Hải Nhân Ngoại Truyện
Chương 34 : Gặp Nạn Trong Rừng Sâu
Trong đợt tập lần đầu, mọi việc diễn ra khá thuận lợi, Phi cơ cả đơn vị đều tìm được chỗ hạ cánh và cất cánh trong rừng. Để không xảy ra sai sót, toàn đơn vị phải thật sự tập trung. Vì vậy sau mỗi lần tập, về nghỉ ngơi là tất cả đều mệt lả. Bạch Lạc Nhân từ hôm đến đây vẫn có thói quen ngắm hoàng hôn, đợt tập luyện kết thúc cũng là lúc hoàng hôn buông xuống. Nhìn một màn đỏ lóe lên rồi tắt dần dần Bạch Lạc Nhân lại nhớ đến Cố Hải. Lúc ở nhà khi hoàng hôn buông xuống cũng là lúc Cố Hải trở về, bận bịu với công việc bếp núc. Đó là khoảng thời gian Bạch Lạc Nhân thấy bình yên đến lạ. Cuộc sống chỉ có hai ta, như vậy cũng quá đủ cho hạnh phúc của một gia đình.Lưu xung và thì vẫn canh cánh trong lòng về những gì đã nhìn thấy trong rừng, bộ tộc nào ở trong đó, số lượng đông hay ít. Bất quá cậu lại tìm Bạch Lạc Nhân."Thủ trưởng, cậu nói xem có đúng có người sinh sống trong rừng không ?"Bạch Lạc Nhân cũng cùng thắc mắc như Lưu Xung, nhưng đang huấn luyện không thể muốn làm gì thì làm. Hơn nữa nếu nói ra sẽ làm phân tán sự tập trung của binh sĩ. Điều này ảnh hưởng đến độ an toàn. Vì vậy cả hai quyết định cuối đợt huấn luyện sẽ đi tìm hiểu vụ này.Nhưng đợt huấn luyện chưa kết thúc thì một sự cố xảy ra, trong lúc tập hạ cánh máy bay của một chiến sĩ tên Lưu Hạ dưới sự hướng dẫn của Bạch Lạc Nhân sau khi hạ cánh đã bị trục trặc động cơ, không cất cánh lên được nữa. Lúc này trời đã ngả sang giờ chiều, các máy bay khác đã về đến điểm tập kết. Thật sự khá hoang mang, ở giữa khu rừng hoang vu này nếu không có người đến giúp thì khó mà ra được. Nhưng bây giờ nếu gọi người đến thì độ an toàn không cao. Giữa khu rừng âm u này, nếu hạ cánh ban đêm sẽ gặp nguy hiểm. Vì vậy Bạch lạc Nhân quyết định báo mình bị kẹt trong rừng, nhưng lệnh cho anh em không cứu trợ vội, đợi trời sáng.Bạch Lạc Nhân lấy bộ đàm thông báo. Tất cả đều rất lo lắng. Trời khu rừng này tối rất nhanh, nếu đi tìm Bạch Lạc Nhân và Lưu Hạ bây giờ khác gì mò kim đáy bể. Cuối cùng cả đơn vị quyết định Bạch Lạc Nhân và Lưu Hạ sẽ tạm ngủ qua đêm trong trực thăng, đến sáng mọi người sẽ đến trợ giúp.Nghĩ rằng ở trong trực thăng ngủ một đêm cũng khá an toàn nên cả hai không ai lo lắng lắm, xem như đi thám hiểm không dự trước thôi.Lưu Hạ thường ngày ít khi nói chuyện với Bạch Lạc Nhân, hôm nay cả hai ở trong hoàn cảnh này thấy rất thích thú. Cậu cứ e dè như cô gái thẹn với chàng trai mới quen. Chuyện tình cảm của Bạch Lạc Nhân cậu đã được nghe và rất ngưỡng mộ. Bản thân Lưu Hạ cũng là GAY, nhưng hắn không dám nói với ai vì gia đình hắn rất kì thị đồng tính. Hơn nữa nam nhân hắn yêu đã lập gia đình rồi, vì vậy Lưu Hạ chỉ biết âm thầm theo dõi, lấy niềm vui của người đó làm niềm vui của chính mình. Bạch lạc Nhân lấy thực phẩm dự trữ ra đưa cho Lưu Hạ. Hắn có gì đó hơi ngập ngừng như muốn hỏi. Bạch Lạc Nhân nhìn với vẻ chân thành: "Cậu muốn nói gì à?"Lưu Hạ vẫn ngập ngừng nhìn Bạch Lạc Nhân. Để khích lệ Lưu Hạ. Bạch Lạc Nhân cười rất tươi, dẫu sao trong rừng cũng chỉ có hai người, phải tạo cảm giác thân thiện cho cậu ấy chứ. Nhưng Lưu Hạ vẫn không thoải mái, cứ ngập ngừng làm Bạch Lạc Nhân thấy thương thương. Cậu nghĩ chắc ngày thường mình quá nghiêm khắc nên bây giờ cùng nhau bị rơi vào hoàn cảnh này cấp dưới của cậu vẫn không thoải mái được. Lưu Hạ vẫn ngập ngừng nhìn Bạch Lạc Nhân. Bạch Lạc Nhân đành gợi mở: "Cậu muốn hỏi tôi gì thì cứ hỏi đi."Lúc bấy giờ Lưu Hạ mới xua tan đi khoảng cách giữa họ mà hỏi: "Anh kết hôn với con trai có sao không ?"Bạch Lạc Nhân buồn cười: "Sao nghĩa là sao, ý cậu hỏi khía cạnh nào?" Lưu Hạ thấy Bạch Lạc Nhân khá thân thiện nên mạnh dạn tiếp tục: " Ý là gia đình có phản đối không ?"Bạch Lạc Nhân cúi xuống mỉm cười, hình ảnh Bạch Hán Kỳ nước mắt lưng tròng ôm lấy cậu, hình ảnh Cố Uy Đình đỏ mặt quát nạt, hình ảnh Cố Hải trong địa đạo, hình ảnh cậu sống khổ sở trong những ngày đi lính lại hiện về. Để có được như ngày hôm nay, cậu và Cố Hải đã trải qua biết bao đau khổ. Thấy Bạch Lạc Nhân không trả lời, Lưu Hạ luống cuống: "Thủ trưởng, tôi xin lỗi.""Ban đầu cũng có phản đối, nhưng sau rồi cũng được chúc phúc." Câu trả lời của Bạch Lạc Nhân trấn an Lưu Hạ, cậu lại tò mò."Tôi thật ngưỡng mộ anh."Bạch Lạc Nhân nghĩ là Lưu hạ ngưỡng mộ việc mình còn trẻ mà được thăng quân hàm Thiếu tướng nên nói: " Cậu cố gắng thì cũng sẽ thành công thôi.""Là tôi ngưỡng mộ anh đã tìm được người quan trọng của đời mình."Lúc này Bạch Lạc Nhân nhìn Lưu Hạ có vẻ khó hiểu. Lưu Hạ như đoán được thắc mắc của Bạch Lạc Nhân Lưu hạ nói tiếp."Tôi cũng yêu một nam nhân."Bạch Lạc Nhân nhìn Lưu Hạ ồ lên một tiếng, câu chuyện có vẻ hấp dẫn rồi đây. Cậu quyết định khơi gợi để Lưu Hạ cởi mở hơn, xem câu chuyện của Lưu Hạ cũng sẽ làm đêm nay bớt dài. "Vậy cậu và cậu ta thế nào rồi."Lưu Hạ trầm tư, lắc đầu: " Tôi không dám thổ lộ, gia đình tôi mà biết sẽ giết tôi mất."Nghe câu nói đó của Lưu Hạ, hình ảnh Cố Hải bị Cố Uy Đình đánh bầm dập, bị nhốt vào địa đạo đến sắp chết lại hiện lên. Cậu thầm cảm ơn Cố Hải, vì hắn mạnh mẽ quyết liệt dành lấy cậu nên cậu mới có cuộc sống hạnh phúc như hôm nay. Muốn nói chuyện xua tan cái vắng vẻ và cũng vì tò mò, Bạch Lạc Nhân tiếp tục khơi gợi."Cậu phải nói với cậu ta để cậu ta cùng cậu đấu tranh chứ ?"Lưu Hạ lại cúi mặt, vẻ trầm tư: "Anh ấy không yêu tôi."Bạch Lạc Nhân nhìn Lưu Hạ vẻ thông cảm: "À, vậy là cậu đơn phương rồi."Tự nhiên Lưu Hạ ngẩng đầu lên, vẻ cứng rắn: "Không hẳn là tôi không dám nói, vì anh ấy kết hôn rồi nên tôi đành giữ trong lòng thôi."Bạch Lạc Nhân vỗ vỗ vai Lưu Hạ: " Thế chẳng phải cậu yêu nhầm người sao ?"Lưu Hạ nhìn Bạch Lạc Nhân với ánh mắt nồng cháy."Tôi không yêu nhầm, tôi ngưỡng mộ anh ấy. Anh ấy chính là động lực phấn đấu của tôi."Khi cả hai đang trầm ngâm chìm trong câu chuyện của chính mình thì Bạch Lạc Nhân phát hiện ra đốm lửa. Sống lưng cậu lạnh đi, Cậu kéo áo Lưu Hạ chỉ về phía đốm lửa. Lưu Hạ giật mình."Sao có lửa ở đây, không phải là ma đấy chứ."Bạch Lạc Nhân vẫn chăm chú quan sát, đốm lửa mỗi ngày một gần, Cả Lưu hạ và Bạch Lạc Nhân đều rùng mình, giữa rừng sâu nước thẳm này tại sao lại có lửa, mà không phải một đốm mà là rất nhiều. Những đốm lửa gần hơn nữa và cuối cùng tiến sát lại phi cơ của cậu. Lưu hạ định với cây súng nhưng Bạch Lạc Nhân ngăn cậu lại, cậu đã đúng khi nghĩ nơi đây có người sinh sống, là một bộ tộc nào đó chưa được phát hiện ra.Đám lửa vây quanh phi cơ của cậu, Lửa cháy hừng hực khiến nhiệt trong ca bin cũng như bị đốt cháy lên. Bạch lạc Nhân nghĩ nếu để lửa quá gần như thế này nguy cơ phi cơ bén lửa bốc cháy là chuyện rất có thể xảy ra. Khi đó chết không phải là cậu và Lưu hạ mà còn cả đám người đang vây quanh đó nữa. Cuối cùng Bạch lạc Nhân bàn với Lưu Hạ quyết định sẽ mở cửa ra ngoài. Đằng nào cũng nguy hiểm, ra ngoài cơ hội sống nhiều hơn là nguy cơ chết cháy trong này.Cánh cửa từ từ mở ra, đám lửa lùi dần, Bạch Lạc Nhân cùng Lưu Hạ nắm tay nhau tiếp thêm can đảm đi xuống. Đám lửa xông tới vây kín hai người. Nhìn thấp thoáng trong đốm lửa, khuôn mặt từng người hiện ra, họ chắc chắn là một bộ tộc sống sâu trong rừng này. Lưu Hạ sợ hãi đến nỗi bám chặt lấy cánh tay Bạch Lạc Nhân làm người cậu trĩu xuống. Bạch Lạc Nhân lấy hết sức bình tĩnh lên tiếng: "Phi cơ của chúng tôi bị hư."Tất cả các đốm lửa lại di chuyển gần cậu hơn, sức nóng của lửa thiêu đốt làm má cậu ửng hồng. Tuy có chút sợ hãi nhưng do nhiều năm lăn lộn trên chiến trường, đối mặt với nhiều loại nguy hiểm nên Bạch lạc Nhân vẫn giữ được chút bình tĩnh: "Các ông có thể nói chuyện không ?"Không có ai trả lời, trong lòng Bạch Lạc Nhân nghĩ "Thôi chết rồi, gặp phải một đám không biết tiếng người, bây giờ muốn thương lượng gì cũng không xong."Lưu Hạ thì sợ hãi đến nỗi người dán chặt vào người Bạch lạc Nhân miệng run rẩy: "Bạch thủ trưởng, tôi sợ."Bạch Lạc Nhân đành trấn an hắn: " Không sao đâu, nếu họ muốn làm gì ta chắc đã ra tay rồi."Nói vậy nhưng Bạch Lạc Nhân vẫn trong tư thế phòng thủ. Bỗng trong đám lửa ấy vang lên một tiếng nói."Đưa tụi nó về."Bạch Lạc Nhân thở phào một cái "Thì ra biết nói. Vậy đúng là người rồi."Chưa kịp định thần lại thì hai người bị kéo đi. Bạch Lạc Nhân trong lòng thầm nghĩ : Vụ này rắc rối to rồi....[ Hết Chương 34 ]
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương