Hải Nhân Ngoại Truyện

Chương 51 : Mơ Hồ



Cảnh Du xong việc định về Cô nhi viện thì cậu nhận được điện thoại của mẹ cậu. Cảnh Du lo lắng mở máy ra nghe.

- Mẹ à, có chuyện gì không ạ ?

Một giọng phụ nữ khác trả lời.

- Cậu Thẩm, cậu và ông về Mỹ đi, phu nhân lại phải nhập viện rồi, bệnh tim của bà tái phát, tôi gọi cho chủ tịch không được.

Cảnh Du vội vàng chạy về khách sạn, cậu không biết tại sao Thẩm Điềm không nghe máy, không lẽ ông lại xảy ra chuyện gì rồi.

Thẩm Điềm từ Cô nhi viện trở về, ánh mắt Ngụy Châu vẫn làm ông bị ám ảnh không thôi, anh mắt ấy rất quen, quen đến nỗi ông thấy như ngày nào mình cũng nhìn thấy nó. Lục tung trí nhớ của mình lên tim Thẩm Điềm bỗng đạp thình thịch khi ông nhớ đến một người. Hồi hộp lấy trong ví của mình ra một bức ảnh nhỏ, Thẩm Điềm khóe mắt cay cay. Đúng rồi, ánh mắt này, ánh mắt của người mà ông luôn cảm thấy có tội. Đã hơn 20 năm cảm giác tội lỗi vẫn đeo bám ông. Ánh mắt này vẫn ám ảnh ông trong mỗi giấc mơ.

Rất muốn biết vì sao ánh mắt Ngụy Châu lại cho ông cảm giác quen thuộc đến vậy THẩm Điềm liền gọi cho thám tử La Viễn, người bạn thân của ông đồng thời cũng là người đã giúp ông tìm lại được con trai. Trong đầu ông lúc này lặp đi lặp lại một câu hỏi « Ngụy Châu là ai, cậu ta có quan hệ gì với người mà ông đã mang tội. ». Trái tim già nua của Thẩm Điềm đau nhói, kí ức của hơn hai mươi năm qua lại hiện về.

Cảnh Du vì lo lắng cho cả mẹ lẫn ba nên vội vàng xông thẳng vào phòng Thẩm Điềm mà quên gõ cửa. Nhìn thấy Cảnh Du Thẩm Điềm bị giật mình, tấm ảnh văng ra khỏi tay ông bay xuống ngay dưới chân Cảnh Du. Cảnh Du cúi xuống nhặt lên, cậu nhìn qua tấm ảnh sau đó trả lại cho Thẩm Điềm. Thấy sắc mặt ba mình không được tốt Cảnh Du ngạc nhiên hỏi.

- Ba không sao chứ ?

Thẩm Điềm lúng túng nhận lại tấm ảnh từ Cảnh Du, ông vội vàng nhìn đi chỗ khác để giấu đi nội tâm của mình.

- Không sao, chẳng phải con không muốn quay về đây nữa sao ?

Cảnh Du không có thời gian đôi co với ba mình, cậu nói ngay vào vấn đề chính.

- Mẹ con lại nhập viện rồi, sao bà gọi ba lại không nghe máy ?

Thẩm Điềm chớp chớp mắt xóa đi một giọt nước đang đọng lại trả lời rất thờ ơ..

- Ba biết rồi, bệnh cũ thôi, không cần phải lo lắng quá.

Mở điện thoại ra gọi lại cho vợ sau đó Thẩm Điềm quay lại nói với Cảnh Du.

- Con ở lại lo công việc ở đây, ta về Mỹ xem sao, nếu sức khỏe mẹ con cho phép ta đưa bà ấy về Đại Lục luôn. Ta cũng muốn cuối đời sống ở quê hương rồi.

Cảnh Du vẫn nhận thấy Thẩm Điềm có gì đó không bình thường nhưng lúc này cậu không muốn hỏi thêm gì nữa. Cả ngày nay có quá nhiều việc để làm, cậu muốn về Cô nhi viện để nghỉ ngơi.

Trước khi về Mỹ Thẩm Điềm có qua gặp La Viễn, ông muốn La Viễn tìm hiểu về Ngụy Châu. Nghe Thẩm Điềm nói La Viễn rất ngạc nhiên.

- Cậu ta là ai, tại sao ông muốn tìm hiểu về cậu ấy ?

Thẩm Điềm thở dài trốn tránh câu hỏi của La Viễn, ông trả lờ qua loa.

- Ông không cần biết, cứ tìm hiểu kĩ về cậu ta cho tôi, từng chi tiết nhỏ nhất cũng không được bỏ qua. Tôi về Mỹ một tuần nữa tôi quay lại.

Cảnh Du về Cô nhi viện, vừa mở cửa ra cậu bỗng giật mình, trên giường bày la liệt những tấm ảnh lớn nhỏ, toàn những tấm ảnh cậu chưa nhìn thấy bao giờ. Ngụy Châu đang đứng ngoài hiên nghe tiếng động liền quay vào, mắt cậu hơi đỏ. Cảnh Du nhìn xuống đống ảnh rồi lại nhìn Ngụy Châu, mặt đầy lo lắng.

- Em sao thế, đây là...

Ngụy Châu mệt mỏi ngồi xuống giường, cậu thu dọn mớ ảnh lại sau đó nhìn Cảnh Du.

- Không có gì đâu.

Cảnh Du giật lại những tấm ảnh từ tay Ngụy Châu, cậu lật mở từng tấm, tim Cảnh Du đập loạn lên, ảnh chiếc xe bị tai nạn dúm dó, đa số những tấm ảnh này đều rất mờ chứng tỏ nó được cắt ra từ camara chứ không phải là được chụp lại. Ngụy Châu nằm dài ra giường, lúc này cậu không muốn nói gì cả, trong lòng cậu đang hôn độn, hình ảnh chiếc xe của bố mẹ cậu làm cậu cảm thấy tim mình như bị ai đó bóp nghẹt. Hơn mười năm qua cậu đã sống mà không hề biết họ đã chết như thế nào, cậu được người ta nói là bố mẹ cậu bị tai nạn, ngay cả việc nhìn mặt họ lần cuối cậu cũng không có được.

Cảnh Du kéo Ngụy Châu dậy ôm vào lòng, tim cậu lúc này cũng đau không kém Ngụy Châu, cậu biết Ngụy Châu đang nghĩ gì, có đứa con nào chịu đựng được khi nhìn thấy hình ảnh bố mẹ mình đã chết như thế nào đâu. Ngụy Châu vòng tay ôm lấy Cảnh Du, cậu muốn khóc nhưng lại không thể khóc. Cậu rúc vào ngực Cảnh Du tìm sự an ủi, có lẽ lúc này nỗi đau của cậu đã đến cùng cực rồi.

Cảnh Du ôm chặt Ngụy Châu hỏi nhỏ.

- Sao em có nó?

Một lúc sau Ngụy Châu mới trả lời.

- Bác Trương đưa cho em.

Hai anh em ngồi im hồi lâu, lúc này im lặng là phương phát tốt nhất để họ có thể an ủi nhau. Những đứa trẻ lớn lên từ Cô nhi viện như họ có đủ dũng khi để vượt qua mọi nỗi đau. Một lúc sau Ngụy Châu ngước lên nhìn Cảnh Du, cậu nói rất cương quyết.

- Anh, em đã xem đi xem lại những tấm ảnh này nhiều lần, bác Trương nói bác nghi ngờ bố mẹ em là bị người ta va phải chứ không phải tự gây ra tại nạn. Bác ấy muốn em tìm hiểu lại vụ án này.

Cảnh Du ôm chặt lấy Ngụy Châu, cậu biết Ngụy Châu đang rất đau lòng, em ấy đang cố tỏ ra không sao nhưng thực chất vai em ấy đang run lên vì chịu đựng. Ngụy Châu không thể tỏ ra mạnh mẽ được nữa, cậu rúc vào ngực Cảnh Du khóc nức nở. Đã hơn mười năm, cậu ngày nào cũng nhớ bố mẹ, cầu cho họ được bình yên nơi suối vàng. Nhưng nếu đúng bố mẹ cậu bị người ta đâm phải mà lại không có ai làm rõ chuyện này chẳng phải họ chết oan sao, chẳng phải mười mấy năm qua họ đã chết mà không được yên lòng sao. Cảnh Du ôm chặt lấy em, cậu muốn nói gì đó với Ngụy Châu nhưng cổ họng cậu cũng nghẹn đắng. Nức nở một lúc Ngụy Châu đẩy Cảnh Du ra nói.

- Anh, em sẽ tìm hiểu lại việc này, em sẽ tìm hiểu xem bố mẹ em đã chết như thế nào. Hơn mười năm qua em vẫn nghĩ họ vì lái xe đường trơn nên tự gây ra tai nạn. Em đã chỉ biết nhớ thương họ mà không biết rõ họ chết như thế nào. Em thật bất hiếu.

Cảnh Du nắm chặt lấy vai Ngụy Châu, cậu nói dứt khoát.

- Vụ án đã qua hơn mười năm rồi, bây giờ em tìm lại chẳng phải sẽ rất khó khăn sao. Hơn nữa nếu biết rõ sự thật thì em định sẽ làm gì, liệu cảm giác của em có tốt hơn bây giờ không hay biết được sự thật mà em không làm được gì thì lại càng đau lòng hơn.

Ngụy Châu mỉm cười, mắt cậu vẫn ngân ngấn nước.

- Dù kết quả có như thế nào thì em cũng sẽ tìm hiểu. Em muốn biết sự thật, nếu không em sống cũng không yên mà bố mẹ em chết cũng không yên.

Cảnh Du nhìn sâu vào mắt Ngụy Châu, vuốt ve đôi mắt của cậu.

- Được rồi, nếu em muốn anh sẽ giúp em, hai anh em ta sẽ đi tìm sự thật. Nhưng hãy hứa với anh, dù kết quả có như thế nào em cũng phải vững vàng, hãy hứa với anh đi.

Ngụy Châu gật đầu, lúc này Cảnh Du là niềm an ủi duy nhất của cậu, chỉ cần có Cảnh Du bên cạnh cậu có đủ niềm tin để vượt qua bất cứ chuyện gì.

Thấy trên tay Ngụy Châu còn cầm một tấm ảnh nhỏ Cảnh Du gỡ ra nhìn. Trong bức ảnh là hình một người đàn ông và một người phụ nữ, trông họ thật hạnh phúc. Cảnh Du nhìn Ngụy Châu hỏi.

- Bố mẹ em đây sao?

Ngụy Châu gật đầu. Cảnh Du gõ vào đầu cậu ấy trách móc.

- Sao từ trước đến nay em không bao giờ cho anh xem?

Ngụy Châu vẫn ngồi im trong lòng Cảnh Du đáp thật thà.

- Tại anh nói anh không biết bố mẹ mình là ai nên em không dám cho anh xem, sợ anh đau lòng.

Cảnh Du nhìn Ngụy Châu, cậu không thể ngờ Ngụy Châu lại sâu sắc đến thế, ngay từ khi còn rất nhỏ em ấy đã biết nghĩ cho cảm giác của mình rồi. Cậu tự thấy mình thật không đáng làm anh.

Đưa tấm ảnh của bố mẹ Ngụy Châu lại cho cậu ấy Cảnh Du đi vào nhà tắm. Nhưng vừa đi được vài bước cậu bỗng giật mình. Người phụ nữ trong ảnh, người đó chẳng phải là người trong tấm ảnh của Thẩm Điềm sao.

Cảnh Du chạy lại giật tấm ảnh trên tay Ngụy Châu nhìn lại. Mặt cậu đỏ lên, hơi thở gấp gáp, đúng rồi, nụ cười này, ánh mắt này. Đúng là người trong tấm ảnh mà ba cậu đã đánh rơi.

Ngụy Châu thấy Cảnh Du có biểu hiện hơi lạ liền hỏi.

- Anh sao thế?

Cảnh Du giật mình, cậu trả lại ảnh cho Ngụy Châu sau đó đi vào nhà tắm, nhìn Cảnh Du lúc này như người mất hồn. Ngụy Châu lo lắng hỏi với theo.

- Anh, anh không sao chứ?

Cảnh Du đáp khó khăn.

- Anh không sao.

Đi vào nhà tắm suy nghĩ một lúc Cảnh Du bỗng chạy bật ra nói vội vàng.

- Anh quên đồ ở khách sạn, anh đi lấy lát anh quay về.

Ngụy Châu thấy ngạc nhiên nhưng cậu cũng không nghĩ gì thêm, toàn bộ suy nghĩ của cậu đang nằm trong mấy bức ảnh vụ tai nạn của bố mẹ cậu.

Cảnh Du chạy đến khách sạn tìm Thẩm Điềm nhưng ông ấy đã ra sân bay về Mỹ. Cậu gọi điện cho ông ấy hỏi gấp gáp.

- Ba, người phụ nữ trong tấm ảnh của ba, người phụ nữ đó, bà ta là ai?

Thẩm Điềm giật mình trước câu hỏi của Cảnh Du, ông không hiểu ý Cảnh Du là gì, không lẽ con trai ông biết cô ấy. Hít thở một hơi thật sâu Thẩm Điềm cố gắng trả lời thật bình tĩnh.

- Là một người bạn của ta, con hỏi để làm gì?

Cảnh Du thắc mắc.

- Cô ấy còn sống không?

Thẩm Điềm đáp ấp úng.

- Còn, mà con hỏi để làm gì?

Đúng lúc này đã đến giờ bay, Thẩm Điềm phải đi nên không trả lời Cảnh Du được nữa. Cảnh Du đứng ngây ra, miệng lẩm nhẩm " Chắc không phải đâu, chắc chỉ là hai người giống nhau thôi, có thể mình đã nhầm."

Cảnh Du mệt mỏi quay về Cô nhi viện, Vừa mở cửa phòng đã thấy Ngụy Châu mắt đang dán vào màn hình máy tính của mình. Thấy Cảnh Du về Ngụy Châu quay ra nhìn, mắt cậu lạc đi. Cảnh Du lờ mờ hiểu ra chuyện gì đó, cậu thở gấp gáp nói với Ngụy Châu.

- Ngụy Châu, không phải như em nghĩ đâu...

Ngụy Châu nhếch mép lên cười.

- Bạch Cảnh Du, đây là cái gì, những tấm ảnh này...

Cảnh Du chạy lại gần Ngụy Châu, miệng lắp bắp.

- Không phải như em nghĩ đâu, là anh...

Ngụy Châu ném cho Cảnh Du ánh mắt tức giận, cậu hét lên.

- Anh...anh nói đi, đó là gì, anh đã cho người theo dõi em sao, anh cho người theo dõi em thật sao?

Cảnh Du nói như sắp đứt hơi.

- Ngụy Châu, không như em nghĩ đâu mà, chỉ là anh...

Ngụy Châu đi lại đẩy Cảnh Du áp vào cánh cửa, giọng cậu rít qua kẽ răng.

- Anh giải thích đi, tại sao anh có hàng nghìn tấm ảnh của tôi trong máy tính, tại sao những hoạt động của tôi trong bảy năm qua lại có trong đó. Anh nói đi, nói đi xem nào?

Cảnh Du thở không ra hơi, tự nhiên cậu thấy ân hận, lẽ ra cậu phải xóa những tấm ảnh và những video đó, lẽ ra cậu phải cận thận hơn để Ngụy Châu không biết được chuyện này. Ngụy Châu mắt vẫn đầy lửa nhìn Cảnh Du, cậu cảm thấy bị tổn thương, thấy mình như bị xúc phạm. Hàng nghìn tấm ảnh Cảnh Du chụp mình trong bảy năm qua cứ nhảy múa trước mắt cậu. Ngụy Châu thấy đau xót trong lòng, bảy năm qua anh ấy vẫn biết mình ở đâu và làm gì, anh ấy vẫn biết mình đau khổ như thế nào. Vậy mà không một lần anh ấy xuất hiện, không một thông tin để lại. Ngụy Châu thấy như mình bị phản bội, cậu thấy mình như một con rối trong tay Cảnh Du. Mình đã đau khổ đến cùng cực trong khi anh ta vẫn nhìn thấy mình hàng ngày, có khi còn cười trên nỗi đau của mình nữa. Thả Cảnh Du ra Ngụy Châu đấm mạnh vào tường hét lên.

- Bạch Cảnh Du, tốt nhất anh lúc này anh tránh xa tôi ra, đi đi, hãy đi đâu đó và chỉ quay lại khi tôi cho phép. Cút...
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter; Bongdaso; Bongdapro; Keonhacaivip; W88; NEW88; NEW88;
Tele: @erictran21
Loading...