Hắc Tinh Đại Lục
Chương 64
......................
Ở bên trong tiểu thế giới của võ thần thượng cổ, tiểu Lôi và tiểu Tuyết đang di chuyển, những người khác đã được chuyển đến những nơi khác nhau.
Tiểu Tuyết nhận ra rằng tiểu thế giới này ngoài yêu thú còn có cả con người sinh sống. Hai người đã hái được nhiều linh thảo cấp cao, nhiều người khác từ bên ngoài vào đây cũng đang tranh nhau nhiều bảo vật,
Nhiều người sống bên trong tiểu thế giới này đã đánh nhau với nhóm người đi vào, nhiều cuộc chiến đang diễn ra, có cả những trận đánh nhau của con người và yêu thú,
Hai người đi tới một ngọn núi, tiểu Lôi đã phát hiện một cô gái mặc đồ đen đang nằm trên bãi cỏ cạnh một gốc cây bồ đề lớn. Tiểu Lôi đã đi tới lay cô cái dậy, Tiểu Tuyết đứng đằng sau.
- Cô ấy chết rồi,
Tiểu Lôi quay sang nói với tiểu Tuyết.
Một con phong lang cũng đã chết nằm ở bên cạnh cô gái,
- Tuyết tỷ, tỷ xem con phong lang này, hình như nó đã chết rất lâu rồi, còn cô gái này chỉ mới vừa tắt thở không lâu.
- Gọi ta là sư nương.
Tiểu Tuyết đứng sau đã gõ nhẹ lên đầu tiểu Lôi.
- Ai da, Tuyết tỷ à, tỷ là biểu tỷ của đệ mà.
- Có tin về ta mách sư phụ của con không.
Tiểu Lôi đã biện minh lại:
- Có biểu tỷ là sư nương cũng vui lắm chứ. Khi vui thì ta gọi tỷ, buồn thì ta gọi nương.
Tiểu Tuyết cười nhẹ,
- Có mà gần Lâm Phong thì đệ gọi ta là sư nương thì có.
Tiểu Lôi đã gãi đầu cười nhẹ,
- Tỷ xem, con phong lang này lạ lắm.
Tiểu tuyết đã bảo với tiểu Lôi rằng đó là Dạ yêu, có thể cô gái này là Dạ yêu giả, sau khi cô ấy chết thì linh hồn của Dạ yêu cũng mất, nhưng thực tế là con Dạ yêu này đã chết từ lâu rồi.
Nhắc đến Dạ yêu giả, tiểu Tuyết mới nhớ ra Lâm Phong có một người quen là Dạ yêu giả, mà bà ấy là Dạ yêu giả duy nhất trên đại lục.
- Cô gái này có thể là người quen của chúng ta.
Tiểu Tuyết đã bảo tiểu Lôi hãy dựng cô gái dậy, cô muốn cứu sống cô ấy.
- Sư nương, con đã nghe sư phụ bảo người không được cứu ai khi sư phụ chưa cho phép mà.
- Ở đây chỉ có hai ta, nếu mà sư phụ con biết thì là do con nói. Lúc đó ta sẽ tính sổ với con sau.
Nói xong tiểu Tuyết đã lấy một viên Luân Hồi đan nhét vào miệng của cô gái, sau một hồi, cô gái đã dần dần tỉnh lại.
" Cũng may là cô ấy chết chưa lâu. "
Tiểu Tuyết đã chào cô gái, cô gái đã nói chuyện:
- Hai người là do Diêm Vương phái tới đưa ta đi à.
Tiểu Lôi đã gõ một cái khá mạnh lên đầu cô gái.
- Diêm Vương cái đầu cô, còn không mau đa tạ ơn cứu mạng của sư nương ta đi.
Cô gái ôm đầu đau đớn kêu lên, tiểu Tuyết đã bảo tiểu Lôi rằng cậu không được vô lễ, nói không chừng cô gái này là họ hàng xa của tiểu Lôi cũng nên.
Cô gái đã tự nhận rằng cô là Dạ Điệp, cô cũng tới khu di tích này để tìm cơ duyên, nhưng cô đã bị người sống ở đây vây giết.
Ba người đã tiếp tục di chuyển lên đỉnh núi, đi cùng ba người còn có con phong lang dạ yêu của Dạ Điệp, Dạ Điệp đã tạ ơn cứu mạng của tiểu Tuyết,
Tiểu Tuyết nhận rằng cô là thê tử của Lâm Phong, còn đi bên cạnh là đồ đệ của Lâm Phong, cô hỏi Dạ Điệp có phải là đệ tử của Tịnh Từ Nhu, Tịnh Từ Nhu là người quen của Lâm Phong,
Dạ Điệp đã nhận rằng cô chính là đệ tử của Tịnh Từ Nhu,
- Khi ta học xong Dạ kỹ, sư phụ đã đuổi ta xuống núi, bà ấy bảo bà muốn ở một mình,
- Sư phụ quá đáng thật.
Dạ Điệp đã hơi giận sư phụ của cô, sư phụ cô bảo cô hãy đến phía bắc trung châu tìm Lâm Phong để học nghệ từ Lâm Phong.
- Mồ!!!,
- Nhưng muội có biết đường đâu, muội đi rất lâu cả đường bộ lẫn đường không gian thì đến luôn phía bắc đại lục rồi.
Cũng may mà Dạ Điệp gặp được hai người tiểu Tuyết, tiểu Tuyết cũng cười nhẹ về cô gái mù đường Dạ Điệp.
Ba người đang đi thì gặp rất nhiều thi thể, phía xa đang có người đánh nhau, ba người tiến tới gần hơn thì nhìn thấy một nhóm võ thánh cùng vài bán thần đang đánh một nhóm người sinh sống trong tiểu thế giới,
- Phu nhân mau chạy đi.
Một tên trong số những người sống ở trong tiểu thế giới đã hét lớn.
- Ta đã gọi cho Lão gia rồi, ngài ấy đang về ở hướng tây, phu nhân hãy chạy về hướng đó,
- Bọn ta sẽ cầm chân đám người tham lam ở đại lục này.
Một tên bán thần đã đuổi theo người phụ nữa khoảng năm mươi tuổi đang chạy về hướng tây,
- Để đóa dị hỏa lại, ta sẽ cho ngươi chết một cách nhẹ nhàng,
Tên bán thần đã chưởng một bàn tay về phía người phụ nữ, một tên khác đã nhảy lên đỡ chưởng bàn tay bằng băng cho người phụ nữ.
- Phu nhân mau chạy...
Tên vừa đỡ chưởng kia đã lăn ra đất, hắn cố nói thêm một câu rồi tắt thở.
- Hừ, một bà lão võ tôn nhỏ nhoi mà muốn chạy thoát, nằm mơ.
Vừa nói xong, tên bán thần lại cho ra linh lực hệ băng đánh về người phụ nữ, cô quay ra dùng đóa dị hỏa đỡ được một chiêu của tên bán thần, tên bán thần này đã dùng không gian khóa cô lại,
Một tên bán thần hệ hỏa khác cũng lao tới muốn cướp đóa dị hỏa.
- Muốn cướp đóa dị hỏa từ ta, đừng có mơ.
Nói xong tên bán thần hệ băng đã bay tới đánh nhau với tên hệ hỏa. Có một tên võ thánh mang hệ phong đã lao tới đánh chết người phụ nữ kia, hắn cầm lấy đóa dị hỏa.
- Tên võ thánh kia, ngươi muốn ngư ông đắc lợi trước mặt bọn ta à.
Hai tên bán thần đã đồng thời dùng linh lực của họ đánh tới tên võ thánh.
Bỗng dưng có rất nhiều dây leo mọc lên, dây leo quấn lấy tên võ thánh, trực tiếp giết chết hắn, hai tên bán thần thấy vậy đã quay ra chạy.
- Là võ thần.
Tên bán thần hệ băng hét lớn,
- Sao trong tiểu thế giới này lại có võ thần được.!
Dây leo mọc nhanh lên quấn lấy hai tên bán thần, hai người đang vùng vẫy, một cây đại thụ đã mọc lên, đứng bên trên cây này là một ông lão độ sáu mươi tuổi.
- Đến tiểu thế giới của ngài ấy, còn giết người của ngài ấy.
Xong ông quay sang nhìn thấy người phụ nữ đang nằm trên đất đã chết. Ông hét lớn:
- Vận nhi.
Ông bay đến ôm lấy phu nhân của mình, ông đã hét rất lớn, hai bên mắt của ông đã chảy xuống hai dòng lệ. Ông quay sang hai tên bán thần.
Hai tên bán thần đang cố biện minh rằng không phải do họ giết, họ chỉ đến đây lấy linh thảo của di tích mà thôi, họ không cố ý giết người.
- Đi chết cả đi.
Ông lão tức giận nói lớn, dây leo đã quấn chết hai tên bán thần.
Nhiều cây hoa mọc ở khắp nơi trên tiểu thế giới, chúng lớn rất nhanh, khi nở hoa chúng tỏa ra một làn khí độc.
- Phu quân, ông đừng giết người vô tội.
- Khụ khụ, hãy nghe lời ta, đừng giết người nữa, ông làm vậy thì ông cũng không khác gì họ cả.
Người phụ nữ tỉnh dậy, bà cố khuyên nhủ ông mộc thần lần cuối, xong bà đã gục xuống chết hẳn.
Ông mộc thần đã thu lại các bông hoa và khí độc. Ông nói lớn cho cả tiểu thế giới nghe được:
- Các người mau đi ra khỏi tiểu thế giới này, ta không muốn các ngươi làm phiền chủ nhân nơi đây an nghỉ, ta cũng không muốn giết hết các người, linh thảo hay bảo vật đã lấy được thì cứ mang theo, sau hai canh giờ nữa ta sẽ đóng lại kết giới.
Sau khi ông lão nói xong, rất nhiều người đã rời khỏi tiểu thế giới.
...****************...
-
Ở bên trong tiểu thế giới của võ thần thượng cổ, tiểu Lôi và tiểu Tuyết đang di chuyển, những người khác đã được chuyển đến những nơi khác nhau.
Tiểu Tuyết nhận ra rằng tiểu thế giới này ngoài yêu thú còn có cả con người sinh sống. Hai người đã hái được nhiều linh thảo cấp cao, nhiều người khác từ bên ngoài vào đây cũng đang tranh nhau nhiều bảo vật,
Nhiều người sống bên trong tiểu thế giới này đã đánh nhau với nhóm người đi vào, nhiều cuộc chiến đang diễn ra, có cả những trận đánh nhau của con người và yêu thú,
Hai người đi tới một ngọn núi, tiểu Lôi đã phát hiện một cô gái mặc đồ đen đang nằm trên bãi cỏ cạnh một gốc cây bồ đề lớn. Tiểu Lôi đã đi tới lay cô cái dậy, Tiểu Tuyết đứng đằng sau.
- Cô ấy chết rồi,
Tiểu Lôi quay sang nói với tiểu Tuyết.
Một con phong lang cũng đã chết nằm ở bên cạnh cô gái,
- Tuyết tỷ, tỷ xem con phong lang này, hình như nó đã chết rất lâu rồi, còn cô gái này chỉ mới vừa tắt thở không lâu.
- Gọi ta là sư nương.
Tiểu Tuyết đứng sau đã gõ nhẹ lên đầu tiểu Lôi.
- Ai da, Tuyết tỷ à, tỷ là biểu tỷ của đệ mà.
- Có tin về ta mách sư phụ của con không.
Tiểu Lôi đã biện minh lại:
- Có biểu tỷ là sư nương cũng vui lắm chứ. Khi vui thì ta gọi tỷ, buồn thì ta gọi nương.
Tiểu Tuyết cười nhẹ,
- Có mà gần Lâm Phong thì đệ gọi ta là sư nương thì có.
Tiểu Lôi đã gãi đầu cười nhẹ,
- Tỷ xem, con phong lang này lạ lắm.
Tiểu tuyết đã bảo với tiểu Lôi rằng đó là Dạ yêu, có thể cô gái này là Dạ yêu giả, sau khi cô ấy chết thì linh hồn của Dạ yêu cũng mất, nhưng thực tế là con Dạ yêu này đã chết từ lâu rồi.
Nhắc đến Dạ yêu giả, tiểu Tuyết mới nhớ ra Lâm Phong có một người quen là Dạ yêu giả, mà bà ấy là Dạ yêu giả duy nhất trên đại lục.
- Cô gái này có thể là người quen của chúng ta.
Tiểu Tuyết đã bảo tiểu Lôi hãy dựng cô gái dậy, cô muốn cứu sống cô ấy.
- Sư nương, con đã nghe sư phụ bảo người không được cứu ai khi sư phụ chưa cho phép mà.
- Ở đây chỉ có hai ta, nếu mà sư phụ con biết thì là do con nói. Lúc đó ta sẽ tính sổ với con sau.
Nói xong tiểu Tuyết đã lấy một viên Luân Hồi đan nhét vào miệng của cô gái, sau một hồi, cô gái đã dần dần tỉnh lại.
" Cũng may là cô ấy chết chưa lâu. "
Tiểu Tuyết đã chào cô gái, cô gái đã nói chuyện:
- Hai người là do Diêm Vương phái tới đưa ta đi à.
Tiểu Lôi đã gõ một cái khá mạnh lên đầu cô gái.
- Diêm Vương cái đầu cô, còn không mau đa tạ ơn cứu mạng của sư nương ta đi.
Cô gái ôm đầu đau đớn kêu lên, tiểu Tuyết đã bảo tiểu Lôi rằng cậu không được vô lễ, nói không chừng cô gái này là họ hàng xa của tiểu Lôi cũng nên.
Cô gái đã tự nhận rằng cô là Dạ Điệp, cô cũng tới khu di tích này để tìm cơ duyên, nhưng cô đã bị người sống ở đây vây giết.
Ba người đã tiếp tục di chuyển lên đỉnh núi, đi cùng ba người còn có con phong lang dạ yêu của Dạ Điệp, Dạ Điệp đã tạ ơn cứu mạng của tiểu Tuyết,
Tiểu Tuyết nhận rằng cô là thê tử của Lâm Phong, còn đi bên cạnh là đồ đệ của Lâm Phong, cô hỏi Dạ Điệp có phải là đệ tử của Tịnh Từ Nhu, Tịnh Từ Nhu là người quen của Lâm Phong,
Dạ Điệp đã nhận rằng cô chính là đệ tử của Tịnh Từ Nhu,
- Khi ta học xong Dạ kỹ, sư phụ đã đuổi ta xuống núi, bà ấy bảo bà muốn ở một mình,
- Sư phụ quá đáng thật.
Dạ Điệp đã hơi giận sư phụ của cô, sư phụ cô bảo cô hãy đến phía bắc trung châu tìm Lâm Phong để học nghệ từ Lâm Phong.
- Mồ!!!,
- Nhưng muội có biết đường đâu, muội đi rất lâu cả đường bộ lẫn đường không gian thì đến luôn phía bắc đại lục rồi.
Cũng may mà Dạ Điệp gặp được hai người tiểu Tuyết, tiểu Tuyết cũng cười nhẹ về cô gái mù đường Dạ Điệp.
Ba người đang đi thì gặp rất nhiều thi thể, phía xa đang có người đánh nhau, ba người tiến tới gần hơn thì nhìn thấy một nhóm võ thánh cùng vài bán thần đang đánh một nhóm người sinh sống trong tiểu thế giới,
- Phu nhân mau chạy đi.
Một tên trong số những người sống ở trong tiểu thế giới đã hét lớn.
- Ta đã gọi cho Lão gia rồi, ngài ấy đang về ở hướng tây, phu nhân hãy chạy về hướng đó,
- Bọn ta sẽ cầm chân đám người tham lam ở đại lục này.
Một tên bán thần đã đuổi theo người phụ nữa khoảng năm mươi tuổi đang chạy về hướng tây,
- Để đóa dị hỏa lại, ta sẽ cho ngươi chết một cách nhẹ nhàng,
Tên bán thần đã chưởng một bàn tay về phía người phụ nữ, một tên khác đã nhảy lên đỡ chưởng bàn tay bằng băng cho người phụ nữ.
- Phu nhân mau chạy...
Tên vừa đỡ chưởng kia đã lăn ra đất, hắn cố nói thêm một câu rồi tắt thở.
- Hừ, một bà lão võ tôn nhỏ nhoi mà muốn chạy thoát, nằm mơ.
Vừa nói xong, tên bán thần lại cho ra linh lực hệ băng đánh về người phụ nữ, cô quay ra dùng đóa dị hỏa đỡ được một chiêu của tên bán thần, tên bán thần này đã dùng không gian khóa cô lại,
Một tên bán thần hệ hỏa khác cũng lao tới muốn cướp đóa dị hỏa.
- Muốn cướp đóa dị hỏa từ ta, đừng có mơ.
Nói xong tên bán thần hệ băng đã bay tới đánh nhau với tên hệ hỏa. Có một tên võ thánh mang hệ phong đã lao tới đánh chết người phụ nữ kia, hắn cầm lấy đóa dị hỏa.
- Tên võ thánh kia, ngươi muốn ngư ông đắc lợi trước mặt bọn ta à.
Hai tên bán thần đã đồng thời dùng linh lực của họ đánh tới tên võ thánh.
Bỗng dưng có rất nhiều dây leo mọc lên, dây leo quấn lấy tên võ thánh, trực tiếp giết chết hắn, hai tên bán thần thấy vậy đã quay ra chạy.
- Là võ thần.
Tên bán thần hệ băng hét lớn,
- Sao trong tiểu thế giới này lại có võ thần được.!
Dây leo mọc nhanh lên quấn lấy hai tên bán thần, hai người đang vùng vẫy, một cây đại thụ đã mọc lên, đứng bên trên cây này là một ông lão độ sáu mươi tuổi.
- Đến tiểu thế giới của ngài ấy, còn giết người của ngài ấy.
Xong ông quay sang nhìn thấy người phụ nữ đang nằm trên đất đã chết. Ông hét lớn:
- Vận nhi.
Ông bay đến ôm lấy phu nhân của mình, ông đã hét rất lớn, hai bên mắt của ông đã chảy xuống hai dòng lệ. Ông quay sang hai tên bán thần.
Hai tên bán thần đang cố biện minh rằng không phải do họ giết, họ chỉ đến đây lấy linh thảo của di tích mà thôi, họ không cố ý giết người.
- Đi chết cả đi.
Ông lão tức giận nói lớn, dây leo đã quấn chết hai tên bán thần.
Nhiều cây hoa mọc ở khắp nơi trên tiểu thế giới, chúng lớn rất nhanh, khi nở hoa chúng tỏa ra một làn khí độc.
- Phu quân, ông đừng giết người vô tội.
- Khụ khụ, hãy nghe lời ta, đừng giết người nữa, ông làm vậy thì ông cũng không khác gì họ cả.
Người phụ nữ tỉnh dậy, bà cố khuyên nhủ ông mộc thần lần cuối, xong bà đã gục xuống chết hẳn.
Ông mộc thần đã thu lại các bông hoa và khí độc. Ông nói lớn cho cả tiểu thế giới nghe được:
- Các người mau đi ra khỏi tiểu thế giới này, ta không muốn các ngươi làm phiền chủ nhân nơi đây an nghỉ, ta cũng không muốn giết hết các người, linh thảo hay bảo vật đã lấy được thì cứ mang theo, sau hai canh giờ nữa ta sẽ đóng lại kết giới.
Sau khi ông lão nói xong, rất nhiều người đã rời khỏi tiểu thế giới.
...****************...
-
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương