Hải Nhân Ngoại Truyện

Chương 62: Ngày Hạnh Phúc (2)



Ở trong một căn phòng khác Bạch Lạc Nhân đang nằm gối đầu lên ngực Cố Hải xem tài liệu. Tay Cố Hải vuốt ve cằm Bạch Lạc Nhân, khuôn mặt như đang suy nghĩ điều gì đó.

Thấy Cố Hải nằm im Bạch Lạc Nhân thi thoảng lại ngước mắt lên nhìn nhưng dường như Cố Hải không để ý đến cậu. Im lặng một lúc lâu bất ngờ Cố Hải ngồi thẳng dậy hỏi Bạch Lạc Nhân.

- Nhân tử, em nói xem hai đứa nó đang làm gì.

Bạch Lạc Nhân đặt tập tài liệu xuống giường đưa mắt nhìn Cố Hải ngạc nhiên, cậu cười không thành tiếng.

- Lúc giờ thấy cậu im lặng, tưởng đang nghĩ chuyện gì, hóa ra cậu đang tò mò chuyện của hai đứa nhỏ. Đồ vô duyên.

Cố Hải mặc kệ Bạch Lạc Nhân mỉa mai mình, hắn vẫn tiếp tục hỏi.

- Vậy em nói xem chúng đang làm gì.

Bạch Lạc Nhân nằm xuống gối, đưa tay lên trán nghĩ ngợi. Câu hỏi của Cố Hải đã kích thích sự tò mò của Bạch Lạc Nhân. Im lặng thêm vài phút không thấy vợ trả lời, Cố Hải thúc giục.

- Em đoán đi.

Bạch Lạc Nhân gõ vào đầu Cố Hải, mặt nhăn lên khó chịu.

- Cậu tò mò chuyện đó để làm gì?

Cố Hải vẫn không thèm để ý, hắn tiếp tục hỏi Bạch Lạc Nhân. Đấm vào ngực Cố Hải mấy cái Bạch Lạc Nhân nói thản nhiên.

- Cần phải đoán sao. Ngụy Châu nó say thế thì sẽ làm được gì, chắc hai đứa đang ngủ thôi.

Cố Hải ừ hử mấy câu như đồng ý với vợ. Nhưng chỉ một giây sau hắn lại kéo Bạch lạc Nhân ngồi thẳng dậy, mặt tỏ vẻ nghiêm trọng.

- Có khi nào Ngụy Châu nó giả say không?

Bạch lạc Nhân ném cho Cố Hải cái nhìn chán ghét.

- Cậu đúng là thần kinh, nó giả say mà thế à, cậu không thấy con nó ngủ như chết sao.

Cố Hải vẫn không chịu thôi. Vì đã từng bị Ngụy Châu lừa một lần nên Cố Hải vẫn nghi ngờ, hắn nằm xuống nhếch mép lên nói với Bạch Lạc Nhân.

- Em không biết đấy thôi, Ngụy Châu nó tinh ranh lắm.

Bạch Lạc Nhân bật dậy ấn Cố Hải nằm xuống giường, gõ vào đầu hắn ra lệnh.

- Ngủ thôi, kệ chúng nó. Cậu chỉ được cái tò mò linh tinh.

Cố Hải chớp chớp mắt nhìn Bạch Lạc Nhân, hắn kéo vợ sát vào người mình, ánh nhìn bắt đầu thiếu đứng đắn.

- Ngủ sao, không có chuyện đó đâu.

Bạch Lạc Nhân cong người lên phản kháng nhưng chỉ vài phút sau toàn thân cậu đã bị Cố Hải khống chế, mọi giác quan lại bị đôi tay điêu luyện của hắn đánh thức dậy, " tiểu Nhân tử" lại hùng dũng đứng lên. Thân thể cả hai nhanh chóng bị cơn lửa dục tình thiêu đốt. Đúng như mọi người nhận định, Cố Hải và Bạch Lạc Nhân là những kẻ tiến hóa ngược, đã bước vào tuổi trung niên nhưng từ cơ thể cho đến tâm hồn của cả hai dường như vẫn vậy, sự cuồng nhiệt trong ái ân cũng không bị tuổi tác làm giảm đi chút nào.

Ở bên một căn phòng khác hai đứa con trai của Cố Hải và Bạch Lạc Nhân vẫn đang bị sự cuồng nhiệt của tuổi trẻ làm cho đê mê. "Con cự long" của Cảnh Du bắt đầu lần mò đi tìm điểm du lịch yêu thích của mình. Toàn bộ giác quan của Ngụy Châu như có một luồng điện chạy ập tới, cậu há to miệng ra, một tiếng kêu ồ ồ ngân dài kích thích đại não của Cảnh Du. Lực chuyển động hông tăng nhanh làm cự vật của Ngụy Châu đong đưa lắc lư liên hồi. Bộ dạng khêu gợi lúc này của Ngụy Châu làm lồng ngực Cảnh Du muốn nổ tung. Cậu hổn hển nói trong hơi thở đứt đoạn.

- Ngụy Châu, dù khó khăn đến mấy cũng không được rời xa anh, dù mẹ có nói gì cũng không được bỏ cuộc. Hứa với anh thế nhé.

Ngụy Châu bị lực chuyển động của Cảnh Du làm cho nói không ra hơi. Cậu chỉ kịp gật đầu một cái rồi lại trở về trạng thái đê mê, điên loạn. Lúc này cậu chỉ muốn đem Cảnh Du mà nuốt vào trong bụng, tâm trí của cậu giờ không biết đang dạt về nơi nào rồi. Tuy không nói ra thành tiếng nhưng trong lòng Ngụy Châu cũng thầm hứa " Em sẽ không bỏ cuộc đâu, không bao giờ"

Một dòng điện lưu cấp tốc kích thích tới cự vật của Cảnh Du khiến toàn thân cậu bất chấp mà run rẩy điên cuồng. Một trận thở dốc kịch liệt phát ra. Trong nháy mắt thần kinh của cả hai bị kích thích đến cực đại, cực khoái đã làm cả hai rống lên những tiếng mê tình dâm loạn đầy phóng khoáng.

Ngụy Châu gương mặt méo mó, mồ hôi trên trán chảy thành dòng, cái mông đặt trên đùi Cảnh Du liên tục giẫy dụa. Con ngươi của Cảnh Du máu đỏ như muốn phun ra ngoài, động tác của cậu mạnh bạo dứt khoát, ý nghĩ của cậu chứa đựng những yêu thương nồng nàn.

Khi đã đạt tới ngưỡng điên loạn, Cảnh Du đem Ngụy Châu dựng thẳng lên, tách hai chân cậu ấy ra, cự vật rắn chắc nóng hổi như cái bàn là đang đặt ngay cửa mật đạo đột ngột rút ra ngoài. Ngụy Châu chưa kịp định thần trở lại thì cự vật to lớn ấy lại không báo trước mà hung hãn xâm nhập vào bên trong. Ngụy Châu điên cuồng giẫy dụa , gặm cắn bả vai của Cảnh Du muốn ứa máu. Cảnh Du ghì chặt lấy Ngụy Châu, da thịt cả hai va đập vào nhau phát ra những âm thanh bì bạch như tiếng sóng thi nhau vỗ vào mạn thuyền. Cơn lửa nhục dục vừa hùng hồn, vừa nặng nề theo khoang ngực của cả hai thốt ra ngoài.

Một tiếng gầm mạnh vang lên, mười ngón tay siết chặt lấy nhau, một dòng sữa nóng phun vào cơ thể Ngụy Châu, một dòng sữa khác cũng từ cơ thể Ngụy Châu vương vãi lên bụng Cảnh Du nóng bỏng. Cả hai kịch liệt run rẩy, các múi cơ căng cứng lên, vòng tay của cả hai xiết chặt vào cơ thể của đối phương. Ngồi ôm nhau thở một lúc, Cảnh Du nằm vật ra giường kéo theo Ngụy Châu đỏ sụp lên trên người mình. Đưa tay gạt những giọt mồ hôi đang chảy dài trên lưng Ngụy Châu Cảnh Du nói trong hơi thở khó nhọc.

- Ngụy Châu, thoải mái không?

Ngụy Châu vẫn nằm úp mặt lên ngực Cảnh Du, cậu không còn đủ sức mà nói nữa, chỉ gật gật để đáp lại cậu hỏi của anh mình. Có lẽ đau khổ đã làm cho màn ái ân của họ trở nên nồng nàn mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Dù sức lực đã cạn kiệt nhưng cả Cảnh Du và Ngụy Châu không ai buồn ngủ, họ muốn thức để tận hưởng từng giây hạnh phúc được ở bên nhau. Nằm ôm ấp nhau một lúc, cơn lửa dục tình vừa dịu lại lại đột ngồi dấy lên. Hai thân thể lại dích chặt lấy nhau, hơi thở của cả hai lại hòa làm một.

Vật lộn qua lại không biết bao nhiêu lần cuối cùng cái bụng Ngụy Châu cũng bắt cậu phải đầu hàng. Nằm úp người trên cơ thể Cảnh Du Ngụy Châu nói nhỏ.

- Anh, em thấy đói.

Cảnh Du nâng đầu Ngụy Châu dậy hưởng ứng ngay.

- Anh cũng đói, dậy kiếm cái ăn nào.

Cả hai nhẹ nhàng mở cửa đi xuống bêp, Ngụy Châu muốn bật điện nhưng Cảnh Du không cho, cậu sợ ánh điện sáng sẽ đánh thức hai ba dậy.

Cố Hải đang ngủ bỗng cảm nhận được cổ họng mình khô rát, chắc rượu đã lấy đi hết nước trong cơ thể hắn rồi. Đặt đầu Bạch Lạc Nhân xuống gối Cố Hải mở cửa ra ngoài đi uống nước. Vừa ra đến cửa hắn bỗng nghe có tiếng lầm rầm từ bếp phát ra. Cố Hải thấy lạ, nếu là Cảnh Du và Ngụy Châu dưới bếp sao không bật điện.

Nhẹ nhàng đi lại cửa bếp, Cố Hải bất ngờ bật điện lên, hình ảnh trước mắt khiến hắn bật cười. Hai thằng con hắn mỗi đứa đang bê một bát mì nhưng miệng hai đứa lại đang cắn chung một sợi.

Cảnh Du và Ngụy Châu thấy ba thì giật mình ngồi thẳng lại, khuôn mặt có chút ngượng ngùng. Cố Hải đứng nhìn hai thằng con, hắn hất cằm lên hỏi.

- Sao hai đứa không bật điện ?

Ngụy Châu chỉ chỉ vào Cảnh Du.

- Con muốn bật nhưng anh không cho.

Cố Hải đi lại rót một cốc nước tu ừng ực sau đó hỏi đầy ẩn ý.

- Ba thấy lạ nha, hai đứa làm gì làm tiêu tốn năng lượng thế. Chẳng phải vừa ăn no đến không thở được sao?

Cảnh Du và Ngụy Châu không nói gì, cả hai biết thừa ba đang có ý trêu chọc họ. Cố Hải không muốn làm khó con nữa, hắn vươn vai một cái rồi quay về phòng, lúc đi không quên căn dặn.

- Ăn nhanh rồi lại ngủ tiếp đi, trời còn lâu mới sáng.

Vừa vào đến phòng Cố Hải chạy ngay lại đánh thức Bạch Lạc Nhân, các múi cơ trên mặt hắn đầy sinh động.

- Nhân tử, Nhân tử, dậy anh nói cái này.

Bạch Lạc Nhân đang ngái ngủ nên chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Khi Cố Hải vừa chui vào trong chăn cậu lập tức rúc đầu vào ngực hắn ngủ tiếp. Cố Hải vẫn quấy rối Bạch Lạc Nhân.

- Em biết anh vừa thấy gì không?

Bạch Lạc Nhân đáp một cách lười nhác.

- Biết, thấy hai con chuột đang ăn vụng.

Cố Hải ngồi thẳng dậy nhìn Bạch Lạc Nhân, hắn ngạc nhiên hỏi.

- Sao em biết?

Bạch lạc Nhân mắt vẫn nhắm nghiền, miệng đáp cho có chuyện.

- Tôi có thông thiên nhãn.

Cố Hải biết Bạch Lạc Nhân lại có ý trêu mình, hắn bật dậy đè Bạch Lạc Nhân xuống dưới thân, miệng trách móc.

- Lại tính trêu anh hả, cho em khỏi ngủ luôn.

Bạch lạc Nhân chưa kịp phản ứng Cố Hải đã đưa tay lột áo cậu ra, bực quá Bạch lạc Nhân kêu lên.

- Không được lột áo, tôi đang lạnh.

Cố Hải cúi xuống ghé sát mặt mình vào mặt vợ, giọng nhầy nhụa.

- Lạnh sao, anh sẽ làm em nóng lên trong một giây.

Nói xong hắn đưa lưỡi đánh một vòng quanh tai Bạch lạc Nhân. Bạch Lạc Nhân yếu ớt chống cự nhưng chỉ vài phút sau cậu đã bị thân thể đang cháy hừng hực của Cố Hải khiêu khích. Vậy là một màn ái ân mặn nồng nữa của hai người cha lại diễn ra. Căn nhà của Cố Hải muốn nổ tung vì hạnh phúc của bốn trái tim đang yêu đương cuồng nhiệt.

Hé mắt ra cửa sổ thấy trời đã sáng, Cảnh Du khẽ nói với Ngụy Châu.

- Dậy nào, sắp muộn giờ làm rồi.

Ngụy Châu vẫn ôm chặt lấy Cảnh Du, miệng lảm nhảm.

- Em không muốn dậy nữa, tại sao thời gian không dừng lại ở đây thôi.

Cảnh Du bật cười nhéo vào má Ngụy Châu, đứng lên dựng Ngụy Châu dậy.

Khi cả hai dắt díu nhau ra khỏi phòng thì đã thấy ba Cố Bà ba Bạch quần áo đã chỉnh tề đang ngồi chờ họ trên bàn ăn. Những món ăn sáng được Cố Hải nấu lại kích thích dạ dày của hai đứa trẻ.

Chỉ kịp chào hỏi qua loa, Ngụy Châu và Cảnh Du lại xà xuống bàn ăn như người bị bỏ đói lâu ngày. Bạch Lạc Nhân nhìn vẻ mặt đầy hưng phấn của hai đứa con hỏi đầy ẩn ý.

- Hai đứa ngủ ngon chứ?

Cảnh Du và Ngụy Châu nhìn nhau rồi đồng thanh đáp.

- Dạ, rất ngon ạ.

Cố Hải đứng bên cạnh xì một tiếng trong cổ họng, hắn nhìn hai thằng con một cách khinh bỉ " Đồ lừa đảo, hai đứa mà ngủ được một phút nào thì ba đi đầu xuống đất. Nói dối mà không biết ngượng mồm."

Ăn uống xong, cả bốn chiếc xe lại lao nhanh ra cổng, mỗi chiếc xe lại rẽ đi một hướng, mỗi người lại tiếp tục công việc thường ngày của mình. Chỉ có một điều hoàn toàn giống nhau ở họ đó là cả bốn khuôn mặt khuôn đều tỏa ra hạnh phúc ngập tràn.

( chương thứ 2 của phúc lợi 150k. Đầy đủ NGÀY HẠNH PHÚC cho các thím nhé. Chúc đọc truyện vui vẻ.)
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter; Bongdaso; Bongdapro; Keonhacaivip; W88; NEW88; NEW88;
Tele: @erictran21
Loading...