Hạ Cánh Bên Em - Ngọc Tự Nhân

Chương 55: Ngoại truyện 2 - Thà làm ngọc vỡ, còn hơn ngói lành. Đây là quy tắc sống của Lâm Dữ Kiêu.



[Góc nhìn của Lâm Dữ Kiêu.]

3.

Lần đầu tiên phát hiện ra người mà Trịnh Thư Hạ thích là Tống Lẫm, là tại buổi tiệc sinh nhật của Trịnh Kỳ Xuyên.
Nhà họ Lâm và nhà họ Tống xưa nay chẳng có qua lại gì, Lâm Dữ Kiêu với Tống Lẫm cũng không thân thiết. Tuy cùng làm trong ngành, đã gặp nhau không ít lần, nhưng…
Nói thẳng ra, anh vốn chẳng có thiện cảm gì với kiểu tính cách như của Tống Lẫm.
Trong buổi tiệc sinh nhật hôm ấy, Lâm Dữ Kiêu trông thấy Trịnh Thư Hạ trong chiếc váy đen nhỏ, cô gái mười bảy tuổi ấy có làn da trắng như tuyết, mặc đồ đen lại càng nổi bật, trông chẳng khác nào một khối ngọc trắng ngà được đặt trong hộp, ngoan ngoãn, đứng đắn, rất mực dịu dàng.
Một cô gái như thế, thoạt nhìn chẳng giống người ưa mạo hiểm, vậy mà lại muốn trở thành phi công? Sự thắc mắc ấy, về sau anh đã tìm được lời giải.
Lúc Lâm Dữ Kiêu cầm ly rượu bước đến chúc mừng Trịnh Kỳ Xuyên, cô bé vẫn đang rúc bên cạnh anh mình.
Trịnh Thư Hạ không uống rượu giỏi, Trịnh Kỳ Xuyên giữ cô ở bên cạnh, sợ em gái bị người ta ép uống quá chén.
Không uống được rượu sao? Ở trong quân đội, đó là một điểm yếu dễ bị thiệt thòi.
Lâm Dữ Kiêu vừa nghĩ thế, vừa định trêu cô vài câu, nhưng khẽ nghiêng đầu lại bắt gặp ánh mắt cô bé đang dõi về nơi khác.
Thân xác Trịnh Thư Hạ vẫn đứng đây, nhưng hồn vía thì đã bay đi từ lúc nào rồi.
Lâm Dữ Kiêu hơi khựng lại, rồi dõi theo ánh nhìn ấy, chỉ thấy Tống Lẫm, trong bộ đồ thường phục, đang nâng ly cụng rượu với một cô gái ở phía xa. Đôi mắt hẹp dài xinh đẹp của cô khẽ cong lên khi cười…
Và ánh cười ấy in sâu trong đáy mắt một đôi mắt trong veo khác.
Tống Lẫm hoàn toàn không biết rằng có một cô bé đang lén nhìn mình không rời.
Mà Trịnh Thư Hạ cũng đâu ngờ được, ánh mắt tưởng như kín đáo của mình lại rơi trọn vào mắt một người khác.
Mỗi người, đều chỉ nhìn thấy người mình để tâm tới.
Lâm Dữ Kiêu thoáng sững người… rồi thấy có chút buồn cười.
Nửa năm nay, anh đã gặp Trịnh Thư Hạ không ít lần. Có thể nói trong học kỳ hai lớp 11 của cô, hễ có kỳ nghỉ là anh lại đến trường cô để “chỉ dạy” vài câu.
Có lẽ vì xung quanh cô, chỉ có mình anh là người ủng hộ cô trở thành phi công, nên chẳng biết từ khi nào, giữa họ hình thành một sự ăn ý và tin tưởng lặng lẽ.
Thỉnh thoảng, Lâm Dữ Kiêu vẫn bắt gặp dáng vẻ ngơ ngẩn của Trịnh Thư Hạ, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm.
Anh từng nghĩ, cô bé đang mường tượng về hình ảnh mình bay lượn giữa tầng không, nào ngờ… hoá ra cô muốn làm phi công là vì một lý do khác.
Tống Lẫm quả thực là người có thể khiến một cô bé tuổi mới lớn rung động.
Xuất thân giàu có, ngoại hình nổi bật, lại còn là phi công, đủ để khiến người ta ngưỡng mộ.
Chỉ là… Lâm Dữ Kiêu từng nghĩ, ánh mắt của Trịnh Thư Hạ hẳn phải chọn lựa tinh tế hơn thế.
Không phải Tống Lẫm không tốt, chỉ là kiểu tính cách “trai đẹp lạnh lùng” như cậu ta thường khiến người thích cậu ta phải chịu nhiều thiệt thòi, sinh ra trong gia đình giàu có, từ bé đã được nâng niu chiều chuộng, rất dễ đánh mất bản thân.
Lâm Dữ Kiêu từng nghe qua vài lời đồn về Tống Lẫm. Dù không cùng học một trường quân đội, nhưng giới phi công thì nhỏ bé lắm, tin tức truyền đến tai anh cũng chẳng khó gì.
Tống Lẫm là một chàng trai xuất sắc, được người khác thích vốn dĩ cũng là chuyện bình thường. Nhưng điều không bình thường, là cậu ta mang trong mình một kiểu quan niệm tình cảm như thể “máy điều hòa trung tâm”, lúc nào cũng muốn đối xử tốt với tất cả mọi người.
Cậu ta từng yêu một cô gái, hai người vì một hiểu lầm mà chia tay. Một mặt, cậu ta vẫn chưa buông bỏ, muốn quay lại với cô ấy. Mặt khác, lại vì lời tỏ tình của một cô gái khác hiền lành, tốt đẹp mà dao động, rồi sinh ra cảm giác áy náy, rối rắm, chẳng thể dứt khoát.
Cậu ta không muốn tổn thương bất kỳ ai, nhưng cuối cùng lại khiến cả hai người đều đau lòng, dùng chính cảm giác tội lỗi của mình để bắt người khác phải gánh chịu, khiến mọi chuyện rơi vào cảnh nhập nhằng, mập mờ, không rõ ràng.
Tình yêu không thể xuất phát từ bản năng rối ren, mà cần được điều khiển bởi lý trí mạnh mẽ.
Tống Lẫm không có lý trí ấy. Nhưng bản chất cậu ta lại chẳng phải người xấu, thậm chí còn là người tốt bụng. Chính vì thế, cậu ta là kiểu điển hình của một “chàng trai nhỏ” trong tình yêu: dễ mềm lòng, thiếu quyết đoán.
Lâm Dữ Kiêu gần như có thể khẳng định, những chuyện tình rối ren kiểu đó sẽ còn lặp lại nhiều lần trong cuộc đời Tống Lẫm. Vậy nên, nếu Trịnh Thư Hạ thực sự thích cậu ta… thì chắc chắn sẽ phải chịu khổ.
Dù ít hay nhiều… cũng thật đáng tiếc.
Nhưng thích ai là quyền tự do trong tính cách và suy nghĩ độc lập của Trịnh Thư Hạ. Anh lấy gì để thấy tiếc cho cô?
Lâm Dữ Kiêu tự thuyết phục bản thân như vậy, nhưng nỗi bức bối âm ỉ nơi ngực trái vẫn chẳng thể tiêu tan.
Tại sao lại quá để tâm đến chuyện của Trịnh Thư Hạ, thậm chí còn quan tâm đến gu chọn người yêu của cô?
Câu hỏi ấy cứ lởn vởn trong đầu anh, một cái đầu vốn luôn lý trí và logic rõ ràng mà chẳng sao tìm được lời giải đáp.
Mãi cho đến khi bị Trịnh Kỳ Xuyên lôi đi theo đến “chặng thứ ba” trong đêm, một quán bar rực rỡ ánh đèn chớp nhoáng, Lâm Dữ Kiêu nhìn thấy Trịnh Thư Hạ bị một chàng trai khác bắt chuyện. Cô có vẻ lúng túng, rõ ràng là đang khó xử, muốn từ chối.
Lúc ấy, anh mới chợt hiểu ra điều gì đó. Một ý nghĩ rất đỗi ngông cuồng, táo bạo, nhưng lại vô cùng rõ ràng, chợt loé lên trong đầu anh.
Lâm Dữ Kiêu thậm chí còn chưa kịp lý giải bản thân rốt cuộc đang nghĩ gì, thì cơ thể anh đã hành động nhanh hơn đầu óc một bước, bước thẳng tới, chắn ngang trước mặt Trịnh Thư Hạ, thay cô chặn lại tên con trai đang quấy rầy.
Trong ánh mắt hạ xuống, anh bắt gặp rõ ràng vẻ mặt nhẹ nhõm thở phào của cô gái nhỏ. Ừ, chí ít Trịnh Thư Hạ có cảm giác an toàn khi ở bên anh.
Hình ảnh của anh trong lòng cô, có lẽ còn hơn rất nhiều người khác. Vậy là… hiện tại thế này, đã là đủ rồi.
Trịnh Thư Hạ mới mười bảy tuổi, chưa trưởng thành, vẫn chỉ là một cô bé… Anh không muốn khiến cô sợ.
4.

Lên lớp 12, việc học của Trịnh Thư Hạ càng thêm nặng nề, còn Lâm Dữ Kiêu thì chính thức trở thành một thành viên trong đại đội.
Mùa hè rực rỡ trôi qua, để lại sau lưng những ngày tháng cháy bỏng…
“Anh thật giỏi quá đi mất.” Cô bé chống cằm nhìn anh, đôi mắt sáng rực rỡ như sao: “Anh ơi, anh giỏi thật đó. Em nghe nói cả anh Tống Lẫm cũng muốn vào chỗ đó, nhưng anh ấy vẫn chưa sẵn sàng.”
Anh từng cố ý hỏi Trịnh Thư Hạ vài lần về Tống Lẫm. Cô bé ngây thơ chẳng có chút phòng bị, hỏi gì nói nấy, thậm chí sau đó còn vô thức thường xuyên nhắc đến Tống Lẫm trước mặt anh.
Lâm Dữ Kiêu vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt, nhưng trong lòng thì ít nhiều có chút chua xót.
Chỉ khi thật lòng thích một người, thì mới vô thức nhắc đến họ mọi lúc mọi nơi như vậy.
“Tống Lẫm muốn vào đó chắc không có vấn đề gì đâu.” Anh cụp mắt, trong đáy mắt thoáng qua một tia lạnh, nhưng giọng nói vẫn ung dung, dịu dàng: “Năng lực chuyên môn của cậu ta không tệ.”
Dù anh chẳng ưa gì con người đó, thậm chí lúc này còn đang ghen tị với cậu ta, thì cũng không thể không thừa nhận điều này.
Giờ khen cậu ta… chẳng qua là vì muốn dỗ cho cô bé đang bồn chồn ấy vui lên đôi chút. Quả nhiên, Trịnh Thư Hạ nhoẻn miệng cười, đôi mắt cong lên hệt như vầng trăng nhỏ.
Lâm Dữ Kiêu không nhịn được, mở miệng hỏi: “Hạ Hạ, em…”
Nói được một nửa, anh lại ngập ngừng dừng lại.
“Em sao cơ?” Trịnh Thư Hạ nghiêng đầu, ngơ ngác hỏi.
Lâm Dữ Kiêu khẽ nhếch môi: “Không có gì, anh tính hỏi em định thi vào trường quân đội nào.”
“À, cái đó hả…” Cô gái bắt đầu ríu rít kể về dự định của mình.
Anh nghe mà có phần lơ đãng, bởi những chuyện này trước đó anh đã khéo léo dò hỏi, cũng đã biết cả rồi.
Điều Lâm Dữ Kiêu thực sự muốn hỏi là: Em thích Tống Lẫm đến vậy sao?
Nhưng cuối cùng, anh vẫn kìm lại, không nói ra.
Tình cảm cô bé cố gắng giấu kín, nên được giữ nguyên sự riêng tư ấy. Anh nên phối hợp với cô, chứ không phải vào lúc này làm xáo trộn tâm trí cô.
Lớp 12 là một cột mốc vô cùng quan trọng đối với bất kỳ ai.
Lâm Dữ Kiêu biết mình không nên để cảm xúc ghen tuông làm tổn hại đến mối quan hệ vốn “ổn định, hòa thuận” giữa anh và Trịnh Thư Hạ. Nhưng để kiểm soát được một cảm xúc lệch lạc như thế, chưa bao giờ là chuyện dễ dàng.
Sau đó, anh dần dần giảm bớt số lần đến trường thăm Trịnh Thư Hạ.
Anh vừa mới vào biên chế của phi đội tiêm kích, lịch huấn luyện dày đặc, hầu như không có ngày nghỉ. Mà cô cũng là học sinh lớp 12, càng bận rộn hơn. Vậy nên họ không gặp nhau, không nói chuyện, không cùng chạy bộ, cuộc sống của mỗi người cũng chẳng bị xáo trộn vì sự vắng mặt của người kia.
Chỉ là một cô bé thôi mà, anh có thể không nghĩ đến cô.
Lâm Dữ Kiêu tự nhủ như thế, chỉ là… trong suy nghĩ ấy có phần gì đó rất rõ ràng là “cố tình”. Muốn không nghĩ đến, nhưng cũng chỉ là gắng gượng mà thôi.
May mà anh vẫn kiểm soát khá tốt, không để lộ điều gì bất thường.
Ngoại trừ lần đó, ngay trước kỳ thi đại học, anh không nhịn được mà lại đến gặp Trịnh Thư Hạ một lần.
Mấy tháng không gặp, Lâm Dữ Kiêu từ xa nhìn thấy Trịnh Thư Hạ trong bộ đồng phục rộng thùng thình, cả người gầy đi rõ rệt, quần áo mặc lên trông lỏng lẻo như thể chỉ có mấy khúc xương đang gắng gượng giữ lấy nó.
Dù tháng Năm đã bắt đầu oi nóng, mái tóc cô bé vẫn bị nắng làm khô xác, rũ xuống mệt mỏi. Mà sắc mặt thì vẫn nhợt nhạt như cũ.
Lâm Dữ Kiêu nhíu mày, bước lại chắn trước mặt cô, rồi nhìn thấy rõ ràng sự ngạc nhiên trong mắt cô bé. Ừ, mấy tháng không gặp, có vẻ… đã bắt đầu xa cách rồi.
Lâm Dữ Kiêu nhàn nhạt mở miệng, cố ý nói: “Em gầy đến nỗi trông như con gà rù vậy.”
Quả nhiên, cô bé nghe xong thì đôi mắt vốn ủ rũ lập tức trợn to: “Em không phải thế mà!”
Sự hờn dỗi đáng yêu ấy là cách tốt nhất để phá vỡ khoảng cách đang hình thành giữa hai người.
Lâm Dữ Kiêu nghe Trịnh Thư Hạ nói muốn ăn pizza, trong lòng thì thừa biết toàn là nói dối cả. Cô bé này căn bản chẳng thích mấy món đồ ăn vặt linh tinh đó.
Nhưng anh vẫn đưa cô đến Pizza Hut. Cánh gà nướng được mang lên đầu tiên. Trịnh Thư Hạ cắn một miếng rồi lập tức nhíu mày lại, sau đó cố gắng che giấu, cúi đầu tiếp tục ăn, như thể đang chịu đựng.
Lâm Dữ Kiêu liếc một cái liền nhìn ra, đây là dấu hiệu viêm loét miệng rõ rành rành. Không nói không rằng, anh đứng dậy đi thẳng ra tiệm thuốc bên ngoài.
Miệng đã đau lại còn ăn đồ chiên rán thế này… đúng là tự làm khổ mình.
Anh mua thuốc xong quay lại, thấy cô bé sau khi xịt thuốc thì trông rõ ràng đã vui lên hẳn.
Vậy nên… biểu cảm ủ ê vừa rồi là vì đau? Hay là vì kỳ thi đại học sắp tới mà sự quan tâm dành cho cô chưa đủ?
Lâm Dữ Kiêu không hỏi sâu vào mấy chuyện riêng tư ấy, chỉ khẽ nói: “Bữa này coi như là bữa tiếp sức trước kỳ thi nhé.”
Anh hy vọng Trịnh Thư Hạ nhất định phải cố gắng trở thành một quân nhân xuất sắc, một phi công thật sự. Như vậy, có lẽ anh vẫn luôn có thể ở bên hỗ trợ cô. Dù giữa họ chẳng có bất kỳ quan hệ gì, dù cô chỉ là em gái của bạn anh… thì cũng được rồi.
5.
Cuối tháng Bảy, Lâm Dữ Kiêu nhận được một tấm thiệp mời từ Trịnh Thư Hạ qua WeChat.

【Hạ Hạ: Anh ơi, sắp đến sinh nhật em rồi~ Anh có thể đến dự tiệc sinh nhật không? Ờm… sẽ có khá nhiều người đấy, ba mẹ em hơi “làm quá” nên tổ chức hơi lớn một chút…】
Lâm Dữ Kiêu khẽ bật cười, những ngón tay thon dài gõ chữ trên màn hình:【Vậy anh được tính là khách mời danh dự à?】
【Tất nhiên rồi!】Cô bé nhắn lại rất nhanh:【Là em đích thân mời anh mà.】
Chỉ một câu nói như thế… còn đáng giá hơn bất kỳ lời mời nào khác. Lâm Dữ Kiêu lập tức đồng ý, không chút do dự.
Thật ra, trước đó anh đã nghe Trịnh Kỳ Xuyên nhắc đến việc gia đình đang chuẩn bị tổ chức tiệc sinh nhật cho Trịnh Thư Hạ. Bố mẹ cô cũng sẽ tham dự.
Công chúa nhỏ của nhà họ Trịnh tròn mười tám tuổi làm sao có thể không long trọng?
Mặc dù cô bé vốn là người sống giản dị, kín đáo, nhưng đôi khi hoàn cảnh lại không cho phép cô được sống theo cách mình muốn. Chẳng hạn như buổi tiệc sinh nhật dùng để “làm hình ảnh” này, Trịnh Thư Hạ dù không muốn cũng không thể không tham gia, bởi cô chính là nhân vật trung tâm.
Lâm Dữ Kiêu được cô đích thân mời đến với tư cách khách mời, điều đó khiến anh cảm thấy thật vinh dự.
So với lời mời từ người anh như Trịnh Kỳ Xuyên, lời mời từ chính cô gái ấy mới thật sự khiến anh không thể từ chối.
Chỉ đáng tiếc rằng… người được “mời” không chỉ có mình anh.
Trên sân khấu, cô gái luôn điềm đạm trầm lặng hôm nay lại tỏa sáng rực rỡ, khiến ai nấy đều kinh ngạc.
Trịnh Thư Hạ mặc một chiếc váy công chúa màu trắng với tua rua lấp lánh, đứng trên sân khấu, giọng nói nhẹ nhàng vang lên qua micro, lan đến tai tất cả mọi người.
Trong chính bữa tiệc sinh nhật mười tám tuổi của mình, cô đã tuyên bố: Cô chỉ đăng ký nguyện vọng duy nhất là vào trường quân sự bởi vì cô quyết tâm trở thành một phi công.
Lời tuyên bố ấy khiến người ta cảm thấy phấn khích nhưng… lại không phải nói cho anh nghe.
Lâm Dữ Kiêu dõi theo ánh mắt sáng ngời của cô, hướng về phía kia, nơi Tống Lẫm đang đứng, tay khoác nhẹ bạn gái xinh đẹp của mình, trong mắt tràn đầy sự ngỡ ngàng.
Lâm Dữ Kiêu cụp mắt, trong lòng trào lên một tia tiếc nuối.
Anh đoán không sai chút nào, Tống Lẫm… hoàn toàn không hiểu gì về cô cả.
Anh buông ly rượu xuống, rẽ qua đám đông, lặng lẽ đi đến phía sau cột trụ lớn tối om trong đại sảnh.
Lợi dụng lúc Trịnh Thư Hạ vừa bước xuống sân khấu, đang định chuồn khỏi hiện trường, anh nhanh tay kéo lấy cổ tay cô, kéo cô chạy đi theo mình.
Anh hiểu quá rõ, cô gái này ngoài mặt thì mạnh mẽ, nhưng trong lòng lại mềm yếu. Ở những nơi như thế này, sau khi nói xong nhất định sẽ tìm cách tránh đi.
Lâm Dữ Kiêu kéo cô chạy thẳng đến vườn sau.
Trịnh Thư Hạ lúc đầu còn giãy giụa, nhưng sau khi thấy là anh thì mới thở phào nhẹ nhõm.
“Anh làm gì thế…” Cô bé xoa cổ tay bị anh nắm đến đỏ ửng, giọng nói mang theo chút nũng nịu trách móc, “Anh làm em giật cả mình.”
“Anh à.” Cô tin tưởng anh vô điều kiện, ngơ ngác hỏi: “Sao tự nhiên anh lại kéo em ra đây?”
Cô bé ấy với anh hoàn toàn không có phòng bị, thật sự xem anh như một người anh trai thân thiết. Lâm Dữ Kiêu nhìn cô, nhìn rõ cả những gì ẩn sâu trong tâm trí cô.
Ví như… dù cô đang ngồi trước mặt anh lúc này, tâm trí lại không hề đặt ở đây, mà vẫn vương vấn ở chỗ khác.
Nhận thức đó… bất chợt khiến lòng anh dâng lên một cảm giác khó chịu đến cực điểm, một loại không cam lòng, rõ ràng đến mức khiến người bình tĩnh như anh cũng thấy nghẹn lại trong ngực.
Lâm Dữ Kiêu biết đã đến lúc phải xé bỏ lớp mặt nạ “anh trai em gái” giả tạo này.
Anh từng kìm nén, từng tự ép mình phải lý trí… nhưng cuối cùng vẫn không thể chấp nhận được việc mối quan hệ giữa anh và cô mãi chỉ dừng lại ở mức “bạn bè”.
Thà làm ngọc vỡ, còn hơn ngói lành. Đó luôn là nguyên tắc sống của Lâm Dữ Kiêu.
Cho nên, dù ngay sau đây có thể phải đối mặt với ánh mắt ngạc nhiên, thất vọng, thậm chí là chán ghét của cô gái nhỏ ấy… anh cũng tuyệt đối không hối hận.
“Chắc em cũng đang muốn tìm một ch* k*n đáo để trốn đi đấy nhỉ.”
Lâm Dữ Kiêu ngồi xuống, tư thế thoải mái, đôi chân dài vắt chéo, ngón tay thon gõ nhè nhẹ lên đầu gối mình.
Tư thế cố tình buông lơi, giọng nói cũng lười nhác mà trêu chọc: “Ở đây chẳng có ai… khóc đi.”
“…Em khóc gì chứ?” Trịnh Thư Hạ nhìn anh, rõ ràng là chẳng hiểu gì, giọng nói đầy khó hiểu.
Lâm Dữ Kiêu im lặng trong chốc lát, rồi chậm rãi vạch trần cả cô và chính mình: “Trong ngày sinh nhật mười tám tuổi của mình, em đã chuẩn bị thật kỹ, chỉ để mang đến một ‘bất ngờ’ cho người mà em thầm thích bao lâu nay… Nhưng không ngờ, đối phương lại dắt bạn gái đến, tạt cho em một gáo nước lạnh ngay giữa bữa tiệc.”
“Cú sốc như vậy… không muốn khóc à? Đừng cố nín nữa.”
Lâm Dữ Kiêu rất rõ, chỉ cần nói ra những lời này, ngay cả mối quan hệ nửa vời kiểu ‘anh em’ giữa anh và Trịnh Thư Hạ cũng sẽ chẳng còn.
Nhưng… anh nhất định phải nói.
Chỉ có kẻ ngốc mới đứng nhìn cô gái mình thích, quay đầu đi thích một cậu con trai khác, nhất là cái cậu ấy không xứng đáng.
Lâm Dữ Kiêu luôn tin vào chủ động tiến công, vì số phận… phải do chính mình nắm lấy.
Anh tuyệt đối không muốn đứng chờ, đặc biệt là khi Trịnh Thư Hạ vẫn chưa chính thức thổ lộ với Tống Lẫm.
Trước khi điều đó xảy ra, dù kết quả tốt hay xấu, anh cũng phải bước vào trái tim cô trước.

Chương trước
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...