Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 168: Kỳ Thi Giải Thí (6).



Lúc này Lý Diên Khánh mới hiểu ra, khó tránh năm nay bỗng nhiên có nhiều Thái học sinh như vậy.

Trịnh Vinh Thái lại thở dài, nói:

- Cha ta hi vọng ta thi đậu Giải Nguyên, cha nói đây là sự vinh quang to lớn, cha có thể làm rạng rỡ tổ tông. Thế nhưng ta chẳng muốn thi đậu cái gì mà Giải Nguyên đó đâu, chỉ cần thi đậu cử nhân là ta đã hài lòng lắm rồi.

Lý Diên Khánh cười cười, tên Trịnh mập này cũng có chút tự mình biết mình, mục tiêu gian lận đậu cử nhân không khó lắm, còn có thể bày trò qua mặt được. Nhưng nếu gian lận rồi đậu Giải Nguyên thì sẽ bị tất cả mọi người nhìn chằm chằm; một khi sự việc bại lội, Hoàng đế sẽ vì Thái tử mà giết xe giữ tướng, tất cả quan viên Tương Châu sẽ gặp phải xui xẻo.

Lúc này, chưởng quỹ cùng hai tiểu nhị bê hai cái nồi sắt, một nồi là nguyên con heo sữa đã được nướng chín vào trong đó, ngoài ra còn có năm chiếc chân giò nướng, đây cũng chính là hai món ăn nổi tiếng của Trịnh Phúc lâu. Nắp nồi vừa mở, mùi thơm của thịt lập tức tỏa ra tứ phía.

Trịnh mập nhìn chằm chằm món thịt thơm nức, mắt sắp lồi cả ra, gã bẻ một chiếc giò heo vừa ăn như chết đói chết khát tới nơi vừa lúng búng nói:

- Nhân lúc thịt còn nóng, mau ăn đi, đừng khách khí!

Lý Diên Khánh cũng đói lả cả người, hắn chẳng thèm khách khí gì nữa, dùng dao cắt một miếng thịt heo quay, gặm một miếng lớn.

Lúc Lý Diên Khánh quay về nhà trọ đã là giờ Hợi, trong nhà trọ đèn đuốc vẫn sáng trưng, chưởng quỹ đang dặn dò mấy tiểu nhị chuẩn bị đồ ăn thức uống cho các thí sinh. Môn thi tiếp theo kéo dài ba ngày hai đêm, trường thi không cung cấp đồ ăn, thí sinh phải tự mình chuẩn bị.

Bình thường vấn đề này đều do nhà trọ giúp thí sinh chuẩn bị, bọn họ trả năm trăm văn tiền, nhà trọ sẽ chuẩn bị đồ ăn cho môn thi thứ hai và thứ ba của họ. Mấy chục năm qua, kỳ khoa cử nào cũng như vậy, chuyện này gần như đã trở thành lệ cũ.

Trừ đồ ăn ra, mỗi thí sinh còn cần mang theo quần áo thật dày, dù sao giờ đã là đầu tháng mười một, An Dương đã bắt đầu vào đông, vào ban đêm cực kỳ rét lạnh. Nhà trọ còn cung cấp cả dịch vụ cho thuê chăn lông, thí sinh trả hai mươi văn tiền mỗi đêm là có thể thuê được một chiếc chăn lông cừu dày dạn mềm mại, đây là những đồ vật không thể thiếu trong kỳ thi khoa cử.

Lý Diên Khánh không về phòng mình mà tới gian phòng của hai người Trương Hiển ở hậu viện trước. Vừa vào cửa, Trương Hiển đã suỵt một tiếng, chỉ chỉ trên giường, Tần Lượng đã ngủ, hai người bèn đi sâu vào trong viện. Trương Hiển thở dài, nói:

- Tần Lượng đã quyết định bỏ khoa cử lần này, chuẩn bị đi Châu Học rồi.

Lý Diên Khánh không cảm thấy có gì kỳ lạ, môn thi đầu tiên y chỉ làm được một nửa, mấy môn sau dù y có làm tốt đến mấy cũng sẽ không đậu cử nhân. Nếu nói mấy môn thi sau còn có ý nghĩa gì với y thì chính là giúp y có thêm kinh nghiệm tham gia khoa cử mà thôi. Có điều… ở cái phòng thi kia, y bỏ thi sớm là một quyết định sáng suốt!

- Hôm nay ngươi thi tốt không?

Lý Diên Khánh đổi chủ đề.

- Hôm nay ta… Nói thế nào nhỉ? Quả thực có chút đáng tiếc, mấy câu phía trước ta làm rất tốt, nhưng khi làm được một nửa câu cuối cùng thì hết nến, ta căn bản không nhìn rõ bài thi, chỉ đành mượn chút ánh sáng lờ mờ từ đèn lồng treo ở cửa để làm qua loa nốt cho xong thôi. Chữ viết mấy dòng cuối quả thực không dám nhìn thẳng.

Gương mặt Trương Hiển lộ vẻ đau khổ, y không có kinh nghiệm, vừa vào phòng đã thắp nến, kết quả không đủ nến làm nốt bài thi.

Lý Diên Khánh vỗ vỗ bờ vai, an ủi y:

- Lần này không chỉ riêng mình ngươi mà rất nhiều người khác đều như vậy, hẳn là quan chấm thi sẽ suy xét tới vấn đề này thôi. Bây giờ đừng nghĩ tới chuyện này nữa, ngủ sớm chút đi, dốc hết sức cho môn thi ngày mai, môn thi thứ hai mới quan trọng.

Trương Hiển lặng lẽ gật đầu, dù gì hôm nay y cũng đã làm xong bài, điều này khiến y vẫn ôm ấp một tia hi vọng trong lòng.

- Ngoài ra, ta muốn nhắc nhở ngươi một chút, lần này chỉ có mười lăm người đậu khoa cử, ngươi nhất định phải là thí sinh phát huy xuất sắc ở tất cả các phương diện mới có hi vọng đỗ đạt. Đương nhiên không phải ta đang nói ngươi, ta chỉ muốn nói là, một khi bị bắt được gian lận, chỉ e là ngay cả cổng lớn Châu Học cũng không bước vào được. Bên nào nặng bên nào nhẹ, ta cảm thấy trong lòng mỗi người đều tự có đáp án của riêng mình rồi.

Nói xong, Lý Diên Khánh vỗ vỗ bả vai Trương Hiển rồi quay người rời đi.

Gương mặt Trương Hiển đỏ bừng bừng, hồi lâu sau, y bước tới bàn học, lấy mấy tờ giấy nhỏ liên quan tới hình luật trong một cuốn sách ra, ném vào trong chậu than đang cháy hừng hực. Y không ngốc, nhưng đôi khi cũng sẽ phạm phải sai lầm, chỉ cần có người nhắc nhở y, y sẽ tỉnh táo trở lại.

Hôm sau, trời chưa sáng, lần này không cần tiểu nhị dẫn đường, các thí sinh tự mình tới trường thi. Ai nấy đều vác hai bọc lớn, một bọc đựng đồ ăn, bọc còn lại là quần áo, chăn gối, nhưng vì quá nhiều đồ, e rằng khi kiểm tra sẽ rất tốn thời gian, e là tới trưa cũng chưa xong.

Cho nên dựa theo lệ cũ, sĩ tử đặt bọc đồ của mình ở vị trí được chỉ định, phía bên trên bọc đồ của mỗi người dán số báo danh của mình; sau khi kiểm tra xong xuôi, binh sĩ sẽ trực tiếp đưa bọc đồ vào phòng thi cho thí sinh.

Nơi để những bọc đồ được binh sĩ trông coi một cách nghiêm ngặt, chỉ cần giao bọc đồ cho binh sĩ là có thể đi. Một quan giám thị không ngừng lớn tiếng lặp đi lặp tại những lời cảnh cáo:

- Không được để bất cứ vật cấm gì trong bọc đồ, một khi tìm ra, xử theo luật lệ!

Lý Diên Khánh giao bọc đồ của mình cho binh sĩ, lúc này, sau lưng hắn bỗng có người lớn giọng:

- Lý lão đệ không đợi ta sao?

Lý Diên Khánh quay đầu, chỉ thấy Trịnh mập mặt mũi nhiệt tình đang rảo bước về phía này, trên người gã chẳng có đồ đạc gì, nhìn kĩ phía sau lưng gã, ba gia đinh vai u thịt bắp đang vác ba bọc đồ lớn sau lưng, gồng mình theo kịp bước chân gã.

Khóe miệng Lý Diên Khánh giật giật mỗi cái,

Gã tham gia khoa cử hay đi nghỉ phép vậy nhỉ?

- Hết cách rồi, ta muốn mang ít đồ đi thôi, nhưng mẹ ta sợ ta đói, bắt ta mang hai bọc đồ ăn lớn đi, ngoài ra còn một bao quần áo chăn gối nữa. Thật tiếc vì trong lúc thi không được phép trao đổi, nếu không chúng ta có thể ngồi ăn chung rồi.

Những lời này của Trịnh mập khiến Lý Diên Khánh tin tưởng, dù sao tên này có giám thị trợ giúp, sau lại nội ứng ngoại hợp, căn bản chẳng cần nhọc công tự mình giở sách tìm đáp án. Đặc biệt sau khi trải qua bữa cơm tối qua, Lý Diên Khánh đã biết sức ăn của gã lớn đến mức nào, nếu ba ngày hai đêm không có đầy đủ đồ ăn thì sao có thể thỏa mãn dáng người như con hà mã của gã kia chứ?

- Hờ hờ! Ta cũng vừa tới thôi.

- Chúng ta cùng vào đi!

Trịnh Vinh Thái phất phất tay, ba gia đinh giao bọc lớn cho binh sĩ, sắc mặt ai nấy nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng vậy, mấy binh sĩ thì mặt mũi nhăn như kỷ, gắng sức vác bọc đồ của gã vào trong.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...