Hãy Hôn Anh Đi - Tiểu Bố Thích Ăn Bánh Trứng

Chương 22: Bị đánh



Chuyển ngữ: @motquadao


Tại văn phòng nhân sự của công ty Giải trí Khải Tầm, sau khi xác nhận lại ngày chốt lương và thời gian đóng bảo hiểm xã hội, Hứa Nghiên ký tên vào đơn nghỉ việc.

Đơn xin nghỉ việc này là kết quả của quá trình “đàm phán” giữa đôi bên, lý do nghỉ việc chính là “thay đổi định hướng công việc cá nhân”.

Nhân viên nhân sự miệng cười nhưng trong lòng thì không, khách sáo cảm ơn Hứa Nghiên vì những đóng góp của cô cho công ty, chúc cô công việc hanh thông, còn thảo mai hỏi cô đã tìm được bến đỗ mới chưa, nếu cô cần thì có thể giới thiệu cho cô qua vài công ty headhunter.

Hứa Nghiên lấy khẩu trang từ balo ra đeo lên, thể hiện rõ thái độ không muốn nói chuyện thêm, đeo balo rồi quay lưng đi.

Trong mấy tuần cuối cùng làm việc ở công ty, cô gần như phát điên vì mấy lời bóng gió và một loạt hành động kỳ cục của phòng nhân sự. Cô không còn chút lưu luyến nào với nơi này, chỉ mong được giải thoát khỏi đây càng sớm càng tốt.

Nhưng trên đường đi ra thang máy, cô phải đi ngang qua phòng tập luyện quen thuộc. Nhóm thực tập sinh nhìn thấy cô qua cánh cửa kính trong suốt, biết được thông tin cô xin nghỉ việc thì nhao nhao muốn ùa ra tạm biệt.

Bình thường mấy đứa nhóc này không ít lần tra tấn cô bằng giọng ca quỷ khóc thần sầu, vậy mà giờ cô đi rồi lại thấy có chút lưu luyến.

Chạy Lớn và Chạy Nhỏ học lớp của cô nhiều nhất nên hôm nay hai người họ đặc biệt đến công ty tiễn cô.

Chạy Lớn ôm một bó hoa bách hợp, Chạy Nhỏ cầm một lá cờ thưởng, cả hai đứng vẫy tay với cô ở cuối hành lang.

Hứa Nghiên vừa cảm động vừa thấy mất mặt, lấy tay che mắt không dám nhìn.

Chạy Lớn: “Cô giáo Tiểu Nghiên đừng khóc! Phải kiên cường lên!”

Hứa Nghiên: “Khóc cái con khỉ! Tôi sợ bị cậu chụp hình đấy, tôi cũng cần mặt mũi chứ!”

Cô lại gần, đọc được rõ nội dung trên lá cờ thưởng, sáu chữ to đùng được viết thành hai hàng: “Hát thì hay, mắng thì chuẩn”.

Hứa Nghiên chê cực mạnh, không muốn nhận lấy món quà này. Chạy Nhỏ lanh lẹ cuộn lá cờ lại, buộc một sợi dây đỏ thắt thành nơ rồi đưa cho Hứa Nghiên: “Cô giáo Tiểu Hứa, chị nhất định sẽ không ném cờ vào thùng rác đâu nhỉ?”

Hứa Nghiên: “Ừ, tôi mang về nhà treo trong phòng khách.”

Nhưng trong lòng thì nghĩ: treo trong thùng rác phòng khách thì có.

Hai chàng trai to xác buồn tới mức vành mắt đỏ hoe, ôm chặt lấy vai Hứa Nghiên. Trông ba người lúc này cực kỳ khôi hài, cứ như đang lên đồng.

Để tránh bị Hứa Nghiên block, Chạy Lớn chủ động rủ cô đi ăn trưa. Nhưng kết quả là bị giáo viên thể hình lớp bên cạnh chạy ra ngoài này hóng chuyện lôi hai đứa “học sinh yếu” chưa nộp bài tập về lớp học tiếp. Hứa Nghiên cười hì hì vẫy tay tạm biệt, không ngoảnh đầu lại, bước thẳng vào thang máy rời đi.

Cô ôm bó hoa tươi trên tay, cất lá cờ vào trong ba lô, rồi gọi một ly cà phê Americano và bánh Dorayaki ở quán cà phê dưới công ty. Tiếc là có lẽ sau này cô sẽ không còn cơ hội thưởng thức đồ ăn ở đây nữa.

Hứa Nghiên chọn chỗ một ngồi ở góc khuất, tháo khẩu trang ra, chờ đồ ăn thức uống được phục vụ.

Không ngờ người mang đồ ăn thức uống đến lại là Lộ Anh Kỳ.

Cô còn chẳng biết hôm nay anh ta cũng có mặt ở công ty.

Lộ Anh Kỳ không trang điểm, đeo khẩu trang và mũ. So với lần cuối cùng hai người gặp mặt, trông anh ta gầy đi thấy rõ, thậm chí xương khuỷu tay nhô ra rõ rệt.

Trước đây Hứa Nghiên từng thích mẫu đàn ông thư sinh, cảm thấy kiểu người gầy không chút mỡ thừa trông khá gọn gàng.

Giờ thì cô thay đổi rồi. Cô cho rằng đàn ông phải cơ bắp cuồn cuộn như Lâm Trạch. Gầy nhom như cành củi khô thì có gì hay, gió thổi mạnh một chút có khi cô còn phải giữ lại kẻo bị cuốn bay mất.

Lộ Anh Kỳ mở miệng, giọng hơi khàn: “Nghỉ việc rồi.”

Hứa Nghiên không hiểu sao giọng anh ta khàn thế, hỏi lại: “Gần đây anh hút thuốc à?”

Lộ Anh Kỳ cười gượng: “Thỉnh thoảng, cực kỳ hiếm khi, chỉ lúc nào bị mất ngủ thôi.”

Với một người làm trong lĩnh vực âm nhạc như Hứa Nghiên, giọng nói còn quan trọng hơn tiền bạc.  Bệnh nghề nghiệp lại tái phát, cô lấy một hộp kẹo ngậm từ trong túi ra, trượt trên bàn đưa cho anh ta: “Vậy thì anh uống nước nhiều vào, khói thuốc mà dính vào cổ họng là khó sạch lắm.”

Lộ Anh Kỳ mở hộp kẹo lấy hai viên ra ngậm. Vị bạc hà khiến đầu óc anh ta tỉnh táo hơn hơn, những buồn phiền trong lòng cũng tiêu tan bớt.

Anh ta hỏi cô đã có định hướng gì chưa: “Phía Trương Tam Phong đang tìm nhân viên điều phối sân khấu, em có hứng thú không, anh giới thiệu cho em.”

Trước kia khi công ty làm khó Hứa Nghiên, Ba Đóa còn từng nghi ngờ chính Lộ Anh Kỳ là người đứng sau giật dây. Giờ anh ta lại sốt sắng giúp đỡ thế này, Hứa Nghiên không biết nên có cảm xúc gì.

Không ngờ việc cô nghỉ việc lại khiến nhiều người để ý đến vậy. Xem ra việc ban lãnh đạo công ty sợ cô ở lại sẽ làm “dân tình dậy sóng” không phải là không có lý. Dù gì cô cũng từng là nữ chính của mấy tin đồn nhảm nhí.

Cô không từ chối lời đề nghị giúp đỡ của Lộ Anh Kỳ, dù sao xét về công hay tư thì anh ta cũng nợ cô, giúp cô một chút cũng là chuyện nên làm.

Lộ Anh Kỳ gọi điện cho Trương Tam Phong ngay trước mặt cô, trình bày sơ qua rồi chuyển liên hệ của cô qua đó, hẹn đầu bên kia bữa khác cùng ăn cơm.

Hứa Nghiên đã ăn gần hết bánh Dorayaki, đợi Lộ Anh Kỳ gọi điện thoại xong mới chào tạm biệt: “Em còn có việc nên đi trước đây. Cơm thì để em mời anh ấy, anh không cần phải ra mặt kẻo lại bị chụp hình.”

Lộ Anh Kỳ trầm mặc một lát rồi ngước lên nhìn Hứa Nghiên đang đứng dậy chuẩn bị rời đi, ánh mắt anh ta lướt qua chiếc balo cô đeo trên lưng: “Em đeo cái balo này trông đẹp lắm.”

Đây chính là chiếc mà anh ta tặng.

Hứa Nghiên không hề bối rối, cô lại ngồi xuống nói với anh ta vài câu: “Em đeo cái balo này không phải vì còn lưu luyến gì anh mà chỉ là vì nó hợp với bộ đồ hôm nay thôi.”

Lộ Anh Kỳ: “Nhưng em vẫn không nỡ vứt nó.”

Hứa Nghiên “haha” một tiếng: “Không vứt đi là vì tiếc tiền chứ không phải là tiếc anh, OK?”

Lời giải thích ấy của cô không khiến Lộ Anh Kỳ tổn thương mà ngược lại anh ta còn rất vui vì cô vẫn có thể dùng ngữ khí sinh động như vậy để đối chất anh ta. Ít nhất điều này cho thấy anh ta vẫn có thể khiến cảm xúc của cô dao động. 

Anh ta đeo khẩu trang lên, cất hộp kẹo cô đưa vào túi rồi rời đi trước.

Dù không cố tình ra vẻ đáng thương nhưng bóng lưng ấy quả thật cô đơn đến lạ, mang theo một vẻ đẹp mong manh dễ vỡ. 

Hứa Nghiên thầm nghĩ, nếu những fan hâm mộ từng quay lưng với anh ta thấy được cảnh tượng này có khi lại quay xe ngay lập tức.

Nhưng cô không phải fan của Lộ Anh Kỳ, trái tim của cô giờ đây đã dành trọn cho một người đàn ông khác.

Hứa Nghiên bắt xe tới khách sạn. Trên đường đi, Lâm Trạch nhắn tin cho cô, nói anh vừa đến khách sạn bằng xe của ekip chương trình, định nghỉ ngơi một lát, ăn trưa rồi sẽ đến sân tập.

Hứa Nghiên xem giờ và lộ trình đi, cảm thấy vẫn kịp ghé qua.

Lâm Trạch lại hỏi cô đã làm xong thủ tục nghỉ việc chưa, bây giờ cô đang làm gì, bữa trưa của cô có món nào.

Hứa Nghiên bình tĩnh lừa anh rằng mình vừa làm xong thủ tục thì gặp Lộ Anh Kỳ, đang định cùng anh ta ăn trưa tại nhà hàng đồ Âu ở tầng dưới.

Lâm Trạch: “Ồ.”

Hứa Nghiên nhịn cười, so với những đoạn ghi âm dài cả chục giây trước đó, thì cái “Ồ” vỏn vẹn một giây này đúng là mang hàm lượng thông tin siêu lớn.

Cô bảo muốn gửi quà cho anh nên hỏi xem anh ở phòng nào.

Lâm Trạch không nghi ngờ gì, gửi số phòng ngay cho cô.

Đúng lúc xe vừa đến khách sạn, Hứa Nghiên xuống xe rồi chạy nhanh vào trong.

Bây giờ đang là giờ ăn trưa nên thang máy đông kín người. Cô may mắn theo chân một vị khách ở cùng tầng với Lâm Trạch, mượn gió bẻ măng thành công lên được tầng anh ở.

Đến trước cửa phòng Lâm Trạch, Hứa Nghiên bấm chuông cửa.

Tiếng Lâm Trạch vọng ra từ trong phòng vọng ra: “Ai thế?”

Hứa Nghiên bóp mũi, bình tĩnh hô lên: “Giao đồ ăn đây!”

Thế mà Lâm Trạch lại tin thật, chẳng thèm nhìn qua mắt mèo mà mở cửa ngay.

Hứa Nghiên đứng bên ngoài giơ balo lên che mặt, nghe thấy tiếng cửa mở thì dời balo ra, kêu lên một tiếng: “Meooo~”

Lâm Trạch không hiểu mấy câu mật ngữ trong trò chơi trốn tìm lắm, nhưng điều này không làm ảnh hưởng đến việc anh để lộ ra biểu cảm ngạc nhiên mừng rỡ như khi tìm thấy ai đó lúc đang chơi trốn tìm.

(*) Trò trốn tìm trong tiếng Trung là 躲猫猫 trong đó 猫 nghĩa là mèo.

Anh đặt tay lên vai cô, kéo cô vào trong phòng rồi đóng cửa lại, tay vẫn không buông ra: “Không phải em đang ăn trưa với Lộ Anh Kỳ sao?”

Hứa Nghiên: “Bọn em ăn xong rồi. Tiện đường nên ghé qua đây thăm anh một lát.”

Lâm Trạch không nói gì, vẻ mặt anh như thể anh đã biết thừa “em lừa anh”.

Dù câu nào là giả đi nữa thì đó cũng đều là tình thú của một cặp đôi đang yêu.

Hứa Nghiên thấy có một hộp cơm inox, hộp canh, nĩa và thìa để trên bàn.

“Anh cứ ăn tiếp đi, em ngồi chơi một lúc rồi về.” Hứa Nghiên nói rồi ngồi lên sofa chờ anh ăn cơm.

Tốc độ ăn của Lâm Trạch nhanh hơn hẳn lúc bình thường, rõ ràng là muốn mau chóng giải quyết xong bữa trưa để có thêm thời gian bên cô.

Anh bận ăn nên không tiện nói chuyện, nhưng cái mỏ của Hứa Nghiên thì rảnh rỗi nên cô ngồi luyên thuyên làm nền.

Hứa Nghiên cũng không muốn cố tình tạo ra những hiểu lầm khiến anh ghen nên cô kể luôn cho anh về chuyện vừa gặp Lộ Anh Kỳ, đối phương còn đề xuất giúp cô tìm công việc mới.

Nói một hồi rồi chẳng hiểu sao lại lạc sang chuyện cái balo đang đeo.

Hứa Nghiên thở dài: “Lúc trước em không vứt cái balo này đi là để nhắc mình nhớ phải tránh xa mấy tên đểu cáng, đừng làm thánh mẫu nữa.”

Thực ra cô chưa bao giờ kể cụ thể cho Lâm Trạch nghe chuyện giữa mình và Lộ Anh Kỳ, Lâm Trạch chỉ cho rằng đó là người yêu cũ của cô.

Nhưng điều đó không cản trở việc anh hiểu được tâm trạng của cô lúc này.

Hứa Nghiên: “Nhưng bây giờ em nhìn cái balo là lại thấy bực, dùng thì vẫn dùng được mà lại cảm thấy không cần thiết, em cũng không biết mình đang muốn gì nữa.”

Lâm Trạch đáp ngay: “Vậy thì đừng dùng nữa, anh mua cái mới cho em.”

Một câu trả lời chuẩn sách giáo khoa dành cho các chàng trai.

Hứa Nghiên cầm cái balo lên ngắm nghía. Trước kia cô từng nghĩ nó chứa đầy những cảm xúc phức tạp, giờ nhìn kỹ lại thì đúng là chỉ là một cái balo.  Cô đã lên kế hoạch tối nay đem nó ra chợ hải sản bán rẻ.

Dù sao thì tiền cũng vô tội, lúc tiêu tiền cô không rảnh mà nghĩ xem tờ này có nhuốm nước mắt uất ức nào không.

Cô kể xong chuyện balo thì Lâm Trạch cũng ăn cơm xong.

Hứa Nghiên nhanh chân đứng dậy trước: “Anh khát không? Để em rót nước cho anh!”

Cô lấy “chiếc cốc mới” mà mình đã mua vào phòng tắm bóc hộp, tráng qua một lần rồi mới mang ra rót nước.

Rót đầy, vặn nắp lại, đưa tận tay cho anh.

Lâm Trạch: “…”

Đây thực sự là một chiếc bình sữa dành cho trẻ sơ sinh, phần núm silicon còn đang rỉ nước ra vì nước rót đầy quá.

Hứa Nghiên cười gian, lén nhìn biểu cảm của anh: “Chưa cai sữa thì có thể dùng bình sữa mà.”

Lâm Trạch thật sự đưa lên miệng hút một ngụm rồi đặt lên bàn, anh khoanh tay lại trước ngực: “Hứa Nghiên, em đang kiếm chuyện đúng không?”

Không biết anh học ai trong đội mà chữ “kiếm chuyện” còn có cả âm uốn lưỡi chuẩn không cần chỉnh.

Hứa Nghiên lắc đầu: “Đâu có, em chỉ muốn tặng anh một món quà đặc biệt thôi mà.”

Anh thả tay xuống, đứng dậy, bước đến trước mặt cô, nắm lấy cổ tay cô, hơi cúi người xuống rồi ôm ngang eo nhấc bổng cô lên, vác lên vai như vác bao gạo.

Hứa Nghiên giật mình, vừa giãy ra vừa hét toáng lên.

Bụng cô bị đè lên vai anh, đầu và chân rũ xuống trước lưng và người anh, cả mặt đỏ bừng lên vì bị dựng ngược.

Lâm Trạch vác cô đi vòng vòng trong phòng như đang tìm gì đó.

Hứa Nghiên vẫn đang cố gắng nâng người lên: “Anh định làm gì thế? Thả em xuống!”

Cuối cùng Lâm Trạch cũng tìm thấy một địa điểm thích hợp. Anh bước đến trước chiếc gương toàn thân gần cửa ra vào, giọng lạnh tanh: “Định đánh em.”

Hứa Nghiên: “Anh đã nói là không bao giờ đánh em mà!”

Lâm Trạch không đôi co với cô, sải chân anh dài nên bước mấy bước đã đến trước gương.

Trong gương, Hứa Nghiên bị vác trên vai trông rất khổ sở, váy cô nhăn nhúm, một nửa váy bị kéo gấp lên, nửa còn lại thì bị bị mắc bên dưới.

Lâm Trạch cẩn thận chỉnh váy lại giúp cô như đang chỉnh lại một chiếc ô bị gió thổi lật, toàn bộ tà váy được vén lên lưng cô.

Hứa Nghiên hơi chóng mặt, tầm mắt của cô bị váy che mất nên chẳng thấy được bộ dạng chật vật của mình trong gương.

Cô chỉ nghe thấy “bốp” một tiếng, bàn tay của Lâm Trạch rơi xuống bắp đùi cô.

— — —

Hết chương 22
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...