[Chuyện thường ngày khi mang thai]
Trong suốt thai kỳ, Trịnh Thư Hạ hầu như không bị nghén. So với những bà bầu nôn đến mật xanh mật vàng, cô đúng là thuộc nhóm “ăn gì cũng thấy ngon”.
Có lẽ là phúc phần tích được từ những năm tháng rèn luyện không kén ăn. Ngoại trừ lần dọa sảy thai lúc thai được sáu tuần khiến cả nhà hoảng hốt, sau đó quá trình mang thai của cô thuận lợi đến mức chẳng gặp khó chịu gì.
Trịnh Thư Hạ xoa nhẹ chiếc bụng vẫn còn phẳng lì, cảm thấy chắc chắn mình đang mang một thiên thần nhỏ nên mới ngoan ngoãn đến vậy.
Lâm Dữ Kiêu nghe cô nói thì bật cười: “Ừ, tính cách giống em là tốt rồi.”
“Giống anh cũng rất tốt mà,” Trịnh Thư Hạ cong mắt cười, “Anh tuyệt như vậy.”
Có đôi lúc, cô vẫn cảm thấy bản thân yếu mềm, nhưng Lâm Dữ Kiêu lại là người mang trong mình sự tự tin và mạnh mẽ bẩm sinh, kiên cường không gì khuất phục được.
Khi thai được 20 tuần là có thể đi siêu âm 4D để biết giới tính. Tối hôm trước, Trịnh Thư Hạ cũng không kìm được mà hỏi: “Anh Kiêu, anh thích con trai hay con gái hơn?”
Lâm Dữ Kiêu suy nghĩ một chút, rồi thành thật trả lời: “Chắc là con gái.”
Anh không nói mấy lời xã giao kiểu “trai hay gái cũng như nhau” vì Trịnh Thư Hạ hiểu rất rõ anh, vốn dĩ anh không mặn mà với chuyện con cái, nhưng nếu là một cô bé đáng yêu giống hệt cô, thì cũng không tệ.
“Em cũng thích con gái,” Trịnh Thư Hạ cười, tưởng tượng ra cảnh tượng ấy: “Có thể mua thật nhiều váy xinh cho con.”
Cô bé ấy sẽ được trang điểm như một búp bê vậy. Từ nhỏ cô đã được mẹ Giang Xu Nghiên chăm chút tỉ mỉ, ảnh nào cũng là một bộ váy khác nhau, ngập tràn sự yêu thương nuôi nấng.
“Ừ,” Lâm Dữ Kiêu khẽ nói, “Anh có thể mua váy đẹp cho cả hai mẹ con luôn.”
…
Cô cảm thấy người này lại bắt đầu có ý nghĩ không lành mạnh gì đó rồi.
Ngày hôm sau, sau khi siêu âm 4D xong, bác sĩ Nghiêm Hạc Thanh đích thân đến đưa kết quả, còn mang theo tin vui: “Chúc mừng, là một bé gái! Phát triển rất tốt.”
Cả hai người hôm qua vừa nói xong là thích con gái, hôm nay đã nhận được tin con đúng là bé gái, cảm giác như mơ thành thật vậy.
Ông trời đúng là đãi ngộ họ, như phần thưởng xứng đáng cho cô gái luôn hết lòng với bầu trời xanh ấy.
Trịnh Thư Hạ chắp tay cảm tạ trời đất, tối hôm đó ngủ mà khoé môi vẫn cong lên. Thực ra sau khi qua bốn tháng, những dấu hiệu bất ổn ban đầu đã ổn định, hoàn toàn có thể xuất viện.
Nhưng Lâm Dữ Kiêu vẫn không yên tâm với tình trạng của cô. Hơn nữa, giờ về nhà cũng không thể quay lại đội làm việc, thế là dứt khoát để cô ở viện thêm một tháng nữa.
Tính ra cô ở viện suốt ba tháng rưỡi, đến mức bản thân cũng thấy phát điên. Vốn là người hay đi công tác, làm nhiệm vụ khắp nơi, vung mồ hôi trên thao trường, giờ bị “nhốt” một chỗ thế này đúng là không quen chút nào.
Trong thời gian đó, Trịnh Thư Hạ quen thân với một bà bầu khác ở phòng VIP bên cạnh. Cô gái đó tên Trần Ý Hoan, trạc tuổi cô, dáng người thanh tú nhẹ nhàng, nhưng từ sau khi có thai thì ăn rất khỏe, người cũng tròn lên thấy rõ.
Nhìn thân hình Trịnh Thư Hạ vẫn mảnh mai dù đã mang thai gần năm tháng, Trần Ý Hoan tấm tắc ghen tị: “Trời ơi, Hạ Hạ, bầu mà em không thấy đói à? Chứ chị cảm giác đứa nhỏ trong bụng hút hết dưỡng chất của chị rồi, ăn bao nhiêu cũng không đủ…”
Trịnh Thư Hạ mỉm cười: “Cũng có đói chứ, nhưng ăn xong là em vận động nhẹ.”
“Vận động?” Trần Ý Hoan chớp mắt: “Vận động kiểu gì cơ?”
“À, đi bộ quanh vườn sau của bệnh viện thôi,” Trịnh Thư Hạ hơi tiếc nuối nói.
Tuy giờ thai đã ổn định, nhưng cô cũng không dám vận động mạnh, chỉ có thể đi dạo nhẹ nhàng để cơ thể thoải mái hơn một chút.
“Năm cây số?!” Trần Ý Hoan nghe mà trợn tròn mắt, nói thật lòng: “Cả đời chị chưa từng chạy nổi năm cây số!”
“……”
“Em chạy năm cây số mỗi ngày thật hả?” Cô vẫn chưa thể tin nổi.
“Vâng, đúng vậy.” Trịnh Thư Hạ gật đầu, vội vàng bổ sung: “Nhưng em chạy quen rồi, chị không chạy cũng là bình thường mà.”
“Quen? Tại sao lại quen chạy năm cây số được chứ?” Trần Ý Hoan ngạc nhiên hỏi: “Em làm nghề gì thế?”
Trịnh Thư Hạ ngừng lại một chút rồi nói thật: “Phi công.”
“…Đỉnh thật.” Trần Ý Hoan im lặng mười giây rồi mới cảm thán: “Thì ra đại thần ở ngay bên cạnh mình!”
Từ đó trở đi, cô gần như ngày nào cũng bám lấy Trịnh Thư Hạ để nghe kể chuyện trong quân đội. Tính Trịnh Thư Hạ dịu dàng, chỉ kể những chuyện có thể nói, cố gắng chiều lòng cô bạn mới quen.
Thoắt cái, năm tháng mang thai cũng trôi qua, Trịnh Thư Hạ cuối cùng được xuất viện.
Lúc chia tay, Trần Ý Hoan lưu luyến không nỡ, nắm tay cô nước mắt rưng rưng, có lẽ là do cảm xúc thai kỳ dễ dao động hơn.
“Thôi nào thôi nào.” Trịnh Thư Hạ an ủi: “Lúc chị sinh, em sẽ đến thăm mà.”
Trần Ý Hoan mang thai hơn cô ba tháng, giờ đã tám tháng, dự sinh không còn xa. Trên đường về, tâm trạng Trịnh Thư Hạ cũng bị ảnh hưởng, trong lòng thấy hơi buồn và trống trải.
Lâm Dữ Kiêu nhận ra, dứt khoát dừng xe lại ven đường, cúi người qua dỗ dành cô.
“Không nói rõ được.” Trịnh Thư Hạ nhíu mày, “CCảm giác như bỏ lại một phần nhỏ của mình trong viện vậy.”
Tầng 18 khu VIP của bệnh viện thành phố, những bà bầu cùng phòng với cô không chỉ là bệnh nhân mà còn là bạn ăn uống hàng ngày, giống như hiệu ứng cầu treo trong một hoàn cảnh đặc biệt, tuy thời gian quen nhau không dài, nhưng lại vô cùng gắn bó.
“Chỉ là vài tháng thôi, sau này còn gặp mà.” Lâm Dữ Kiêu hiểu tâm trạng cô, vòng tay ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng an ủi: “Giống như hai tháng nữa em sẽ đến thăm chị ấy vậy.”
Tháng 11 là ngày dự sinh của Trịnh Thư Hạ. Lời dỗ dành của Lâm Dữ Kiêu không hoa mỹ, mộc mạc chân thành. Nhưng vì anh hiếm khi an ủi ai, nên mọi dịu dàng đều dành hết cho vợ nhỏ, nhờ thế mỗi lần đều chạm đúng vào lòng cô.
“Ừm.” Trịnh Thư Hạ tựa vào lồng ngực anh, cảm thấy lòng mình dịu đi không ít. Về đến nhà, vừa thay giày ở cửa bước vào, một loạt ruy băng từ trần nhà “phụt” một cái rơi xuống.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Trịnh Thư Hạ, ruy băng bay lả tả trước mặt cô.
“Surprise!” Lương Cốc Âm từ sau sofa nhảy ra, ôm chầm lấy cô cười toe toét: “Bé yêu! Chào mừng về nhà!”
Phía sau cô ấy là Phó Uẩn, Thẩm Sách, Đường Tử Lệ, Nghiêm Hạc Thanh… toàn là những người bạn thân thiết đến chúc mừng cô vượt qua giai đoạn nguy hiểm, được xuất viện an toàn.
“Các cậu…” Trịnh Thư Hạ thấy sống mũi cay cay, giơ tay quạt quạt mắt để che giấu cảm xúc, giả vờ đùa: “Không biết bà bầu dễ xúc động sao? Còn bày trò chọc tớ khóc.”
“Ôi ôi ôi~ Đây là chủ ý của chồng cậu đấy nhé~~”
Giữa những tiếng trêu đùa rộn ràng, cả không gian tràn ngập tiếng cười vui vẻ.
Mấy tháng không đi làm, Trịnh Thư Hạ thật sự rất nhớ không khí trong đội, bèn bám lấy Thẩm Sách và Đường Tử Lệ tán chuyện một hồi lâu, đến lúc chuẩn bị ăn tối, mấy anh em mới lục tục ra ban công dựng bếp nướng, xiên que chuẩn bị BBQ.
Lương Cốc Âm là người phụ nữ duy nhất còn lại, kéo tay Trịnh Thư Hạ ngồi xuống sofa nghỉ ngơi.
“Nào, uống cái này đi.” Cô pha một ly nước lê mật ong đưa qua, cười híp mắt nói: “Phúc lợi cho bà bầu nha~”
Trịnh Thư Hạ cười nhận lấy, rồi ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy bóng lưng cao gầy của Phó Uẩn, bèn khẽ hỏi: “Kể đi, giờ cậu với anh ấy đến đâu rồi?”
Vài tháng nay cô ở viện liên tục làm xét nghiệm, Lương Cốc Âm cũng ngại nhắc tới những chuyện nhỏ nhặt yêu đương, mỗi lần đến thăm cũng không nói gì nhiều về chuyện tình cảm của mình.
Tính ra thì Trịnh Thư Hạ đã “bỏ lỡ mấy tập phim” rồi, không khỏi tò mò.
“Tiến triển gì chứ.” Lương Cốc Âm nhún vai: “Kết thúc rồi chứ gì.”
“Á?!” Trịnh Thư Hạ giật mình, theo bản năng nhớ lại cảnh cô bạn lần trước, giờ thất thần nói “kết thúc”, bàn tay cầm ly khẽ run: “Hai người lại chia tay à?”
“…Cái gì chứ.” Lương Cốc Âm bĩu môi, trong đôi mắt xinh đẹp lại ngập tràn ngọt ngào: “Tụi tớ kết hôn rồi!”
Vừa nói, cô vừa đưa tay trái lên khoe chiếc nhẫn kim cương sáng loáng ở ngón áp út.
Trịnh Thư Hạ mở to mắt, rồi không nhịn được bật cười thành tiếng. Tốt thật, không ngờ anh Phó lại là người hành động quyết đoán như thế.
“Anh ấy đã định đưa chiếc nhẫn này ra từ một năm trước rồi, chỉ là… tớ không chịu.” Lương Cốc Âm vừa nói vừa kiêu hãnh, nhưng trong giọng lại lặng lẽ lộ ra chút tiếc nuối “Lần này suýt nữa thì bỏ lỡ mất…”
Trịnh Thư Hạ im lặng lắng nghe, trong lòng đầy xúc động. Phó Uẩn là người cẩn trọng và nguyên tắc đến mức nào, vậy mà sau khi từng bị tổn thương lại vẫn có thể đưa ra quyết định như vậy, quả thực là đã yêu rất sâu đậm rồi.
Ừm… tốt quá. Như vậy thì cô cũng an tâm. Dẫu sao trong lòng cũng thiên vị, cô vẫn luôn nghiêng về phía Lương Cốc Âm. Thật may là cô ấy đã tìm được một người đàn ông tốt như vậy.
“Âm Âm.”Trịnh Thư Hạ nghiêm túc “Lần này cậu nhất định không được làm tổn thương anh Phó nữa.”
“Biết rồi, ai mà nỡ chứ.” Lương Cốc Âm e lệ xoay người, nhoẻn cười “Vài hôm nữa bọn tớ đi tuần trăng mật, đến lúc đó tụ họp ăn mừng nha.”
“Ừ.” Trịnh Thư Hạ gật đầu. Cô không hỏi chuyện gia đình của Âm Âm có đồng ý hay không vì vốn dĩ ba và mẹ kế cô ấy chẳng thể can dự vào bất kỳ quyết định nào của cô. Chuyện này, Thư Hạ biết rất rõ.
Sau bữa tiệc nướng rộn ràng, mọi người lần lượt ra về, ngôi nhà trở lại yên tĩnh. Trịnh Thư Hạ lập tức chia sẻ tin vui vừa nghe được với Lâm Dữ Kiêu.
“Ừ.” Anh chỉ đáp nhẹ một tiếng, không mấy biểu cảm.
“Hử?” Trịnh Thư Hạ ngạc nhiên quay sang nhìn “Phản ứng của anh sao bình thản quá vậy? Anh không vui cho anh Phó và Âm Âm à?”
“Em ngốc thật.” Lâm Dữ Kiêu bật cười “Em nghĩ ngày nào anh cũng gặp anh Phó, mà lại không biết chuyện anh ấy cầu hôn sao?”
…
Đúng là “mang thai ba năm ngốc”.
Trịnh Thư Hạ đỏ mặt, đưa tay che mặt, không nói gì. Cô co mình lại trên sofa, như một con tôm nhỏ mềm mại, dáng vẻ dỗi hờn càng khiến người ta thấy đáng yêu.
“Được rồi, được rồi, là lỗi của anh.” Lâm Dữ Kiêu bắt đầu dỗ dành “Anh vui lắm chứ, cuối cùng anh Phó cũng nở hoa.”
Trịnh Thư Hạ nghe giọng anh chọc ghẹo giống như đang nói chuyện với con nít, không nhịn được bật cười, giơ tay véo anh một cái.
Lâm Dữ Kiêu nghiêng người né tránh, hai người cùng nằm sát nhau trên ghế sofa, thân thể vô tình chạm nhau, hơi ấm truyền đến qua lớp vải mỏng.
Anh cúi đầu, môi nhẹ nhàng chạm lên bên cổ trắng ngần thoang thoảng mùi chanh của cô. Đã gần bốn tháng họ chưa gần gũi, cả hai đều có chút mong mỏi.
Nụ hôn không đủ giải tỏa, đầu lưỡi anh nhẹ nhàng chạm vào, rồi lại khẽ kéo ra cắn nhẹ, khiến cô không kìm được bật ra tiếng rên khe khẽ.
Giọng cô lúc này khác hẳn bình thường, mềm mại, đầy mê hoặc khiến người nghe chỉ muốn lún sâu hơn nữa.
Bàn tay dài và ấm của anh ôm lấy eo cô, không kìm được mà siết nhẹ vài cái. Cô cảm thấy mình càng lúc càng nóng, chỉ muốn chiếc váy dây trên người lập tức biến mất. Cô rên khẽ một tiếng đầy tủi thân.
“Anh Kiêu …” Cô mở mắt, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe trước mặt, đưa tay đặt lên tay anh, rồi áp lên ngực mình, thì thầm “Anh… anh cứ làm đi, không sao đâu.”
Bác sĩ từng nói sau ba tháng là có thể sinh hoạt vợ chồng bình thường. Giờ họ đã qua năm tháng, chắc là… ổn rồi?
Từ sau khi kết hôn, Trịnh Thư Hạ luôn được anh chăm sóc kỹ lưỡng như nuôi trong mật ngọt. Thật ra mấy tháng nay cô cũng thấy trống trải, không phải không muốn, chỉ là ngại.
Nếu Lâm Dữ Kiêu không chủ động, cô cũng chẳng tiện mở lời. Giờ cuối cùng cũng được về nhà, thời cơ và hoàn cảnh đều thuận lợi, có lẽ… nên để xảy ra một chút gì đó?
“Không được.” Nhưng Lâm Dữ Kiêu vẫn còn giữ lý trí, giọng anh trầm thấp, khàn nhẹ “Trường hợp của chúng ta đặc biệt.”
Vì đề phòng rủi ro, anh không dám đùa với lửa. Dù chỉ có một phần trăm khả năng khiến cô phải chịu tổn thương, anh cũng không muốn đánh đổi.
Nói rồi, anh chỉ hôn cô sâu hơn, như để giải cơn khát, môi trượt xuống cằm xinh xắn, để lại một chuỗi dấu hôn mờ mờ trên làn da trắng mịn.
“Ưm…” Trịnh Thư Hạ rên nhẹ, đầy ấm ức, dùng nắm tay nhỏ đấm anh một cái “Vậy sao còn hôn em!”
Vốn dĩ đã khao khát, lại thêm ảnh hưởng của hormone thai kỳ, anh vừa chạm vào, cô đã khó lòng kiểm soát, rõ ràng ở bệnh viện anh cũng biết mà!
“Bé con, vội gì chứ.” Lâm Dữ Kiêu khẽ cười, tiếp tục hôn cô “Anh đâu có nói… không thể khiến em thoải mái.”
Nói rồi, cô nghe thấy tiếng “cách”chiếc nút váy dây của cô bị anh mở ra. Căn phòng giữ nhiệt, dù không mặc gì cũng không lạnh. Thân hình cô vẫn thon gọn, bụng bầu năm tháng chỉ hơi nhô lên một chút.
“Ừm.” Lâm Dữ Kiêu cười khẽ, tiếng cười vừa trêu ghẹo vừa dịu dàng, khiến tim cô đập lỡ nhịp. Cô nhìn lên trần nhà, trong lòng vừa lo vừa mong đợi, cho đến khi cảm nhận được một cơn kh*** c*m mãnh liệt bất ngờ ập đến.
Cảm giác ấm áp như dòng suối lan tỏa khắp cơ thể, má cô đỏ như táo chín.
“Không… được…” – Trịnh Thư Hạ nắm chặt lấy tóc anh, giọng mềm mại gần như khóc nấc “Em chịu không nổi nữa…”
Giọng Lâm Dữ Kiêu dịu dàng, hơi ngập ngừng: “Đừng sợ… Em làm được mà.”
Lần này, anh cố tình kéo dài mọi thứ, nhẫn nại, từ tốn chỉ để chiều theo cảm giác và nhu cầu của người đang mang thai.
Anh rất kiên nhẫn, tất cả đều là những gì anh học được trong cuốn Cẩm nang chăm sóc thai kỳ: phụ nữ mang thai rất nhạy cảm, là chồng thì phải quan tâm từng chút một.
“Hạ Hạ…” Anh khẽ cười, ghé bên tai cô hỏi “Còn nhớ lần em đút bánh kem cho anh ăn không?”
Mặt Trịnh Thư Hạ đỏ đến mức không thể đỏ hơn.
Cô không muốn nghe mấy lời trêu chọc như ác ma ấy nữa, nhưng trong đầu lại vô thức hiện lên cảnh tượng anh nói đến…
Bánh kem… bộ đồ y tá… Cuối cùng không rõ là ăn bánh hay là “ăn” cô. Bị gợi lại ký ức, thêm kh*** c*m liên tiếp kéo đến, Trịnh Thư Hạ cắn mu bàn tay bật khóc.
“Bé con…” Lâm Dữ Kiêu ghé sát tai cô cười “May mà sofa nhà mình là da, không đến mức bị em làm hỏng.”
“……”
“Nhưng có hỏng cũng không sao, mình lại mua cái mới là được.”
…
Sao lại có người xấu xa như vậy chứ! Trịnh Thư Hạ vừa nức nở vừa nhặt chiếc gối ôm đập vào anh một cái, rồi vùng dậy bước nhanh vào phòng tắm. Tối nay cô không thèm để ý đến anh nữa!
Hạ Cánh Bên Em - Ngọc Tự Nhân
Chương 71: Ngoại truyện 17 - Bảo bối, anh thích con gái?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương
