Hắc Tinh Đại Lục
Chương 65
......................
Sau khi mọi người rời khỏi tiểu thế giới gần hết, ba người tiểu Tuyết đã di chuyển tới chỗ những người sống trong tiểu thế giới, những người này đang vây quanh mộc thần và vợ của ông.
- Ba người các ngươi còn chưa đi ra sao?
- Ta sắp đóng kết giới lại rồi đấy!
Mộc thần đã nhìn thấy ba người tiểu Tuyết, ông lên tiếng nhắc nhở ba người.
- Ta có chuyện muốn nói riêng với ngài.
Tiểu Tuyết đã nói chuyện với mộc thần. Ông trả lời lại cô:
- Ngươi thấy đấy, ta đang không có thời gian để nói chuyện với các người.
- Mau rời đi!
Tiểu Tuyết đã nhắc với ông mộc thần:
- Phu nhân ngài vẫn chưa chết, ta là dược sư, ta có thể chữa cho bà ấy.
Ông mộc thần đã trợn mắt ngạc nhiên nhìn tiểu Tuyết, xong ông bảo những người đang đứng cạnh hãy giải tán đi, ông có chuyện muốn nói riêng với ba người này.
Sau khi những người khác rời đi, mộc thần đã lên tiếng chào hỏi tiểu Tuyết,
- Vận nhi đã chết rồi, tuy cô là dược sư, ta không biết cô muốn nói chuyện gì với ta, nhưng ta không muốn đáp ứng yêu cầu của cô.
- Ba người vẫn là nên rời đi thì hơn.
Tiểu Tuyết đã trả lời ông.
- Phu nhân của ngài đã chết, là thật.
- Nhưng không có nghĩa là ta không cứu sống được bà ấy.
Mộc thần nhìn sang cô gái Dạ Điệp, ông nhìn thấy con dạ yêu đi cùng cô. Ông đã nói:
- Gọi ta là mộc thần cũng được,
- Cô cứu được phu nhân ta, nhưng ta không muốn bà ấy trở thành dạ nhân đâu.
- Ông không chấp nhận dạ nhân sao?
Tiểu Tuyết hỏi trêu ông lão.
- Ta không kì thị Dạ nhân giả, nhưng ta không muốn Vận nhi sống lại trong cái xác không hồn.
Mộc thần nói thêm rằng võ giả khi đạt tới cấp thánh, khi chết sẽ có một tia linh hồn, nếu tia linh hồn này không bị diệt thì còn có khả năng sống lại ở thân xác khác.
- Nhưng Vận nhi chỉ là võ tôn.
Mộc thần vừa nói ông vừa lấy tay gạt nước mắt trên mặt ông. Thấy vậy tiểu Tuyết đã nói thêm:
- Mộc thần, ngài yên tâm, ta có cách nghịch thiên, đưa bà ấy sống lại.
- Nhưng với điều kiện, ông phải không được nói thông tin cho ai, ngoài ra ta muốn có đóa dị hỏa trong tay bà ấy.
Mộc thần nghĩ rằng chung quy thì đám người này vẫn muốn có địa bảo, nhưng so với đóa dị hỏa, Vận nhi sống lại vẫn là điều ông mong muốn hơn.
Ông lão kể rằng thời trước ông từng là một sát thủ có tiếng trong giới sát thủ, từ ngày ông quen biết được Yên Vận, ông đã đem lòng yêu bà ấy, ông bỏ làm sát thủ để sống một cuộc sống bình thường cùng Vận nhi.
Nhưng những tổ chức sát thủ liên tục phái sát thủ mạnh tới giết ông vì lo ông sẽ để lộ thông tin cho những thế lực lớn. Lúc này một vị võ thần thượng cổ là bạn quen của ông, vị đó đã đưa hai người cùng với những người trong gia tộc hai người vào tiểu thế giới của vị đó.
Vì ông có võ thần thượng cổ ra mặt giúp đỡ, nên những tên sát thủ không thể không nể mặt vị đó.
Mộc thần nói thêm rằng ông không muốn nói tên của vị đó, vì hắn còn chưa chết, hắn chỉ đang đi du ngoạn ở những không gian khác, nhưng vị đó dặn ông hãy nói rằng hắn đã chết.
Thấy mộc thần kể vậy, ba người tiểu Tuyết cũng buồn thay cho ông phần nào.
- Ngài có đồng ý chữa cho phu nhân không, để sau ba canh giờ, ta sợ rằng ta cũng sẽ không cứu được.
Tiểu Tuyết đã cắt ngang lời nói của mộc thần.
- Có, có chứ. Cô bắt đầu đi.
Tiểu Tuyết bảo rằng cô cần luyện thêm một viên Luân Hồi đan, vì cô đã dùng hết, luyện đan sẽ mất một thời gian ngắn.
Mộc thần đã hỏi nguyên liệu luyện chế đan dược nhưng tiểu Tuyết bảo không cần.
- Luân Hồi nghịch thiên, vạn vật làm dẫn.
Tiểu Tuyết đã hái một vài cây cỏ rất bình thường ở xung quanh, cô cắn ngón tay trỏ bên phải, một giọt máu nhỏ xuống đống lá cây mà cô vừa hái.
Tiểu Tuyết cho ra dị hỏa của cô tạo thành một chiếc đan đỉnh, cô thiêu cháy đống cỏ trong chiếc đỉnh.
Một lúc sau, từ trong đan đã cho ra một viên Luân Hồi đan màu đỏ máu.
Mộc thần đã ngạc nhiên vì cách luyện dược của cô gái này quá kỳ dị, thậm chí nguyên liệu luyện chế đan dược chỉ là mấy nhánh cỏ bình thường.
Tiểu Tuyết đưa viên thuốc mà cô vừa luyện chế cho mộc thần, ông đưa viên thuốc vào miệng của Yên Vận, ông đã phải dùng linh khí để đẩy viên thuốc xuống bụng của bà. Mọi vết thương của bà đang dần dần lành lại.
Sau một lúc không lâu, bà Yên Vận đã mở mắt sống lại. Mộc thần đã ôm lấy bà, ông vừa cười vừa khóc.
- Tốt quá rồi.
Mộc thần đã kể lại câu chuyện cho Yên Vận nghe. Bà cũng vội cảm ơn ba người tiểu Tuyết, bà muốn biết quý danh của ba người, nhưng tiểu Tuyết nói rằng họ không muốn để lộ thân phận.
Yên Vận đã đưa đóa dị hỏa cho tiểu Tuyết, ông mộc thần bảo tiểu Tuyết rằng một người chỉ sở hữu được duy nhất một dị hỏa, mà cô đã có dị hỏa rồi.
Tiểu Tuyết đã đưa đóa dị hỏa cho tiểu Lôi, cô đã cảm ơn lời nhắc của mộc thần.
......................
Tại chân núi của Nhật Sơn. Lâm Phong đang quan sát nhóm người mặc áo khoác đen thì bỗng bầu trời trở gió, sau đó là màn đêm dị tượng bao trùm toàn bộ không gian, cậu còn nhìn thấy ở phía rất xa là quả cầu ánh sáng của vị võ thần quang hệ nào đó đang rơi xuống.
Tại trung châu, Nguyệt môn, Sát Linh hội, Liệt Nham quốc, Học viện phong hỏa, mọi nơi khác bầu trời cũng đều trở gió, sau đó là màn đêm dị thường.
Mọi người đều bàn tán rằng đây có thể là trận chiến của nhiều võ thần mang phong hệ và hắc ám hệ.
Quay lại chỗ núi Nhật Sơn, Lâm Phong đã nhận được thông báo từ mảnh ngọc của Doãn Vương, cậu đã biết rằng đây là trận chiến của Doãn Vương và một ai đó.
- Là phía Đoàn gia, Doãn Vương đang gặp nguy hiểm,
Lâm Phong nói nhỏ, sau đó cậu phát tín hiệu cho hai người tiểu Lôi rằng sau khi rời khỏi núi Nhật Sơn, hai người hãy đến Đoàn gia, tiểu Lôi biết Đoàn gia.
Lâm Phong định di chuyển tới Đoàn gia thì nhóm người mặc áo đen mà cậu đang quan sát đã bay lại chỗ cậu ngăn cản cậu.
Lâm Phong đã biết nhóm người này đang theo dõi động tĩnh phía bên núi Nhật Sơn để câu kéo cho bên Đoàn gia.
- Một đám bán thần nhỏ nhoi mà muốn cản ta sao?.
- " Định ".
Lâm Phong đã dùng linh lực đóng băng hơn năm tên bán thần, có một tên võ thần nhất tinh và một tên võ thần nhị tinh cũng bị đóng băng theo. Sau đó Lâm Phong đã xé không gian đi vào.
...****************...
-
Sau khi mọi người rời khỏi tiểu thế giới gần hết, ba người tiểu Tuyết đã di chuyển tới chỗ những người sống trong tiểu thế giới, những người này đang vây quanh mộc thần và vợ của ông.
- Ba người các ngươi còn chưa đi ra sao?
- Ta sắp đóng kết giới lại rồi đấy!
Mộc thần đã nhìn thấy ba người tiểu Tuyết, ông lên tiếng nhắc nhở ba người.
- Ta có chuyện muốn nói riêng với ngài.
Tiểu Tuyết đã nói chuyện với mộc thần. Ông trả lời lại cô:
- Ngươi thấy đấy, ta đang không có thời gian để nói chuyện với các người.
- Mau rời đi!
Tiểu Tuyết đã nhắc với ông mộc thần:
- Phu nhân ngài vẫn chưa chết, ta là dược sư, ta có thể chữa cho bà ấy.
Ông mộc thần đã trợn mắt ngạc nhiên nhìn tiểu Tuyết, xong ông bảo những người đang đứng cạnh hãy giải tán đi, ông có chuyện muốn nói riêng với ba người này.
Sau khi những người khác rời đi, mộc thần đã lên tiếng chào hỏi tiểu Tuyết,
- Vận nhi đã chết rồi, tuy cô là dược sư, ta không biết cô muốn nói chuyện gì với ta, nhưng ta không muốn đáp ứng yêu cầu của cô.
- Ba người vẫn là nên rời đi thì hơn.
Tiểu Tuyết đã trả lời ông.
- Phu nhân của ngài đã chết, là thật.
- Nhưng không có nghĩa là ta không cứu sống được bà ấy.
Mộc thần nhìn sang cô gái Dạ Điệp, ông nhìn thấy con dạ yêu đi cùng cô. Ông đã nói:
- Gọi ta là mộc thần cũng được,
- Cô cứu được phu nhân ta, nhưng ta không muốn bà ấy trở thành dạ nhân đâu.
- Ông không chấp nhận dạ nhân sao?
Tiểu Tuyết hỏi trêu ông lão.
- Ta không kì thị Dạ nhân giả, nhưng ta không muốn Vận nhi sống lại trong cái xác không hồn.
Mộc thần nói thêm rằng võ giả khi đạt tới cấp thánh, khi chết sẽ có một tia linh hồn, nếu tia linh hồn này không bị diệt thì còn có khả năng sống lại ở thân xác khác.
- Nhưng Vận nhi chỉ là võ tôn.
Mộc thần vừa nói ông vừa lấy tay gạt nước mắt trên mặt ông. Thấy vậy tiểu Tuyết đã nói thêm:
- Mộc thần, ngài yên tâm, ta có cách nghịch thiên, đưa bà ấy sống lại.
- Nhưng với điều kiện, ông phải không được nói thông tin cho ai, ngoài ra ta muốn có đóa dị hỏa trong tay bà ấy.
Mộc thần nghĩ rằng chung quy thì đám người này vẫn muốn có địa bảo, nhưng so với đóa dị hỏa, Vận nhi sống lại vẫn là điều ông mong muốn hơn.
Ông lão kể rằng thời trước ông từng là một sát thủ có tiếng trong giới sát thủ, từ ngày ông quen biết được Yên Vận, ông đã đem lòng yêu bà ấy, ông bỏ làm sát thủ để sống một cuộc sống bình thường cùng Vận nhi.
Nhưng những tổ chức sát thủ liên tục phái sát thủ mạnh tới giết ông vì lo ông sẽ để lộ thông tin cho những thế lực lớn. Lúc này một vị võ thần thượng cổ là bạn quen của ông, vị đó đã đưa hai người cùng với những người trong gia tộc hai người vào tiểu thế giới của vị đó.
Vì ông có võ thần thượng cổ ra mặt giúp đỡ, nên những tên sát thủ không thể không nể mặt vị đó.
Mộc thần nói thêm rằng ông không muốn nói tên của vị đó, vì hắn còn chưa chết, hắn chỉ đang đi du ngoạn ở những không gian khác, nhưng vị đó dặn ông hãy nói rằng hắn đã chết.
Thấy mộc thần kể vậy, ba người tiểu Tuyết cũng buồn thay cho ông phần nào.
- Ngài có đồng ý chữa cho phu nhân không, để sau ba canh giờ, ta sợ rằng ta cũng sẽ không cứu được.
Tiểu Tuyết đã cắt ngang lời nói của mộc thần.
- Có, có chứ. Cô bắt đầu đi.
Tiểu Tuyết bảo rằng cô cần luyện thêm một viên Luân Hồi đan, vì cô đã dùng hết, luyện đan sẽ mất một thời gian ngắn.
Mộc thần đã hỏi nguyên liệu luyện chế đan dược nhưng tiểu Tuyết bảo không cần.
- Luân Hồi nghịch thiên, vạn vật làm dẫn.
Tiểu Tuyết đã hái một vài cây cỏ rất bình thường ở xung quanh, cô cắn ngón tay trỏ bên phải, một giọt máu nhỏ xuống đống lá cây mà cô vừa hái.
Tiểu Tuyết cho ra dị hỏa của cô tạo thành một chiếc đan đỉnh, cô thiêu cháy đống cỏ trong chiếc đỉnh.
Một lúc sau, từ trong đan đã cho ra một viên Luân Hồi đan màu đỏ máu.
Mộc thần đã ngạc nhiên vì cách luyện dược của cô gái này quá kỳ dị, thậm chí nguyên liệu luyện chế đan dược chỉ là mấy nhánh cỏ bình thường.
Tiểu Tuyết đưa viên thuốc mà cô vừa luyện chế cho mộc thần, ông đưa viên thuốc vào miệng của Yên Vận, ông đã phải dùng linh khí để đẩy viên thuốc xuống bụng của bà. Mọi vết thương của bà đang dần dần lành lại.
Sau một lúc không lâu, bà Yên Vận đã mở mắt sống lại. Mộc thần đã ôm lấy bà, ông vừa cười vừa khóc.
- Tốt quá rồi.
Mộc thần đã kể lại câu chuyện cho Yên Vận nghe. Bà cũng vội cảm ơn ba người tiểu Tuyết, bà muốn biết quý danh của ba người, nhưng tiểu Tuyết nói rằng họ không muốn để lộ thân phận.
Yên Vận đã đưa đóa dị hỏa cho tiểu Tuyết, ông mộc thần bảo tiểu Tuyết rằng một người chỉ sở hữu được duy nhất một dị hỏa, mà cô đã có dị hỏa rồi.
Tiểu Tuyết đã đưa đóa dị hỏa cho tiểu Lôi, cô đã cảm ơn lời nhắc của mộc thần.
......................
Tại chân núi của Nhật Sơn. Lâm Phong đang quan sát nhóm người mặc áo khoác đen thì bỗng bầu trời trở gió, sau đó là màn đêm dị tượng bao trùm toàn bộ không gian, cậu còn nhìn thấy ở phía rất xa là quả cầu ánh sáng của vị võ thần quang hệ nào đó đang rơi xuống.
Tại trung châu, Nguyệt môn, Sát Linh hội, Liệt Nham quốc, Học viện phong hỏa, mọi nơi khác bầu trời cũng đều trở gió, sau đó là màn đêm dị thường.
Mọi người đều bàn tán rằng đây có thể là trận chiến của nhiều võ thần mang phong hệ và hắc ám hệ.
Quay lại chỗ núi Nhật Sơn, Lâm Phong đã nhận được thông báo từ mảnh ngọc của Doãn Vương, cậu đã biết rằng đây là trận chiến của Doãn Vương và một ai đó.
- Là phía Đoàn gia, Doãn Vương đang gặp nguy hiểm,
Lâm Phong nói nhỏ, sau đó cậu phát tín hiệu cho hai người tiểu Lôi rằng sau khi rời khỏi núi Nhật Sơn, hai người hãy đến Đoàn gia, tiểu Lôi biết Đoàn gia.
Lâm Phong định di chuyển tới Đoàn gia thì nhóm người mặc áo đen mà cậu đang quan sát đã bay lại chỗ cậu ngăn cản cậu.
Lâm Phong đã biết nhóm người này đang theo dõi động tĩnh phía bên núi Nhật Sơn để câu kéo cho bên Đoàn gia.
- Một đám bán thần nhỏ nhoi mà muốn cản ta sao?.
- " Định ".
Lâm Phong đã dùng linh lực đóng băng hơn năm tên bán thần, có một tên võ thần nhất tinh và một tên võ thần nhị tinh cũng bị đóng băng theo. Sau đó Lâm Phong đã xé không gian đi vào.
...****************...
-
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương