Hải Nhân Ngoại Truyện
Chương 64: Kìm Nén
Ngụy Châu ngồi bật dậy mặc vội quần áo vào người, tim cậu vẫn đập thình thịch, mắt cậu lạc đi, chuyện gì đã xảy ra? đã có chuyện gì xảy ra? Trong đầu cậu không ngừng tự hỏi.Hạ Phi nghe động khẽ cựa mình, cô hé mắt ra nhìn sang phía Ngụy Châu. Không thấy cậu ấy đâu Hạ Phi ôm chăn che kín thân ngồi thẳng dậy. Ngụy Châu trốn trong nhà tắm, cậu vốc từng vốc nước phả vào mặt, tim cậu vẫn đang như có ai đó bóp nghẹt. Thật sự thì chuyện gì đã xảy ra, Ngụy Châu cố nhớ mà không sao nhớ nổi.Hạ Phi lấy quần áo mặc vào đi lại cửa nhà tắm gọi Ngụy Châu.- Ngụy Châu, cậu ở trong đó phải không?Ngụy Châu không trả lời, cậu cắn chặt răng lại để ngăn tiếng thở phát ra. Lúc này Trần Hà vẫn ở bên ngoài gọi lớn.- Ngụy Châu, dậy nào, chúng ta muộn rồi. Gọi mãi không thấy Ngụy Châu đâu ông đang định sang phòng bên gọi Hạ Phi thì cánh cửa phòng Ngụy Châu bật mở, Hạ Phi từ trong đó bước ra. Vẻ mặt vô cùng vui vẻ.- Thầy, con xin lỗi, tụi con ngủ quên.Trần Hà nhìn Hạ Phi không chớp mắt, ông ghé vào trong tìm Ngụy Châu sau đó lại quay lại nhìn Hạ Phi. Khẽ nheo mắt lại TRần Hà hỏi.- Tối qua hai đứa ở cùng nhau sao?Hạ Phi khẽ gật đầu, khuôn mặt lộ ra vẻ thẹn thùng. Cô xin phép Trần Hà về phòng thay quần áo. Khi Hạ Phi về phòng mình rồi Trần Hà liền đi vào phòng Ngụy Châu, ông thấy Ngụy Châu trong nhà tắm bước ra, mặt cậu ta tái mét. Vừa nhìn thấy Trần Hà toàn thân Ngụy Châu bỗng cứng lại, cậu đứng im như một bước tượng, muốn chào mà không thể nói ra thành tiếng.Không cần nói Trần Hà cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra, ông liếc nhìn vẻ mặt của Ngụy Châu bật cười.- Sao thế, hôm qua hai đứa có chuyện gì à?Ngụy Châu nuốt nước bọt vào cổ họng, nhìn Trần Hà như muốn cầu cứu. Một lúc sau Ngụy Châu mới hỏi.- Thầy, hôm qua con đã say đúng không, con không còn biết gì nữa đúng không? Con không còn biết gì nữa đúng không thầy?Trần Hà mỉm cười vỗ vai Ngụy Châu, giọng đầy mỉa mai.- Sao, hối tiếc vì say quá không nhớ gì hả, đúng là chuyện như vậy không nhớ được là tiếc thật rồi. Hai đứa quen nhau đã lâu, chuyện này trước sau cũng xảy ra thôi, làm gì mà căng thẳng thế. Thay quần áo nhanh đi, chúng ta sắp muộn rồi.Ngụy Châu lúc này thấy mình như người không trọng lượng, khuôn mặt Cảnh Du hiện lên trước mắt cậu. Cậu thấy ân hận, cậu thấy đau lòng, Ngụy Châu không ngừng mắng chửi mình " Sao mày lại uống say chứ? Tại sao lại uống say chứ? Chuyện này rốt cuộc là sao đây?"Cả buổi làm việc hôm nay Ngụy Châu như người mất hồn, cậu cố nhớ lại xem tối qua đã xảy ra chuyện gì nhưng cậu không tài nào nhớ nổi. Tất cả những gì cậu nhớ được chỉ là những lời chúc tụng trong bữa tiệc, còn sau đó xảy ra chuyện gì thì cậu không có một chút ấn tượng nào.Giờ giải lao Ngụy Châu gặp riêng Hạ Phi, dù rất khó khăn nhưng cậu vẫn phải hỏi, cậu muốn biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Hạ Phi nhìn Ngụy Châu có chút e thẹn, cô nghĩ Ngụy Châu đang muốn nói những lời xin lỗi mình. Nuốt mấy ngụm nước bọt xuống cổ họng Ngụy Châu nói trong hơi thở khó khăn. - Hạ Phi, tớ...giữa chúng ta không có chuyện gì đúng không, tớ cố gắng lắm mà vẫn không nhớ ra chuyện gì cả.Mặt hạ Phi đang rạng rỡ bỗng chuyển sang đỏ bừng, cô không dám nhìn thẳng mặt Ngụy Châu nhưng thái độ của cô cũng đủ cho Ngụy Châu thấy cô đang rất thất vọng. Không để Ngụy Châu nói thêm gì nữa Hạ Phi hỏi lại ngay.- Ý cậu là gì? Ngụy Châu đưa tay lên ray ray trán, cậu vẫn không biết phải nói gì bây giờ. Thật sự trong đầu mình lúc này Ngụy Châu vẫn không nghĩ mình đã làm gì Hạ Phi cả, nếu có chuyện gì đó xảy ra không lẽ cậu không để lưu lại một chút nào trong đầu.Hạ Phi quay sang nhìn Ngụy Châu, cô cố gắng nói thật tự nhiên.- Chúng ta đã ngủ cùng nhau, đó là sự thật, cậu không cần phải áy náy về chuyện đó, là tớ tự nguyện. Còn nếu cậu nói không nhớ gì là cậu đang làm tổn thương tớ đấy.Ngụy Châu không thở được, cậu thấy có lỗi với Cảnh Du, nếu đúng mình và Hạ Phi đã xảy ra chuyện đó thì chẳng phải cậu không còn mặt mũi nào để gặp Cảnh Du nữa sao, cậu phải nói gì với anh ấy khi anh ấy biết chuyện. Ngụy Châu đưa tay lên ngực mình để ổn định nhịp thở, cậu không biết phải nói gì lúc này. Gần đến giờ vào làm và cũng không muốn cho Ngụy Châu cơ hội nói gì thêm. Hạ Phi mỉm cười nói nhẹ nhàng.- Ngụy Châu, chúng ta sẽ nói chuyện này sau, bây giờ vào làm cho tốt đã . Tớ không muốn vì chuyện này mà cậu căng thẳng như vậy đâu.Cả hai lặng lẽ đi xuống phòng làm việc, Ngụy Châu vẫn không thôi suy nghĩ về chuyện đêm qua, cả buổi cậu không thể làm gì khác ngoài việc ngồi nhớ lại, càng cố nhớ cậu càng không nhớ gì, tất cả những gì diễn ra đêm qua như có ai đó đã xóa đi khỏi bộ nhớ của cậu.Buổi chiều hôm đó Ngụy Châu về đến Bắc Kinh. Cậu không về nhà mà đi thẳng đến nhà Cảnh Du, đứng từ xa đợi anh ấy về. Thật sự Ngụy Châu không biết bây giờ tâm trạng của mình ra sao nữa. Cậu nhớ Cảnh Du, cậu chạy ngay đến gặp anh ấy, muốn xà vào lòng Cảnh Du để xua tan đi mớ hỗn độn cậu đang có trong lòng. Nhưng Ngụy Châu lại sợ, lúc này cậu sợ đối diện với Cảnh Du, cậu không biết phải nói gì nếu anh, không nói ra sự thật thì lương tâm cậu cắn rứt, còn nếu nói ra sự thật thì cậu sợ Cảnh Du sẽ vì tức giận mà xua đuổi cậu đi.Cảnh Du xong việc sớm, nhớ ra hôm nay Ngụy Châu về nên cậu đã ở nhà cả buổi để chuẩn bị nấu cho Ngụy Châu món mà em ấy rất thích ăn. Lần đầu tiên Cảnh Du tự tay nấu trọn vẹn một món như thế này. Cả tuần Ngụy Châu đi vắng cậu chỉ học ba Cố được đúng mấy món cơ bản thôi. Vừa làm vừa hát, vừa hát vừa tự mỉm cười. Cảnh Du thấy vui vẻ đến lạ. Bây giờ thì cậu đã hiểu vì sao ba Cố thích nấu ăn cho ba Bạch đến thế. Cái hạnh phúc khi được tự tay nấu cho người mình yêu thương ăn là thứ hạnh phúc không thể nói thành lời. Cảnh Du tự nhận mình không giỏi bằng ba Cố nhưng vì Ngụy Châu cậu sẽ cố gắng, cậu muốn mỗi khi ở bên mình Ngụy Châu không chỉ vui vẻ về tinh thần mà dạ dày của em ấy cũng được lấp đầy bởi những món ăn ngon.Tuy đang nấu ăn nhưng thi thoảng Cảnh Du lại mở điện thoại ra xem, cậu đang căn thời gian Ngụy Châu xuống máy bay để điện cho em ấy. Cả tuần nay vắng bóng Ngụy Châu cậu làm việc cũng không yên tâm. Tuy họ không được gần gũi thường xuyên nhưng mỗi ngày chỉ cần nhìn thấy nhau đi làm, mỉm cười chào nhau một cái cũng là động lực để họ tiếp tục vượt qua giai đoạn khó khăn này.Chập tối Cảnh Du gọi điện cho Ngụy Châu, cậu chắc giờ này Ngụy Châu đã về đến Bắc Kinh rồi. Ngụy Châu lòng đang rối bời đứng một góc xa nhìn vào nhà Cảnh Du, khi nhìn thấy cuộc gọi của anh ấy tim cậu bỗng run lên bần bật. Ngụy Châu đứng yên lặng hít thở, phải đến cuộc gọi thứ hai của Cảnh Du cậu mới có thể mở máy ra nghe.Cảnh Du mừng quýnh khi Ngụy Châu mở máy, cậu nói với giọng rất vui vẻ.- Em xấu nhé, về đến Bắc Kinh rồi sao không gọi điện cho anh, không nhớ anh à?Ngụy Châu ấp úng, cậu không thể mở lời ra được. Mấy phút sau cậu mới nói thành tiếng.- Anh, em xin lỗi, em về rồi.Nghe trong giọng nói của Ngụy Châu có gì đó rất lạ, đoán chắc em mình đang mệt nên Cảnh Du nói ngay.- Em ở đang ở đâu, anh sẽ đến đón. Hôm nay anh có bất ngờ cho em. Nhanh đến đây với anh, anh chờ em đói đến sắp chết rồi. Ngụy Châu nhìn đồng hồ, đã bảy giờ tối. Từ trưa đến giờ cậu cũng chưa ăn gì. Đầu máy bên kia Cảnh Du vẫn đang thúc giục.- Em ở đâu để anh đến.Ngụy Châu đáp vội vàng.- Em sẽ đến nhà anh.Cảnh Du chưa kịp trả lời thì Ngụy Châu đã tắt máy. Đứng hít thở một lúc để lấy lại tinh thần Ngụy Châu đưa tay bấm chuông cửa. Cảnh Du vội vàng chạy ra. Đứng nghiêng đầu lại ngắm nghía Ngụy Châu khoảng một phút ,Cảnh Du đưa tay kéo hai má em mình ra, giọng hờn dỗi.- Nhìn kìa, sắc mặt không được tốt, chắc nhớ anh quá chứ gì?Ngụy Châu đứng như tượng trước mặt Cảnh Du, cậu tự nhắc nhở mình phải thật bình tĩnh, có muốn nói gì với anh ấy cũng phải thật bình tĩnh mới được.Nhìn thấy Ngụy Châu có chút lạ Cảnh Du cúi người xuống ngước mặt lên nhìn thẳng vào mặt Ngụy Châu hỏi nhỏ.- Em mệt lắm sao?Ngụy Châu đưa đôi mắt mệt mỏi nhìn Cảnh Du, cậu muốn nói gì đó nhưng không sao nói thành câu được. Cảnh Du bật cười trước biểu hiện này của Ngụy Châu, cậu đứng thẳng lên ôm cậu ấy vào lòng, giọng thủ thỉ.- Em sao thế, nhớ anh quá nên không thể nói thành lời à?Ngụy Châu thở hổn hển nói với Cảnh Du.- Anh, em...em...Cảnh Du vỗ vỗ vào lưng Ngụy Châu, giọng đầy yêu thương.- Được rồi, không nói được thì thôi. Vào nhà nào.Ngụy Châu theo Cảnh Du vào nhà, Cảnh Du dẫn cậu xuống bếp. Bàn ăn đã chuẩn bị sẵn sàng, món ăn rất ít nhưng được trình bày khá đẹp mắt. Cảnh Du ấn Ngụy Châu ngồi xuống ghế, mặt hớn hở giới thiệu.- Thưa Cố luật sư, trong thời gian ngài đi vắng bản thân tôi đã học được mấy món ăn này từ Cố tiên sinh. Hôm nay tôi nấu để đặc biệt chào mừng ngài trở về. Mong ngài nhớ ăn thật nhiệt tình để tôi có động lực học những món tiếp theo.Nước mắt Ngụy Châu trực trào ra, cậu phải cắn răng lại để ngăn nó theo sự xúc động mà chạy ra ngoài. Cảnh Du không hề biết nỗi lòng của Ngụy Châu lúc này, cậu đi lại ôm chặt Ngụy Châu từ phía sau, tì cằm lên vai Ngụy Châu thủ thỉ.- Ngụy Châu, vì em anh sẽ cố nấu ăn thật ngon. Bây giờ có thể là chưa được ngon lắm nhưng anh sẽ cố gắng. Vì vậy nên nhớ ăn nhiều chút nhé. Ngụy Châu mím môi lại, đầu gật gật, Nhìn mấy món ăn Cảnh Du đã hì hục làm cả buổi chiều mà Ngụy Châu thấy lòng mình đau thắt. Cậu cầm đũa lên gắp từng món bỏ vào miệng, cố gắng nhai thật nhanh và nuốt thật nhanh. Cảnh Du nhìn Ngụy Châu bằng ánh mắt chờ đợi.- Thế nào, ăn được không?Ngụy Châu vẫn không nói gì, cậu không thể nói lúc này. Bây giờ cậu mà lên tiếng thì tiếng nấc cũng theo đó mà chạy ra ngoài ngay lập tức. Cảnh Du ngồi nhìn Ngụy Châu ăn, cậu có cảm giác em ấy nuốt rất khó nhọc. Ngụy Châu do muốn lấy thức ăn để ngăn cản sự thổn thức trong lòng phát ra thành tiếng nên chỉ một phút sau cậu đã bị nghẹn đỏ cả mặt. Cảnh Du chạy đi lấy cho Ngụy Châu một cốc nước, tay nhẹ nhàng vuốt vuốt sau lưng Ngụy Châu, mặt lo lắng hỏi.- Khó ăn lắm sao?Ngụy Châu vẫn cắn chặt môi, khẽ lắc đầu. Cảnh Du vẫn nhìn Ngụy Châu bằng ánh mắt đầy lo lắng. Khi cảm xúc trong lòng không thể kìm nén nổi nữa Ngụy Châu bỗng đứng bật lên ôm chặt lấy cổ Cảnh Du, nước mắt cậu chảy dài xuống má, miệng thì thầm.- Anh, em rất nhớ anh, thật sự em rất nhớ. Em...Cảnh Du mỉm cười ôm chặt lấy Ngụy Châu, cậu thấy hạnh phúc trào dâng trong lồng ngực. Đúng là cậu cũng rất nhớ Ngụy Châu, nhớ đến thở cũng thấy khó khăn mà.HẾT CHƯƠNG 64
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương