Hải Nhân Ngoại Truyện

Chương 40 : Chạy Trốn



Tim Cảnh Du đau thắt, Ngụy Châu hận cậu đến thế sao, em ấy vẫn còn hận cậu đến thế sao. Cậu đã để lại nỗi đau quá lớn trong lòng em ấy rồi. Cảnh Du đứng tựa vào cửa ôm lấy ngực mình, cậu không thở nổi. Bảy năm gặp lại cậu và Ngụy Châu sao lại trở nên thế này, tại sao em ấy không thể chào cậu một câu tử tế.

Hai anh em đứng đối diện với nhau, ngăn cách họ là một mảng tối om của cánh cửa. Cả hai cứ đứng vậy, không ai nói thêm câu nào. Cảnh Du không dám gọi cũng không dám bước đi. Khi cơn tức trào lên đến đại não Ngụy Châu bỗng mở bật cửa ra đối diện ngay với Cảnh Du. Cậu không nói không giằng đẩy Cảnh Du lại phía cầu thang. Cậu dừng lại vài giây sau đó nói rất rõ ràng.

- Anh đi đi, hãy để cho tôi được yên có được không. Tôi đã quên anh rồi, tôi quên mất anh là ai rồi sao anh còn quay trở lại. Tốt nhất là anh cũng quên tôi đi. Chúng ta hãy xem như chưa từng quen biết. Anh làm việc của anh còn tôi có việc của tôi. Tha cho nhau đi, tha cho nhau mà sống đi.

Cảnh Du chưa kịp nói gì thì Ngụy Châu đã chạy nhanh về phòng mình đóng sập cửa lại. Đứng nhìn theo bóng Ngụy Châu nước mắt Cảnh Du trào ra. Cậu biết chứ, Ngụy Châu đã phải khổ sở như thế nào cậu biết chứ, chính vì em ấy khổ sở như thế nên cậu chưa sẵn sàng để gặp em ấy lúc này. Nhưng người tính không bằng trời tính, ông trời đã ép anh em họ phải gặp nhau khi mà cả hai đều chưa hề có sự chuẩn bị thì phải chấp nhận thôi.

Bước nhẹ nhàng từng bước đi lại cửa phòng, Cảnh Du không dám gọi mà chỉ đứng vậy nhìn vào cánh cửa. Cậu nhắn nhủ thầm « Ngụy Châu, em cứ ghét anh đi, em cứ nói những gì em muốn để giải tỏa những uất ức trong lòng bấy lâu nay. Anh sẽ bắt đầu chinh phục em lại từ đầu, anh lại sẽ biến em từ một đứa cứ gặp anh là cắn thành một đứa ngoan ngoãn ngủ trong vòng tay anh, khó mấy anh cũng làm, dù phải mất thời gian bao lâu đi nữa anh cũng sẽ làm. Đêm nay em hãy ngủ ngon nhé, anh yêu em. »

Đứng thêm một lúc Cảnh Du lặng lẽ rời đi, cậu không muốn làm khó Ngụy Châu thêm nữa.

Ngụy Châu vẫn đóng chặt cửa phòng, cậu không biết phải làm sao để chấp nhận chuyện này. Cảnh Du mất tích bảy năm bây giờ trở về lại ông chủ của một tập đoàn kinh tế lớn, anh ấy không còn là Cảnh Du của cậu nữa rồi. Giữa Cảnh Du và cậu bây giờ đã có một khoảng cách, khoảng cách của thời gian và khoảng cách của địa vị. Cậu không thể nhận lại Cảnh Du là anh mình, anh ấy đã không còn là anh cậu nữa. Cái gọi là tình yêu bị sự tự ti trong lòng Ngụy Châu xua đuổi đi, cậu phải xù lông lên để bảo vệ chính mình, phải xù lông lên để trái tim cậu không bị tổn thương lần nữa.

Ngụy Châu đứng lên, cắn chặt răng lại tự nhắc nhở mình « Mày nên nhớ Bạch Cảnh Du đã không còn là của mày nữa, anh ấy và mày đã không thuộc về nhau, nhớ rõ điều đó.»

Rời Cô nhi viện Cảnh Du đi đến nhà Cố Hải, cậu ngập ngừng hồi lâu mới dám bấm chuông. Cố Hải ra mở cửa mà như không tin vào mắt mình. Hắn đưa tay lên dụi dụi mắt rồi lại nhìn Cảnh Du. Mấy giây sau Cố Hải mới lên tiếng.

- Cảnh Du, là con sao ?

Cảnh Du mắt ừng ực nước, cậu vẫn đứng đó nhìn Cố Hải, giọng nói nghẹn ngào.

- Ba, là con. Con về rồi.

Cố Hải chớp chớp mắt nhìn Cảnh Du, hắn vẫn không tin những gì mình đang nhìn thấy và vừa nghe thấy. Lấy một hơi thật sâu Cố Hải hỏi lại.

- Là con thật sao ?

Cảnh Du chạy lại ôm chầm lấy ba, cậu nói trong tiếng khóc.

- Ba, là con. Là con mà.

Nước mắt Cố Hải cũng chảy ra, hắn không thể tin được những gì đang diễn ra trước mắt hắn. Đẩy Cảnh Du ra hắn tự véo vào tay mình xem có phải mình đang mơ không. Sau đó Cố Hải lại ôm chặt lấy Cảnh Du nói như một một đứa trẻ.

- Là con thạt rồi, không phải ba đang mơ. Vào nhà đi, vào đi nào !

Bạch Lạc Nhân đang ngồi trên ghế nhìn ra. Thấy Cảnh Du cậu như không tin vào mắt mình. Đứng tiến lên mấy bước Bạch Lạc Nhân ngập ngừng hỏi.

- Cảnh Du, là con sao ?

Cảnh Du chạy lại ôm lấy Bạch Lạc Nhân, cậu khóc to thành tiếng.

- Ba, là con, con xin lỗi ba. Con về rồi, con về rồi ba à !

Cả ba người nước mắt giàn giụa, họ khóc trong hạnh phúc.

Cố Hải ấn Cảnh Du ngồi xuống ghế giọng nghẹn ngào.

- Ngồi im để ba ngắm con xem nào, khác nhiều quá !

Cảnh Du ngồi im nhìn Cố Hải rồi lại nhìn Bạch Lạc Nhân. Nước mắt cậu không ngừng chảy. Ba cậu vẫn như thế, họ vẫn nhân từ như thế. Họ không cần biết bảy năm qua cậu đã đi đâu, không cần biết vì sao cậu rời bỏ họ, khi cậu quay trở về họ vẫn dang rộng vòng tay đón cậu vào lòng. Những người này cậu có sống cả đời chỉ đền đền ơn cũng không bao giờ đủ được.

Nhìn ngắm nhau trong xúc động một luc lâu Cảnh Du ngập ngừng hỏi.

- Ba, ba có giận con không ?

Bạch Lạc Nhân vỗ vai Cảnh Du, nói đùa.

- Giận chứ, giận nhiều lắm. Vì vậy con phải ở nhà lâu lâu một chút để cho ba trút sự tức giận lên người con nghe chưa.

Cả ba cùng cười, Cảnh Du biết ba chỉ nói vậy thôi, nhìn trong mắt họ cậu thấy cả một bầu trời yêu thương hạ dành cho cậu. Cố Hải đưa miếng táo cho Cảnh Du hỏi nhỏ.

- Con gặp em con chưa ?

Cảnh Du cúi mặt xuống, một lúc sau cậu mới đáp.

- Con gặp rồi.

Bạch Lạc Nhân nghiêng đầu hỏi Cảnh Du.

- Em con ổn chứ?

Cảnh Du không đáp, cậu chỉ gật đầu. Ánh mắt đầy tức giận của Ngụy Châu khi nhìn cậu nó vẫn làm cậu ám ảnh. Cố Hải nói nhân từ.

- Đừng trách em con, nó đã trải qua một thời gian rất khó khăn.

Cảnh Du gạt nước mắt nói với ba.

- Ba, con có lỗi với cả nhà, con làm mọi người phải khổ. Trở về con xấu hổ lắm.

Bạch Lạc Nhân ôm lấy Cảnh Du vỗ về.

- Ba biết chắc con có lí do nào đó khó nói. Con trở về là tốt rồi. Khi nào muốn nói lí do thì hãy nói cho ba biết, còn con không muốn nói cũng không sao. Con ở đâu cũng được, chỉ cần khi con xuất hiện trước mặt ba khỏe mạnh đàng hoàng như thế này là ba vui. Đừng tự trách mình.

Rời nhà Cố Hải trở về khách sạn Cảnh Du không thể nào ngủ nổi. Ánh mắt Ngụy Châu luôn hiện lên trong đầu cậu. Cậu biết em ấy còn yêu mình nhưng phải làm sao để em ấy chấp nhận mình một lần nữa là việc cậu phải cố gắng, phải thật cố gắng.

Hôm nay Trần Hà vẫn tiếp tục gặp Cảnh Du nhưng đi cùng ông chỉ có mình Hạ Phi. Cảnh Du liên tục liếc ra ngoài chờ đợi bóng Ngụy Châu nhưng không thấy.

Thấy Cảnh Du có gì đó bất an Trần Hà hỏi thẳng.

- Anh Thầm, cso gì đó anh không hài lòng vì chúng tôi sao ?

Cảnh Du lúng túng một lúc sau đó mới tập trung vào công việc được. Khi ra về Hạ Phi cố ý nán lại hỏi Cảnh Du.

- Anh là Cảnh Du đúng không ?

Cảnh Du mỉm cười.

- Ừ, là anh.

Hạ Phi reo lên.

- Em biết là anh mà, nhìn anh không khác gì ngày trước cả. Em nói Ngụy Châu cậu ấy cứ bảo em nhận nhầm người.

Cảnh Du nhìn Hạ Phi hỏi chân thành.

- Sao hôm nay Ngụy Châu không đến ?

Hạ Phi cười cười.

- Cậu ấy nói có việc bận nên không đi được. Hôm nay cậu ấy lạ lắm, em cũng không biết có chuyện gì nữa. Nhưng mà em thắc mắc hai người là anh em sao Ngụy Châu lại không nhận ra anh.

Cảnh Du chỉ cười trừ trước câu hỏi của Hạ Phi. Đúng lúc này Trần Hà gọi học trò của mình đi về nên Hạ Phi chỉ kịp nhắn lại.

- Em phải đi đây, hôm nào anh em mình nói chuyện lâu hơn nhé. Em không biết anh lại là ông chủ lớn vậy đó. Tạm biệt.

Hạ Phi vừa đi được mấy bước Cảnh Du liền chạy theo xin số điện thoại của Ngụy Châu. Hạ Phi vui vẻ đọc cho Cảnh Du và nhanh chóng chạy theo Trần Hà.

Nhìn số điện thoại của Ngụy Châu một lúc Cảnh Du quyết định gọi cho em ấy, cậu muốn nghe giọng nói của Ngụy Châu. Ngụy Châu không biết là ai gọi mình nên bắt máy rất vui vẻ.

- Alo, tôi Ngụy Châu xin nghe.

Cảnh Du không nói được câu nào, cậu cứ để máy vậy nghe Ngụy Châu hỏi lại. Đến khi Ngụy Châu định cup máy Cảnh Du mới vội vàng lên tiếng.

- Ngụy Châu, là anh.

Mặt Ngụy Châu đỏ lên, cổ họng cậu giật giật. Cậu đưa điện thoại ra trước mặt mình nhìn số của Cảnh Du, nước mắt cậu trực trào ra, lòng mắng chửi « Anh đúng là đồ tồi, bảy năm qua anh không gọi cho tôi lấy một lần, dù chỉ gọi để báo anh vẫn còn sống anh cũng không thèm gọi, bây giờ anh về cái là lấy số điện thoại của tôi, anh định khiến tôi hạn anh thêm phải không, đồ tồi. »

Cảnh Du không thấy Ngụy Châu nói gì liền nói không ngừng.

- Ngụy Châu, nghe anh nói...

Ngụy Châu nghiến răng lại hét lên.

- Anh biến đi, đừng làm phiền tôi !

Nói xong cậu tắt máy, tháo pin ra và ngồi thở hồng hộc. Cậu thấy đau, cậu không muốn nói vậy với Cảnh Du nhưng lí trí cậu bảo cậu cần phải làm thế, nó nói với cậu rằng Cảnh Du đã không còn là Bạch Cảnh Du của ngày xưa, rằng cậu cần phải tránh xa anh ấy.

Ngụy Châu tắt máy rồi Cảnh Du thấy hụt hẫng trong lòng. Trước mắt cậu hiện lên một chặng đường khó khăn mà cậu phải vượt qua, cậu nói thầm trong cổ họng « Ngụy Châu, anh xin lỗi, hãy chờ anh »

Mấy ngày sau đó Cảnh Du vẫn làm việc với Trần Hà, tối nào cậu cũng đến Cô nhi viện nhưng cậu không một lần gặp được Ngụy Châu. Dù cậu có ngồi ở Cô nhi viện cả đêm cũng không thấy em ấy xuất hiện. Cố Hải và Bạch Lạc Nhân gọi thì Ngụy Châu lấy lí do là đang đi làm nên chưa thể về.

Đã một tuần trôi qua Cảnh Du tìm mọi cách để gặp Ngụy Châu vẫn không thành, thậm chí cậu đã đến cả chỗ làm của Ngụy Châu để đợi vẫn không thấy em mình xuất hiện. Không chấp nhận được chuyện đó, Cảnh Du nghĩ cách để gặp được Ngụy Châu. Cậu gọi điện cho Trần Hà trên danh nghĩ là công ty mang tên trợ lí của mình là Tần Vỹ. Cậu nói muốn nhờ Tràn Hà tư vấn pháp lí bên kinh doanh dịch vụ nhà hàng. Trần Hà lúc này đang rất bận nên ông không thể nhận lời. Ông đành từ chối khéo Cảnh Du.

- Anh Tần, thật xin lỗi. Lịch của tôi kín mất rồi, thật xin lỗi anh.

Cảnh Du vẫn không bỏ cuộc, cậu gợi ý.

- Ông Trần, tôi chỉ tin tưởng văn phòng của ông thôi. Nếu ông không đến được có thể cho người giúp việc của ông đến, nếu còn khúc mắc chỗ nào tôi sẽ trao đổi lại vói ông sau.

Trần Hà ngập ngừng một lúc rồi qquyết định nhận lời. Ông quay sang nói với Ngụy Châu.

- Ngụy Châu, hôm nay có khách hàng bên công ty Tần Thị, con thay ta đến đó tư vấn cho họ. Nếu có vấn đề nào khó cứ ghi lại về ta trao đổi với họ sau.

Ngụy Châu không hề ngần ngại mà nhận lời ngay, cậu cũng đã vài lần thay Trần Hà đi làm một số vụ rồi nên thấy cũng bình thường. Cậu đang học việc càng có nhiều cơ hội cọ xát càng tốt.

Đến điểm hẹn Ngụy Châu vui vẻ đi vào. Cảnh Du biết Ngụy Châu sẽ không vào nếu nhận ra mình nên cậu cố tình ngồi quay lưng ra phía cửa. Ngụy Châu nhẹ nhàng lại gần hỏi Cảnh Du.

- Ông là Tần Vỹ phải không ?

Cảnh Du quay mặt ra, chiếc cặp trên tay Ngụy Châu rơi ngay xuống đất. Cậu đưa mắt nhìn quanh xem có phải mình đi vào nhầm phòng không. Thấy Ngụy Châu ngó nghiêng Cảnh Du nói ngay.

- Em không nhầm đâu, là anh hẹn đấy.

Ngụy Châu điên tiết nhảy lên túm lấy cổ áo Cảnh Du, giọng tức giận.

- Con mẹ nó, rốt cuộc là anh có mấy cái tên hả ?

( TUI ĐÃ HIỆN HỒN RỒI ĐÂY. LÚC NÀY TUI CHẤP HẾT, CÁC THÍM MUỐN THẾ NÀO TUI CG CHIỀU. MÁU CÁ VOI TIÊM LẪN MÁU MÈO RỒI. CÁC THÍM CHƠI ĂN GIAN VÃI HỒN LUÔN...)
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter; Bongdaso; Bongdapro; Keonhacaivip; W88; NEW88; NEW88;
Tele: @erictran21
Loading...