Hải Nhân Ngoại Truyện
Chương 65: Mẹ Ngụy Châu Nổi Giận
Ngụy Châu tay ghì chặt lấy cổ Cảnh Du, nước mắt cậu cứ thế chảy ròng ròng thấm ướt vai áo anh mình. Thật sự lúc này lòng cậu đang đau như cắt, Cảnh du đã vì cậu mà học nấu ăn, vì cậu mà hì hục chuẩn bị cả buổi chiều chỉ mong cậu ngon miệng. Còn cậu, cậu đã làm cái trò gì sau lưng anh ấy, cậu phải nói sao với Cảnh Du bây giờ. Thấy Ngụy Châu có vẻ rất xúc động, Cảnh Du vỗ vỗ vào lưng em mình nhắc nhở.- Này, có nhớ anh cũng phải để anh thở với chứ. Anh sắp bị chết ngạt rồi.Ngụy Châu buông Cảnh Du ra, đầu cúi xuống, miệng lắp bắp.- Anh, em...là em... Cảnh Du nghiêng mặt lại nhìn Ngụy Châu, cậu không hiểu Ngụy Châu muốn nói chuyện gì. Từ lúc em ấy về đến giờ cứ ấp a ấp úng. Liếc sang mấy món ăn bên cạnh, Cảnh Du mỉm cười nhìn vào mắt Ngụy Châu.- Nhìn em kìa, không thể nói được thì thôi. Ăn đi, muốn nói gì tí nói sau cũng được. Đồ ăn nguội hết rồi.Ngụy Châu lại ngồi xuống. Cảnh Du cầm bát Ngụy Châu sang phía mình, nhẹ nhàng gỡ cho cậu ấy từng cái xương cá, gắp cho cậu ấy từ ngọn rau. Cảnh Du càng ôn nhu yêu chiều càng khiến Ngụy Châu thấy mình là kẻ đáng chết. Nhịn không được nữa Ngụy Châu đặt đũa xuống nói với anh.- Anh, thật ra em...Cảnh Du đang chăm chú lắng nghe xem Ngụy Châu muốn nói gì thì chuông điện thoại của cậu reo, là người của công ty bên Mỹ báo có chút rắc rối, cần cạu đến gấp vào ngày mai. Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Ngụy Châu, Cảnh Du cũng không muốn giữ em ấy ở đây lâu, chắc đi cả ngày về em ấy đã thấm mệt. Nắm lấy bàn tay Ngụy Châu Cảnh Du nói.- Thôi được rồi, có chuyện gì khó nói thì để sau nói đi, anh đói quá. Ăn nào.Ngụy Châu đành im lặng đưa đũa gắp những thức ăn Cảnh Du đã bỏ đầy vào bát mình. Trong cả bữa ăn Cảnh Du vẫn rất vui vẻ, cậu thấy Ngụy Châu có gì đó không ổn nên cậu cố làm cho em ấy quên đi. Ăn uống xong Ngụy Châu đang định nói thật với Cảnh Du thì mẹ Ngụy Châu lại gọi. Cảnh Du đứng bên cạnh nghe mẹ Ngụy Châu trách móc cậu ấy về mà không chịu về nhà nên mỉm cười trêu chọc.- Hình như mẹ đang đang nghen với anh đấy. Để anh đưa em về không mẹ lại giận. Ngụy Châu vẫn nhìn Cảnh Du bằng ánh có lỗi, miệng cậu vẫn như muốn nói gì đó mà nói mãi không thành câu. Cảnh Du đang vội đi nên cũng không để Ngụy Châu phải ấp úng thêm nữa. Cậu đẩy cậu ấy lên xe nói vội vàng.- Gặp em như thế này là anh vui lắm rồi, về đi kẻo mẹ mong. Có chuyện gì nói sau cũng được.Ngụy Châu thấy Cảnh Du cũng như đang có việc, hơn nữa cậu không muốn Cảnh Du biết sự day dứt đang giằng xé tâm can mình nên chạy vội ra cổng nói vọng vào.- Anh đi việc đi, em bắt taxi về. Gặp anh sau.Cảnh Du chưa kịp nói gì thì chiếc taxi đã đậu ngay trước mặt Ngụy Châu, cậu ấy chui tọt vào trong xe khi Cảnh Du chỉ kịp nở một nụ cười tạm biệt. Cả đêm đó Ngụy Châu không ngủ được, cậu cố nằm nhớ lại xem chuyện gì đã xảy ra nhưng tuyệt nhiên mọi việc chỉ dừng lại ở bữa tiệc, còn những gì diễn ra sau đó cậu không thể nhớ được gì. Cảnh Du điện sang Mỹ hỏi thăm tình hình, cậu đặt vé máy bay sang đó vào sáng ngày mai. Gọi điện báo cho Ngụy Châu bằng giọng khá buồn rầu, Cảnh Du thật không nỡ vừa mới gặp lại phải xa em ấy. Ngụy Châu nghe nói Cảnh Du phải sang Mỹ vài ngày tâm trạng vừa thấy buồn lại vừa thấy vui. Trong mấy ngày Cảnh Du đi vằng cậu sẽ tìm hiểu kĩ lại xem chuyện gì đã xảy ra. Thật sự vì chuyện này mà cậu phải xa Cảnh Du thì chắt cậu ân hận đến chết mất.Sáng sớm đến văn phòng Ngụy Châu đã thấy Hạ Phi ở đó, cả hai nhìn nhau có chút ngượng ngùng. Hạ Phi biết Ngụy Châu vẫn đang nghĩ về chuyện hôm qua nên cô cũng không muốn nói gì thêm. Đến gần trưa Ngụy Châu đi lại chỗ Hạ Phi.- Hạ Phi, chúng ta nói chuyện được không?Hạ Phi lặng lẽ đi theo Ngụy Châu lên sân thượng của văn phòng, cả hai im lặng một lúc lâu sau đó Hạ Phi mới lên tiếng.- Cậu muốn nói gì thì nói nhanh đi, tớ còn đang có việc.Ngụy Châu mở miệng một cách khó khăn.- Hạ Phi, thực sự tớ nghĩ cả đêm vẫn không nhớ ra được gì. Có lẽ do cả hai chúng ta cùng say nên...Mắt Hạ Phi bắt đầu ngân ngấn nước. Không để Ngụy Châu nói hết câu, cô nhìn Ngụy Châu bằng ánh mắt trách hờn.- Cố Ngụy Châu, tớ không ngờ cậu là người như thế. Cậu ôm ấp tớ cả đêm mà cậu nói không nhớ gì là sao. Tớ không bắt cậu phải có trách nhiệm với tớ đâu nên cậu đừng nói những lời làm tổn thương tớ nữa.Ngụy Châu vẫn cố cắt nghĩa suy nghĩ của mình.- Nếu đúng tớ làm tớ sẽ chịu trách nhiệm. Nhưng tớ nghĩ chúng ta đã có hiểu lầm ở đây.Ngụy Châu muốn nói thêm nhưng Hạ Phi đã ngăn lại.- Tớ nói cho cậu biết Cố Ngụy Châu, đời người con gái quý giá nhất là cái gì thì cậu đã hiểu. Cậu đã lấy nó đi của tớ và cậu nói là không nhớ gì. Xem như tớ đã mù quáng khi trao nó cho cậu. Là tớ ngu thì tớ phải chịu, tớ ngu quá mà.Hạ Phi ôm mặt chạy xuống dưới lầu, Ngụy Châu đứng nhìn theo mà lòng đau nhói, cậu không phải muốn chối bỏ trách nhiệm, nếu đúng cậu gây ra thì cậu sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, nhưng thật sự cậu không nhớ gì, không hề nhớ gì hết.Đứng nghĩ thêm một lúc Ngụy Châu vẫn thấy thật sự chuyện này vô cùng khó hiểu, nếu chuyện đó đã xảy ra tại sao cậu lại không hề nhớ, cậu không hề có một chút ấn tượng gì hết, không lẽ nào có những chuyện như vậy xảy ra lại không lưu lại chút gì trong đầu sao.Ngụy Châu muốn làm rõ chuyện này. Cậu đến tìm gặp bác sĩ tâm lí để hỏi xem có khi nào chuyện mình gây ra mà không có chút ấn tượng nào không. Câu trả lời của bác sĩ đã khiến cậu chết đứng, nếu trong trường hợp hành động trong vô thức thì vẫn có khả năng không lưu lại một chút ấn tượng nào. Ngụy Châu vẫn không cam tâm, cậu gọi điện hẹn gặp Hạ Phi. Hai người ngồi đối diện với nhau, Ngụy Châu hỏi thẳng.- Hạ Phi, không phải là tớ muốn từ chối trách nhiệm, nhưng tớ không hề nhớ chuyện gì đã xảy ra. Tớ nghĩ chắc chúng ta đã hiểu lầm.Hạ Phi ngước mắt lên nhìn Ngụy Châu, khuôn mặt cô lộ vẻ thất vọng.- Cố Ngụy Châu, cậu đang nói gì thế. Cậu nghĩ là tớ đã dàn dựng chuyện này sao. Hôm qua cậu say, tớ đưa cậu vào phòng, vừa vào đến phòng cậu đã ôm lấy tớ hôn rất cuồng nhiệt. Tớ nghĩ cậu đã bắt đầu có cảm giác với tớ, tớ nghĩ cậu cũng yêu tớ nên lấy chuyện say ra để bày tỏ lòng mình. Tớ đã không ngần ngại mà dâng hiến cho cậu, bây giờ cậu nói vậy là ý gì, là ý gì hả?Nước mắt tràn trề trên khuôn mặt Hạ Phi, cái nhìn của cô với Ngụy Châu đầy vẻ uất hận. Hạ Phi không để Ngụy Châu nói thêm, cô đứng dậy bỏ chạy. Ngụy Châu nhìn theo mà trong lòng cảm thấy hoang mang, cậu phải làm gì lúc này, chuyện này không thể để như thế được, Cảnh Du thì sao đây, cậu phải nói gì với anh ấy. Cậu không thể để mất Cảnh Du được. Anh ấy là người cậu yêu, là người cậu coi trọng hơn cả sinh mạng của mình. Làm Cảnh Du đau chẳng khác nào cậu đang tự lấy dao cứa vào trái tim mình.Ngụy Châu ôm lấy ngực mình đấm thùm thụp, cậu rít lên qua kẽ răng " Cố Ngụy Châu, mày là thằng tồi, đúng là đồ tồi mà." Ngước mặt lên trời để đưa không khí vào trong lồng ngực, Ngụy Châu hét lên.- Anh, em phải làm gì đây, em phải làm gì bây giờ...Buổi chiều hôm đó Hạ Phi không đi làm,Ngụy Châu gọi điện thì cô ấy không nghe máy. Dù vẫn nghi ngờ chuyện này có vấn đề nhưng dẫu sao chuyện cậu và Hạ Phi cùng ngủ trên một chiếc giường, trên người cả hai không còn một mảnh vải là sự thật, cậu không nhớ được chuyện gì nhưng chuyện này thì cậu nhớ. Lòng Ngụy Châu rối bời, gọi điện cho Hạ Phi một lần nữa không được khiến Ngụy Châu có chút lo lắng, nếu vì chuyện này mà Hạ Phi nghĩ quẩn chẳng phải cậu sẽ là kẻ gây nên tội sao. Trở về Cô nhi viện với tâm trạng nặng nề, mấy đứa em nô đùa bám lấy cậu tíu tít hỏi han mà Ngụy Châu vẫn không cười nổi. Vừa mở cửa phòng ra Ngụy Châu chết đứng khi thấy mẹ mình và Hạ Phi đang trong đó. Đôi mắt Hạ Phi đỏ hoe, khuôn mặt mẹ cậu thì bừng bừng lửa giận. Vừa nhìn thấy Ngụy Châu mẹ cậu đã lôi cậu ấn xuống giường, giọng nói của bà như có lửa.- Ngụy Châu, con nói đi, chuyện này là sao nói mẹ nghe!Hạ Phi vẫn ngồi bên khóc thút thít, Ngụy Châu nghẹn đắng trong cổ họng, cậu không biết phải nói gì bây giờ. Mẹ Ngụy Châu trừng mắt lên nhìn con, bà nói như sắp khóc.- Ngụy Châu, con biết mẹ ghét nhất là loại người gì không, đó là loại người làm mà không dám nhận, là loại người gây họa mà không dám chịu trách nhiệm. Mẹ đã phải sống khổ sở như thế nào, mẹ đã hận kẻ như thế như thế nào con là người hiểu rõ quá mà, tại sao con lại định làm như thế hả, con nói đi, tại sao con lại như thế.Ngụy Châu ngước lên nhìn mẹ, cậu nói trong tiếng thở gấp.- Mẹ, không phải con chối bỏ, nhưng thực sự con không nhớ được gì.Mẹ Ngụy Châu gầm lên.- Không nhớ gì sao, được rồi cứ cho là con không nhớ đi nhưng chắc con nhớ được lúc con dậy thấy hai đứa đang trên giường không một mảnh vải che thân chứ. Cái này con không chối được đúng không?Ngụy Châu mặt nhăn nhó khổ sở.- Mẹ, chuyện này...Hạ Phi đang thít thít bỗng ôm mặt khóc to hơn.- Bác, con không cần Ngụy Châu phải chịu trách nhiệm đâu, bác đừng la mắng cậu ấy nữa. Con ngu thì con chịu, bác đừng mắng cậu ấy.Mẹ Ngụy Châu nghe Hạ Phi nói càng điên tiết hơn.- Con không cần nhưng bác cần, bác không thể để con bác sống mà trở thành một kẻ vô đạo đức như thế được. Ngụy Châu, mẹ nói cho con biết, nếu con chối bỏ chuyện này thì con hãy bước qua xác mẹ trước đi. Ngụy Châu nhìn mẹ rồi lại nhìn Hạ phi, hai người phụ nữ đang ngồi trước mặt cậu nước mắt giàn giụa. Ngụy Châu thật sự khó thở, cậu ra khỏi phòng chạy thẳng lên sân thượng. Tim cậu đau, cậu nhớ Cảnh Du, cậu muốn được rúc vào lòng anh ấy để được an ủi. Ngụy Châu cong người lại để thở, cậu cuộn tròn người nằm xuống dưới nền, miệng không ngừng lẩm nhẩm " Anh, em xin lỗi, em xin lỗi...Em nhớ anh...Em đau, đau lắm..." Mẹ Ngụy Châu đứng nhìn con mình từ xa, nước mắt bà giàn giụa, bà hiểu Ngụy Châu, con bà không phải kẻ làm mà không dám nhận. Ngụy Châu và Hạ Phi quen thân đã lâu, nếu nó muốn sàm sỡ với Hạ Phi thì nó đã làm từ ngày Cảnh Du còn mất tích chứ không phải bây giờ. Dù rất đau khi nhìn thấy Ngụy Châu đau nhưng bà cũng muốn nhân cơ hội này để tách Ngụy Châu ra khỏi Cảnh Du. Bà không kì thị tình yêu đồng giới nhưng bà sẽ không thể tha thứ cho Thẩm Điềm và bà chắc ông ta cũng sẽ không bao giờ chấp nhận Ngụy Châu. Vậy thì tại sao không để chuyện này giúp con bà từ bỏ đi mối quan hệ không được ai chấp nhận đó, tại sao không nhân cơ hội này giúp Ngụy Châu có cuộc sống gia đình bình thường như tất cả mọi người.Nhìn Ngụy Châu nằm cuộn tròn trên nền sân thượng tim mẹ Ngụy Châu đau thắt, bà lầm rầm xin lỗi con trai " Ngụy Châu, mẹ xin lỗi, nhưng vì tương lai của con mẹ không thể làm khác được. Hạ Phi là cô gái tốt, nó yêu con thật lòng, mẹ tin nó sẽ đem lại hạnh phúc cho con. Cố gắng lên, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi, Ngụy Châu, cố lên..."HẾT CHƯƠNG 65( Mỗi lần đến đoạn ngược là tui lại phải chạy đua với mấy mẹ rồi. Mệt phờ râu cá .)
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương