Hải Nhân Ngoại Truyện
Chương 3: Cảm Xúc Thay Đổi
Thấy Cảnh Du bước vào một đứa em nhỏ chạy lại chỗ cậu nũng nịu.- Anh Cảnh Du, em không muốn ăn.Cảnh Du bế đứa em nhỏ lên đi lại chỗ ngồi. Đặt đứa em ngay ngắn trên ghế Cảnh Du dỗ ngọt.- Ăn đi lát nữa anh cho đi đá bóng với anh.Đứa em cười toét miệng đồng ý. Cảnh Du vừa ăn vừa tìm bóng dáng Ngụy Châu, bình thường cậu ta vẫn ngồi chỗ bàn quen thuộc đợi cậu sao hôm nay không thấy đâu rồi. Nhà ăn trong cô nhi viện cả trăm đứa trẻ, Cảnh Du nhìn hết lượt vẫn không thấy đâu, cả mười phút mà cậu chưa ăn được miếng nào. Thấy anh mình không ăn đứa em nhỏ ngây ngô hỏi.- Anh cũng bị đau răng giống em à?Cảnh Du giật mình quay lại.- Hả?Đứa em nhỏ chỉ vào răng mình ý nói em bị đau răng nên không ăn. Cảnh Du mỉm cười lắc đầu sau đó lại nhìn quanh. Vẫn không thấy Ngụy Châu đâu, không lẽ cậu ta không ăn cơm, hay là giận mình vì lấy mất phong thư của cậu ấy .Định đứng lên đi tìm Ngụy Châu thì Cố Nhi bê khay cơm lại trước mặt Cảnh Du.- Cảnh Du, hôm nay cuối tuần ra ngoài chơi đi, chị xin phép các mẹ rồi.Cảnh Du hơi nhăn mặt, cậu không hứng thú với gợi ý của Cố Nhi, cậu đang sốt ruột khi không thấy Ngụy Châu đâu cả. Cố Nhi vẫn ngồi bên nói nhỏ.- Hôm nay bạn chị tổ chức sinh nhật, nói là phải đem bạn trai đi, chị không có bạn trai nên em đi cùng chị nhé.Cảnh Du nhìn Cố Nhi ngạc nhiên.- Họ nói đem bạn trai đi chị đem em theo làm gì?Cố Nhi chu đôi môi xinh đẹp ra tỏ vẻ hơi thẹn thùng.- Thì em đóng thế bạn trai của chị một hôm cũng được chứ sao.Cảnh Du suy nghĩ một chút rồi lắc đầu.- Em không đi đâu, chị có cả một tá con trai theo đuổi sao không chọn lấy một người đi. Em đi với chị họ tưởng em là người yêu chị thì sao em kiếm người yêu được nữa.Cảnh Du đưa tay lau miệng cho đứa em nhỏ rồi đứng lên định đi. Cố Nhi lại kéo cậu ngồi xuống kèo nài.- Đi chỉ hôm nay thôi, lần sau chị kiếm được người yêu nhất định sẽ không phiền đến em.Nhìn Cố Nhi vài giây Cảnh Du đành gật đầu đồng ý. Cố Nhi cười hạnh phúc, vẻ đẹp của cô gái mười chín như cô có thể làm xao lòng bất cứ chàng trai nào. Ở lớp học cô có cả tá chàng trai theo đuổi, trong đó không ít con nhà có máu mặt ở Bắc Kinh. Nhưng lòng Cố Nhi đã có chủ. Từ ngày vào Cô nhi viện, sống chung với Cảnh Du cô thật sự đã yêu cậu ấy. Tuy Cảnh Du gọi cô là chị nhưng cô chỉ hơn Cảnh Du có vài tháng thôi. Hiện tại Cố Nhi đang Học đại học sân khấu điện ảnh Bắc Kinh, trong trường cũng có kí túc xá nhưng cô vẫn đi về Cô nhi viện hàng ngày đơn giản vì ở đó có Cảnh Du. Không nhìn thấy cậu ấy ngày nào là cô cảm thấy bức bối khó chịu ngày ấy. Tiếp tục đảo mắt nhìn quanh Cảnh Du phát hiện ra Ngụy Châu đang ngồi ở một góc rất xa cậu. Cảnh Du mắm môi lại làu bàu " Tự nhiên ra đó ngồi là sao, đồ quỷ"Nhìn theo ánh mắt Cảnh Du Cố Nhi hỏi.- Em tìm Ngụy Châu à.Mặt Cảnh Du hơi đỏ lên, giọng cậu lúng túng.- Không ạ, em nhìn xem hôm nay có vắng đứa nào không.Cố Nhi không chút nghi ngờ, Cảnh Du và Ngụy Châu thân nhau như anh em ruột thịt, bản thân Ngụy Châu lại là một đứa bé rất ngây thơ nên ai cũng nghĩ quan hệ của họ là quan hệ gia đình. Cả Cảnh Du và Ngụy Châu đều càng lớn càng đẹp, hai đứa đi cạnh nhau ai cũng phải ngoái lại nhìn. Có lần một số bạn của Cố Hải đến còn trêu hắn "Sao có hai đứa trẻ giống với hai người đến thế, không phải hai người gửi gắm nơi đâu rồi giả vờ chúng là những đứa trẻ bị bỏ rơi để qua mắt nhau đấy chứ". Thật sự thì những bé gái trong cô nhi viện này cũng rất nhiều đứa thích Cảnh Du và Ngụy Châu.Thấy Cảnh Du vẫn đảo mắt nhìn quanh Cố Nhi lại tò mò.- Cảnh Du, em để ý cô gái nào chưa?Cảnh Du nhìn Cố Nhi vài giây sao đó gật đầu.- Em có rồi.Mặt Cố Nhi đỏ lên, cô gặng hỏi.- Là ai đấy, ở trong cô nhi viện hay ở ngoài?Cảnh Du thật thà đáp.- Trong cô nhi viện.Tim Cố Nhi đập loạn lên, lòng cô thầm ước cô gái mà Cảnh Du đang nói đến chính là mình. Cảnh Du không thèm để ý đến hi vọng hão huyền đó của Cố Nhi, cậu đang mắc nghĩ xem " Con quỷ nhỏ" kia sao hôm nay lại ra góc đó ngồi.Vừa đưa thìa cơm vào miệng đứa em nhỏ ngồi bên liền bi bô.- Chị Bạch Linh rủ anh Ngụy Châu ngồi ăn cùng rồi, chị ấy nói là thích anh Ngụy Châu.Miếng cơm vừa đưa vào miệng chui tọt ngay xuống cổ họng làm Cảnh Du nghẹn ứ, mặt cậu đỏ lên thở một cách khó khăn. Cố Nhi vội vàng đi lấy cho Cảnh Du một cốc nước, đám trẻ ngồi xung quanh đều lo lắng hỏi Cảnh Du nhưng người Cảnh Du cần lời hỏi han nhất vẫn ngồi rất xa cậu ăn uống một cách thoải mái.Cảnh Du cũng không hiểu sao khi biết người khác thích Ngụy Châu cậu lại thấy khó chịu đến vậy. Với cậu Ngụy Châu là đứa em ngỗ ngược cần được quan tâm. Cảnh Du chăm sóc Ngụy Châu bằng tất cả tình cảm mình có. Sự có mặt của Ngụy Châu bên cạnh đã như một thói quen đối với Cảnh Du, cậu chỉ nghĩ đơn giản vì cậu và Ngụy Châu thân thiết với nhau hơn những đứa trẻ khác nên cậu mới yêu quý Ngụy Châu đến thế. Nhưng hôm nay Ngụy Châu đã làm cậu hai lần khó chịu, cậu ta nhận thư của con gái, cậu ta ngồi ăn cơm nói cười vui vẻ cùng con gái. Cảnh Du thật sự quá bực bội vì chuyện này. Ăn cơm xong Cảnh Du đi ra sân bóng ngồi, cậu muốn tĩnh tâm lại, cậu muốn biết vì sao mình lại khó chịu như thế, không lẽ cậu lại nói với Ngụy Châu không được phép ngồi ăn với ai ngoài cậu, không được phép nhận đồ của ai ngoài cậu, không được phép đứng gần ai ngoài cậu. Nếu nói như vậy chẳng phải cậu sẽ là ông anh ích kỉ nhất quả đất này sao. Nhưng để cậu ta cứ vô tư một cách quá đáng như thế này thì Cảnh Du không chịu nổi. Vẫn biết rằng chỉ là anh em, vẫn biết rằng Ngụy Châu đã lớn nhưng thói quen Ngụy Châu làm gì cũng hỏi mình đã ăn sâu vào trong tâm trí Cảnh Du, cậu không chịu nổi việc Ngụy Châu bắt đầu rời xa vòng tay của cậu như thế này.Ngụy Châu về phòng ngủ không thấy Cảnh Du đâu, cậu nghĩ Cảnh Du chưa ăn xong nên lên giường nằm đợi. Nhìn thấy lá thư Cảnh Du vò nát để trên bàn Ngụy Châu tò mò mở ra xem, nhìn dòng chữ " TỚ YÊU CẬU" to tướng trước mặt Ngụy Châu bĩu môi " Đồ sát gái, không biết bao nhiêu câu tớ yêu cậu trong thùng thư này rồi, anh coi chừng đào hoa quá có ngày gặp phù thủy". Ngụy Châu không hề biết lá thư đó là lá thư viết cho mình.Đợi cả tiếng đồng hồ vẫn không thấy Cảnh Du đâu Ngụy Châu đi ra để tìm cậu ấy thì gặp ngay Cố Nhi ở cửa. Cố Nhi hôm nay ăn mặc quá đẹp, trang điểm nhẹ nhàng khiến Ngụy Châu nhìn không chớp mắt. Cô đang vui vẻ trong lòng vì hôm nay cô sẽ cùng Cảnh Du đến một nơi rất đẹp, nhìn thấy Cảnh Du nhất định đám bạn của cô phải ghen tị cho xem. Tuy là trường sân khấu điện ảnh nhưng đám con trai ở đó không đứa nào vượt qua được hình thức của Cảnh Du hết. Đi lại bẹo má Ngụy Châu Cố Nhi trêu chọc.- Sao? em chưa thấy chị đẹp như thế này bao giờ à?Ngụy Châu thật thà gật đầu. Cố Nhi khoác vai Ngụy Châu hỏi.- Anh Cảnh Du thay đồ xong chưa?Ngụy Châu ngạc nhiên.- Anh ấy chưa về phòng.Đúng lúc này bóng Cảnh Du xuất hiện, cậu hững hờ nhìn Cố Nhi rồi đưa con mắt khó chịu nhìn Ngụy Châu. Vẻ mặt của Cảnh Du làm Ngụy Châu và Cố Nhi khó hiểu.Khi Cảnh Du đã đi vào phòng Ngụy Châu mới ghé vào tai Cố Nhi thì thầm.- Hôm nay anh Cảnh Du có người tỏ tình, lá thư đang trên bàn anh ý.Cố Nhi nhìn vào trong, lòng cô có chút xáo trộn. Vẫn biết rằng người như Cảnh Du có nhiều con gái thích là chuyện bình thường nhưng sao cô vẫn thấy hoang mang, liệu cô có cơ hội nào với Cảnh Du không? liệu bao nhiêu năm sống cùng nhau Cảnh Du có chút rung động nào với cô không? Suy nghĩ trong lòng cô lúc này thật phức tạp.Cảnh Du thay quần áo xong đi ra. Tuy ăn mặc rất đơn giản nhưng vẻ đẹp của cậu làm Cố Nhi và Ngụy Châu thấy xốn xang trong lòng. Vẫn làm bộ mặt "bán nồi" tiến lại chỗ Ngụy Châu, Cảnh Du xoa đầu cậu nói nhỏ.- Vào học bài đi, anh đi với chị Cố Nhi một lúc.Ngụy Châu không nói gì, cậu không muốn Cảnh Du đi. Từ ngày hai anh em được phân phòng riêng chưa bao giờ Cảnh Du để cậu một mình trong phòng lúc đêm hôm cả. Cảnh Du bước ra đến sảnh quay đầu lại vẫn thấy Ngụy Châu đứng đó, cậu kêu Cố Nhi ra trước đợi mình sau đó chạy vào trong. Ngụy Châu thấy Cảnh Du quay lại nghĩ cậu ta quên thứ gì nên hỏi.- Anh quên gì à?Cảnh Du không nói, cậu kéo Ngụy Châu vào trong phòng, ấn cậu ta xuống ghế.- Anh đi lát anh về, ở nhà học bài rồi ngủ đi nhé. Nhớ, anh về là phải thấy em trong phòng nghe chưa.Mặc dù đã là học sinh lớp 10 nhưng trước mặt Cảnh Du Ngụy Châu vẫn chỉ là đứa em 13 tuổi ngày đầu tiên cậu gặp, bản thân Ngụy Châu quá quen với việc được Cảnh Du chăm sóc nên cậu cũng cảm thấy mình không lớn lên được chút nào.Cảnh Du chỉ nói có vậy rồi lại vội vàng đi ra ngoài, Ngụy Châu nhìn theo buồn rầu tự an ủi " Mình phải quen dần với việc anh Cảnh Du sẽ thường xuyên đi tán gái vào ban đêm thôi, anh ấy đã lớn rồi mà." Những suy nghĩ phức tạp trong đầu Cảnh Du Ngụy Châu không hề biết hoặc có thể là cậu chưa đủ tinh tế để biết, cậu chỉ thấy Cảnh Du rất yêu quý mình, cậu với Cảnh Du là anh em, vắng Cảnh Du cậu không thể ngủ được. Ngụy Châu chỉ hiểu chừng ấy thôi cậu cũng thấy hạnh phúc lắm rồi.Cảnh Du đi cùng Cố Nhi đến sinh nhật bạn cô ấy, ở đó toàn trai thanh gái lịch, đa số là con nhà giàu. Cảnh Du không tự ti về bản thân nhưng cậu thấy không hợp với nơi đây, cậu quen sống với những đứa trẻ thiếu tình thương, quen với việc chắt chiu từng đồng để ba của cậu đỡ vất vả . Nhìn thấy bữa tiệc hoang phí này Cảnh Du trong lòng có chút khó chịu. Sự có mặt của Cảnh Du như đem một làn gió mới đối với những cô cậu nơi đây, họ thi nhau hỏi han, thi nhau chúc tụng. Cảnh Du so với bọn họ cũng chỉ kém hơn một tuổi nên xem như đồng trang lứa. Các cô gái xinh đẹp con nhà giàu bắt đầu để ý đến Cảnh Du làm Cố Nhi không hài lòng. Cô luôn kè kè Cảnh Du mọi lúc mọi nơi không cho bất cứ cô gái nào có cơ hội nói chuyện riêng với cậu ấy. Tự nhiên Cố Nhi thấy sai lầm khi cô đã rủ Cảnh Du tới đây.Gần nửa đêm bữa tiệc mới tan Cảnh Du rất sốt ruột, cậu không muốn để Ngụy Châu ở nhà quá lâu như thế, nhưng đi cùng Cố Nhi cậu cũng không thể để Cố Nhi ở lại một mình.Hai người ra về trong im lặng, đi một đoạn đường mà không ai nói với ai câu nào. Về gần đến cô nhi viện Cố Nhi mới hỏi Cảnh Du.- Em có vẻ không thích bữa tiệc hôm nay.Cảnh Du gượng cười.- Không có, là hôm nay em hơi mệt thôi.Về đến phòng Ngụy Châu vẫn chưa ngủ. Giơ đồng hồ lên nhìn, Cảnh Du hốt hoảng.- Sao em không ngủ đi, nửa đêm rồi.Ngụy Châu uể oải đứng lên, vươn vai thật thà đáp.- Không có anh em không ngủ được.Tim Cảnh Du lỗi đi một nhịp, cậu tự thấy mình là kẻ chẳng ra gì, biết Ngụy Châu khi ngủ rất cần mình vậy mà nửa đêm mới chịu xuất hiện. Ôm Ngụy Châu vào ngực Cảnh Du thì thầm.- Anh xin lỗi, anh về rồi, đi ngủ thôi.Theo thói quen Ngụy Châu lại rúc vào lòng Cảnh Du ngủ ngon lành. Cảnh Du ôm chặt lấy Ngụy Châu, trong lòng cậu dấy lên một cảm xúc rất khó tả, cậu thấy hạnh phúc khi Ngụy Châu tin tưởng mình như thế. Bản thân Cảnh Du thiếu Ngụy Châu cậu cũng không thể ngủ. Nhiều đêm nỗi lo lắng một ngày nào đó Ngụy Châu sẽ rời xa mình khiến Cảnh Du mơ những giấc mơ không có Ngụy Châu bên cạnh, tỉnh dậy thấy khuôn mặt ngây thơ của em trai vẫn đang áp vào ngực mình, đầu vẫn gối lên cánh tay mình cậu mới yên tâm ngủ tiếp. Cảnh Du luôn trấn an mình rằng đó chỉ là thói quen, cậu tìm mọi cách để lấp liếm đi tình cảm bất thường đang trỗi dậy trong lòng.Hôm nay Ngụy Châu tan học sớm hơn thường lệ, đang đứng chờ Cảnh Du thì một người bạn của Cảnh Du đi tới. Nhìn dáng vẻ thư sinh trắng trẻo của Ngụy Châu cậu ta rất thích thú. Lái xe lại trước mặt Ngụy Châu cậu ta chào mời.- Em đẹp trai, lên anh chở về nào.Ngụy Châu lắc đầu.- Em đợi anh em đến đón.Chàng trai kia đứng kèo nài một lúc không được đành quay đi. Ngụy Châu đứng đó liên tục bị các chị gái làm phiền. Một cô giọng lanh lảnh hỏi.- Ngụy Châu, anh Cảnh Du hôm nay không đến đón sao?Ngụy Châu lắc đầu, mặt có chút buồn bã.- Anh ấy chưa đến.Một tiếng đồng hồ trôi qua, bóng dáng anh trai vẫn bặt tăm. Lúc này Ngụy Châu không phải là sợ mà là lo lắng, Cảnh Du chưa bao giờ như thế này, không lẽ anh ấy xảy ra chuyện gì rồi sao. Sân trường vắng lặng, tất cả mọi người đã ra về. Một mình Ngụy CHâu đứng trong không gian rộng lớn chờ Cảnh Du, trong lòng nóng như lửa đốt. Trời bỗng tối sầm, mây đen ùn ùn kéo đến làm Ngụy Châu hơi sợ. Cậu co cẳng chạy một mạch, vừa chạy cậu vừa rủa thầm " Đồ Cảnh Du xấu xa, từ giờ trở đi tôi không cần anh đưa đón tôi nữa."( Thính chương 4:...Cảnh Du mở vội cửa xe, chạy lại hét vào mặt Ngụy Châu.- Em đã đi đâu hả, thằng quỷ này, em đã đi đâu, sao em lại ngồi trên xe thằng đó?Ngụy Châu nhìn Cảnh Du một lúc, cậu chưa bao giờ thấy biểu hiện này trên mặt Cảnh Du, mắt Cảnh Du đỏ ngầu, mặt thật sự hung dữ. Ngụy Châu nghĩ thầm, anh ta đang khóc sao, lần đầu tiên Ngụy Châu thấy Cảnh Du khóc. Cảnh Du vì quá lo lắng nên càng tức giận khi thấy Ngụy Châu tỏ vẻ rất bình thản trong khi mình thì lo lắng sắp phát điên. Cậu đầy mạnh Ngụy Châu ngã xuống, miệng vẫn không ngừng la hét.- Đồ tồi, em nhìn cái gì hả, anh hỏi em đã đi đâu, em đi với thằng đó để anh chạy tìm em đến phát điên hả, thật không chịu nổi với em nữa rồi...)
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương