Rời khỏi nhà ăn, việc đầu tiên Trịnh Thư Hạ làm là nhắn tin cho Tống Lẫm, hẹn gặp nếu anh ta có thời gian.
Cô không trực tiếp tìm đến ngay, là để cố ép bản thân bình tĩnh lại bởi nhiều khi, chỉ một phút bốc đồng cũng có thể gây ra hậu quả không thể cứu vãn. Những ví dụ như thế đã quá nhiều, cho nên khi gặp chuyện, bình tĩnh một chút bao giờ cũng đúng.
Thế nhưng, sau khi quay về khu nhà dành cho người nhà và uống liền hai cốc nước đá, lửa giận trong lòng Trịnh Thư Hạ không những không nguôi đi, mà ngược lại, càng nghĩ càng tức, có cảm giác như đang “nuốt nhịn càng lâu, càng giận sôi gan”.
Thấy Tống Lẫm nhắn lại bảo tối nay có thể gặp được, cô không chút do dự, lập tức lái xe đến.
Bên hàng không dân dụng có chế độ nghỉ phép linh hoạt, Tống Lẫm đang nghỉ phép năm, thời gian rảnh hơn hẳn bên J-1. Tết chưa qua được nửa tháng mà anh ta đã không phải đi làm.
Anh ta ở nhà đợi Trịnh Thư Hạ, trong lòng có chút mong đợi khó tả.
Dù gì thì từ sau khi kết hôn, cô gái ấy chưa từng chủ động liên lạc lại với anh ta. Lần hẹn gặp bất ngờ này khiến anh ta không kiềm được mà nảy sinh vài ảo tưởng… kiểu rung động như ngày xưa chưa từng xuất hiện lại, giờ bất ngờ trỗi dậy.
Cho đến khi Trịnh Thư Hạ bước vào, nhìn anh ta chằm chằm, lạnh lùng hỏi: “Tống Lẫm, sao anh lại lừa em?”
Câu nói ấy như dội anh ta từ giấc mộng. Cảm giác giống như đang lơ lửng giữa tầng mây bỗng bị ai đó đẩy xuống mặt nước, nghẹt thở, rồi mới từ từ nổi lên trở lại.
“Anh lừa em…?” Tống Lẫm gắng gượng nở một nụ cười “Sao em lại nói thế? Anh lừa em chuyện gì cơ chứ?”
Vẫn là nụ cười dịu dàng, gương mặt sáng sủa như mọi khi nhưng giờ đây, trong mắt Trịnh Thư Hạ, tất cả những điều đó đều đã không còn bất kỳ lớp “lọc màu” nào nữa.
“Chuyện giữa anh và Lâm Dữ Kiêu, tại sao anh lại lừa em?” Cô nhìn thẳng vào mắt anh ta, từng chữ từng chữ nghiến ra khỏi kẽ răng “Sự thật căn bản không giống như lời anh nói. Lâm Dữ Kiêu… anh ấy không hề hại anh!”
Tống Lẫm khựng lại một lúc, rồi bất ngờ bật cười: “Thì ra em đến để nói chuyện này… Em đi hỏi Lâm Dữ Kiêu rồi à? Cậu ta đã nói gì với em?”
“Anh ấy chẳng nói gì cả, là em tự đi hỏi người khác.” Trịnh Thư Hạ nghiến răng, quai hàm vốn thanh tú nay căng cứng đến phát run. Cô nhìn chằm chằm anh ta, gần như là đang cầu xin một lời giải thích:
“Tống Lẫm, vì sao anh lại nói những điều đó với em?”
“Em biết hết rồi, mà vẫn cho rằng anh đang lừa em?” Tống Lẫm như không thể hiểu nổi, cười khẩy: “Chẳng phải chính vì Lâm Dữ Kiêu mà anh mới bị ép rời khỏi J–1 sao?”
“Khi đó cả đại đội lẫn tổ điều tra đều chưa biết chân tướng vụ tai nạn. Chính cậu ta, vừa tỉnh lại đã lập tức ‘tố cáo’, mới dẫn đến mọi chuyện về sau!”
“Tống Lẫm, sự thật thì vẫn là sự thật!” Trịnh Thư Hạ giận đến nỗi ngực phập phồng dữ dội “Lỗi là do chính anh gây ra, sao lại không dám gánh vác, còn cố đổ cho Lâm Dữ Kiêu?”
Chỉ cần nghĩ đến việc Tống Lẫm và ba mẹ anh ta dùng giọng điệu đầy ác ý gọi Lâm Dữ Kiêu là “kẻ gây họa”, tay cô liền run lên vì tức.
“Hạ Hạ.” Tống Lẫm thấp giọng, trong lời nói xen chút cay đắng, tự giễu “Anh không biết em đã nghe ai nói gì, mà phủ nhận hoàn toàn lời anh nói. Nhưng… giờ em hoàn toàn đứng về phía cậu ta rồi phải không?”
“Em đã cố tình đi hỏi đội phó bên đội hai – Phó Uẩn.” Trịnh Thư Hạ nhìn thẳng vào anh ta, mắt không chớp “Chẳng lẽ anh muốn nói tất cả mọi người đều đang nói dối sao?”
Nghe đến cái tên “Phó Uẩn”, Tống Lẫm trầm mặc một lúc, trong mắt thoáng hiện vẻ lúng túng.
Hồi lâu sau, anh lại bật cười: “Vậy nên, em từ chỗ người khác nghe được toàn bộ đầu đuôi, tự cho là đã hiểu rõ mọi chuyện, rồi đến đây trách mắng anh?”
Trịnh Thư Hạ sững người, đầu óc cô như loạn lên, hoàn toàn không hiểu được Tống Lẫm lấy đâu ra cái vẻ mặt đương nhiên, lý lẽ đầy mình như vậy.
Một người bịa chuyện hãm hại người khác, lời nói dối bị vạch trần, chẳng phải điều cơ bản nhất phải là thấy hổ thẹn hay sao?
Cớ gì lại như thể… anh ta hoàn toàn không có chút cảm giác xấu hổ nào? Vì sao vậy?
“Hạ Hạ, anh không sai.” Tống Lẫm cắn chặt răng, từng chữ một như rít qua kẽ hàm: “Anh không biết anh Phó đã nói gì với em về chuyện năm đó, nhưng kết quả cuối cùng là nếu không phải Lâm Dữ Kiêu mách lẻo sau lưng, thì anh đã không bị J-1 khai trừ!”
Anh là kiểu người chỉ nhìn kết quả, không nhìn quá trình. Cũng là kiểu người điển hình của việc… trốn tránh trách nhiệm lẽ ra mình phải gánh.
“Lâm Dữ Kiêu không phải mách lẻo, anh ấy chỉ là phối hợp với tổ điều tra làm rõ sự việc!” Trịnh Thư Hạ không hề bị lời anh dọa cho nao núng, phản bác không hề nhún nhường: “Nếu không phải anh tự ý lệch khỏi hành trình đã định, có lẽ sự cố đã chẳng xảy ra!”
“Tống Lẫm, anh không tự kiểm điểm sai lầm của mình, lại quay sang trách móc Lâm Dữ Kiêu… Anh chẳng lẽ không biết, chính anh ấy là người đã cứu anh à?”
Trong tình huống lúc đó, nếu không phải Lâm Dữ Kiêu quyết đoán xử lý, chỉ e là cả Tống Lẫm lẫn chiếc máy bay anh ta lái đều đã tan xác.
“Em cho là cậu ta cứu anh?!” Tống Lẫm nghe cô nói vậy, như thể bị giẫm trúng đuôi, lập tức bùng nổ, ánh mắt gần như hung hăng nhìn về phía cô “Cậu ta cứu anh, rồi lập tức hủy diệt anh, thế gọi là người tốt sao?!”
“Nếu như vậy thì, trên đời này tất cả những kẻ xấu đều có thể danh chính ngôn thuận mà làm điều ác, có phải ý em là vậy không?!”
“Tống Lẫm! Sao anh lại trở nên cực đoan như vậy?!” Trịnh Thư Hạ trong lúc xúc động, lần đầu tiên trước mặt anh không gọi “anh trai”, mà trực tiếp gọi tên “Người hại anh không phải Lâm Dữ Kiêu! Anh đừng có chuyện gì cũng đổ lên đầu anh ấy!”
“Em không bênh vực ai, em bênh lý lẽ! Anh đã vi phạm, thì phải chịu phạt!”
Sau trận cãi vã gay gắt, căn phòng rơi vào tĩnh lặng.
Tựa như một chiếc ly lớn vừa bị đập vỡ tan tành không còn một chút vang vọng nào… cũng giống như nội tâm của Trịnh Thư Hạ lúc này.
Trong khoảnh khắc ấy, những nguyên tắc, chuẩn mực mà cô từng ngưỡng mộ, từng xem là hình mẫu lý tưởng trong suốt bao năm qua dường như đang sụp đổ từng chút một.
Trước hôm nay, Trịnh Thư Hạ chưa bao giờ tưởng tượng nổi: Tống Lẫm – người cô từng ngưỡng mộ đến vậy lại là một người không chịu lý lẽ, và cố chấp đến mức không chịu nhận sai như thế.
“Em muốn nói gì thì tùy.” Tống Lẫm cười lạnh, giọng đầy châm biếm “Khi đó, vùng không phận bọn anh bay vào đã cách tháp điều khiển rất xa, hệ thống giám sát không thể theo dõi tình hình theo thời gian thực. Nếu không phải Lâm Dữ Kiêu nói chi tiết đến vậy với đội và tổ điều tra, thì họ đã chẳng thể tái hiện hiện trường sự cố tường tận đến thế, cũng không thể kết luận tội lỗi gì cho anh!”
“Hạ Hạ, giờ em chắc nghĩ anh là kẻ tội lỗi lớn, là người vu oan cho Lâm Dữ Kiêu, nhưng em không tò mò tại sao anh lại thay đổi lộ trình ban đầu sao?”
“Nhiệm vụ thử bay khi đó nói là để anh điều khiển máy bay chính, nhưng lộ trình và quyền chỉ huy đều nằm trong tay Lâm Dữ Kiêu. Đội rõ ràng thiên vị cậu ta! Tuyến đường cậu ta lập ra thì rườm rà phức tạp, lãng phí thời gian, anh lúc đó không hề biết sẽ có gió lớn, nên muốn chọn tuyến đơn giản hơn để quay về, vậy là sai sao?”
“Chỉ là xui xẻo, tình cờ gặp đúng cơn gió mạnh… Nhưng Lâm Dữ Kiêu đã từng nghĩ đến tình cảnh của anh chưa? Anh cũng muốn cảm ơn cậu ta vì đã cứu anh, nếu còn ở J-1, anh sẵn sàng trả ơn bất cứ cách nào. Nhưng giờ, cậu ta còn xứng đáng không? Dù nói gì đi nữa, trong mắt anh, cậu ta vẫn là một kẻ mách lẻo tiểu nhân!”
Tống Lẫm càng nói càng hăng, tưởng như đang ra sức “biện luận” cho sự bất công mà mình gánh chịu, cho rằng bản thân chỉ là một “nạn nhân không hoàn hảo”, dùng lý lẽ kiểu ngụy biện để tìm kiếm sự đồng cảm…
Nhưng Trịnh Thư Hạ đã không còn thấy anh ta “đáng thương” nữa rồi.
“Không, anh bị khai trừ không phải vì ai đó tố cáo.” Trịnh Thư Hạ ngẩng đầu, đôi mắt đen trắng phân minh nhìn thẳng vào anh “Tống Lẫm, anh đừng tiếp tục tìm cớ cho thất bại của mình nữa.”
“Lời nói dối, dù có lặp lại cả trăm lần cũng không thể trở thành sự thật. Những lý lẽ quanh co kia của anh có thể tẩy não chính anh, có thể đánh lừa người khác nhưng không lừa được em.”
“Lâm Dữ Kiêu không phải kẻ mách lẻo, anh ấy chỉ đang có trách nhiệm với đội, hoàn thành sứ mệnh và bổn phận của mình.”
Có lẽ, Tống Lẫm thực sự giống như lời Mạnh Chiêu từng đánh giá, yếu đuối, thoái lui, không đủ năng lực đảm đương trọng trách. Giống như Trương Vũ Phong, rõ ràng sai là ở bản thân, nhưng lại luôn nghĩ mình có thể lấp l**m qua chuyện. Không những không tự kiểm điểm, mà còn quay ra trách móc người đã chỉ ra lỗi sai.
Có lẽ trong lòng họ luôn nghĩ, mình sinh ra đã cao quý, đáng được người khác nhường nhịn. Nhưng người đàn ông trước mặt cô lúc này, thực sự không còn là Tống Lẫm tràn đầy khí phách năm xưa mà cô từng ngưỡng mộ nữa rồi.
Nghĩ đến đây, sống mũi Trịnh Thư Hạ bất giác cay cay. Cô đã nói hết lời, xoay người rời đi.
“Hạ Hạ.” Giọng nói của Tống Lẫm vang lên sau lưng, mang theo chút mơ hồ và tự giễu: “Ông trời thật bất công, Lâm Dữ Kiêu lúc nào cũng dễ dàng có được tất cả những thứ anh muốn…”
“Sự trọng dụng, thăng tiến, sự nghiệp… thậm chí là cả em.”
Trịnh Thư Hạ không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng dừng bước: “Tống Lẫm, đừng lấy em ra làm cái cớ.”
“Em đã từng thích anh, điều đó em sẽ không bao giờ phủ nhận.” Giọng cô rất nhạt “Chúng ta không có duyên, đó không phải lỗi của Lâm Dữ Kiêu. Làm ơn, đừng cứ gặp chuyện gì cũng đổ lên đầu anh ấy.”
“Vả lại, tiếc nuối và không cam tâm, không phải là tình yêu. Đừng tiếp tục than thân trách phận nữa.”
Cô từng thích Tống Lẫm suốt bao năm trời, anh ta cũng mơ hồ cảm nhận được, vậy mà chưa từng có một lời hồi đáp. Đến bây giờ, chỉ vì cô đã trở thành vợ của Lâm Dữ Kiêu, thì anh ta lại trở nên “nhiệt tình” hơn bất kỳ lúc nào trước đây, chẳng phải rất châm biếm sao?
Trịnh Thư Hạ nhếch môi cười lạnh, bước chân không hề dừng lại. Cô rời đi không chút lưu luyến, “rầm” một tiếng đóng sầm cửa lại.
Chỉ đến khi căn phòng chìm vào im lặng hoàn toàn, vẻ mặt gắng gượng đầy chế giễu của Tống Lẫm mới dần rạn nứt, rồi từng chút từng chút lan rộng cho đến khi nỗi cay đắng tràn ngập trên gương mặt tuấn tú ấy.
Thật ra… Trịnh Thư Hạ không nói sai chút nào.
Những lời lẽ, hành xử của anh ta từ đầu đến cuối đều là tự lừa dối chính mình.
Nửa năm sau khi rời khỏi J-1, anh ta sống trong men rượu và mộng tưởng, không cách nào chấp nhận nổi sự thật rằng chính mình đã tự tay hủy hoại tiền đồ. Vì vậy, anh ta buộc phải tìm một đối tượng để trút giận.
Và người đó không ai phù hợp hơn Lâm Dữ Kiêu.
Bởi vì Lâm Dữ Kiêu là người nổi bật nhất ở J-1, che lấp hết mọi hào quang của anh ta. Cũng chính là người rõ ràng có thể im lặng, nhưng lại lựa chọn nói ra toàn bộ sự thật. Dù lỗi là ở anh ta, dù Lâm Dữ Kiêu không nói gì sai… nhưng Tống Lẫm vẫn cần có người để căm hận.
Khi con người không chịu lý trí, họ thường tự tẩy não chính mình, nói dối trăm lần, cũng tự cho là thật.
Tống Lẫm luôn giữ cho mình một hình tượng sáng lạn trước mặt người khác. Có ai hỏi đến, anh ta lại làm ra vẻ sâu xa, cố ý chuyển hướng sang “bị người ta hãm hại, tố cáo”. Dù là với gia đình, bạn bè, anh ta đều nói như vậy.
Vài năm trôi qua, không chỉ lừa được người khác mà cả bản thân anh ta cũng đã chìm trong cái lời nói dối đẹp đẽ đó.
Dần dần, so với việc trách móc bản thân, Tống Lẫm thà tin rằng tất cả đều là lỗi của Lâm Dữ Kiêu. Dù anh ta có phạm sai lầm, nhưng chẳng lẽ ngay cả một cơ hội sửa sai cũng không thể cho sao?
Anh ta bắt đầu tin rằng Lâm Dữ Kiêu chắc chắn đã cấu kết với cấp trên ở J-1, nhất định là cố tình muốn đẩy anh ta vào chỗ chết. Ý nghĩ ấy càng nghĩ càng thấy hợp lý, càng nghĩ càng dễ chịu, dần dần, Tống Lẫm gần như thật sự tin rằng đó là sự thật.
Thế nhưng những lời của Trịnh Thư Hạ lại như một nhát kéo lạnh lùng, xé toạc tấm màn che đậy của anh không chút nương tay.Đúng vậy, đã có lỗi thì còn cần gì đến trăm ngàn cái cớ?
Năm đó anh ta bị khai trừ khỏi J-1, cho dù có cố tìm lấy cả trăm lý do để chứng minh bản thân bị oan ức… thì trách nhiệm vẫn thuộc về anh ta mà thôi.
Tống Lẫm chán nản ngã xuống ghế sofa, bật cười đầy tự giễu.
Trịnh Thư Hạ sau khi nói hết những lời cần nói, vốn dĩ nghĩ rằng mình sẽ không còn gì nuối tiếc.
Thế nhưng trong lòng vẫn dâng lên một nỗi bức bối khó tả, khi lái xe, cô cảm thấy tim mình đập thình thịch, không chỉ vì giận dữ, mà còn là một nỗi buồn sâu kín không sao diễn tả thành lời.
Người anh trai lớn lên cùng cô từ nhỏ, người mà bao năm qua cô luôn coi là mục tiêu để theo đuổi, lý tưởng để ngưỡng mộ lại không ngờ đã trở thành con người như vậy.
Quả thật là cô ngây thơ, sống trong một môi trường quá đỗi trong lành, như một cái lồng chân không. Đến nỗi suốt bao nhiêu năm trôi qua, cô vẫn không hề nhận ra những người xung quanh và sự việc đã sớm thay đổi từ bao giờ.
Càng nghĩ càng giận, Trịnh Thư Hạ cảm thấy nếu cứ tiếp tục lái xe thì kiểu gì cũng xảy ra tai nạn.
Cô vội tấp xe vào lề đường, gục xuống vô lăng mà khóc một trận. Cho đến khi có một cảnh sát giao thông đi tới gõ cửa kính, nhìn cô gái mắt đỏ hoe ngồi trong ghế lái với vẻ ngơ ngác, Trịnh Thư Hạ mới lau nước mắt, khởi động lại xe.
Khóc rồi, cảm giác quả nhiên dễ chịu hơn nhiều.
Từ lúc nghe được những lời kia từ miệng Phó Uẩn, Trịnh Thư Hạ như người mất hồn. Buổi chiều vừa kết thúc huấn luyện, còn chưa kịp ăn tối đã chạy thẳng đến tìm Tống Lẫm để “hỏi tội”.
Bây giờ sự thật đã phơi bày, cô chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng và khó chịu, đến mức ngay cả cơn đói cũng không còn cảm nhận được.
Xuống xe, đi từ bãi đỗ về khu nhà tập thể, Trịnh Thư Hạ siết chặt áo khoác, quấn lấy bản thân. Gió lạnh thấu xương, thổi đến mức mắt mũi cô cũng đau rát.
Bất chợt, cô nghĩ tới Lâm Dữ Kiêu.
Không biết giờ anh đang làm gì… Trong thời tiết lạnh như thế này, có phải vẫn đang ở bệnh viện, hờ hững chăm sóc bệnh nhân không?
Người đàn ông ấy cũng từng không biết bao lần trở thành bệnh nhân, Trong những lúc sinh tử ngàn cân treo sợi tóc, vẫn gắng gượng cứu người và vì vậy mà để lại biết bao vết thương trên người.
Vậy mà cuối cùng… lại bị người ta vu khống, hãm hại một cách trắng trợn như thế.
Trịnh Thư Hạ trong lúc suy nghĩ vẩn vơ đã rút chìa khóa ra mở cửa. Cái lạnh tê tái trên gương mặt vừa bị hơi ấm tràn ngập trong nhà xông tới liền khiến cô khựng lại, rồi dần dần trợn to mắt kinh ngạc.
Trên thảm trước cửa đặt một đôi giày da nam mà người có thể vào nhà này, chỉ có một.
Niềm vui còn chưa kịp tràn ra, thì Lâm Dữ Kiêu đã thò đầu ra từ phòng bếp, nhướng mày nhìn cô: “Đi đâu giờ mới về? Anh đợi em nãy giờ rồi đấy.”
Trịnh Thư Hạ đến giày cũng quên tháo, “thình thịch” mấy bước lao tới ôm chầm lấy anh. Trong khoảnh khắc được gặp lại anh vào lúc như thế này, cô luôn cảm thấy đặc biệt bất ngờ và hạnh phúc:
“Sao anh lại về rồi?”
“Anh có thể mãi ở bệnh viện canh người ta được à? Thẩm Sách không sao nữa rồi, có hộ lý chăm sóc.”
Lâm Dữ Kiêu cười bất đắc dĩ, cúi đầu nhìn mái tóc mềm mại trong vòng tay mình, giả vờ ngạc nhiên: “Hôm nay sao mà nhiệt tình vậy?”
Trịnh Thư Hạ vẫn ôm chặt lấy anh không buông, nhưng câu trả lời lại là cho câu hỏi đầu tiên anh hỏi khi vào cửa: “Em vừa đi gặp Tống Lẫm.”
Nói xong, cô nhạy bén cảm nhận được cơ thể người đang ôm khẽ cứng lại.
“Em hỏi anh Phó về chuyện bốn năm trước, em biết cả anh và Tống Lẫm đều không nói thật…” Giọng Trịnh Thư Hạ nghẹn lại: “Lâm Dữ Kiêu, sao anh không chịu nói cho em biết chứ!”
Người đàn ông bị chất vấn im lặng một lúc, bàn tay thon dài khẽ xoa đầu cô: “Nói gì cơ?”
“Nói với em rằng anh bị thương là vì cứu người. Nói với em rằng anh không hề có ý xấu mà đi tố cáo ai cả. Rõ ràng mọi chuyện năm đó đều là lỗi của Tống Lẫm… vậy mà anh lại nói là vì anh mà anh ta bị khai trừ!”
Trịnh Thư Hạ ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt vừa đau đớn vừa uất ức: “Tại sao anh phải một mình chịu ấm ức như thế!”
“Ngốc à, anh chưa bao giờ thấy mình bị ấm ức cả.” Lâm Dữ Kiêu mỉm cười, thật lòng chẳng thấy để tâm: “Anh chỉ làm việc mình nên làm. Còn Tống Lẫm nghĩ gì, nói gì… tùy cậu ta.”
“Làm sao mà có thể tùy tiện được chứ!” Trịnh Thư Hạ có phần gấp gáp, ngẩng đầu khỏi ngực anh: “Anh ta vẫn luôn vu oan cho anh mà…”
“Mấy lời đó chỉ có thể lừa được những người muốn bị cậu ta lừa thôi.” Lâm Dữ Kiêu lại nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, cúi đầu thì thầm bên tai: “Những người vốn đã có thành kiến với anh, họ muốn tin thì cứ để họ tin, em nói xem có đáng để bận tâm không?”
“Còn những người cậu ta không lừa được… như em chẳng hạn, thì em sẽ tự mình tìm ra sự thật, đúng không?”
Thật ra, trong mắt Lâm Dữ Kiêu, những lời dối trá đầy tính cá nhân và vụ lợi của Tống Lẫm lại trở thành một kiểu “lợi người”. Chúng giúp anh nhìn rõ ai là người thực lòng có sự phán đoán, ai chỉ là hùa theo.
Nói đến cuối câu, giọng anh thậm chí còn lẫn theo ý cười nhẹ nhàng.
Trịnh Thư Hạ trầm mặc giây lát, khẽ nói: “Anh vẫn chưa chịu nói thật.”
Lâm Dữ Kiêu chớp mắt, hơi sững người. “Anh luôn không muốn nói cho em biết, là vì anh không muốn em phát hiện ra người mà em từng yêu mến, Tống Lẫm, thật ra lại là một con người như thế, đúng không?”
Trịnh Thư Hạ cười khổ: “Giống như những đánh giá của đội năm xưa… anh ta yếu đuối, hay rút lui, chẳng gánh vác nổi việc lớn…”
Vậy mà lại chính là hình tượng lý tưởng mà suốt bao nhiêu năm cô luôn nỗ lực hướng tới.
“Hạ Hạ, anh không muốn nhắc lại những chuyện đã qua.” Lâm Dữ Kiêu thở dài nhẹ: “Vì cuộc đời là để bước về phía trước.”
“Anh có mấy đứa em gái, thường ngày mê idol dữ lắm. Trước thì chỉ nhìn qua màn hình máy tính mà mê mẩn, đến khi trưởng thành, anh bỏ tiền cho mấy đứa đi xem tận mắt ngoài đời, kết quả là tụi nó khóc quá trời vì thất vọng.”
“Cái tổn thương đó không phải vì ‘thần tượng’ của tụi nó là người như thế nào, dù có trộm cắp hay lừa gạt cũng chẳng liên quan gì đến tụi nó cả, mà là vì chúng bắt đầu hoài nghi vào con mắt và thẩm mỹ của chính mình.”
“Hạ Hạ, anh không muốn em trở thành kiểu người cảm thấy bản thân nhìn nhầm người.”
Nói cách khác, Tống Lẫm có tệ thế nào đi nữa, cũng chẳng liên quan gì đến Trịnh Thư Hạ. Những ân oán giữa hai người họ, anh hoàn toàn không cần phải nói ra để lấy lòng thương hại từ cô, dù rằng sự thật ấy rõ ràng có lợi cho anh.
Nhưng anh thà để trong lòng cô, Tống Lẫm vẫn có một hình ảnh đẹp.
Vì cô đã kiên trì và tin tưởng bao năm như thế, anh không muốn để cô phải nghi ngờ chính mình. Với Lâm Dữ Kiêu, điều đó quan trọng hơn bất cứ sự minh oan nào.
Trịnh Thư Hạ là điều quan trọng nhất, và cũng là niềm tin mà anh luôn giữ gìn, còn lại, đều không đáng bận tâm.
Hơn nữa…
“Hạ Hạ.” Lâm Dữ Kiêu cúi đầu hôn lên hàng mi còn đọng sương của cô gái trong lòng: “Anh cũng có tâm tư của riêng mình.”
“Tâm tư… gì cơ?” Trịnh Thư Hạ hơi ngơ ngác.
“Anh không nói, một phần là vì anh cảm thấy chuyện này nếu để em tự mình phát hiện ra thì sẽ tốt hơn.” Lâm Dữ Kiêu chớp mắt: “Bởi vì như thế thì… em sẽ càng xót anh hơn, đúng không?”
“… Đúng.” Trịnh Thư Hạ bị anh chọc đến bật cười, nhón chân lên ôm lấy gương mặt anh rồi hôn một cái: “Em xót anh.”
Dù rằng Lâm Dữ Kiêu là một người mạnh mẽ đến mức không cần ai phải xót thương.
Nhưng cô thật sự, ngày càng mềm lòng trước người đàn ông “già đầu còn lưu manh” này đến mức không thể dừng lại được nữa.
