Hạ Cánh Bên Em - Ngọc Tự Nhân

Chương 27: Đêm tân hôn



Trịnh Thư Hạ cúi đầu im lặng một lúc, sau đó đổ rượu thuốc ra lòng bàn tay rồi áp lên vùng bụng dưới của anh.
Lâm Dữ Kiêu toàn thân khựng lại, lập tức nắm lấy cổ tay cô kéo ra: “Em định xoa thật à?”
Anh vốn chỉ đùa cô thôi, ai ngờ cô lại nghiêm túc như vậy.
“Chỗ bầm phải xoa mới nhanh tan chứ.” Trịnh Thư Hạ chỉ trả lời đúng trọng tâm, vẻ mặt rất nghiêm túc.
“Cánh tay anh cũng bị thương mà, chẳng lẽ tự xoa được à?”
Lòng bàn tay cô chạm vào da anh, cảm giác trơn mịn, rắn chắc, cơ bụng sắc nét, quả thực chạm vào là khiến tim đập loạn.
Cô biết Lâm Dữ Kiêu đang trêu mình, nhưng cũng chẳng ngăn được sự nghiêm túc trong việc chăm sóc anh.
Như để tự cổ vũ bản thân, Trịnh Thư Hạ cắn nhẹ môi, dằn sự xao xuyến trong lòng, ra vẻ nghiêm chỉnh nói: “Ở trong đội, việc xoa thuốc cho nhau là chuyện rất bình thường. Hồi ở trường quân sự, em cũng từng xoa vết thương cho bạn học…”
Lời còn chưa dứt, cổ tay cô bị nắm chặt hơn.
Sắc mặt Lâm Dữ Kiêu không lấy gì làm dễ chịu: “Em từng chạm vào… chỗ này của thằng khác à?”
“…Chưa.” Trịnh Thư Hạ hơi ngập ngừng, cổ tay bị anh siết đau.
“Em chỉ từng giúp người khác xoa vai thôi.”
Để tránh bản thân bị tức đến chết, Lâm Dữ Kiêu thức thời không hỏi tiếp người đó là ai.
Căn phòng rơi vào một khoảng lặng mập mờ.
Chỉ còn bàn tay nhỏ nhắn của cô lặng lẽ xoa nhẹ lên da anh, phát ra tiếng động nhè nhẹ đầy ám muội. Cứ thế trôi qua khoảng năm phút, Lâm Dữ Kiêu rốt cuộc gạt tay cô ra: “Anh đi tắm.”
“Hả?” Trịnh Thư Hạ ngớ ra.
“Nhưng chỗ bầm đó vẫn chưa tan mà…”
“Không cần.” Lâm Dữ Kiêu rất dứt khoát bước vào phòng tắm bên trong phòng cô, để lại một câu: “Đi qua chỗ Trịnh Kỳ Xuyên lấy cho anh bộ quần áo thay đi. Phải sạch sẽ đấy.”
May là anh mặc quần bò, vải dày cứng chứ nếu mặc loại mỏng, với “biến hóa” ngày càng rõ ràng của cơ thể thì chắc chắn đã không giấu nổi.
Trịnh Thư Hạ tất nhiên không thể có sẵn đồ đàn ông, đành ngoan ngoãn đi lấy.
Trịnh Kỳ Xuyên vẫn giữ bộ mặt khó chịu, nghe cô nói rõ mục đích thì sắc mặt càng tối sầm lại. Do dự một lát mới hỏi: “Cậu ta có… làm gì em không?”
Là anh trai hỏi em gái chuyện này quả thật có chút ngại ngùng, nhưng anh hiểu quá rõ Lâm Dữ Kiêu là người thế nào, da mặt dày đến mức bất chấp, không hỏi thì không yên tâm.
Trịnh Thư Hạ mặt đỏ ửng, lắc đầu rồi ôm quần áo bỏ chạy.
Khi quay lại, cô đặt quần áo ở khu vực khô tách biệt trong phòng tắm, sau đó bước ra ngoài, cả người cứ thấy lúng túng khó tả.
Chuyện đó… sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra thôi, đúng không?
Dù sao thì chuyện ly hôn giữa cô và Lâm Dữ Kiêu là không thể. Hơn nữa, người đàn ông này rõ ràng chưa từng coi cuộc hôn nhân của họ là một “trò chơi gia đình”.
Từ sau khi bắt đầu có nhận thức về chuyện nam nữ, Trịnh Thư Hạ đã luôn thích Tống Lẫm. Ngoài anh ấy ra, cô chưa từng có cảm giác gì với bất kỳ bạn nam nào khác, càng chưa từng yêu đương. Bây giờ đột nhiên kết hôn, lại phải đối mặt với những chuyện thân mật kiểu này…
Cô thật sự có chút căng thẳng.
Dù từng học qua mấy tiết sinh lý, nhưng từ nhỏ đến lớn cô chưa từng xem nổi một bộ phim 18+, làm sao có thể dễ dàng chấp nhận loại tiếp xúc vượt cấp như vậy?
Nghĩ đến đây, Trịnh Thư Hạ bắt đầu thấp thỏm đi vòng vòng trong phòng ngủ, cảm giác giống như sắp bỏ chạy ra ngoài trốn.
Thở dài thườn thượt, ánh mắt cô vô tình quét qua chiếc ba lô mang về từ ban ngày.
A, đúng rồi, bên trong còn đĩa nhạc cô mua. Dù sao thì cũng đang rảnh, chi bằng lấy ra nghe một chút cho khuây khỏa.
Trịnh Thư Hạ đi tới lấy đĩa, mở hộp ra thì thấy trên bìa cứng có một dòng chữ viết tay.
Nét chữ bay bướm, phong thái tiêu sái:
[Vì mặt trời mỗi ngày đều luân phiên chiếu rọi, nên tình yêu của anh cũng sẽ mãi nhắc lại những lời cũ….]
Cô hơi sững người.
Câu này không phải lời bài hát trong đĩa, mà là một câu trích trong “Sonnet 30” của Shakespeare.
Xem nét chữ, chắc là Lâm Dữ Kiêu chép vào.
Anh ấy thích câu này đến vậy sao? Trông… cũng văn nghệ phết.
Đang mải suy nghĩ thì trong phòng tắm truyền ra tiếng động nhỏ, theo phản xạ, cô vội cất lại đĩa vào hộp.
Lâm Dữ Kiêu bước ra với mái tóc còn ướt, người mặc áo choàng ngủ màu đen, làn da trắng lạnh nổi bật, nhưng xung quanh không hề có hơi nước, hoàn toàn không có cảm giác vừa tắm nước nóng xong.
Trịnh Thư Hạ ngạc nhiên: “Anh tắm nước lạnh à?”
“Ừ.” Anh tùy ý chải tóc, trả lời qua loa: “Trời nóng.”
Dù bây giờ đã vào tháng Chín, đúng là trời còn nóng, nhưng trong nhà có điều hòa mà…
Trịnh Thư Hạ chưa hiểu ra sao, ánh mắt lỡ dừng lại ở giọt nước chảy từ tóc anh xuống cổ rồi theo vạt áo choàng rộng mở mà lướt qua làn da… nhất thời lúng túng, không biết phải nói gì.
Lâm Dữ Kiêu liếc nhìn cô, chậm rãi hỏi: “Em không đi tắm à?”
Trịnh Thư Hạ lúng túng: “Em…”
“Đi đi.” Anh mỉm cười: “Anh chờ em.”
Trái tim Trịnh Thư Hạ đập mạnh một cái, ánh mắt cũng không dám nhìn anh, cúi đầu vội vàng bước vào phòng tắm.
Lúc lấy quần áo thay mang vào trong, cô mới nhẹ nhàng thở ra.
Chẳng lẽ lời của Lâm Dữ Kiêu lúc nãy là đang ám chỉ điều gì sao? Trịnh Thư Hạ không muốn nghĩ theo hướng đó, nhưng giọng điệu của anh ấy thật sự quá mờ ám, mà bản thân người này vốn dĩ cũng có chút “hư hỏng”…
Nghĩ vậy, cô liền thấy khó chịu, lấy tay ôm mặt thở dài.
Trịnh Thư Hạ lề mề trong phòng tắm gần một tiếng rưỡi.
Nói thật lòng, hiện tại cô vẫn chưa đủ can đảm để thật sự thân mật với anh theo kiểu vợ chồng, nhưng trước khi kết hôn đã từng đồng ý với anh về vài điều kiện, bây giờ lại không biết phải viện lý do gì để từ chối.
Thôi… trì hoãn thêm một lát nữa vậy…
Tắm xong, thoa sữa dưỡng thể, sấy khô tóc, mà trong lòng thì như bị bóp nghẹt.
Không còn cách nào, Trịnh Thư Hạ đành mở cửa bước ra ngoài, bước chân nhẹ nhàng mang theo sự lưỡng lự, ngại ngùng.
Cô đi chân trần trên sàn gỗ, để lại một loạt dấu chân ướt nhòe dẫn tới bên giường.
Lâm Dữ Kiêu đang ngồi tựa đầu giường chơi điện thoại, thấy cô ra liền cười khẽ: “Anh còn tưởng em ngất trong đó rồi cơ.”
“…”
“Da có bị nhăn vì ngâm lâu không?”
“Không có.” Trịnh Thư Hạ ngượng ngùng vì mấy câu trêu chọc ấy, cúi đầu định với tay tắt đèn ngủ:“Ngủ thôi.”
“Ngủ gì mà ngủ.” Lâm Dữ Kiêu giơ tay ngăn cô lại, giọng lười biếng nhưng nghiêm túc: “Còn việc quan trọng chưa làm mà.”
Trịnh Thư Hạ như nín thở, giọng nhỏ đến mức gần như run lên: “Có… có nhất thiết phải là hôm nay không?”
“Hôm nay chẳng phải đêm tân hôn sao.” Lâm Dữ Kiêu cười nhạt, giọng nhẹ nhàng như đang kể chuyện: “Anh cũng không định như vậy, nhưng mà…”
“Nhưng mà sao cơ?” Trịnh Thư Hạ vội hỏi, trong lòng thấp thỏm như sắp nhảy khỏi cổ họng.
“Nhưng mà hôm nay không tiện, dù sao cũng là lần đầu tới nhà em ra mắt.” Lâm Dữ Kiêu nghiêm túc nói: “Vậy nên, trong phòng em có cái chăn nào dư không?”
Trịnh Thư Hạ nhất thời chưa hiểu, ngơ ngác “Hả?” một tiếng.
Lâm Dữ Kiêu: “Anh trải chăn nằm dưới đất.”
Biến chuyển quá nhanh làm cô chưa kịp vui mừng thì đã bị cảm giác áy náy tràn tới lấn át.
“Anh nằm dưới đất á?” Cô lẩm bẩm: “Thế… thế có được không?”
“Có gì mà không được?” Lâm Dữ Kiêu nheo mắt, lười biếng nói: “Anh biết em máu nóng, đang thèm khát anh từng tấc thịt, nhưng hôm nay thì không được đâu.”
“…”
Trịnh Thư Hạ hoàn toàn cạn lời.
Người này đúng là nên nằm đất thật, thậm chí là không cần chăn cũng chẳng sao.
Da mặt dày đến độ… không cần chăn cũng không lạnh nổi.
Trưa ngày hôm sau, hai bên gia đình cùng ăn một bữa cơm.
Nhà họ Lâm và nhà họ Trịnh vốn là bạn bè lâu năm, mỗi bên đều có sự nghiệp riêng rực rỡ trong giới thương mại, không hề cạnh tranh với nhau, quan hệ giao hảo rất hòa thuận.
Dù chuyện con cái bất ngờ kết hôn có phần đột ngột, nhưng những người lớn từng trải gió sương, từng lăn lộn trên thương trường như họ, tự nhiên sẽ không để chuyện đó ảnh hưởng đến mối quan hệ hai bên.
Một khi sự đã rồi, tất cả đều chấp nhận sự thật, bầu không khí trong suốt bữa ăn cũng trở nên vui vẻ, dễ chịu.
Chỉ có điều, khi hai nhà bàn đến chuyện rót vốn đầu tư, sắc mặt của Trịnh Kỳ Xuyên hơi cứng lại một chút.
Triệu Duyên đề xuất rằng sau khi Lâm thị đầu tư, phần cổ phần tương ứng sẽ đứng tên Trịnh Thư Hạ. Thái độ của bà vừa chân thành lại rộng lượng.
Trịnh Minh Giác và Giang Xu Nghiên đưa mắt nhìn nhau, lập tức tranh nhau từ chối: “Không được đâu, đây là khoản đầu tư của nhà họ Lâm, phải tính vào phần của A Kiêu mới đúng.”
“Giờ đã là người một nhà cả rồi, còn phân biệt gì nữa chứ?”
Triệu Duyên cười tít mắt, kéo tay Giang Xu Nghiên nói đầy thân thiết: “Chị Xu Nghiên à, đừng quên nhà em còn chưa đưa sính lễ nữa mà.”
Lấy cổ phần từ khoản đầu tư làm sính lễ, còn gì thích hợp và có thành ý hơn thế nữa?
Thái độ coi trọng và trân quý mà nhà họ Lâm dành cho con dâu Trịnh Thư Hạ, đến mức này thì đã là rõ ràng không thể giấu giếm.
Làm cha mẹ, điều mong mỏi nhất chẳng phải là con gái gả vào nhà chồng được coi như người nhà, được đối đãi tử tế hay sao?
Rõ ràng, hai điều này nhà họ Lâm đều làm được.
Vậy nên vợ chồng Trịnh Minh Giác và Giang Xu Nghiên dĩ nhiên cũng chẳng còn gì để chê trách.
Sau bữa tiệc, Trịnh Kỳ Xuyên nhanh chân đi trước Lâm Dữ Kiêu, kéo Trịnh Thư Hạ lên xe: “Hôm nay em về nhà ngủ đi.”
Cô theo phản xạ quay đầu nhìn Lâm Dữ Kiêu. “Cũng được thôi.” Người đàn ông tựa lưng vào xe, cười cợt lười biếng: “Vậy tuần trăng mật bắt đầu từ mai vậy.”
“…” Trịnh Kỳ Xuyên chẳng buồn liếc anh một cái, mặt mày đầy khó chịu nhét em gái vào xe.
Trên đường về, không gian chật hẹp trong xe bỗng trở nên căng thẳng, nặng nề đến kỳ lạ.
“Anh… anh hai,” Trịnh Thư Hạ rụt rè hỏi: “Anh giận rồi à?”
Cô biết, từ góc độ của Trịnh Kỳ Xuyên, chuyện này quả thật quá bất ngờ, cũng khó mà tha thứ, nên cô vẫn luôn dè dặt, không dám chạm vào giới hạn của anh ấy.
Trịnh Kỳ Xuyên không nói gì, im lặng suốt quãng đường cho đến khi kéo em gái vào phòng rồi mới cất tiếng.
Lại là hỏi thẳng vào trọng tâm, không vòng vo: “Em kết hôn với Lâm Dữ Kiêu rốt cuộc là vì cái gì? Có phải là vì chuyện rót vốn cho công ty không?”
Tim Trịnh Thư Hạ bỗng đánh “thịch” một tiếng, nhưng cô không chút do dự liền đáp: “Không phải, sao anh lại nghĩ vậy?”
Cô biết tính cách anh trai mình.
Nếu để anh ấy biết sự thật đúng là như thế, anh ấy nhất định sẽ cho rằng cô đã bán rẻ hạnh phúc của mình vì lợi ích.
Một khi đã để anh ấy hình thành suy nghĩ như vậy, thì cho dù sau này có xảy ra chuyện gì, cũng không thể thay đổi ấn tượng trong lòng anh ấy nữa.
“Chỉ dựa vào cái cớ em kết hôn với Lâm Dữ Kiêu mà muốn qua mặt anh à?” Trịnh Kỳ Xuyên cười lạnh: “Ngay trước mắt anh, hai người các em trước giờ chẳng có chút liên hệ gì, thế mà vừa hay công ty nhà mình gặp khủng hoảng, em liền yêu sống yêu chết rồi vội vàng đi đăng ký kết hôn?”
“Còn bảo yêu nhau hai năm? Em đang gạt ai thế?” Anh ấy càng nói càng cảm thấy chuyện này có điều kỳ lạ: “Hôm sinh nhật trước em còn hỏi anh xem cậu ta có bạn gái chưa, thế mà bảo là đang yêu nhau? Trịnh Thư Hạ, sao bây giờ em càng lúc càng nói dối không chớp mắt vậy hả?!”
Trịnh Thư Hạ im lặng để mặc anh ấy mắng mỏ, đến khi Trịnh Kỳ Xuyên trút giận xong, không nói nổi nữa, cô mới chậm rãi lên tiếng: “Đúng là em đã nói dối, em và anh Kiêu không hề yêu nhau được hai năm, nhưng… em thích anh ấy.”
Cô nghiến răng nói ra lời nói dối lớn nhất trong cuộc đời mình, cũng không biết liệu có thể khiến người ta tin được không.
Dù sao nhìn vào thái độ tức giận đến gần như bùng nổ của Trịnh Kỳ Xuyên hiện giờ, anh ấy hẳn sẽ khó mà chấp nhận lời giải thích của cô.
Vì thế, cô chỉ có thể tiếp tục dựng nên lời nói dối này, càng hoàn chỉnh, càng hợp lý.
Đón lấy ánh mắt kinh ngạc của anh trai, Trịnh Thư Hạ cứng đầu tiếp lời:
“Hôm sinh nhật, em hỏi anh Kiêu có bạn gái chưa, là… là vì em muốn ở bên anh ấy.”
“Sau đó thì bọn em… ở bên nhau.”
Trịnh Kỳ Xuyên trầm mặc một lúc, tức đến bật cười: “Em nghĩ anh dễ bị lừa vậy à?”
“Anh hai, em không hề định lừa anh.” Trịnh Thư Hạ tiến lên nắm lấy tay anh, ánh mắt kiên định: “Những gì em nói đều là sự thật.”
“Anh cũng mơ hồ cảm nhận được, hình như trong lòng em luôn có người em thích.” Trịnh Kỳ Xuyên lạnh giọng: “Nhưng không ngờ người đó lại là cậu ta…”
Anh vốn định truy hỏi: “Em thích cậu ta ở điểm nào?”, “Cậu ta có gì đáng để thích?”, nhưng lời đến miệng lại nghẹn lại.
Vì nói thật lòng, Lâm Dữ Kiêu đúng là một người đàn ông rất có sức hút, từ gia thế, ngoại hình đến khí chất cá nhân đều không thể bắt bẻ.
Cái kiểu bất cần đời nhưng vẫn mạnh mẽ toát ra từ người cậu ta là bản năng trời sinh.
Thậm chí ngay cả nghề nghiệp mà người lớn cho là thiếu ổn định kia, dưới mắt con gái, cũng có thể trở thành một nét quyến rũ và bí ẩn.
Thế nhưng… cho dù Thư Hạ thật sự thích anh, thì cũng không nên vội vàng kết hôn như vậy.
Trịnh Kỳ Xuyên vẫn cố chấp với quan điểm của mình: “Em quá bồng bột rồi.”
“Anh hai, em hỏi anh một câu thật lòng, anh Kiêu là người xấu à?”
Trịnh Thư Hạ biết anh trai đang hiểu lầm rằng người cô luôn thầm yêu bấy lâu chính là Lâm Dữ Kiêu.
Nhưng bây giờ, có lẽ để hiểu lầm tiếp tục cũng không phải chuyện xấu.
Cô mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Anh ấy không phải người xấu, điều này… có lẽ anh là người hiểu rõ hơn bất kỳ ai.”
“Anh biết cậu ta không phải người xấu, nhưng cũng chẳng tốt đẹp gì hơn đâu.” Trịnh Kỳ Xuyên bực bội nói: “Em thích cậu ta, nhưng biết cậu ta có thích em không?”
“Đương nhiên rồi.” Trịnh Thư Hạ cố tỏ ra đầy tự tin: “Nếu không thích thì sao lại kết hôn chứ?”
Cô luôn nói như vậy với tất cả những ai không biết chuyện. Nói nhiều thành quen, đến mức mọi người đều tin, rồi cứ như thể đó là sự thật vậy.
“Lý do để kết hôn thì thiếu gì, nhất định phải là vì thích à?”
Trịnh Kỳ Xuyên nghe vậy thì không vui, bật cười lạnh lùng: “Em trẻ trung xinh đẹp, cậu ta cưới được em đã là tổ tiên phù hộ rồi, tất nhiên sẽ biết trân trọng.”
Trịnh Thư Hạ mím môi, im lặng một lúc rồi tiếp tục nói: “Anh, có thể anh nói đúng… nhưng, anh ấy thật sự thích em.”
Thái độ của cô kiên định đến mức khiến Trịnh Kỳ Xuyên buộc phải nghiêm túc suy nghĩ lại, hơi nhíu mày: “Em nói thật đấy chứ?”
“Thật mà.”
Trước ánh mắt nghi ngờ của anh trai, Trịnh Thư Hạ chỉ có thể càng kiên quyết hơn, tiếp tục bồi đắp cho lời nói dối của mình: “Anh Kiêu đã tỏ tình với em từ lâu rồi… từ năm em học năm hai đại học.”
Nói cho đúng thì, là ngay sau sinh nhật mười chín tuổi của cô không lâu.
Điều này thực ra lại là phần ít ỏi mà cô không hề nói dối, bởi lời tỏ tình đó quái dị và khiến người ta chấn động, từng khiến cô tránh né Lâm Dữ Kiêu suốt một thời gian dài.
Nếu không phải vì chuyển sang Phi đội J-1, thì suốt những năm từ năm hai đến khi tốt nghiệp, số lần cô gặp lại Lâm Dữ Kiêu chỉ đếm trên đầu ngón tay mà phần lớn là vì một vài dịp xã giao bắt buộc như lễ Tết hoặc sự kiện trong giới kinh doanh.
Giờ phút này, khi đứng trước mặt Trịnh Kỳ Xuyên, cô khẳng định rằng Lâm Dữ Kiêu từng thích mình chẳng qua chỉ là để khiến Trịnh Kỳ Xuyên yên lòng.
Thực chất, cô hoàn toàn không biết Lâm Dữ Kiêu hiện tại nghĩ gì về mình.
Cô cũng chẳng đủ tự tin để cho rằng anh vẫn thích cô, không hề có cái gọi là sự tự tin vô căn cứ như vậy.
Cô chẳng nhìn thấu nổi tâm tư của Lâm Dữ Kiêu, vì vậy cô chỉ dám nói “đã từng”, ít nhất là trong quá khứ, anh thực sự đã từng thích cô, cũng đã thật lòng tỏ tình.
Chuyện xảy ra vào khoảng thời gian khá nhạy cảm.
Khi đó, cô vừa bước vào năm hai đại học, cũng là lúc Tống Lẫm vừa trải qua một năm huấn luyện tại Phi đội J-1.
Kết quả, anh ấy gặp phải một tai nạn nghiêm trọng trong lúc làm nhiệm vụ, bị phê bình công khai và bị đuổi khỏi đội.
Sự nghiệp quân đội của anh ấy gần như tiêu tan, chỉ còn cách chuyển sang ngành hàng không dân dụng.
Khoảng thời gian đó, Tống Lẫm vô cùng sa sút, ngày ngày chìm đắm trong những nơi ăn chơi trụy lạc, mượn rượu giải sầu, không màng đến cả thể chất lẫn tinh thần đang đầy thương tích của mình.
Trịnh Thư Hạ khi đó vừa vào học kỳ mới, bao nhiêu chuyện cần xử lý, mà trường quân đội lại không cho phép tùy tiện rời khỏi.
Cô biết chuyện của Tống Lẫm mà không thể làm gì khác, chỉ có thể nhờ Lương Cốc Âm giúp dò hỏi tình hình mới biết tai nạn khi làm nhiệm vụ kia đã xảy ra từ hai tháng trước, giờ chỉ là giai đoạn chính thức công bố xử phạt mà thôi.
Người mình thích lại gặp chuyện bi thảm đến vậy, cô thật sự rất muốn gặp anh ấy một lần, để an ủi phần nào.
Đáng tiếc, những cuộc điện thoại gọi đi đều như đá ném xuống biển, chẳng ai bắt máy.
Lương Cốc Âm nói với cô rằng Tống Lẫm hiện giờ sa sút đến mức trầm trọng, chẳng buồn nghe điện thoại của ai, cứ như đang chìm đắm trong một thế giới tự hủy diệt của riêng mình, bảo cô đừng quá lo lắng. Nhưng Trịnh Thư Hạ làm sao mà không lo cho được?
Chưa từng yêu một người thật lòng, sẽ không thể nào hiểu được nỗi day dứt, cồn cào như thiêu như đốt trong lòng cô lúc đó.
Cô biết Tống Lẫm yêu nghề phi công đến mức nào, từng tự hào về nó ra sao, giờ đây bỗng chốc bị phán án tử cho cả sự nghiệp, bất kỳ biểu hiện nào của sự buông xuôi, trầm cảm nơi anh ấy cũng đều dễ hiểu… Nhưng cô chỉ sợ, anh ấy sẽ làm tổn hại đến thân thể mình.
Trịnh Thư Hạ đã vài lần xin nghỉ phép nhưng đều bị trưởng lớp nghiêm khắc từ chối. Trong lúc hoang mang không biết phải làm sao, cô – một cô gái ngoan ngoãn suốt gần hai mươi năm, lần đầu tiên chuẩn bị “phá luật”, vi phạm kỷ luật trường, lén lút trốn ra ngoài chỉ để gặp Tống Lẫm một lần.
Không ngờ, đúng lúc ấy lại nhận được cuộc gọi từ Lâm Dữ Kiêu.
Từ sau khi bị anh vô tình vạch trần tâm sự vào sinh nhật mười tám tuổi, cô rất ít khi gặp riêng anh. Giờ đột nhiên nhận được cuộc gọi, cô không thể nào không cảm thấy kinh ngạc.
“Alo?” Trịnh Thư Hạ nhìn tên hiển thị, giọng nói khi bắt máy cũng mang theo nghi hoặc.
Thế nhưng giọng Lâm Dữ Kiêu lại vô cùng thân thuộc, cứ như thể hôm qua họ còn gặp nhau: “Hạ Hạ, em đang ở trường à?”
Cô còn chưa kịp trốn ra ngoài, nên thành thật trả lời: “Dạ.”
“Vậy có thể gặp nhau một lúc không?” Trong giọng nói anh có chút ý cười: “Anh đang ở ngay gần trường em, có chuyện muốn nói.”
Gần nửa năm không liên lạc, giờ Lâm Dữ Kiêu đột ngột gọi điện, nói là đang ở trường cô và có chuyện cần nói… thế nào cũng thấy kỳ lạ.
Nhưng Trịnh Thư Hạ suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý. Dù sao anh cũng là bạn thân của anh trai cô, không thể quá bất lịch sự.
Chỉ có điều trường quân đội canh phòng nghiêm ngặt, người ngoài không dễ gì vào được, mà học sinh không có giấy phép cũng không thể tự do ra ngoài, anh vào bằng cách nào?
Mang theo thắc mắc ấy, Trịnh Thư Hạ đến khu vườn phía tây như đã hẹn. Nhưng điều khiến cô càng ngạc nhiên hơn, là anh lại… chống nạng đến gặp cô.
“Anh…” Trịnh Thư Hạ không dám tin nhìn người đàn ông trước mặt, gầy đi rõ rệt, sắc mặt tái nhợt, thậm chí có vẻ hốc hác: “Anh bị thương rồi sao?”
Lâm Dữ Kiêu trước mắt cô, gần như hoàn toàn khác với hình ảnh trong ký ức.
Chỉ có điều, cái dáng vẻ bất cần, như thể trời sập cũng không hề nao núng ấy thì vẫn còn nguyên.
“Ừm, trong lúc làm nhiệm vụ có chút tai nạn.”
Trên trán anh còn dán băng, cười nhạt: “Nhưng không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi.”
Sau này Trịnh Thư Hạ mới biết, vụ tai nạn lần này là tai nạn nghiêm trọng nhất trong sự nghiệp phi công của anh, là tai nạn khiến Triệu Duyên lo lắng đến mất ăn mất ngủ, đêm nào cũng gặp ác mộng.
Nhưng Lâm Dữ Kiêu lại nói nhẹ nhàng như không có gì, mắt không hề chớp lấy một cái, không chút biểu hiện đau đớn nào, quả thật đã hoàn toàn đánh lừa được Trịnh Thư Hạ.
Vì thế cô chớp mắt, khẽ hỏi:“Vậy… anh trốn khỏi bệnh viện à?”
Câu hỏi mang đầy sự ngây thơ, khiến Lâm Dữ Kiêu bật cười nhẹ, cũng “ngây thơ” trả lời lại cô: “Ừ, trốn ra đấy, chắc sắp bị gọi điện đòi mạng, bắt về rồi.”
Lâu rồi không gặp, nhưng Lâm Dữ Kiêu vẫn rất có bản lĩnh làm cô bật cười.
Trịnh Thư Hạ muốn cười, nhưng nhìn dáng vẻ thê thảm của anh thì lại không cười nổi, đành nhịn cười hỏi tiếp: “Vậy anh trốn ra đây làm gì vậy?”
Tay anh còn quấn băng, chân thì bó bột chống nạng, nhìn qua thật sự chẳng phải “chút vết thương nhỏ” như anh nói chút nào.

“Không còn cách nào khác.” Lâm Dữ Kiêu thở dài, vẻ mặt lộ rõ bất đắc dĩ: “Anh có chuyện rất quan trọng muốn nói với em.”
Chuyện rất quan trọng muốn nói với cô? Quan trọng đến mức phải lén trốn khỏi bệnh viện sao… Hơn nữa, hai người họ đâu có thân thiết đến mức ấy?
Trong lòng Trịnh Thư Hạ đầy rẫy dấu chấm hỏi, ngoan ngoãn hỏi: “Là chuyện gì vậy ạ?”
Cô hỏi với tâm thế “có thể quan trọng đến mức nào cơ chứ”, nào ngờ lại được nghe một câu có thể nói là gây chấn động nhất trong hai mươi năm đầu đời của mình.
“Chỉ là…” Lâm Dữ Kiêu ngừng lại một nhịp, rồi cười nói: “Anh nghĩ là, anh khá thích em, là kiểu muốn em làm bạn gái của anh đấy.”
Trong đầu Trịnh Thư Hạ như có tiếng “ong” vang lên, gần như không tin vào tai mình.
Cô ngơ ngác nhìn anh.
“Sao vậy, bị dọa ngốc rồi à?” Lâm Dữ Kiêu nghiêng đầu cười: “Đây là lần đầu tiên anh tỏ tình đấy, có thể cho anh chút phản ứng gì khác ngoài ngẩn người không?”

Trịnh Thư Hạ muốn phản ứng, nhưng thực sự chẳng thể làm được.
Quả thật đúng như anh nói, cô đã có chút bị dọa đến choáng váng, Lâm Dữ Kiêu… lại thích cô? Đây là điều mà cô chưa từng, thậm chí là chưa một giây từng nghĩ đến khả năng đó.
“Anh… anh Kiêu.” Trịnh Thư Hạ lắp bắp hỏi: “Anh đang đùa em phải không?”
Cô cầu mong rằng Lâm Dữ Kiêu chỉ đang trêu đùa cô.
Bởi nếu anh nghiêm túc… thì e rằng cô sẽ khiến anh tổn thương mất.
Mà điều khiến con gái đau lòng nhất, chính là làm tổn thương người khác vì sự bối rối của chính mình.
“Anh không đùa đâu.” Lâm Dữ Kiêu nói: “Thật ra năm ngoái anh đã định tìm cơ hội để nói với em rồi, nhưng lúc đó em đang thích người khác…”
Anh im lặng vài giây, như đang cân nhắc, rồi cười nhẹ: “Trước giờ không tìm được thời điểm thích hợp để nói ra. Giờ thì có rồi, và anh không phải đang đùa.”
Năm ngoái? Trịnh Thư Hạ hiểu rõ hàm ý trong lời anh, chỉ càng khiến cô muốn khóc không ra nước mắt.
Xem ra, Lâm Dữ Kiêu thích cô không phải chuyện mới xảy ra gần đây, mà đã bắt đầu từ lâu rồi? Hơn nữa, anh cho rằng hiện tại là “thời cơ thích hợp” để tỏ tình, sao lại là thời cơ tốt? Vì cô không còn thích người kia nữa sao?
Trong lòng cô chất chứa cả tá câu hỏi, nhưng không hiểu vì sao, cổ họng như bị bóp nghẹt, một câu cũng không thốt nên lời.
“Cứ mãi đơn phương một người rất mệt mỏi.”
Lâm Dữ Kiêu nói khẽ, giọng mang theo hàm ý sâu xa: “Đôi khi đổi hướng nhìn, có thể sẽ thấy được phong cảnh khác.”
“Nếu anh nói mình còn tốt hơn người kia, thì có vẻ hơi kiêu ngạo, nhưng… anh đang rất nghiêm túc đấy.”
Trịnh Thư Hạ hiểu rõ ý của anh.
Lâm Dữ Kiêu là người duy nhất thấu tỏ mọi tâm tư trong lòng cô. Cho nên cái “chấp niệm” mà anh nói đến, rõ ràng là chỉ Tống Lẫm. Còn cái gọi là “phong cảnh đẹp hơn” không ai khác chính là anh tự chỉ mình.
Trong thoáng chốc, cô thậm chí thấy tức cười vì thái độ thản nhiên của anh. Nhưng lại không cười nổi.
Dù sao thì, người ta toàn thân thương tích, còn phải lén trốn viện chỉ để tỏ tình với cô, có thể nào cười được?
Trịnh Thư Hạ rất chắc chắn rằng, bản thân không hề có một chút tình cảm nam nữ nào với Lâm Dữ Kiêu. Nhiều nhất chỉ là ngưỡng mộ, mà lại là thứ ngưỡng mộ thuần khiết, không pha lẫn tạp niệm.
Nhưng cô cũng không phải loại người lạnh lùng vô tình, không thể nhẫn tâm nói ra những lời quá tàn nhẫn vào lúc anh đang yếu đuối nhất.
Sau một lúc, cô chỉ có thể khẽ khàng nói: “Xin lỗi anh.”
“Xin lỗi?” Lâm Dữ Kiêu nhướng mày, “Ý em là từ chối?”
Trịnh Thư Hạ cứng ngắc ngồi bên cạnh anh, cũng cứng ngắc gật đầu.
“Cũng không nằm ngoài dự đoán của anh…” Lâm Dữ Kiêu khẽ thở dài, “Khi yêu một ai đó, em thật sự rất cố chấp.”
Chính vì sự cố chấp đó, cô sẽ không dễ dàng chấp nhận anh.
Trịnh Thư Hạ bỗng thấy sống mũi cay cay.
“Anh… anh là người rất tốt.” Cô thì thầm: “Em chỉ là…”
“Dừng.” Lâm Dữ Kiêu cười nhạt, ngắt lời: “Đừng nói cái câu ‘anh là người tốt’ đó với anh. Trên đời này, không có câu nào ngu ngốc hơn thế.”
“…” Trịnh Thư Hạ á khẩu, chẳng biết nói gì thêm.
“Nhớ kỹ lời anh, Hạ Hạ,” Lâm Dữ Kiêu hơi nghiêng đầu, giọng điệu nhẹ mà chắc: “Trên đời này, không có điều gì là mãi mãi không thay đổi.”
Dường như anh không mấy coi trọng sự cố chấp của cô, thậm chí còn bật cười: “Đừng nói những lời quá chắc chắn như thế.”
“Trước kia, anh cũng từng nghĩ mình sẽ không bao giờ thích một cô nhóc non nớt như em.”
Trịnh Thư Hạ nghe vậy mặt liền đỏ bừng. Đồng thời, từng câu từng chữ của anh như gõ mạnh vào tim cô, rõ ràng là nói rất nhẹ, nhưng lại chấn động đến mức khiến người ta không thể không lắng nghe.
“Binh lính giỏi, phải có thể nhìn sáu hướng, nghe tám phương. Câu đó không chỉ dùng trong chiến đấu, hiểu không?”
“Nếu chỉ chăm chăm nhìn đám cỏ dưới chân, em sẽ bỏ lỡ cả một cây đại thụ vươn tận mây xanh.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...