Hải Nhân Ngoại Truyện

Chương 46 : Mất Tích



Máy bay của Bạch lạc Nhân rơi xuống bìa rừng cách cao nguyên Tây Tạng khoảng hơn chục km. Sự việc xảy ra quá bất ngờ làm những người trên năm chiếc trực thăng đuổi theo chết lặng. Nhìn đám lửa đang bốc lên ngùn ngụt kia, nước mắt họ chợt rơi.

Cố Hải quay về đơn vị đã là 9 giờ tối, vừa hạ cánh, cảnh tượng diễn ra lại khiến Cố Hải muốn thót tim. Năm chiếc phi cơ chuẩn bị cất cánh, lãnh đạo cấp cao của đơn vị đều lên máy bay.

Không cần biết chuyện gì, Cố Hải chạy nhanh xuống nhảy lên một chiếc phi cơ gần đó. Hắn lại giáp mặt Chu Lăng Vân.

Nhìn sắc mặt của Chu Lăng Vân, Cố Hải nghĩ có chuyện gì đó rất nghiêm trọng đang xảy ra. Hắn chờ phản ứng của Chu Lăng Vân khi thấy sự xuất hiện của mình. Nhưng có điều lạ là từ lúc Cố Hải lên phi cơ đến giờ Chu Lăng Vân chỉ nhìn hắn một lần, không nói một lời nào và chỉ cúi mặt xuống.

Cố Hải dịch sát người lại chỗ Chu Lăng Vân, trợn mắt lên nhìn vào mặt ông hỏi: "Lại xảy ra chuyện gì?"

Chu Lăng Vân không nói, chỉ nhìn hắn rồi lại quay đi.

Cố Hải không thể chịu đựng được nữa, gương mặt anh tuấn của cậu vặn vẹo, lời nói rít qua kẽ răng: "Bạch lạc Nhân có chuyện gì đúng không?"

Chu Lăng Vân ấn hắn ngồi xuống, giọng nhẹ nhàng: "Đến nơi rồi cậu sẽ biết."

Cố Hải cũng không hỏi nữa, căng thẳng nhìn về phía trước. Rất nhiều tình huống được Cố Hải vẽ ra trong đầu làm hắn thở cũng thấy khó khăn, trong lòng Cố Hải cầu xin phật tổ phù hộ đừng xảy ra chuyện gì với Bạch Lạc Nhân. Từng nhịp thở của Cố Hải khó khăn phát ra đến mức thi thoảng Chu Lăng Vân phải đưa mắt sang nhìn hắn đầy thông cảm.

Khi Cố Hải đến nơi, hắn như không muốn tin vào mắt mình nữa. Khu rừng vẫn còn lờ mờ trong bóng tối, những chiếc đèn pin sáng le lói phát ra từ bìa rừng cách nơi các phi cơ hạ cánh không xa, mọi người đi lại trong im lặng, không khí nặng nề bao trùm. Bên bìa rừng một chiếc trực thăng cháy nham nhở, từng cột khói đen ngòm vẫn đang bốc lên, xác máy bay văng tung tóe.

Cố Hải cùng bộ chỉ huy sĩ quan đi xuống phái chiếc phi cơ bị cháy, tim Cố Hải ngừng đập vài giây, không lẽ đây là phi cơ của Bạch lạc Nhân. Nhìn xung quanh cảnh tượng vô cùng ảm đạm, toàn bộ lỗ chân lông của Cố Hải nổi lên, hắn kéo một viên sĩ quan đứng bên cạnh.

"Bạch Lạc Nhân đâu?"

Viên sĩ quan lắc đầu. Chân Cố Hải đông cứng, hắn không thể nhúc nhích được nữa, khóe mắt bắt đầu long lanh, tim đập dồn dập.

Chu Lăng Vân hỏi một viên sĩ quan khác: "Thế nào?"

Viên sĩ quan này cũng lắc đầu thở dài: "Khả năng khó sống sót."

Cố Hải chồm vào đống đổ nát, miệng gào lên: "NHÂN... TỬ......."

Giọng nói bị đứt quãng bởi tiếng nấc, tất cả im lặng, mắt ai cũng long lanh.

Trải qua hơn 2 giờ tìm kiếm, mọi người đều tuyệt vọng. Chiếc máy bay đã bị nổ tung, lục tìm trong đống đổ nát được vài mảnh thi thể. Mọi người gói gém cẩn thận đưa về để giám định ADN.

Bộ chỉ huy sĩ quan giống như một vũng bùn rã rời ngồi trên vệ cỏ, hai mắt ai cũng đỏ hoe, con ngươi chuyển động cũng không linh hoạt . Đây là sự mất mát quá lớn của đơn vị, hai phi công ưu tú cùng ở trên chiếc máy bay này. Chu Lăng Vân nhìn đống đổ nát, đôi mắt nheo lại, ông lấy tay che miệng, khuôn mặt hắc ám thường ngày đang nhăn nhó cố để ngăn giọt nước mắt không rơi ra.

Cố Hải trong lòng lập tức rơi vào vực thẳm, khi chứng kiến từng mảnh thi thể được lấy ra từ đám cháy nham nhở kia, trong lòng hắn chỉ cầu xin đó không phải là vợ hắn. Cố Hải hành động như vô thức, hắn cầm đèn pin chạy khắp xung quanh tìm kiếm, trong đầu hắn luôn xuất hiện ý nghĩ Bạch Lạc Nhân còn đang ở xung quanh đây. Khi còn chưa thấy thi thể Bạch Lạc Nhân thì hắn không thể bỏ cuộc. Cố Hải điên cuồng chạy quanh khắp khu vực máy bay rơi, vừa tìm miệng vừa không ngừng kêu tên Bạch Lạc Nhân. Hai chân hắn đá vào nhau, cả thân thể lạnh như người chết, ánh mắt vô hồn, miệng gào thét không ngừng.

Lưu Xung chạy lại ôm lấy Cố Hải : "Anh đừng tìm nữa, tất cả chúng tôi đã lục tung chỗ này lên rồi. Bạch thủ trưởng có lẽ chưa thoát ra được khỏi máy bay đâu."

Một giây sau, cổ áo Lưu Xung bị nâng lên.

" Cậu lại nói hưu nói vượn gì thế, cậu có tin bây giờ tôi cho cậu vĩnh viễn im miệng luôn không?"

Lưu Xung vẫn ôm chặt Cố Hải: "Cố Hải, anh đừng vậy nữa mà!"

Cố Hải mặt lạnh đẩy Lưu Xung ra, mắt nhìn Lưu Xung như vô hồn: "Đi, cùng tôi đi tìm cậu ấy."

Mọi người đều đau xót nhìn Cố Hải, hiện tại mắt hắn ráo hoảnh, thân thể không ngừng chuyển động, miệng không ngừng kêu la. Sự đau khổ của Cố Hải làm những người chứng kiến không ai ngăn được nước mắt.

Trầm mặc hồi lâu, bộ sĩ quan chỉ huy quyết định dừng tìm kiếm, cho người đưa Cố Hải lên phi cơ trở về. Cố Hải chống đối quyết liệt, cậu quyết không tìm thấy Bạch Lạc Nhân sẽ không về.

Ba bốn binh sĩ phải khống chế lúc lâu mới đưa được Cố Hải lên phi cơ.

Bạch Lạc Nhân trong lúc vật lộn với Đào Diệp, thấy tình hình máy bay có bất thường, cậu đã nhanh tay với chiếc dù bên cạnh, bật cửa lao ra ngoài vừa đúng lúc chiếc trực thăng đâm thẳng xuống đất nổ tung.

Khi chiếc dù được bật lên trong bóng tối, sự chênh lệch khí áp khiến đầu Bạch Lạc Nhân choáng váng, vết thương trên đầu chảy quá nhiều, cậu không còn đủ tỉnh táo để điều khiển dù nữa, gió bắt đầu nổi lên đẩy chiếc dù lên cao.

Chiếc dù bay tự do rất lâu sau đó chậm rãi hạ cánh trên thảo nguyên mênh mông rộng lớn của Tây Tạng, đầu Bạch Lạc Nhân rơi mạnh xuống đất bất tỉnh. Toàn bộ chiếc dù phủ lên người cậu tạo thành một cái chăn ấm che cho cậu khỏi sương gió trên thảo nguyên.

Sáng sớm trên thảo nguyên mênh mông , người du mục thả dê ra đồng cỏ. Cậu thanh niên Du mục vừa xua bầy dê vừa huýt sáo. Cuộc sống quá đỗi thanh bình.

Ánh mắt cậu thanh niên bỗng sáng lên, chân cậu chậm lại một nhịp. Trước mắt cậu là một tấm vải rộng lớn màu xanh lam trông rất bắt mắt. Rẽ bầy dê chạy lên phía trước, mặt cậu hớn hở vì bắt được của quý bất ngờ. Đang loay hoay kéo tấm vải gấp gọn lại, cậu giật mình ngã ngửa ra phía sau. Trước mắt cậu là một người đang nằm úp mặt xuống đất, máu me đầy đầu.

Vội vàng đứng lên lùi lại phía sau vài bước, sau đó hớt hải chạy lại kéo áo cha cậu đang đi phía sau, miệng ú ớ nói không thành tiếng.

Cha cậu đang xua bầy dê đi về phía trước ngạc nhiên trước thái độ hốt hoảng của con trai mình, nhìn theo hướng tay cậu chỉ, người cha chạy nhanh đến chỗ Bạch Lạc Nhân. Đứng nhìn cậu vài giây, sau đó ông ngồi xuống lật người Bạch Lạc Nhân lại, vẫy cậu thanh niên gần mình hơn, người cha nói nhỏ: "Cơ thể còn ấm, mau đem cậu ta về nhà."

Cậu thanh niên có chút sợ, đứng tần ngần một lúc, người cha phải kéo cậu ta xuống, dựng cơ thể Bạch Lạc Nhân đặt lên lưng người thanh niên. Cậu thanh niên bước từng bước loạng choạng, trong đầu làu bàu: không biết chết hay sống mà sao nặng thế này.

Bạch Lạc Nhân được đưa đến một căn nhà nhỏ trên thảo nguyên, trong nhà ngoài người cha, cậu thanh niên còn có người mẹ và cô con gái. Thấy em mình cõng một người cao lớn, máu me đầy đầu cô gái rất hoảng hốt. Mắt cô trợn lên tròn xoe, miệng há ra hết cỡ. Người mẹ bình tĩnh hơn chạy lại giúp chồng và con trai đỡ Bạch lạc Nhân nằm xuống. Người cha kêu cậu con trai mời thầy thuốc đến đây.

Khi Bạch Lạc Nhân đã được đặt ngay ngắn trên giường, bà mẹ mới qua sang chồng hỏi: "Người này là..."

Ông chồng lắc đầu tỏ vẻ không biết: "Cậu ta nằm ở đồng cỏ."

Cô gái bê một chậu nước ấm đến, cẩn thận lau sạch vết máu trên mặt Bạch Lạc Nhân. Tuy khuôn mặt đang nhợt nhạt vì mất nhiều máu nhưng cô gái nhận ra đây là một thanh niên tuấn tú hơn người, ngũ quan hài hòa, sống mũi cao, đôi môi quyến rũ.

Bạch Lạc Nhân đã được lau rửa sạch sẽ đúng lúc người em và thầy thuốc bước vào. Vừa nhìn thấy khuôn mặt của Bạch lạc Nhân người em la lên: "Ôi, anh đẹp trai. Là anh sao?"

Mọi người đều nhìn cậu với ánh mắt ngạc nhiên. Người mẹ vỗ vai cậu: "Con biết cậu ta à ?"

Mắt cậu thanh niên sáng lên, kí ức tươi đẹp cùng Bạch lạc Nhân lái phi cơ chăn dê hiện về. Cậu chạy sát lại, sờ lên khuôn mặt nhợt nhạt của Bạch Lạc Nhân.

"Năm năm trước anh ấy đến đây với một chiếc máy bay."

Người cha lại đẩy cậu ra để thầy thuốc kiểm tra cho Bạch Lạc Nhân, miệng không quên chế giễu cậu con trai: " Con đang nằm mơ phải không ?"

Niềm vui vì bất ngờ gặp được người mà cậu đã rất mong chờ trong năm năm trước làm cậu thanh niên quýnh lên, cậu cứ chạy quanh giường, không thèm để ý tới lời nói của cha cậu. Cậu mất trật tự đến nỗi người cha phải nhắc nhở.

"Con có thể đứng yên một lúc được không !"

Cậu thanh niên đứng được khoảng hơn một phút chân tay lại bắt đầu ngọ nguậy, cậu ghé đầu lại chỗ thầy thuốc đang kiểm tra cho Bạch Lạc Nhân sốt ruột hỏi: "Anh ấy sẽ sống chứ."

Thầy thuốc không nói, vẫn chăm chú kiểm tra vết thương trên đầu Bạch Lạc Nhân. Ông phát hiện ra đầu Bạch Lạc Nhân có một vết sượt dài, máu đã khô lại. Nhưng lí do Bạch Lạc Nhân bất tỉnh có thể là do bị chấn thương nặng vùng đầu lúc rơi xuống đất.

Vết thương của Bạch Lạc Nhân vượt quá khả năng của ông, vì vậy ông khuyên gia đình nên đưa Bạch Lạc Nhân đến bệnh viện lớn trên cao nguyên Tây Tạng.

Gia đình cậu thanh niên hết sức lo lắng, người cha có chút ngần ngại. Nơi họ ở cách khá xa trung tâm, phương tiện đi lại khó khăn, bây giờ mà đưa được Bạch Lạc Nhân đến bệnh viện lớn là một điều không dễ dàng.

Thấy sự lưỡng lự của cha, cậu thanh niên van nài: "Con sẽ cõng anh ấy đi."

Người cha sau vài phút suy nghĩ, ông quyết định cứu người trước, chuyện khác tính sau. Họ thuê được một chiếc xe thồ hàng trong làng và vội vàng đưa Bạch Lạc Nhân đến bệnh viện.

..

.

[ Hết Chương 46 ]
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...