Hãy Hôn Anh Đi - Tiểu Bố Thích Ăn Bánh Trứng

Chương 25: Tạm dừng



Chuyển ngữ: @motquadao


Thời gian quấn quýt không bao giờ là đủ. Đến khi chương trình tạp kỹ bắt đầu chiếu phần kết cảm ơn các nhà tài trợ, Hứa Nghiên mới giật mình nhận ra thời gian đã trôi qua rất lâu rồi.

Cô leo xuống khỏi người Lâm Trạch, ngồi ở một bên sofa, đỏ mặt kéo dây áo đã tụt xuống tận khuỷu tay lên, chỉnh lại cổ áo rồi dùng tay kéo phần vai áo về sau.

Lâm Trạch thì co chân đặt lên mép bàn trà, cả người ngả ra sau dựa lưng vào ghế, hai tay đặt lên đầu gối, tư thế thoải mái ấy giúp anh đỡ đi phần nào cảm giác bứt rứt trong người.

Hứa Nghiên không dám nhìn anh, nhưng anh lại dùng đôi mắt đen nhánh ấy dõi theo cô không rời. Anh muốn kéo cô vào lòng hôn thêm lần nữa nhưng lại sợ dọa cô.

Cô gái này, bình thường hay tỏ ra mạnh mẽ như chị đại, nhưng cứ ở bên anh là lại ngại ngùng.

Cứ như một con chim cút giả vờ hung dữ vậy.

“Chắc cơm chín rồi nhỉ.” Hứa Nghiên nhìn đôi dép đi trong nhà của mình, nhỏ giọng nói.

Chắc là chín rồi, cũng gần hai giờ chiều rồi còn gì.

Mà thật ra nãy giờ họ cũng ăn lai rai, nghỉ phép thì làm gì còn khái niệm ngày ba bữa đúng giờ đúng giấc chứ, phải thong thả, tùy hứng, đói lúc nào ăn lúc ấy mới đúng.

Hứa Nghiên truyền bá tư tưởng này cho Lâm Trạch, anh chỉ cười cười.

Anh đeo găng tay cách nhiệt, bê chiếc nồi đất còn nóng hổi ra bàn ăn rồi lấy hai bộ bát đũa. Anh múc trước cho Hứa Nghiên một bát canh gà nấu cùng đậu gà rồi dùng dao nĩa chia phần đùi và cánh gà đặt vào đĩa của cô.

Da gà đã được nướng cháy xém vàng ruộm, còn khoai tây, cà chua và súp lơ xanh xếp bên cạnh cũng thấm đẫm nước canh đậm đà.

Hứa Nghiên nếm một ngụm canh. Á, phù phù, bỏng lưỡi luôn rồi!

Cô vội vàng uống nước lạnh, may là cô múc không nhiều, không thì chắc bỏng luôn cái lưỡi.

Tên đầu sỏ gây chuyện còn dám cười! Cô thè lưỡi, bực tức nói: “Đau chết mất!”

Lâm Trạch: “Nghiêm trọng vậy sao?”

Hứa Nghiên: “Rất nghiêm trọng! Mấy hôm nay anh đừng có hòng hôn em!”

Lâm Trạch cũng làm mặt nghiêm túc: “Xem ra thật sự nghiêm trọng đấy. Vậy anh đưa em đi bệnh viện nhé.”

Hứa Nghiên nhất quyết không đi, mất mặt chết mất!

Lưỡi đau thì đau, nhưng chịu đựng một chút vẫn ăn uống được. Ăn no uống đủ xong lại thấy mệt rã rời, nhưng cô không nỡ đi ngủ. Thời gian được ở bên Lâm Trạch chẳng có mấy ngày, từng giây từng phút cô đều muốn chia nhỏ ra mà dùng cho hết.

Vừa ăn xong là cô kéo Lâm Trạch đi dạo phố, mua sắm đồ dùng cho mấy ngày tới.

Trước khi ra khỏi nhà, Hứa Nghiên không chỉ đội mũ đôi với anh, còn nhét thêm hai chiếc khẩu trang vào túi: “Giờ anh cũng được coi là người của công chúng rồi đấy, nên kín đáo một chút.”

Khi còn thi đấu ở Bắc Mỹ, Lâm Trạch cũng có kha khá fan hâm mộ. Họ cổ vũ anh trên sân đấu, xin chụp ảnh chung.

Tuy chưa từng được trực tiếp trải nghiệm cảm giác được hâm mộ bởi các fangirl, nhưng chỉ cần nhìn những bình luận cực kỳ trần tục nói muốn làm cái này cái kia với mình, anh cảm thấy đề xuất của Hứa Nghiên rất hợp lý.

Bình thường khi đi mua sắm với Ba Đóa, Hứa Nghiên sẽ thong thả đi dạo từng cửa hàng, thử hết kiểu này đến kiểu khác, chọn lựa kỹ càng xem món nào hợp với mình nhất.

Nhưng đi cùng Lâm Trạch thì khác hẳn. Hai người cứ như đang đi nhập hàng, nhanh gọn lẹ là được.

Đồ skincare và makeup, Hứa Nghiên lấy luôn loại mình thường dùng. Với đồ gia dụng, cô dự định sẽ đặt online, nhanh nhất một tiếng là giao tận nơi. Còn quần áo, Hứa Nghiên chọn thương hiệu mà mình thường mặc, cùng kiểu cùng màu, mỗi size lớn nhỏ lấy một chiếc, áo thun, áo nỉ và hoodie, mỗi loại một bộ.

“Anh có muốn mua đồ ngủ không?” Hứa Nghiên vội vàng thanh toán rồi quay lại hỏi Lâm Trạch đang xách túi lớn túi nhỏ.

Lâm Trạch: “Lúc ngủ anh không mặc đồ.”

Hứa Nghiên: “… À, thế thôi vậy.”

Cô có thể mặc áo phông của anh thay cho đồ ngủ.

Hoàn thành việc mua sắm, trên đường trở về Hứa Nghiên trông thấy một chiếc máy chụp ảnh tự động ở góc trung tâm thương mại.

Cô chỉ vào chiếc booth trắng nhỏ, hỏi Lâm Trạch: “Anh bảo là cần ảnh thẻ phải không? Vậy vào chụp luôn nhé.”

Trước đó cô từng nói với anh là định đi chụp một bộ ảnh chân dung và ảnh thẻ để đi tìm việc. Lâm Trạch bảo anh cũng cần một bộ ảnh thẻ để dự phòng.

Hứa Nghiên hết lời tâng bốc ngoại hình cực phẩm của bạn trai: “Em còn phải trang điểm rồi chỉnh ảnh chứ anh thì cứ chụp đại thôi cũng đẹp trai hết sảy rồi.”

Cô nghĩ nếu tới studio thì sợ Lâm Trạch bị nhận ra sẽ khá phiền phức, mà không dẫn anh đi thì lại tiếc khoảng thời gian được bên nhau. Cuối cùng cô quyết định hủy kế hoạch đó, đợi lúc anh đi quay chương trình thì tự mình đi chụp.

Lâm Trạch không ý kiến gì, cô chỉ đâu anh đi đó, kéo rèm trắng lên rồi cúi người bước vào trong ngồi xuống.

Booth chụp ảnh không rộng lắm, thân hình cao lớn của Lâm Trạch khiến không gian trong đó càng thêm chật chội.

Thêm cả Hứa Nghiên chui vào để hướng dẫn, không khí bên trong có phần nóng nực, ngột ngạt.

Hứa Nghiên quét mã QR rồi bắt đầu loay hoay ấn ấn trên màn hình, bật chế độ chụp ảnh thẻ nền trắng, sau đó lui ra khỏi khung hình.

Cô thấy rất có thành tựu, cảm giác như đang dạy một bạn nhỏ mới nhập học chưa biết gì cả vậy, cái cảm giác được chăm lo cho người khác thật quá sức tuyệt vời.

Lâm Trạch chụp ảnh rất tùy ý, nhấn nút chụp rồi ngồi thẳng người, chụp xong là xong.

“Á, khoan đã!” Hứa Nghiên giữ lấy tay anh, không cho anh ấn xác nhận, “Anh cười một chút đi, đừng có giả vờ ngầu.”

Lâm Trạch nhìn bản thân trong màn hình, thấy rất bình thường, anh vốn dĩ đã ngầu như vậy rồi mà.

Nhưng anh không phản đối, làm theo lời Hứa Nghiên chụp thêm một tấm nữa.

Lần này khóe môi hơi cong lên.

“Cười giả trân quá đi.” Hứa Nghiên lắc đầu, không làm khó anh nữa, “Thôi vậy cũng được, còn đỡ hơn tấm trước.”

Cô tiếp tục mày mò để gửi bản điện tử về email, vừa thao tác xong thì trên màn hình hiện ra quảng cáo chụp ảnh couple phong cách retro.

Hứa Nghiên: “Ơ, chúng mình thử cái này đi!”

Lâm Trạch ngoan ngoãn để cô sắp xếp.

Bố cục của khung chụp này thực sự rất hoài cổ, hồi tiểu học Hứa Nghiên đã từng chụp với bạn thân, giờ nhìn lại phần khung viền màu hồng này cứ như đang trở về tuổi thơ.

Sến súa đến cùng cực lại chính là trend. Hứa Nghiên chọn một mẫu có khoảng mười khung hình khác nhau, thanh toán xong thì bắt đầu vào chế độ chụp ảnh.

Lâm Trạch vẫn giữ nguyên gương mặt không biểu cảm như đang chụp ảnh thẻ.

Hứa Nghiên không hài lòng: “Học theo em nè.”

Tuy tình yêu là sự bao dung… nhưng Lâm Trạch thật sự không thể bắt chước cô mở to mắt, nhướn mày chu môi, giơ tay chào như thế được.

Hứa Nghiên: “Anh không hiểu đâu! Đây từng là trào lưu hot một thời đó!”

Lâm Trạch gãi gãi cổ.

Hứa Nghiên cố ép anh thử vài lần nhưng thấy anh thật sự kháng cự nên cũng không làm khó anh nữa, nghiêm túc chụp ảnh đôi.

Cô đứng phía trước tạo dáng đáng yêu đủ kiểu, còn anh thì đứng bên cạnh làm phông nền đẹp trai, nhìn cô.

Đến tấm cuối cùng, Hứa Nghiên đột nhiên nghiêng đầu hôn lên má anh một cái. Anh vốn đang cười với cô, nên khoảnh khắc được hôn ấy nụ cười càng rạng rỡ hơn.

Hứa Nghiên cực kỳ hài lòng.

Cô lấy ảnh mới in ra từ máy, còn cật lực lắc lắc mấy cái vì cảm giác như vậy sẽ giúp mực khô nhanh hơn.

Trên đường về nhà, cô ngồi trên xe đặt nốt những đồ dùng cần thiết, còn mua thêm một chiếc ốp điện thoại trong suốt.

Lấp đầy từng ngóc ngách của căn hộ mẫu vốn trống trơn thực sự là một hoạt động giải trí khiến người ta vô cùng thỏa mãn.

Thời gian thậm chí còn trôi qua nhanh hơn cả lúc thân mật cùng Lâm Trạch. Khi anh shipper giao đồ đã đặt tới, họ lại bắt đầu một màn dọn dẹp khác.

Mọi thứ xếp gọn gàng đâu vào đấy Hứa Nghiên mới ngồi xuống ghế, thảnh thơi ngắm nhìn căn phòng vừa được cô chất đầy đồ nhỏ đồ lớn.

Cô thay ốp điện thoại bằng chiếc ốp mới trong suốt rồi cắt tấm ảnh vừa chụp hôm nay, một tấm ảnh thẻ của anh, một tấm cô hôn anh, nhét tất cả vào trong ốp, mặt in ảnh quay ra ngoài.

Cô rất hài lòng với chiếc ốp điện thoại mới của mình, đưa lên lắc lắc khoe với anh: “Nhìn đẹp không?”

Lâm Trạch thật sự chẳng thấy có gì đẹp cả, nhưng thấy cô “mang anh theo bên mình mọi lúc”, anh lại cảm thấy rất vui.

Anh cười làm Hứa Nghiên hơi nhạy cảm. Cô lập tức nhấn mạnh: “Cái này không có nghĩa là em tự gắn nhãn anh lên người mình đâu nhé, em không phải tài sản của anh.”

Lâm Trạch: “Tất nhiên rồi.”

Hứa Nghiên chỉ vào tấm ảnh: “Đây là thú cưng điện tử em nuôi cho điện thoại của mình.”

Lâm Trạch: …

Anh vò nhẹ mái tóc cô, chỉ cười chứ không đáp lại.

Buổi tối hai người cùng xem bộ phim “Amélie”. Giai điệu vui tươi nhẹ nhàng rất hợp để đôi trẻ ngồi trên thảm, quấn chăn mà hôn nhau.

Cơm tối đã ăn, tắm rửa xong xuôi, đồ ngủ cũng mặc rồi… ờ thì, Lâm Trạch vốn không mặc đồ đi ngủ, nhưng giờ anh đang mặc quần đùi.

Cũng chỉ mặc mỗi quần đùi.

Chiếc áo thun màu xám rộng thùng thình của anh mặc lên người Hứa Nghiên thì che quá cả đùi cô.

Phòng khách bật điều hòa sưởi nhưng đêm thu vẫn se lạnh. Hai người trùm tấm chăn lông trắng phủ lên người, lớp lông cừu ngắn mềm mại tiếp xúc với da thịt tựa như làn da của người yêu kề sát bên nhau.

Bộ phim điện ảnh dài 122 phút, hai người gần như hôn nhau suốt cả bộ phim. Tay Hứa Nghiên đặt trên eo Lâm Trạch. Cô cảm nhận được rõ ràng từng khối cơ bắp, từng rãnh cơ bụng của anh dưới lòng bàn tay mình.

Có lúc họ ngồi sát cạnh nhau, có lúc cô ngồi trên đùi anh, có lúc mặt đối mặt, có lúc anh ôm cô từ phía sau.

Ngoại trừ ánh sáng từ màn hình TV, trong phòng khách không còn ánh đèn nào khác. Trong bóng tối, họ tự học những điều vượt ngoài khuôn khổ. Rõ ràng là chưa đi đến bước cuối cùng, nhưng sự thân thiết vô chừng này đã quá mức chịu đựng. Lý trí đã sớm bị đốt cháy rụi, vậy mà trên người vẫn vương lại hơi ẩm mỏng manh như muốn dập tắt lửa, chỉ tiếc là mồ hôi ẩm ướt kia chẳng làm được gì ngoài việc khơi gợi thêm những khao khát mãnh liệt hơn, khiến người ta càng khó kiềm chế.

“Ngứa…” Hứa Nghiên lẩm bẩm, ngửa cổ quay lại nói với anh.

Anh vẫn đang hôn cô, mái tóc dài của cô được anh vén lên ngang vai, phần gáy trắng ngần lộ ra trở thành món đồ chơi để anh c*n m*t.

“Ở đâu cơ?” Anh ôm eo nhấc người cô lên. Anh đang ngồi khoanh chân còn cô thì ngồi ở chỗ thảm trống trong lòng anh, tựa như đang bị giam lại bởi một chiếc vòng kim cô.

Chân chạm chân như có dòng điện chạy qua. Hứa Nghiên đáp: “Lông chân.”

Cô đang tố cáo đám lông chân vừa cứng vừa dài của anh đâm vào người ngứa kinh khủng: “Tí nữa em sẽ quét kem tẩy lông lên, dọn sạch hết đám lông chân của anh!”

Lâm Trạch hôn từ sau tai cô ra phía trước, hôn dọc theo, má hôn đến khóe môi. Anh giữ cằm cô xoay đầu cô lại, tiếp tục hôn: “Được, lát nữa làm.”

Thời gian trong căn nhà này như bị phù phép. Tay chân cũng như bị trói lại chẳng thể nhúc nhích. Một khoảnh khắc nào đó trên đời đã bị đóng băng trong những nụ hôn bất tận.

Đó là những nụ hôn cực kỳ điên đảo nhưng cũng là những nụ hôn cực kỳ thuần khiết. Chỉ là hôn, cũng chỉ có hôn, vừa khô ráo vừa ướt át, vừa * l**n t*nh m* vừa đơn thuần, đối lập giằng xé nhưng vẫn khiến mặt đỏ bừng mỗi khi nghĩ đến.

Hứa Nghiên không nhớ nổi mình ngủ lúc nào. Đã quá muộn rồi, tuy não bộ hưng phấn và căng thẳng nhưng cô lại cảm thấy ấm áp, thoải mái và an toàn. Cô vốn là tuýp người dễ ngủ, thường chỉ cần đặt lưng xuống giường, tắt điện thoại là ngủ sau ba phút nên bây giờ có cuộn tròn trong lòng Lâm Trạch mà ngủ cũng chẳng có gì lạ.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô đã nằm trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ, quay người một cái là thấy Lâm Trạch đang tựa vào đầu giường nhìn mình: “Chào buổi sáng.”

Vừa nhìn thấy anh, cô lập tức nhớ lại đêm hôm qua cũng những nụ hôn không điểm dừng ấy, xấu hổ kéo chăn lên che miệng.

Dưới lớp chăn, cơ thể chẳng có dấu hiệu gì khác lạ, chứng tỏ anh không lợi dụng lúc cô đang ngủ làm gì quá đáng.

Hứa Nghiên rất hài lòng, nhưng lời nói ra thì “đầy ác ý”.

Cô hỏi Lâm Trạch: “Nhà anh có theo đạo không?”

Lâm Trạch: “Đạo gì cơ?”

Hứa Nghiên: “Như kiểu Chính giáo yêu cầu phải giữ trinh tiết trước hôn nhân ấy.”

Lâm Trạch im lặng vài giây, hiểu được ẩn ý trong câu nói của cô.

Từ chiều hôm qua đến sáng nay, sự kiềm chế của anh dường như đã khiến cô bắt đầu không biết sợ là gì nữa.

Lâm Trạch nghiêng người về phía trước, đẩy Hứa Nghiên mới vừa ngồi dậy ngã lại xuống giường. Một tay anh giữ lấy hai cổ tay cô kéo l*n đ*nh đầu, khống chế cô như một cây cung.

Sự khác biệt thể lực giữa nam và nữ càng rõ ràng trong tình huống này. Anh chẳng dùng bao nhiêu sức mà cô đã chẳng thể chống đỡ.

“Anh không theo đạo.” Lâm Trạch bóp nhẹ cổ tay cô, tốt bụng nhắc nhở, “Nhưng nếu em cứ khiêu khích anh như vậy thì anh cũng không phải người tốt đâu, bà Lâm à.”

— — —

Hết chương 25
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...