm.” Lâm Dữ Kiêu cười nhạt.
“Trịnh Kỳ Xuyên ấy mà, toàn mấy đòn hoa mĩ, chẳng đâu vào đâu.”
Nói rồi, anh từ từ vén vạt áo sơ mi lên, để lộ vùng bụng rắn chắc với phần múi rõ nét, làn da trắng lạnh nổi bật lên một mảng bầm tím đỏ rực, nhìn mà nhức mắt.
Lâm Dữ Kiêu mặt không đổi sắc, nghiêm túc nói: “Chỗ này hơi nghiêm trọng, cần được xoa kỹ một chút.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...