Hãy Hôn Anh Đi - Tiểu Bố Thích Ăn Bánh Trứng

Chương 19: Nồng nhiệt



Chuyển ngữ: @motquadao


Ban đầu Hứa Nghiên định làm món mì cá nhỏ, tối qua cô đã học theo video dạy nấu ăn cả nửa ngày, giờ mới đến công đoạn nhào bột, hai tay dính đầy bột mì khô và bột nhão.

Nhưng Lâm Trạch lại nói anh muốn hôn cô.

Và anh không chỉ nói suông, đầu anh đã cúi xuống. Hứa Nghiên nhìn gương mặt anh từng chút tiến lại gần, gần đến mức tầm nhìn mờ đi, không nhìn rõ được đôi mắt của anh nữa, theo bản năng nhắm mắt lại.

Cô cảm nhận được một cảm giác mềm mềm chạm vào môi mình.

Mùa thu khô hanh, rất dễ sinh tĩnh điện. Hứa Nghiên không biết tóc mình có bị dựng đứng lên như hoa bồ công anh không, giống như lúc cô cởi áo len, tóc cũng bay theo áo…

Chắc là không đâu.

Nhưng cảm giác tê tê ngọt ngào thấm từ môi đến tận tim này, nếu không phải điện giật thì là gì?

Cô có chút ngẩn ngơ, đôi mắt đang nhắm nghiền bỗng mở to. Đột nhiên cô rất muốn nhìn thấy gương mặt của Lâm Trạch.

Thế là cô dùng hai tay ôm lấy mặt anh, đẩy anh ra.

“Hửm?” Lâm Trạch mở to mắt nhìn cô, khẽ hừ một tiếng đầy nghi hoặc.

Tách nhau ra một khoảng cô mới nhìn rõ gương mặt anh. Cô từng thấy vẻ lạnh nhạt của anh, từng thấy anh cười tươi rạng rỡ, từng thấy dáng vẻ đáng yêu khi anh ngượng ngùng gọi tên cô.

Nhưng bây giờ, cô nhìn thấy một phiên bản Lâm Trạch khác mà mình chưa từng thấy. Nói sao nhỉ, đại khái là ba phần lạnh nhạt, ba phần châm chọc, bốn phần lơ đãng như trong truyền thuyết.

Tóm lại, dù là gì đi nữa thì cũng không phải là dáng vẻ cuồng nhiệt chìm đắm trong d*c v*ng. Cô nói với anh: “Trông anh cứ như nhân vật phản diện ấy.”

Lâm Trạch cúi đầu lâu quá nên thấy có chút mỏi. Anh giữ lấy eo cô, bế cô lên như nhổ hành trên ruộng khô, đặt cô ngồi lên bàn bếp, nhìn vào mắt cô hỏi: “Ý gì đấy?”

Câu trả lời của Hứa Nghiên nghe như muốn kiếm chuyện: “Tại sao anh trông cứ như không thích hôn em vậy?”

Lâm Trạch vẫn để tay ở eo cô, không chấp nhận lời cáo buộc vô lý ấy: “Cô Hứa này, em cắt ngang niềm vui của anh chỉ để nói câu này thôi hả? Anh có thể kiện em tội phỉ báng không?”

Eo là nơi cô rất dễ bị nhột. Lâm Trạch vừa véo một cái, cô lập tức bật cười không kiềm được.

Hứa Nghiên cố né bàn tay anh nhưng anh không cho cô trốn, còn nhéo thêm mấy cái nữa, đến khi cô cười ch** n**c mắt thì anh lại tiếp tục hôn cô.

Nhân lúc cô đang há miệng cười, anh lập tức tiến quân thần tốc m*t lấy đầu lưỡi cô.

Cô né, cắn anh, anh lại nhéo eo cô.

Hứa Nghiên cười đến mức không còn sức lực, hai tay vòng qua cổ anh, dù đang ngồi trên bàn nhưng vẫn thấp hơn anh một chút. Cô ngẩng đầu hôn anh.

Mọi thứ xung quanh như tan biến, tựa như chỉ còn họ trong căn phòng trống trơn bốn bề là tường trắng.

Mãi cho đến khi tiếng chuông cửa vang lên.

Lâm Trạch nghe thấy trước, anh buông Hứa Nghiên ra, nhưng cô vẫn mơ màng muốn hôn tiếp.

Lâm Trạch khẽ bật cười: “Có người tới.”

Một câu nói kéo lý trí của Hứa Nghiên trở lại, cô ngượng ngùng đẩy anh ra, nhảy xuống khỏi bàn bếp, xoay người đi rửa tay.

Lâm Trạch ra mở cửa. Người bấm chuông là người thợ mà anh gọi đến để sửa sang lại vườn tược. Anh muốn cùng Hứa Nghiên cải tạo lại khu vườn.

Xác nhận phạm vi thi công xong, người thợ bắt đầu làm việc. Lâm Trạch quay vào trong nhà giúp cô nấu cơm.

Món mì cá nhỏ của Hứa Nghiên đã được cán bột xong, cô đang chuẩn bị tạo hình phần đuôi cá.

Lâm Trạch nhìn đồng hồ rồi hỏi cô muốn nấu món gì để anh chuẩn bị nguyên liệu.

Hứa Nghiên nhìn anh, thứ đầu tiên đập vào mắt cô là dấu tay trắng in trên áo anh, trên vai còn dính cả vệt bột mì nhão nhoét.

Nghĩ đến những dấu vết ấy đều do mình gây ra, rồi lại nhớ đến cảnh tượng mờ ám lúc nãy, mặt cô vừa mới hạ nhiệt được một chút lại nóng bừng trở lại.

Hứa Nghiên đẩy anh đi thay áo. Anh cúi xuống nhìn mình, ngoan ngoãn nghe lời đi thay một chiếc áo thun màu hồng trông rất hợp với bộ đồ thể thao màu hồng của cô hôm nay.

Có Lâm Trạch hỗ trợ, hiệu suất nấu ăn của Hứa Nghiên tăng vù vù. Anh chỉ làm công đoạn sơ chế như thái đồ, còn phần nấu nướng gia giảm đều là cô làm. Cuối cùng khi dọn cơm lên bàn, anh cứ liên tục khen “Đầu bếp đỉnh quá!” khiến cô không khỏi tự mãn.

Việc sửa sang ngoài vườn vẫn đang tiếp tục. Lâm Trạch và Hứa Nghiên bàn nhau chuyện trồng hoa và rau. Hứa Nghiên quả thực rất hứng thú với việc cải tạo vườn, nhất thời muốn cùng anh đi chợ hoa mua hạt giống.

Lâm Trạch vốn không có kế hoạch gì, tất cả đều nghe theo cô.

Cả hai cơm nước xong xuôi là chuẩn bị xuất phát. Hứa Nghiên sợ mình buồn ngủ nên trước khi đi còn đòi uống một cốc cà phê để tinh thần tỉnh táo.

Lâm Trạch có đủ bộ dụng cụ pha cà phê. Anh không những pha cà phê cho cô mà còn dùng sữa tạo thành hình trái tim.

Hứa Nghiên ngạc nhiên chụp ảnh ly cà phê anh pha, hỏi anh: “Nhà ngươi còn bất ngờ nào mà trẫm chưa biết nữa không hả?”

“Cái này đơn giản mà.” Tuy nói vậy nhưng Lâm Trạch vẫn không giấu nổi vẻ đắc ý khi được khen.

Họ tìm trên bản đồ, gần nhà có một chợ cây cảnh khá lớn. Hai người không có kế hoạch cụ thể gì, cứ lái xe đến, thích cái gì thì mua cái đó.

Giữa trưa nắng gắt, trong chợ vắng hoe, ngay cả chủ quán cũng lười biếng ngồi ở cửa, có người nằm võng phe phẩy quạt, có người túm năm tụm ba chơi cờ tán gẫu.

Hứa Nghiên và Lâm Trạch mặc đồ đôi màu hồng, tay trong tay đi dưới mái hiên râm mát, thỉnh thoảng lại nhìn nhau cười, nhìn là biết đây là một cặp đôi đang yêu nhau say đắm.

Hứa Nghiên đang trao đổi với anh về chuyện xưng hô. Lâm Trạch hỏi ở nhà người thân thường gọi cô là gì, cô giơ tay đếm từng ngón, liệt kê tận mấy biệt danh: “Bố gọi em là bé ngoan, mẹ thì lúc gọi là Nghiên Nghiên, lúc lại gọi là Bì Bì, vì hồi nhỏ em nghịch lắm, cứ trèo lên mái nhà nghịch ngợm đủ trò.” (*)

(*) 皮 /pí/ có nghĩa bóng là nghịch ngợm, tinh nghịch nên mẹ Hứa mới gọi Hứa Nghiên là 皮皮 Bì Bì.

Lâm Trạch: “Trèo lên mái nhà là sao, em thật sự leo lên đó à?”

Hứa Nghiên: “Chỉ là cách nói phóng đại thôi, ý là em nghịch cực kỳ ấy.”

Lâm Trạch: “Hồi nhỏ anh cũng từng trèo lên mái nhà rồi lăn xuống, ngã gãy cả tay.”

Hứa Nghiên: “…Vậy thì anh mới thật sự là đồ nghịch ngợm đấy.”

Lâm Trạch cười: “Thật ra cũng không nghiêm trọng lắm, chấn thương lúc chơi bóng còn nặng hơn nhiều, té ngã là chuyện bình thường.”

Hứa Nghiên mới chỉ xem trong một giờ thi đấu chính thức mà những va chạm trên sân đã quá dữ dội, trong những buổi luyện tập mà cô không được chứng kiến, chắc chắn họ đã té ngã không biết bao nhiêu lần.

Cô xoa xoa mu bàn tay anh: “Đáng thương quá, ngoan chị thương nhé ~”

Lâm Trạch nhăn mũi lại, cảm thấy cô nói chuyện quá sến súa.

Hứa Nghiên thấy thế thì ra sức thuyết phục anh chấp nhận cách xưng hô này:

“Bạn cùng phòng gọi em là “Hứa Đại Bảo”, vì “Đại Bảo gặp nhau mỗi ngày”. Họ còn gọi em là “Hứa Tam Đa”, vì đồ ăn vặt, đồ uống, nước khoáng của em lúc nào cũng nhiều nhất, cho mấy đứa dùng thoải mái luôn. Anh thấy không, em có cả đống biệt danh, nhưng chưa ai gọi em là “chị” cả. Nếu anh gọi thì đó sẽ là biệt danh riêng của anh đó.” (*)

Lâm Trạch còn đang băn khoăn “Đại Bảo gặp nhau mỗi ngày” nghĩa là gì thì đã bị cô chọc cười vì ý đồ bắt anh gọi mình là “chị” của cô.

(*) “Đại Bảo gặp nhau mỗi ngày” là khẩu hiệu quảng cáo của thương hiệu mỹ phẩm Đại Bảo đến từ Trung Quốc. Tam Đa là âm Hán Việt của 三多 /sān duō/ dịch thô là 3 thứ nhiều (ý chỉ đồ ăn vặt, đồ uống và nước khoáng của Hứa Nghiên nhiều).

Anh còn chưa kịp tìm lý do từ chối thì bỗng nhiên có một cô bé chạy ra từ một cửa hàng gần đó, trên tay cầm cái lồng sắt hỏi: “Chị ơi, chị mua thỏ không ạ? Thỏ ngoan lắm đó.”

“Phì.” Lâm Trạch không cần phải nghĩ gì nữa, thực tế đã vả mặt hộ anh rồi.

Hứa Nghiên tức giận lườm anh một cái rồi nhận lấy cái lồng từ tay cô bé. Trong lồng có hai chú thỏ một trắng một đen, đúng là rất ngoan.

Việc đầu tiên cô làm là sửa lại lời của cô bé: “Gọi là cô nhé.”

Có vẻ đây là lần đầu cô bé nghe thấy yêu cầu kỳ lạ như thế, tuổi còn nhỏ nên phản ứng không kịp, đầu óc mơ màng thốt lên: “Chị ơi, chị mua cô không?”

Lần này thì đến cả Hứa Nghiên cũng bật cười theo.

Cô xách lồng thỏ bước qua bậc cửa, đi vào trong tiệm.

Đây là một cửa hàng bán cây giống, chỉ có vài cái lồng ở góc tường, bên trong lót cỏ khô và nuôi mấy chú thỏ.

Chủ tiệm giải thích rằng mấy tháng trước mua tặng con gái một cặp thỏ, không ngờ chúng sinh sản quá nhanh, thành ra “tứ đại đồng đường” luôn rồi nên giờ đành phải kiêm luôn việc bán thỏ.

Hứa Nghiên không định nuôi thỏ, nhưng đã vào rồi thì tiện thể chọn luôn vài chậu cây, hoa và sen đá, chất đầy hai thùng giấy lớn.

Lúc tính tiền, chủ quán bảo muốn tặng cô một con thỏ: “Nếu em sợ nó đẻ nhiều thì nuôi một con chơi chơi thôi. Đến lúc nó mập mạp rồi mà không thích nuôi nữa thì làm món thỏ cay cũng được.”

Câu sau chủ tiệm nói rất nhỏ, sợ con gái nghe thấy.

“Để em cân nhắc đã.” Hứa Nghiên nhìn chú thỏ trắng kia, tưởng tượng cảnh nó nhảy nhót trong vườn, cảm thấy cũng đáng yêu thật.

Cô giúp Lâm Trạch bưng một chậu lan ra xe,  vừa đi vừa hỏi: “Anh nghĩ sao nếu mình nuôi một con thỏ làm thú cưng?”

Lâm Trạch bê thùng giấy, mắt nhìn thẳng về phía trước: “Em phải chắc là mình có đủ thời gian và sức lực để chăm nó đó.”

Hứa Nghiên chun môi. Điều cô nghĩ là hai người sẽ cùng nuôi thú cưng, tuy anh có thể ít chăm hơn, nhưng dù sao về danh nghĩa cũng là “bảo bảo” của hai người mà.

Cô thấy anh đúng là chẳng lãng mạn gì cả, rồi lại nghi ngờ hay là anh không thích thỏ nên hỏi xem anh thích con vật nào: “Anh đẫ từng nuôi thú cưng chưa?”

Lâm Trạch “ừ” một tiếng: “Hồi nhỏ anh từng nuôi một chú chó con. Nó là chó con do chó của một người bạn cùng lớp sinh ra. Anh không xin phép bố mà tự mang về nuôi, bị bố mắng một trận. Sau này anh đi thi đấu xa, con chó bị dính mưa cảm lạnh mà không kịp chữa trị nên nó mất rồi.”

Hứa Nghiên không ngờ đó lại là một câu chuyện buồn như vậy: “Ui…”

Lâm Trạch nhìn cô: “Hồi đó anh giận bố lắm, trách ông không chăm sóc nó. Bố chỉ nói với anh: “Đây là chó của con thì con phải tự chịu trách nhiệm. Nếu không chắc mình có thể bảo vệ nó thì đừng vì một phút thích thú mà giữ nó lại.” Đại khái là vậy. Sau đó anh không nuôi thú cưng nữa.”

Hứa Nghiên cảm thấy bố của Lâm Trạch nghiêm khắc quá. Trẻ con thì biết gì đâu chứ…

Lâm Trạch đặt thùng giấy vào cốp xe, quay đầu lại thấy Hứa Nghiên đang nhìn anh đầy xót xa. Anh đóng nắp cốp lại, chống tay lên đầu gối, cúi đầu xuống trước mặt cô cho cô xoa đầu: “Đáng thương quá, chị thương anh đi nào ~”

Hứa Nghiên xoa đầu Lâm Trạch, tiện tay nhéo má anh một cái: “Thế nếu em thích con thỏ trắng đó thật thì sao?”

Lâm Trạch đứng thẳng dậy: “Em không thích, anh đã nghe thấy em và ông chủ bàn nhau làm thịt thỏ rồi.”

Hứa Nghiên vội giải thích: “Là chủ tiệm nói mà! Em đâu có đồng ý! Anh đừng nói bừa!”

Cả hai vừa đi bộ từ bãi đỗ xe quay lại khu chợ. Mặc dù đang đấu võ mồm với anh nhưng thật ra Hứa Nghiên đã từ bỏ ý định nuôi thỏ. Cô suy nghĩ nghiêm túc rồi, thấy mình thật sự không có nhiều thời gian chăm sóc, cũng không có kiến thức và sự kiên nhẫn để nuôi thỏ nên đành thôi vậy.

Cô than thở với Lâm Trạch: “Bố anh nghiêm khắc quá, dễ làm mất đi nhiều niềm vui tuổi thơ.”

Lâm Trạch: “Cũng không hẳn. Khi lớn lên con người ta sẽ có những khoảnh khắc đột nhiên khắc ghi mãi. Như ngày mẹ anh kéo vali rời đi là một lần. Còn lúc chú chó mất, bố anh nói mấy lời đó là một lần nữa.”

Hứa Nghiên nghe mà thấy thương cậu bé Lâm Trạch khi đó, cũng cảm thấy anh có phần chín chắn trước tuổi.

Lâm Trạch nói tiếp: “Lần gặp em ở Santorini cũng vậy.”

Vì những câu trước anh toàn kể vềký ức buồn nên Hứa Nghiên vô thức nghĩ anh đang trách cô không đến buổi hẹn khiến anh bị tổn thương tâm lý.

Nhưng rồi lại nghe thấy anh tiếp lời: “Em hôn anh, người anh thích cũng thích anh. Hôm đó anh mới biết cảm giác hạnh phúc là gì.”

Hứa Nghiên sững người. Thì ra anh đang nói đến mùa hè năm ấy khi hai người gặp nhau.

Cô đã luôn trốn tránh chuyện này, nhưng đến giờ phút này cuối cùng cũng dám đối mặt: “Vậy lúc em không đến, có phải anh…”

“Có chút thất vọng.” Lâm Trạch cắt ngang lời cô, không muốn cô tự trách: “Nhưng cũng trách bản thân vì đã không xin phương thức liên lạc với em.”

Anh nghĩ có lẽ lúc đó mình cũng có chút nổi loạn của tuổi trẻ. Sau này gặp lại, rõ ràng trong lòng anh cảm thấy khó chịu, còn cố chấp muốn tránh xa cái “kẻ lừa đảo” này, thế mà thực tế lại cứ vô thức bị cô thu hút.

Anh nhún vai, như thể cũng bất lực với chính mình: “Hóa ra con người ta thật sự có thể yêu đi yêu lại một người nhiều lần như vậy.”

— — — 

Hết chương 19
 
 

* Dông dài: Mình vừa đọc xong chính văn của bộ truyện mà tác giả mới viết về Ba Đóa. Cô nàng này gọi Hứa Nghiên là Minnie và bảo anh người yêu gọi Lâm Trạch là Mickey cho đúng đôi đúng cặp. Vốn dĩ mình tính thầu cả bộ truyện mới này nhưng khi đọc xong thì thấy không hợp gu lắm nên cũng đang phân vân dữ lắm.

Cà điều làm mình bất ngờ nhất truyện khá choáy, mặc dù không miêu tả tr*n tr** nhưng cũng gọi là có nước hầm xương và mình thấy tác giả cũng note là truyện phù hợp cho lứa tuổi trên mừi tém nữa. Vậy là gần đây Tấn Giang đã dễ tính hơn rồi hỏ mọi người o((>ω< ))o

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...