Hãy Hôn Anh Đi - Tiểu Bố Thích Ăn Bánh Trứng

Chương 23: Ngọt ngào



Chuyển ngữ: @motquadao


Hôm nay, Hứa Nghiên mặc một chiếc áo len màu trắng xanh có họa tiết tranh sơn dầu, áo được cô sơ vin với một chiếc váy xếp ly cùng tông màu.

Dưới váy cô còn mặc thêm một chiếc quần tất mỏng màu da.

Giờ phút này, cô thà rằng mình không mặc chiếc quần tất này còn hơn, như vậy cùng lắm tình huống bây giờ sẽ chỉ coi như là có chút gợi cảm. Chứ không phải như hiện tại, đường viền quần tất như đang “phân lô” trên mông, ngoằn ngoèo gấp nếp chẳng ra đâu vào đâu, đã thế lớp vải mỏng còn nửa kín nửa hở làm lộ ra chiếc q**n l*t cotton kín đáo bên trong.

Cô xấu hổ muốn chết. Cô không muốn để lại ấn tượng trong mắt bạn trai rằng mình vừa trẻ con lại vừa nhếch nhác. Dù cô không s*x* thì cũng phải gọn gàng chứ!

Hứa Nghiên: “Thả em xuống!”

Lâm Trạch vẫn vác cô trên vai, xoay nửa vòng để đầu cô hướng về phía gương, còn anh thì quay lưng lại. Anh cười: “Không thả.”

Hứa Nghiên cố gắng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đỏ ửng của mình trong gương, giọng run run như sắp khóc: “Em chóng mặt! Em sắp ngất rồi!”

Lá phổi này của cô đúng là quá khỏe, giọng cô rõ ràng rành rọt, thật sự chẳng có chút yếu đuối nào cả.

Lâm Trạch không tin, lại tét thêm một phát lên đùi cô: “Không thả.”

Thật ra anh không đánh mạnh, vị trí cũng không quá đáng. Anh không đụng tới mông mà chỉ đánh nhẹ lên đùi cô mà thôi.

Nhưng Hứa Nghiên vẫn thấy mất mặt không chịu nổi. Cô vốn xuất thân là một diễn viên, hồi đi học đã từng học qua tất cả các kỹ năng thanh nhạc, đài từ, diễn xuất. Bây giờ muốn diễn một phân đoạn khóc lóc, bảo rơi nước mắt là nước mắt tuôn trào được ngay.

Cô khóc thút thít hơn nửa phút, Lâm Trạch lúc này như chú chó to xác đang xoay vòng đuổi theo cái đuôi của chính mình, cứ xoay một vòng lại ngó vào gương xem sắc mặt của cô.

Cuối cùng anh thấy có gì đó không ổn, bèn thả cô xuống đất, nhìn thấy gương mặt của Hứa Nghiên ướt đẫm, nước mắt vẫn còn lăn dài.

Lâm Trạch luống cuống dùng mu bàn tay lau nước mắt cho cô, nhưng lau mãi cũng không hết, anh càng lau nước mắt lại càng tuôn trào: “Đừng khóc mà.”

Vốn dĩ Hứa Nghiên chỉ ba phần thật, bảy phần diễn. Nhưng sau khi được anh dỗ dành một hồi, nỗi tủi thân ùa lên hóa thành mười phần thật, cô òa lên khóc nức nở.

Lâm Trạch không biết phải làm sao, anh ôm ngang người cô ngồi xuống sofa, vỗ lưng an ủi: “Em đừng khóc mà, đừng khóc mà, anh sai rồi, sao lại trêu em cơ chứ.”

Người học diễn xuất, ít nhiều gì cũng sẽ có chút thích diễn. Hứa Nghiên ngồi trên đùi anh khóc một trận thỏa thích rồi mới dừng lại, nước mắt lưng tròng trách móc: “Anh đánh em!”

Lâm Trạch: “Lỗi của anh.”

Anh nhận lỗi thành khẩn như thế, cô chẳng còn gì để mắng nữa.

Hứa Nghiên: “Anh phải c** q**n tất của em ra rồi mới được đánh!”

Lâm Trạch: “Hả?”

Hứa Nghiên: “Xấu hổ chết đi được!”

Lâm Trạch: “Ơ…”

Lâm Trạch có chút mơ hồ, anh còn tưởng hành động của mình quá thân mật khiến Hứa Nghiên cảm thấy bị mạo phạm, giờ nghe cô nói lại giống như đang chê anh chưa đủ mạo phạm thì phải?

Anh không dám nghĩ sâu hơn, sợ nghĩ quá rồi không kiềm chế được.

Hứa Nghiên khóc xong thấy hơi khát. Cô cầm bình sữa mà mình mang theo đang được đặt trên bàn, vặn nắp núm silicon ra, ừng ực uống nửa bình nước, uống xong còn nấc một cái. Không rõ là cô nấc do khóc hay do no nước nhưng vì cái bình sữa này mà trông Hứa Nghiên chẳng khác nào nữ chính trong truyện ngôn tình đang no sữa.

Cô khóc xong thì tự tìm cho mình một lí do: “Tại em vừa mới nghỉ việc nên thấy hơi buồn, đây là công việc đầu tiên của em mà.”

Lâm Trạch: “Ừm.”

Không cần biết anh có tin hay không, dù sao Hứa Nghiên cũng đã dọn sẵn đường lui cho mình để chuẩn bị rời đi. Anh còn phải quay chương trình, cô không tiện ở lại lâu.

Hứa Nghiên để bó hoa tươi lại cho anh rồi đeo chiếc balo cắm cờ thưởng lên, chạy vội về nhà.

Tiết trời thu lành lạnh, cô chạy một mạch mà đổ mồ hôi như tắm.

Về đến nhà, Hứa Nghiên đi tắm ngay. Lúc cởi chiếc quần tất làm mình xấu hổ chết đi được kia ra, cô phát hiện ở đáy quần tất bị rách hai lỗ

Ha… ha ha ha…

Tạm biệt loài người, thế gian này không còn gì có thể níu kéo cô được nữa rồi.

Sao lại thủng được chứ?

Quá là vô ly!

Cô giận dữ ném chiếc quần tất vào giỏ đồ bẩn, nhắm mắt lại để dòng nước gột rửa đi ký ức mất mặt ấy.

Thật ra cô cũng không rõ tại sao mình lại khóc to đến thế. Một năm cô cũng chỉ khóc vài lần, có thể là do những áp lực tích tụ trong lòng bấy lâu nay nhân cơ hội này tuôn trào.

Nước bắn lên chân khiến “vết thương” trưa nay hơi nhói. Khi ấy cô chỉ mải vùng vẫy và phòng ngự, bây giờ nghĩ lại, hai cái tét nhẹ đó của Lâm Trạch lên đùi cô cũng đủ ái muội rồi.

Hứa Nghiên đặt tay lên nơi bị anh đánh, thử vỗ nhẹ một cái, cảm giác cực kỳ quái dị. Cô nổi cả da gà, rùng mình một cái.

Lúc cô bước ra khỏi phòng tắm, Ba Đóa đang nghiên cứu lá cờ thưởng kia. Cô nàng vừa thấy cô đã cười nắc nẻ: “Học viên của mày tặng à? Giỏi thật đấy, tao thấy được cả gương mặt tự ngược của mấy đứa nó lộ rõ trên từng nét chữ.”

Hứa Nghiên nhìn ba chữ “mắng thì chuẩn” to đùng kia cũng không nhịn được cười. Có vẻ như công việc đầu tiên trong đời cô đã được gói gọn trong ba chữ đó rồi.

Không vội tìm việc mới, Hứa Nghiên chính thức bước vào chế độ nghỉ phép. Cô đợi Lâm Trạch hai ngày để anh ghi hình cho chương trình xong, sáng sớm đã lái chiếc xe mới tậu đến Áo Viên tưới hoa.

Nửa số cây trồng trước đó đã chết khô. Hứa Nghiên không rõ là do trồng trái mùa hay vì cô không biết cách chăm nên cô hì hục bổ sung thêm dung nước dưỡng với hy vọng có thể hồi sinh được chúng.

Đang mải loay hoay thì chuông cửa vang lên.

Hứa Nghiên thắc mắc không biết ai tới giờ này, xách bình tưới nước chạy ra xem. Thì ra là Lâm Trạch.

Cô đã quên sạch bách mấy chuyện ngại ngùng hôm trước, dang tay như một chú chim nhỏ hạnh phúc lao vào vòng tay anh, ngửa đầu hỏi: “Anh không mang chìa khóa à?”

Thật ra Lâm Trạch có mang theo, chỉ là anh nghe thấy tiếng cô bên trong nên muốn thử cảm giác được nữ chủ nhân của căn nhà đón về.

Nhưng ngoài miệng anh vẫn nói: “Ừ, anh quên mang.”

Anh nhận lấy bình tưới nước trong tay Hứa Nghiên, dùng chân khép cổng sắt lại, kéo cô tới bên luống hoa, ngồi xổm quan sát tình trạng cây cối, ra vẻ rất chuyên nghiệp.

Hứa Nghiên: “Anh nhìn có hiểu không?”

Lâm Trạch: “Mẹ và em gái anh đều trồng hoa.”

Anh ngồi xổm mà vẫn nắm tay cô, cánh tay giơ cao như thế mà chẳng thấy mỏi.

Hứa Nghiên: “Vậy sao chúng héo khô thế?”

Lâm Trạch: “Tại chúng nhớ em quá nên khóc đấy.”

Hứa Nghiên: ??? Mảng miếng gì lạnh ngắt vậy.

Cô bỏ dép ra, lấy mũi chân đá nhẹ anh một cái.

Lâm Trạch cười: “Anh không biết, mẹ với em gái anh trồng hoa chứ đâu phải anh.”

Anh đứng dậy, cùng Hứa Nghiên “giải cứu lần cuối”. Tưới xong nước dinh dưỡng, anh vào nhà kiểm tra thức ăn trong tủ lạnh rồi quyết định cùng Hứa Nghiên đi siêu thị mua sắm.

Lâm Trạch: “Anh định ở đây vài ngày.”

Hứa Nghiên: “Ồ, anh ở đi, nhà anh mà.”

Hai người đang đi về phía bãi đỗ sau nhà, nghe cô nói vậy, Lâm Trạch kéo Hứa Nghiên đến trước ngực mình, hai tay anh vòng qua vai, nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng: “Em cũng phải nói em cũng muốn ở đây, em mau nói đi.”

Lâm Trạch cố ý đổ người về phía trước, dồn một phần trọng lượng cơ thể lên người cô. Hứa Nghiên cảm giác như đang cõng một chú gấu bông to đùng trên người, eo cô cong xuống, sau lưng nóng bừng, trong lòng cũng run lên.

Cô nói: “Hừ, để xem biểu hiện của anh thế nào đã.”

Lâm Trạch nhận được lệnh, lập tức đứng thẳng lên không đổ về phía cô nữa, nhưng tay anh vẫn vòng qua ôm chặt lấy cô, thể hiện tình cảm một cách vụng về

Hôm nay Hứa Nghiên muốn thể hiện kỹ thuật lái xe nên cô chỉ vào chiếc xe mới của mình ra hiệu mở chiếc này. Lâm Trạch mở cửa ghế lái cho cô, làm động tác mời.

May mà siêu thị gần nhà, dù tay lái của cô chưa cứng hẳn cũng vẫn có thể hoàn thành lộ trình một cách suôn sẻ.

Hứa Nghiên không ngờ được rằng trong những lần hẹn hò ít ỏi của cô với Lâm Trạch, lần nào cũng có tiết mục đi chợ. Chuyện tình này với cô mà nói quả thực quá đỗi đời thường.

Vì đang là buổi sáng trong tuần nên siêu thị không có mấy người, đa phần là các bác gái lớn tuổi và trẻ con.

Lâm Trạch tự quản lý sức khỏe rất nghiêm, còn Hứa Nghiên thì chẳng kiêng gì cả. Lúc anh đang chọn thức ăn, cô đã nhét một đống đồ ăn vặt vào giỏ.

Đồ ăn vặt nhẹ nên Lâm Trạch không cảm thấy gì, quay đầu lại mới thấy đồ trong giỏ sắp tràn ra rồi.

Anh lại đi lấy thêm một giỏ rỗng nữa, tách ra một giỏ đựng thức ăn, một giỏ để đồ ăn vặt.

Rồi anh hỏi Hứa Nghiên: “Anh cầm cả hai hay mỗi người cầm một cái?”

Vừa hỏi anh vừa đưa cái giỏ nhẹ hơn về phía cô: “Nếu anh cầm cả hai thì sẽ không nắm tay em được.”

Không ngờ Hứa Nghiên chẳng thèm nể nang gì, vung tay như mấy ông cụ trong công viên, nói: “Anh cầm cả hai đi.”

Cô vui vẻ đi trước chọn đồ, anh theo sau như vệ sĩ.

Cuối cùng cả hai giỏ đều được cô chất đầy, hai người mới chịu dừng tay về nhà.

Tới quầy thanh toán, dì thu ngân nhàn nhã xem show tạp kỹ chiếu trên chiếc TV đối diện, đưa tay đón lấy hai giỏ hàng quét mã rồi rút ra hai chiếc túi vải gói đồ cho họ.

Dì thu ngân vừa thanh toán vừa nhìn chằm chằm Lâm Trạch, cuối cùng đưa ra kết luận: “Anh chàng đẹp trai này, trông cậu giống y chang vị huấn luyện viên kia luôn.”

Hứa Nghiên ngoái lại nhìn, trên TV đang chiếu chương trình Siêu Tân Binh Khúc Côn Cầu. Trên màn hình, Lâm Trạch đang lạnh mặt quát cậu học trò đang nằm khóc trên sân băng “Đứng dậy!”

Cô cười trộm, đây đâu phải là giống y chang.

Lâm Trạch xách hai cái túi bằng một tay, cảm ơn dì thu ngân rồi kéo Hứa Nghiên đi.

Hứa Nghiên: “Chúng mình về nhà xem chương trình của anh nhé!”

Tập 2 đã được phát sóng rồi, cô đã xem đúng giờ, nhưng vẫn muốn xem lại cùng anh.

Bình thường Lâm Trạch không có thời gian nên không muốn tốn thì giờ xem những chương trình này, nhưng bây giờ đang trong kỳ nghỉ nên anh vui vẻ đồng ý.

Kỳ nghỉ chẳng phải là để cùng người mình yêu ngắm trời ngắm mây, lãng phí thời gian hay sao?

Thật ra cũng không tính là lãng phí vì kế hoạch của Hứa Nghiên dài dằng dặc. Cô muốn trồng rau, xem chương trình giải trí, làm món bánh ngọt mà cô vừa học được, đi chụp ảnh chuyên nghiệp và ngồi vòng quay mặt trời lúc hoàng hôn nữa.

Ba ngày là không đủ.

“Vậy nên em ở đây là tiện nhất,” Lâm Trạch nhấn mạnh chuyện cô ở lại Áo Viên một lần nữa.

Hứa Nghiên ừ hử một tiếng. Ban đầu cô chưa có dự định gì, giờ nghe anh gợi ý cũng không phản đối, chỉ có điều hôm nay cô đi tay không đến: “Em phải về qua nhà lấy đồ dùng cá nhân nữa.”

Lâm Trạch: “Chúng ta ra trung tâm thương mại mua nhé? Anh cũng cần ít đồ để dùng ở đây.”

Hứa Nghiên đồng ý, rồi quay đi chuẩn bị đế bánh kem.

Cô cầm cái âu đứng bên cửa sổ bếp, tay cầm máy đánh trứng, nhìn đầu đánh quay tít bắn tung bọt kem, lúc này cô mới chợt hiểu ra.

Không phải do Lâm Trạch cảm thấy về nhà lấy đồ phiền phức, mà là vì anh muốn căn nhà này dần dần đầy ắp đồ của cô.

Nghĩ vậy, bánh còn thành hình mà cô đã cảm nhận được vị ngọt dần lan ra. Hứa Nghiên mỉm cười đổ kem vào khuôn, cho vào lò nướng rồi ra vườn tìm Lâm Trạch.

Lâm Trạch đang gieo hạt giống xuống đất. Việc này khó hơn nhiều so với trồng cây con, vì chỉ cần phủ đất lên là hạt giống sẽ biến mất, trên mặt đất trơ trọi kia trông chẳng có dấu hiệu gì của sự sống.

Anh ngồi trên ghế dùng bình tưới nước, Hứa Nghiên ngồi thụp xuống bên cạnh: “Anh trồng gì đó?”

Lâm Trạch đáp: “Cà chua, dưa chuột, khoai tây.”

Hứa Nghiên: “Được đó, nghe là thấy có thể chế biến thành một đĩa rau rồi.”

Lâm Trạch chỉ vào mảnh đất ướt gần mình nhất: “Còn có cả dâu tây mà em muốn.”

Hứa Nghiên chống tay lên đầu gối, nhìn mảnh đất ngấm nước sẫm màu, trong đầu tưởng tượng ra những quả dâu tây đỏ mọng đáng yêu. Cô ngẩng đầu lên, chu môi nói với anh: “Lại đây, em “trồng một trái dâu” lên người anh.”

— — —

Hết chương 23
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...