Hải Nhân Ngoại Truyện
Chương 45 : Đối Mặt Với Nguy Hiểm
Cố Hải đứng phía ngoài doanh trại đợi Bạch Lạc Nhân, trong lòng thấp thỏm. Hết ra xe rồi lại vào, hết đứng rồi lại ngồi. Hôm nay là họp kỉ luật nên người ngoài đơn vị không được lui tới. Dù thân phận Cố Hải có đặc biệt đi chăng nữa Cố Hải vẫn là người ngoại đạo. Việc đứng đợi ngoài cổng như đang tra tấn tinh thần của Cố Hải. Hắn hồi hộp, lo lắng còn gấp mấy lần người đang trực tiếp ngồi nghe quyết định kỉ luật trong kia. Cứ vài phút Cố Hải lại nhìn vào trong xem Bạch Lạc Nhân ra chưa, sự chờ đợi này sắp vượt qua giới hạn kiên nhẫn của hắn rồi.Đang định mở cửa xe lái đi đâu đó một lát cho đỡ sốt ruột bỗng Cố Hải nghe tiếng phi cơ nổ, tiếng người nháo loạn, tiếng bước chân chạy rầm rập. Cố Hải nghĩ chẳng phải đang họp kỉ luật sao, sao nghe giống đang trên chiến trường vậy.Tim Cố Hải nảy lên làm hắn suýt ngừng thở, hắn nghĩ vợ hắn có chuyện gì rồi. Đóng vội cửa xe hộc tốc chạy vào, cảnh tượng hắn chứng kiến làm Cố Hải suýt ngã xuống. Tất cả binh lính đều trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu, cha hắn đang thoi thóp thở trên cáng, một chiếc trực thăng vừa bay lên, ba bốn chiếc trực thăng khác đang chuẩn bị cất cánh. Không hiểu có chuyện gì xảy ra, Cố Hải chạy lại chỗ Cố Uy Đình. Cố Uy Đình đưa tay chỉ chỉ lên trời nói thều thào: "Bạch Lạc Nhân..."Nói xong mặt ông cũng tím tái đi. Xe cứu thương đến, mọi người đưa Cố Uy Đình lên đó. Năm chiếc trực thăng bay lên đuổi theo một chiếc trực thăng khác bay trước đó. Tất cả nhốn nháo lộn xộn như đang xảy ra cuộc chiến ác liệt. Đầu óc Cố Hải trống rỗng, hắn không thể nghĩ được là đang xảy ra chuyện gì. Cha hắn nằm đây vậy vợ hắn đâu. Chạy hòa vào dòng người đang nhốn nháo, Cố Hải đi tìm Bạch Lạc Nhân. Tuyệt nhiên bóng dáng quen thuộc của vợ hắn không hề xuất hiện.Cố Hải chạy lại chỗ Cố Uy Đình xong lại chạy lại chỗ mọi người đang nhốn nháo đó. Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không phải là họp kỉ luật sao, sao lại ra thế này. Xe cứu thương bắt đầu nổ máy, Cố Hải lại nhảy lên xe cứu thương với Cố Uy Đình, sắc mặt ông tuy xấu nhưng có vẻ tình hình không nghiêm trọng lắm.Cố Uy Đình lấy tay xua xua ra hiệu Cố Hải đi xuống, ông nói trong tình trạng hụt hơi: "Xem tình hình thế nào đi."Cố Hải rất lo lắng cho ba hắn, nhưng dẫu sao ông cũng đang được chăm sóc còn vợ hắn thì không thấy đâu.Cố Hải cúi sát xuống nói với Cô Uy Đình: "Ba, ba đến bệnh viện trước, con sẽ đến đó sau."Cố Uy Đình gật đầu. Cố Hải xuống khỏi xe cứu thương, chiếc xe từ từ chuyển bánh. Khi Cố Hải đang muốn tìm người để hỏi xem chuyện gì đang diễn ra thì có tiếng Chu Lăng Vân gọi: "Cố Hải, cậu gặp tôi một lát."Cố Hải nghĩ " ông gọi đúng lúc lắm, tôi đang muốn biết chuyện gì xảy ra với người nhà tôi đây"Theo Chu Lăng Vân vào phòng, Cố Hải không kịp để ông lên tiếng, miệng hỏi liên hồi: "Bạch Lạc Nhân đâu? Tại sao cậu ấy lại bay trong lúc này?.. "Chu Lăng Vân chưa kịp nói gì, Cố Hải lại hỏi tiếp: "Ông nói rõ từng chi tiết cho tôi, chuyện gì đã xảy ra với người nhà tôi."Chu Lăng Vân đang định nói, Cố Hải lại tiến sát lại, đôi mắt đỏ lửa, giọng nói khó nghe: "Tôi nói cho ông biết, vợ tôi mà có chuyện gì tôi hỏi tội ông đầu tiên."Bực quá, Chu Lăng Vân quát vào mặt Cố Hải: "Rốt cuộc cậu có để cho tôi nói không?"Cố Hải lùi ra hai bước, nhưng mắt vẫn đầy vẻ hăm dọa: "Ông nói đi, sao vợ tôi lại bay vào lúc này, chẳng phải đang họp kỉ luật cậu ấy sao?"Chu Lăng Vân chưa kịp mở miệng thì đã bị Cố Hải nhảy chồm lên, đè ông xuống ghì khuỷu tay vào cổ ông."Không phải các ông làm gì để cậu ấy phải bay đi trốn đấy chứ, nếu là vậy tôi sẽ san bằng cái doanh trại này."Chu Lăng Vân đẩy Cố Hải ra, miệng ho sặc sụa. Tay phải ông chỉ thẳng mặt Cố Hải hét lên: " Cậu có để tôi nói không?"Cố Hải nuốt nước bọt, điều chỉnh lại nhịp thở. Chu lăng Vân nhìn hắn lắc đầu: "Cậu kích động cũng vừa phải thôi chứ, Bạch Lạc Nhân đang đối mặt với nguy hiểm trên trời ấy."Cố Hải trừng mắt nhìn Chu Lăng Vân: "Có chuyện gì?""Đào Diệp khống chế Bạch Lạc Nhân bay rồi."Cố Hải hai mắt đỏ rực, túm lấy cổ áo Chu Lăng Vân: "Con mẹ nó, vậy mà ông còn đứng đây lải nhải với tôi hả?"Nói rồi đẩy Chu Lăng Vân xuống ghế, Cố Hải lao nhanh ra ngoài. Chu Lăng Vân gào lên: "Cậu định làm gì hả?"Cố Hải lúc này chân chạy nhanh hơn sóng não, thoáng cái hắn đã lao ra đến phi trường. Tóm được một anh phi công trẻ, giọng hắn lạnh băng: "Đuổi theo mấy chiếc phi cơ kia."Anh phi công đang ú ớ chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì đã bị Cố Hải đẩy lên một chiếc trực thăng, đóng cửa lại.Chu Lăng Vân chạy ra đến nơi, chiếc trực thăng đã cất cánh, ông mắng chửi trong lòng " Đồ thần kinh, có quay lại đây không"Cuối cùng Chu Lăng Vân phải cử thêm hai chiếc trực thăng nữa đuổi theo Cố Hải.Bạch Lạc Nhân sau khi bị Đào Diệp khống chế, hắn bắt cậu lái theo yêu cầu của hắn, tốc độ liên tục tăng, độ cao tăng giảm đột ngột. Với trình độ bay của Bạch Lạc Nhân, việc cắt đuôi mấy chiếc phi cơ kia là điều quá dễ dàng. Họng súng dí sát hơn vào thái dương Bạch Lạc Nhân, Đào Diệp ra lệnh: "Tăng độ cao mức tối đa. Tăng tốc độ."Bạch Lạc Nhân gào lên: "Cậu bị điên à. Độ cao đạt đỉnh, tốc độ cũng vượt quá giới hạn cho phép rồi."Đào Diệp nghiến răng lại: "Hoặc là làm theo ý tao, hoặc là mày chết, tao còn giữ mày đến bây giờ là đã có tình với mày lắm rồi đấy."Bạch Lạc Nhân biết lúc này cậu không thể làm trái ý hắn, hắn có thể nổ súng giết cậu bất cứ lúc nào. Đào Diệp cũng là một phi công có hạng, hắn thừa cơ cắt đuôi những kẻ bám đuổi kia. Đào Diệp còn giữ cậu đến bây giờ vì hắn muốn lấy cậu làm con tin để mấy chiếc trực thăng đuổi theo kia không dám manh động. Một khi đã cắt được đuôi, chắc chắn hắn sẽ giết cậu và thừa cơ trốn thoát.Để giữ tính mạng khi còn có thể, Bạch lạc Nhân buộc phải làm theo Đào Diệp, cậu tăng tốc độ đột ngột, tăng giảm độ cao liên tục làm năm chiếc máy bay đuổi theo không kịp trở tay. Những chiếc trực thăng dượt đuổi nhau cho đến khi trời đã bắt đầu tối, Đào Diệp yêu cầu Bạch Lạc Nhân tắt hết tín hiệu liên lạc, không được bật đèn. Bạch Lạc Nhân hiểu ý đồ của Đào Diệp, hắn muốn lợi dụng đêm tối trừ khử cậu sau đó trốn thoát trong đêm. Để có thể sống sót Bạch Lạc Nhân phải tận dụng triệt để thời cơ, chỉ cần Đào Diệp có một sơ hở nhỏ cậu phải nhanh chóng đảo ngược tình thế. Vừa điều khiển bay vừa suy nghĩ, tốc độ bay của Bạch Lạc Nhân chậm lại. Nhìn thấy phía trước là một khu rừng, trời lại bắt đầu tối, cơ hội trốn thoát của hắn đến rồi. Đào Diệp nâng họng súng lên, giọng nói đáng sợ: "Bạch Lạc Nhân, chúng ta chia tay tại đây nhé."Cố Hải sau khi lên máy bay liên tục giục phi công tăng tốc, nhưng bay mấy tiếng đồng hồ mà không thấy dấu vết của những chiếc máy bay kia đâu, trong lòng hắn như lửa đốt. Khuôn mặt anh tuấn của hắn từ lúc xông vào doanh trại đến giờ chưa hề giãn ra một giây nào. Cặp mắt chăm chú nhìn về phía dưới, lông mày chau lại như muốn dính lấy nhau, hơi thở thì liên tục ngắt quãng.Thấy trời đã tối, phi công nhắc nhở Cố Hải quay về, Cố Hải điên lên quát vào mặt hắn: "Đuổi theo đến khi nào thấy mới thôi."Anh phi công chán nản nhìn Cố Hải: "Cố tổng à, tôi biết anh lo lắng cho Bạch thủ trưởng, nhưng anh nghĩ lại đi, họ bay hướng nào chúng ta còn không biết thì đuổi theo sao được. Hơn nữa với trình độ bay của anh ấy lại bị Đào Diệp khống chế thì tôi có thể đuổi kịp sao. "Cố Hải nghiến răng lại mắng chửi : Đào Diệp, tao mà tìm thấy mày thì...Hít một hơi thật sâu điều chỉnh lại nhịp thở Cố Hải đành ngậm ngùi."Quay về đi."Khi nghe giọng nói đầy ẩn ý của Đào Diệp, đầu Bạch Lạc Nhân bắt đầu nóng lên. Nhanh như cắt cậu đảo máy bay quay lộn 360 độ, khẩu súng trên tay Đào Diệp cướp cò. Một tiếng nổ vang lên, viên đạn sượt qua thái dương Bạch Lạc Nhân, sau đó khẩu súng bị hất tung ra chỗ khác. Đào Diệp chồm người theo khẩu súng, Bạch lạc Nhân nhảy lên ôm cản hắn. Hai chàng trai lực lưỡng vật lộn bên trong khoang lái, chiếc máy bay không có người điều khiển rơi tự do, cửa máy bay bật mở.Năm chiếc trực thăng đuổi theo phát hoảng, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì máy bay của Bạch Lạc Nhân đã lao thẳng xuống. Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, chiếc máy bay bốc cháy ngùn ngụt....[ Hết Chương 45 ]
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương