Hãy Hôn Anh Đi - Tiểu Bố Thích Ăn Bánh Trứng

Chương 17: Đáng yêu



Chuyển ngữ: @motquadao


Hứa Nghiên cất chìa khóa vào túi xách, không tiếp tục tham quan phòng ốc nữa.

Đêm qua cô ngủ quá muộn nên bây giờ thấy mệt rã rời. Cô ngồi xuống sofa, tựa lưng nghỉ ngơi.

Cô thấy Lâm Trạch đã sắp xếp xong nguyên liệu nấu ăn, phân loại rau củ thừa cất vào ngăn mát tủ lạnh rồi xoay người vào bếp nấu cơm.

Vì anh quay lưng lại với phòng khách nên Hứa Nghiên dứt khoát nằm luôn lên sofa. Từ góc này, qua cánh cửa kéo bằng kính trong suốt, cô có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh trong bếp.

Đột nhiên cô thấy đề nghị kết hôn của Lâm Trạch thật ra cũng khá ổn đấy chứ. Bởi vì lúc này, khi nằm ở đây, cô mới cảm nhận được sự thư giãn mà trước giờ chưa từng có trong mối quan hệ của họ.

Trong bếp không có điều hòa mà cửa lại đóng kín nên chắc hẳn rất nóng. Cô thấy Lâm Trạch dùng cánh tay lau mồ hôi trên trán.

Hứa Nghiên lớn tiếng gọi tên anh.

Cô gọi hai tiếng, Lâm Trạch kéo cửa kính, thò đầu ra hỏi: “Em gọi anh à?”

Tiếng máy hút mùi rầm rì vang ra từ căn bếp, rất ồn ào.

Hứa Nghiên vẫy vẫy tay: “Anh lại đây một chút.”

Lâm Trạch đang cầm một bó cần tây vừa rửa sạch, nghe cô nói vậy thì mang cả bó qua: “Sao vậy?”

Hứa Nghiên thấy vài giọt mồ hôi nơi chân tóc anh: “Anh không thấy nóng à?”

Lâm Trạch: “Cũng tạm.”

Hứa Nghiên “chậc” một tiếng: “Anh rõ ràng nóng thấy rõ còn gì, không sao đâu, có thể cởi áo sơ mi ra mà.”

Lâm Trạch cúi đầu nhìn áo sơ mi trên người, lại nhìn cô, hình như anh nhớ đến chuyện cô từng nói thích cơ bụng mình, có vẻ hơi hiểu lầm, “ồ” một tiếng.

Anh đưa cần tây cho Hứa Nghiên cầm họ, rồi đứng ngay trước mặt cô, tháo cúc áo, cởi áo sơ mi ra vắt lên tay vịn ghế sofa. Sau đó anh nhận lại cần tây, quay vào bếp tiếp tục nấu ăn.

Giờ thì qua lớp cửa kính, thứ Hứa Nghiên thấy là hình ảnh rõ nét hơn của Lâm Trạch, cô đang nín thở cũng phải thở phào một hơi.

Thư giãn quá đi mất!

Qua cánh cửa bếp, cô chụp lại góc nghiêng của Lâm Trạch khi đang thái thịt rồi dùng tấm hình đó làm ảnh khóa màn hình. Cô đang từ từ mở khóa từng niềm vui một của một người phụ nữ đã kết hôn.

Hai tay Hứa Nghiên cầm điện thoại đặt lên bụng, mắt dán vào trai đẹp một hồi, rồi vì mệt mỏi mà thiếp đi lúc nào không hay.

Lúc Lâm Trạch bưng từng đĩa đồ ăn ra, thấy Hứa Nghiên đang nghiêng người gối đầu lên tay mình nằm ngủ trên sofa, anh thấy hơi áy náy vì nấu bữa này mất nhiều thời gian quá.

Anh lấy chiếc áo sơ mi mình vừa để trên sofa đắp lên bụng cô, bày biện xong đồ ăn thì vào phòng tắm tắm nhanh một cái.

Khi anh sấy khô tóc đi ra, Hứa Nghiên đã tỉnh dậy. Cô ngồi bên bàn ăn, cúi người chụp hình đồ ăn.

“Em dậy rồi à.” Lâm Trạch kéo chiếc ghế bên cạnh cô ra, ngồi cùng một bên với cô.

Hứa Nghiên đặt điện thoại xuống nhìn anh. Anh đã thay quần áo, áo phông trắng và quần thể thao xanh lam, trông cực kỳ tươi sáng.

Đột nhiên cô cảm thấy hai người ngồi sát nhau quá. Nhìn anh không mặc áo cô còn chẳng thấy ngại, mà giờ anh mặc kín bưng ngồi bên cạnh cô lại chẳng dám nhìn.

Hứa Nghiên cầm đũa lên, hướng tới món salad tôm xoài: “Em bị đồ ăn anh làm đánh thức đó.”

Lâm Trạch mở nắp nồi đất múc cháo cho cô. Đây là cháo đậu đỏ, yến mạch và sữa tươi, tuy không cho đường nhưng thơm ngọt vị gạo, “Vậy thì ăn nhiều một chút nhé.”

Đây là lần đầu tiên Hứa Nghiên thấy Lâm Trạch ăn uống hào hứng như vậy.

Lần trước ở quán của cậu anh, mỗi món anh chỉ gắp vài đũa, ăn không nhiều.

Nhưng giờ thì khác, trông anh như vừa tập luyện xong cần nạp năng lượng gấp, dùng thìa và nĩa xúc rau với cá hồi vào bát rồi ăn từng miếng to.

Hứa Nghiên bỗng thấy mủi lòng, không nhịn được đưa tay ra xoa xoa cổ anh như đang v**t v* một chú cún to xác.

Lâm Trạch ngừng nhai, anh hơi rụt cổ lại.

Hứa Nghiên chuyển mục tiêu lên mặt anh.

Có vẻ khi yêu nhau người ta rất muốn được tiếp xúc da thịt, cứ phải dính dính vào nhau để thể hiện tình cảm.

Lâm Trạch để mặc cho cô tác nghiệp, đến khi cô không xoa xoa nữa mới tiếp tục ăn cơm.

Khi ăn anh không nói chuyện, chỉ đẩy đĩa thức ăn về phía Hứa Nghiên để cô dễ gắp hơn.

Kết quả là các đĩa xếp thành nửa vòng tròn trước mặt cô.

Hứa Nghiên không ngờ có ngày mình lại ăn salad đến mức no ợ. Lâm Trạch trộn salad ngon thật.

Ăn uống no nê, cô uống nốt ngụm nước cuối cùng trong cốc rồi trực tiếp nằm úp xuống bàn, gối đầu lên cánh tay, than thở: “Em no đến mức không đi nổi nữa rồi!”

Lâm Trạch cũng nằm xuống, gối đầu lên cánh tay, nghiêng đầu nhìn cô: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Hai người nằm rất gần nhau, chỉ cần cử động nhẹ là hai đầu gối chạm nhau.

Vì đang nằm nên lúc nhìn nhau, họ còn có thể thấy cả vân gỗ trên mặt bàn.

Ban đầu, Hứa Nghiên chỉ khẽ dịch tay, dùng cùi chỏ nhẹ nhàng huých anh một cái.

Cô không dùng lực, chỉ là một cú huých rất nhẹ như một lời chào hỏi.

Lâm Trạch nhìn cô, đưa cánh tay bị huých ra. Anh dùng ngón trỏ và ngón giữa giả vờ làm một đôi chân nhỏ, đi từng bước đến bên tay Hứa Nghiên, lọc cọc lọc cọc, rồi từ từ men theo tay cô leo lên má cô, lấy ngón trỏ nhẹ nhàng chọc vào má cô một cái.

Hứa Nghiên bật cười.

Khóe miệng cô có một lúm đồng tiền rất nhẹ.

Lâm Trạch hỏi: “Đây là dimple phải không?”

Anh nhất thời không nhớ từ “dimple” trong tiếng Trung là gì.

Hứa Nghiên đáp: “Chắc là do em béo quá, thịt nhiều đấy.”

Nói xong cả hai cùng cười.

Hứa Nghiên giúp Lâm Trạch dọn bát đũa cho vào máy rửa bát, lau sạch mặt bàn và sàn nhà. Sau đó hai người ngồi trên thảm trước sofa xem phim.

Lúc này là khoảng hai giờ chiều. Rèm cửa được kéo kín, chỉ để chừa một khe hở nh. Cả căn phòng mờ tối, trên sàn nhà lấp lánh một vài vệt sáng chiếu rọi.

Lần này họ xem bộ phim mà Lâm Trạch thích, một bộ phim tài liệu về siêu sao bóng rổ.

Dù các phân cảnh thể thao khá cháy, nhưng phần thuyết minh bằng tiếng Anh lại khiến cơn buồn ngủ của Hứa Nghiên quay về. Cô dựa vào vai Lâm Trạch ngủ thiếp đi khi phim mới chiếu được một nửa.

Lâm Trạch đang xem phim chăm chú thì bỗng cảm thấy vai mình trĩu xuống. Cô ngả sang như vậy mà lúc tỉnh dậy không bị đau mới lạ.

Lâm Trạch giảm nhỏ âm lượng TV lại rồi lấy chiếc áo sơ mi trên sofa đắp lên đầu gối cô. Anh xoắn xuýt không biết có nên bế cô vào phòng để cô ngủ trên giường cho thoải mái hơn không.

Sau một hồi do dự, anh quyết định cứ giữ nguyên hiện trạng như vậy, biết đâu cô sẽ tự tỉnh dậy khi hết phim.

Anh quay lại tập trung xem tiếp. Nhưng âm thanh nhỏ đi làm mất cảm giác phấn khích, đến anh cũng thấy buồn ngủ.

Anh lại lại chuyển sự chú ý của mình vào bộ phim. Nhưng mà phim vốn là một sự kết hợp của nghệ thuật hình ảnh lẫn âm thanh. Âm thanh bị vặn nhỏ lại làm mất cảm giác kịch tính của bộ phim, đến Lâm Trạch cũng bắt đầu thấy buồn ngủ.

Anh sợ mình ngủ thiếp đi sẽ ngồi không vững, đến lúc đó cả hai sẽ cùng ngã xuống sàn. Vì vậy anh vòng tay ôm lấy vai cô, làm điểm tựa cho cô dựa vào.

Chỉ ôm cô như thế, cảm giác được cô mềm mềm dựa vào ngực mình, cơn buồn ngủ ban nãy của Lâm Trạch bỗng chốc bay sạch.

Anh ngắm nhìn gương mặt cô, nhìn lúm đồng tiền nhỏ mà cô bảo là do béo.

Rõ ràng không phải.

Lâm Trạch nhẹ nhàng cúi đầu lại gần, cô bạn gái khiến lòng anh mềm nhũn.

Ban đầu anh chỉ muốn hôn lên lúm đồng tiền ấy, nhưng vừa chạm môi, anh lại thấy chưa đủ, nghiêng đầu một chút hôn luôn lên môi cô.

Tuy Hứa Nghiên đang ngủ nhưng cũng không phải hoàn toàn không biết gì.

Lúc anh hôn lên má thì còn chưa thấy rõ gì, nhưng đến khi anh hôn lên môi, bàn tay anh đặt trên vai cô vô thức siết chặt lại.

Cô buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, trong mơ lờ mờ cảm nhận được đôi môi mềm mềm của anh đang khẽ cọ lên môi mình, vừa m*t vừa nhẹ nhàng m*n tr*n, khiến cô thấy hơi nhột.

Cô không đáp lại, cũng không từ chối, đơn giản là đang ngủ thôi.

Lâm Trạch kiềm chế bản thân, anh buông cô ra, ngồi ngay ngắn lại, một mình xem nốt phần phim còn lại.

Bộ phim tài liệu dài hơn hai tiếng, nhưng thứ đánh thức Hứa Nghiên không phải tiếng TV, mà là chuông báo thức trong điện thoại của cô.

Tối nay cô có một lớp học online đã hẹn trước với học viên nên phải về nhà sớm.

Lúc tỉnh dậy, hai mắt cô nặng trĩu, cổ cũng cứng lại do nằm nghiêng quá lâu. Hứa Nghiên xoay đầu trái phải để giãn cơ. Áo sơ mi đắp trên chân rơi xuống nên cô cúi đầu xuống nhặt. Nhưng vì cổ và vai căng quá nên cô rên một tiếng “ah” đầy đau đớn.

Phim vừa kết thúc, Lâm Trạch tắt TV, ngồi lên ghế sofa. Anh kéo Hứa Nghiên ngồi lại gần chân mình: “Để anh xoa bóp cho.”

Hứa Nghiên bán tín bán nghi: “Anh biết cả cái này nữa á? Cổ rất nhạy cảm đó, xoa không đúng là liệt luôn.”

Lâm Trạch tự tin ấn lên vai cô. Anh không cho cô nhúc nhích, rồi dùng hai tay xoa bóp từ gáy đến bả vai.

Tay anh rất có lực, dù không dùng quá nhiều sức, Hứa Nghiên cũng cảm thấy đau đến mức da đầu tê rần rần, không nhịn được kêu “a a” thành tiếng.

Massage được khoảng năm phút, Lâm Trạch buông vai cô ra, hỏi: “Đỡ hơn không?”

Hứa Nghiên thử xoay cổ, đúng là thoải mái hơn hẳn. Cô đáp: “Khỏi hẳn luôn rùi, cảm ơn anh\~”

“Không có gì.” Lâm Trạch đưa tay ra phía trước, xoa nhẹ lên cổ cô hai cái, ngón tay hơi siết lại: “Phải trả công cho anh đấy.”

Câu nói này khiến Hứa Nghiên có chút căng thẳng, tim cô đập loạn xạ.

Anh ngồi ngay phía sau, nâng cằm cô lên, buộc cô ngửa đầu ra sau.

Hứa Nghiên đang ngồi trên thảm, lưng cô tựa vào sofa, đầu vừa vặn gối lên đùi anh.

Cô nuốt nước bọt: “Một lát nữa em phải về, em có tiết dạy.”

Một tay Lâm Trạch vẫn để trên cổ cô, tay còn lại vuốt tóc cô, vén sợi tóc dính trên mặt cô ra sau tai: “Ừm.”

Việc chờ đợi còn khó chịu hơn nhiều so với việc chủ động. Cô không biết anh đang nghĩ gì, chỉ thấy trái tim mình đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Thế nên cô đánh đòn phủ đầu, ra lệnh cho anh: “Anh… có thể hôn em.”

Bàn tay Lâm Trạch giữ lấy cằm cô, ngón cái xoa lên lúm đồng tiền nhỏ trên má: “Anh đã hôn rồi, lúc em đang ngủ.”

“À.” Hứa Nghiên có chút ấn tượng, thì ra không phải là mơ.

Biểu cảm ngơ ngác của cô khiến anh thấy rất đáng yêu. Anh cúi thấp đầu xuống.

Chỉ khẽ hôn lên trán cô một cái.

Mặt Hứa Nghiên đỏ bừng, hai tai cũng nóng ran.

Lâm Trạch lùi lại về sau: “Anh đưa em về.”

Phải dừng lại đúng lúc, nếu dây dưa thêm nữa thì không chỉ tiết học của cô bị muộn mà giờ về đội của anh cũng khó mà kiểm soát.

Về nhà, lên lớp, ăn tối.

Cả buổi chiều như một đoạn ký ức trống rỗng. Hứa Nghiên làm mọi thứ theo phản xạ, ngay cả lúc nói chuyện với Ba Đóa cũng có phần lơ đãng.

Ba Đóa tưởng cô đang lo lắng chuyện công việc nên giục cô đi nghỉ sớm.

Hứa Nghiên gật đầu, nằm trên giường trừng mắt nhìn trần nhà như đang phát lại cảnh tượng anh cúi đầu hôn lên trán cô.

Nghĩ đến việc anh ở trên mạng thì hiền lành thật thà, mà ngoài đời lại giỏi nắm bắt người khác đến vậy, Hứa Nghiên cảm thấy rất tức giận.

Tức giận chính bản thân mình.

Đáng lẽ lúc đó cô nên leo lên sofa, ngồi lên đùi anh, nâng cằm anh lên mà hôn cho anh nước mắt rưng rưng mới đúng!

Để anh biết ai mới là chị đại!

Chứ không phải ngốc nghếch ngửa mặt chu môi rồi mới nhận ra người ta chỉ hôn trán mình.

Xấu hổ chết đi được!

Đang lúc không ngủ được thì cô nhận được tin nhắn của Lâm Trạch. Anh nói mình đã về tới ký túc xá của đội

Hứa Nghiên gửi sticker một con mèo mặc đồ Đường Tăng biểu cảm vô cùng nghiêm túc: “Lợi dụng sơ hở của người khác, xứng đáng bị bắt bỏ tù!”

Cô đang tố cáo việc anh nhân lúc cô ngủ mà lén lút làm chuyện đó.

Lần này Lâm Trạch không xin lỗi.

Anh gửi đến một tin nhắn thoại dài 1 giây.

Hứa Nghiên bấm nghe, chỉ có hai chữ, là tên của cô: “Hứa Nghiên!”

Cô bấm đi bấm lại, thành ra Lâm Trạch cứ gọi mãi: “Hứa Nghiên! Hứa Nghiên! Hứa Nghiên!”

Hứa Nghiên cũng đáp lại anh bằng một tin nhắn thoại: “Sao đó!”

Lâm Trạch gửi tới một tấm ảnh, ánh sáng hơi tối, chất lượng không cao, là cô lúc đang ngủ.

Rồi Lâm Trạch lại gửi tiếp một tin nhắn thoại. Anh nói: “Đáng yêu quá, anh không nhịn được.”

— — —

Hết chương 17
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...