Hạ Cánh Bên Em - Ngọc Tự Nhân

Chương 72: Ngoại truyện 18 - Khi nuốt thuốc, “vô tình” môi cô ấy lướt qua đầu ngón tay của Phó Uẩn.



Lương Cốc Âm rất thích đàn ông cô ấy sống mũi đẹp, đó có thể xem là một sở thích nhỏ của cô ấy. Từ khi học cấp ba đã bắt đầu yêu đương, cô ấy luôn chọn người yêu dựa theo gu thẩm mỹ của mình.
Mà Phó Uẩn, chính là người có sống mũi đẹp nhất mà cô ấy từng gặp.
Sống mũi cao và thẳng, đường nét thanh tú, ngay cả khoảng cách từ gốc mũi đến chóp mũi cũng vừa vặn đến kinh ngạc, chỉ cần dài thêm một chút thì sẽ dư, ngắn hơn chút lại thấy không hài hòa.
Đúng là… tại sao người đàn ông này lại có thể đẹp trai đến thế chứ?
Lương Cốc Âm len lén nhìn gương mặt nghiêng mang vẻ cứng cỏi pha chút lạnh lùng của Phó Uẩn trên sân khấu, ánh mắt cô ấy lại chầm chậm trượt xuống cổ tay anh ấy, chỗ đang đeo chiếc đồng hồ, xương cổ tay rõ ràng, bàn tay thon dài…
Cô ấy cảm giác như cả người đang bay lên vậy. Đã lâu lắm rồi mới gặp lại cảm giác khiến tim mình rung động như thế, Lương Cốc Âm cảm thấy tâm trạng mình giống như đang lái xe địa hình lao vun vút trên đường núi, vừa sảng khoái, vừa hồi hộp không ngừng.
Cô ấy theo Trịnh Thư Hạ vào phòng nghỉ, chẳng vòng vo gì mà hỏi thẳng xin phương thức liên lạc của Phó Uẩn.
Nhưng cô ấy biết bạn thân hiển nhiên có chút khó xử, dù sao cũng là quân nhân, mà lại là quân nhân cấp cao, thông tin cá nhân đương nhiên không thể tùy tiện tiết lộ.
Lương Cốc Âm có chút tiếc nuối, nhưng cũng không ép buộc Trịnh Thư Hạ. Cô ấy chỉ nhờ bạn thân giúp mình một chuyện nhỏ, đóng vai trợ thủ, thuận nước đẩy thuyền.
Và rồi, cô ấy đã toại nguyện mà ngồi lên xe của Phó Uẩn. Lương Cốc Âm giả vờ say, đi giày cao gót lảo đảo, nhân lúc đêm khuya vắng người, cứ thế loạng choạng bước đi trên vỉa hè như đang đi trên dây, chờ người tới đỡ.
Quả nhiên, Phó Uẩn bước tới đỡ cô ấy, giọng trầm khẽ: “Chậm một chút.”
Ôi, giọng gì mà hay thế…
Lương Cốc Âm cảm nhận được những đầu ngón tay thon dài của anh ấy có lớp chai dày, lúc này đang đỡ lấy cánh tay mềm mại của cô ấy, ma sát nơi da thịt… càng khiến tim cô ấy đập rộn ràng.
“Cô say rồi.” Phó Uẩn khẽ khuyên: “Lên xe đi.”
Dù không phải là trục đường chính, nhưng cũng không yên tĩnh đến mức không có người qua lại, mà cô ấy cứ đi loạng choạng thế này… quá nguy hiểm.
“Ừm… được.” Lương Cốc Âm diễn rất đạt, phối hợp gật đầu, nhưng lại bất ngờ khụy người xuống, dáng vẻ mềm mại đáng thương: “Tôi… tôi choáng quá…” Vừa nói, cô ấy vừa nấc một tiếng rượu, nhập vai vô cùng xuất sắc.
Cô gái ngồi xổm dưới ánh đèn đường như chú mèo ướt, đôi chân trắng muốt dính bụi, tóc rối tung, khuôn mặt đỏ bừng, nhìn qua thực sự khiến người khác thấy thương.
Phó Uẩn do dự một chút rồi hỏi, có phần không chắc chắn: “Tôi bế cô lên xe được không? Tôi sẽ dùng cổ tay, sẽ không chạm vào người cô.”
Dù sao thì cô ấy mặc váy ngắn, nếu anh ấy bế sẽ hơi bất tiện nhưng trong tình cảnh này, cũng không có cách nào hay hơn.
Chỉ là, anh ấy cũng không biết Lương Cốc Âm có đang say thật hay không, liệu cô ấy nghe rõ lời anh ấy không.
Sau khi hỏi xong, Phó Uẩn nghiêm túc nhìn cô gái trước mặt, anh thấy gương mặt xinh đẹp rạng rỡ ấy bỗng nở nụ cười tươi, mắt cô cong thành hình trăng khuyết: “Được chứ…”
Lương Cốc Âm đưa tay ra với anh ấy, như một đứa trẻ đòi bế. Phó Uẩn khựng lại một chút, cảm thấy có hơi không quen.
Anh ấy cúi người xuống, chiếc áo sơ mi mỏng hiện rõ xương bướm gầy gò trên lưng, Lương Cốc Âm liếc qua, chỉ cảm thấy người đàn ông này trông mảnh mai nhưng lại rất có lực.
Anh ấy cố ý tránh chạm vào đùi Lương Cốc Âm, vòng tay qua đầu gối, không dùng đến cổ tay như đã nói, hoàn toàn bế cô ấy lên chỉ bằng cánh tay.
Thật là… nghiêm túc đến đáng kinh ngạc. Có tiện nghi trước mắt cũng không hề chiếm.
Người đàn ông lớn hơn cô ấy mười tuổi này, vì không muốn làm lỡ dở tuổi thanh xuân của bạn gái mà từng lựa chọn chia tay quả thực là mẫu người vừa lịch thiệp, vừa có trách nhiệm.
Phó Uẩn cảm thấy Lương Cốc Âm say không nhẹ. Anh ấy suy nghĩ một lúc, rồi ngồi vào ghế sau cùng cô ấy, cài dây an toàn cho Lương Cốc Âm trước khi lên tiếng hỏi địa chỉ nhà. Nhưng thay vì hỏi ngay, anh ấy lại bảo tài xế lái xe thuê đưa đến cửa hàng tiện lợi gần đó.
Sau khi dừng xe, Phó Uẩn xuống mua thuốc giải rượu và nước, rồi quay lại gọi cô gái đang “mơ màng” dựa vào cửa kính xe: “Uống thuốc đi.”
Lương Cốc Âm đang nhập vai, tất nhiên ngoan ngoãn uống thuốc. Đôi môi đỏ khẽ hé, khi nuốt thuốc, “vô tình” môi cô ấy lướt qua đầu ngón tay anh ấy.
Người đàn ông khựng lại, vội vàng rụt tay về rồi đưa nước cho cô ấy. Lương Cốc Âm nhận ra hành động kín đáo ấy, khóe môi khẽ cong lên, cô ấy kìm lại nụ cười.
“Thuốc này tác dụng khá nhanh.” Vài phút sau, Phó Uẩn hỏi: “Cô còn nhớ nhà ở đâu không?”
“Ừm…” Lương Cốc Âm rất hiểu đạo lý “biết dừng đúng lúc”, biết không thể diễn quá lố, lúc này mới lờ đờ đọc ra một địa chỉ.
Lương Cốc Âm có nhiều căn nhà, và giờ cô ấy tình chọn cái ở xa nhất. Từ đây đến đó mất khoảng một tiếng rưỡi, đủ để cô ấy tranh thủ tìm hiểu thêm về người đàn ông trước mắt.
Phó Uẩn cũng không nói gì, vẻ mặt chẳng đổi, chỉ bình tĩnh báo địa chỉ cho tài xế. Trên đường đi rất yên tĩnh, mãi đến khi thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, Lương Cốc Âm mới hơi tỉnh táo lại, ngồi thẳng người dậy, rời khỏi cửa sổ nơi cô ấy vẫn tựa nãy giờ.
“Cảm ơn anh nhé.” Giọng cô ấy mềm mại, rất lễ phép: “Tôi say quá, hôm nay làm phiền anh rồi.”
Anh ấy gật đầu, khách sáo: “Không có gì, chuyện nhỏ thôi.”
Chuyện nhỏ sao? Giữa những mối quan hệ rắc rối như này mà coi là “chuyện nhỏ”?
Lương Cốc Âm mỉm cười, nhìn bóng anh qua cửa kính, cảm thán: “Bộ mấy anh lính tráng ai cũng như vậy sao?”
“Như vậy là sao?” Phó Uẩn hơi ngẩn ra, không hiểu ý cô ấy.
“Ngồi trên xe cũng phải thẳng lưng như thế.” Lương Cốc Âm vừa nói vừa bật cười: “Hay là… trên người tôi có gai, nên anh mới phải ngồi cách xa thế này?”
Ghế sau xe cũng không rộng lắm, vậy mà anh ấy vừa cách xa cô ấy, lại còn ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh. Đúng là nghiêm túc đến buồn cười.
Mà những người càng nghiêm túc như vậy lại càng khiến người ta muốn trêu chọc. Cô ấy rất muốn bóc lớp vẻ ngoài chỉnh tề đó ra xem thử bên trong cô ấy phải cũng thú vị như cô ấy tưởng…
Phó Uẩn nhìn cô ấy, khẽ nheo mắt. Dáng ngồi thoải mái như “không xương” của Lương Cốc Âm trái ngược hoàn toàn với anh ấy. Không chỉ tư thế, mà cả phong thái.
Anh ấy ăn mặc chỉnh tề, ngồi ngay ngắn như quân nhân. Còn cô ấy thì… chẳng hề lo lắng chuyện váy vóc, rất tự nhiên. Giờ anh ấy mới nhận ra cô gái này không hề “ngoan ngoãn” như vừa nãy thể hiện.
Anh ấy nghĩ một lúc, rồi bình thản nói: “Thói quen thôi.”
Đứng như cây tùng, ngồi như cái chuông đã thành phản xạ ăn sâu trong máu.
“Xin lỗi nhé, tôi chỉ tiện miệng nói thôi…” Lương Cốc Âm dịu giọng nhận lỗi: “Anh không giận chứ?”
Phó Uẩn hơi khựng lại, lắc đầu: “Không.”
Cô ấy nghĩ bụng, trông anh ấy cũng không đến mức nghiêm túc quá đâu mà…
“Tôi uống rượu vào, lại nghĩ đến mấy chuyện không vui.” Lương Cốc Âm nhìn ra ngoài cửa sổ, đến khi hốc mắt ươn ướt mới quay đầu lại, những giọt nước mắt lấp lánh rơi xuống má như ngọc trai lăn rơi: “Hôm nay Hạ Hạ kết hôn, tôi thật sự rất vui cho cô ấy.”
“Nhưng… thời gian trước tôi vừa thất tình…” Nói đến đây, như thể bị rượu xúc tác, cô ấy bỗng khóc nức nở hơn.
“Cái này…” Phó Uẩn rất ít tiếp xúc với phụ nữ, lại càng hiếm gặp cảnh một cô gái trẻ cứ thế khóc không ngừng bên cạnh mình cần được dỗ dành.
Chỉ trong khoảnh khắc, anh ấy đã bối rối luống cuống. Phó Uẩn vội vàng lục tìm khăn giấy trong xe, rút ra mấy tờ đưa cho cô ấy: “Đừng khóc, thất tình không phải chuyện gì quá lớn… cô rồi sẽ gặp được người tốt hơn.”
Anh ấy chưa từng trải qua cảnh này, nên tất cả lời an ủi đều là lời nói theo bản năng. Lương Cốc Âm lặng lẽ lắng nghe, khẽ lặp lại: “Thật sự sẽ có người tốt hơn sao?”
“Sẽ có.” Phó Uẩn nghiêm túc: “Thời gian sẽ làm mọi thứ phai nhạt. Dần dần, cô sẽ nhận ra người yêu cũ của cô … cũng không tốt đến mức đó.”
“Nhưng tại sao…” Đôi mắt ngấn lệ của Lương Cốc Âm nhìn anh, vừa ướt vừa long lanh “Tại sao tôi vẫn rất nhớ anh ấy?”
“Có thể là vì hôm nay cô tham dự đám cưới, lại làm phù dâu, suốt cả ngày đều chìm trong không khí hôn lễ.” Phó Uẩn ngập ngừng, rồi chọn cách giải thích có vẻ hợp lý nhất: “Có lẽ là vì… cô từng mơ đến đám cưới, nên gặp cảnh mà sinh tình.”
Lương Cốc Âm nghe anh ấy nói, trong lòng khẽ thở dài. Đúng là người tốt thật thà, cô ấy nói gì là tin nấy, một câu cũng không nghi ngờ.
Nhưng… chính là điều cô ấy muốn. Vì mục đích, xấu một chút thì sao chứ? Cô ấy chẳng hề để tâm.
Nhìn Phó Uẩn nghiêm túc an ủi mình, Lương Cốc Âm càng cảm thấy đắc ý vì lời nói dối vừa rồi. Cô ấy làm gì có mối tình nào đau khổ. Độc thân hơn hai năm rồi, mặt mũi bạn trai cũ thế nào còn sắp quên sạch… còn chuyện đó, là do cô ấy cố tình dựng lên.
Muốn theo đuổi một người đàn ông cứng nhắc và nhạy bén như Phó Uẩn, không thể dùng cách thông thường, phải uyển chuyển, linh hoạt hơn.
Nếu để anh ấy biết được những toan tính không mấy sáng sủa trong lòng cô ấy, chỉ cần dùng đầu ngón chân cũng đoán được anh ấy nhất định sẽ trốn mất không còn bóng dáng.
Vậy nên, cô ấy phải dựng lên một “mối tình đơn phương không thành”, khắc sâu trong lòng mình, khiến Phó Uẩn tin tưởng không chút nghi ngờ.
Như thế, cô ấy mới có thể quang minh chính đại lấy cớ đến gần anh ấy, không khiến anh ấy cảnh giác, nghi ngờ, từng bước từng bước như đun nước nấu ếch.
Đợi đến khi anh ấy quen với sự hiện diện của cô ấy, đến mức không thể thiếu cô ấy nữa… thì ai còn quan tâm đến một lời nói dối từng có chứ?
Lương Cốc Âm rất hài lòng với kế hoạch này, khóe môi khẽ cong lên nở nụ cười.
Trong ánh đèn lờ mờ, cô ấy nhìn Phó Uẩn bằng ánh mắt mơ màng buồn bã, dáng vẻ yếu đuối: “Cảm ơn anh vì khăn giấy… Đội trưởng Phó, anh tốt thật đấy.”
—-
Phó Uẩn về tới ký túc xá của Phi đội Chiến Đấu J-1 đã gần một giờ sáng. Chuyến đưa Lương Cốc Âm về chiếm gần ba tiếng đồng hồ.
Nhưng điều kỳ lạ là, với một người không giỏi giao tiếp với người lạ như anh ấy, suốt khoảng thời gian vừa rồi… lại không hề cảm thấy khó chịu trừ lúc cô ấy khóc.
Có lẽ là vì cô gái ấy có khả năng giao tiếp tốt, khiến người khác cảm thấy dễ chịu. Anh ấy tháo đồng hồ, vào phòng tắm tắm rửa, lên giường mới cầm điện thoại lướt qua một lượt, hàng đống tin nhắn chưa đọc.
Cả ngày gần như không động tới điện thoại, nên giờ có cả đống tin nhắn và cuộc gọi nhỡ cũng chẳng có gì lạ.
Tin nhắn từ mẹ anh ấy – Tiêu Mi có hơn chục cái, toàn là hình ảnh các cô gái đủ kiểu… khiến Phó Uẩn khẽ nhíu mày.
Không cần nghe mấy đoạn ghi âm phía dưới cũng biết lại là chuyện giục đi xem mặt.
Phó Uẩn, một người có nhà cô ấy xe, công việc và ngoại hình đều thuộc hàng xuất sắc, mà 35 tuổi vẫn độc thân, từ lâu đã là “nỗi đau” của cả nhà.
Bố mẹ Phó Uẩn liên tục kiếm cớ giục anh ấy yêu đương, tìm người, mai mối… đến mức anh ấy phát chán. Vì vậy, căn hộ trong nội thành anh ấy cũng không thèm ở, dọn thẳng vào ký túc xá của đội.
Ít nhất ở đây là địa bàn của Phi đội J-1, nơi không ai có thể can thiệp hay làm phiền anh ấy được.
—–
Hôm sau, vẫn là huấn luyện thường lệ. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ buổi sáng, Phó đội trưởng Dung Kính hớt hải chạy tới: “Đội trưởng! Có người tìm anh!”
Cậu ta trông có vẻ rất phấn khích, khiến Phó Uẩn thấy khó hiểu: “Có người tìm tôi mà cậu làm gì kích động thế?” Anh ấy tiện miệng hỏi: “Ai vậy?”
“Đội trưởng, tìm anh đấy, sao tôi biết là ai?” Dung Kính nói, ánh mắt đảo một vòng xung quanh rồi nháy mắt ra vẻ bí ẩn: “Nhưng tôi thấy là một cô gái, xinh lắm.”
“Cô gái?” Phó Uẩn khựng lại: “Chắc chắn là tìm tôi sao?”
“Chắc chắn rồi! Cô ấy nói giọng chuẩn không cần chỉnh, hỏi rõ ràng ‘đội trưởng đội hai Phó Uẩn’ kia mà!”
Dung Kính tặc lưỡi cảm thán: “Ngay cả chức vụ của anh cũng biết rõ đấy.”
“Đội trưởng, thành thật khai đi, có phải lén yêu đương rồi không? Chị dâu xinh thế cơ mà…”
“Đừng nói bậy.” Phó Uẩn cau mày, suy nghĩ rồi dặn: “Tôi ra đó xem, cậu giúp tôi lấy phần cơm trưa.”
Mấy năm nay cũng từng có cô gái đến đội tìm Phó Uẩn, kể cả mẹ anh ấy cũng biết nơi này không phải muốn vào là vào được, nên… là ai chứ?
Còn gọi đích danh tên anh?
Phó Uẩn vừa đi từ khu nhà ăn ra vừa suy nghĩ, mãi đến khi nhìn thấy Lương Cốc Âm đang ngồi chờ trong phòng tiếp tân, anh ấy càng thêm cảm thấy khó hiểu.
Cô ấy mặc một bộ váy ngắn màu xanh đậu non, làn da trắng ngần lộ ra dưới đầu gối, chân mang đôi giày cao gót đế đỏ, trông dịu dàng tinh tế nhưng hoàn toàn lạc lõng giữa không khí cứng nhắc của Phi đội J-1.
Lương Cốc Âm nhìn thấy anh ấy, liền mỉm cười đứng dậy: “Đội trưởng Phó.”
Phó Uẩn gật đầu: “Tìm tôi sao?”
“Vâng.” Ánh mắt Lương Cốc Âm dường như vô tình liếc về phía mấy lính gác trong phòng tiếp tân đang lén lút hóng chuyện, cô ấy hạ giọng nói: “Có thể nói riêng mấy câu không?”
“Được.” Phó Uẩn chỉ ra ngoài cửa: “Ra xe đi?”
Phi đội Chiến Đấu J-1 nằm ở vùng ngoại thành, khu vực rộng lớn, trang bị đầy đủ mọi tiện ích, người trong đội gần như chẳng cần ra ngoài, xung quanh cũng chẳng có bao nhiêu nhà hàng.
Chỉ có vài quán cơm bình dân lèo tèo, mà với cách ăn mặc của Lương Cốc Âm hôm nay thì rõ ràng không phù hợp với những nơi như vậy. Nghĩ đi nghĩ lại, đưa cô ấy ra xe vẫn hơn.
Lần này Phó Uẩn ngồi ghế lái, Lương Cốc Âm ngồi ghế phụ, không giống lần trước cùng ngồi ghế sau, bầu không khí trong xe giờ rất nghiêm túc, quang minh chính đại.
Phó Uẩn cũng thấy thoải mái hơn trong tình huống thế này, liền đi thẳng vào vấn đề: “Tìm tôi có chuyện gì?”
“Là… vì tối qua ấy mà… Tôi say quá, sáng dậy chỉ nhớ được một vài đoạn rời rạc. Tôi… tôi có khóc không?”
Lương Cốc Âm nói ngập ngừng, như thể rất bối rối và xấu hổ về chuyện đó, hàng răng trắng như ngọc khẽ cắn vào môi dưới mềm mại: “Thật sự đã làm phiền anh rồi…”
Phó Uẩn không hiểu nổi, chuyện nhỏ như vậy mà cũng phải chạy tới tận đây xin lỗi? Anh ấy thoáng thấy cô ấy gái này thật… da mặt mỏng quá.
“Không có gì đâu.”
Anh ấy mặc chiếc áo phông màu xanh đậm, đầu cắt ngắn kiểu lính Mỹ, giọt mồ hôi trên trán đã khô vì gió, tay đặt hờ lên vô lăng, cánh tay rắn chắc ngăm ngăm, mạch máu rõ ràng dưới làn da.
Lương Cốc Âm nhìn đến thất thần, một lúc sau mới hoàn hồn lại, giọng nhẹ như gió thoảng: “Gây phiền phức cho anh nhiều vậy, để tôi mời anh một bữa nhé?”
Phiền phức gì chứ? Phó Uẩn không nghĩ vậy. Chỉ là tiện đường đưa cô ấy về nhà thôi, đâu đến mức cô ấy phải đích thân tới tận đây cảm ơn rồi lại mời ăn cơm?
Nhưng nhớ đến dáng vẻ cô gái tối qua ngồi trong xe khóc nức nở đến mức thở không ra hơi, giờ lại nhìn anh ấy với đôi mắt đầy mong chờ… thì lời từ chối bỗng nhiên khó nói ra miệng.
Cuối cùng, Phó Uẩn gật đầu: “Cũng được. Nhưng phải đợi đến tối, chiều tôi còn huấn luyện.”
Kế hoạch huấn luyện là do chính anh ấy đề ra, làm đội trưởng tất nhiên không thể không giám sát.
“Không sao.” Lương Cốc Âm chớp chớp mắt, ngoan ngoãn nói: “Tôi đợi được.”
Phó Uẩn gõ nhẹ ngón tay lên vô lăng: “Cô định đợi ở đâu?”
Mấy cây số quanh đây không có chỗ nghỉ nào giống quán cà phê, cô gái này ăn mặc trang nhã, trông mảnh mai yếu ớt thế kia, thì có thể đợi ở đâu?
“Hay là…” Lương Cốc Âm đảo mắt, rồi nghiêng đầu lễ phép hỏi: “Cho tôi ngồi tạm trong xe anh một lúc được không?”
Phó Uẩn bật cười, nếu thật sự để cô ấy ngồi trong cái xe chật hẹp này chờ vài tiếng đồng hồ, vậy thì đúng là quá vô tình rồi.
Nghĩ ngợi một chút, anh hỏi: “Có mang theo chứng minh thư không?”
“Có.” Lương Cốc Âm hơi ngẩn ra: “Hỏi cái này… làm gì vậy?”
Dù cô ấy chủ động tiếp cận đủ đường, nhưng vẫn không thể không có lúc tò mò. Phó Uẩn hất cằm chỉ về phía phòng trực “Muốn vào đội tôi thì phải đăng ký chứng minh thư.”
Lương Cốc Âm khựng lại một chút.
“Ngồi trong xe chờ không tiện đâu.” Anh nói tiếp: “Cô vào ký túc xá tôi đi.”
Nếu Trịnh Thư Hạ không xin nghỉ cưới và đang ở trong đội, thì anh đã cho Lương Cốc Âm tới chỗ cô. Nhưng hiện giờ không còn cách nào khác.
May mà anh ấy là đội trưởng nên có phòng riêng, lại được dọn dẹp sạch sẽ, không lo cô ấy ở không quen.
“Thật… thật sao?”
Lần này Lương Cốc Âm thật sự bất ngờ, không phải giả vờ. Gương mặt nhỏ nhắn rạng rỡ, đôi mắt long lanh ánh sáng: “Đến ký túc xá anh… sẽ không làm phiền anh chứ?”
“Không đâu.” Phó Uẩn đưa tay ra: “Chứng minh thư.”
Lương Cốc Âm không do dự, lập tức lấy thẻ căn cước từ túi xách đặt vào lòng bàn tay anh ấy, bàn tay anh ấy dài và thon thả.
Cô ấy chẳng có gì phải lo. Dù gì thì… ảnh thẻ của cô ấy cũng đẹp đến mức “có thể cứu mạng” rồi.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...