Hải Nhân Ngoại Truyện
Chương 35 : Tình Huống Dở Khóc Dở Cười
Khi Bạch Lạc Nhân và Lưu Hạ bị kéo đi, toàn bộ đồ đạc đều để trong phi cơ. Vì vậy đơn vị muốn liên lạc xem tình hình thế nào cũng không được. Sau nhiều lần liên lạc, bộ đàm vẫn không có người cầm máy. Toàn đơn vị cực kì lo lắng, quyết định sẽ triển khai cứu hộ ngay trong đêm. Theo định vị, đơn vị đã xác định được nơi phi cơ của Bạch Lạc Nhân hạ cánh, nhưng vì trời tối và khu vực hạ cánh khá hẹp nên nhiều lần cố xuống mà không được. Toàn đơn vị đành quay về đợi đến khi trời sáng, trong lòng ai cũng bồn chồn không yên. Mọi người đặt ra rất nhiều giả thuyết rằng Bạch Lạc Nhân và Lưu Hạ ngủ quên nên không nghe máy, nào là bộ đàm hết pin, nào là cả hai bị thương nặng...Nhưng tuyệt nhiên không ai nghĩ đến việc hai người bị bắt đi.Khi tất cả các giả thuyết đều bị bác bỏ vì không thực tế thì Lưu Xung kêu làm tất cả mọi người hoảng hồn."Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa...không lẽ là bộ tộc ăn thịt người."Câu nói của Lưu Xung nghe có vẻ hoang đường nhưng lại tập trung tất cả sự chú ý của mọi người. Ai cũng nói Lưu Xung nói nhảm gì đấy. Bộ mặt Lưu Xung vẫn vô cùng hoảng hốt."Hôm trước đi thám thính, tôi với Bạch thủ trưởng phát hiện có dấu hiện của con người sinh sống trong khu rừng."Tất cả mọi người ai cũng mắt tròn mắt dẹt. Nhưng đều nghi ngờ câu nói của Lưu Xung."Khu rừng này làm sao có thể có người ở được."Lưu Xung vẫn rất kiên định."Chắc chắn là có, Bạch thủ trưởng sợ mọi người bị phân tán mất tập trung nên kêu tôi giữ bí mật chuyện này."Lúc này thì cả đơn vị đều trùng xuống, không ai ngủ được, chỉ mong trời nhanh sáng để tìm kiến Bạch lạc Nhân.Sự việc khá nghiêm trọng nên được báo về Doanh trại. Khi Nhận được tin Bạch lạc Nhân mất tích, Cố Uy Đình không đứng nổi nữa. Tại sao cứ vài tháng lại có một việc làm ông đau tim đến thế này. Bây giờ ông đã thấy thật sự ân hận khi để Cố Hải kết hôn vơi Bạch lạc Nhân, ông ân hận khi đã để Bạch Lạc Nhân nhập ngũ. Đang lúc chuẩn bị đến doanh trại, Cố Uy Đình nhận được điện thoại của Cố Hải, ông thầm mắng chửi : Mày gọi giờ này làm gì hả cái thằng không có tiền đồ.Dù đang lo lắng và rất bực vì Cố Hải liên tục làm phiền, Cố Uy Đình vẫn phải tỏ ra điềm tĩnh. Cố Hải rất tinh ý, chỉ cần ông không nghe máy hoặc trong lời nói có chút khả nghi là Cố Hải nhận ra ngay. Ông không muốn lặp lại sự việc như lần Cố Hải vào đầm lầy cứu Bạch Lạc Nhân nữa. Làm vậy quá nguy hiểm cho cả hai. Nhưng nếu để Cố Hải biết Bạch Lạc Nhân mất tích thì có đánh chết nó vẫn đi tìm. Ông thật không còn cách nào để chế ngự cái tính ngông cuồng nông nổi của Cố Hải.Lấy hết sức bình tĩnh còn sót lại Cố Uy Đình trả lời Cố Hải rõ ràng."Ba phải đi công tác vài ngày, vì vậy con không cần phải gọi nữa. Cứ yên tâm mà làm việc đi."Cố Hải đâu phải là người dễ tin như thế, hơn nữa những việc liên quan đến Bạch lạc Nhân hắn cực kì nhạy cảm. Hắn thấy trong lời nói của Cố Uy Đình có chút vẫn đề, có việc gì quan trọng mà ông phải đi vào ban đêm, đi đâu mà vài ngày lại không liên lạc được. Trông đầu Cố Hải chợt lóe sáng : Chỉ là đi vào khu vực không có sóng điện thoại thôi.Không ngồi nghĩ thêm một giây nào nữa, Cố Hải lấy xe phóng thẳng đến nhà Cố Uy Đình. Vừa đến cổng cũng là lúc xe của Cố Uy Đình dời đi. Cố Hải theo sau xe Cố Uy Đình, thấy ông vào doanh trại của Bạch Lạc Nhân, hắn nghĩ ngay đến đơn vị gặp sự cố. Nhưng cụ thể là Bạch Lạc Nhân hay ai thì hắn phải tìm hiểu mới biết được.Đợi Cố Uy Đình qua cổng chính, Cố Hải cũng tiến vào. Bình thường người ngoài không được vào doanh trại khi không có lệnh cho phép. Nhưng Cố Hải là một ngoại lệ, vậy nên hắn vẫn có thể vào doanh trại mà không gặp trở ngại gì.Quan sát thấy sự bất thường trong hành động của mọi người, trên khuôn mặt ai cũng đầy vẻ lo lắng. Cố Uy Đình thì đưa tay lên trán vỗ vỗ mấy cái như có gì đó cực kì nghiêm trọng. Cố Hải trong lòng không yên. Cậu túm lấy một anh lính đi qua hỏi."Chuyện gì xảy ra thế ?"Anh lính đang khá vội vàng nên cũng không nhìn rõ Cố Hải là ai, đáp xong rồi chạy mất."Bạch thủ trưởng và Lưu Hạ mất tích."Toàn bộ cơ thể Cố Hải như bị rút hết sức lực, tim hắn ngừng thở mấy nhịp. Nhìn thấy Cố Uy Đình chuẩn bị bước lên phi cơ, Cố Hải bổ nhào tới, nhảy thẳng lên trước con mắt ngạc nhiên của mọi người.Sự xuất hiện của Cố Hải làm Cố Uy Đình tim suýt nữa nhảy ra khỏi lồng ngực. Cái thằng này lại muốn làm trò gì đây, sao nó biết mà đến vào lúc này. Ông nhìn Cố Hải cảnh cáo."Đây là chuyện riêng của quân đội, ai cho con xen vào."Cố Hải vẫn không nói, tự giác thắt dây an toàn.Cố Uy Đình giận dữ quát."Mày muốn làm gì ?"Cố Hải đôi mắt như có lửa nhìn cha hắn."Câu này con phải hỏi cha mới đúng, tại sao lại giấu con."Cố Uy Đình không nói được gì nữa, Cố Hải đã biết tin Bạch lạc nhân gặp nạn, bây giờ muốn hắn không đi chỉ còn nước bắt hắn trói lại thôi. Nhưng khi Cố Hải nóng giận lên, hắn như con mãnh hổ trong cuộc chiến, nhiều người cũng không phải là đối thủ của hắn.Cố Uy Đình đành lắc đầu chấp nhận để Cố Hải cùng đi, nhưng ông có giao kèo trước, Cố Hải phải hành động theo sự sắp xếp của đơn vị.Lúc này thì có gì mà Cố Hải không đồng ý được, hắn cái gì cũng ngoan ngoãn nhận lời.Nhân lúc phi cơ chưa cất cánh, Cố Hải gọi điện cho Tô Lệ báo hắn đi vắng vài ngày, nhắc nhở Đông Triệt và Diêm Nhã Tĩnh kết thúc sớm tuần trăng mật về công ty phụ giúp Tô Lệ. Sau đó theo phi cơ đến nơi tập kết của đơn vị Bạch Lạc Nhân. Khi Cố Hải đến nơi, trời đã sáng. Toàn bộ ban lãnh đạo họp bàn phương án tiếp cận cứu trợ khoảng một tiếng đồng hồ. Trong khoảng thời gian đó, Cố Hải trong lòng như có lửa đốt, hắn đi đi lại lại, miệng làu bàu không ngớt. Ức chế quá hắn kéo Lưu Xung lại hỏi."Bạch lạc Nhân mất tích từ lúc nào."Lưu Xung thật thà trả lời."Từ chiều tối hôm qua."Cố Hải gầm lên."Cả đơn vị cậu làm ăn kiểu gì đấy hả, mất tích từ chiều qua mà bây giờ còn họp với bàn."Nghe tiếng hét lớn phía ngoài tất cả mọi người đều nhìn ra. Cố Hải toàn thân đang bốc cháy, vẻ mặt muốn bao nhiêu lo lắng có bấy nhiêu lo lắng hiện ra. Cố Uy Đình lắc đầu thông cảm.Công việc tìm kiếm bắt đầu.Bạch lạc Nhân và Lưu Hạ bị dẫn đi trong đêm nên cũng không biết mình đi về hướng nào, vừa đi vừa lo sợ. Đây chắc chắn là người rồi, nhưng là người tốt hay người xấu thì còn phải xem họ hành xử như thế nào với hai người họ đã. Lưu Hạ vẫn vừa đi vừa bíu chặt lấy cánh tay Bạch lạc Nhân, vừa bước vừa rên rỉ."Bạch thủ trưởng, họ sẽ làm gì chúng ta."Bạch lạc Nhân trong đầu cũng cùng câu hỏi với Lưu Hạ, nhưng cậu không thể nói ra được. Bây giờ Lưu hạ mà biết cậu cũng đang lo sợ giống hắn khác nào tự giết tí nghị lực còn sót lại của hắn sao. Cậu đành phải trấn an."Không sao đâu, chắc họ đưa chúng ta về để nghỉ ngơi."Toàn thân Lưa Hạ vẫn run lẩy bẩy."Bach thủ trưởng, trước khi chết tôi muốn cho anh biết điều này."Bạch lạc Nhân quay đầu nhìn hắn, tại sao cái thằng thần kinh yếu vậy mà cũng trúng tuyển làm phi công nhỉ. Nhưng Lưu Hạ có vẻ rất thành thật nên cậu không thể cười hắn lúc này."Có gì thì cứ nói, sao lại chết với sống ở đây.""Tôi chắc chúng ta sẽ chết, vì vậy anh nghe tôi nói, đừng có cười tôi."Bạch lạc Nhân gật gật đầu."Ừ, nói đi."Bàn tay Lưu Hạ nắm chặt tay Bạch Lạc Nhân, chân bước đi nhưng mắt nhìn cậu không dời."Bạch thủ trưởng, người đàn ông trong lòng tôi chính là..."Chưa nói hết câu thì bàn chân Lưu Hạ bước vào cái hố nhỏ, chân hắn khuỵu xuống kéo theo Bạch Lạc Nhân đổ nhào lên người hắn. Những đốm lửa kia lại đứng vây quanh uy hiếp, Bạch Lạc Nhân kéo vội Lưu Hạ dậy, xoa xoa người hắn."Thôi chú ý đi đi, có chuyện gì về doanh trại rồi nói."Lưu Hạ cũng không nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn túm lấy Bạch Lạc Nhân đi theo những đốm lửa kia.Cố Hải cùng mấy người nữa trong đơn vị Bạch Lạc Nhân đáp được xuống chỗ phi cơ của cậu gặp nạn. Theo quan sát thì không có dấu hiệu ẩu đả, cũng không có dấu hiệu bị hỏng nặng bên ngoài, chứng tỏ phi cơ của Bạch Lạc Nhân là hạ cánh rồi mới hỏng chứ không phải bị rơi. Vậy có thể hiểu người vẫn an toàn. Nhưng người đâu thì không thấy, toàn bộ vật dụng đều để nguyên trong ca bin. Tất cả đều tỏ vẻ khó hiểu.Riêng Cố Hải nhìn thấy cánh cửa mở thì phán đoán Bạch Lạc Nhân và Lưu Hạ đã đi ra ngoài, vậy là hắn tìm quanh xem có dấu hiệu nào để lại không. Bỗng Cố Hải rít lên qua kẽ răng."Có dấu chân người."Mọi người đều nhìn theo hướng của Cố Hải, không phải là một dấu chân mà là rất nhiều dấu chân. Chứng tỏ ở đây đã có rất nhiều người. Không có dấu hiệu ẩu đả chứng tỏ tất cả đều đi với nhau một cách tự nguyện.Cố Hải toát mồ hôi lạnh cả người. Tại sao trong khu rừng này lại đông người đến thế, có khi nào là thổ phỉ bắt Bạch Lạc Nhân đi không. Hàng ngàn câu hỏi lẫn lộn trong đầu Cố Hải.Hắn cùng mọi người lần theo dấu chân, không quên đánh dấu để biết đường quay lại.Đi đến một cái hang khá rộng, tất cả cùng dừng lại. Dấu chân dừng ở đây, có nghĩa là sẽ tiến thẳng vào cái hang này. Nhưng cửa hang khá tối và hẹp, nên việc qua đó không dễ dàng.Phải rất khó khăn Cố Hải và một số người nữa mơi qua được cái hang đó. Sang phía bên kia có một cái thung lũng khá rộng. Nhưng thung lũng được bao quanh bởi những hàng rào chắc chắn, phía cổng ra vào có lính canh gác. Chắc chắn Bạch lạc Nhân đang ở đây. Nhưng vẫn đề là làm thế nào để vào bên trong xem xét tình hình.Đang loay hoay tìm cách thâm nhập Cố Hải bị hai người đàn ông to khỏe túm lấy, đẩy vào trong. Phía bên trong đuốc đốt sáng trưng, đèn hoa rực rỡ như có chuyện đại hỉ.Đang tìm cách chống cự lại, Cố Hải bỗng giật mình. Phía trước tiệc rượu linh đình, trên cửa dán đầy chữ song hỷ. Một thân ảnh quen thuộc từ cửa bước ra, là Bạch lạc Nhân . Nhưng Cố Hải chưa kịp lên tiếng Bạch lạc Nhân đã khoác tay một cô gái đẹp mỹ miều với nụ cười hạnh phúc, họ khoác tay nhau tiến vào căn phòng có dán chữ hỷ to tướng phía trên.Cố Hải lấy hết sức lực để gọi."Nh.......ân ........T.......ử........"Bạch Lạc Nhân quay lại mỉm cười nhưng chân vẫn đều đều cùng cô gái bước vào căn phòng kia. Cố Hải hét lên một tiếng."Đ.....ừ.....ng........."Sau đó ngồi bật dậy, mồ hôi đầm đìa khắp người. Thì ra hắn đang mơ, một giấc mơ thật dài. Lực bật dậy của Cố Hải mạnh đến nỗi Bạch lạc nhân đang nằm gối lên tay hắn cũng bị đẩy ngồi lên.Nhìn thấy Cố Hải mặt đầy mồ hôi, hơi thở gấp gáp, Bạch lạc nhân hoảng hốt."Đại Hải, ác mộng à."Cố Hải phải lấy tay đặt lên ngực để bình ổn lại hô hấp, quay sang gương mặt đang hốt hoảng của Bạch Lạc Nhân ôm chặt vào lòng."Không sao đâu Nhân tử, là mơ thôi."Nằm trong lòng Cố Hải, Bạch Lạc Nhân nghe rõ nhịp tim dồn dập trong lồng ngực hắn, mơ gì mà hoảng loạn quá vậy. Bạch lạc nhân cũng thấy hoảng loạn theo.Vòng tay của Cố Hải xiết chặt hơn, mồ hôi từng giọt chảy xuống cổ vợ hắn."Nhân tử, em là sự sống của anh, đừng bao giờ xa anh nhé."Bạch lạc Nhân có thể lờ mờ đoán giấc mơ của Cố Hải có liên quan đến mình, đưa tay lên áp vào hai má Cố Hải, đặt lên môi hắn một nụ hôn, Bạch Lạc Nhân trả lời chắc chắn."Không bao giờ."Bạch Lạc Nhân không thể ngờ được việc cậu bắt bó hoa cưới của Diêm Nhã Tĩnh lại ám ảnh cố Hải đến như vậy. Nếu biết hắn sẽ thế này, có cầm trên tay rồi cậu cũng sẽ ném đi thật xa. Yêu đôi khi thật lạ, chỉ một hành động nhỏ có thể ám ảnh chúng ta cả cuộc đời.... [ Hết chương 35 ]
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương