Hải Nhân Ngoại Truyện
Chương 73: Khó Chịu
Cả ngày hôm đó những lời nói của Cảnh Du cứ lượn lờ trong đầu Ngụy Châu. Cậu cảm nhận rõ được nỗi đau trong từng từ của anh ấy. Không phải cậu không muốn gặp Cảnh Du, không phải cậu muốn tránh mặt anh ấy. Cậu chỉ muốn dùng sự lạnh lùng của mình để đẩy anh ấy ra xa cậu hơn. Có lúc Ngụy Châu cũng muốn bất chất tất cả nhưng ánh mắt khát khao của mẹ Cảnh Du ám ảnh cậu, ánh mắt hận thù của mẹ cậu ám ảnh cậu và câu nói " Có chết cũng không chấp nhận" của Thẩm Điềm luôn xoáy trong đại não cậu. Tất cả những cảm xúc của người thân cứ bám lấy Ngụy Châu khiến cậu không thể cứ vậy mà ở bên cạnh Cảnh Du được. Hôm nay Ngụy Châu làm việc hơi muộn, ngồi xem đi xem lại hợp đồng mới của Cố Hải cậu thấy có chút vấn đề. Lấy điện thoại ra gọi cho ba, giọng Ngụy Châu hồ hởi.- Ba, ba nấu cả cơm con nha, lát con đến. Hợp đồng có chút vấn đề, con sẽ trao đổi với ba tại nhà.Hạ Phi thấy Ngụy Châu chưa về cô cũng cố ngồi nán lại phòng ngoài để chờ. Ngụy Châu vừa mở cửa đi ra Hạ Phi liền chạy vội lại hỏi nhỏ. - Cậu có về nhà không?Ngụy Châu lúc giờ không biết Hạ Phi còn ở đây. Nhìn ra cửa sổ thấy trời đã nhá nhem tối nên hơi ngạc nhiên, cậu hỏi một câu rất lạnh lùng.- Sao cậu còn chưa về? Chẳng phải trời đã tối rồi sao?Hạ Phi bẽn lẽn.- Tớ đã gọi điện cho ba tớ. Ông nói có thể gặp nhau vào cuối tháng này.Ban đầu Ngụy Châu hơi bất ngờ về thông báo của Hạ Phi nhưng chỉ một phút sau mặt lại không chút cảm xúc. Ngụy Châu đáp thản nhiên.- Được thôi, để tớ báo với mẹ.Nét mặt Hạ Phi rạng rỡ hẳn lên, cô chạy lại sát Ngụy Châu gợi ý.- Hôm nay cậu đi ăn với tớ được không, đã rất lâu chúng ta không ăn với nhau rồi.Ngụy Châu không thèm nhìn Hạ Phi, cậu vừa đi ra nhà xe vừa nói. - Tớ có hẹn rồi, cậu về đi. Đi cần thận nhé.Đúng lúc này Cố Hải gọi điện cho Ngụy Châu.- Con muốn ăn món gì để ba nấu?Ngụy Châu mỉm cười trả lời.- Ba nấu gì con cũng ăn. Con đang chuẩn bị đến. Gặp ba sao ba mươi phút nữa.Hạ Phi đứng bên cạnh nghe được cuộc nói chuyện của Cố Hải và Ngụy Châu, cô mạnh dạn hỏi.- Cho tớ đi cùng được không?Ngụy Châu nhìn Hạ Phi mấy giây sau đó đáp lạnh lùng.- Không được.Hạ Phi xị mặt xuống.- Chẳng phải cuối tháng hai gia đình sẽ gặp nhau sao, cậu cũng phải để tớ thân thiết với người nhà cậu một chút chứ.Ngụy Châu vẫn rất cương quyết.- Tớ nói không có nghĩa là không. Cậu về đi, đi cẩn thận.Nói xong Ngụy Châu vào xe đi đến siêu thị, cậu muốn mua thêm một chút gì đó đến để góp vào bữa ăn của ba. Hạ Phi không cam tâm khi Ngụy Châu quyết định sẽ lấy mình mà tỏ ra lạnh lùng với mình như thế, cậu ấy không có thiện chí thì cô sẽ ép cậu ấy phải có thiện chí. Cô không phải là người Ngụy Châu nói gì cũng phải nghe, cô đã mặt dày để theo đuổi cậu ta thì bây giờ mặt dày hơn chút nữa cũng chẳng vấn đề gì. Cảnh Du tan làm , vì tâm trạng không được tốt nên cậu muốn đến nhà Cố Hải để học nấu ăn. Cũng chẳng biết bây giờ học nấu ăn để làm gì nữa, không lẽ nấu ngon rồi tự mình thưởng thức, mục đích của cậu nấu ăn chẳng phải vì Ngụy Châu sao, bây giờ em ấy không muốn gặp mình thì nấu để làm gì nhỉ. Đúng mỉa mai mình một lúc nhưng rồi Cảnh Du vẫn quyết định đến nhà ba Cố học nấu ăn, xem như đó là trò tiêu khiển vậy. Thấy Cảnh Du đến Cố Hải có chút ngạc nhiên. Nhưng thấy tâm trạng Cảnh Du cso vẻ khá hơn nên hắn khá vui vẻ. Khi thấy Cảnh Du ôm một bịch thực phẩm đặt xuống bàn Cố Hải châm chọc.- Nhân tử, hôm nay chúng ta có diễm phúc chưa kìa. Cảnh Du mỉm cười nhà ba, cậu thấy hạnh phúc khi đến đây, ở cạnh ba quả là thú vị. Bạch lạc Nhân nhìn Cố Hải hỏi một câu đầy nghi ngờ.- Cậu nghĩ xem nó có ổn không?Cố Hải lắc đầu.- Anh không biết.- Vậy có nói với nó Ngụy Châu sắp đến không?- Đừng, kệ đi, xem như tình cờ vậy.Cảnh Du không hề biết hôm nay Ngụy Châu cũng đến đây, cậu vừa bày thực phẩm ra bàn vừa vui vẻ nói.- Ba, nấu món cũ hay món mới bây giờ.Cố Hải vẫn đứng tì cằm vào vai Bạch Lạc Nhân đáp hững hờ.- Con muốn học cái gì ba dạy cái đó.Cảnh Du nhìn sang Cố Hải và Bạch Lạc Nhân suy nghĩ một phút rồi đáp.- Vậy cứ nấu những món Ngụy Châu thích ăn đi, em ấy không có đây thì để con ăn hộ em ấy vậy.Cố Hải vỗ vỗ vai Bạch lạc Nhân nói chua xót.- Nhân tử, chúng ta chỉ là vật thí nghiệm của nó thôi, cố gắng chịu đựng nhé.Cảnh Du thấy câu nói của mình có chút vô duyên nhưng lỡ nói rồi nên không làm gì ngoài cười trừ lấp liếm.Cố Hải ấn vai Bạch Lạc Nhân ngồi xuống ghế, lững thững đi lại phía Cảnh Du, nói chán nản.- Tốt rồi, em ngồi đó xem anh trổ tài đào tạo đệ tử. Bây giờ anh mới phát hiện ra có những câu nói vô tình khiến người khác đau lòng như thế nào. Nó nấu cho mình ăn mà đi nấu món người không có mặt ở đay thích. Đau lòng quá.Cảnh Du nhìn vẻ mặt giả vờ chua sót của ba bất giác mỉm cười, cậu biết ba đang trêu cậu, cậu cũng không hiểu sao mình lại nói vậy nữa. Có lẽ mục đích ban đầu của việc học nấu ăn là xuất phát từ Ngụy Châu nên giờ nó nằm trong tiềm thức của cậu vậy thôi.Bạch Lạc Nhân ngồi xuống ghế nhìn Cố Hải và Cảnh Du nấu ăn. Thật sự cậu rất đau lòng. Cảnh Du và Ngụy Châu cũng như cậu và Cố Hải thời trẻ, để đến được bên nhau phải trải qua quá nhiều thăng trầm. Nhưng chúng ở hoàn cảnh khác hai người, tính cách của mỗi đứa cũng không giống với hai người, liệu chúng có đủ bản lĩnh để vượt qua không. Nếu hai đứa không được hạnh phúc thì cậu và Cố Hải chắc sẽ không yên lòng.Gần một tiếng sau Cố Hải và Cảnh Du đã thực hiện xong bữa ăn. Bàn ăn chỉ có vài món cả hai cha con cùng làm nhưng nhìn tay nghề có vẻ không chênh lệch lắm. Bạch Lạc Nhân ngồi bấm thời gian, Ngụy Châu nói ba mươi phút nữa có mặt mà sao bây giờ còn chưa thấy, cậu có chút sốt ruột.Ngụy Châu sau khi từ văn phòng trở về, ghé qua siêu thị mua đồ sau đó còn về nhà tắm rửa rồi mới đến nhà Cố Hải. Cậu muốn hôm nay sẽ ngủ lại đó với ba, lâu rồi cậu chưa ngủ lại cùng họ.Hạ Phi bắt taxi đến nhà Cố Hải trước. Cô đứng ngay ở cổng đợi Ngụy Châu. Khi Ngụy Châu vừa xuống xe đi lại bấm chuông thì Hạ Phi xuất hiện trước mặt. Ngụy Châu điên tiết lên quát thẳng.- Cậu đến đây làm gì?Hạ Phi không trả lời, cô ngó lơ như không biết chuyện gì xảy ra. Ngụy Châu đang định kéo Hạ Phi ấn vào xe để đưa cô về nhà thì Cố Hải đã ra mở cửa. Nhìn thấy Cố Hải Hạ Phi nhảy ngay lại, đácon mắt liếc sang phía Ngụy Châu, mặt hớn hở.- Chú, hôm nay con lại được ăn món chú nấu rồi.Cố Hải chớp mắt lia lịa nhìn Ngụy Châu sau đó lại nhìn vào nhà, Cảnh Du đang ở trong đó, làm sao bây giờ. Ngụy Châu khuôn mặt lộ ra vẻ tức giận nhìn Hạ Phi, Hạ Phi không thèm để ý, cô đi trước Cố Hải và ngụy Châu nói rất vô tư.- Từ giờ con và Ngụy Châu sẽ thường xuyên đến để được ăn món chú nấu. Chú không phiền chứ ạ?Cố Hải gượng cười.- Ờ, không phiền.Đi sát lại chỗ Ngụy Châu Cố Hải hỏi nhỏ.- Sao cả Hạ Phi tới mà con không báo với ba?Ngụy Châu lúng túng một lúc rồi đáp khẽ.- Con xin lỗi.Nhìn Hạ Phi đi phía trước, vui vẻ như người được mời đến đây. Ngụy Châu nhìn theo Hạ Phi mắng thầm trong cổ họng " Hạ Phi, cô được lắm, tôi đã quá xem thường cô rồi."Vừa vào đến phòng khách Hạ Phi đã reo lên.- Lần đầu tiên con được đến đây, nhà hai chú đẹp quá.Bạch Lạc Nhân và Cảnh Du đang trong bếp nghe tiếng Hạ Phi liền chạy ra đúng lúc Ngụy Châu và Cố Hải cũng vừa bước vào. Nhìn Thấy Cảnh Du khuôn mặt Ngụy Châu sững sờ, miệng mấp máy.- Anh!Cảnh Du sau môt giây bất ngờ liền nhanh chóng lấy lại thái độ bình thường, cậu không muốn Ngụy Châu khó xử khi thấy mình ở đây. Hạ Phi nhìn thấy Cảnh Du thì chào lớn.- Anh Cảnh Du, anh cũng ở đây à? Vui thật đấy.Cảnh Du gượng cười chào lại Hạ Phi, tất cả nhìn nhau đầy bối rối, ai cũng có thể đoán được tâm trạng của người kia đang cảm thấy như thế nào. Để xua tan đi không khí căng thẳng hiện tại Bạch Lạc Nhân nói ngay.- Vào bàn ăn thôi, ba đói quá rồi. Hạ Phi, cháu vào đi.Mọi người ngồi vào bàn, không khí vẫn rất không bình thường. Suốt bữa ăn Hạ Phi nói chuyện không ngừng, cô khen món ăn ngon, khen nhà đẹp, nói vui khi được đến đây. Cố Hải và Bạch Lạc Nhân thì thoảng liếc nhìn thái độ của hai đứa con mình còn hai đứa con của họ thi thoảng liếc nhìn nhau đầy bối rối. Đang ăn rất vui vẻ Hạ Phi bỗng nói một câu khiến bốn người đàn ông ngồi ngay cạnh chết điếng.- Cuối tháng này hai gia đình sẽ gặp nhau, con muốn tự tay nấu ăn cho mọi người. Chú dạy con nhé.Cố Hải và Bạch Lạc Nhân nhìn Ngụy Châu. Cảnh Du đang nhai miếng thịt trong miệng thì bị sặc ho sặc sụa. Ngụy Châu mặt đỏ phừng phừng đứng lên kéo Hạ Phi ra khỏi bàn, đẩy cô ra ngoài sân, mắt cậu nhìn Hạ Phi như muốn ăn tươi nuốt sống cô ấy.- Ai cho phép cậu phát ngôn bừa bãi ở đây hả?Hạ Phi mặt vẫn lạnh tanh.- Cậu tức giận cái gì, chẳng phải họ là người thân của cậu sao, trước sau gì họ chả biết, chỉ là tớ thông báo sớm hơn một chút thôi mà.Ngụy Châu nắm chặt bàn tay lại, cơn tức kéo đến đỉnh đầu, cậu mở cửa xe đẩy Hạ Phi vào trong, định nổ máy tống cô ta về nhà. Cố Hải đi ra nhìn thấy cảnh đó liền quát lớn.- Hai đứa làm cái trò gì đấy hả, vào ăn cho xong bữa đi, có chuyện gì để sau hãy nói.Hạ Phi chui ra khỏi xe đi thẳng vào nhà, Ngụy Châu tức giận nhìn theo. Cố Hải chán nản nhìn cậu, nói nhỏ.- Vào ăn đi, ngày mai đến gặp ba. Hạ Phi trở lại bàn ăn, khuôn mặt cô lộ vẻ đắc ý, cậu muốn giấu gia đình chứ gì, cậu giấu thì tôi sẽ nói cho họ biết, chẳng phải đây là chuyện hệ trọng sao.Bữa ăn được tiếp tục nhưng không khí trở nên căng thẳng hơn rất nhiều. Cố Hải và Bạch Lạc Nhân thấy bực mình vì Ngụy Châu đã không báo trước cho họ biết còn Cảnh Du thì đau thắt lòng khi nghe tin vừa rồi. Bắt đầu từ đó Cảnh Du không nói thêm một câu nào nữa, cậu liên tục uống rượu, thi thoảng lại nhếch mép lên cười. Hạ phi vẫn làm như kẻ vô tội mặc cho ánh nhìn của Ngụy Châu như muốn xé nát cô. Hơn mười giờ tối cả ba chào Cố Hải và Bạch Lạc Nhân ra về. Hạ Phi nhìn Ngụy Châu chờ đợi, cô muốn vào xe cùng cậu ấy. Ngụy Châu thì không thèm nhìn cô lấy một lần, cậu đang quan sát thái độ của Cảnh Du. Cảnh Du lảo đảo đi lại xe, từ lúc nghe Hạ Phi thông báo tin đó đến giờ cậu vẫn chưa nói một lời nào. Khi Cảnh Du vừa mở xe định chui vào Ngụy Châu bỗng chạy lại nói vội vàng.- Anh, để em đưa anh về.Cảnh Du đẩy tay Ngụy Châu ra, gầm nhỏ trong cổ họng.- Em tránh ra, tránh xa anh ra.Ngụy Châu bị Cảnh Du đẩy lùi xa ra mấy bước. Nhưng khi Cảnh Du vừa mở cửa xe cậu lại chạy ngay lại. - Anh say rồi, để em đưa anh về.Cảnh Du mắt nhìn Ngụy Châu như có lửa, cậu nhếch mép nói mỉa.- Anh cũng có chân có tay mà. Khỏi lo.Cố Hải và Bạch Lạc Nhân đứng ở cửa nhìn ra, họ kệ cho hai đứa con trai tự giải quyết những bức xúc trong lòng. Ngụy Châu ném chìa khóa xe của mình cho Hạ Phi, kêu cô tự lái xe của cậu mà về, sau đó không nói thêm gì nữa mở cửa đẩy mạnh Cảnh Du ghế sau, vặn chìa khóa lao thẳng ra ngoài. Hạ Phi đứng há miệng nhìn theo, Cố Hải và Bạch Lạc Nhân lắc đầu chán nản.Về đến nhà, Cảnh Du không xuống mà vẫn ngồi lì trên xe. Ngụy Châu mở cửa ra chờ đợi. Rất lâu sau Cảnh Du mới từ từ đi xuống, cậu nói rất khẽ.- Em tự bắt taxi về nhé.Ngụy Châu thấy Cảnh Du đi không vững nên chạy theo. Cậu biết Cảnh Du đang khó chịu, chỉ dám lặng lẽ đi phía sau lo lắng nhìn. Vào đến phòng khách Cảnh Du quay ngoắt lại đẩy mạnh Ngụy Châu vào tường, không nói không giằng đưa hai tay bóp chặt lấy cằm cậu ấy, áp môi mình vào môi Ngụy Châu. Mọi tức tối trong lòng cậu phát ra theo tiếng thở. Ngụy Châu đẩy Cảnh Du ra thở hổn hển, cả hai cắn chặt răng lại nhìn sâu vào trong mắt nhau. Cơn giận tràn ra từ trong ánh mắt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương