Chuyển ngữ: @motquadao
Lâm Trạch thật sự không thể chờ được tới kỳ nghỉ tiếp theo. Anh xin nghỉ một ngày ở đội, sáng sớm hôm sau đã đến đón Hứa Nghiên đi đăng ký kết hôn.
Anh cũng có hộ khẩu Trung Quốc, các giấy tờ cần thiết đều do anh tự giữ. Trước khi ra khỏi nhà, bà Hy Á thấy trang phục của anh chẳng giống như đi tập luyện nên hỏi anh định đi đâu.
Anh đã hứa với Hứa Nghiên tạm thời giữ kín chuyện này, “kể cả với người trong nhà”, nên không thể chia sẻ tin vui này với mẹ mình, chỉ đành đáp: “Con tới một buổi hẹn hò tuyệt vời.”
Hy Á “Woa” một tiếng. Bà hái vài bông hoa tươi mới tỉa, xé vài trang tạp chí gói quanh cành hoa rồi dùng dây ruy băng tím bình thường bà vẫn dùng để buộc tóc đang đeo trên cổ tay buộc lại, đưa cho Lâm Trạch: “Đi hẹn hò thì sao có thể thiếu hoa tươi được?”
Lâm Trạch nhận lấy, nói cảm ơn: “Cô ấy chắc chắn sẽ rất vui.”
Quả thực Hứa Nghiên rất thích, chỉ là cô không ngờ bó hoa ấy lại do mẹ Lâm Trạch tự tay gói. Cô tưởng là anh mua trên đường.
Vốn dĩ ban đầu cô mặc áo sơ mi trắng, vì trong ấn tượng của cô, người ta hay mặc đồ trắng khi đi đăng ký kết hôn. Nhưng sau khi thấy Lâm Trạch mặc một chiếc sơ mi màu xanh denim, cô liền chạy về thay một chiếc váy liền denim cùng màu.
Cô hỏi anh một câu thừa thãi: “Em mặc bộ này có đẹp không?”
Lâm Trạch gật đầu: “Đẹp lắm.”
Hứa Nghiên cười anh: “Dù em có mặc tờ báo bọc hoa này thì anh cũng thấy đẹp phải không?”
Có vẻ Lâm Trạch thật sự tưởng tưởng đến cảnh tượng đó, hai tai anh đỏ bừng, lúc lái xe còn liếc nhìn cô một cái: “Không đâu.”
Hứa Nghiên chỉ trêu anh thôi nhưng thấy anh nghiêm túc như vậy khiến cô càng muốn nghịch ngợm: “Chỉ mặc cho anh xem thôi cũng không được à?”
“Hứa Nghiên!” Lâm Trạch biết cô cố ý, thẹn quá hóa giận than một câu: “Anh đang lái xe đó.”
“Được rồi được rồi.” Hứa Nghiên không chọc anh nữa, sao da mặt anh lại mỏng thế không biết.
Họ tới văn phòng đăng ký kết hôn. Thời gian làm thủ tục rất ngắn, nhưng thời gian xếp hàng lại rất lâu.
Hứa Nghiên bắt đầu sốt ruột trong khi Lâm Trạch thì cực kỳ kiên nhẫn. Sự nóng lòng của anh chỉ đến từ sự do dự của cô. Mà giờ cô đã chịu đi cùng anh tới đây thì anh chẳng còn gì bận lòng nữa.
Anh trò chuyện với Hứa Nghiên để làm cô phân tâm: “Em muốn giữ chuyện này chỉ là bí mật giữa hai chúng mình thôi hả? Dù có người hỏi cũng không được nói thật sao?”
Tối qua, sau khi Hứa Nghiên đồng ý kết hôn vớ anh, họ đã nói về vấn đề này tới tận nửa đêm.
Thực ra Hứa Nghiên chưa nghĩ kỹ. Cô chỉ cảm thấy kết hôn là một chuyện rất phiền phức, mà sự phiền phức ấy nằm ở các mối quan hệ xã hội. Cô cho rằng việc đi đăng ký kết hôn với Lâm Trạch là một hành động bốc đồng nhưng lãng mạn, nhưng cô không muốn phải giải thích với những người quan tâm tới chuyện kết hôn của mình lý do vì sao lại kết hôn chớp nhoáng như vậy.
Cô nói: “Chẳng phải anh bảo chỉ cần một thứ đảm bảo cho mối quan hệ này thôi sao, chúng mình vẫn có thể giới thiệu với mọi người là người yêu của nhau mà, lâu dần rồi ai cũng sẽ biết thôi.”
Không cần một thời điểm công khai rõ ràng, chỉ cần thời gian trôi qua mà họ vẫn bên nhau thì tổ chức đám cưới cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Nghĩ đến khả năng có thể “ly hôn”, Hứa Nghiên lại hỏi Lâm Trạch: “Chúng mình không cần làm thỏa thuận tiền hôn nhân sao? Nếu chia tay thì sẽ chia tài sản thế nào?”
Giữa hai người họ, nhìn kiểu nào cũng thấy Lâm Trạch là người có nhiều tài sản hơn. Dù có lỡ ly hôn thì người thiệt cũng không phải là Hứa Nghiên.
Lâm Trạch không hứa sẽ không ly hôn. Anh đã nghĩ về vấn đề này: “Anh chắc chắn em là người anh muốn kết hôn cùng. Nếu chúng mình không thể cùng nhau đi hết cuộc đời, đến lúc đó, chúng mình sẽ thỏa thuận trong hòa bình.”
Anh còn nói thêm: “Anh mà có cơm ăn thì em đừng hòng có canh mà húp.”
Hứa Nghiên không biết anh học ở đâu mấy câu hài hước kiểu này, nhưng ý tứ thì cô hiểu được. Có lẽ vì khác biệt văn hóa, anh thực sự xem hôn nhân chỉ đơn thuần là hôn nhân, không kèm theo bất kỳ vấn đề ràng buộc nào.
Anh đã nghĩ đơn giản như vậy, cô cũng chẳng cần lo chuyện tài sản thay anh nữa.
Trò chuyện lan man một hồi, thời gian chờ đợi cũng không còn lâu nữa.
Lúc ngồi trong phòng đăng ký, Hứa Nghiên có chút hoảng hốt, thực sự không nghe rõ nhân viên nói gì. Chỉ đến khi người ta hỏi cô có tự nguyện không, cô mới ngốc nghếch đáp một câu: “Tôi đồng ý.”
Lâm Trạch nghe vậy, quay đầu sang nhìn cô.
Cô thấy hơi ngại, giơ tay đẩy mặt anh quay đi, rồi nhanh chóng ký tên vào những chỗ cần ký.
Máy in giấy chứng nhận chạy ro ro, họ nhận được hai cuốn sổ đỏ giống hệt nhau, bên trên dán một tấm hình đôi được hai người chụp sơ qua ở quầy ảnh bên ngoài.
Lâm Trạch rất hài lòng, nhìn từng dòng từng chữ trong tờ giấy hôn thú, kém chút nữa là học thuộc cả số cấp phép.
Rời khỏi phòng đăng ký, phía đối diện là khu chụp ảnh đôi. Hứa Nghiên vốn định không chụp nhưng Lâm Trạch cứ nhất quyết phải làm cho đủ thủ tục.
Anh còn phát hiện ra một bản tuyên thệ trên bàn, quay sang hỏi nhân viên công tác: “Tôi có cần đọc cái này không?”
Nhân viên cũng đang rảnh rỗi, nhiệt tình đáp lại anh: “Đọc đi, tôi có thể giúp hai bạn quay lại bằng điện thoại.”
Lâm Trạch vui vẻ đưa điện thoại qua, lấy một bản tuyên thệ khác đưa cho Hứa Nghiên.
Đã đồng ý rồi, Hứa Nghiên cũng không ngại ngùng đáp ứng tâm nguyện của Lâm Trạch, cầm tờ giấy như kịch bản, lấy hơi từ đan điền, hùng hồn đọc diễn cảm lời thề.
Sau đó, cô cầm bó hoa mà Lâm Trạch mang tới, giơ cao giấy đăng ký kết hôn, cùng anh chụp một tấm ảnh ảnh vừa ngốc nghếch vừa nghiêm túc.
Hai ngươi như một cặp đôi mới cười bình thường, hoàn thành tất cả các thủ tục.
Chỉ khác những cặp đôi khác ở chỗ, họ giấu kín niềm vui kết hôn này.
Rời khỏi nơi đăng ký kết hôn đã là gần trưa.
Hứa Nghiên nhìn đồng hồ rồi hỏi Lâm Trạch: “Hôm nay anh nghỉ cả ngày luôn hả? Không cần về đội sao?”
Lâm Trạch đáp: “Ừ, buổi chiều có thể ở bên em, tối về cũng được.”
“Tốt quá!” Hứa Nghiên bắt đầu nghĩ xem trưa ăn gì: “Chúng ta mua ít đồ ăn về nhà em ăn lẩu đi! Chắc hôm nay Ba Đóa về rồi, cùng ăn cho vui.”
Lâm Trạch ấn vào lịch sử vị trí trên bản đồ điện thoại, nhưng đích đến không phải nhà Hứa Nghiên, anh chân thành đề nghị: “Lần tới anh sẽ rất mong được ăn lẩu cùng bạn em, nhưng hôm nay đặc biệt quá, anh chỉ muốn ở bên em thôi.”
Hứa Nghiên nghĩ cũng phải, hôm nay quả thực là một ngày đặc biệt.
Cô đồng ý: “Vậy mình đi đâu?”
Lâm Trạch khởi động xe, đi theo chỉ dẫn của bản đồ: “Mua đồ trước rồi về nhà anh, là căn hộ anh ở một mình. À, giờ cũng là nhà của em nữa.”
Hứa Nghiên nghe nửa câu đầu còn tưởng anh muốn đưa cô về ra mắt phụ huynh, nghe nửa câu sau mới biết hóa ra anh còn có “hang ổ” riêng.
Và giờ anh muốn chia sẻ “hang ổ” ấy với cô.
Dù sao thì, kế hoạch ăn lẩu của cô vẫn được thực hiện, cô thấy rất hài lòng.
Siêu thị gần nhà Lâm Trạch không lớn, trông giống chợ hơn. Rau củ ở đây rất phong phú, nhìn cũng rất tươi.
Trong siêu thị không có xe đẩy nên Lâm Trạch xách cái giỏ mua sắm màu đen còn Hứa Nghiên đi theo bên cạnh chọn đồ.
Cô vẫn nhớ anh từng nói muốn “ăn cầu vồng” nên đã chọn rau củ đỏ cam vàng lục lam chàm tím trắng các màu đủ cả. Những thứ như ớt chuông, bắp cải tím, cô nhìn thôi cũng chẳng thấy thèm ăn.
Hứa Nghiên tò mò hỏi anh: “Anh ăn mấy cái này thật hả? Phải có ý chí thép mới ăn được đấy.”
Lâm Trạch: “Trộn salad ngon mà, anh sẽ trộn cho em.”
Hứa Nghiên lắc đầu: “Em không ăn salad đâu, đau khổ lắm.”
Cô kể về hành trình giảm cân của mình. Năm đó cô muốn thi nghệ thuật, thầy cô dạy kèm yêu cầu cô phải giảm 10kg, “nếu không thì sẽ chẳng đỗ được trường nào.”
Thực ra dáng người của cô cũng khá ổn, không được coi là gầy nhưng không có mỡ thừa, chỉ có chút má phính, rất khó giảm nên lúc lên hình trông sẽ bị mập.
Ngày ấy vì kỳ thi đại học, cô chỉ ăn một ngày hai bữa, một bữa là trứng và dưa leo, bữa còn lại là rau lá.
Cô thực hiện chế độ ăn như vậy nửa năm, quả thực lên hình đẹp hơn nhiều, nhưng cũng gây ra nhiều tác dụng phụ với cơ thể, như hạ đường huyết và tim đập nhanh. Có lần cô ngất ngay trên sân khấu lúc tập luyện, giáo viên và bạn bè sợ quá phải gọi cấp cứu. Cuối cùng cô nằm theo dõi điện tâm đồ cả ngày, rồi bị bố dụ đi ăn một bữa KFC.
Chuyện cũ nghĩ lại thì thấy buồn cười chứ hồi đó quả thật như sống trong địa ngục. May mà mọi nỗ lực được đền đáp, cô thi đỗ đúng trường đại học mà mình mơ ước.
“Hồi đại học, mỗi lần đi diễn em cũng phải ăn salad vài ngày để giảm cân.” Hứa Nghiên nhăn mày kể.
Lâm Trạch nghe cô kể về phương pháp giảm cân không lành mạnh này thì lắc đầu: “Anh có giúp em, hỗ trợ em tập luyện.”
Hứa Nghiên cũng lắc đầu: “Anh không nghĩ là em lười vận động đến mức thà nhịn đói còn hơn tập thể dục hả?”
Hai người đứng đối diện nhau cùng lắc đầu, cuối cùng Hứa Nghiên không nhịn được bật cười: “Bọn mình giống mấy nhân vật trong phim ca nhạc Ấn Độ ghê.”
Nói xong còn làm động tác lắc cổ đặc trưng.
Lâm Trạch học theo cô nhưng cổ anh không dẻo bằng nên thành ra tự chọc cười bản thân.
Mua xong đồ ăn lành mạnh, họ lái xe về nhà.
Khu vực này tuy không xa trung tâm thành phố nhưng là khu thương mại mới phát triển, lại còn là ngày thường nên đường phố khá vắng vẻ.
Khu nhà nơi Lâm Trạch sống là một khu biệt thự tứ lập, mỗi căn bao gồm hai tầng chính, tầng gác mái và một tầng hầm.
Lâm Trạch giới thiệu với cô về kết cấu ngôi nhà. Anh ở tầng một và tầng hai, từ cửa chính đi vào có một sân vườn nhỏ hiện tại đang um tùm cây cỏ xanh mướt: “Em thích thì có thể cải tạo lại để trồng hoa hoặc trồng rau đều được.”
Hứa Nghiên cứ như được nhân viên bất động sản đưa đi xem nhà mẫu, trong đầu cô thực sự đang nghĩ xem nên cải tạo sân vườn thế nào.
Vào bên trong rồi mới thấy nội thất trong nhà giống nhà mẫu thật, đẹp thì đẹp nhưng thiếu sức sống.
Lâm Trạch đặt mấy túi rau lên bàn bếp, rửa tay xong thì lấy trong ngăn kéo phòng khách ra một chiếc thẻ từ kèm chìa khóa dự phòng, đưa cho Hứa Nghiên: “Em tự đi xem nhà nhé, anh nấu cơm.”
Hứa Nghiên hơi do dự: “Anh không có ở nhà thì em chắc cũng không đến đâu.”
Họ đã thống nhất ;à vẫn sống theo nhịp sinh hoạt riêng của mỗi người.
Lâm Trạch trực tiếp nhét thẻ vào cái túi lớn trước ngực váy cô: “Không đến cũng được, nhưng em có quyền đến bất kỳ lúc nào.”
Anh không cho cô cơ hội từ chối nữa, xoay người vào bếp.
Hứa Nghiên đứng giữa phòng khách, rút chiếc chìa khóa từ túi ra, ngón tay kẹp lấy sợi dây, nhìn ngắm. Chiếc thẻ ra vào màu xanh lục có hình dáng của một cái cây nhỏ, nhìn trông rất giống một chiếc móc khóa đáng yêu.
Cô nhớ lúc xuống xe đi mua đồ, Lâm Trạch đeo chiếc túi cô tặng, trong túi chẳng có gì khác ngoài tờ giấy đăng ký kết hôn.
Anh sợ “tài sản quý giá” bị mất nếu để trên xe nên nhất định phải mang theo bên người.
Hứa Nghiên bị sự trẻ con ấy làm cho mềm lòng, thấy anh dễ thương quá đi mất.
Lúc đó cô còn bóp bóp cái móc khóa hình búp bê treo trên túi.
Nhưng anh không đồng ý cho cô bóp: “Sẽ hỏng mất.”
“Cái này là để bóp mà, anh chưa bóp bao giờ sao?” Vừa nói, cô vừa cố tình bóp thêm mấy cái, đến mức méo cả mặt búp bê.
Lâm Trạch nhăn mũi, không đành lòng thấy món đồ mình quý bị hành hạ, cúi đầu, đưa mặt sát lại: “Đừng bóp nó nữa, bóp anh đi.”
Sao lại có người nói ra được câu kỳ cục như vậy.
Chẳng lẽ anh nghĩ nói thế là khơi dậy được lòng thương của cô à?
Hứ, Hứa Nghiên chiều theo anh, hai tay đưa lên nhéo má anh kéo sang hai bên như đang kéo bánh. Cô còn tự thêm hiệu ứng âm thanh “lêu lêu lêu”, cho anh hiểu thế nào là giang hồ hiểm ác: “Nam nhân này, ta thấy ngươi đang đùa với lửa đó.”
Lâm Trạch khom lưng đứng yên một chỗ cho cô dễ hành động, hai tay anh chống lên đầu gối, bị bắt nạt đến bẹo hình bẹo dạng mà cũng không kêu một lời.
Mãi đến khi cô buông tay, anh mới cười tươi rói: “Vui không?”
Hứa Nghiên nhớ đến hôm cô buồn nhất, anh đến đưa túi rồi tặng trà sữa tự làm, sau đó dẫn cô đi tới những chỗ khiến cô “vui hơn”.
Cô không biết người khác kết hôn vì điều gì, nhưng người đàn ông đứng trước mặt, người sẵn sàng cúi đầu cho cô bóp má này, đã thỏa mãn yêu cầu của cô về hôn nhân…
Đó cũng chính là câu trả lời của cô với anh: “Vui.”
Hết chương 16
* Dông dài: Đây là trong truyện nên mới chắc chắn cờ xanh thui nhé, còn ngoài đời đừng bà nào bốc đồng mới quen chưa được bao lâu đã kéo nhau đi đăng ký kết hôn như thế này nha =)))))))) Yêu đương nhớ phải tìm hiểu kỹ rồi mới tiến tới hôn nhân nhé cả nhà.