Hàn Môn Kiêu Sĩ
Chương 162: Nhòm Ngó Giải Nguyên. (4)
Người đàn ông trung niên tiến tới trước cửa nói vài câu, người gác cửa bèn để bọn họ đi vào.Người đàn ông trung niên này chính là Đại quản gia của Triệu gia – một trong tứ đại hào môn: Giả, Trịnh, Triệu, Võ phụng mệnh lão gia mang lễ tới tặng Quách gia. Trước đó lão gia đã bàn bạc rõ với Quách Bách Tụng, hôm nay ông ta nhận lệnh tới đây để giao tiền theo đúng giao dịch.Triệu Đại quản gia được đưa vào thư phòng, ánh đèn trong thư phòng sáng rõ, bố trí gọn gàng, có một nam tử khoảng hơn ba mươi tuổi đang ngồi phía sau cái bàn cực rộng trong phòng. Nam tử mặc trên mình áo khoác lông hồ ly thượng phẩm, đầu đội mũ sa, dáng người to lớn cường tráng, hơi mập, sắc mặt hồng hào khỏe mạnh. Có điều trên mặt có vài nơi nổi ban tím, thoạt nhìn như một viên gạch lốm đốm tím vậy.Gã là Quách Tu, con thứ của Quách Bách Tụng, lần này Quách Bách Tụng làm quan phó chủ khảo, con trai Quách Tu liền trở thành người trung gian, xử lý những chuyện Quách Bách Tụng không tiện ra mặt.Triệu quản gia thi lễ, Quách Tu mở miệng hỏi:- Mang đến rồi hả?- Đã mang đến!Triệu quản gia khoát tay ra hiệu, hai tên gia đinh khiêng chiếc rương to nặng vào, đặt xuống đất rồi lui xuống.Quách Tu chắp tay bước lên trước, Triệu quản gia mở nắp rương, bên trong đầy những thỏi bạc trắng lóa mắt.- Đây là hai ngàn lượng bạc, lão gia nói, sau khi chuyện thành công sẽ tạ ơn thêm ngàn lượng bạc nữa.Quách Tu chăm chú nhìn bạc trắng một lát, ánh mắt lộ vẻ tham lam khó giấu, đây chính là cái giá của Giải Nguyên năm nay, ba ngàn lượng bạc trắng. Nhưng nếu chỉ có bạc thì không được, còn phải xem Triệu Ngọc Thư phát huy thế nào trong lúc thi, nếu thi rớt thì rất khó giúp.Quách Tu đậy rương gỗ lại, mỉm cười nói:- Nghe nói nha nội quý phủ bị thương?Triệu quản gia cung kính trả lời:- Trước đó không lâu bị ngã xuống từ tầng trên của tửu lâu, không may gãy mũi, hiện giờ đã đỡ nhiều rồi.Quách Tu nói với vẻ sâu xa:- Phải cẩn thận đó! Còn ba ngày nữa là thi rồi, vào lúc quan trọng không được để xảy ra chuyện ngoài ý muốn nhé.- Đương nhiên chúng ta hiểu điều này, lão gia đã không cho phép ngài ấy ra khỏi cửa rồi.Quách Tu gật gật đầu:- Được rồi! Xin hãy chuyển lời tới lão gia nhà ông, đêm nay ta sẽ đưa tin tức vào trong.- Nhờ cả vào nha nội.Triệu quản gia cáo từ, Quách Tu gọi quản gia nhà mình tới, hỏi:- Đã đưa thuốc vào cho lão gia chưa?- Vẫn chưa ạ, đang chờ công tử dặn dò.Quách Tu lập tức viết một tờ giấy, đưa cho quản gia, nói:- Bây giờ đi đưa thuốc đi, đưa cả tờ giấy này cho lão gia nữa.….Ba ngày trôi qua như cái chớp mắt, kỳ thi khoa cử khiến vô số thí sinh vừa chờ mong vừa lo sợ đã tới.Giải Thí năm nay gồm bốn môn thi, phỏng theo hình luật là môn thi mới được thêm vào kỳ thi năm nay, năm ngoái chưa có. Môn thi đầu là thi về hai cuốn “Luận Ngữ” và “Mạnh Tử”, tốn một ngày.Môn thi tứ hai là môn thi quan trọng, thi về “Tam Kinh Tân Nghĩa”, tốn ba ngày hai đêm, các thí sinh không được phép ra ngoài mà chỉ được phép ở bên trong trường thi; mà môn thi thứ ba là môn quan trọng nhất, thi nghị chương, tốn hai ngày một đêm; môn thi cuối cùng chính là phỏng theo hình luật, môn này chỉ tốn một ngày.Tất cả bốn môn thi tốn bảy ngày ba đêm mới xong, không chỉ khảo hạch trình độ học thức của sĩ tử một cách toàn diện, đồng thời cũng là thử thách ý chí và thể lực của sĩ tử. Nếu thể lực của bọn họ không tốt, rất có thể sẽ không vượt qua được bảy ngày này.Đúng giờ Dần, cũng chính là bốn giờ sáng, Lý Diên Khánh nghỉ ngơi đầy đủ, tỉnh táo thoải mái. Hắn ăn sáng xong rồi tới cửa chính chờ từ sớm. Lúc này đương vào khoảng thời gian ngày ngắn đêm dài, bóng đêm dày đặc, bên ngoài tối đen như mực, không nhìn rõ đường.Cũng may nhà trọ cách trường thi rất gần, rẽ vào ngõ nhỏ rồi đi thẳng, chỉ mất khoảng mười lăm phút. Năm tiểu nhị trong nhà trọ thay phiên nhau cầm đèn lồng dẫn đường cho đám sĩ tử tới trường thi.Sáng sớm gió lạnh thấu xương, Lý Diên Khánh chà tay dậm chân, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn quanh. Chắc là Trương Hiểu và Tần Lượng đang ăn sáng, điều này khiến Lý Diên Khánh không vui chút nào. Đã qua khoảng thời gian bọn họ hẹn nhau rất lâu rồi mà sao hai người này vẫn chưa thấy mặt mũi đâu?Lúc này, Chu Xuân và bốn người bạn đi từ nhà trọ ra, ai nấy đều khoác trên mình những chiếc áo lông thật dày. Chu Xuân nhìn thấy Lý Diên Khánh bèn mỉm cười chào hỏi:- Hiền đệ, chúng ta cùng đi nhé!Lý Diên Khánh chỉ chỉ phía trong:- Đệ đang chờ bọn họ, mọi người đi trước đi!Hồng Đại Chí vỗ vỗ phía sau lưng Lý Diên Khánh:- Thứ hạng của đệ đã đứng trong mười người đứng đầu rồi, khiến đám Thái học sinh kia mất sạch uy phong, những sĩ tử địa phương chúng ta trông chờ cả vào đệ đó.Chuyện này nói ra thì quả thật hài hước, sau sự kiện đánh nhau ở tửu lâu kia, Lý Diên Khánh bắt đầu được mọi người chú ý tới, thứ hạng của hắn ở bảng Phong Vân tăng thêm một bậc, lên tới hạng mười. Còn Triệu Ngọc Thư vì uống rượu say khướt nên mất điểm trong mắt mọi người, gã bị tụt xuống vị trí thứ ba, thật khiến người ta không kịp trở tay.Lý Diên Khánh cười cười:- Ta sẽ cố gắng hết sức!Lúc này, một tiểu thị cầm đèn lồng bước tới:- Những ai tới trường thi đi theo ta!Cả đám sĩ tử đứng đợi ở cửa lần lượt theo sau, Chu Xuân ôm quyền cười nói:- Vậy chúng ta đi trước nhé.- Đệ lập tức qua đó!Thấy cả đám sĩ tử đi theo tiểu nhị, trong lòng Lý Diên Khánh không khỏi hơi hơi lo lắng, sao hai tên kia lâu thế nhỉ? Nếu lát nữa không tới thì hắn đi trước vậy.Hồi lâu sau, Trương Hiển với Tần Lượng mới vội vàng chạy tới:- Thật có lỗi, vừa ra khỏi cửa thì phát hiện quên mang phù phiếu (Giấy ghi số báo danh), nên đành phải chạy về lấy, ta tìm mãi mới ra.Lý Diên Khánh chẳng thèm để ý tới bọn họ luôn, thứ rõ ràng nên chuẩn bị xong xuôi từ tối qua mà giờ mới vội vã đi tìm, thái độ vô tâm này quả thật khó lòng thi đậu khoa cử/Lý Diên Khánh thấy hai người mặt ủ mày chau, còn ngáp ngắn ngáp dài, bèn hỏi:- Tối qua hai người đi ngủ lúc nào vậy?Trương Hiển gãi gãi đầu đáp:- Đọc sách mãi tới canh một, lão Lý, bút ký ngươi cho chúng ta, chúng ta mới chỉ đọc được một nửa. Những điều viết trên đó thực sự rất khó hiểu, ta tính đêm nay sẽ đọc lại thật kỹ.Bọn họ chưa đọc một chữ nào của “Tống Hình Thống” thì làm gì có chuyện thấy dễ hiểu? Lý Diên Khánh bèn nhắc nhở:- Hình luật là môn thi cuối cùng, dồn hết sức cho mấy môn thi đầu đã, đừng quan tâm tới hình luật, môn đó chiếm số điểm không lớn.Lúc này, lại có một tiểu nhị cầm đèn lồng đi ra, nói:- Ai tới trường thi thì đi theo ta!Lý Diên Khánh gọi hai người kia, ba người đi theo tiểu nhị tới trường thi; không bao lâu sau, bọn họ đã tới sân lớn trường thi, trên sân đã có mấy trăm sĩ tử, binh sĩ đứng bốn xung quanh, cách ba bước có một tốp, cách mười bước có một trạm, canh gác cực kỳ nghiêm ngặt. Bất cứ ai không phận sự đều không được phép tới gần trường thi, tiểu nhị cũng chỉ có thể đưa bọn họ tới đây.Khi bọn họ đang tìm hàng của mình, vừa hay có một giám thị đi tới, ông ta cất cao giọng nhắc nhở:
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương