Hải Nhân Ngoại Truyện

Chương 52: Thành Thật



Cảnh Du nhanh tay kéo Ngụy Châu ôm chặt vào lòng, miệng nói trong hơi thở gấp gáp.

- Ngụy Châu, nghe anh nói, em phải nghe anh nói.

Ngụy châu vùng vẫy đẩy Cảnh Du ra, cậu đang cảm thấy bị tổn thương, cậu không muốn nghe gì nữa cả. Những tấm ảnh của cậu từ ngày Cảnh Du đi, buồn có, vui có, một mình có, đông người có, còn có cả một đống ảnh của ba Cố và ba Bạch nữa. Cảnh Du đã làm trò gì sau lưng mọi người trong bảy năm qua, anh ấy đã đùa giỡn tình cảm của mọi người trong bảy năm qua. Làm sao để cậu chấp nhận được chuyện này đây, làm sao để lại tha thứ cho Cảnh Du một lần nữa đây.

Ngụy Châu cắn chặt răng lại cố sức đẩy vào người Cảnh Du. Nhưng cậu càng đẩy Cảnh Du càng ôm chặt, thật sự lúc này cậu chỉ muốn giết chết Cảnh Du, muốn cắn nát Cảnh Du ra từng mảnh vụn cho lòng mình đỡ đau. Tại sao người đàn ông cậu yêu lại làm cậu đau lòng đến thế, bảy năm qua cậu đã sống vật vờ vì nhớ thương vậy mà anh ta lại cho người theo dõi cậu, chụp hàng nghìn bức ảnh của cậu để rồi im lặng trong bảy năm, anh ta trở về xem như không có chuyện gì. Cậu đã tha thứ vì cậu nghĩ chỉ cần anh ấy quay về, anh ấy ở bên cậu là đủ, nhưng sao anh ấy lại cho người theo dõi cậu bảy năm mà không chịu xuất hiện. Thà rằng anh ấy cứ đứng trước mặt cậu nói rằng anh không muốn ở cùng em nữa, anh phải đi tìm cuộc sống mới cho mình, rằng anh chỉ xem em như trò đùa có lẽ cậu đỡ thấy đau hơn bây giờ.

Ngụy Châu vùng vẫy, cậu đấm đá loạn xạ vào người Cảnh Du. Cảnh Du cắn răng chịu đau ôm chặt lấy Ngụy Châu, cậu hiểu sự tổn thương mà Ngụy Châu đang phải gánh chịu, em ấy vừa chịu nỗi đau khi nhìn thấy cảnh tai nạn của bố mẹ mình bây giờ em ấy lại chịu sự tổn thương vì cảm giác mình bị phản bội.

Cảnh Du vừa cố gắng ôm chặt để Ngụy Châu không vùng vẫy vừa nói trong hơi thở đứt đoạn.

- Ngụy Châu, nghe anh nói. Đúng là anh đã cho người theo dõi em và ba, bảy năm qua ngày nào anh cũng nhận được ảnh của em. Nhưng anh làm vậy là vì anh có lí do, anh không thể sống nếu không làm thế.

Ngụy Châu đấm thùm thụp vào ngực Cảnh Du, nỗi đau chồng chất khiến cậu không còn sức mà nói nữa. Cảnh Du vẫn ôm chặt em, cổ họng cậu nghẹn đắng. Đứng thở một lúc Ngụy Châu nói đứt đoạn.

- Tôi sẽ tha thứ cho anh lần nữa nếu anh nói rõ lí do anh bỏ đi là gì, tôi sẽ tha thứ nếu anh thành thật. Còn không, Bạch Cảnh Du, anh tránh xa tôi ra, tránh càng xa càng tốt.

Cảnh Du nuốt ngụm không khí vào trong cổ họng, cậu úp khuôn mặt mình vào tóc Ngụy Châu, đầu cậu gật gật.

- Được, anh sẽ nói. Anh làm vậy là vì anh nhớ em, anh nhớ ba. Anh muốn nhìn thấy mọi người hàng ngày để có thể sống tiếp.

Ngụy Châu đẩy Cảnh Du ra, cậu nhìn Cảnh Du bằng ánh mắt khinh bỉ.

- Anh nói anh nhớ tôi sao, nhớ sao không về, nhớ sao không một lần liên lạc, nhớ sao anh hành hạ trái tim tôi bảy năm qua. Thà anh không biết tôi đã sống thế nào tôi còn cso thể chấp nhận được, nhưng anh biết và biết rất rõ và anh vẫn biệt tăm. Anh nhớ tôi kiểu đó sao, thật nực cười.

Cảnh Du giữ chặt lấy vai Ngụy Châu, lúc này cậu không thể giấu được nữa, vẫn biết rằng những gì cậu nói ra bây giờ có thể làm Ngụy Châu thấy còn đau lòng hơn nhưng cậu không thể để em ấy hiểu lầm mình thêm, cậu cần ở bên cạnh Ngụy Châu lúc này, cậu cần ở bên cạnh để an ủi em ấy, cậu cần giúp em ấy tìm ra sự thật về cái chết của bố mẹ em ấy. Nếu cậu không nói chắc chắn Ngụy Châu sẽ đẩy cậu ra xa.

Nhìn thẳng vào mắt Ngụy Châu Cảnh Du nói rõ ràng.

- Anh đi mà không nói với mọi người là anh sai. Nhưng anh không thể làm khác, vì để cứu ba nên anh không thể làm khác được, em hiểu không.

Ngụy Châu trừng mắt lên nhìn Cảnh Du, cậu hỏi lại một cách yếu ớt.

- Anh vừa nói gì? Cứu ba sao?

Cảnh Du mắt nhìn đi hướng khác, cậu không muốn nói thêm nữa, khóe mắt cậu đã bắt đầu đỏ lên rồi.

Thấy Cảnh Du im lặng Ngụy Châu gằn lại câu hỏi của mình.

- Anh nói tiếp đi, vì cứu ba là sao, nói đi!

Cảnh Du ôm lấy Ngụy Châu, cậu nói trong hơi thở đứt đoạn.

- Anh sẽ nói thật, nhưng em phải hứa với anh, nếu có giận anh em cũng không được đẩy anh ra xa em, phải để anh ở bên cạnh em lúc này. Anh đã nói rồi, khi anh trở về thì anh sẽ không đi đâu nữa hết, em có hận anh thế nào anh cũng không bao giờ rời xa em.

Ngụy Châu thở dốc trong vòng tay Cảnh Du, cậu nói một cách khó khăn.

- Anh nói đi, nói thật đi.

Hai anh em ngồi đối diện nhau. Cả hai đều rất căng thẳng. Một lúc sau Cảnh Du mới mở miệng được.

- Hôm người đàn ông đó đưa bọc quà cho em vệ sĩ của ba anh cử đi bảo vệ anh đã chụp lại được. Sau đó ông ấy lấy nó ra trao đổi với anh, nếu anh đồng ý theo ông ấy về Mỹ và không bao giờ quay trở lại nữa thì ông ấy sẽ cứu ba Cố. Ngụy Châu, anh không muốn làm thế nhưng anh không thể để ba Cố ngồi tù, anh cũng không thể để em sống mãi trong dằn vặt. Mỗi ngày nhìn thấy em đau khổ vì nghĩ mình đã gây ra tội tim anh đều đau thắt lại. Anh chấp nhận điều kiện đó cũng không dễ dàng gì nhưng nếu ở lại mà thấy mọi người đau khổ thì anh cũng không sống được. Anh không nói vì anh sợ mọi người sẽ không cho anh đi. Ngụy Châu, anh xin lỗi đã biết em rất đau khổ mà không thể về bên em, là lỗi của anh, hãy để anh bên cạnh em để anh có thể chuộc lỗi được không?

Nghe Cảnh Du nói, tai Ngụy Châu ù đi, mắt cậu nhìn như người mất hồn. Cậu nhìn Cảnh Du không chớp mắt, cứ như Cảnh Du là người nào đó rất xa lạ với cậu. Cảnh Du định với tay ôm lấy Ngụy Châu thì đã bị Ngụy Châu ngăn lại, cậu hỏi tỉnh queo.

- Vậy ngày tôi thi tốt nghiệp có phải anh đã về không?

Cảnh Du gật đầu thú nhận.

- Đúng, là anh đã về.

Ngụy Châu hét lên.

- Về rồi sao anh lại bỏ đi.

Cảnh Du lắc đầu.

- Anh không bỏ đi, anh đã chạy lại chỗ em nhưng anh bị ba anh bắt lên xe. Ông ấy đã đi theo anh, anh không thể làm khác được.

Ngụy Châu vẫn không hiểu nổi, cậu nhăn mặt lại hỏi Cảnh Du.

- Chẳng phải ông ta là ba anh sao, sao ông ta lại ra một điều kiện tàn nhẫn với con mình như thế.

Cảnh Du tự cảm thấy xấu hổ, cậu cũng không hiểu vì sao Thẩm Điềm lại làm thế, nhưng cậu chắc ông ấy có lí do, một lí do khó nói giống như cậu đã từng giấu mọi người vậy.

Ngụy Châu cúi mặt xuống, cậu không hỏi thêm gì nữa. Thật sự cậu không thể tả nổi cảm giác của mình lúc này. Cảnh Du lo lắng nhìn Ngụy Châu, cậu cứ định đưa tay về phía Ngụy Châu lại bị cậu ấy ngăn lại.

Ngồi im lặng một lúc Ngụy Châu đứng lên rời khỏi phòng. Cảnh Du chạy theo kéo Ngụy Châu lại. Ngụy Châu nhìn thẳng vào mắt Cảnh Du, cậu nói rất nhỏ.

- Em muốn ở một mình.

Ánh mắt Ngụy Châu cho Cảnh Du thấy những hỗn độn trong lòng em ấy. Cậu đành thả Ngụy Châu ra, lặng lẽ đi theo phía sau cậu ấy. Ngụy Châu đi lên sân thượng, cậu ngồi bất động nhìn vào bóng đêm. Trong lòng cậu lực này tối tăm như màn đêm đen đặc trước mắt, cậu đang rất đau lòng.

Ngụy Châu cắn chặt răng lại, đưa tay đấm thùm thụm vào ngực mình. Cậu đau lòng không phải vì giận Cảnh Du nữa mà cậu đau lòng vì giận chính mình. Anh ấy đã vì mình mà phải rời bỏ mọi người bảy năm, anh ấy vì cứu ba mà phải sống khổ sở trên đất khách bảy năm. Vậy mà mình đã làm gì, mình chỉ biết khóc, biết giận anh ấy, lúc anh ấy về còn hành hạ anh ấy. Mình mới là kẻ đê tiện, mình mới là kẻ đáng khinh.

Cảnh Du ngồi cách Ngụy Châu một đoạn, cậu không rời mắt khỏi Ngụy Châu lấy một giây. Lòng Cảnh Du lo lắng. Cứ định đứng lên đi lại chỗ Ngụy Châu cậu lại sợ, sợ Ngụy Châu bỏ chạy, sợ em ấy vì cảm thấy có lỗi mà trốn tránh mình.

Cả hai cứ vậy ngồi im lặng trong đêm, mỗi người tự theo đuổi suy nghĩ riêng và chịu đựng nỗi đau riêng.

Khi cảm nhận được sương xuống dày đặc Cảnh Du đi lại chỗ Ngụy Châu. Cậu sợ Ngụy Châu lại đứng lên đi chỗ khác nên chỉ dám đứng cách cậu ấy cả mét nói nhỏ.

- Ngụy Châu, nghe lời anh đi, chúng ta cùng về phòng, em muốn mắng anh thế nào cũng được, nếu không muốn nhìn mặt anh thì anh sẽ ngồi ngoài cửa đến khi nào em gọi anh anh mới vào. Đừng ngồi đây nữa, em sẽ ốm mất.

Ngụy Châu quay sang nhìn Cảnh Du sau đó từ từ đứng lên đi về phòng, cậu vẫn không nói một lời nào. Trong lòng cậu trống rỗng, cậu thấy xấu hổ với Cảnh Du. Cảnh Du vẫn chỉ im lặng đi bên Ngụy Châu, cậu không dám đụng vào người em ấy dù cậu rất muốn.

Lên giường nằm kéo chăn chùm kín đầu, Ngụy Châu vẫn không nói lời nào cả. Cảnh Du lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh, cậu đau xót nhìn Ngụy Châu, nỗi lòng cả hai bây giờ đang nặng trĩu.

Một lúc lâu mà Ngụy Châu vẫn nằm im, Cảnh Du vẫn không dám lên tiếng. Căn phòng rơi vào im lặng, im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng thở khó nhọc của nhau.

Rất lâu sau Ngụy Châu từ từ dich người sang phía Cảnh Du, ôm chặt ngang thắt lưng anh mình, cậu nỏi nhỏ.

- Anh, anh đã rất buồn đúng không? Anh đã đau khổ lắm đúng không?

Cảnh Du mỉm cười ôm lấy Ngụy Châu, rúc mặt vào tóc cậu ấy vỗ về.

- Ừ anh buồn lắm nhưng bây giờ anh đang rất hạnh phúc vì đã trở về bên em. Ngụy Châu, chúng ta đều đã rất buồn vì vậy hãy gạt bỏ đi tất cả nhé. Chúng ta sẽ làm lại từ đầu, xem như khoảng thời gian xa cách đó là một giấc mơ thôi, được không?

Ngụy Châu gật đầu, vòng cánh tay ôm chặt Cảnh Du hơn. Ngụy Châu muốn làm gì đó để đỡ cảm thấy có lỗi nhưng lúc này đây cậu không thể làm gì ngoài việc ôm chặt lấy Cảnh Du, cậu đang tự cảm nhận nỗi đau mà Cảnh Du đã phải chịu đựng trong khoảng thời gian xa cách, có lẽ anh ấy là người đau nhất, anh ấy là người phải chịu đựng nhiều nhất. Còn gì đau đớn hơn khi nhìn thấy mà không thể chạm vào, còn gì khổ sở hơn khi muốn đến bên mà không thể chạy tới. Tất cả đã hiểu lầm Cảnh Du, tất cả đã bồi thêm nỗi đau trong lòng anh ấy.

Cảnh Du nâng đầu Ngụy Châu lên, vuốt ve gò má trơn mượt của em mình. Nhìn đôi mắt thâm quầng, vẻ mặt hốc hác, tinh thần mệt mỏi cậu biết Ngụy Châu đã suy nghĩ nhiều lắm, em ấy vừa mới vui được vài ngày lại tiếp tục phải chịu đựng nỗi đau.

Cảnh Du không nói gì nữa ôm chặt Ngụy Châu vào lòng, trong lòng thầm nhủ " Ngụy Châu, anh xin lỗi, anh làm em phải khổ rồi."

Ngụy Châu ôm Cảnh Du chặt hơn, cảm nhận được tim anh mình đập loạn nhịp. Cậu nói nhỏ.

- Anh, em xin lỗi. Là lỗi của em, tất cả là lỗi của em.

Cảnh Du dụi dụi đầu vào tóc Ngụy Châu trả lời khe khẽ

- Ừ, cả hai chúng ta đều có lỗi. Vậy là huề nhé, huề được không?

Ngụy Châu gật đầu. Cậu đưa tay lên cổ Cảnh Du kéo đầu anh mình xuống, đặt lên môi Cảnh Du một nụ hôn sâu, nụ hôn chứa đựng tất cả yêu thương mà cậu đang có, nó chứa đựng cả lời xin lỗi của cậu lúc này.

Cả hai ôm chặt lấy nhau, hai đôi môi hòa quyện vào nhau, họ đang cảm nhận triệt để hơi ấm cơ thể của nhau. Không cần biết sẽ có những khó khăn gì, cũng không cần biết chuyện gì xảy ra sắp tới, chỉ cần anh có em thì mọi khó khăn chỉ là cơn gió thoảng qua.

( Miền bắc bắt đầu lạnh. Ôm nhau một cái cho ấm nào. Đây là chap đền bù cho những đau thương của các thím ngày hôm qua. Chúc cuối tuần vui vẻ.)
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter; Bongdaso; Bongdapro; Keonhacaivip; W88; NEW88; NEW88;
Tele: @erictran21
Loading...