Cuối cùng, Phó Uẩn vẫn không ép Lương Cốc Âm đến gặp bố mẹ anh ấy.
Đêm Giao thừa, hai người ngầm hiểu nhau mà không ai chủ động liên lạc. Mãi đến mùng Một, anh ấy mới lái xe quay về Hoa Đình Uyển. Không phải vì lý do gì đặc biệt, chỉ là vì anh ấy nhớ Lương Cốc Âm từng nói, Tết năm nào cô ấy cũng không về nhà, luôn một mình đón Giao thừa.
Cô ấy không nói lý do, và Phó Uẩn cũng sẽ không hỏi. Tôn trọng đời tư của người khác là nguyên tắc mà Phó Uẩn luôn giữ vững trong cách đối nhân xử thế của mình.
Anh ấy quay về, chỉ đơn giản là muốn ở bên Lương Cốc Âm. Anh ấy ấn chuông cửa hồi lâu mới có người ra mở. Cô gái rõ ràng vừa bị đánh thức bởi tiếng chuông, mái tóc rối bời, ánh mắt mơ màng chưa tỉnh hẳn… Mãi đến khi thấy rõ là Phó Uẩn, đôi mắt ấy mới dần mở to.
Lương Cốc Âm ngạc nhiên pha lẫn vui mừng: “Sao anh lại đến?” Phó Uẩn giơ hộp cơm trong tay lên: “Mang bánh chẻo đến cho em.”
Tết ăn bánh chẻo là truyền thống mà anh ấy biết, cô gái này chắc chắn không động tay vào bếp trong ngày lễ. Lương Cốc Âm bật cười khúc khích, quay người chạy vào nhà tắm rửa mặt. Trông cô ấy lúc này hoàn toàn khác vẻ ngái ngủ ban nãy, ngay cả bóng lưng cũng tràn đầy sức sống.
Phó Uẩn cũng mỉm cười theo, bước vào bếp nhà cô ấy một cách thành thạo. Anh ấy tráng sạch một chiếc đĩa, gắp bánh chẻo ra bày gọn gàng, rồi từ tủ lạnh lấy ra một gói dưa chua, rót vào bát.
Thậm chí, anh ấy còn pha sẵn nước chấm đúng khẩu vị Lương Cốc Âm thích, sau ngần ấy ngày sống cùng nhau, khẩu vị của cô ấy, Phó Uẩn đã thuộc nằm lòng.
“Ô, nhân tam tiên*!” Lương Cốc Âm vừa bước ra đã không kìm được, vội ăn thử một chiếc, mắt híp lại đầy thỏa mãn “Em thích vị này nhất!”
(*tam tiên là nhân thịt, trứng và tôm, một loại nhân truyền thống của bánh chẻo.)
Bánh chẻo vẫn còn nóng hổi, tay nghề anh ấy vẫn xuất sắc như thường lệ. Phó Uẩn nhìn cô ấy cười tít mắt, cũng khẽ cong môi.
Lương Cốc Âm thấy anh ấy cười, trong lòng như bị gãi nhẹ, mặt đỏ ửng, chủ động đề nghị: “Hay… mình cùng ăn đi?”
“Anh ăn rồi.”
“Ồ,” cô ấy có vẻ không hài lòng với câu trả lời ấy, lại hỏi: “Vậy… mình uống bia nha?”
Phó Uẩn nhướng nhẹ mày, không từ chối lời mời này. Tửu lượng Lương Cốc Âm thì yếu, mới uống hai lon bia đã hơi ngà ngà say, bắt đầu ồn ào đòi “chuốc say” anh ấy.
Nhưng Phó Uẩn là kiểu người uống trăm ly không ngã, dù có mười cô Lương Cốc Âm cũng chẳng chuốc nổi anh ấy một giọt.
Phó Uẩn khẽ thở dài, đỡ cô ấy vào nhà tắm rửa mặt, anh ấy biết, cô gái này cực kỳ yêu sạch sẽ, ăn xong nhất định sẽ đánh răng.
Lợi dụng chút men say, Lương Cốc Âm bắt đầu nhõng nhẽo, bám lấy anh ấy, cười ranh mãnh: “Anh đánh răng giùm em đi~”
Ánh mắt Phó Uẩn thoáng trầm xuống, ôm Lương Cốc Âm ngồi lên bồn rửa mặt, cẩn thận đánh răng cho cô ấy.
Trong những chuyện thế này, Phó Uẩn luôn chiều cô ấy vô điều kiện. Trong suốt khoảng thời gian yêu nhau, Lương Cốc Âm có thể cảm nhận rõ ràng, mình dường như được anh ấy nuông chiều đến tận mây xanh.
Mắt cô ấy bắt đầu thấy hơi cay, được ở bên một người như vậy… thật sự là một điều rất rất tốt. Dù có được tự do, thì tương lai… vẫn sẽ luôn nhớ đến đoạn thanh xuân dịu dàng này.
“Anh Phó…” Lương Cốc Âm gạt hết những suy nghĩ ủy mị trong đầu sang một bên, giọng trở nên mềm mại nũng nịu, tay cô ấy đặt tay Phó Uẩn lên vùng xương quai xanh của mình “Đánh răng xong rồi… ừm, anh dùng cái này thử xem có được không?”
Hai người quấn lấy nhau, động ý rõ ràng đến mức không cần nói thêm lời nào. Yết hầu Phó Uẩn khẽ chuyển động, nhưng giây sau anh ấy lại cứng rắn gạt món đồ ấy sang một bên.
“Không dùng.” Anh ấy cúi đầu ngậm lấy cô ấy, giọng nói trầm thấp mơ hồ “Không dùng mấy thứ đó.”
Với Lương Cốc Âm, chỉ có anh ấy đích thân đến mới được. Cô nhóc này vừa mỏng manh vừa khó chiều, không phải người khác có thể ứng phó nổi, nếu không là anh ấy, lát nữa thể nào cũng mè nheo cho mà xem.
Phó Uẩn cúi mình, nhường nhịn hết mức khiến Lương Cốc Âm thấy lòng mềm nhũn, cô ấy ôm đầu Phó Uẩn, vừa lười biếng r*n r* vừa thấy trong lòng được v**t v* vỗ về.
Lương Cốc Âm nghĩ thầm, lần này Phó Uẩn dữ dằn thật. Có lẽ vì cũng đã một thời gian hai người không gần gũi… Cái gọi là “tiểu biệt thắng tân hôn*” chính là như vậy.
*Tiểu biệt thắng tân hôn là khi những người yêu nhau phải xa cách trong thời gian ngắn thì khi gặp lại sẽ ân ái, mặn nồng hơn cảm xúc trong đêm tân hôn.
Về phương diện này, cô ấy luôn thoải mái tận hưởng, không bao giờ uất ức hay gò bó bản thân. Phó Uẩn lần này hoàn toàn không hề nương tay, từng nhịp đều mạnh mẽ rõ ràng.
Thậm chí anh ấy còn cố tình bế Lương Cốc Âm từ sofa về phòng ngủ, bước chân nặng nề như muốn trêu chọc cô ấy. Điều đó khiến mũi chân Lương Cốc Âm căng cứng, suýt nữa thì hoa mắt chóng mặt, thốt không nên lời.
“Dữ quá nha…” Sau một lần kiệt sức ngất đi, lúc tỉnh lại, tinh thần cô ấy lại khá hơn hẳn.
Lương Cốc Âm chạm vào khóe môi bị anh ấy cắn đến đỏ ửng, lẩm bẩm: “Anh Phó à, anh ‘khai trai’ xong mà nhịn kém dữ vậy sao?”
Chỉ mới hơn một tuần không làm, mà Phó Uẩn như thể muốn “ăn sống nuốt tươi” cô ấy vậy.
Phó Uẩn cúi xuống hôn lên môi cô ấy, thẳng thắn thừa nhận: “Anh nhớ em.”
Nếu là trước đây, Lương Cốc Âm nhất định sẽ trêu chọc lại, chiếm thế chủ động. Nhưng hiện tại trong lòng cô ấy đã có tính toán, có dự định riêng, nên khi nghe anh ấy dịu dàng nói ra mấy lời ấy, tim Lương Cốc Âm chợt nghẹn lại, chua xót và nhức nhối.
Cô gái ấy không nói gì. Một lúc sau, dường như Phó Uẩn cũng nhận ra điều gì đó.
“Ngủ đi.” Anh ấy ôm lấy Lương Cốc Âm như muốn tránh né, giọng trầm khàn, mang theo chút bất lực: “Chúc mừng năm mới.”
“Ừm… Năm mới…”
Cô ấy thật sự muốn chúc Phó Uẩn năm mới vui vẻ, nhưng nghĩ đến điều mình sắp nói, sắp làm, những điều tuyệt đối sẽ không khiến anh ấy vui thì lời chúc ấy bỗng trở nên sáo rỗng, gượng gạo.
Có lẽ… dù là một cái Tết đẹp, cũng không thể giải quyết được mọi chuyện chỉ bằng mấy chữ “năm mới mà”.
——
Lương Cốc Âm nghe theo tiếng gọi con tim, sau kỳ nghỉ Tết, cô chia tay vào mùng Tám tháng Giêng âm lịch.
Mùng tám Tết cũng là ngày Phó Uẩn trở lại công ty đi làm. Thời gian vừa qua, Lương Cốc Âm suốt ngày quấn quýt bên anh ấy, không biết tiết chế, đến mức eo như sắp gãy, toàn thân chi chít dấu môi dịu dàng.
Phó Uẩn vừa rời đi, cô ấy mới thở dài, mấy ngày qua thiếu ngủ trầm trọng. Mở cửa ra, cô ấy bất ngờ thấy một người phụ nữ trung niên đứng trước cửa, đang bấm chuông.
Cả hai người đều ngẩn người một lúc. Người phụ nữ trung niên này có đôi lông mày rất giống Phó Uẩn, danh phận rõ ràng không cần nói thêm.
Lương Cốc Âm tỉnh lại, bình tĩnh mỉm cười chào: “Dì ạ, chào dì.”
Giọng cô ấy nhẹ nhàng đôn hậu, giả vờ là người trẻ tuổi lễ phép, nhưng trong lòng lại gào thét điên cuồng, cô ấy định chia tay rồi mà sao còn phải gặp chuyện khó xử thế này chứ!
“À, cô chính là bạn gái Phó Uẩn phải không?” Mẹ Phó mỉm cười, ánh mắt sáng ngời: “Gần đây nó chẳng về nhà, tôi đến thăm thử, không làm phiền hai đứa chứ?”
Bà là một quý bà đích thực, khách khí và chỉn chu. Hơn nữa, bà rất mong con trai sớm tìm được một nửa, thành gia lập thất, làm người mẹ chồng tốt.
Dù trên cổ cô ấy còn đang có vết hôn rõ mồn một, Lương Cốc Âm vẫn giữ thái độ rất đúng mực, không hề tỏ ra ngượng ngùng.
Cô ấy hít một hơi, thật sự thấy bản thân chẳng còn ai để dựa vào. Mong đợi, hứa hẹn, sự ổn định, hôn nhân nhưng vẫn cứ ôm ấp hơi ấm của Phó Uẩn.
Cô ấy đang làm gì vậy? Con người có thể ích kỷ đến thế sao? Nhìn thấy mẹ Phó với ánh mắt trông chờ, như giọt nước tràn ly khiến Lương Cốc Âm chùng bước.
Ít nhất cô ấy có thể là người tự mình khinh bỉ chính mình.
Vừa gắng gượng tỉnh táo trở về nhà, Lương Cốc Âm gọi điện cho Phó Uẩn, thẳng thắn không vòng vo: “Phó Uẩn, chúng ta chia tay đi.”
Cô ấy không muốn làm Phó Uẩn và gia đình anh ấy thêm vướng bận.
Phó Uẩn lập tức chạy về Hoa Đình Uyển, trong đôi mắt lạnh lùng có thể thấy một cơn giông bão sắp bùng phát.
Anh ấy lạnh lùng hỏi: “Tại sao lại chia tay?”
“… Sao anh còn phải hỏi?” Lương Cốc Âm nhắm mắt lại, gượng cười: “Em không có ý định kết hôn.”
Anh ấy ngừng một chút, mới đáp: “Anh không định nhanh chóng như vậy…”
“Phó Uẩn, cả đời này em đều không có ý định kết hôn.” Cô ấy ngắt lời Phó Uẩn, nói rất nhanh: “Em không tin vào gia đình và hôn nhân, không tin vào sự ràng buộc của pháp luật và đạo đức, anh có thể chấp nhận không?”
Mặt anh ấy đổi nhiều sắc thái, một lúc lâu mới nói: “Vậy em không thể cưới anh sao?”
“Xin lỗi…” Lương Cốc Âm trắng bệch, cắn môi nói nhỏ, ngượng ngùng: “Anh vẫn chưa đủ để em thay đổi ý định.”
Có thể trong tương lai cô ấy sẽ thay đổi, nhưng lúc này, anh ấy vẫn chưa đủ quan trọng.
Phó Uẩn hiểu ý cô ấy, nét mặt ngơ ngác dần dần trở nên lãnh đạm, rồi chuyển sang nụ cười lạnh lùng đầy kiểm soát.
“Nếu vậy,…” Anh ấy bước đến trước mặt Lương Cốc Âm đang ngồi trên sofa, nhìn xuống cô ấy với ánh mắt cao ngạo: “Lúc đầu, tại sao em lại làm quen anh?”
Đây là lần lạnh lùng nhất từ trước đến giờ mà Lương Cốc Âm từng thấy ở anh ấy, xung quanh như bị đóng băng, thời gian như ngừng trôi.
Môi cô ấy run run: “Em…”
Vừa định nói ra, cô ấy phát hiện mình không còn lời nào để thốt, bởi vì lúc đó cô ấy thật sự không còn liêm sỉ.
Dù biết Phó Uẩn tính cách thế nào, dù nhiều người đã cảnh báo cô ấy, cô ấy vẫn vì d*c v*ng cá nhân mà theo đuổi Phó Uẩn, thậm chí sẵn sàng thay đổi bản thân.
Lương Cốc Âm nhắm mắt lại, chỉ nói được một tiếng: “Xin lỗi.”
“Nghe rõ chưa, Lương Cốc Âm,” Phó Vân dừng lại một chút, lạnh lùng nói: “Nếu em thật sự muốn chia tay, thì đây sẽ là lần cuối chúng ta gặp mặt.”
“Từ nay về sau, không còn bất kỳ sự ràng buộc nào.”
Không bên nhau nữa, một đường cắt đứt, không còn liên lạc, không còn gì. Lương Cốc Âm biết, mình đã làm tổn thương anh ấy rất sâu.
Cô ấy nội tâm dằn vặt, đấu tranh dữ dội, nhưng giọng nói run run vẫn thốt ra phần tối tăm nhất trong lòng: “Xin lỗi… em không muốn chịu trách nhiệm với bất kỳ ai, cũng không muốn bị bất kỳ mối quan hệ nào trói buộc, nên… em chọn chia tay.”
Phó Uẩn đứng đó, sắc mặt dường như ngưng đọng trong vài giây.
“Hừ,” anh ấy khinh bỉ cười, “Em cũng chẳng tệ, ít ra còn có trách nhiệm với chính mình.”
Nói xong, anh ấy không một lời trì hoãn, quay người bước đi. Đó là lần cuối cùng anh ấy có thể níu giữ, bởi anh ấy muốn giữ lấy người, nhưng có những thứ, dù muốn cũng không thể.
Lương Cốc Âm lặng lẽ nhìn bóng lưng cao gầy của anh ấy khuất dần, lòng biết đây có thể là lần cuối họ gặp nhau. Cô ấy cố gắng đứng lên chạy theo vài bước, rồi lại nhớ ra điều gì đó, ép bản thân dừng lại. Không biết từ khi nào, nước mắt đã lặng lẽ tràn đầy khóe mắt.
——-
“Âm Âm, uống bia thì cũng chẳng hơn tớ là bao, đừng có mà hẹn hò ở quán bar nữa.” Trịnh Thư Hạ cắt ngang ý định đặt bàn cho quán bar của cô ấy, thở dài: “Đã chia tay mà cậu còn vui vẻ thế, sao lại muốn chia tay?”
“Giờ thì đúng là rất đau khổ, tớ không phủ nhận.” Lương Cốc Âm ngồi xếp bằng trước thảm phòng khách, gục đầu lên bàn trà nghịch chiếc đồng hồ cát trang trí, giọng cố chấp: “Nhưng chỉ có hiện tại là như vậy thôi, trước kia tớ có không ít bạn trai, rồi cũng quên hết cả thôi.”
“Nhưng nếu thật sự kết hôn rồi, ngày vui vẫn đang đợi phía trước đó.”
Bố mẹ cô ấy từng rất ‘mặn nồng’, vậy mà cuối cùng lại thành ra thế, hôn nhân thật sự rất xấu xí. Kinh nghiệm cũ cứ nằm đó, làm sao Lương Cốc Âm dám tin vào sự may rủi?
Cô ấy chẳng tin ai, chỉ tin bản thân.
“Cậu chỉ vì ví dụ của cô chú mà phủ nhận hết thảy hôn nhân sao?” Trịnh Thư Hạ nhăn mặt, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Nhiều cặp từ thuở học trò đến bạc đầu vẫn rất hạnh phúc, không phải lâu ngày sẽ nhàm chán đâu…”
“Thôi đi, cưng à.” Lương Cốc Âm ngắt lời, ánh mắt dần mờ đục: “Quan niệm là thứ một khi đã định hình thì rất khó thay đổi.”
“Tớ không phủ nhận vẫn có người thủy chung với hôn nhân và tình yêu, ừm, tớ nghĩ cậu với anh Lâm nhà cậu là vậy, nhưng tớ tin không tin bản thấn mình, cậu hiểu không?”
“Hạ Hạ, tớ thực sự là người rất tệ, không có khả năng gì để vun đắp mối quan hệ phức tạp.”
Giống như cô ấy rõ ràng không định kết hôn, vậy mà vì d*c v*ng cá nhân lại tìm đến người có kế hoạch hôn nhân như Phó Uẩn.
Chỉ biết thỏa mãn bản thân, chẳng bận tâm đến cảm xúc người khác. Lương Cốc Âm biết mình tệ thật, và đó cũng là điều duy nhất cô còn nhận ra.
“Đừng khắt khe với bản thân nữa.” Trịnh Thư Hạ ôm chặt cô ấy, lòng cũng rất đau đớn.
Lương Cốc Âm gục cằm lên vai bạn, nhẹ giọng nói: “Hạ Hạ, tớ sẽ rời đi một thời gian.”
“Tớ muốn… đi Giang Nam, ừm, chính là Giang Nam.” Cô ấy chầm chậm, chắc chắn với ý nghĩ của mình: “Ở giữa núi sông hữu tình, ngắm cảnh đẹp, làm quen bạn bè, phát triển một chút duyên phận lãng mạn, ừm… nghĩ thôi cũng thấy vui rồi.”
“Thế giới rộng lớn vậy, tớ đi nhiều hơn một chút, sớm muộn gì cũng sẽ vượt qua được bóng tối này.”
“Được thôi.” Trịnh Thư Hạ đồng tình ủng hộ cô ấy không điều kiện, ôm lấy Lương Cốc Âm thật chặt: “Âm Âm, nhất định em sẽ tìm lại được hạnh phúc.”
Lương Cốc Âm đi thật, chỉ vài ngày sau đã lên đường đến Giang Nam. Cô ấy thuê một căn gác nhỏ trong phố cổ, sống ở đó suốt hơn nửa năm trời.
Mỗi sáng, bà lão trên gác lại hát bằng giọng Nam Kinh êm dịu, âm điệu phủ kín khu phố nhỏ bằng chất giọng mềm mại đậm chất phương Nam, nhẹ nhàng đánh thức cô ấy dậy.
Ngáp một cái, bước đến mép giường, Lương Cốc Âm nhẹ hạ ánh mắt nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Một con sông nhỏ hẹp, vài chiếc thuyền có người đội nón lá chèo qua lại đưa khách đi ngang, hai bên bờ là những quán bánh kẹo và đồ ăn vặt đủ loại…
Khung cảnh nhộn nhịp, đầy sức sống đời thường. Cô ấy lặng lẽ nhìn, trong mắt dần ánh lên chút ấm áp.
Lương Cốc Âm chọn sống ở thị trấn cổ nổi tiếng du lịch này có chủ ý.
Cô ấy biết mỗi ngày nơi đây rất đông người, rất ồn ào, nghỉ ngơi không được thoải mái, thuê nhà còn đắt đỏ nữa, hoàn toàn không dễ chịu… nhưng cô ấy vẫn cố tình như vậy.
Lương Cốc Âm muốn hòa mình vào dòng người, để cảm nhận xem cuộc sống “thật sự” là thế nào. Bấy lâu nay, cô ấy luôn là người bên ngoài sôi nổi, bên trong lại cô đơn, như có một cái hố sâu không đáy trong tim, chẳng thể lấp đầy được.
Vậy nên, Lương Cốc Âm muốn quan sát, trải nghiệm cuộc sống. Cũng muốn bản thân, vốn sợ hãi những mối quan hệ thân mật, có thể thực sự bắt đầu yêu cuộc đời. Sau nửa năm ở đây, dường như cũng có chút hiệu quả nhỏ nhoi.
“Cốc Cốc!” Có tiếng gõ cửa vang lên, kèm theo giọng nói trong trẻo của một cậu bé: “Đến giờ ăn sáng rồi đấy!”
Lương Cốc Âm cầm lấy chiếc khăn mỏng đang đặt trên ghế khoác lên người, bước tới mở cửa. Cô ấy có vẻ mặt hơi lười biếng, chiếc váy ngủ để lộ hai chân thon dài mượt mà, mỉm cười chào hỏi: “Chào buổi sáng.”
Cửa mở ra, là một cậu bé mặc trang phục dân tộc, xanh tươi và trẻ trung, thấy cô ấy liền đỏ mặt.
“Bà nội đã làm bữa sáng rồi.” Cậu lắp bắp nói: “Cốc Âm chị xuống ăn đi.”
“Ừm.” Lương Cốc Âm cười nhạt, đóng cửa lại.
Cách đây hai tháng, cậu bé này đã kiên trì mỗi ngày đến gọi cô ăn sáng, cách tiếp cận vụng về và đơn giản khiến ai cũng nhìn ra rõ ràng ý đồ muốn làm quen.
Nhưng mà, Lương Cốc Âm thật sự không còn tâm trạng gì nữa. Trước đây nếu có chàng trai trẻ tuấn tú nào đến làm quen, cô ấy sẽ tinh nghịch đùa giỡn lại một chút
.
Nhưng giờ càng ở lại đây lâu, cô ấy càng thấy trống trải, như thể… khi lòng đã thật sự dành chỗ cho một người rồi, những câu nói đùa “chơi bời giỡn đời” trước kia bỗng chốc trở thành trò cười nhạt nhẽo.
Cô ấy có lẽ đã đánh giá quá cao bản thân mình rồi. Rằng rồi sớm muộn cũng quên sạch mọi chuyện, nhưng sự thật là chẳng thể nào quên. Khi ăn cơm lại nhớ đến việc Phó Uẩn ngày ngày biến hóa đủ món nấu cho cô ấy, chiều chuộng cô ấy, gắp từng chiếc xương cá, khi đi dạo lại nhớ đến Phó Uẩn, nhớ lần hai người cùng xem phim cô ấy cố tình hôn Phó Uẩn, người đàn ông bị cô ấy làm cho bối rối bèn ôm cô ấy vào lòng hôn đáp… Đến lúc ngủ, lại càng nghĩ về Phó Uẩn hơn nữa.
Hơn nửa năm yêu đương, không hề nhẹ nhàng như Lương Cốc Âm tưởng, khiến cô ấy tưởng chỉ cần muốn quên là có thể quên ngay. Thực ra, những hồi ức kia nặng trĩu như ngàn cân.
Cứ như bây giờ cô ấy đang cố gắng yêu đời hết mình, nhưng càng cố lại càng không thể không nghĩ về Phó Uẩn, bóng dáng anh ấy len lỏi trong mọi khoảnh khắc cuộc sống. Bởi thực tế chính là anh ấy đã thay đổi Lương Cốc Âm, chỉ là cô ấy nhận ra điều đó quá muộn mà thôi.
Lương Cốc Âm thở dài, uể oải lấy tay che mặt. Vậy rốt cuộc cô phải làm sao đây? Lúc chia tay, cô ấy đã nói ra lời dứt khoát, giờ dù có nghĩ về Phó Uẩn nhiều thế nào, cô ấy cũng chẳng biết làm cách nào nữa.
Câu nói của Phó Uẩn: “Từ nay về sau sẽ không còn bất cứ sự vướng bận nào nữa,” như một lời cảnh báo, dễ dàng đánh tan mọi can đảm trong cô ấy. Giờ đây, Lương Cốc Âm thật sự không còn dũng khí như trước.
Cô ấy sợ bị từ chối, sợ bị tổn thương, sợ đến mức bám lấy Phó Uẩn, bị anh ấy làm cho đau lòng… Nhưng Lương Cốc Âm lại thật sự rất nhớ anh ấy.
Lương Cốc Âm không còn tâm trạng ăn sáng nữa, buồn bã cuộn tròn trên giường. Cô lấy điện thoại, mở phần trò chuyện với Phó Uẩn vẫn dừng lại ở đoạn tin nhắn cuối cùng cách đây hơn mười một tháng.
[Anh sẽ về ngay đây.]
[Đừng chia tay.]
…
Lúc đó anh ấy thật thà đến mức thấp hèn, còn cô ấy lại tàn nhẫn như vậy.
Lương Cốc Âm đỏ ửng mắt, ôm điện thoại sát ngực. Có biết bao lần cô ấy muốn chủ động nhắn tin cho Phó Uẩn, liên lạc một chút, nhưng lại sợ nghe được tin anh ấy đã kết hôn hoặc có người yêu mới, nên cứ trốn tránh như rùa bò.
Năm mới sắp đến rồi, Phó Duẫn cũng gần 37 tuổi, sắp bước vào tuổi “băm” rồi… chắc gia đình cũng sốt ruột lắm, không biết anh có cưới chưa?
Lương Cốc Âm dám tưởng tượng nếu thực sự nghe được tin đó thì cô ấy sẽ làm sao, có lẽ sẽ phát điên mất. Ẩn mình ở đây, thực ra là muốn trốn tránh tất cả mọi thứ ở Bắc Kinh. Cô ấy tự cười trong lòng, thì điện thoại lại rung lên.
Cô ấy vội vàng cầm lên xem, là tin nhắn từ Trịnh Thư Hạ: [Âm Âm, năm mới cậu về Bắc Kinh nhé, tớ nhớ cậu.]
Tin nhắn từ người bạn thân như cho cô một cái cớ, một điểm tựa, một lý do chính đáng… Lương Cốc Âm mím môi, trả lời: [Tớ sẽ về.]
Cô ấy sẽ về, cô ấy cũng phải về. Nếu người đàn ông cũ đó chưa cưới, vậy thì vẫn còn một tia hy vọng phải không? Dù lời anh ấy nói rất quyết liệt, cô biết Phó Uẩn là người mềm lòng nhất. Có sức mạnh mới tràn vào người, Lương Cốc Âm nhanh chóng đặt vé máy bay về Bắc Kinh.
