Hạ Cánh Bên Em - Ngọc Tự Nhân

Chương 54: Góc nhìn của Lâm Dữ Kiêu.



[Góc nhìn của Lâm Dữ Kiêu.]

1.

Lần đầu tiên Lâm Dữ Kiêu gặp Trịnh Thư Hạ, là vào kỳ nghỉ hè dài ngày, khi anh về nhà.

Cậu thiếu niên vừa tròn mười bảy tuổi, vừa giành được giải nhất trong hoạt động bay mô phỏng tổ chức bởi Học viện Quân sự S thị, khí thế bừng bừng, dường như từng lỗ chân lông đều tỏa ra sức sống rực rỡ của ánh ban mai.

Bạn bè nhìn thấy, không ai là không trêu chọc: “Lão Lâm, đuôi mày của cậu vểnh tận trời rồi đấy, khoe khoang quá thể!”

Đúng thật là vậy, vì anh có đủ tư cách để tự tin.

Lâm Dữ Kiêu mỗi lần nghe thế chỉ cười khẽ “hừ” một tiếng, rồi càng kiêu ngạo hơn, cái đuôi tự tôn cứ như ngóc cao hơn nữa.

Bạn bè lại chọc: “Đám con gái theo đuổi cậu chắc đủ xếp thành một trung đội rồi nhỉ?”

Anh không đáp, mặc kệ đám bạn đoán già đoán non.

Có thể đúng là vậy thật, nhưng chuyện tình cảm, anh xưa nay luôn không tiết lộ. Chưa từng động lòng vì ai, nhưng cũng không cảm thấy những cảm xúc chân thành người khác dành cho mình là thứ có thể mang ra bàn tán.

Lâm Dữ Kiêu là kiểu người có khí chất ngang tàng, ngạo nghễ. Nhưng cốt lõi trong con người anh vẫn là sự tôn trọng và đối xử bình đẳng với lòng tốt của người khác.

Nói nhiều nhất, có lẽ chỉ là hơi… kiêu một chút.

Lâm Dữ Kiêu nghĩ mình tuy không đến mức người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở, nhưng ít ra cũng là kiểu có sức hút, dễ gây chú ý.

Cho đến một ngày, anh nhận lời giúp Trịnh Kỳ Xuyên trông nom cô em gái vài tiếng.

Và sau đó, anh lần đầu tiên trong đời gặp một cô gái chẳng hề ngó ngàng đến mình.

Trước đây Lâm Dữ Kiêu từng nghe Kỳ Xuyên nói về cô em gái kia: “Em gái tớ kém tớ năm tuổi, là bảo bối trong nhà, nhưng không phải kiểu có tính công chúa đâu, rất ngoan, chỉ là hơi cứng đầu…”

Kỳ Xuyên cười nói: “Hôm nào giới thiệu cho cậu quen, ai gặp nó cũng sẽ quý thôi.”

Chỉ là hôm đó anh chàng bận hẹn hò, nên cũng chưa kịp giới thiệu chính thức gì đã rút lui.

Phải ở một chỗ với một cô bé mới học lớp 9, dù là Lâm Dữ Kiêu vốn rất tự nhiên và thoải mái trong mọi tình huống, cũng không tránh khỏi thấy hơi lúng túng.

Đặc biệt là cô bé đó… đúng là ngoan thật. Tóc cột đuôi ngựa, mặc váy bò, trông như một chú thỏ trắng nhỏ. Những sợi tóc lòa xòa trước trán khẽ rũ xuống gò má trắng trẻo, vẻ mặt ngơ ngác, mềm mại như sương sớm…

Nhưng có vẻ như tâm trí lại chẳng đặt ở sách vở. Mắt thì nhìn vào tập bài tập, tay thì lại lơ đễnh xoay bút mãi.

Có một điều rất rõ, cô bé ấy hoàn toàn không nhìn thẳng vào anh, cái “anh trai tạm thời” này, dù chỉ một lần.

Lâm Dữ Kiêu xoay chiếc mũ bóng chày xuống để che đi ánh mắt của mình, rồi trong lần thứ ba thấy Trịnh Thư Hạ lơ đễnh, anh mở lời: “Anh nghe anh trai em nói, em không giỏi Hóa lắm hả?”

“Ừm…” Trịnh Thư Hạ trả lời sau một nhịp chậm: “Vâng.”

Trên gương mặt cô gái nhỏ không có vẻ gì là xấu hổ hay buồn bực khi bị người khác chạm đúng điểm yếu. Chỉ là một tiếng “vâng” thản nhiên, rõ ràng tâm trí vẫn đang lơ lửng nơi nào.

Không ai biết hồn cô đang bay đến chốn nào rồi.

Lâm Dữ Kiêu lần đầu tiên trong đời ngồi trước mặt một người mà lại bị phớt lờ triệt để như vậy, đột nhiên cảm thấy rất thú vị.

Anh lại hỏi tiếp: “Anh trai học mấy môn tự nhiên khá tốt, để anh dạy em nhé?”

“Ồ, được thôi.” Cô gái cuối cùng cũng có chút phản ứng, nhưng giọng điệu vẫn hờ hững như không.

Lâm Dữ Kiêu không bận tâm. Đã nhận dạy thì cứ dạy, mà lại còn dạy rất nghiêm túc. Dần dần, cô bé Trịnh Thư Hạ vốn đang lơ đễnh cũng bắt đầu thật sự tập trung vào việc học.

Trịnh Kỳ Xuyên đi ra ngoài mất gần hai tiếng, Lâm Dữ Kiêu đã dạy cô được trọn một trang bài tập.

“Anh ơi,” Trịnh Thư Hạ ngẩng đầu, ánh mắt tròn xoe lấp lánh vẻ ngưỡng mộ, “Anh giỏi quá đi, tư duy logic rõ ràng thật.”

Cô bé cảm thấy cách anh giảng còn dễ hiểu hơn cả thầy cô trên lớp, nghe xong như thể ngộ ra chân lý, đầu óc bỗng sáng sủa hẳn.

“Không có gì đâu, anh chỉ lớn hơn em vài tuổi, từng học qua rồi nên có chút kinh nghiệm thôi.” Lâm DữKTiêu khiêm tốn đáp: “Sau này em cũng sẽ làm được mà.”

Trịnh Thư Hạ mỉm cười, lúm đồng tiền bên má lấp ló nơi khóe môi: “Cảm ơn anh.”

Cô rất lễ phép, dịu dàng và ngoan ngoãn, nhưng lại luôn giữ một khoảng cách nhẹ nhẹ, như có như không. Từ đầu đến cuối, ngoại trừ lúc hỏi bài, cô vẫn chẳng mấy khi chủ động nói chuyện với anh.

Có lẽ… gu thẩm mỹ của lứa tuổi này không phải kiểu như mình chăng? Lâm Dữ Kiêu chán chán xoay xoay mấy cây bút dạ màu trên bàn, lơ đãng nghĩ.

Đến khi Trịnh Kỳ Xuyên về nhà, Lâm Dữ Kiêu đứng dậy chào tạm biệt. Trịnh Thư Hạ lại chạy rất nhanh ra tận cửa, vẫy tay chào: “Anh ơi, tạm biệt ạ.”

Giọng cô bé mềm mại, trong trẻo, dễ nghe như tiếng chuông sứ nhỏ.

Ừm, thú vị đấy. Ấn tượng đầu tiên của Lâm Dữ Kiêu về Trịnh Thư Hạ là như vậy.

2.

Lần gặp lại là hai năm sau.

Lâm Dữ Kiêu được mời đến dự lễ tốt nghiệp của Trịnh Kỳ Xuyên, tại đó gặp lại bố mẹ Trịnh và… Trịnh Thư Hạ.

Hai nhà vốn là chỗ quen biết cũ, ba mẹ đôi bên rất thân thiết. Vừa nhìn thấy cậu, bố mẹ Trịnh liền niềm nở chào hỏi: “Dữ Kiêu à, lâu rồi không gặp con. Dạo này có phải vẫn đang huấn luyện trong đơn vị không?”

Lâm Dữ Kiêu học phi công tại một trường quân sự ngoài tỉnh. Tới năm tư, chương trình thực tập khác với các trường đại học thông thường, cậu đã sớm quay về đơn vị ở Bắc Kinh để huấn luyện, lần này tranh thủ thời gian rảnh mới về dự lễ tốt nghiệp.

“Vâng ạ,” Lâm Dữ Kiêu vốn tính tình cởi mở, ứng xử linh hoạt, trước mặt bậc trưởng bối cũng rất lễ độ: “Con đang cố gắng phấn đấu để được vào một đơn vị ưu tú hơn.”

“Còn muốn giỏi hơn nữa cơ à?” Bố Trịnh cười lớn: “Đúng là con hơn thằng Kỳ Xuyên nhà chú một cái đầu đấy!”

“Thế thì cô cháu lại bảo là… cháu ngông nghênh, gan to bằng trời kia.” Lâm Dữ Kiêu không muốn tự đề cao mình bằng cách hạ thấp bạn bè, liền cười xòa chuyển đề tài: “Kỳ Xuyên hình như đang ở bên kia, cháu qua đó trước nhé.”

Quả nhiên, người như cậu không dễ bị các bậc cha chú giữ lại quá lâu.

Lâm Dữ Kiêu bước qua bãi cỏ nơi mọi người đang chụp ảnh tốt nghiệp. Giữa đám đông ấy, cậu thấy Trịnh Kỳ Xuyên, và… đứng bên cạnh anh, là một cô gái tóc ngắn hơi rối, trông rất gọn gàng nhưng cũng đầy nét phóng khoáng.

Sự tương phản ấy khiến Lâm Dữ Kiêu khựng lại một giây ngắn ngủi.

Trịnh Kỳ Xuyên mắt tinh, lập tức nhận ra cậu, vẫy tay gọi: “Dữ Kiêu, bên này!”

Lâm Dữ Kiêu bước tới, Kỳ Xuyên lập tức khoác vai cậu giới thiệu với mọi người: “Đây là Lâm Dữ Kiêu, anh em chí cốt của tớ.”

Hai người bọn họ đều có khí chất nổi bật, đứng cạnh nhau như một bức tranh sống động.

Không ít bạn học xúm lại chào hỏi đầy nhiệt tình, các cô gái thì càng nhiều, mặt đỏ bừng cả lên.

Trịnh Kỳ Xuyên chen qua đám đông kéo Trịnh Thư Hạ lại, vòng tay ôm vai cô bé giới thiệu: “Em gái tớ, Hạ Hạ.”

…Trịnh Thư Hạ? Cô gái tóc ngắn này, chính là cô bé từng mặc váy bò, ngoan ngoãn mà ít nói chuyện hai năm trước sao?

Lâm Dữ Kiêu hơi ngạc nhiên, nhưng cảm xúc không lộ ra ngoài, che giấu rất tốt.

Trịnh Thư Hạ lễ phép chào hỏi: “Chào anh ạ.”

Giọng nói cũng đã khác xưa, mềm mại và thanh thoát hơn nhiều.

Lâm Dữ Kiêu khẽ nhướn mày: “Không nhớ anh rồi à?”

Khi hỏi, cậu còn cố tình quan sát nét mặt của cô. Quả nhiên, trong mắt cô gái thoáng hiện lên vẻ ngơ ngác, đúng là không nhớ thật.

Xem ra mình đúng là chẳng để lại chút ấn tượng nào trong lòng cô nhóc này rồi.

Lâm Dữ Kiêu lắc đầu thở dài: “Em gái lớn rồi ha.”

“Ê ê ê,” Trịnh Kỳ Xuyên vội lên tiếng giải vây: “Lâm Dữ Kiêu, đừng trêu em gái tớ.”

“Nhìn cậu xem,” Lâm Dữ Kiêu cười khẽ, vẻ lười biếng và bất cần đặc trưng: “Tớ ăn thịt em gái chúng ta chắc?”

“Sao em gái tớ lại thành em gái cậu rồi hả?” Trịnh Kỳ Xuyên vỗ vai Thư Hạ, đùa cợt: “Hạ Hạ, đừng quan tâm đến người này.”

“Sao lại không được để ý tới chứ? Anh đây đâu phải người xấu.” Lâm Dữ Kiêu cong cong đôi mắt đào hoa quyến rũ, cố ý nhấn mạnh: “Trước kia anh còn từng gặp em gái rồi cơ mà.”

Bị nhắc liên tục như vậy, cuối cùng Trịnh Thư Hạ cũng từ từ nhớ ra lần gặp gỡ trước đó. Ánh mắt ban đầu còn mơ hồ của cô dần trở nên rõ ràng.

“Xin lỗi…” Thư Hạ ngượng ngùng cúi đầu: “Anh là người đã dạy em Hóa học, môn tự nhiên rất giỏi đúng không ạ?”

Thấy cô đã nhớ ra, khóe môi Lâm Dữ Kiêu khẽ nhếch lên.

“Hai người từng gặp khi nào vậy?” Trịnh Kỳ Xuyên thì quên béng chuyện ấy từ lâu, tò mò hỏi: “Sao lại quen nhau?”

“Còn hỏi nữa?” Lâm Dữ Kiêu cười khẽ, giọng đầy vẻ trêu ghẹo: “Hồi đó cậu nhờ tôi trông con bé hộ đấy, lúc đó em cậu mới học lớp 9.”

Trịnh Kỳ Xuyên được nhắc mới sực nhớ, vội gật gù: “Đúng đúng, nhờ cậu trông hộ, ai bảo cậu là vua trẻ con chứ.”

Lâm Dữ Kiêu cười mắng: “Biến đi.”

Từ nhỏ anh đã được gắn mác “vua trẻ con”, bất kể trong hay ngoài trường, đi chơi hay sinh hoạt cùng nhóm bạn, chỉ cần có mặt Lâm Dữ Kiêu thì mọi người gần như đều vô thức nghe theo anh. Có những người, sinh ra đã có khí chất khiến người khác tin tưởng.

Lợi dụng lúc Trịnh Kỳ Xuyên bị bạn gọi đi chụp ảnh, Lâm Dữ Kiêu nghiêng người về phía Trịnh Thư Hạ, hơi cúi xuống hỏi: “Không phải ‘cục bột nhỏ’ nữa rồi, sao lại cắt tóc ngắn vậy?”

“Anh ơi, em cao thế này rồi nhé!” Thư Hạ giơ tay đo chiều cao, khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn khẽ phồng lên, như hơi giận: “Sao lại là cục bột nhỏ được nữa.”

“Được rồi.” Lâm Dữ Kiêu không giải thích rằng biệt danh ấy là do ấn tượng từ nhiều năm trước để lại, chỉ mỉm cười chiều theo: “Hạ Hạ.”

“Em muốn… rèn luyện.” Trịnh Thư Hạ ánh mắt khẽ dao động, lẩm bẩm: “Tập thể dục, dậy sớm chạy bộ, tóc dài phiền lắm.”

Lúc này, Lâm Dữ Kiêu vẫn chưa biết lý tưởng và chí hướng của cô gái này là gì. Chỉ đơn giản cảm thấy cô nhóc này cũng đặc biệt đấy chứ.

Ở độ tuổi mà hầu hết các cô gái thích điệu đà nhất, vậy mà cô lại cắt tóc ngắn cũn. Nhưng, người đẹp thì… dù thế nào cũng vẫn đẹp.

Cả hai mới nói chuyện được vài câu, Trịnh Kỳ Xuyên lại gọi giật: “Lại đây nào.”

Anh kéo Lâm Dữ Kiêu và Trịnh Thư Hạ mỗi người một bên, quay sang cười với người cầm máy ảnh: “Chụp cho ba chúng tôi một tấm nhé.”

Trong tiếng “tách tách” của máy ảnh, Lâm Dữ Kiêu nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn cô gái bên cạnh đang ngoan ngoãn mỉm cười trước ống kính.

Xung quanh có những chàng trai xa lạ chen lại gần, nhưng cô không mảy may để ý.

Trong khuôn viên trường, Lâm Dữ Kiêu kìm nén cơn thèm thuốc, tranh thủ lúc rảnh rỗi cùng Trịnh Kỳ Xuyên dựa gốc cây trò chuyện.

“Em gái cậu lớn hẳn rồi.” Ngón tay thon dài của anh nghịch vòng chuỗi đeo tay, khẽ cười: “Hồi lớp 9 trông như cây cải trắng ấy.”

“Nhớ trông chừng cho kỹ vào, đừng để ai bắt nạt nó đấy.”

“Ha, cậu đừng tưởng nó dễ bắt nạt đấy nhé.” Trịnh Kỳ Xuyên ném cho anh một chai nước lạnh, tự mình vặn nắp, ừng ực ừng ực uống vài ngụm rồi mới nói tiếp: “Con bé từ cấp hai đã bắt đầu chạy ít nhất năm cây số mỗi ngày, thể lực cực kỳ tốt.”

“Lần Hạ Hạ về nhà hồi lớp 10, gặp phải một tên b**n th**. Không báo công an cũng chẳng la hét gì, tự tay đánh hắn nhập viện luôn.”

“Nó không bị bắt nạt thì thôi, chứ em gái tớ thật sự ngoan, chưa bao giờ ức h**p người khác.”

Lâm Dữ kiêu nghe vậy, khẽ gật đầu, có vẻ đang suy ngẫm.

Ngón tay vẫn khẽ xoay chuỗi hạt trên cổ tay, trong lòng nghĩ, lý do cắt tóc mà cô bé nói ban nãy… không phải cái cớ. Cô bé thật sự đang chăm chỉ rèn luyện thể chất.

“Sáng tối đều chạy năm cây số?” Anh hơi khó hiểu: “Cần vận động nhiều đến vậy à?”

“Con bé không biết nghĩ gì nữa, nói là muốn thi vào trường quân đội, giờ lo xa từ sớm đấy.” Trịnh Kỳ Xuyên nhăn mặt, lộ rõ vẻ bất đắc dĩ: “Nói đến chuyện này là tớ bó tay. Một cô gái mà vào quân đội làm gì, vừa mệt vừa nguy hiểm.”

“Ba mẹ tớ không đồng ý, tớ cũng chẳng muốn nó chịu khổ. Nhưng Hạ Hạ nhìn chẳng giống kiểu nói chơi. Tuy nó không tuyên bố chắc chắn rằng nhất định sẽ vào quân đội, chỉ bảo có thể đến lúc thi đại học sẽ đổi ý, chọn trường khác.”

“Nhưng con bé này có chủ kiến lắm. Tớ đoán nó chỉ đang nói vậy để dỗ ba mẹ thôi. Nếu giờ mà nó kiên quyết bảo ‘chỉ thi quân đội’, ba tớ thể nào cũng lôi nó đi nước ngoài ngay cho xem.”

Lâm Dữ Kiêu nghe đến đây, không nhịn được bật cười.

“Quân đội chọc cậu hay sao mà nói cứ như vào đó là tội lỗi? Ánh mắt anh lại dừng trên người Trịnh Thư Hạ cách đó không xa, ánh lên nét tán thưởng: “Có chí hướng như vậy, cậu nên ủng hộ nó mới đúng. Đừng có dội gáo nước lạnh như thế.”

Cô bé đó nhìn thì ngoan ngoãn, nhưng trong xương lại cứng cỏi và ngang bướng… đúng kiểu anh thích.

“Cậu thì nói nghe hay rồi đứng đó mà giảng đạo lý. Hạ Hạ đâu phải đàn ông khỏe mạnh như cậu, vào quân đội để làm gì?” Trịnh Kỳ Xuyên liếc xéo anh một cái, không khách sáo: “Em gái tớ sinh ra trong nhà như nhà tớ, không ỷ lại đã là rất tốt rồi. Nhưng không có nghĩa là phải lao vào chịu khổ.”

“Nói trắng ra, nơi đó nguy hiểm thật đấy. Con gái vào đó chỉ có mà bị huấn luyện như trâu ngựa, chịu khổ làm gì?”

“Nó thông minh thế, học ngành nào chẳng kiếm được cơm? Thậm chí cả đời không làm gì, tiền trong nhà cũng tiêu không hết. Ba mẹ tớ đâu có muốn nó phải đối mặt với mấy thứ nguy hiểm đó.”

“Cậu nói như thể ai vào quân đội cũng là lính tiền tuyến, lúc nào cũng sẵn sàng hy sinh mạng sống vậy.” Lâm Dữ Kiêu lắc đầu, thở dài đầy ghét bỏ: “Không muốn chê trách cậu mà vẫn phải chê.”

“Huống hồ, những người không thiếu tiền, không vướng bận gì mới càng có tư cách theo đuổi lý tưởng của mình.”
Nếu đây là cách Trịnh Thư Hạ muốn để hiện thực hóa giá trị cuộc sống, thì chẳng ai có quyền cản trở.

Lần đầu gặp mặt, Lâm Dữ Kiêu đã có ấn tượng sâu sắc về Trịnh Thư Hạ.

Anh không ngờ một cô gái sinh ra trong nhung lụa, đúng chuẩn “con nhà giàu” lại có thể chịu khó chịu khổ như vậy. Mà mục tiêu cuộc đời của cô… lại giống anh đến kỳ lạ.

Điều đó khiến anh cảm thấy thú vị, như thể giữa họ có một sự đồng điệu vô hình nào đó.

Dù hôm ấy, cô gái nhỏ bị nắng làm đỏ mặt, tóc mềm xõa xuống lấm tấm mồ hôi, nhưng đôi mắt thì đen láy và sáng rực có thể nhìn ra, đó là một người kiên cường đến tận xương tủy.

Nếu chỉ vì xuất thân giàu có mà cho rằng người ta không thể chịu khổ… thì đúng là quá thiển cận rồi.

Lâm Dữ Kiêu luôn ngưỡng mộ những người vừa thông minh vừa cứng cỏi. Mà Trịnh Thư Hạ lại có cả hai. Hơn nữa… cô còn là em gái của bạn thân anh.

Vậy nên muốn để mắt đến cô, anh cảm thấy chẳng cần bất kỳ lý do gì đặc biệt cả. Chỉ là, đơn giản muốn vậy thôi.

Khi ấy, Lâm Dữ Kiêu chưa nghĩ gì quá xa. Chỉ là nếu ai ai cũng phản đối lý tưởng của Trịnh Thư Hạ, thì có lẽ, anh có thể là người duy nhất đứng về phía cô.

Tuy chưa thân, nhưng có được lời động viên dù chỉ mang tính tinh thần… cũng là một điều tốt đẹp.

Bản thân anh cũng từng trải qua giai đoạn giống như Trịnh Thư Hạ, thời cấp ba khi cả thế giới dường như đều phản đối lựa chọn của mình thì cảm giác mông lung, do dự và phiền muộn là không tránh khỏi. Trong lúc ấy, chắc chắn cô sẽ rất cần một chút sức mạnh ủng hộ, dù nhỏ nhoi.

Lâm Dữ Kiêu cũng không rõ vì sao mình lại muốn xía vào chuyện người khác như thế…

Anh tự an ủi rằng, chắc là vì Trịnh Thư Hạ là em gái của Trịnh Kỳ Xuyên thôi. Em gái của anh em tốt, ít nhiều cũng nên giúp một tay.

Con gái cấp ba thì thích gì nhỉ? Lâm Dữ Kiêu hỏi thử cô em họ đang học cấp ba của mình, sau khi nhận được một đống câu trả lời linh tinh, anh bèn mua cả túi đồ ăn vặt mà các cô bé thường mê, xách đến trường.

Khi Trịnh Thư Hạ thấy anh xuất hiện, rõ ràng là rất ngạc nhiên.

“Anh?” Cô gái bị chặn lại trước cổng trường, kinh ngạc chớp mắt mấy cái: “Anh đến tìm em sao?”

“Ừ.” Lâm Dữ Kiêu nhìn bộ đồng phục gọn gàng sạch sẽ trên người cô, chợt cảm thấy túi đồ ăn vặt trên tay mình có hơi… trẻ con, không ra dáng gì cho cam. Nhưng đã mua rồi, cũng không quay đầu được nữa. Anh đưa sang: “Cầm lấy.”

“Hả?” Trịnh Thư Hạ nhìn túi đồ ăn vặt đầy ắp, ngơ ngác hỏi: “Sao lại đưa cho em mấy thứ này?”

“Anh đặc biệt đến thăm em, lẽ nào lại không mang theo chút quà ra mắt?” Lâm Dữ Kiêu khi ấy còn láu cá hơn cả sau này, cười lém lỉnh, nửa đùa nửa thật: “Không biết con gái như em thích gì, nên anh cứ mua ít đồ ăn cho chắc.”

“Cảm ơn anh.” Trịnh Thư Hạ chưa nhận lấy túi quà ngay, trước tiên rất lễ phép cảm ơn, sau đó lại hỏi: “Nhưng mà… sao anh lại đặc biệt đến tìm em vậy?”

Cô gái nhỏ trông khá nghiêm túc, rõ ràng là tưởng anh đến vì có việc quan trọng nào đó, chứ không thì chẳng dùng từ “đặc biệt”.

Thấy cô như vậy, Lâm Dữ Kiêu cũng ngại nói là chỉ đơn giản muốn đến nhìn một chút. Anh bèn đánh trống lảng: “Ăn chút gì trước đã?”

“Không ăn đâu.” Trịnh Thư Hạ lắc đầu, giọng kiên quyết: “Anh, em không thể nhận mấy thứ này từ anh được.”

“Sao lại không thể?” Lâm Dữ Kiêu không ngờ cô bé tuổi này lại mang chút cổ hủ, bèn bật cười: “Em chọn nghề nghiệp tương lai cực kỳ tốn sức. Mỗi ngày còn chạy mấy cây số nữa, chẳng phải nên ăn nhiều vào sao?”

Đôi mắt Trịnh Thư Hạ hơi mở to ra, đầy ngạc nhiên: “Anh… anh biết em định làm gì trong tương lai sao?”

“Có gì lạ đâu?” Lâm Dữ Kiêu tỉnh bơ, lập tức đẩy nồi: “Anh trai em nói cho anh biết đấy.”

……

Trịnh Thư Hạ có hơi cạn lời.

“Tiện thể nói cho em biết luôn, anh cũng làm trong ngành này.” Dưới ánh mắt ngạc nhiên của cô, Lâm Dữ Kiêu mỉm cười nhàn nhạt: “Nên chắc là có thể cho em một vài lời khuyên, giúp được chút gì đó.”

“Anh cũng là quân nhân à?” Lúc này Trịnh Thư Hạ mới thật sự tò mò về anh, đôi mắt sáng rực lên: “Anh thuộc binh chủng nào thế?”

Lâm Dữ Kiêu mỉm cười đáp: “Không quân.”

Anh vẫn luôn dõi theo ánh mắt của cô. Phát hiện ra khi mình vừa nói xong hai chữ đó, cô gái khựng lại một chút, rồi sau đó lại nở nụ cười rạng rỡ hơn.

“Thật sao? Anh là phi công à?” Cô thậm chí còn kéo tay áo anh, mắt chớp chớp háo hức hỏi: “Làm phi công có khó không ạ?”

Lâm Dữ Kiêu để mặc cô lắc lắc tay áo mình, thành thật trả lời: “Có, rất khó. Còn cụ thể khó đến mức nào thì phải xem em muốn trở thành kiểu quân nhân nào.”

“Em muốn trở thành phi công giỏi nhất.” Trịnh Thư Hạ không hề do dự: “Cũng muốn vào đơn vị tinh nhuệ, xuất sắc nhất.”

Lâm Dữ Kiêu hơi ngạc nhiên trước sự chắc chắn và dứt khoát của cô bé, đồng thời càng thêm khâm phục cái quyết tâm gần như “viển vông” ấy.

“Được thôi.” Anh cong môi cười: “Vậy thì em phải nghiêm khắc hơn nữa với bản thân đấy.”

“Vâng, em biết mà.” Trịnh Thư Hạ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh, khẽ lẩm bẩm: “Thật ra em đã sớm chuẩn bị tinh thần cho chuyện này rồi……”

Lâm Dữ Kiêu cảm thấy dù cô đang đứng ngay trước mặt mình, nhưng lúc này tâm trí cô lại chẳng đặt ở đây.

Về sau, anh mới biết người mà Trịnh Thư Hạ nghĩ đến vào lúc đó là ai.

Chính là người đã khiến cô có được ước mơ trở thành phi công.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...