Lúc ăn tối, cuối cùng Lâm Dữ Kiêu cũng nói ra lời thật lòng.
Thực ra anh vẫn không muốn Trịnh Thư Hạ đi gặp Tống Lẫm, dù là vì chuyện của anh mà đi tìm sự thật thì anh cũng thấy khó chịu. Cái sự “chua” trong xương tủy đàn ông khiến anh khó tránh khỏi ghen, nói trắng ra là: anh không vui.
Trịnh Thư Hạ nhìn ra được sự “không vui” ấy, lại còn cố tình làm ra vẻ không thèm nói nhưng cứ biểu lộ rõ mồn một trên mặt, khiến cô cố nhịn cười mà nói: “Sau này không có chuyện gì thì em sẽ không đi gặp Tống Lẫm nữa đâu.”
Tình cảm thầm mến năm xưa đã sớm không còn. Sau chuyện lần này, sự ngưỡng mộ mà cô từng dành cho người anh “Tống Lẫm” ngày nào cũng đã hoàn toàn tiêu tan. Có lẽ đứng từ góc nhìn của Tống Lẫm, anh ta vẫn đang tự thương hại bản thân, nghĩ rằng những điều mình nói đều là thật lòng…
Nhưng Trịnh Thư Hạ là một người lý trí, tỉnh táo. Dù là bây giờ cô còn thích Tống Lẫm đi nữa, cũng sẽ thấy anh ta thật khó mà hiểu nổi, huống chi hiện giờ trong cô đã chẳng còn chút tình cảm nào.
Lâm Dữ Kiêu khẽ cong môi, nhưng lại nói: “Có chuyện cũng không được.”
“…”
“Phải dẫn anh theo.”
“Được rồi.” Trịnh Thư Hạ vừa buồn cười vừa bất lực: “Vậy em đi đâu cũng mang anh theo, được chưa?”
Lâm Dữ Kiêu: “Thế thì còn gì bằng.”
…
Sau bữa tối, Trịnh Thư Hạ, người không đụng tay vào nấu nướng rất tự giác đi rửa bát.
Đang rửa đến một nửa, thì bất ngờ bị người từ phía sau ôm lấy eo.
Những nụ hôn nóng bỏng rơi xuống gáy cô, kèm theo những cái v**t v* nhẹ nhàng khiến đôi chân cô thoắt cái đã mềm nhũn.
“Đừng…” Trịnh Thư Hạ th* d*c, khẽ nói: “Em còn chưa rửa xong bát mà.”
Cô giơ tay lên, ý bảo tay toàn là bọt xà phòng.
Thế nhưng Lâm Dữ Kiêu không nói gì, chỉ mở vòi nước, dùng dòng nước trong vắt giúp cô rửa sạch tay.
Mười ngón tay đan vào nhau trong làn nước, động tác v**t v* ấy mang theo sự ám muội mãnh liệt.
Từ đầu ngón tay, đến khớp xương, đến cổ tay sau… Trịnh Thư Hạ chỉ biết thầm cảm thán Lâm Dữ Kiêu đúng là cao thủ trong khoản “trêu ghẹo”.
Chỉ dùng tay thôi cũng đủ khiến cô cảm thấy tim đập rộn ràng.
“À này…” Trịnh Thư Hạ càng lúc càng thở gấp, khuôn mặt trắng ngần ửng hồng: “Anh… vẫn chưa khỏi hẳn đâu.”
Cánh tay anh vẫn đang băng gạc trắng xóa, trông rất chướng mắt.
“Không sao.” Lâm Dữ Kiêu cười khẽ, hơi thở trầm thấp: “Bị thương đâu có ảnh hưởng gì đâu.”
“…”
“Chỉ là… làm phiền anh Lâm của em.” Anh dừng lại một chút, cắn nhẹ vào d** tai mềm mại của cô, lẩm bẩm: “Phải vất vả một chút thôi.”
Trịnh Thư Hạ sững người, theo phản xạ bịt miệng lại: “Em không…”
“Ngốc à, không phải em chủ động đâu.” Lâm Dữ Kiêu bật cười, rõ ràng rất vui, lồng ngực rung lên khe khẽ: “Là do anh… không đứng vững thôi.”
Không đứng vững? Trịnh Thư Hạ ngơ ngác, nghi hoặc nhìn anh.
Giây tiếp theo, vòng eo mảnh mai của cô đã bị cánh tay lành lặn của anh ôm ngang, nhấc bổng lên bệ rửa chén. Người đàn ông chen vào g*** h** ch*n cô.
“…”
Trịnh Thư Hạ bắt đầu hối hận vì trước bữa cơm lại mặc váy ngủ, quả thật là tạo điều kiện cho anh quá rồi.
“Hạ Hạ.” Giọng Lâm Dữ Kiêu khàn khàn, hơi ấm ấm ức: “Mười ngày rồi đấy.”
Từ mùng hai Tết hai người cãi nhau, đến lúc anh đi công tác, rồi liên tiếp những ngày hỗn loạn sau đó. Anh đã đếm từng ngày trôi qua. Mười ngày, chưa được thân mật với cô lần nào.
Trịnh Thư Hạ vừa mới hiểu ra anh đang ám chỉ chuyện gì, cảm giác ngại ngùng đến mức khó mở lời trong giây lát liền bị sự mềm lòng thay thế.
Cô đỏ mặt chịu đựng sự thẹn thùng, ngoan ngoãn phối hợp, như tan chảy thành một vũng nước bên cạnh anh.
Vì Lâm Dữ Kiêu nói “Bảo bối, hình như chúng ta chưa thử cách này bao giờ.”
Anh vốn giỏi “khai phá” tư thế mới, nhưng ở trong bếp, đứng, cùng với nhau… vẫn mang lại một cảm giác vô cùng k*ch th*ch.
Nhất là Trịnh Thư Hạ còn cứ lo lắng cánh tay bị gãy của anh, càng thêm căng thẳng, không ngừng nhắc nhở: “Cẩn thận… đừng dùng sức quá…”
Nhưng Lâm Dữ Kiêu lại rất hư, cố tình hiểu lầm lời cô.
“Ừm? Không thích thế này à?” Anh cười hỏi: “Vậy… em có thấy không vui không?”
“…”
Đi chết đi, cái đồ đàn ông xấu xa này.
—-
Sau mồng 12 Tết, Lâm Dữ Kiêu trở lại đơn vị.
Tuy không thể tham gia huấn luyện thường nhật, nhưng việc chỉ đạo, lên phương án huấn luyện cho người khác thì chẳng hề ảnh hưởng.
Có không ít người bu lại hỏi đông hỏi tây, nhưng nhìn khuôn mặt anh lại không hề thấy chút mỏi mệt hay tiều tụy sau khi bị thương. Điều đó là tất nhiên.
Vì sau khi làm lành với Trịnh Thư Hạ, anh còn đang đắc ý ngút trời, làm gì có chỗ cho cái gọi là “tiều tụy” chứ?
Nhân lúc rảnh rỗi, Phó Uẩn lại tìm đến anh một chuyến, chủ đề dĩ nhiên là chuyện Trịnh Thư Hạ đến hỏi anh về nhiệm vụ bốn năm trước.
“Anh Phó, em biết rồi, lần này phải cảm ơn anh thật đấy.” Lâm Dữ Kiêu nhếch môi cười, nụ cười vô cùng khoái chí: “Coi như anh làm trợ công cho em một pha.”
“…Gì mà trợ công với chả không?” Phó Uẩn là một người đàn ông trung niên lớn hơn anh mấy tuổi, hiển nhiên không hiểu mấy cái từ vớ vẩn hiện đại này, nhìn bộ dạng cười cợt của anh mà chỉ biết cạn lời: “Cậu chưa bao giờ kể với vợ cậu chuyện trước kia à?”
“Có gì mà kể.” Lâm Dữ Kiêu nhún vai: “Dù sao thì nhiệm vụ năm đó cũng thất bại, em lại chẳng có gì để khoe khoang.”
Huống chi anh còn khinh thường cái kiểu “kể khổ lấy công” ấy nữa.
“Cũng đúng, tính cậu xưa nay chẳng thích nhắc lại mấy chuyện đó.” Phó Uẩn lại nói tiếp: “Thật ra anh cũng thấy ghét cái thằng Tống Lẫm đó.”
Câu này thì nói trúng tim đen, Lâm Dữ Kiêu chỉ cười cười, không phản bác.
“Nhưng mà, sau chuyện đó, cậu không còn liên lạc gì với Tống Lẫm nữa à?” Phó Uẩn nhớ đến việc Trương Vũ Phong bị đuổi, trong lòng đoán được vài phần: “Lần đó hắn mò vào khu nhà tập thể, là muốn tìm cậu à?”
“Vâng.” Lâm Dữ Kiêu đáp nhàn nhạt.
Giống như một con ruồi cứ vo ve bên tai, ban đầu còn có thể phớt lờ, nhưng giờ bên cạnh đã có Trịnh Thư Hạ, nên sự dai dẳng của Tống Lẫm khiến người ta bắt đầu thấy phiền.
Lâm Dữ Kiêu khẽ nghiến răng, trong đầu cân nhắc có lẽ phải tìm cơ hội nện cho anh ta một trận. Nếu Tống Lẫm vẫn cứ dai như đỉa, tiếp tục đến quấy rầy.
“Này, cậu đang nghĩ cái gì thế?” Phó Uẩn nhìn vẻ mặt anh liền biết tên này lại đang mưu tính điều xấu, vội vàng cảnh cáo: “Cậu không định đánh người đấy chứ?”
“Anh Phó, em thì đánh ai được chứ.” Lâm Dữ Kiêu cười nhạt, giọng vừa lười biếng vừa bất cần:
“Em ngoan mà.”
Muốn đánh Tống Lẫm một trận, thực ra cũng chỉ là ý nghĩ thoáng qua. Dù sao thì giờ bản thân anh cũng nửa sống nửa chết, đánh ai được?
Nhưng con người ta ai cũng có giới hạn về sự kiên nhẫn. Nếu Tống Lẫm biết điều mà biến mất khỏi tầm mắt anh thì thôi, còn nếu anh ta còn tiếp tục xuất hiện trước mặt Trịnh Thư Hạ, nói lời gièm pha, châm dầu đổ lửa…
Thì dù có phải dùng cánh tay gãy này, anh cũng phải nện anh ta một trận cho hả dạ.
Trong lòng Lâm Dữ Kiêu thầm nghĩ, Tống Lẫm tốt nhất đừng để anh gặp lại. Nhưng anh lại quên mất, người như anh ta là kiểu gì?
Sống chết vì hình tượng, nếu không thì anh ta đã chẳng bịa ra mớ lời dối trá vụng về kia, tự lừa mình lừa người, gần như là tự ám thị.
Sau khi bị Trịnh Thư Hạ chặn liên lạc, Tống Lẫm lòng như lửa đốt. Đúng lúc đó lại có tiệc gia đình nhà họ Trịnh vào Rằm tháng Giêng.
Anh ta không thèm để tâm đến chuyện có được mời hay không, cứ thế xông thẳng đến.
Chỉ muốn giải thích thêm lần nữa, cố níu kéo chút ấn tượng tốt nào đó, dù biết đối phương có tin hay không, anh ta cũng chẳng quan tâm nữa.
Nhưng anh ta hấp tấp chạy tới nhà họ Trịnh, lại chỉ gặp một mình Lâm Dữ Kiêu.
Vào dịp Rằm, đội trinh sát theo lệ bốc thăm chọn người trực, số còn lại được về nhà. Lần này Trịnh Thư Hạ khá “đen đủi”, bốc trúng lá thăm phải ở lại trực.
Giữa tiếng reo hò của mọi người, cô lại chẳng thấy gì to tát, chỉ cười cười: “Cũng tốt, không cần về nhà xã giao nữa.”
Mỗi năm vào Rằm, nhà cô toàn người ra người vào, ồn ào phát mệt.
“Ừm, em nói cũng đúng.” Lâm Dữ Kiêu cực kỳ tán thành, dứt khoát nói: “Vậy anh ở lại với em luôn nhé.”
“Lão đại, vậy anh trực thay em luôn đi cho rồi!” Bên cạnh có một tên xui xẻo cũng bị bốc trúng ca trực, lập tức không sợ chết mà hùa theo, giọng điệu đầy phấn khích: “Vừa hay còn được ở cạnh chị dâu nữa!”
Tuy Lâm Dữ Kiêu nghiêm khắc trong huấn luyện, nhưng lúc ngoài giờ lại quen thân thiết với đám lính trẻ, nên không khiến người ta thấy sợ hãi.
Anh uể oải đáp lại: “Trần Trạch, cậu lại ngứa đòn rồi phải không?”
Trần Trạch bĩu môi, có chút oan ức lẫn ngơ ngác: “Thế… em ở lại làm bóng đèn à?”
Lâm Dữ Kiêu vừa định mở miệng phản bác thì bị Trịnh Thư Hạ cắt ngang: “Đừng ồn nữa.”
Cô mỉm cười, mắt cong cong: “Anh về nhà em đi. Anh trai em nhắn tin rồi, nhờ anh giúp tiếp đãi khách một chút.”
Mùng Hai Tết hôm ấy, Trịnh Minh Giác vẫn chưa giới thiệu được “chàng rể quý” cho mọi người, trong lòng vẫn còn thấy tiếc nuối.
Lâm Dữ Kiêu liếc cô một cái, bất lực thở dài: “Được rồi…”
Anh không thể từ chối, làm con rể mới vào cửa, anh còn đang mong có cơ hội ghi điểm đây, sao mà dám trốn mấy màn tiếp khách?
Nhìn dáng vẻ anh vừa than thở vừa chấp nhận số phận, Trịnh Thư Hạ không nhịn được cười, cúi người xoa xoa má anh: “Thôi nào, giờ anh còn chưa khỏi hẳn, anh trai em cũng sẽ không bắt anh làm quá sức đâu.”
“Ha.” Lâm Dữ Kiêu cười nhạt, nói giọng lạnh tanh: “Em nghĩ cậu ta tử tế quá rồi đấy.”
Trịnh Thư Hạ: “…”
Cô quyết định không lên tiếng nữa, đứng trung lập để khỏi mất lòng cả hai bên.
Lúc này, Trịnh Thư Hạ vẫn còn đang cười vì may mắn không phải tham dự những buổi tiệc tùng rượu chè tiếp đãi nhàm chán kia.
Nhưng nếu cô biết trước chuyện gì sẽ xảy ra sau đó, thì dù có phải cãi lời gia đình, cô cũng sẽ giữ Lâm Dữ Kiêu lại bên mình, tuyệt đối không để anh đến nhà họ Trịnh…
Buổi chiều, khi Trịnh Thư Hạ và Trần Trạch đang rảnh rỗi chơi bài đôi giết thời gian, cô nhận được cuộc gọi từ Trịnh Kỳ Xuyên.
Giọng anh ấy hơi gấp, nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh và lý trí. Chỉ có điều những lời nói ra lại khiến người ta choáng váng: “Hạ Hạ, em đến bệnh viện thành phố một chuyến đi.”
“Lâm Dữ Kiêu đánh nhau với Tống Lẫm rồi.”
Chiếc điện thoại trong tay Trịnh Thư Hạ rơi cái “bộp” xuống bàn.
Năm nay dường như cô xui xẻo với bệnh viện, cứ dăm bữa nửa tháng lại phải vào, ra không biết bao nhiêu lần. Thật là đen đủi đến cực điểm.
Mà rõ ràng cô cũng không phải năm tuổi kia mà? Cớ gì lại đen đến mức này?
Trên đường lái xe đến bệnh viện, Trịnh Thư Hạ đầu óc loạn như mớ bòng bong. Lúc nãy gọi điện, bên kia ồn ào, Trịnh Kỳ Xuyên cũng chưa nói rõ vì sao hai người đánh nhau, càng không rõ thương tích ra sao.
Nhưng cô biết rõ tay trái của Lâm Dữ Kiêu vừa mới tháo nẹp cố định, căn bản chưa lành hẳn. Đã thế còn xông vào đánh nhau, làm sao mà chiếm được lợi thế?
Phải biết rằng Tống Lẫm cũng từng là lính đặc chủng, chẳng phải tay mơ.
Cô không dám nghĩ đến khả năng cánh tay đó bị thương thêm, chỉ còn biết cầu cho đường đừng tắc, để mình chạy nhanh hơn nữa, nhanh thêm chút nữa…
Tới bệnh viện thành phố, Trịnh Thư Hạ gần như chạy vội vào trong.
Khu cấp cứu ở tầng một, trong không khí lễ hội rộn ràng của Rằm tháng Giêng thì nơi này khá vắng vẻ, lạnh lẽo.
Trịnh Thư Hạ vừa nhìn đã thấy Lâm Dữ Kiêu ngồi ở ghế dài hành lang, đang từ từ cử động cánh tay.
Chân cô mềm nhũn ra một khúc.
Cô chạy như bay đến trước mặt anh, lập tức quỳ thụp xuống, túm lấy tay anh mà kiểm tra: “Sao rồi? Có bị thương lại không?”
Cô gái đột nhiên xuất hiện như thỏ nhảy, quá nhanh quá bất ngờ, đến mức Lâm Dữ Kiêu cũng ngẩn người trong chốc lát.
“Không sao.” Anh dùng đầu lưỡi l**m vết rách trên môi, nhỏ giọng nói: “Không động vào tay trái.”
Dù hiếm khi đích thân ra tay, nhưng anh vẫn biết chừng mực.
Trịnh Thư Hạ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt khẽ mang theo chút trách móc nhìn anh: “Sao anh lại đánh nhau với Tống Lẫm vậy? Mới vừa khỏi mà!”
Lông mày Lâm Dữ Kiêu khẽ nhướng, như cười mà không: “Lo cho anh à?”
“Đương nhiên rồi! Anh vẫn chưa khỏi hẳn mà!” Trịnh Thư Hạ nhìn khóe môi và cằm anh đều bầm tím, sưng tấy, càng cau mày bực bội: “Thế này thì sao đánh lại anh ta được chứ?”
“…”
Tuy trong lòng thấy ấm áp, nhưng Lâm Dữ Kiêu lại chẳng cười nổi. Anh khẽ thở dài, bất ngờ cúi người ôm chầm lấy cô gái đang ngồi xổm trước mặt.
Trịnh Thư Hạ sững người, do dự một chút nhưng không đẩy ra, chỉ khẽ nói: “Đây là bệnh viện mà.”
“Yên tâm, không ai thấy đâu.” Đôi mắt đen nửa khép của Lâm Dữ Kiêu thoáng lướt qua một tia châm biếm: “Tống Lẫm bị anh đánh trúng chỗ nặng, không chịu đến bệnh viện thành phố.”
Vậy cũng tốt thôi, anh cũng chẳng muốn phải ở cùng không gian với gã đó.
“Thế còn anh trai em?” Trịnh Thư Hạ quay đầu nhìn quanh hành lang vắng vẻ: “Chính anh ấy nhắn em đến đây mà.”
Lâm Dữ Kiêu không trả lời câu hỏi đó, ngược lại bỗng trở nên nghiêm túc.
“Trịnh Thư Hạ.” Anh siết nhẹ vai cô, giọng điệu đầy kiên quyết: “Tin anh đi.”
“…Hả?”
“Đừng cứ luôn nghĩ đến người khác được không?” Lâm Dữ Kiêu cúi đầu, tựa cằm lên vai cô, giọng trầm thấp pha lẫn bất lực: “Người đang ở trước mặt em là anh.”
“Em… Em biết chứ.” Trịnh Thư Hạ bị dáng vẻ như trẻ con làm nũng đột ngột của anh làm cho ngơ ngác, giọng nói cũng lắp bắp: “Chỉ là…”
Chỉ là… cô thực sự không hiểu vì sao hai người lại đánh nhau. Nhưng lời vừa nói đến nửa chừng, cô lại cắn răng nuốt xuống.
Không thể hỏi lần thứ hai được. Cô biết rất rõ Lâm Dữ Kiêu cực kỳ ghét cô nhắc đến Tống Lẫm, chuyện này cô cũng hiểu.
Thôi, cùng lắm lát nữa hỏi Trịnh Kỳ Xuyên vậy. Thế nên Trịnh Thư Hạ không nói thêm gì nữa, chỉ ôm chặt lấy tấm lưng rộng của Lâm Dữ Kiêu, nhẹ nhàng v**t v*, dịu dàng an ủi.
“Dù có chuyện gì xảy ra, cũng cố gắng đừng động tay động chân nữa, được không?” Cô nhẹ giọng dặn dò: “Tự mình bị thương thì chẳng đáng chút nào cả.”
Cánh tay trái yếu ớt của Lâm Dữ Kiêu thật sự không chịu nổi thêm lần tổn thương nào nữa. Chỉ riêng vì tương lai nghề nghiệp, cũng không thể cứ bốc đồng như vậy mãi.
Lâm Dữ Kiêu tất nhiên hiểu được ý của Trịnh Thư Hạ, nhưng dù có nhắm mắt lại, ngực anh vẫn cuộn trào từng luồng nóng giận.
Cô nói không sai. Vì Tống Lẫm mà đánh nhau, đúng là không đáng.
Nhưng… trên đời này có những cảm xúc không thể khống chế được. Ví dụ như lúc trong gara nhà họ Trịnh, khi chạm mặt Tống Lẫm, anh ta đã nói ra từng lời đầy châm biếm: “Lâm Dữ Kiêu, cậu đừng tưởng cứ cố vùi dập tôi thì sẽ thắng. Tôi nói cho cậu biết, Hạ Hạ sẽ không bao giờ yêu cậu, cậu đừng mơ mộng!”
“Cô ấy lấy cậu chỉ vì liên hôn, vì không muốn làm khó anh trai mình – Trịnh Kỳ Xuyên. Cô ấy không có chút tình cảm nào cậu biết không?”
“Trước khi kết hôn với cậu, cô ấy còn tỏ tình với tôi. Chỉ cần tôi thích, ngoắc tay một cái, cậu chẳng là gì cả, hiểu chưa?”
“Cô ấy đã yêu tôi suốt bảy tám năm. Cậu hiểu không? Một cô gái dành cả tuổi thanh xuân yêu một người, điều đó quý giá đến mức nào?”
“Cho dù hai người kết hôn rồi, nhìn qua tưởng như cậu có được cô ấy, nhưng đó chỉ là một cái ràng buộc về mặt pháp luật. Cậu sẽ mãi mãi không có được trọn vẹn trái tim cô ấy.”
“Chỉ cần tôi còn tồn tại, thì trong lòng cô ấy, tình yêu đầu tiên luôn là tôi. Còn cậu, chẳng là gì hết!”
Tình yêu đầu tiên, còn anh, chẳng là gì. Chỉ cần nhắm mắt lại, những lời ấy như liều thuốc độc cố tình cấy vào đầu anh, cứ vang vọng mãi, không thể xua đi.
Lâm Dữ Kiêu biết rất rõ Tống Lẫm đang cố tình đánh vào lòng anh. Nhưng đáng buồn là, anh vẫn không thể ngăn mình nghĩ về cái gọi là “tính hợp lý” trong lời anh ta nói.
Bảy tám năm thanh xuân của một cô gái… Anh chẳng phải đã biết từ lâu rồi sao? Vậy tại sao lúc này vẫn thấy đau lòng đến thế?
“Lâm Dữ Kiêu, mày đúng là yếu đuối.”
Người đàn ông thầm lẩm bẩm trong lòng, cố gắng đè nén cảm giác nghẹn ngào đang dâng lên nơi ngực. Thế nhưng… ngôn ngữ cơ thể không thể nói dối, cánh tay đang ôm lấy Trịnh Thư Hạ không tự chủ được mà siết chặt hơn, chặt đến mức khiến cô gái cũng cảm thấy đau.
“Anh Kiêu…” Trịnh Thư Hạ ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo đen trắng rõ ràng nhìn anh: “Anh thấy khó chịu ở đâu sao?”
Đôi mắt thuần khiết ấy chứa đầy sự quan tâm chân thành, không hề có lấy một chút giả dối. Thế nhưng nó lại khiến Lâm Dữ Kiêu có cảm giác như bản thân đang chìm dần xuống đáy biển, không thể trồi lên thở nổi.
Anh như đang ra sức níu lấy điều gì đó, càng nắm chặt lại càng rơi nhanh hơn… Là lòng người không bao giờ biết đủ, như rắn nuốt voi sao? Lâm Dữ Kiêu bật cười nhạt trong lòng.
Kệ nó đi, anh chính là không biết đủ. Anh muốn tất cả, không chỉ là con người cô, mà còn là trái tim cô.
“Hạ Hạ…” Người đàn ông đưa những ngón tay thon dài, nhẹ nhàng vuốt mái tóc mái hơi rối trước trán cô, cất giọng trầm khàn đầy dụ hoặc: “Em… có thích anh không?”
