Hải Nhân Ngoại Truyện

Chương 61: Ngày Hạnh Phúc (1)



Đứng nhìn theo bóng ba mình mấy giây Cảnh Du bất ngờ quay lại đưa tay lên áp mạnh vào hai má Ngụy Châu khiến đôi môi đầy gợi cảm của Ngụy Châu chu lên như mỏ của chú chim non trông rất tức cười. Ngụy Châu chưa kịp phản ứng gì thì Cảnh Du đã hôn vào đôi môi đó một cái thật kêu rồi lại đột ngột bế thốc Ngụy Châu lên nói lớn.

- Vào nhà thôi, vào vương quốc của chúng ta nào!

Một loạt hành động của Cảnh Du diễn ra nhanh, mạnh, bất ngờ khiến Ngụy Châu bất ngờ, cậu chới với trên tay Cảnh Du nhưng mắt vẫn nhìn anh không chớp. Đã lâu lắm rồi Ngụy Châu mới thấy Cảnh Du lại cười tươi như thế, ánh mắt anh ấy mới ngời lên hạnh phúc như thế. Ngụy Châu ngộ ra một điều chỉ khi nào họ ở bên ba Cố và ba Bạch họ mới tìm lại được sự bình yên.

Sau màn chào hỏi quá lâu của Cảnh Du và Ngụy Châu, thức ăn trên bàn đã nguội hết. Cố Hải đi nấu thêm mấy món mới còn Cảnh Du đi hấp lại đĩa sủi cảo của Bạch Lạc Nhân. Ngụy Châu và Bạch Lạc Nhân nhìn hai cha con Cảnh Du vừa nấu vừa trò chuyện mà hạnh phúc dâng ngập trong lòng. Đó là hai người đàn ông họ yêu và cũng là hai người đàn ông duy nhất họ cảm thấy mình nhỏ bé khi ở bên cạnh. Cuộc sống quả là kì diệu, đúng như người đời hay nói ai cũng có một nửa của riêng mình, chẳng qua là chúng ta có gặp được đúng một nửa mà ông trời đã dành cho mình hay không thôi.

Một lúc thức ăn lại được bày ra đầy bàn, những món ăn của Cố Hải lại kích thích mấy cái bao tử đang đói của cả bốn người. Nhưng để động viên Bạch Lạc Nhân tất cả đều ăn sủi cảo trước, vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả.

Bạch Lạc Nhân gọi Cảnh Du và Ngụy Châu đến vốn là để cho hai đứa con của mình tạm thời quên đi những gánh nặng trong lòng mà chúng đang phải chịu đựng, nên dù nói chuyện rất nhiều nhưng không ai đả động gì đến chuyện của mẹ Ngụy Châu và ba Cảnh Du hết. Câu chuyện họ nói đa số xoay quanh tuổi trẻ của Cố Hải và Bạch Lạc Nhân. Cả hai thi nhau kể những khó khăn mà mình đã phải trải qua thời trẻ, những ngông cuồng mà cả hai đã từng làm. Họ còn miêu tả vẻ thái độ của ông nội Bạch và ông nội Cố cho hai đứa con nghe. Ngụy Châu và Cảnh Du ngồi nghe như đang được nghe một chuyện gì đó lạ nhất trên đời, thi thoảng cả bốn người lại cười nghiêng ngả.

Đang nói chuyện vui vẻ bỗng nhiên Bạch Lạc Nhân chỉ vào Cố Hải nói rất thiếu đánh.

- Rốt cuộc nếu Cảnh Du mà sống cùng thời với ba thì ba sẽ chọn con chứ không phải là ba Cố các con.

Câu nói này của Bạch Lạc Nhân khiến Cố Hải nhảy dựng lên. Mắt hắn trợn ngược, môi mím lại túm lấy cổ áo Bạch lạc nhân hỏi đầy vẻ khó chịu.

- Em vừa nói gì hả?

Bạch Lạc Nhân mặc kệ cho Cố Hải nổi đóa, cậu vẫn tiếp tục chiêu trò trêu chọc của mình.

- Vì tôi thấy Cảnh Du nó dịu dàng hơn cậu.

Cố Hải vẫn rất khó chịu.

- Anh bạo lực với em lắm sao?

Bạch Lạc Nhân liếc mắt lên nhìn khuôn mặt rất tức cười của Cố Hải, cậu đáp một cách khinh bỉ.

- Tự nghĩ đi.

Cố Hải thả Bạch Lạc Nhân ra ngồi ngay ngắn xuống ghế, nhún vai nói đầy vẻ tự hào.

- Nghĩ đã xong, chẳng thấy có tí bạo lực nào cả, chỉ toàn thấy yêu thương thôi.

Cả bốn người lại cười sảng khoái, ai cũng hiểu Bạch Lạc Nhân nói vậy để trêu Cố Hải thôi chứ nhìn trong mắt Bạch lạc Nhân sẽ không ai thấy gì ngoài hình ảnh của Cố Hải hết.

Thức ăn trên bàn vơi dần, vơi dần. Chai rượu Ngụy Châu và Cảnh Du đem đến cũng đã cạn. Cố Hải đứng lên đi lại tủ rượu lấy thêm hai chai. Bạch Lạc Nhân lại nhìn theo căn dặn.

- Nhớ nhìn kĩ hướng dẫn sử dụng nhé.

Cả hai nhìn nhau mỉm cười đầy ẩn ý. Ngụy Châu và Cảnh Du cũng nhưng không hiểu ba mình đang muốn nói chuyện gì. Họ vẫn chưa biết rằng ngày trước cả hai đã uống mất chai rượu quý của ba Cố.

Khi thức ăn trên bàn hết cũng là lúc Ngụy Châu đã ngủ gục trên bàn. Ba cha con Cảnh Du nhìn Ngụy Châu đầy thông cảm. Đã rất nhiều năm trôi qua tửu lượng của Ngụy Châu vẫn chẳng cải thiện được chút nào, uống vào là say, hễ say là ngủ quên trời đất.

Cảnh Du bế Ngụy Châu đặt lên ghế sau đó đi dọn bàn ăn. Xong xuôi ba cha con ngồi vừa uống nước vừa nói chuyện. Ngụy Châu vẫn gối đầu lên đùi Cảnh Du ngủ ngon lành. Lúc này Cố Hải mới hỏi thẳng Cảnh Du.

- Chuyện của hai đứa bây giờ con định thế nào?

Cảnh Du cúi xuống nhìn Ngụy Châu đáp một cách thành thật.

- Thật sự thì con cũng chưa biết làm gì bây giờ. Nhưng ba tin con đi, con sẽ không bỏ cuộc đâu, khó mấy con vẫn sẽ không từ bỏ. Chỉ cần Ngụy Châu đồng ý đợi con thì sẽ không có gì ngăn cản được con đâu.

Nhìn ánh mắt đầy quyết tâm của Cảnh Du Cố Hải và Bạch Lạc Nhân cũng thấy yên tâm phần nào. Từng trải qua tuổi trẻ nông nổi, từng trải qua những năm sống khổ sở vì xa cách cả Cố Hải và Bạch Lạc Nhân hiểu hơn ai hết nỗi đau trong lòng Cảnh Du và Ngụy Châu lúc này. Họ hi vọng hai đứa có đủ nghị lực để vượt qua, không cần phải nói hai người họ cũng hiểu tình yêu của hai đứa con mình cuồng nhiệt và sâu đậm đến mức nào.

Vài phút im lặng qua đi, Cố Hải lại hỏi Cảnh Du.

- Nếu ba đến gặp ba con để nói chuyện thì con thấy có được không?

Cảnh Du không suy nghĩ mà nói luôn.

- Không được đâu ba, ba con cố chấp lắm, ba cứ để con thuyết phục từ từ. Ông ấy không khéo nói đâu, con sợ ông ấy nói không phải với ba. Ba con tin đi, con sẽ làm được.

Cảnh Du nói vậy vì cậu quá hiều ba mình, nếu ba Cố mà đến thì ông ấy sẽ nói những điều rất khó nghe với ba Cố, như vậy chẳng phải cậu lại khiến ba Cố buồn thêm sao. Thẩm Điềm là người cực kì kì thị đồng tính, với ông tình yêu đồng giới là một loại bệnh hoạn đáng khinh và ông sẵn sàng làm tổn thương bất cứ ai có ý định khuyên can ông trong mối quan hệ mà ông cho là sai trái này.

Câu chuyện của ba cha con đang tiếp tục thì điện thoại của Ngụy Châu reo, là mẹ cậu ấy gọi. Cố Hải mở máy lên nghe. Cậu biết giờ này Ngụy Châu chưa về nên mẹ cậu ấy lo lắng.

- Ngụy Châu đang ở nhà tôi, nó say nên đang ngủ. Chị cứ yên tâm, lát tôi sẽ đưa nó về.

Mẹ ngụy Châu đáp vội vàng.

- Nếu nó ở đó thì tôi yên tâm rồi, trời lạnh lắm hay là cậu cho nó ngủ lại đó đêm nay đi, uống rượu rồi đi trời lạnh rất dễ đổ bệnh.

Cố Hải thấy mẹ Ngụy Châu nói cũng có lí nên đồng ý ngay, ngoài kai tuyết phủ trắng đường đi lại cũng không được an toàn cho lắm.

Cảnh Du nghe ba nói hôm nay Ngụy Châu sẽ ngủ lại đây liền mạnh bạo gợi ý.

- Con cũng ở lại được không ba?

Cố Hải và Bạch Lạc Nhân nhìn nhau mấy giây sau đó cả hai gật đầu đồng ý. Để Cảnh Du về lúc này họ cũng thấy không yên tâm.

Cảnh Du bế Ngụy Châu vào phòng, cậu thấy trong lòng vui không thể tả được. Đêm nay cậu lại được ngủ cùng Ngụy Châu, em ấy say cũng không sao, miễn cậu được ôm em ấy cả đêm là cậu thấy hạnh phúc lắm rồi.

Đặt Ngụy Châu nằm ngay ngắn trên giường, Cảnh Du nhẹ nhàng vuốt ve gò má ửng hồng của Ngụy Châu. Khuôn mặt Ngụy Châu lúc ngủ có một mị hoặc chết người. Đưa ngón tay di đi di lại trên đôi môi đang hững hờ hé mở của em mình lòng Cảnh Du bỗng rạo rực. Cậu thèm khát đôi môi này, cậu muốn được áp môi mình vào đó.

Ngồi ngắm nhìn một lúc Cảnh Du từ từ hạ đầu mình xuống sát mặt Ngụy Châu. Khi đôi môi cậu chỉ còn cách môi Ngụy Châu vài cm thì bất ngờ Ngụy Châu nói thì thầm.

- Em bắt được anh đang có ý định xấu với em nhé.

Cảnh Du giật mình mình ngồi thẳng dậy, mắt cậu chớp lia lịa, tim đập liên hồi. cậu không hiểu Ngụy Châu đang nói mơ hay là nói thật nữa. Ngồi thở một lúc Cảnh Du cúi xuống hỏi khẽ.

- Em mơ đấy à?

Ngụy Châu bất ngờ mở mắt ra, kéo đầu Cảnh Du sát xuống, cắn một cái vào tai anh nói nhỏ.

- Anh nghĩ em say thật sao, đồ ngốc.

Sau mấy giây bất ngờ mắt Cảnh Du chợt sáng lên, cậu nhảy bổ vào người Ngụy Châu, đưa tay bóp cằm em mình, giọng nói đầy trách móc.

- Thằng quỷ, em lừa anh sao, em giả vờ say hả, thật là...

Ngụy Châu lăn lộn tránh cái miệng đang gặm cắn khắp mặt mình của Cảnh Du nói trong tiếng cười.

- Nếu không say làm sao em được ngủ lại đây với anh chứ.

Cảnh Du ngồi im nhìn Ngụy Châu đầy yêu thương, lúc nào em ấy cũng tinh ranh như thế. Ngụy Châu luôn cho cậu những bất ngờ rất dáng yêu .

Bốn mắt nhìn sâu vào nhau, sóng lòng lại trào lên dữ dội. Tất cả những oán thù của đời trước bị xua tan, những cản trở không còn là gì cả. Trong mắt cả hai bây giờ chỉ còn lại yêu thương dành cho nhau, chỉ còn khát khao bỏng cháy muốn chiếm hữu cơ thể của nhau.

Ngụy Châu đưa tay mở từng chiếc cúc áo của Cảnh Du, mắt vẫn nhìn không dời vào đôi mắt đầy yêu thương của anh mình. Ngực Cảnh Du phầng phồng lên xuống, hơi thở kho nhọc phả vào mặt Ngụy Châu. Không đợi thêm được nữa cậu vội vàng kéo Ngụy Châu ngồi dậy, đưa tay lột mạnh quần áo Ngụy Châu ra. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi tất cả những gì vướng vúi trên người cả hai đều đã nằm vương vãi dưới sàn nhà. Hai thân thể nóng bỏng nhanh chóng quấn vào nhau, hai hơi thở lại hòa chung làm một. Cảnh Du cưng chiều hôn lên từng ngóc ngách trên cơ thể Ngụy Châu, không bỏ xót bất cứ một chỗ nào. Ngụy Châu lim dim mắt lại tận hưởng. Cả hai lúc này như những cái cây đang sắp chết héo gặp được trận mưa rào, toàn bộ giác quan thức dậy nhảy múa đón nhận nguồn sống tươi mới đang rót từ từ vào tĩnh mạch.

Trong thân thể cả hai cấp tốc dấy lên một mảnh lửa cuồng nhiệt. Hai đôi môi dây dưa gặm cắn, chơi đùa rất sôi nổi, kẻ dướn lên người xô xuống, tiếng hôn tiếng thở hòa lẫn vào nhau tạo thành những âm thanh kích thích đến từng lỗ chân lông.

Sự cuồng nhiệt của Cảnh Du khiến Ngụy Châu ngộp thở. Cậu phải đẩy vội môi Cảnh Du ra để hít không khí vào trong lồng ngực. Nhưng một ngụm không khí vừa được đưa vào miệng môi Ngụy Châu lại bị môi Cảnh Du bịt kín .

Hai đôi môi vẫn mãi chơi trò đuổi bắt không ngừng. Khi đã no nê hưởng thụ, Cảnh Du yêu chiều đẩy Ngụy Châu lên trên người mình, toàn thân Ngụy Châu nằm gọn lên người Cảnh Du, mặt đối mặt, hơi thở hỗn độn phả vào nhau, ánh mắt nhìn nhau như muốn cho đối phương thấy niềm hạnh phúc đang ngập tràn trong cơ thể.

Chỉ ngừng lại nhìn nhau được vài giây, hai người họ lại giống như hai con sư tử bị bỏ đói lâu ngày, lửa tình lại hừng hực bốc lên. Trong đầu Cảnh Du lúc này chỉ còn một mảnh hoang vu, cậu không nhìn thấy gì ngoài thân ảnh mê người của Ngụy Châu trước mặt.

Các cánh cửa của căn phòng đóng kín. Lớp của kính dày đã ngăn cản nhiệt độ lạnh lẽo ở bên ngoài hắt vào trong phòng, trong ánh điện lờ mờ có thể nhìn thấy những bông hoa tuyết đang nối đuôi nhau rơi xuống đất, những cái cây bên cạnh cửa sổ đã bị tuyết phủ trắng đang đứng run rẩy nhìn vào trong. Cảnh Du kéo Ngụy Châu ngồi thẳng dậy ôm chặt trong lòng thì thầm.

- Ngụy Châu, anh yêu em.

Ngụy Châu mỉm cười kéo đầu Cảnh Du quay lại đối diện với mặt mình, cậu không trả lời câu nói của anh mà khẽ nâng đầu lên đặt vào môi Cảnh Du một nụ hôn nồng cháy. Hai đôi môi lại hòa quyện vào nhau, chuyển động đầu lưỡi lại biến hóa không ngừng, lúc thì đùa giỡn dây dưa lúc thì độc tài thô lỗ. Đầu lưỡi Cảnh Du đi sâu vào cổ họng của Ngụy Châu, hầu như nuốt lấy toàn bộ hô hấp của cậu ấy, một lần nữa Ngụy Châu lại phải đẩy môi Cảnh Du ra để hít không khí vào trong.

Bên ngoài nhiệt độ lạnh thấu xương, trong phòng hai gã đàn quần áo đã bị lột sạch không còn một mảnh nhưng thân thể cả hai mồ hôi đã ướt nhẹp. Hôn môi, mơn trớn, chà xát, gặm cắn... Vừa gấp gáp vừa điên loạn, cả hai cứ ở trên cơ thể trần truồng của đối phương mà thỏa lòng hưởng thụ, sóng nhiệt từng đợt từng đợt kéo ập tới, gần như cháy rụi cả lý trí của hai người.

Ngụy Châu ngồi lên đùi Cảnh Du, dùng cặp mông khêu gợi của mình lết chầm chậm lên cự vật đang căng trướng của cậu ấy. Hông của cậu bị bàn tay to lớn của Cảnh Du siết chặt phía trước, hai hạt đậu đỏ trước ngực Ngụy Châu bị Cảnh Du gặm cắn không ngừng. Bị kích thích đến từng lỗ chân lông Ngụy Châu vặn vẹo ngửa mặt ra phía sau, một tiếng kêu sung sướng phát ra ra từ cổ họng. Khuôn mặt của cậu trướng hồng, hai mắt nhắm hờ đầy khiêu khích.

Hết chương 61

( Chương phúc lợi 150k. Lần này mình căn khá chuẩn...kkk)
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter; Bongdaso; Bongdapro; Keonhacaivip; W88; NEW88; NEW88;
Tele: @erictran21
Loading...