Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 163: Kỳ Thi Giải Thí (1).



- Nhìn kỹ số báo danh của mình, đừng đứng sai hàng!

Tần Lượng thấp giọng hỏi Lý Diên Khánh:

- Số bao danh của ta là Số ba Ất, số này sao hả?

Lý Diên Khánh nhìn y với vẻ đầy thương hại, sát vách của sát vách phòng đó là nhà vệ sinh, chẳng ngờ được phân vào đúng “phòng phân”, tên tiểu tử này số đen quá đi mất! Có điều hắn không tiện nói gì, đành đáp vẻ nước đôi:

- Đây cũng là lần đầu tiên ta tham gia khoa cử, không rõ chuyện này cho lắm.

- Lão Lý, ta là Số 28 Đinh, ngươi số bao nhiêu?

- Ta là số 75 Bính, không cùng chỗ với hai người, thi xong gặp vậy.

- Vậy được, thi xong gặp.

Ba người tản ra, tự đi tìm hàng của mình, trên sân rộng có sáu hàng, xếp hàng dựa theo số báo danh trước mặt. Số báo danh của Lý Diên Khánh là 75 Bính, hắn phải tới hàng Bính xếp hàng.

Hàng Bính của Lý Diên Khánh đã có hơn năm mươi người, trước mặt hắn là một người cực kỳ béo, tuổi tác không lớn lắm, trông có vẻ mới mười sáu, mười bảy, nhưng dáng người chẳng khác gì con hà mã vị thành niên. Lý Diên Khánh cũng được coi là to cao, nhưng đứng trước mặt tên mập này, hắn trông có vẻ cực kỳ nhỏ bé. Mấy sĩ tử vừa nhỏ vừa gầy xếp hàng trước mặt gã trông chẳng khác gì cây đậu đỏ.

- Lão đệ, phiền ngươi cầm giúp ta, ta sửa sang lại mũ quan một chút.

Tên mập đưa cho hắn một cái bọc lớn, Lý Diên Khánh nhận lấy, cầm trên tay cực kỳ nặng, chí ít cũng phải hai, ba mươi cân (1 cân =0,5kg), chẳng biết bên trong là gì.

Thời tiết lạnh lẽo, thời gian thi cử lại rất dài, nên trường thi cho phép thí sinh mang theo quần áo và đồ ăn vào cùng, có điều phải trải qua kiểm tra nghiêm ngặt mới được mang vào bên trong. Bởi vì môn thi hôm nay chỉ tốn một ngày, xế chiều là kết thúc môn thi, phần lớn các thí sinh mang rất ít đồ đạc, mang nhiều như tên mập này quả là hiếm thấy.

Lý Diên Khánh luyện tập chạy bộ nhiều năm, cái lạnh không khiến hắn bị ảnh hưởng gì nhiều nên chỉ mang theo chút bánh ngọt, bổ sung dinh dưỡng lúc giữa trưa.

Lúc này, tên mập đội trên đầu một cái mũ phù chính rất cao, vừa dài vừa mảnh, trông chẳng khác gì hai cái ăng-ten khiến Lý Diên Khánh khẽ nhếch khóe miệng, lộ ra hai chiếc răng thỏ, cái mũ của tên mập này làm Lý Diên Khánh nhớ tới biệt danh mấy bé Teletubbies.

Sau đó tên mập nhận lại cái bọc, vỗ vỗ cái bọc nói:

- Đều là đồ ăn cả đó, ta không thể chịu được đói, một ngày phải ăn ít nhất sáu bữa. Nếu lão đệ đói bụng, ta có thể chia cho ngươi một ít.

Lý Diên Khánh thấy gã có vẻ ngu ngơ, bèn cười nhạt, đáp:

- Cảm ơn ý tốt của huynh đài, nhưng ta không cần đâu.

Tên mập có chút nhiệt tình, lại hỏi:

- Lão đệ số bao nhiêu?

- 75!

- Hai chúng ta sát vách nhau đó!

Tên mập bỗng hú lên đầy quái dị khiến người xung quanh bị dọa hết hồn, đổ dồn ánh mắt về phía gã.

Tên mập nói với vẻ đắc ý:

- Số báo danh của ta là 76, ngươi biết số 76 có điểm gì đặc biệt không? Phòng vô cùng lớn, phòng thi của số báo danh này rộng gấp đôi những phòng khác; đây là số phòng cha ta nhờ quan hệ mới lấy được đấy.

Người đọc sách hận nhất là dựa vào cha, câu nói này của tên mập khiến gã phải hứng chịu không biết bao nhiêu ánh mắt bất mãn. Nhưng Lý Diên Khánh lại có thể thông cảm, tên mập này to quá, nếu không chú ý một chút thì e là ngay cả phòng thi gã cũng chẳng chen vào được ấy chứ.

Có lẽ là nghĩ tới câu tục ngữ “bán anh em xa, mua láng giềng gần”, tên mập cực kỳ nhiệt tình với Lý Diên Khánh, chủ động tự giới thiệu:

- Ta tên là Trịnh Vinh Thái, người An Dương. Lão đệ họ gì? Là người ở đâu?

- Tại hạ Lý Diên Khánh, người huyện Thang Âm.

- Ngươi chính là… Người xếp hạng trên Thang Âm ở bảng Phong Vân – Lý Diên Khánh ư?

Đôi mắt ti hí nhỏ xíu của tên béo mở lớn, gã nhìn hắn với vẻ đầy hâm mộ.

Lý Diên Khánh vốn tưởng rằng phải mất ít nhất một khắc để kiểm tra xong cái bọc lớn của Trịnh Vinh Thái, nào ngờ binh sĩ chỉ nhìn qua chút xíu rồi phất tay để gã đi vào luôn, thậm chí còn chẳng thèm soát người gã nữa. Điều này khiến Lý Diên Khánh có chút tò mò về gia cảnh của tên mập kia.

- Người tiếp theo!

Lý Diên Khánh nhanh chóng tiến lên, trình phù phiếu (giấy chứa thông tin cá nhân) lên, giám thị nhận phiếu rồi nhìn chằm chằm hắn vài lần, nhất là nhìn thật kỹ tay hắn. Đặc điểm lớn nhất của Lý Diên Khánh là tay hắn dài gần tới đầu gối, tay người bình thường không dài được như vậy. Giám thị gật gật đầu, bảo binh sĩ kiểm tra chiều cao rồi mới trả lại cho hắn:

- Đi kiểm tra đi!

Lúc này, tiếng quát mắng truyền tới từ bên cạnh, đám người quay đầu, chỉ thấy một thí sinh bị giám thị tra ra được một đống giấy nhỏ được giấu kỹ trong đồ ăn, sĩ tử bị dọa đến mức run lẩy bẩy, bị giám thị trách mắng không ngừng. Giám thị vừa phất tay ra hiệu, mấy binh sĩ không nói năng gì, hung ác lôi sĩ tử kia xuống.

Lý Diên Khánh cởi giày và vớ, giơ cao tay, đứng chân trần để binh sĩ soát người, khi hắn xoay người thì nhìn thấy Tần Lượng. Tần Lượng là người tiếp theo sĩ tử vừa bị lôi xuống kia. Chỉ thấy Tần Lượng bị dọa tới mức mặt mũi tái nhợt, hình như len lén ném thứ gì đó đi, Lý Diên Khánh thấy đó là khoảng năm, sáu tờ giấy nhỏ, hắn sửng sốt không thôi, thế mà tên nhóc này định gian lận hả? Vậy Trương Hiển thì sao? Có phải cũng định…

Lý Diên Khánh cảm thấy tối nay mình phải nhắc nhở bọn họ thật kỹ, cho dù bọn họ có gian lận cũng không đậu cử nhân được. Nhưng nếu một khi bị bắt tội gian lận, e là cả tư cách tới Châu Học cũng sẽ bị tước mất, khi đó có hối hận cũng không kịp.

- Tự đi lấy một thẻ bài rồi đi vào đi!

Lục soát xong binh sĩ chỉ chỉ vào cái giỏ lớn phía xa xa, nói.

Bên trong chiếc giỏ lớn chứa đầy những thẻ bài làm từ gỗ, bên trên thẻ bài bằng gỗ có viết số, từ 1 đến 600, thí sinh có thể tự chọn cái mình thích. Số phía trên được gọi là số của bài thi, cực kỳ qaun trọng, sau khi bài thi bị che tên lại, phía trên tên thí sinh sẽ là những con số của bài thi, để quan chấm thi có thể thu gom bài thi bốn môn một cách dễ dàng.

Lý Diên Khánh chọn bừa một tấm thẻ gỗ bên trong chiếc giỏ, số 88, con số này khá đẹp, hắn cầm tấm thẻ gỗ, nhanh chóng tiến vào trường thi.

Trường thi này hoàn toàn khác trường thi huyện Thang Âm, trường thi này được tạo thành từ hơn hai mươi con ngõ dài thăm thẳm, dựa vào thứ tự Giáp Ất Bính Đinh Mậu Kỉ Canh Tân Nhâm Quý làm số hiệu. Mỗi con ngõ đều có khoảng hơn một trăm phòng nhỏ, có sức chứa hơn hai ngàn thí sinh cùng lúc.

Nhưng những sĩ tử bị loài từ cuộc thi huyện không thể tham gia Giải Thí lần này nên hơn một nửa số sĩ tử đã ra về, chỉ còn lại hơn năm trăm bảy mươi thí sinh, chỉ dùng sáu con ngõ là đủ rồi.

Phía bên phải trường thi là một kiến trúc rất lớn, nơi đây chính là viện Thẩm Quyển, quan chấm thi và đề thi đều được giữ trong này, việc chấm thi cũng sẽ được tiến hành trong viện, bên trong có một tòa lầu cao ba tầng có tên “Lầu Khuyến Học” – nó cũng chính là trung tâm của cả trường thi.

Lúc này, trên lầu ba của Lầu Khuyến Học, mấy người quan chủ khảo Âu Dương Tuần, quan phó chủ khảo Quách Bách Tụng và Tri Châu Lương Tốn, Thông phán Giả Thuyên đang tập trung lại với nhau, chuẩn bị cử hành nghi thức mở đề thi.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...