Khi nhận được cuộc gọi từ Ôn Thanh Linh, Tống Lẫm vội vàng chạy đến bệnh viện, nào ngờ lại bất ngờ chạm mặt Trịnh Thư Hạ ở đây.
Vừa lao vào khu cấp cứu, anh đã đụng mặt Trịnh Thư Hạ và Lương Cốc Âm. Cảnh tượng ấy khiến anh như thể bị phanh gấp giữa đường, đứng khựng lại tại chỗ, ngẩn người không nói nên lời.
“Anh Tống Lẫm.” Mãi đến khi Ôn Thanh Linh đang được băng bó bên trong cất tiếng gọi anh ta, anh ta mới bừng tỉnh.
Còn Trịnh Thư Hạ thì đã sớm dự liệu được cuộc gặp gỡ này.
“Anh Tống Lẫm.” Cô mỉm cười, chào hỏi một cách điềm nhiên, ung dung như chẳng có chuyện gì xảy ra.
“Hạ Hạ, các em…” Ánh mắt anh ta lướt qua Ôn Thanh Linh và Văn Duyệt ở trong phòng, cả hai đều mắt đỏ hoe, trên người băng bó chẳng khác nào hai cái bánh chưng, trông thật thê thảm.
Anh ta nhíu mày, thắc mắc: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao mọi người lại đụng nhau ở đây?”
“Đụng nhau á? Là do xui xẻo thôi.” Lương Cốc Âm cười khẩy: “Uống ly cà phê cũng có thể gặp phải người ngang ngược, khác gì uống ngụm nước lạnh mà còn sặc?”
Tống Lẫm hơi cau mày, không đáp lại lời cô ấy.
Anh ta và Lương Cốc Âm vốn dĩ không hợp nhau, gặp nhau chẳng được mấy lần nhưng cũng đủ để cả hai không có mấy ấn tượng tốt đẹp về nhau.
“Gặp ở quán cà phê. Thật ra cũng chẳng có gì to tát,” Trịnh Thư Hạ lên tiếng, giọng điềm đạm. “Là khăn trải bàn bị kéo lệch, khiến cà phê và trà nóng đổ lên người cô Ôn và cô Văn…”
Cô dừng một nhịp, rồi nói tiếp: “Nhưng cô Ôn lại cho rằng là do cố tình giở trò nên mới kéo khăn, vì vậy em và Âm Âm buộc phải theo đến bệnh viện.”
Tống Lẫm nghe xong lại nhíu mày sâu hơn: “Sao cô ấy lại nghĩ như vậy được?”
Nói xong, anh bước nhanh vào phòng khám để nói chuyện với Ôn Thanh Linh.
Trịnh Thư Hạ chẳng buồn để tâm đến cuộc trò chuyện trong kia, kéo Lương Cốc Âm ra máy bán hàng tự động bên cạnh để quét mã mua đồ uống.
“Hạ Hạ.” Lương Cốc Âm nhìn gương mặt bình thản như chẳng có gì của cô, tức tối đến phát cáu: “Cậu sao chẳng giận chút nào vậy? Rõ ràng bị người ta đổ oan kia mà!”
Một ngày nghỉ hiếm hoi bị phá hỏng hoàn toàn, cô vừa tức vừa ấm ức đến mức muốn khóc.
Trịnh Thư Hạ khẽ cười, đưa cho cô lon cà phê lạnh mới mua: “Thôi đừng giận nữa, coi như tớ mời cậu cái này nhé.”
Từ góc nhìn của Lương Cốc Âm, rõ ràng là bị vu oan. Nhưng nếu đổi sang góc nhìn của Ôn Thanh Linh thì sao?
Nếu Ôn Thanh Linh tin rằng có người cố tình muốn hại cô, thì dĩ nhiên sẽ nghĩ rằng việc kéo khăn trải bàn là có chủ đích. Có điều, mưu tính không thành, kết quả lại tự làm mình bị bỏng, nên cô ấy mới sinh nghi, muốn làm rõ chân tướng.
Chỉ là, Ôn Thanh Linh sẽ chẳng bao giờ làm rõ được chân tướng đâu.
Dù có tìm đến camera giám sát trong quán cà phê để xem từng khung hình một, Trịnh Thư Hạ cũng biết chắc rằng chẳng có gì để xem, nếu đã làm chuyện xấu, thì dĩ nhiên cô sẽ làm cho thật hoàn hảo, không để lại dấu vết.
Cho nên bây giờ “hợp tác điều tra” với hai cô nàng giận dữ mà bất lực kia, cũng xem như đang tỏ lòng thương cảm với kẻ yếu vậy.
Ngay cả ông chủ quán cà phê cũng phải đích thân ra mặt xin lỗi cả hai bên, vừa cúi đầu vừa gợi ý rằng thôi thì chuyện này dừng lại ở đây là tốt nhất.
Dù sao, khách đến quán ông ta cũng toàn là tiểu thư, minh tinh đều là những người có tiền có thế, ông chẳng thể đắc tội với ai được. Càng không dám làm phật lòng ai.
Nhưng Ôn Thanh Linh lại nhất quyết không chịu bỏ qua, buộc họ phải đưa ra một lời giải thích thỏa đáng.
Gương mặt ông chủ dần biến thành khổ, loại sự cố thế này, bàn bị kéo khăn rồi làm đổ nước nóng, chẳng liên quan gì đến nhân viên của quán, thuần túy là do mấy người đó xui xẻo cùng lúc mà thôi, ông biết giải thích kiểu gì đây?
Nhiều lắm thì chỉ có thể bồi thường chút tiền thuốc men… chứ gặp phải kiểu khách ngang ngược thì đúng là bó tay.
Nhất là kiểu tiểu thư vừa giàu vừa không lý lẽ như cô ta.
Tống Lẫm cũng không nhìn nổi nữa, khẽ kéo tay áo Ôn Thanh Linh: “Thôi đủ rồi đấy.”
“Đủ rồi? Anh định cứ thế cho qua à?” Cô giận dữ, chỉ vào người mình bị băng bó kín mít như cái bánh tét: “Nếu sau này để lại sẹo, anh chịu trách nhiệm nổi không?”
“Làm ầm ĩ cái gì chứ?” Tống Lẫm bắt đầu mất kiên nhẫn, giọng có chút bực bội: “Trà nóng cũng đâu phải anh làm đổ.”
“Đúng, không phải anh, nên anh đừng xen vào.” Ôn Thanh Linh cười lạnh, đôi mắt đẹp nhưng ánh nhìn sắc lạnh như dao chuyển sang Trịnh Thư Hạ: “Ai làm đổ thì người đó phải chịu trách nhiệm.”
“Đúng vậy, tôi đồng ý với cô Ôn.” Trịnh Thư Hạ gật đầu nghiêm túc, từ tốn nói: “Chi bằng báo cảnh sát đi.”
Ôn Thanh Linh sững người.
“Để cảnh sát vào cuộc, trích xuất camera ở khu vực bàn đó trong quán cà phê, tua chậm từng khung hình để điều tra kỹ càng: tấm khăn đó là ai kéo, kéo bằng gì, là vô tình hay cố ý.” Cô nói chậm rãi, rồi mỉm cười: “Cô Ôn thấy cách giải quyết này thế nào?”
“Đến lúc đó, ai sai người đó chịu trách nhiệm, tuyệt đối công bằng, không có gì để cãi.”
Từng lời của Trịnh Thư Hạ như từng nhát dao, khiến sắc mặt Ôn Thanh Linh càng lúc càng tái nhợt.
“Âm Âm.” Cô nghiêng đầu nhìn Lương Cốc Âm: “Gọi điện, báo cảnh sát.”
Lương Cốc Âm còn ngơ ngác: “Ơ… ừ…”
“Các tiểu thư ơi, xin các cô cho cửa hàng chúng tôi một con đường sống đi mà…” Ông chủ quán cà phê sắp khóc đến nơi, chỉ thiếu điều quỳ xuống van xin: “Đây là hội sở tư nhân, nếu các cô báo cảnh sát thì sau này còn ai dám đến nữa? Tôi xin các cô, tha cho chúng tôi lần này đi…”
“Thôi được rồi.” Ôn Thanh Linh cũng biết tìm lý do để thoát thân, lạnh lùng nói: “Cứ thế đi.”
“Đã vậy thì bọn tôi không làm phiền nữa, trời cũng tối rồi.” Trịnh Thư Hạ kéo tay Lương Cốc Âm: “Cáo từ.”
“Anh tiễn Hạ Hạ.” Tống Lẫm đáp, giọng cứng đờ.
“Tiễn gì mà tiễn, còn có người bệnh đang đợi bên trong kìa.” Một giọng chua chát vang lên phía sau, rõ ràng đang cố kìm chế nhưng vẫn không che được tức giận.
Biết rõ hai người họ không hợp nhau, Trịnh Thư Hạ liền chủ động tách ra, đẩy Lương Cốc Âm đi trước: “Âm Âm, cậu ra xe chờ tớ trước nhé, tớ ra ngay.”
“Ừ, ra ngay đấy.” Lương Cốc Âm không quên nhấn mạnh chữ “ngay”, rồi còn cố ý nhắc thêm một câu: “Đừng quên đấy, lát nữa cậu còn phải gọi cho anh Lâm nữa mà.”
Trịnh Thư Hạ vừa bất lực vừa buồn cười, khẽ gật đầu, cô gọi bao giờ chứ? Lương Cốc Âm rõ ràng đang bịa chuyện, chẳng qua là muốn nhắc cô nhớ đến “thân phận đã có chồng” của mình, đừng có mà hồ đồ.
“Hạ Hạ, thật chẳng hiểu nổi cô đấy.” Tống Lẫm nhìn theo bóng Lương Cốc Âm đã đi xa, giọng đầy bực bội: “Em đúng là không biết chọn bạn mà chơi.”
Trịnh Thư Hạ khẽ nhíu mày, trong đầu chợt hiện lên cảnh tượng mấy hôm trước ở buổi họp lớp, khi Lâm Dữ Kiêu trò chuyện rất hợp ý với Lương Cốc Âm.
Người ta vẫn nói, muốn biết một người thế nào, chỉ cần nhìn cách họ đối xử với bạn bè của người kia là hiểu rõ phần nào.
Lâm Dữ Kiêu tôn trọng cô, cũng sẵn sàng tìm hiểu bạn bè của cô, còn có thể trò chuyện vui vẻ, cởi mở cùng họ. Còn Tống Lẫm, những năm qua luôn không ưa nổi Lương Cốc Âm, mà thật ra, anh ta cũng chẳng có lý do gì để phải hòa hợp với bạn của cô cả.
Trịnh Thư Hạ thu lại dòng suy nghĩ, nhàn nhạt nói: “Em biết cách kết bạn.”
Nghe được ẩn ý trong câu nói ấy rằng “không cần ai dạy”, Tống Lẫm hơi khựng lại, không khỏi cười khổ: “Hạ Hạ, em thay đổi nhiều quá.”
“Anh Tống Lẫm, chẳng qua là trước đây anh chưa thực sự hiểu em thôi.” Cô cũng mỉm cười: “Em vốn dĩ vẫn như vậy.”
Chỉ là trước đây, trước mặt anh ta, cô luôn cố ý giữ hình tượng cô em gái ngoan ngoãn, chưa bao giờ để lộ những mặt phức tạp hơn trong con người mình. Cũng là lỗi của cô.
Tống Lẫm mấp máy môi, nhìn gương mặt điềm đạm mà tinh tế kia, chợt không biết nên nói gì.
Ngược lại, Trịnh Thư Hạ lại chủ động mở lời: “Anh Tống Lẫm, giờ anh và cô Ôn quay lại rồi sao?”
“…” Anh không biết phải trả lời thế nào.
“Nếu giữa hai người đã trên mức bạn bè,” cô khẽ cười, “Vậy thì phiền anh nói với cô ấy một câu: Đừng cố hại người khác nữa, việc đó… không có đạo đức.”
Tống Lẫm ngẩn người, nhanh chóng phản ứng lại: “Hôm nay là cô ấy cố tình?”
“Cố ý gây thương tích cho quân nhân tại ngũ là một tội rất nghiêm trọng.” Trịnh Thư Hạ điềm nhiên nói: “Nếu thực sự điều tra bằng camera giám sát, e là cô ấy không chịu nổi đâu. Em thấy không cần thiết phải khiến mọi chuyện trở nên tệ đến vậy.”
Cô là người luôn nói thật. Tống Lẫm biết điều đó, cũng tin rằng cô sẽ không nói dối. Rất nhanh, anh ta đã đại khái hiểu được toàn bộ sự việc hôm nay, chắc là Ôn Thanh Linh muốn gây sự, kết quả lại tự chuốc lấy bài học.
Anh không nghi ngờ năng lực quan sát và hành động của Trịnh Thư Hạ – một người lính chiến đấu thực thụ. Cũng hiểu rõ việc cô không truy cứu hôm nay, e là đã nể mặt anh ta lắm rồi.
“Hạ Hạ.” Tống Lẫm gượng cười: “Cảm ơn em… đã chịu bỏ qua lần này.”
“Không sao, em cũng trả lại đủ rồi mà.” Trịnh Thư Hạ thoải mái đáp, cúi xuống liếc nhìn đồng hồ: “Anh Tống Lẫm, cũng muộn rồi, em phải về rồi.”
“Vội vậy sao?” Anh không kìm được mà hỏi: “Lâm Dữ Kiêu đang đợi em ở nhà à?”
“Anh ấy không đợi thì em cũng phải về chứ.” Trịnh Thư Hạ bật cười.
Tống Lẫm biết mình đã hơi mất kiểm soát. Con người là vậy, chạm phải điểm yếu thì rất khó giữ bình tĩnh.
“Em đã vào đến tận bệnh viện mà cậu ta còn không đến?” Anh châm chọc: “Đúng là một người chồng mẫu mực.”
“Chẳng lẽ anh còn muốn anh ấy cũng chạy đến à?” Trịnh Thư Hạ thấy buồn cười, bèn đáp trả: “Nếu anh ấy mà đến, chuyện hôm nay chắc chẳng đơn giản thế này đâu.”
Tống Lẫm bị cô chặn họng, không thốt nên lời.
Anh ta chỉ có thể đứng nhìn bóng dáng mảnh mai của cô rời khỏi, đi về phía bãi đậu xe. Một lúc sau, anh ta mới quay trở lại khu cấp cứu trong bệnh viện.
Văn Duyệt đã rời đi, chỉ còn Ôn Thanh Linh ngồi một mình trên ghế ngoài hành lang đợi anh ta.
Ánh mắt cô đúng như tên gọi, trong trẻo mà lạnh lẽo.
“Rốt cuộc em đang làm gì vậy?” Tống Lẫm thấy xung quanh không có ai, không nén nổi cơn giận trong lòng, hạ giọng hỏi: “Sao lại cố tình gây chuyện?”
“Gây chuyện?” Ôn Thanh Linh bật cười lạnh: “Anh Tống Lẫm, anh đã nắm rõ tình hình chưa vậy? Em thậm chí còn chưa nói với Trịnh Thư Hạ một câu, sao có thể nói em cố tình gây chuyện?”
Tống Lẫm cũng hạ giọng lạnh như băng: “Em thực sự muốn có bằng chứng? Em muốn xem camera không?”
“…”
Ôn Thanh Linh, em ngẩng đầu nhìn anh. Anh dùng ngón tay dài day thái dương, cố đè nén cơn tức: “Em có biết cố ý tấn công một quân nhân tại ngũ là tội gì không?”
Biết Tống Lẫm đã hiểu hết mọi chuyện, Ôn Thanh Linh ngược lại chẳng còn sợ hãi nữa, đúng hơn là có chút bất chấp, như kiểu “vỡ liều thì thôi”.
Cô chỉ ngạc nhiên vì lời anh vừa nói: “Quân nhân tại ngũ?”
Cái con bé Trịnh Thư Hạ đó nhìn yếu đuối như vậy mà sao lại là quân nhân? Nếu đúng là thế… thì toàn bộ những gì vừa xảy ra trong quán cà phê, lập tức có thể hiểu được.
“Sao vậy?” Tống Lẫm cười lạnh: “Giờ thì biết sợ rồi à?”
“Sợ?” Ôn Thanh Linh nhướng nhẹ mày, khẽ cười khẩy: “Tôi chỉ là đã hiểu rõ vì sao anh cứ luôn nhắc đến cô ta thôi.”
Tống Lẫm ngẩn người.
“Anh bao nhiêu lần nhắc đến người ‘em gái hàng xóm tốt bụng’ của mình trước mặt tôi, vẻ mặt thì tự hào không sao tả nổi.” Ôn Thanh Linh nói, ánh mắt bất giác dâng lên ánh lệ: “Đôi khi anh thậm chí không nhận ra, nhắc đến cô ta là phản xạ có điều kiện. Tống Lẫm, anh thấy như thế có ý nghĩa gì không?”
“Em” Những lời cô nói khiến tim Tống Lẫm khựng lại một nhịp, anh tức giận đến mức gằn giọng:
“Em đang nói nhảm gì vậy?”
“Nói nhảm à?” Ôn Thanh Linh cười lạnh: “Có phải nói nhảm hay không, trong lòng anh rõ nhất. Đừng giả bộ si tình nữa, đừng khiến ai cũng tưởng lý do anh sa sút bây giờ là vì tôi.”
Ánh mắt cô sắc bén như dao: “Thật ra là vì chia tay tôi, hay là vì ‘em gái tốt’ kia của anh đã đi lấy người khác? Chính anh hiểu rõ hơn ai hết.”
“Ôn Thanh Linh, đủ rồi! Em câm miệng cho tôi!” Tống Lẫm nắm chặt nắm đấm bên hông, giận đến mức run rẩy: “Tôi chỉ xem Hạ Hạ như em gái!”
“Em gái?” Ôn Thanh Linh bật cười, nụ cười đầy mỉa mai: “Là loại ‘em gái’ mà lúc say lại gọi tên người ta sao? Anh không thấy ghê tởm à?”
Tống Lẫm lập tức túm lấy cổ tay cô, kéo mạnh: “Em đang nói linh tinh cái gì đấy?!”
“Sao? Còn muốn đánh tôi chắc?” Ôn Thanh Linh chẳng hề sợ hãi trước cơn giận dữ của anh: “Mấy hôm trước anh say xỉn, mấy người bạn anh còn gọi tôi đến đón. Họ bảo anh vì tâm trạng tồi tệ mà uống đến mức đó, thật buồn cười, họ nghĩ tôi quan trọng đến mức đó à…”
Cô cười mà như khóc, giọng nói thê lương đến cực điểm: “Tôi đưa anh về nhà, anh miệng gọi mãi một cái tên ‘Hạ Hạ’.”
“Giờ người bị thương là tôi, vết bỏng rát lắm, nhưng thứ anh quan tâm chỉ là cô ta.”
“Anh Tống Lẫm, đến nước này còn chối nữa, chẳng lẽ anh không thấy bản thân đang tự lừa dối mình là một chuyện nực cười sao?”
Tiếng gọi dịu dàng hôm anh say như một cơn ác mộng ghim sâu trong tim Ôn Thanh Linh. Cô là người ban đầu chỉ vì muốn thử làm nũng một chút mà không chịu tái hợp với anh ta, giờ phút này như rơi vào hầm băng, lạnh đến thấu tim gan, không biết nên làm gì mới đúng.
Người đàn ông cô yêu, có lẽ chưa từng thực sự yêu cô, người anh yêu… là người khác.
Sự thật đó rõ ràng phơi bày trước mắt, nhưng cô thật sự không thể nào chấp nhận nổi.
Tết đến gần, khi cả thế gian đang háo hức chuẩn bị cho mùa đoàn viên náo nhiệt, chỉ riêng Ôn Thanh Linh thấy mình như một chú hề bị vứt bỏ giữa phố xá, lẻ loi, không ai đoái hoài.
Vì thế hôm nay khi gặp Trịnh Thư Hạ – người mà cô chỉ từng nghe tên nhưng chưa từng chạm mặt, ‘tình địch’ trong tưởng tượng, cô thật sự đã không kìm được nữa.
Cô đã làm chuyện sai trái, Ôn Thanh Linh tự biết hôm nay là lúc mình tỏ ra xấu xa nhất từ trước đến nay.
Ghen tuông khiến người ta méo mó. Cô đã như vậy rồi. Và cô muốn kéo Tống Lẫm cũng trở nên méo mó như mình.
——
Trịnh Thư Hạ trở về căn “nhà mới” một phòng ngủ một phòng khách của hai người, cả căn hộ tối om như mực, trống vắng lạnh lẽo.
Những gì Tống Lẫm đoán lúc nãy đều sai cả, Lâm Dữ Kiêu không hề ở nhà chờ cô.
Anh bị đội trưởng Mạnh Chiêu điều đi công tác ở Thân Thành, mang theo Thẩm Sách, hình như là thực hiện một nhiệm vụ bí mật nào đó. Hôm nay là ngày thứ hai.
Sau khi đá văng đôi giày cao gót, Trịnh Thư Hạ ngả người xuống ghế sofa theo kiểu “lười biếng như Cát Ưu”, mệt mỏi đến mức lười cả bật đèn, cứ để tiếng thở đều đều của mình lan ra trong bóng tối.
Không hiểu sao… Mới chỉ là ngày thứ hai anh đi, vậy mà cô lại có cảm giác như anh đã đi được hai mươi ngày rồi…
Mọi thứ xung quanh trở nên yên tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy cô đơn.
Lâm Dữ Kiêu vốn không phải người hay nói nhiều, thậm chí còn ít lời hơn cả cô. Nhưng mỗi khi mở miệng đều khiến người ta á khẩu, lại còn hay trêu chọc cô, khiến Trịnh Thư Hạ vừa thích nghe anh nói lại vừa hơi sợ nghe anh nói.
Anh không phải kiểu người chỉ bằng sự hiện diện của mình mà khiến căn nhà rộn ràng như có thêm mấy người nữa.
Nhưng khi anh không có nhà, cảm giác trống vắng lại rõ ràng đến thế, Trịnh Thư Hạ chỉ có thể kết luận rằng: mình đã quen mất rồi, quen đến thành thói.
Trước đây ở ký túc xá, thỉnh thoảng bạn cùng phòng vắng mặt, mình ở một mình vài hôm cũng chẳng thấy cô đơn đến vậy…
Trịnh Thư Hạ bĩu môi, ngập ngừng một lát rồi với điện thoại nhắn cho anh một tin: [Xong việc chưa?]
Giờ cũng hơn tám giờ tối rồi, bận gì thì cũng phải xong rồi chứ?
Quả nhiên, tin nhắn được trả lời ngay lập tức: [Đang rảnh đây.]
Rảnh?! Trịnh Thư Hạ sững lại, tức giận nhắn lại: [Vậy sao không gọi điện cho em?!]
Từ hôm qua đến giờ đã hai mươi tiếng đồng hồ không liên lạc, thế mà tên này còn dám bảo đang rảnh! Vậy mà cũng không buồn gọi lấy một cuộc, đúng là… Đúng là… Người gì đâu không hiểu nổi!
Lâm Dữ Kiêu trả lời: [Đợi xem em có chủ động nhắn trước không.]
Trịnh Thư Hạ khựng lại, phản xạ trả lời: [Tại sao lại phải đợi em chủ động?]
“Rèn luyện cho em biết chủ động chứ sao.” Lâm Dữ Kiêu gửi một đoạn ghi âm, giọng vừa đàng hoàng lại vừa mang theo ý cười: “Em học được cách chủ động rồi, sau này vợ chồng mình mới có thêm thú vị chứ.”
…
Trịnh Thư Hạ cảm thấy đầu óc mình đang dần bị anh “rèn luyện” thành có chút đen tối mất rồi. Nghe xong câu đó, không hiểu sao cô lại hiểu ngay anh đang ám chỉ điều gì.
Cô im lặng vài giây, rồi gửi một sticker “đáng ghét” qua. Kết quả là Lâm Dữ Kiêu lập tức gửi đến một lời mời gọi video call. Trịnh Thư Hạ giật mình, theo phản xạ bấm nhận.
“Bên em sao thế?” Người đàn ông đã tắm xong, đang nằm trên giường, tóc ngắn còn ẩm ướt xõa xuống trán, trông mang đậm vẻ trẻ trung. Đôi mắt đen láy lúc này đang nhìn chằm chằm vào màn hình: “Tối om vậy, chơi trốn tìm à?”
“Em chưa từng chơi trò trẻ con đó…” Trịnh Thư Hạ lầm bầm, bước đến bật đèn: “Hồi nhỏ cũng chưa từng chơi.”
Ánh đèn vàng cam bật sáng, khuôn mặt trắng trẻo mịn màng của Trịnh Thư Hạ hiện lên rõ nét trên màn hình.
Tóc ngắn của cô gần đây đã dài ra một chút, rũ xuống hai bên tai, đôi mắt đen láy dõi vào camera, làn da trắng mịn… Cả người cô trông chẳng khác nào một chú thỏ trắng mềm mại.
Lâm Dữ Kiêu không nhịn được nói thật lòng: “Thật muốn ôm em một cái.”
Trịnh Thư Hạ ngẩn ra, tai lập tức đỏ bừng.
Cô nhỏ giọng quát khẽ: “Anh nói linh tinh gì thế!”
“Không sao đâu, trong phòng chỉ có một mình anh.” Lâm Dữ Kiêu biết cô đang nghĩ gì, bật cười trấn an: “Sắp Tết rồi mà còn bị điều đi Thân Thành công tác, đội không lẽ lại không sắp cho anh phòng riêng à.”
Lúc này Trịnh Thư Hạ mới hơi yên tâm, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Anh bao giờ về được?”
Cả hai đều ăn ý không nhắc đến nhiệm vụ cụ thể lần này là gì, bởi những nơi như Phi đội J-1, trình độ hàng đầu và tính bảo mật cũng hàng đầu, dù họ cùng một đội, lại còn là vợ chồng, thì có những chuyện vẫn tuyệt đối không thể bàn đến.
Cả hai đều là sinh viên tốt nghiệp từ học viện quân sự, không chỉ năng lực hành động xuất sắc, mà trong huấn luyện quân sự và ý thức bảo mật cũng nghiêm ngặt, được đào tạo bài bản chính quy.
“Sao thế?” Lâm Dữ Kiêu nghe cô hỏi vậy, khóe môi càng cong lên rõ rệt: “Nhớ anh rồi à?”
“Tiện miệng hỏi thôi.” Trịnh Thư Hạ cắn môi một cái: “Không muốn nói thì thôi.”
Lâm Dữ Kiêu nhướng mày, tiếp tục trêu chọc: “Không phủ nhận kìa, thật sự nhớ rồi hả? Mới đi có hai ngày đấy.”
Trịnh Thư Hạ: “……”
“Không phủ nhận thật luôn à?” Lâm Dữ Kiêu cố tình làm quá lên: “Làm anh cảm thấy vinh hạnh quá rồi đấy.”
Trịnh Thư Hạ hừ nhẹ: “Rốt cuộc bao giờ anh mới về?”
“Vẫn chưa chắc.” Lâm Dữ Kiêu thấy cô sắp giận thật rồi, cũng biết lúc nào nên dừng, dịu giọng dỗ dành: “Nhưng chắc chắn là về trước Tết.”
Từ giờ đến Tết còn một tuần nữa… Nếu có thể kịp về đón Tết, thì cũng đủ khiến người ta thấy vui rồi. Nghĩ đến đó, khóe mắt Trịnh Thư Hạ bất giác cong cong, ánh nhìn cũng dịu lại.
Lâm Dữ Kiêu thu hết vẻ mặt ấy vào mắt, cổ họng khẽ động, yết hầu trượt lên xuống. “Hạ Hạ,” anh lại nhắc lại câu vừa rồi, “Anh thật sự muốn ôm em một cái.”
Cái người này… toàn nói mấy chuyện biết rõ là không thể làm được lúc này, khiến Trịnh Thư Hạ cũng không biết nên phản ứng thế nào mới phải.
Đặc biệt là ánh mắt ấy, đen láy, nhìn qua màn hình mà cô cũng cảm thấy người nóng bừng lên.
“Vậy… anh nghĩ là được rồi.” Cô đáp khẽ, giọng hơi ngượng.
“Chỉ nghĩ thôi thì có ý nghĩa gì.” Lâm Dữ Kiêu chẳng dễ gì bị qua mặt như vậy, khẽ cười: “Em giúp anh đi.”
Sắp chín giờ tối, cũng là lúc “suất chiếu đêm” bắt đầu…
“Gì cơ? Giúp… giúp anh?” Trịnh Thư Hạ nghi ngờ mình nghe nhầm.
Tên này có bị gì không vậy?!
“Ừ.” Lâm Dữ Kiêu đáp rất thản nhiên, vẻ mặt không chút xấu hổ: “Anh hướng dẫn cho.”
“Hướng… hướng dẫn gì mà hướng dẫn!” Nhìn vào màn hình mà làm mấy chuyện kiểu đó, Trịnh Thư Hạ chỉ thấy xấu hổ muốn chui xuống đất: “Em cúp đây!”
Lâm Dữ Kiêu uể oải nói: “Em cúp rồi thì đừng hối hận.”
“…” Trịnh Thư Hạ không hiểu: “Hối hận cái gì cơ?”
“Lúc trước anh từng nói, có lẽ chỉ cần làm một việc khiến anh vui, thì sẽ giải được tò mò.” Lâm Dữ Kiêu cong môi cười nhẹ: “Bây giờ chính là cơ hội để anh thấy vui đó.”
Với điều kiện là… cô phải nghe lời anh.
Được nhắc nhở, Trịnh Thư Hạ cũng chợt nhớ ra đúng là có chuyện như vậy. Trước đó cô từng tò mò, rốt cuộc vì sao giữa anh và Tống Lẫm lại căng thẳng như nước với lửa. Anh đáp: “Chờ em làm một chuyện khiến anh vui, anh sẽ nói cho em biết.”
… Nhưng cái “chuyện khiến anh vui” này, thật sự quá mất mặt rồi! Đúng là người này quá đê tiện!
Trịnh Thư Hạ rối rắm, thật sự rối rắm. Không thể không nói, Lâm Dữ Kiêu thực sự rất hiểu cô, anh nắm rõ điểm yếu của cô và biết điều cô tò mò nhất. Cho nên, mặc dù rất xấu hổ, cô vẫn không dám cúp máy.
Ai biết được lần sau anh sẽ vui là khi nào? Hay đâu sẽ là cơ hội tiếp theo để làm anh vui? Trịnh Thư Hạ khẽ mím môi thỏa hiệp: “Anh không thể đi quá xa đấy.”
“Cam đoan không đi xa.”Lâm Dữ Kiêu cười cười:” Toàn bộ quá trình em đều phải làm theo.”
Trịnh Thư Hạ trầm mặc một lát, nhỏ giọng hỏi: “… Phải làm như thế nào.”
Rất đơn giản, về phòng kéo rèm cửa sổ lại. ”
” Thay váy ngủ tựa vào đầu giường.”
Trịnh Thư Hạ ngoan ngoãn làm theo, toàn bộ quá trình không cúp video điện thoại, lúc thay quần áo máy liền đặt ở trên bàn, mơ hồ có thể chiếu thấy một góc trắng bóng, giống như là eo nhỏ của cô gái.
Chờ làm xong tất cả theo chỉ thị của anh, ánh đèn cũng chuyển sang màu tối mờ ám, Trịnh Thư Hạ mới một lần nữa cầm máy nhắm ngay mình.
“Đặt ở cuối giường, đặt góc độ có thể chiếu sáng toàn bộ cơ thể em. “Lâm Dữ Kiêu nhìn chằm chằm gò má đỏ bừng của cô, trầm giọng tiếp tục hướng dẫn cô.
Trịnh Thư Hạ mặc váy ngắn, nghe được muốn đem máy đặt đến dưới chân vị trí trong nháy mắt cũng có chút do dự.
“Hạ Hạ. “Cổ họng Lâm Dữ Kiêu dường như hơi khàn, dỗ dành cô:” Ngoan ngoãn nghe theo anh.”
Không biết là bầu không khí đã đến hay là duyên cớ khác, giọng của anh giờ phút này có loại ma lực quỷ dị, làm cho Trịnh Thư Hạ dường như trúng tà, tuy rằng cánh tay như nhũn ra, vẫn ngoan ngoãn làm theo lời anh.
Đặt máy ở cuối giường, đôi mắt đen vô tội của cô nhìn chằm chằm vào người đối diện màn hình.
Lâm Dữ Kiêu thấy tư thế nửa nằm sấp của cô, cổ họng càng chặt hơn, giống như mảnh trắng nõn kia đang ở trước mắt, duỗi ra là có thể chạm vào.
Anh nắm chặt máy, thấp giọng: “Hạ Hạ, tự chạm vào mình đi.”
“Sao… “Trịnh Thư Hạ xấu hổ muốn co lại thành một cục, lầm bầm như muỗi:” Chạm vào thế nào?”
“Ngốc thế, lúc trước anh dạy em rồi. “Lâm Dữ Kiêu cười khẽ, nhỏ giọng nói vài chữ.
Vợ chồng tình thú, đại khái chính là như thế. Trịnh Thư Hạ đỏ mặt, chịu đựng xấu hổ làm theo lời anh nói.
Động tác của cô đương nhiên không mạnh mẽ thô lỗ thường ngày như Lâm Dữ Kiêu, động tác ấy mềm mại vô lực, ở một mức độ nhất định cũng đủ để lấy lòng chính mình và người khác.
“Hạ Hạ, xuống dưới nữa. “Lâm Dữ Kiêu khàn giọng nói.
Trịnh Thư Hạ cắn môi, một cảm giác tê tê nóng ran len lỏi dọc theo sống lưng, lan dần xuống vùng bụng dưới, sau đó cô nghe thấy tiếng cười nhẹ trong máy.
“Chưa đủ, em phải học.” Lâm Dữ Tiêu di chuyển máy ảnh, tự quay mình” Không cần nghĩ trước đó đã làm như thế nào, bây giờ học theo là được.”
Khi thấy được mặt “không tiện cho thiếu nhi” kia của Lâm Dữ Kiêu, gương mặt Trịnh Thư Hạ như muốn bốc cháy.
Nhưng cảm giác xấu hổ đó không chỉ có mình cô gánh chịu, mà như thể giữa hai người đã có một sự cân bằng ngầm. Sự e ngại, ngượng ngùng ban đầu dần bị thay thế bởi một cảm giác kỳ lạ… một sự lôi cuốn không tên, như có ai đó đang kéo cô từng bước tiến vào vùng đất cấm, đầy cám dỗ và mê hoặc.
“Muốn học thì học…” cô lẩm bẩm, mắt không rời màn hình “Em cũng biết cách rồi.”
Cô vẫn còn nhớ rõ những điều Lâm Dữ Kiêu đã chỉ: theo chiều kim đồng hồ… rồi ngược lại…
