Hạ Cánh Bên Em - Ngọc Tự Nhân

Chương 76: Ngoại truyện 22 - Anh tính ức hiếp người ta sao?



Trước giờ, Lương Cốc Âm vẫn luôn đang diễn. Cô ấy sợ nếu bộc lộ con người thật của mình quá sớm sẽ dọa người tốt bụng nhưng cứng nhắc như Phó Uẩn chạy, nên chỉ dám đóng vai ngây thơ, e lệ.

Cô ấy thậm chí còn bịa ra một mối tình tan vỡ không hề tồn tại để khiến Phó Uẩn bớt đề phòng, để anh ấy từng chút từng chút quen dần với sự hiện diện của mình… Nhưng giờ thì không diễn nổi nữa rồi.

Dù hậu quả của việc để lộ bản thân có thể ra sao đi nữa, Lương Cốc Âm cũng không muốn gượng ép mình thêm nữa.

Việc Phó Uẩn đi xem mắt khiến cô ấy hoàn toàn sụp đổ. Cảm giác bất an dâng lên mãnh liệt, Lương Cốc Âm cứ nghĩ nếu không nói rõ lòng mình, người đàn ông cứng đầu này không chỉ sẽ tiếp tục trốn tránh cô ấy, mà còn thật sự đi tìm đối tượng kết hôn khác…

Vậy thì nói rõ thôi. Để xem anh ấy còn trốn kiểu gì! Lúc này, nhìn vào đôi mắt Phó Uẩn hiện rõ vẻ kinh ngạc và rối bời không thể che giấu, trong lòng Lương Cốc Âm bỗng trào dâng một niềm hả hê.

Hừ, lẽ ra cô ấy nên sớm sống thật với chính mình. Giống như bây giờ, từng bước áp sát Phó Uẩn, không còn đóng vai em gái gì nữa, chỉ là một người con gái, thẳng thắn, bình đẳng mà đứng trước anh ấy.

Lương Cốc Âm nắm lấy cà vạt của Phó Uẩn, kéo xuống: “Nói đi.”

“Cô muốn tôi nói gì?” Giọng Phó Uẩn khàn khàn, ánh mắt nhìn cô ấy u tối khó lường. “Cô muốn nghe tôi nói gì cơ?”

Lương Cốc Âm không ngờ anh ấy lại phản ứng như vậy, hơi khựng lại một chút, nhưng vẫn thản nhiên, không chút sợ hãi.

“Dĩ nhiên là…” Lương Cốc Âm ngẩng cao chiếc cằm thanh tú, đôi mắt sáng rực “Nghe anh nói, anh cũng thích em.”

“…?” Phó Uẩn bật cười khẽ, ngược lại hỏi lại: “Ý cô là, cô thích tôi? Lương Cốc Âm, cô thật sự hiểu rõ bản thân mình sao?”
Lần đầu tiên Phó Uẩn gọi cả họ tên cô ấy, giọng trầm thấp, lạnh lùng nhưng lại lẫn chút gợi cảm khiến tim Lương Cốc Âm như xao động nhẹ. Nhưng cô ấy vẫn còn lý trí, vẫn nghe ra trong giọng anh ấy là sự không tin và thờ ơ.

“Ý anh là gì? Nghi ngờ em à?” Lương Cốc Âm cười khẩy: “Phó Uẩn, anh thử đi hỏi Hạ Hạ xem, trong đời này em đã từng chủ động theo đuổi ai chưa?”

“Em dây dưa với anh suốt mấy tháng nay, rõ ràng như thế, đừng nói với em là anh không nhìn ra.”
Cô đại tiểu thư Lương đây, từ khi nào lại chịu hạ mình đến vậy? Đến mức giả vờ ngây ngô, nói dối, tỏ vẻ ngoan ngoãn, đủ chiêu trò đem ra dùng hết. Vậy mà người đàn ông này vẫn dửng dưng, không biết điều chút nào!

Phó Uẩn không đáp lại, chỉ nhàn nhạt hỏi ngược lại: “Lương Cốc Âm, cô biết trông mình bây giờ giống cái gì không?”

Lương Cốc Âm nhíu mày, ngước mắt nhìn anh ấy: “Em thì sao?”

“Giống một đứa trẻ con không lấy được món đồ chơi mình thích thì phát điên lên.” Phó Uẩn buông lời nhận xét, rồi quay lưng bước vào nhà.

Lương Cốc Âm sững người đứng nguyên tại chỗ, đến khi hoàn hồn lại thì trong lòng đã bốc hỏa ngùn ngụt. “Phó Uẩn! Anh nói ai là trẻ con hả?!” Lương Cốc Âm đuổi theo, như phát rồ mà nhảy lên lưng Phó Uẩn, túm tai anh ấy kéo mạnh: “Rút lại lời đó ngay! Rút lại ngay cho em!”

Bản tính cô ấy vốn là tiểu thư đài các, chuyện làm loạn, giận dỗi là chuyện thường ngày. Không phải vì thời gian qua giả vờ ngoan ngoãn mà con mèo nhỏ hoang dã ấy đã biến thành thỏ trắng ngoan hiền đâu!

Phó Uẩn rõ ràng không lường trước được pha tấn công này, theo phản xạ lập tức đưa tay đỡ cô ấy. “Đừng quậy nữa!” Anh ấy quát khẽ: “Xuống mau.”

“Quậy thì sao nào? Phó Uẩn, anh đúng là đồ tự cao!” Lương Cốc Âm tức điên mà cắn mạnh vào tai anh ấy: “Dựa vào cái gì mà anh cứ tự cho mình quyền phán xét em?!”

Từ sau khi tốt nghiệp trường quân đội, Phó Uẩn chưa từng gần gũi với bất kỳ người phụ nữ nào, kể cả mẹ ruột của anh ấy. Ngay cả cô bạn gái duy nhất thời đại học, mức thân mật cũng chỉ dừng lại ở nắm tay và hôn má. Có thể nói, trong chuyện nam nữ, anh ấy hoàn toàn là một tờ giấy trắng.

Vì vậy, Phó Uẩn hoàn toàn không ngờ Lương Cốc Âm lại to gan đến thế, cô ấy thậm chí còn nhân lúc anh ấy đang đỡ lấy mình mà không hề do dự ngồi xuống, phần váy mỏng manh không chút ngăn cách mà áp sát vào anh ấy…

“Lương Cốc Âm!” Phó Uẩn thật sự tức giận, thẳng tay ném Lương Cốc Âm xuống ghế sofa.

“Ưm!” Bị anh “ném” đi như thế, cô ấy lập tức trưng ra bộ mặt ấm ức, mắt hoe đỏ, nhìn anh ấy đầy ai oán: “Anh dám ném em! Một chút phong độ đàn ông cũng không có!”

“…”
Nhìn những giọt nước mắt rơi xuống như chẳng cần trả giá, Phó Uẩn thật sự không biết phải nói gì. Anh ấy vốn biết rõ chiếc sofa kia là món đồ êm nhất trong nhà, nên mới chọn ném cô ấy lên đó.

Ai ngờ Lương Cốc Âm lại mượn cớ này để làm mình làm mẩy, thật là đau đầu. Phó Uẩn lạnh nhạt nói: “Tôi vốn không phải người phong độ gì cả.”

“Không sao hết mà.” Lương Cốc Âm khịt khịt mũi, giọng vẫn mũi mũi: “Em chính là thích anh như vậy.”

Phó Uẩn hơi khựng lại, bàn tay buông thõng bên người cũng bất giác siết nhẹ: “Tôi không thích hợp để em thích. Tìm người khác đi.”

“Đáng ghét!” Lương Cốc Âm giận dỗi, trừng mắt: “Dựa vào đâu mà anh quyết định người em sẽ thích? Anh biết em thích kiểu người thế nào chắc?”

“…Tôi không có hứng thú.” Phó Uẩn cố chấp giữ vững trái tim sắt đá: “Em đi tìm mấy kiểu như bạn trai cũ của em ấy.”

“Làm gì có bạn trai cũ nào!” Lương Cốc Âm mắt đỏ hoe, đáng thương, giọng khẽ khàng như mèo con: “Đều là em bịa ra thôi…”

“Em sợ mình biểu hiện quá rõ ràng sẽ dọa anh bỏ chạy… Vậy thì biết làm sao?” Đôi mắt xinh đẹp của cô ấy phủ một tầng hơi nước, nhìn Phó Uẩn đầy ngây ngô: “Em đã dốc hết tâm tư như thế, có chỗ nào chưa ổn anh nói thẳng đi, được không?”

Trong một buổi chiều rực nắng như thế này, Phó Uẩn nghe thấy giọng Lương Cốc Âm vang lên ngay sát bên tai, khiến cả thế giới như rung chuyển. Trái tim anh ấy vốn đã bị giam cầm bao lâu nay như chợt có ánh sáng chiếu rọi. Chỉ tiếc, ánh nắng này quá chói chang, quá tươi mới, quá rực rỡ.

Anh ấy vẫn rất tỉnh táo, dù trong lòng dâng lên một chút tiếc nuối.

Yết hầu Phó Uẩn khẽ lăn nhẹ, giọng nói trầm ổn, dứt khoát: “Nếu tôi thật sự muốn yêu đương… em không phải là người tôi sẽ chọn.”

“Tại sao?” Lương Cốc Âm uất ức vô cùng.

“Quá phô trương, quá bốc đồng,” anh ấy đáp lạnh lùng. “Tính cách không tốt.”

“Không tốt? Đúng là có rất nhiều người nói em như vậy.” Lương Cốc Âm cười khẽ, ánh mắt mang theo ẩn ý sâu xa nhìn Phó Uẩn: “Nhưng… em còn có nhiều điểm tốt khác nữa mà.”

Nói rồi cô ấy đứng lên, tiến gần về phía Phó Uẩn, đôi môi đỏ mọng kề sát: “Anh Phó, anh thử xem?”

Cách cô ấy gọi Phó Uẩn giờ đã hoàn toàn khác, mang theo sự khiêu khích táo bạo, chẳng chút kiêng dè. Phó Uẩn cau mày, muốn lui về phía sau, nhưng chỉ trong chớp mắt, đôi môi đáng ghét ấy đã hôn lên môi anh ấy.

Mềm mại, mang theo hương trái cây ngọt dịu như loại mỹ vị tuyệt vời nhất thế gian. Phó Uẩn là lính đặc nhiệm, là loại người giỏi nhẫn nhịn nhất trên đời.

Anh đẩy “món ăn” áp lên môi mình ra, giọng nhạt nhẽo: “Giữ chút thể diện đi.”

Thế nhưng Lương Cốc Âm lại mỉm cười, khẽ l**m khóe môi: “Mùi vị của anh thật không tồi.”

“Vừa ăn kẹo bạc hà à?”

“…”
Thái dương của Phó Uẩn giật giật, mạch máu như sắp nổi lên, anh ấy không thể nhịn thêm được nữa, chuẩn bị xoay người rời khỏi, dù đây là nhà anh ấy, thì giờ phút này, Phó Uẩn cũng phải thoát ra ngoài.

“Phó Uẩn, đừng đi xem mắt nữa. Ở bên em đi.” Lương Cốc Âm không chút che giấu dáng vẻ kiêu ngạo và tùy tiện của một đại tiểu thư ích kỷ, bướng bỉnh, giọng cô ấy khẽ khàng mà đầy uy h**p: “Đừng để em phải đích thân phá chuyện đó… Sẽ rất khó coi đấy.”

Phó Uẩn sững người, dừng bước, quay đầu lại nhìn cô ấy, ánh mắt sâu như vực thẳm.

“Em nói thật đấy.” Lương Cốc Âm chẳng hề sợ hãi, ngẩng cao cằm, nhìn thẳng vào anh ấy: “Anh đừng thử thách giới hạn của em.”

“Giới hạn của em?” Phó Uẩn hiểu rõ, Lương Cốc Âm đang cố tình chọc giận anh ấy. Nhưng có những lúc, có những chuyện… thật sự không thể nhịn nổi nữa.

Phó Uẩn cười lạnh, bước đến gần, dùng bàn tay thon dài, lạnh lùng nâng cằm cô ấy lên: “Dựa vào đâu giới hạn của em lại là tôi?”

Cô gái này thật sự không hiểu chuyện, một người trưởng thành, sau khi đối phương đã tỏ rõ không thoải mái mà vẫn bám riết không buông, chẳng phải là thiếu lễ độ sao?

Phó Uẩn chưa bao giờ nghĩ, Lương Cốc Âm lại dám chủ động đến mức này.

Cô ấy áp sát Phó Uẩn, cánh tay mềm mại ôm lấy eo, ngẩng đầu cười ngọt như đường tan trên đầu lưỡi.

“Là anh đấy,” cô ấy khẽ nói, giọng điệu như đang nũng nịu mà lại đầy tự tin, “Trong khoảng thời gian em trống trải nhất, lại cứ gặp phải anh. Em biết làm sao đây?”

Phó Uẩn cau mày, định lùi về sau một bước nhưng bị cô ấy kéo lại.

“Không phục thì đi kiện em đi.” Cô ấy nghịch ngợm, ánh mắt sáng rực.

Phó Uẩn cười khẽ, dở khóc dở cười: “Em có bao nhiêu chiêu trò nữa?”

“Không nhiều.” Lương Cốc Âm nhìn anh ấy, ánh mắt long lanh: “Chỉ là… rất muốn anh hiểu rõ, em không phải trẻ con gây sự. Em thích anh thật lòng, và em không ngại thể hiện.”

Phó Uẩn siết nhẹ cổ tay cô ấy, nhưng không gắt gao, chỉ như đang nhắc nhở. “Em nghĩ mình đang làm gì?” Giọng anh ấy trầm thấp, không còn sự lạnh lùng dứt khoát lúc đầu.

“Đang đòi quyền theo đuổi,” cô ấy nói nghiêm túc, “Chẳng phải người trưởng thành nên thành thật với cảm xúc của mình sao?”

Phó Uẩn nhìn cô ấy thật lâu, ánh mắt như đang dò xét, cũng như đang trốn tránh.

“Lương Cốc Âm,” Phó Uẩn lần đầu gọi tên cô đầy đủ, giọng khàn đặc, “Em không hiểu được thế giới của tôi đâu.”

“Thì để em học.” Cô ấy mỉm cười, dịu dàng hơn hẳn: “Chỉ cần anh không đẩy em ra, em không ngại chậm rãi bước vào.”

Im lặng kéo dài. Cuối cùng, anh ấy thở ra, đôi mắt dịu lại. “Tôi không phải người dễ chịu… cũng không phải người tốt.”

“Em không cần anh là người tốt,” Lương Cốc Âm nghiêng đầu, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua bàn tay anh ấy đang giữ mình, “Chỉ cần là anh thôi.”

Khoảnh khắc ấy, ánh nắng cuối chiều lặng lẽ tràn qua khung cửa, nhuộm vàng đôi mắt cô ấy, rực rỡ, và có chút ngang ngạnh cố chấp. Phó Uẩn biết, có lẽ mình… đã không còn lối lui.

———

Ở bên Phó Uẩn, ngày tháng trôi qua thật nhẹ nhàng mà thỏa mãn. Lương Cốc Âm chưa từng nghĩ mình sẽ gặp một người ăn ý đến vậy, từ ánh mắt, lời nói cho đến từng nhịp thở bên nhau. Phó Uẩn không chỉ biết làm cô ấy thấy đủ, mà còn khiến cô ấy muốn tham lam hơn nữa.

Mọi người nói Phó Uẩn khô khan, cổ hủ, cả ngày lạnh mặt, lại còn là quân nhân nên hay mất hút không dấu vết, yêu đương kiểu ấy chẳng khác gì một mình diễn. Lương Cốc Âm chỉ muốn cười phá lên.

Anh ấy bây giờ mỗi ngày đều đúng giờ về nhà, nấu cơm cho cô ấy, ăn xong còn lau miệng rồi bế cô ấy đi tắm, lau tóc xong thì… “lại chăm sóc chỗ khác”.

Thứ Bảy, Chủ Nhật thì đưa cô ấy đi dạo phố, lái xe đường dài, chụp hình, ăn vặt, mua đồ như bạn trai chuẩn từng cm. So với cái gọi là “không hợp yêu đương”, Phó Uẩn chính là người đàn ông lý tưởng nhất cô ấy từng gặp.

Lương Cốc Âm cảm thấy rất hạnh phúc. Từ sau khi mẹ mất, bố lấy vợ mới và có thêm con, cô ấy đã rất lâu rồi không được ai thật lòng cưng chiều, nâng niu từng chút một như thế.

Ở bên Phó Uẩn, dù anh ấy không hay nói lời ngọt ngào, nhưng mỗi lần anh ấy giúp Lương Cốc Âm xoa bóp đôi chân mỏi sau một đêm vận động quá đà, hay chỉ đơn giản là ôm cô ấy ngủ, cô ấy đều cảm nhận được sự dịu dàng khó nói thành lời.

Một lần dạo phố cuối tuần, đi ngang qua một tiệm giày cao gót sang trọng, cô ấy chỉ liếc nhìn thoáng qua. Ai ngờ sau bữa tối, Phó Uẩn lặng lẽ dắt cô ấy quay lại cửa tiệm ấy.

“Đội trưởng Phó à…” cô ấy vừa ngạc nhiên vừa đùa cợt, ngả đầu vào vai Phó Uẩn: “Anh cũng tinh mắt dữ ha.”

Anh ấy chẳng nói nhiều, chỉ xiết nhẹ eo Lương Cốc Âm một cái, ý nhắc nhở đừng nghịch nữa.

“Thích cái gì, em viết rõ hết lên mặt rồi,” anh ấy thản nhiên nói, “Không khó để đoán.”

“Vậy à?” Cô ấy nhướn mày nghịch ngợm, “Vậy anh đoán xem em thích nhất là gì?”

Phó Uẩn nghiêng đầu nhìn cô ấy. Lương Cốc Âm cong môi, không phát ra tiếng, chỉ mấp máy môi một chữ: “Anh.”

Thời gian yêu nhau luôn trôi rất nhanh. Mới chớp mắt đã đến Tết.

Trong một buổi tối quây quần bên mâm cơm, Phó Uẩn đột nhiên hỏi, giọng nhẹ nhàng: “Em có muốn về nhà anh chơi Tết không?”

Lương Cốc Âm ngớ người, đôi đũa trên tay rơi xuống bàn đánh cạch một tiếng.

“Ý anh là… gặp ba mẹ sao?” Cô ấy cố gắng giữ vẻ thản nhiên, nhưng giọng nói đã hơi run.

Thực ra, từ lúc chính thức ở bên nhau đến giờ mới vài tháng, tính cả thời gian anh ấy theo đuổi cũng chỉ khoảng tám tháng. Cô ấy chưa từng nghĩ tới chuyện tiến xa như vậy.

Hiện tại, mỗi ngày ở bên nhau thế này đã là một kiểu hạnh phúc hoàn hảo rồi, vừa yêu, vừa tự do, không bị ràng buộc bởi hai chữ “trách nhiệm”.

Phó Uẩn nhìn cô ấy rất lâu, ánh mắt thâm trầm.

“Em có biết vì sao ba mẹ anh không còn giục anh đi xem mắt nữa không?”

Lương Cốc Âm im lặng.

“Vì anh nói rõ với họ rằng anh đang quen một người. Anh chưa bao giờ giấu họ những chuyện này.” Phó Uẩn gắp một miếng sườn cho cô ấy, nhẹ giọng tiếp: “Gặp mặt là chuyện sớm muộn. Trừ khi… em không nghĩ chúng ta sẽ đi lâu dài.”

Tim Lương Cốc Âm như bị ai đó dùng đũa đâm trúng, đau nhói một cách bất ngờ.

Cô ấy lập tức xù lông như một con mèo bị giẫm phải đuôi: “Ý anh là gì? Ép cưới à?”

Lương Cốc Âm gạt đũa xuống bàn, hừ lạnh: “Em chỉ nói chưa muốn gặp ba mẹ sớm như vậy, sao anh lại làm như thể em muốn bỏ chạy không bằng?”

Không hiểu sao, trong lòng cô ấy bỗng thấy rất khó chịu, một cảm giác không tên, vừa uất ức, vừa bối rối. Phó Uẩn không nói gì, cũng không giải thích, chỉ lặng lẽ nhìn cô ấy.

Ánh mắt ấy, giống như một người trưởng thành đang nhìn đứa trẻ con đang giận dỗi vô cớ, không có thất vọng, chỉ có một nỗi mệt mỏi sâu kín như thể đã dày vò từ rất lâu rồi.

Lương Cốc Âm biết, Phó Uẩn đã không chỉ một lần muốn đưa cô ấy đến gặp bố mẹ anh ấy, gặp những người bạn thân bên cạnh anh ấy…

Cô ấy thật sự sợ kiểu quan hệ như vậy, sợ những lời khuyên bảo mang hàm ý “nên ổn định lại đi”.

“Em không muốn cãi nhau.” Lương Cốc Âm hít sâu một hơi, đứng dậy xách túi: “Hôm nay em về nhà mình.”

Cô ấy nghĩ, có lẽ nên tạm thời tách nhau ra một thời gian để cả hai cùng bình tĩnh lại.

Dù cho lúc bên nhau ngọt ngào đến mức nào, thì cũng chỉ như hoa trong gương, trăng đáy nước, có những điều sớm muộn gì cũng phải đối diện. Và khi đã đối diện rồi, giống như ném một hòn đá vào hồ xuân phẳng lặng, mọi thứ vốn tưởng yên bình, đều bị khuấy động, tan tác.

Tiếng “rầm” vang lên khi cửa đóng lại khiến Phó Uẩn mới sực tỉnh. Anh ấy ngẩn ngơ cầm đũa hồi lâu, rồi mới chậm rãi lấy ra từ túi quần chiếc hộp nhỏ anh ấy đã chuẩn bị sẵn, lặng lẽ nhìn chăm chú vào nó.

Biết mở lời thế nào đây, rằng anh ấy đã sẵn sàng cho một chiếc nhẫn cưới, trong khi đối phương lại tỏ ra từ chối rõ ràng đến thế?

Phó Uẩn biết Lương Cốc Âm có tình cảm với anh ấy, nếu không, anh ấy chẳng khác nào một kẻ vô tri. Nhưng… có lẽ tình cảm ấy vẫn chưa đủ để cô ấy yên tâm gắn bó cả đời.

Mà Phó Uẩn xưa nay lại không phải người muốn ép buộc ai, đặc biệt là phụ nữ.

Anh ấy bật cười, nụ cười có phần chua chát, cất chiếc nhẫn lại. Chuyện tình này là do Lương Cốc Âm bắt đầu, nếu như những quan niệm khác biệt, tuổi tác, giai cấp, thế giới quan… cuối cùng vẫn là rào cản không thể vượt qua giữa hai người…

Vậy thì cũng nên là cô ấy là người nói lời dừng lại. Dù thế nào, Phó Uẩn cũng sẽ tôn trọng quyết định ấy.

Lương Cốc Âm trở về nhà, trong đầu “ong ong” hỗn loạn. Cảm giác như có một khối bông ép chặt trong lồng ngực khiến cô ấy khó thở, sống mũi cay xè, chỉ thấy lòng mình nặng trĩu buồn.

Buồn đến mức không muốn mở mắt ra, chỉ muốn ngủ một giấc thật dài.

Cô ấy cắn môi, cuộn mình lại trên ghế sofa như một đứa trẻ sơ sinh, ôm chặt lấy gối ôm, chẳng biết từ lúc nào đã thiếp đi.

Lương Cốc Âm mơ một giấc mơ rất dài, toàn là những ký ức vui vẻ mà cô ấy từng có. Những tháng ngày hạnh phúc nhất khi vẫn còn một gia đình trọn vẹn.

Khi ấy, bố mẹ yêu thương nhau, cô ấy là con gái duy nhất, là công chúa nhỏ trong vòng tay họ, vô lo vô nghĩ, trong trẻo và hồn nhiên như ánh nắng đầu xuân.

Chiều hôm đó nắng đẹp, cả gia đình ba người đi dã ngoại, nhờ người qua đường chụp cho một tấm ảnh gia đình, tấm ảnh ấy, là thứ duy nhất cô ấy chưa bao giờ nỡ vứt bỏ.

Nhưng khoảnh khắc đẹp ấy ngắn ngủi, cảnh mộng chưa tan, thì bối cảnh đã chuyển sang hành lang lạnh lẽo của bệnh viện.

Không khí nồng nặc mùi thuốc sát trùng, nồng đến cay mắt, khiến người ta không thể kìm được nước mắt. Từ năm mười hai tuổi trở đi, bệnh viện là nơi Lương Cốc Âm ghét nhất, không gì sánh bằng.

Mẹ cô ấy lâm bệnh nặng, còn ba thì đi tìm người phụ nữ khác. Ông luôn miệng nói áy náy, nhưng lại không kiềm chế được bản thân.

Những lời thề non hẹn biển trước kia giờ chỉ còn là lời gió bay. Rốt cuộc trên đời này có gì là vĩnh viễn không đổi?

Lương Cốc Âm từng không kìm được mà chất vấn ba, thậm chí buông lời mắng mỏ, và cái cô ấy nhận lại là cái tát đầu tiên, cũng có lẽ là duy nhất trong đời.

“Cút đi! Trẻ con thì đừng xen vào chuyện người lớn!” ba cô ấy giận dữ gào lên, giận đến mức bẽ bàng, chỉ tay vào mặt cô ấy mắng: “Đừng tưởng dùng trách nhiệm là có thể trói buộc được tao! Mẹ mày chết rồi, tao tìm người khác thì có gì sai? Có mấy ai trên đời này cả đời chỉ yêu một người?”

Có mấy ai cả đời chỉ yêu một người, cả đời giữ trọn một tình yêu? Lương Cốc Âm không trả lời được, bởi tự hỏi lòng mình, cô ấy cũng chẳng thể chắc chắn.

Hiện tại, họ đang rất hạnh phúc nhưng sau này thì sao? Nếu như đến một lúc nào đó trở nên chán ghét, nếu lại có người khác xuất hiện… thì hôn nhân sẽ trở thành gông cùm lớn nhất giữa hai người, là cái lồng sắt mang tên “pháp luật”, giam giữ họ đến nghẹt thở.

Chính vì gia đình gốc, Lương Cốc Âm không tin vào hôn nhân, càng không dám thử bước vào nó. Thậm chí, cô ấy không tin nổi chính mình vì cô ấy luôn lo sợ, trong máu mình cũng có dòng chảy trăng hoa của ba.

Hiện tại cô ấy rất yêu Phó Uẩn, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy sẽ luôn luôn yêu Phó Uẫn mãi mãi.

Bảo rằng cô ấy chỉ “chơi đùa” với Phó Uẩnn thì không đúng, bởi chơi đùa thì sẽ không nghiêm túc thế này. Cô ấy nghiêm túc, chỉ là không có ý định nghiêm túc… đến tận cùng.

Còn Phó Uẩn thì sao? Anh ấy nhất định sẽ kết hôn, đúng chứ? Anh ấy là người đàn ông nguyên tắc như thế, lại là con một, gia đình anh ấy cũng luôn giục giã… Nghĩ đến đây, Lương Cốc Âm không kìm được một nụ cười, vừa chua xót, lại vừa ấm áp.

Tên “Phó Uẩn” ấy, vẫn luôn có thể khiến tim cô ấy ấm lên, khiến cô ấy bất giác mỉm cười, vì anh ấy thật sự là một người rất rất tốt. Trong vài tháng bên nhau ấy, không ai hiểu rõ hơn Lương Cốc Âm, anh ấy đã nghiêm túc với cô ấy đến mức nào.

Có lẽ… nên buông tay người đàn ông tốt như vậy, để khỏi làm lỡ dở anh ấy. Lương Cốc Âm đưa ra quyết định, và đôi mắt đã cay xè.

Khi tỉnh dậy khỏi giấc mơ ấy, chỗ gối đầu trên ghế sofa đã sẫm màu một mảng ướt.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...