Trước đây, Trịnh Thư Hạ đánh chết cũng không nghĩ tới chính mình cùng người ta play qua điện thoại.
Nhưng người đối diện cô là Lâm Dữ Kiêu…… Chỉ cần dính dáng đến Lâm Dữ Kiêu, dường như bất cứ chuyện quái lạ gì cũng đều trở nên hợp tình hợp lý một cách khó hiểu, kể cả những việc hoàn toàn vượt ra khỏi chuẩn mực đạo đức suốt hai mươi năm qua của cô, thậm chí chạm đến ranh giới mà cô từng cho là không thể nào vượt qua.
Dưới giọng nói sâu lắng và dễ chịu, cô như đã trở thành một con rối, những ngón tay không tự chủ mà hoàn toàn tuân theo mệnh lệnh.
Trịnh Thư Hạ thậm chí còn quên mất mục đích ban đầu của mình là “làm cho mọi thứ vui vẻ và dễ chịu”, hoàn toàn đắm chìm trong vòng xoáy d*c v*ng không thể kiểm soát.
Mục đích của cô bây giờ là làm cho mình vui vẻ. Trong giọng nói trầm thấp hướng dẫn từng bước của Lâm Dữ Kiêu, động tác trên tay cô càng lúc càng nhanh, cho đến khi các ngón chân cô căng cứng.
Sau một lúc lâu, mới thả lỏng như thoát lực, nhẹ nhàng thở hổn hển.
“Hạ Hạ, lại gần màn hình một chút.” Lâm Dữ Kiêu dịu dàng dỗ dành: “Đưa ngón tay cho anh xem.”
Trịnh Thư Hạ khẽ do dự, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa bàn tay nhỏ nhắn, trắng mịn và đầu ngón tay ửng hồng ra trước màn hình, gò má đỏ bừng, ánh mắt ngây thơ.
Anh nhìn thấy rồi, khẽ cong môi, nở một nụ cười hài lòng.
“Nằm xuống đi.” Giọng người đàn ông nhẹ nhàng như gió: “Anh hát cho em nghe.”
Trịnh Thư Hạ biết anh hát rất hay, nhưng anh hiếm khi cất giọng.
Lời đề nghị bất ngờ khiến cô thấy hứng thú, cả cảm giác xấu hổ vừa trào lên trong lòng cũng theo đó mà dịu lại. Cô đặt điện thoại lên tai, yên lặng lắng nghe.
Tiếng anh khe khẽ ngân nga một khúc dân ca nhẹ nhàng. Mí mắt cô dần trở nên nặng trĩu, khép lại trong nụ cười dịu dàng: “Anh hát hay thật đấy…”
Khác hẳn với lần nghe anh ở KTV, lần này giọng hát ấy nhẹ tựa thì thầm, như đang cất lên ngay bên tai cô. Tựa như có một vòng tay lặng lẽ ôm lấy cô từ phía sau, khiến lòng người bình yên đến lạ.
“Hạ Hạ.” Lâm Dữ Kiêu dịu giọng nói, “Đi rửa mặt rồi hãy ngủ.”
“Ừm…” Trịnh Thư Hạ đáp lại mềm nhũn, cố gắng chống lại cơn buồn ngủ mà lết xuống giường, đôi chân vừa chạm đất đã cảm thấy mềm nhũn.
Cả quá trình cô không hề ngắt máy, cứ thế thủ thỉ chuyện trò với Lâm Dữ Kiêu qua điện thoại.
Đến khi rửa ráy xong, quay lại giường nằm cũng không cúp máy. Anh không cho cô cúp, chỉ dịu dàng nói: “Cứ để vậy mà ngủ đi, anh muốn nghe giọng em.”
Trịnh Thư Hạ bật cười: “Nghe tiếng ngủ có gì mà hay?”
Người này đúng là bám người đến lạ.
“Nghe lời.” Lâm Dữ Kiêu nói gọn lỏn, “Đợi em ngủ rồi anh sẽ tắt.”
“Được rồi…” Trịnh Thư Hạ cũng chiều theo cái yêu cầu nhỏ nhặt ấy, đặt điện thoại bên gối. Nhưng cô cũng đưa ra điều kiện của mình: “Vậy anh hát tiếp cho em nghe đi, ru em ngủ cũng được.”
Lâm Dữ Kiêu khẽ cười, rồi lại dịu dàng cất giọng hát.
So với những hành động có phần táo bạo trước đó, Trịnh Thư Hạ cảm thấy khoảnh khắc tình tứ kiểu này còn khiến tim cô rung động hơn nhiều.
Mỗi người đều có sở thích riêng trong chuyện thân mật, và dù Lâm Dữ Kiêu đôi khi có phần mạnh bạo, anh lại chẳng bao giờ vượt qua ranh giới hay có sở thích kỳ quặc nào. Trái lại, anh luôn quan tâm đến cảm nhận của cô, thậm chí còn nhiều hơn cả chính cô.
Lâm Dữ Kiêu đặc biệt yêu thích khoảng thời gian ôm ấp sau mỗi lần thân mật. Anh sẽ ôm cô thật lâu, hôn cô, dỗ dành, giúp cô lau người rồi mới ôm cô ngủ.
Sau những phút giây mãnh liệt là khoảng lặng dễ khiến người ta trống rỗng. Những lúc như thế này, con gái thường rất cần sự dịu dàng và che chở.
Ở điểm đó, anh luôn làm rất tốt. Dù đang đi công tác xa, anh vẫn cố gắng an ủi cô qua điện thoại, khiến Trịnh Thư Hạ có cảm giác như anh vẫn đang ở ngay bên cạnh.
Cho dù chỉ có một mình, quấn trong chiếc chăn to trên chiếc giường rộng lớn, cô cũng không còn thấy cô đơn.
—–
Sau buổi diễn tập không chiến cuối cùng trước Tết Nguyên đán, cả đội Một đều thở hồng hộc, mệt rã rời nằm dài trên bãi cỏ.
“Ê ê ê, mới thế mà đã nằm bẹp ra rồi? Các cậu yếu quá đấy hả?” Qúy Phỉ bước tới, đá hai cú vào mấy người nằm gần nhất, miệng lèm bèm “Mau dậy hết cho tôi! Đội thua thì đi giặt bao dù, giặt sạch rồi treo vào kho, sau đó còn phải bốc thăm xem ai trực nữa!”
Kỳ nghỉ Tết của đơn vị tiêm kích J-1 cũng giống như các công chức bình thường, nghỉ từ đêm Giao thừa đến mùng Sáu, mùng Bảy quay lại làm việc.
Dù là kỳ nghỉ Tết, mỗi ngày vẫn cần hai người trực ban để canh gác đơn vị, đề phòng có sự cố bất ngờ. Hai người một nhóm, trong bảy ngày cần mười bốn người thay phiên nhau trực.
Hôm nay đội Một chia thành hai nhóm thi đấu đối kháng, mỗi nhóm mười bốn người, đội thua sẽ chịu trách nhiệm trực ban.
Hai người xui xẻo vừa bị Qúy Phỉ đá chính là thành viên đội thua, giờ nước mắt lưng tròng đứng dậy nghe lệnh đi làm việc.
Lần này, Trịnh Thư Hạ cũng thuộc đội thua. Sau khi cùng mọi người rút thăm, cô bốc trúng trực vào đúng đêm giao thừa.
Sau buổi huấn luyện buổi tối, Đường Tử Lệ tìm đến cô, dúi vào tay một chiếc hộp giấy, cười tít mắt nói: “Quà năm mới nè.”
Cô hơi sững người, chớp chớp mắt: “Còn một ngày nữa mới đến giao thừa mà…”
“…Tặng sớm một chút thì sao chứ.” Đường Tử Lệ ấm ức cau mày, “Đêm giao thừa là tớ về nhà rồi.”
Vì nhà xa và dịp Tết Dương lịch vừa rồi đã tình nguyện ở lại trực đơn vị, nên lần này đội trưởng đặc cách cho cậu ấy được về sớm một ngày để đón Tết cùng gia đình.
“Nghe nói là đội trưởng giúp tớ xin phép đấy.” Cậu gãi đầu, cười ngại ngùng: “Đội trưởng thật sự rất tốt.”
Tuy rằng Lâm Dữ Kiêu trước đó đã hứa với cậu ta, nhưng khi lời hứa thực sự trở thành hiện thực, được cho phép về nhà sớm, cảm giác ấy vẫn khiến người ta xúc động không thôi.
Nghe Đường Tử Lệ khen Lâm Dữ Kiêu đầy vẻ ngưỡng mộ, Trịnh Thư Hạ bỗng cảm thấy tự hào như chính mình được khen vậy, mỉm cười nhận lấy hộp quà: “Vậy thì cảm ơn cậu nhé.”
“Có gì đâu, mấy món này mẹ tớ gửi từ mấy hôm trước, tớ cũng không tiện dùng hết một mình.”
Kỳ nghỉ Tết kéo dài bảy ngày, cũng tiêu tốn không ít thời gian. Sau buổi huấn luyện, Trịnh Thư Hạ tranh thủ thu dọn một chút, rồi lái xe về nhà một chuyến để đưa đồ.
Cô hơi do dự. Nghĩ đến sáng mai phải tập luyện sớm, nếu về muộn sợ không kịp, nên vừa đặt hành lý xuống là định lái xe quay lại ngay.
Nhưng không ngờ, khi cầm chìa khóa xe đi xuống lầu, cô lại nhìn thấy một bóng người khiến cô bất ngờ.
“…Anh Tống Lẫm?” Đôi mắt tinh anh của Trịnh Thư Hạ liếc thấy người đang đứng dưới cột đèn đường cách đó không xa, cô bước lại gần, không dám tin vào mắt mình.
Bởi vì người đàn ông trước mặt không còn là hình ảnh bóng bẩy thường thấy, mà cả người toát ra mùi rượu nồng nặc, trông như một kẻ lang thang sa sút.
Sao anh ta lại uống nhiều đến vậy? Lại còn đến tận dưới nhà cô? Đây chắc chắn không phải là một sự trùng hợp, đúng không?
“Anh Tống Lẫm? Anh… ổn chứ?” Trịnh Thư Hạ nhíu mày, đỡ lấy anh ta: “Anh không sao chứ?”
“…Hạ Hạ.” Tống Lẫm nghe thấy giọng cô, trong đôi mắt vốn mờ mịt như sương mù bỗng hiện lên một tia tỉnh táo, anh cười ngây ngô: “Anh vốn chỉ định thử vận may… ai ngờ thật sự gặp được em rồi.”
“Anh Tống Lẫm, anh uống rượu đến tìm em làm gì chứ?” Trịnh Thư Hạ vốn rất ghét mùi rượu và thuốc lá, cô cố nhịn không bịt mũi, nghiêng đầu nhìn anh: “Có chuyện gì sao?”
Anh ta không trả lời, lại rơi vào trạng thái ngây người kỳ lạ, đúng kiểu người say đến độ mắt cũng đờ đẫn.
Trịnh Thư Hạ biết lúc này có hỏi cũng chẳng ra được gì, đành chờ anh ta tỉnh rồi tự nói. Nhưng giữa mùa đông giá rét thế này, cô không thể mặc kệ anh đứng ngoài trời được.
Mỗi khi mùa đông đến, ở Bắc Kinh không biết bao nhiêu người say rượu, vô gia cư bị chết cóng bên lề đường. Cô tuyệt đối không để Tống Lẫm thành một cái tên nữa trong những bản tin kiểu đó. Bất đắc dĩ, Trịnh Thư Hạ đành đỡ anh ta lên lầu.
Sức cô mạnh hơn hẳn so với các cô gái bình thường, nên việc dìu Tống Lẫm vào nhà cũng không quá khó khăn.
Chỉ có điều khiến cô thấy hơi khó xử là căn hộ cô ở cùng Lâm Dữ Kiêu ai cũng biết là nhỏ, đưa người vào rồi cũng không có phòng cho khách, xem ra đành phải để anh tạm ngủ trên ghế sofa.
Dù gì nếu để Tống Lẫm qua đêm ở đây, thì tối nay cô cũng không thể quay về đơn vị, chắc chắn phải ngủ trong phòng ngủ rồi.
Trịnh Thư Hạ nghĩ vậy, đang chuẩn bị vào phòng lấy chăn dự phòng đắp cho anh ta thì từ trên ghế sofa, Tống Lẫm bỗng lên tiếng: “Nước…”
Người say thường hay khát. Nghe tiếng gọi yếu ớt, cô vội vàng vào bếp lấy nước cho anh ta.
Nhà mấy hôm không có ai ở nên cũng chẳng có nước nóng, cô lấy đại một chai nước suối, mở nắp rồi ngồi xuống bên cạnh, đưa tận miệng cho anh ta uống.
Tống Lẫm uống mấy ngụm nhờ tay cô, suýt chút nữa bị sặc. Sau vài cái ho khan, anh ta mới tỉnh táo hơn một chút.
“Hạ Hạ…” Anh nhìn cô, lẩm bẩm: “Em đã giúp anh…”
“Cũng không thể gọi là giúp đâu.” Trịnh Thư Hạ đặt chai nước xuống bàn trà, rồi đứng dậy đi lấy một cái khăn lông đưa cho anh ta: “Anh Tống Lâm, lau mặt rồi nghỉ ngơi một lát đi.”
Tống Lẫm đón lấy chiếc khăn, ngơ ngác cầm trong tay. Rõ ràng là đã say đến mức nặng rồi, mắt đỏ ngầu, trông thật đáng thương.
“Anh Tống Lẫm.” Trịnh Thư Hạ ngửi thấy cả căn phòng nồng nặc mùi rượu, cuối cùng không nhịn được nữa mà hỏi: “Tại sao anh lại uống nhiều rượu như vậy?”
Cô ghét nhất là mùi rượu, mà đã là phi công thì nguyên tắc là tuyệt đối không được để bản thân say xỉn đến mức như vậy. Ấy thế mà Tống Lẫm bây giờ đã hoàn toàn phá vỡ mọi quy tắc.
Dường như anh ta không nghe thấy câu hỏi của cô, lại ngồi ngây ra một lúc, rồi đột ngột đứng bật dậy, mắt nhìn quanh như mộng du: “Sau khi kết hôn, em sống ở đây sao?”
Giọng anh ta nghe như đang rất giận dữ.
Trịnh Thư Hạ nhíu mày, không hiểu nổi: “Sao anh lại hỏi chuyện đó?”
“Hạ Hạ, cái thằng Lâm Dữ Kiêu đó chắc chắn là cố ý…” Tống Lẫm loạng choạng xoay người lại, đưa tay giữ chặt lấy vai cô: “Giả bộ đáng thương, thích khoe mẽ… cái loại người như thế mà cũng sống được ở chỗ này sao?”
“Anh Tống Lẫm, buông em ra trước đã.” Trịnh Thư Hạ gỡ tay anh ra, theo bản năng lùi lại một bước: “Anh đang nói linh tinh gì thế?”
Nhưng đàn ông vốn dĩ đã khỏe hơn, lại còn đang say, chẳng biết tiết chế lực đạo. Cô càng vùng vẫy, anh ta lại càng siết chặt hơn, khiến cô đau đến nhíu mày.
“Anh không nói bừa!” Tống Lẫm kích động hét lên “Hạ Hạ, em hoàn toàn không hiểu Lâm Dữ Kiêu là loại người như thế nào, em không biết cậu ta là một tên khốn kiếp đến mức nào đâu!”
Men rượu như chất xúc tác, khiến những lời vẫn luôn giấu trong lòng Tống Lẫm, những điều chưa từng có dịp nói ra, giờ đây nhân lúc say mà tuôn trào không kìm lại được.
“Không phải là em không hiểu! Em biết rõ anh ấy cố tình chọn sống trong căn nhà này cùng em, đó là chuyện giữa vợ chồng bọn em.” Trịnh Thư Hạ gắng sức đẩy anh ta ra, bàn tay đặt trên ngực anh ta giữ một khoảng cách: “Anh Tống Lẫm, em không biết bây giờ anh say hay tỉnh, nhưng làm ơn chú ý lời nói của mình!”
“Em đưa anh lên đây vì coi anh là bạn, không muốn thấy anh bị cóng chết ngoài trời lạnh, chứ không phải để nghe anh bôi nhọ chồng em.”
“Bạn” và “chồng em”, hai từ ấy nghe sao mà rõ ràng, như một đường ranh giới rạch ròi giữa thân và sơ.
Tống Lẫm nghe mà bật cười khổ, mắt càng đỏ hơn: “Hạ Hạ, mấy tháng trước em còn nói em thích anh, vậy mà giờ lại bảo vệ cậu ta như vậy…”
“Anh Tống Lẫm, sao anh cứ phải nhắc lại mấy chuyện đó?” Trịnh Thư Hạ nhíu chặt mày, bất lực nhìn anh ta: “Em không biết giữa anh và Lâm Dữ Kiêu có mâu thuẫn gì, nếu anh muốn nói thì nói rõ, còn nếu không muốn, thì đừng cứ đến tìm em rồi cứ mỉa mai, nói xấu sau lưng như vậy.”
Cô thực sự không hiểu vì sao sau khi mình kết hôn, Tống Lẫm lại cứ mang thái độ như thể mãi hoài niệm quá khứ, cuộc sống là phải hướng về phía trước, chẳng thể cứ mãi quay đầu nhìn lại, điều đơn giản đó chẳng lẽ anh ta không hiểu?
Hết lần này đến lần khác tìm đến, vậy chẳng phải là không phân rõ ranh giới sao?
“Hạ Hạ, anh biết em đã kết hôn, nên dù anh có nói gì thì trong mắt em cũng là sai, còn cậu ta thì cái gì cũng đúng.” Tống Lẫm cười lạnh: “Nhưng em nghĩ anh thật sự sẽ hại em sao? Em nghĩ anh muốn em sống khổ à? Nếu Lâm Dữ Kiêu là người đáng để gửi gắm cả đời, thì anh có đến mức không kiềm chế được mà luôn tìm cách gặp em sao?”
“Có nhiều chuyện em hoàn toàn không biết! Nếu bốn năm trước không phải vì Lâm Dữ Kiêu, anh đã chẳng bị loại khỏi đội tiêm kích J-1! Sự nghiệp bay của anh sẽ không kết thúc sớm như vậy, tất cả đều là do cậu ta!”
…
Chuyện này là điều Trịnh Thư Hạ chưa bao giờ dám tưởng tượng đến.
Cô nghe thấy tiếng Tống Lẫm gào lên như xé gan xé ruột, không có chút giả dối nào, cả người như bị tiếng nổ đó làm cho choáng váng, đứng ngây người ra nhìn anh ta.
“Hạ Hạ, em biết mà, làm phi công tiêm kích là giấc mơ cả đời của anh! Em biết anh đã cố gắng thế nào để được vào đội J-1! Em biết anh yêu nghề này đến nhường nào!” Tống Lẫm vừa nói, vừa một lần nữa nắm chặt vai cô, trong cơn giận cực độ, giọng anh cũng trở nên khàn đặc: “Nhưng tất cả đã bị Lâm Dữ Kiêu hủy hoại! Em nói xem, anh hận cậu ta có sai không? Anh lo lắng khi em gả cho cậu ta là sai à?”
“Dù chúng ta không thể ở bên nhau, nhưng chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, Hạ Hạ, anh sao có thể mong em sống khổ, hay bịa chuyện để nói xấu người em lấy? Em hiểu con người anh mà, anh không phải loại người như vậy! Nhưng Lâm Dữ Kiêu cậu ta không xứng đáng… không xứng đáng!”
Lúc này trong đầu Trịnh Thư Hạ hoàn toàn hỗn loạn, đến sức để đẩy tay Tống Lẫm ra cũng không còn.
Về mặt tình cảm, cô không muốn tin vào những điều anh ta nói, nhưng về mặt lý trí, cô lại nhận ra Tống Lẫm lúc này đang nói những lời từ tận đáy lòng.
Mối quan hệ giữa anh và Lâm Dữ Kiêu, cái cảm giác như có mối thâm thù sâu đậm ấy, chắc chắn không phải vô cớ. Nếu đúng là vì nguyên nhân mà anh ta nói… thì tất cả mọi thứ đều hợp lý rồi.
Sự khinh thường mà hai người họ dành cho nhau mỗi khi nhắc đến, cảm xúc cực đoan của Tống Lẫm, sự phẫn nộ và căm ghét tận xương tủy cuối cùng cũng đã có lời giải.
Nhưng mà…
“Tại sao?” Mọi chuyện đều có nguyên do, Trịnh Thư Hạ không tin Lâm Dữ Kiêu lại vô cớ nhằm vào người khác.
“Còn tại sao nữa?” Tống Lẫm cười lạnh “Em nghĩ trong quân đội cái gì cũng quang minh chính đại à? Không có những trò mờ ám, cạnh tranh ngấm ngầm khắp nơi à? Anh và Lâm Dữ Kiêu cùng tốt nghiệp, anh được phân về đơn vị rèn luyện trước một thời gian, còn cậu ta thì trực tiếp được đưa vào trại huấn luyện J-1, thông qua tuyển chọn, nên coi như đi trước anh một bước.”
“Nhưng ngay sau đó anh cũng vào đội, lọt top những người giỏi nhất trong tuyển chọn, là nhân tố chủ lực được bồi dưỡng. Kết quả là Lâm Dữ Kiêu lại ở sau lưng mách lẻo với đại đội trưởng Mạnh Chiêu, khiến ông ấy ghi cho anh tám chữ nhận xét: ‘Yếu đuối, thiếu quyết đoán, không gánh nổi trọng trách, và thế là anh bị đá khỏi đội.”
“Hạ Hạ, tám chữ đó anh nhớ đến bây giờ.” Tống Lẫm nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt ánh lên tia nước, nhưng hàm răng lại nghiến đến phát ra tiếng ‘rắc rắc’: “Một kẻ tiểu nhân như vậy, em bảo anh không nên hận cậu ta sao?”
Trịnh Thư Hạ lặng lẽ lắng nghe, nhưng càng nghe lại càng cảm thấy không đúng.
Nếu cô chưa từng tự mình trải qua quá trình tuyển chọn của J-1, có lẽ cô sẽ tin lời Tống Lẫm không chút nghi ngờ. Nhưng cô đã trải qua, nên cô hiểu rõ một phi công chiến đấu đủ điều kiện được tuyển chọn quý giá đến mức nào.
Họ quý hơn cả kim cương vàng bạc.
Trong hoàn cảnh như vậy, làm sao có chuyện chỉ vì một câu nói sau lưng mà bị loại bỏ dễ dàng như thế?
Trịnh Thư Hạ trầm mặc một lúc, chậm rãi nói: “Anh Tống Lẫm, anh chưa nói thật.”
Hoặc là chưa nói hết, cố tình lấp lửng những chi tiết then chốt, bởi vì lý do khiến anh ta bị đuổi khỏi đội cô đã từng nghe qua: anh ta có kỷ luật bị xử lý. Chuyện đó, chẳng lẽ cũng là do Lâm Dữ Kiêu một tay dàn dựng sao?
“Anh biết em đang nghi ngờ gì.” Tống Lẫm cười khẩy, tiếp tục: “Bốn năm trước, anh và Lâm Dữ Kiêu cùng thực hiện một nhiệm vụ, thử nghiệm lô máy b** ch**n đ** mới, làm phi công thử nghiệm. Nhiệm vụ kiểu này nguy hiểm vô cùng, không có bảo hiểm gì cả, gần như là đội cảm tử. Chỉ những người giỏi nhất mới được chọn.”
“Nhiệm vụ đó xảy ra sự cố. Anh bị chấn động não, hôn mê mấy ngày. Đến khi tỉnh dậy thì bị ghi kỷ luật vì Lâm Dữ Kiêu đổ hết trách nhiệm lên đầu anh.”
“Hạ Hạ, em cũng là quân nhân, em biết khi làm nhiệm vụ thì sự phối hợp quan trọng đến mức nào. Một nhiệm vụ hai người, xảy ra sự cố sao có thể chỉ trách một người?”
Nghe đến đây, Trịnh Thư Hạ không khỏi dao động trong lòng.
Quả thật, cô cũng là phi công, cô hiểu rõ trong những nhiệm vụ như vậy, sự phối hợp là yếu tố sống còn. Đó là sự ăn ý của cả đội, không bao giờ là chuyện một người chịu toàn bộ trách nhiệm.
Hơn nữa, cô lớn lên cùng Tống Lẫm từ nhỏ, biết rõ tính cách anh ta luôn ngay thẳng, lạc quan, chưa từng là người hay bịa chuyện nói dối.
Anh ta có thể dựng nên một lời nói dối tinh vi như thế này chỉ để bôi nhọ Lâm Dữ Kiêu sao?
Nhưng cho dù có lý do đầy đủ đến đâu, Trịnh Thư Hạ vẫn không muốn tin Lâm Dữ Kiêu là kẻ sẽ đâm sau lưng đồng đội.
Bởi vì anh từng nói không biết bao nhiêu lần, làm nghề này, đồng đội còn quan trọng hơn cả người thân bạn bè, phải thật lòng tin tưởng lẫn nhau…
“Hạ Hạ, anh biết bây giờ em sẽ không tin anh.” Tống Lẫm khẽ dựa trán vào cô, giọng nói nhẹ nhàng như thì thầm: “Nhưng em có thể hỏi Lâm Dữ Kiêu. Nếu cậu ta thật sự không có gì khuất tất, thì lẽ ra đã nói với em từ lâu rồi, đúng không?”
Câu nói ấy, đâm trúng nơi mềm yếu nhất trong lòng Trịnh Thư Hạ.
Quả thật, giữa mối quan hệ rõ ràng bất hòa giữa Lâm Dữ Kiêu và Tống Lẫm, cô đã từng hỏi anh lý do, nhưng anh luôn tìm cách né tránh, không bao giờ trả lời thẳng.
Bàn tay buông thõng bên người cô khẽ run lên, cuối cùng không thể chịu nổi nữa, cô đẩy mạnh Tống Lẫm ra.
“Anh Tống Lẫm.” Giọng cô lạnh lùng “Giờ anh đã tỉnh rồi thì mời anh về đi. Em cũng phải quay lại đơn vị.”
“Đội bay – một danh xưng quý giá biết bao.” Tống Lẫm khẽ nhếch môi cười lạnh: “Nếu không vì Lâm Dữ Kiêu, giờ anh cũng vẫn là một phần của J-1.”
Bàn tay Trịnh Thư Hạ siết chặt thành nắm đấm.
“Hạ Hạ, cho dù giờ em không còn thích anh nữa, cũng không hoàn toàn tin lời anh…” Tống Lẫm đứng lên, lảo đảo bước về phía cửa, vừa đi vừa cười khẽ, giọng khản đặc “Nhưng em biết rõ con người anh mà… anh sẽ không lừa em đâu. Em có thể tự đi hỏi Lâm Dữ Kiêu, xem cậuta nói gì về chuyện này. Nếu cậu ta là đàn ông, thì sẽ dám thừa nhận.”
Tống Lẫm đi rồi, căn phòng lại rơi vào sự im lặng lạnh lẽo chết chóc.
Trịnh Thư Hạ đứng ngây người tại chỗ thật lâu, đầu óc như một cuộn len bị mèo cào rối tung, không sao gỡ được.
Theo bản năng, cô cảm thấy những lời Tống Lẫm vừa nói có thật có giả, chuyện bị ghi kỷ luật và khai trừ khỏi đội bay nghiêm trọng như vậy, chắc chắn không thể chỉ vì “Lâm Dữ Kiêu ngáng chân” mà xảy ra. Bản thân anh ta nhất định cũng có vấn đề.
Nhưng… liệu Lâm Dữ Kiêu thật sự có giở trò sau lưng sao? Có thể nào vì ganh tị với Tống Lẫm được trọng dụng mà chơi xấu anh ta?
Trịnh Thư Hạ không muốn tin, nhưng mười lăm năm tình bạn và ký ức gắn bó đặt ở đó khiến cô không thể phủ nhận, cô biết Tống Lẫm không phải người bịa chuyện vu khống vô căn cứ.
Sự căm ghét mãnh liệt của anh đối với Lâm Dữ Kiêu, chắc chắn không phải là thứ sinh ra từ hư không.
Cô vẫn nhớ, năm đó khi cô thi vào học viện quân sự, Tống Lẫm đã giúp cô rất nhiều, từng dạy cô rằng đạo đức và phẩm chất của người lính còn quan trọng hơn cả kỹ năng tác chiến. Vì nếu không có một trái tim chân thành, lương thiện, vì nước vì dân, thì mãi mãi cũng không thể trở thành một phi công ưu tú.
Đó là lời anh ta từng nói… giờ chẳng lẽ chính anh ta lại phủ nhận những điều đó bằng một lời dối trá?
Hai luồng cảm xúc mâu thuẫn cứ giằng co trong đầu, khiến Trịnh Thư Hạ đau đầu đến mức muốn nổ tung.
Cô đưa tay day thái dương, cuối cùng quyết định tối nay ở lại nhà, mai mới lái xe trở về đơn vị.
Bởi vì cô nhận ra mình hiện giờ không đủ tỉnh táo để lái xe, cô cần nghỉ ngơi.
Nhưng nghỉ ngơi cũng chẳng khác gì cực hình. Cô trằn trọc suốt đêm, không thể nào ngủ nổi, đầu óc cứ văng vẳng từng lời Tống Lẫm đã nói, mê mê tỉnh tỉnh…
Khi trời vừa hửng sáng, ánh bình minh còn chưa rõ ràng, Trịnh Thư Hạ đã rời giường.
Cô dùng nước lạnh rửa mặt cho tỉnh táo, tiện tay lấy miếng bánh mì trong tủ lạnh lót dạ rồi lên xe chạy tới đơn vị.
J-1 bắt đầu luyện tập buổi sáng lúc 8 giờ, giờ này cô khởi hành là dư dả, vừa kịp tránh được giờ cao điểm tắc đường.
Một tiếng sau, khi Trịnh Thư Hạ đỗ xe trước khu nhà của J-1 và đi bộ vào, cô tình cờ thấy một cảnh vệ của đội đang kéo vali đi ra.
Đó là Trương Vũ Phong, nhân viên cảnh vệ ở khu nhà gia đình, trông rất quen nên cô chủ động chào hỏi: “Cảnh vệ Trương, về nhà nghỉ phép à?”
Bình thường cảnh vệ không được nghỉ sớm vậy mà?
“Không phải.” Trương Vũ Phong liếc chiếc vali, cười gượng “Hôm qua là ngày làm việc cuối cùng của tôi ở J-1. Hôm nay tôi quay lại thu dọn đồ và làm thủ tục thôi.”
“Gì cơ?” Trịnh Thư Hạ ngạc nhiên: “Anh xin nghỉ việc rồi à?”
Ở đơn vị chính quy như thế này, làm cảnh vệ là công việc ổn định như ‘cơm vàng chén ngọc’, khó mà có ai chủ động từ bỏ…
“Không phải.” Trương Vũ Phong lắc đầu, vẻ mặt vô cùng chán nản: “Bị điều đi rồi, chuyển về làm ở một đơn vị thông thường.”
Sự thất vọng rõ ràng hiện trên mặt anh vì so với J-1, đơn vị thông thường không thể nào sánh bằng về điều kiện đãi ngộ hay môi trường công tác.
Trịnh Thư Hạ chớp chớp mắt, vẻ mặt khó hiểu: “Tại sao vậy ạ?”
Dù gì thì ở vị trí cảnh vệ, một công việc ổn định và luôn cần người, việc điều động trong quân đội vốn dĩ rất hiếm khi xảy ra.
Trương Vũ Phong nhìn cô một cái. Trong làn sương mờ buổi sớm, gương mặt cô hiện lên trong trẻo đến lạ, khiến cơn giận đang bốc lên trong lòng anh ta cũng không cách nào bùng nổ được.
Lệnh điều chuyển này thực ra đã có thông báo từ một tháng trước rồi.
Trong suốt khoảng thời gian đệm đó, anh ta đã nhờ không ít người quen chạy vạy mong được ở lại Phi đội J-1, nhưng kết quả đều chẳng đâu vào đâu. Cuối cùng, cũng chỉ còn cách ngoan ngoãn chấp nhận mệnh lệnh cấp trên mà thôi.
Mà tất cả mọi chuyện bắt nguồn… chỉ vì vài tháng trước, anh lén cho Tống Lẫm vào khu nhà gia đình lúc trời đã tối, trái với quy định.
Tống Lẫm là anh em tốt của anh, chuyện nhỏ như vậy, sao có thể không giúp? Nhưng nào ngờ lại bị Lâm Dữ Kiêu phát hiện, bắt thóp được lỗi sai, rồi lập tức báo cáo lên cấp trên vì “tự ý cho người ngoài vào doanh khu”.
Trương Vũ Phong thấy mình thật sự quá xui xẻo. Giờ lại gặp đúng vợ của Lâm Dữ Kiêu ở đây, trong lòng anh ta đương nhiên thấy khó chịu.
Nhưng ngặt nỗi anh ta cũng quen biết Trịnh Thư Hạ, cô lại là một cô gái nhỏ vừa dễ thương vừa thân thiện, bảo anh ta nổi nóng với cô thì thật sự không nỡ… Nhưng trong lòng vẫn không thể nào nuốt trôi cục tức này.
“Chẳng tại sao cả,” cuối cùng Trương Vũ Phong hừ lạnh một tiếng, nói với giọng chua chát đầy ẩn ý: “Chẳng qua là đội trưởng Lâm không ưa tôi mà thôi.”
Trịnh Thư Hạ sững người: “Lâm Dữ Kiêu?”
“Tôi chẳng qua là thân với Tống Lẫm một chút thôi, thế mà anh ta cũng thấy chướng mắt. Không phải cứ ai thân với Tống Lẫm là anh ta đều muốn đuổi hết đi mới hài lòng hay sao?” Trương Vũ Phong cười nhạt. “Mấy hôm trước xử lý Tống Lẫm thế nào, thì giờ xử lý tôi y như vậy thôi. Tôi chỉ là một cảnh vệ tép riu, thì chống lại được gì? Thôi, coi như xong.”
Nói xong những lời đầy tính khiêu khích ấy, anh vung tay bỏ đi.
Trịnh Thư Hạ đứng nhìn bóng lưng anh ta xa dần, chậm rãi nhíu mày.
Trương Vũ Phong bị điều đi, thì liên quan gì đến Lâm Dữ Kiêu chứ? Nghe giọng điệu của anh ta, chẳng lẽ vì thân với Tống Lẫm mà bị liên lụy sao? Nhưng đã cách đây bốn năm rồi, sao giờ mới bị ảnh hưởng?
Chỉ trong một thời gian ngắn, dường như ai ai cũng đang nói với cô rằng Lâm Dữ Kiêu xấu xa đến mức nào, rằng anh ta quyền lực che trời…
Nhưng chính vì vậy, cô lại càng không muốn tin vào điều đó.
