Chuyển ngữ: @motquadao
Trước giờ hình như họ chưa từng nói ra chữ “yêu”. Vậy mà giờ đây, Lâm Trạch lại bảo anh yêu đi yêu lại cùng một người.
Người đó đương nhiên là cô.
Khóe môi Hứa Nghiên cong lên không kiềm chế được. Cô muốn đáp lại rằng mình cũng yêu anh, nhưng lại thấy ngại ngùng không thể nói thẳng ra trước mặt, chỉ đưa tay cầm lấy ngón út của anh, khẽ nói: “Được rồi, em biết rồi mà.”
Sau đó hai người mua thêm hạt giống rau và dụng cụ làm vườn, từ xẻng sắt đến cào đất, cả ủng và vòi tưới, cái gì ông chủ tiệm gợi ý họ cũng mua hết.
Hứa Nghiên kể với Lâm Trạch chuyện hồi nhỏ, mỗi lần sắp vào năm học mới đều tự nhủ sẽ học hành chăm chỉ, làm lại từ đầu. Thế là trước ngày khai giảng bố lại đưa cô đi mua ba lô, hộp bút, vở ghi và cả giấy bọc sách thật đẹp.
Hứa Nghiên: “Mẹ em lần nào cũng mắng: “Học thì kém mà đồ dùng học tập lúc nào cũng cả đống!””
Lâm Trạch xách mấy túi đồ trong tay: “Những cái này đều là “đồ dùng học tập” cần thiết cho việc trồng trọt mà.”
Hứa Nghiên đoán là anh đang dỗ mình, nhưng ai lại không thích nghe lời nói dễ nghe chứ? Nội tâm cô thấy rất vui vẻ, nhưng ngoài mặt vẫn cố chấp gây sự, muốn xem thử Lâm Trạch có thể thiên vị mình đến mức nào.
Cô kể chuyện mình năm ngoái từng lên kế hoạch giảm cân bằng cách vận động: “Em định chạy bộ buổi sáng nên đã mua hết giày thể thao, giày chạy bộ, tất thể thao, miếng bảo vệ đầu gối, băng quấn tay và vài bộ đồ thể thao. Kết quả là chạy được hai hôm thì em không dậy nổi nữa, rồi thôi luôn.”
Lâm Trạch: “Thế là đúng rồi, nghỉ ngơi đầy đủ mới tốt cho sức khỏe. Ngủ đủ giấc cũng là yêu cầu bắt buộc của vận động viên bọn anh. Em có tố chất thể thao tốt đấy chứ.”
Hứa Nghiên lại kể tiếp chuyện đầu năm định học bơi: “Kính bơi, mũ bơi, kẹp mũi, bịt tai, ván tập bơi, phao tay, em mua đủ cả. Thậm chí em còn tới cửa hàng chuyên dụng chọn mấy bộ dài tay, ngắn tay và cả váy bơi nữa. Kết quả là lúc đi làm thẻ, em có thử xuống nước một cái, đang là mùa xuân nên bị cảm lạnh luôn. Sau đó sợ nước lạnh, không dám đi nữa. Ván tập bơi của em còn chưa bóc seal.”
Lâm Trạch: “Em chuẩn bị kỹ lưỡng thật, rất đầy đủ đấy. Lần tới nghỉ phép, anh dạy em bơi nhé.”
Hứa Nghiên thao thao bất tuyệt kể đủ thứ chuyện “khởi nghiệp chưa xong đã gục ngã” của mình, còn Lâm Trạch thì lần nào cũng tìm được một điểm đáng khen trong đó để khen cô.
Thái độ “tán dương vô điều kiện” của anh khiến Hứa Nghiên bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ cô thật sự không làm gì sai ư?
Mua sắm xong, họ chuẩn bị lái xe về nhà. Điện thoại của Hứa Nghiên kết nối bluetooth với hệ thống âm thanh trên xe nhanh hơn cả điện thoại của Lâm Trạch.
Lâm Trạch: “Điện thoại em xịn thật.”
Hứa Nghiên buồn cười không chịu nổi, cái gì cũng phải khen là sao chứ!
Cô mở danh sách nhạc của mình, toàn là những bản nhạc kịch Broadway kinh điển. Lâm Trạch liếc qua tên album trên màn hình, thấy ghi là “Lấy báu vật của tôi ra đây”. Anh thấy hơi khó hiểu nhưng vẫn đọc theo: “Hứa Nghiên, chia sẻ cho anh album “Lấy báu vật của tôi ra đây” được không?”
Hứa Nghiên chưa hiểu gì cả, cô giật mình, tưởng anh đang nói với mình điều gì “mờ ám”.
Đến khi phản ứng lại kịp, vùng cổ và xương quai xanh của cô đỏ bừng cả lên. Mỗi lần cô xấu hổ đều đỏ ở những vùng đó trước, như phản ứng dị ứng vậy.
Cô chợt nhớ ra trước đây mình cũng từng cài mấy dòng mặc định “vỗ nhẹ một cái” rất kỳ quặc, vì gu hài hước tào lao vô vị của mình mà ăn năn sám hối ba giây, rồi mới chia sẻ link playlist cho Lâm Trạch
Cô không nhịn được hỏi: “Em mà hơi… tục tục một chút thì anh có thấy em không đứng đắn không?”
Lâm Trạch suy nghĩ một lát mới hiểu ý cô muốn hỏi là gì. Đợi đến khi dừng xe ở đèn đỏ, anh mới nghiêm túc quay sang nhìn cô: “Em còn từng nói muốn mặc báo để cho riêng mình anh xem mà, đừng có quên đấy.”
Nói xong, hình như anh còn xấu hổ hơn cả cô, nhìn chằm chằm đèn đỏ như đang thi sát hạch lái xe.
Hứa Nghiên đúng là chưa quên cái trò đùa hôm đi đăng ký kết hôn đó, nhưng cũng đâu có định thật lòng làm thế đâu. Nhưng mà sao nhìn vẻ mặt anh cứ như thể anh đang rất trông đợi vậy?
Trong không gian yên tĩnh của xe, cả hai đều nhìn ra cửa sổ, sợ nhìn nhau là lại phì cười.
Khi hai người về đến nhà, cây trong vườn đã bị chặt hạ, nhóm công nhân đang dọn rễ cây và đắp đất.
Tạm thời bây giờ chưa thể gieo hạt ngay, Lâm Trạch dừng xe lại, hơi nhấc cằm ra hiệu với Hứa Nghiên: “Em có muốn tập lái xe một chút không?”
Cô từng nói lúc mua xe là đã lâu rồi không cầm vô-lăng.
Khu vực này đường xá rộng thênh thang mà có rất ít xe cộ đi lại, rất thích hợp để làm sân tập lái.
Hứa Nghiên thấy hơi sợ: “Tay em cứng lắm, anh ngồi cạnh em lại càng áp lực. Xe anh nhỡ có va vào đâu thì mang đi sửa cũng hết khối tiền.”
Lâm Trạch: “Xe anh chắc chắn hơn xe em. Chính vì em chưa quen tay nên càng phải chọn xe tốt để luyện. Lỡ có chuyện gì thì cũng chỉ xe bị thôi, người không sao là được.”
Nghe cũng có lý, cô lại bị anh thuyết phục.
Hứa Nghiên và Lâm Trạch đổi chỗ cho nhau. Cô điều chỉnh ghế ngồi và gương chiếu hậu rồi tháo dây an toàn xuống xe đi một vòng xem xung quanh có con vật nhỏ nào không, sau đó mới quay lại khởi động xe.
Lâm Trạch: “Good job.”
Hứa Nghiên: Hì hì.
Thực ra cô không hoàn toàn bỏ lái xe sau khi lấy bằng, thỉnh thoảng ở nhà vẫn lái xe của bố đi chơi, chỉ là hai năm nay ít lái.
Cô lái một vòng đã tìm lại cảm giác, vừa chạy lòng vòng quanh khu nhà vừa ngân nga theo một giai điệu gì đó trong đầu.
Đến vòng thứ ba, công nhân đã dọn xong vườn tược, Hứa Nghiên lái xe về chỗ đậu trước nhà. Trước đây vì mẹ cô đỗ xe không giỏi nên toàn nhờ cô giúp, mấy bài như ghép ngang hay lùi chuồng cô làm một phát ăn ngay.
Hôm nay cô cực kỳ tự tin, định biểu diễn một màn đỗ xe hoàn hảo. Kết quả là khi Lâm Trạch vừa vỗ tay hoan hô thì cô lùi đuôi xe va vào cái cây.
Hứa Nghiên: …
Cô vội xuống xe xem tình hình, may mà không có vấn đề gì to tát, chỉ bị móp nhẹ một chút ở đuôi xe, nhìn kỹ mới thấy chứ từ xa thì không nhận ra. Nhưng dù sao đang từ một chiếc xe không tì vết bỗng xuất hiện một vết lõm vẫn khiến người ta thấy khó chịu.
Cô áy náy xin lỗi Lâm Trạch: “Em đã bảo là kiểu gì cũng gây họa mà, xin lỗi anh nhé. Nhớ gửi hóa đơn sửa xe cho em, em sẽ thanh toán.”
Lâm Trạch chỉ nhìn qua rồi mở cốp xe, ôm hết chỗ cây hoa vừa mua vào sân rồi gọi Hứa Nghiên tới giúp: “Không sao đâu, xe cũng đến lúc cần bảo dưỡng rồi, tiện để họ xử lý luôn.”
Hứa Nghiên vẫn còn ảo não vì lỗi của mình, im lặng không nói lời nào, lặng lẽ bê mấy chậu cây vào mái hiên rồi bắt tay ngay vào việc đào đất trồng cây.
Lâm Trạch thấy cô làm việc khí thế nên không quấy rầy. Anh vào nhà ép hai cốc nước trái cây, bê loa, bàn trà và ghế tắm nắng ra, bảo cô nghỉ ngơi một lát.
Bây giờ là hơn bốn giờ chiều, đúng vào lúc mặt trời không còn gay gắt, gió thổi nhè nhẹ mát rượi. Sau khi trồng xong mấy chậu hoa, người đầy mồ hôi, Hứa Nghiên ra vòi nước rửa sạch tay rồi ngồi xuống ghế, uống nước trái cây giải khát.
Tâm trạng đã khá hơn nhưng vẫn có chút buồn bực, cô trút giận lên Lâm Trạch: “Chuyện này cũng là do lỗi của anh đó.”
Lâm Trạch nghĩ mãi cũng chỉ nghĩ ra chuyện mình vỗ tay làm cô mất tập trung. Thế là anh thật thà xin lỗi.
Hứa Nghiên lại bảo không phải: “Là do anh tự nhiên kêu em lái xe, em chưa chuẩn bị tinh thần. Hôm nay em còn đi đôi giày không tiện cho việc lái xe nữa.”
“….” Lần này Lâm Trạch không khen cô làm việc chu toàn nữa. Anh im lặng một lát rồi bật cười: “Hứa Nghiên, may mà anh đề nghị kết hôn xong là hôm sau đưa em đi đăng ký luôn đấy.”
Anh cảm thấy vô cùng may mắn: “Nếu để đến kỳ nghỉ sau, có khi em lại vì mấy lí do kiểu chưa chọn được trang phục để chụp ảnh đăng ký, chưa làm tóc xong, mà quyết định không kết hôn với anh nữa.”
Hứa Nghiên nghĩ cũng có khả năng thật.
Nhưng cô vẫn cứng miệng phủ nhận: “Em không già mồm nói láo như vậy đâu.”
Loa đang phát bài hát “A Change in Me” từ vở nhạc kịch “Beauty and the Beast”. Hứa Nghiên đặt cốc nước trái cây xuống, ngân nga hát theo.
Cô vừa hát vừa bật vòi nước, tưới cho mấy cây hoa vừa trồng xong.
Chủ tiệm hoa dặn là lần đầu tưới phải tưới thật đẫm, Hứa Nghiên dùng ngón tay cái bịt đầu vòi nước như bịt chai champagne để tạo thành tia nước nhỏ mạnh hơn.
Hơi nước b*n r* tạo thành cầu vồng nhỏ phía trước hàng rào. Hứa Nghiên ngạc nhiên gọi tên Lâm Trạch thật to để anh tới xem. Lâm Trạch ngồi trên ghế “à hú” một tiếng hưởng ứng.
Hứa Nghiên càng thêm hào hứng, vừa tưới nước vừa xoay vòng ca hát. Cô đang suy nghĩ có nên dùng vòi nước xịt ướt người anh không thì có một ông lão nhà bên ló đầu qua hàng rào nhắc nhở cô: “Cháu mà tưới thêm nữa là hoa úng nước luôn đấy!”
“Dạ?” Hứa Nghiên hoảng hốt quay người, ngừng luôn cả việc ca hát.
Cô bắt gặp ánh mắt của ông lão, thấy mái tóc bạc thưa thớt được chải chuốt gọn gàng của ông.
Giữa hai nhà được ngăn cách bằng một hàng rào gỗ cao đến bả vai. Lúc nãy cô hát, ông lão đã nhìn sang, thấy cô cứ xịt mãi vào hai chậu hoa nên không nhịn được mà lên tiếng.
Bầu không khí lãng mạn bị phá vỡ. Hứa Nghiên xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một khẩu trang đeo vào để che kín mặt, vứt vòi nước xuống rồi chạy thẳng vào nhà.
Vòi nước nằm lăn lóc dưới đất, nước phun tung tóe ướt cả giày Lâm Trạch. Anh vội tắt nước rồi đi đến bên hàng rào xin lỗi: “Ngại quá, bọn cháu ồn quá làm phiền đến ông phải không ạ?”
Ông lão xua tay: “Không sao, càng đông người càng vui mà, ông thích náo nhiệt lắm. Hai đứa mới chuyển tới hả? Vợ cháu hát hay lắm đấy.”
Lâm Trạch thay mặt Hứa Nghiên cảm ơn ông lão rồi dọn dẹp lại dụng cụ trong sân, tiếp tục trồng nốt mấy chậu xương rồng trong vườn. Sau đó, anh quét sạch đất trên vỉa hè, rửa tay rồi quay vào nhà.
Hứa Nghiên đang chuẩn bị bữa tối, cô nấu cháo thanh đạm và salad ấm.
Lâm Trạch truyền đạt lại lời khen của ông cụ: “Ông ấy khen em hát hay lắm.”
Hứa Nghiên lập tức cắt ngang chủ đề này: “Anh có thể không nhắc lại khoảnh khắc mất mặt ấy được không?”
Nghĩ lại cảnh mình cầm vòi nước múa may hát hò, không cần đợi đến lúc ông lão nhắc cô tưới nhiều nước quá sẽ làm hoa chết, ngón chân cô đã muốn đào đất để độn thổ luôn cho xong.
Nhưng Lâm Trạch lại thấy rất đáng yêu, tiếc là không kịp cầm điện thoại để quay video lại, vì đó chắc chắn là một khoảnh khắc đáng giá trong album gia đình để mai sau bật cho đời cháu xem lại.
Hứa Nghiên nghe anh nói vậy lại càng xấu hổ, ngón chân đang đào đất của càng co quắp hết cả lại. Cô cảnh cáo anh: “Vậy thì em phải lăn quay ra trước khi có cháu mới được!”
Lâm Trạch không hiểu “lăn quay ra” trong câu này là gì, cứ tưởng là động tác nhảy múa nào đó, bèn xoa đầu cô: “Hứa Nghiên đáng yêu quá đi mất.”
Hứa Nghiên lắc đầu né tránh, đấm vào bụng anh một cái: “Tránh ra!”
Cô không dùng lực nên anh cũng chẳng đau. Lâm Trạch tiện tay cởi chiếc áo sơ mi dính đầy mồ hôi ra, anh nói muốn đi tắm trước: “Em có muốn cùng đi không?”
Hứa Nghiên: !
“À… Ý anh là tắm riêng nhưng cùng lúc. Có hai phòng tắm lận.” Lâm Trạch giải thích một cách thừa thãi.
Mặt Hứa Nghiên đỏ bừng cả lên. Cô chạy về bếp: “Em phải trông nồi cháo, sắp tràn ra rồi!”
Ăn cơm tối xong, Hứa Nghiên không ngủ lại vì Lâm Trạch cũng phải về đội trước giờ giới nghiêm.
Chiều hôm đó làm việc quá nhiều, lúc đó không cảm thấy gì, nhưng sáng hôm sau cô đau ê ẩm, suýt không ngồi dậy nổi.
Ba Đóa thấy cô đi mà hai chân run run, nhớ ra hôm qua cô đi hẹn hò, cười xấu xa: “Được đấy, em trai khỏe ghê.”
Hứa Nghiên đơ mất vài giây mới hiểu được ý của cô bạn. Cô chạy tới siết cổ bắt cô nàng im miệng: “Tao đi trồng hoa!”
Ba Đóa giơ tay xin tha, sau khi thoát nạn lại lẩm bẩm cà khịa: “Người ta hẹn hò thì “trồng dâu”, mày với người yêu hẹn hò lại đi trồng hoa. Phải như chúng mày mới gọi là biết chơi.”
Hứa Nghiên nhớ trong túi hạt giống mua hôm qua hình như cũng có cả hạt dâu tây thật. Cô hừ một tiếng, kiêu ngạo tuyên bố với Ba Đóa: “Lần sau bọn tao sẽ trồng dâu!”
— — —
Hết chương 20
* Dông dài: Bắt đầu từ chương này sẽ không có lịch đăng cụ thể nữa. Mình sẽ cố gắng đăng full chính truyện trước Trung thu, cả nhà cho xin ít vote làm động lực nha ạ ( ノ ゚ー゚)ノ