Chuyển ngữ: @motquadao
Khi Hứa Nghiên ngẩng đầu tiến lại gần, Lâm Trạch lập tức hiểu ra “trồng dâu tây” nghĩa là gì.
Anh tự cho là mình đã hiểu đúng.
Có lẽ là kiểu hôn ngọt ngào như trái dâu tây thơm thơm mềm mềm ấy mà.
Nhưng rất nhanh sau đó, anh phát hiện có gì đó sai sai. Cô đang m*t cổ anh, như một nàng ma cà rồng xinh đẹp cắn lấy lớp da thịt trên cổ anh.
Lý trí còn nhanh hơn cả kh*** c*m đã lập tức chạy lên đại não, Lâm Trạch vội đẩy cô ra: “Không được, đây là carotid artery (động mạch cảnh), không thể m*t vào được đâu.”
Hứa Nghiên bị anh đẩy bật ngồi bệt xuống đất.
Cô ngơ ngác: “Anh nói cái gì cơ?”
Lâm Trạch lấy điện thoại ra, chuyển sang tìm kiếm bằng giọng nói, thì thầm một lúc rồi giơ màn hình lên cho Hứa Nghiên xem: “Chính xác thì đây gọi là xoang động mạch cảnh. Chỗ này không thể m*t vào đâu, có thể gây tử vong đấy.”
Hứa Nghiên nghi hoặc nhận lấy điện thoại, cố nhìn xem anh nói cái xoang gì. Tuy không hiểu lắm về mấy nguyên lý y học, nhưng hệ quả thì cô nhìn thấy rồi. So ảnh minh họa với vị trí cô vừa hôn anh, quả thật hơi sát “tử huyệt”.
Định diễn phim tình cảm mà suýt chút nữa biến thành phim kinh dị, Hứa Nghiên vì sự liều lĩnh của bản thân mà vừa thấy sợ, vừa thở phào vì may mà Lâm Trạch biết nhiều, không thì đúng là suýt gây đại họa.
Lâm Trạch kéo cô dậy, phủi bụi trên quần giúp cô rồi hôn lên trán cô một cái.
Hứa Nghiên sợ anh hiểu lầm mình định “giết người diệt khẩu” để thừa kế tài sản của anh, vội vàng giải thích nguồn gốc “trồng dâu tây”.
Hứa Nghiên: Hồi nhỏ em xem phim thần tượng, khi yêu nhau mà để lại dấu hôn lên cơ thể của đối phương thì được gọi là “trồng dâu tây”.”
Lâm Trạch không muốn làm cô cụt hứng: “Em có thể trồng chỗ khác.”
Hứa Nghiên nhìn quanh cổ anh, cảm thấy chỗ nào cũng nguy hiểm. Thế là cô bèn chỉ vào trán anh, bắt chước cách anh hay hôn trán cô: “Vậy thì trồng ở đây nhé.”
Lâm Trạch cau mày cười: “Như vậy là trở thành Nhị Lang Thần mất rồi.”
“Ỏ, anh còn biết cả Nhị Lang Thần cơ đấy?” Hứa Nghiên vỗ tay như một chú hải cẩu.
Lâm Trạch mặc cho cô trêu chọc. Dù đây là sân nhà mình, nhưng bốn phía gió lùa, còn nhìn sang được nhà hàng xóm, anh không có ý định thân mật thêm ở đây, bắt đầu thu dọn dụng cụ làm vườn vào trong nhà: “Anh đói rồi, vào nấu cơm thôi.”
Vừa bước vào nhà đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt của chiếc bánh đang nướng cực kỳ hấp dẫn.
Hứa Nghiên vào bếp kiểm tra nhiệt độ, lấy bánh ra khỏi khuôn, để lên đĩa gỗ cho nguội để chuẩn bị phết kem.
Lâm Trạch đi theo sau, tay cầm chiếc loa nhỏ đặt lên tủ lạnh, kết nối bluetooth rồi bật mấy bài nhạc đồng quê êm dịu, tiếng huýt sáo như đang dạo bước giữa con đường phủ đầy lá rụng mùa thu.
Anh lấy nồi đất ra ngâm trong chậu nước rồi rửa sạch con gà nguyên con đã rã đông. Anh nhồi đầy hạt dẻ vào bụng gà, lót rau củ thành từng tầng bên dưới đáy nồi, cuối cùng đậy nắp, cho vào lò nướng, chỉnh giờ.
Nướng gà mất khoảng một tiếng rưỡi, trong thời gian đó họ có thể tranh thủ xem tivi.
Hứa Nghiên đã làm xong chiếc bánh, cô cảm giác mình phết kem không đều nên lấy bình xịt kem viền một vòng quanh mặt bánh, điểm thêm vài quả cherry, nhìn cũng khá đẹp mắt.
Cô mang bánh ra phòng ăn, vui vẻ nói với Lâm Trạch: “Chúc mừng tình yêu không biết đã đến ngày thứ bao nhiêu của chúng ta!”
Lâm Trạch cười nói okie rồi chạy đi lấy nến thơm từ trên kệ tủ giày, đốt lên để Hứa Nghiên thổi.
Hứa Nghiên: “Em ước được không?”
Lâm Trạch: “Được chứ.”
Thế là Hứa Nghiên chắp tay trước ngực, thầm ước nguyện trong lòng.
Mong bố mẹ khỏe mạnh; mong Lâm Trạch thi đấu không bị thương; mong mình mau chóng phát tài; mong Ba Đóa cũng nhanh nhanh phát tài rồi chia cho mình một ít.
Cô ước hơi lâu, đến mức Lâm Trạch phải nghi hoặc cúi đầu xuống xem cô có ngủ quên mất hay không.
Hứa Nghiên vừa mở mắt đã thấy gương mặt phóng đại của anh sau ngọn lửa nhỏ bập bùng.
Cô “phù” một cái thổi tắt nến: “Em ước xong rồi.”
Hôm nay chỉ là một ngày rất đỗi bình thường, cũng không có gì đặc biệt để kỷ niệm nhưng cô vẫn thành tâm cầu nguyện, trong lòng tràn ngập niềm vui.
“Bánh em tự làm đó, anh có được ăn không?” Hứa Nghiên lấy một miếng bánh có cả kem và cherry đưa đến bên miệng Lâm Trạch.
Anh có thể chứ, dù sao cũng đang trong kỳ nghỉ, ăn chút đồ không phù hợp cũng sẽ tiêu hóa hết trước khi trở về đội.
Lâm Trạch há miệng ngậm lấy thìa bánh cô đút. Mùi vị của bánh ngọt trong trí nhớ của anh là chiếc bánh muffin vị cam mà Hy Á làm cho anh vào sinh nhật mười tuổi.
Đợi anh ăn xong chiếc muffin đó, Hy Á kéo vali rời đi. Bà nói với anh: “Hôm nay là sinh nhật của con, cũng là ngày mẹ bắt đầu một cuộc đời mới.”
Bánh mà Hứa Nghiên làm chắc là đã giảm bớt lượng đường, vị không ngọt lắm, thậm chí còn hơi nghe mùi trứng.
Cô đợi Lâm Trạch ăn xong miếng đầu tiên rồi cũng tự ăn một miếng, ăn xong thì biểu cảm hơi nặng nề. Cô nói với Lâm Trạch: “Xu hướng bây giờ là bánh ít ngọt như vậy, rất tốt cho sức khỏe.”
Lâm Trạch gật đầu, nhả hạt cherry ra.
Anh lại lấy thêm một thìa đưa lên miệng: “Ngon mà.”
Hứa Nghiên không biết anh nói thật hay là đang dỗ mình, cô thấy hơi chột dạ nên ôm đĩa bánh chạy biến: “Anh ăn ít thôi, mau đi bật TV đi.”
Cô cất bánh vào hộp đựng thực phẩm rồi cho vào ngăn đông, tự huyễn hoặc mình rằng làm như vậy thì bánh sẽ biến thành một chiếc bánh kem lạnh. Còn nếu thực sự không được thì cô sẽ đem ra vườn làm phân bón cho cây vậy.
Cô xử lý xong xuôi thì Lâm Trạch cũng đã chỉnh xong kênh tivi. Anh còn pha cho cô một ly latte, đặt một chiếc gối nhỏ lên đùi ra hiệu cho cô nằm xuống.
Hứa Nghiên trèo lên sofa. Cô nhào vào lòng anh, đầu tựa vào gối, tay ôm eo anh, cười khúc khích xoa xoa cơ bụng anh: “Em nằm như này thì sao uống cà phê được giờ?”
Lâm Trạch: “Anh lấy ống hút cho em.”
Hứa Nghiên: “Anh không đút cho em được hả?!”
Lâm Trạch: “Đút thế nào cơ?”
Anh vừa hỏi xong thì tự mình tự ngộ ra. Còn đút kiểu gì được chứ.
Anh vừa như đang cười, vừa như ghét bỏ, cau mày cúi đầu nhìn cô: “Em không thấy bẩn à?”
Ban đầu không thấy, nhưng nghe anh hỏi thế, tự dưng cô lại thấy cũng hơi bẩn thật.
Hứa Nghiên hừ lạnh, quay mặt đi xem tivi: “Lúc anh hôn em đâu thấy bẩn.”
Cô cầm điều khiển bấm nút phát, bài hát chủ đề vang lên sôi động. Tuy dàn tân binh không biết chơi bóng nhưng hát thì cũng tạm.
Lâm Trạch cảm thấy những điều Hứa Nghiên muốn và những gì cô phàn nàn thật ra không hề giống nhau. Nhưng nếu cô thích thì…
Anh vỗ nhẹ lên tay Hứa Nghiên.
“Sao thế?” Hứa Nghiên ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy hai má anh phồng lên, không biết từ bao giờ anh đã ngậm đầy một miệng cà phê.
Anh cúi đầu lại gần cô.
Hứa Nghiên nhìn hai má anh như một chú sóc chuột, không nhịn được cười, vội đưa tay đẩy mặt anh ra. Nhưng vì anh ngậm quá nhiều cà phê nên chỉ đẩy nhẹ một cái là cà phê phun tung tóe ra ngoài!
Cũng may anh còn biết quay đầu phun ra chỗ khác. Cà phê không dính lên áo cô nhưng văng đầy ra thảm.
Hứa Nghiên không những không thấy áy náy mà còn hùng hồn trách anh: “Bẩn quá!”
Lâm Trạch hết nói nổi. Anh véo má cô một cái, rút khăn giấy lau miệng, mặc kệ cái thảm, tiếp tục xem tivi.
Chương trình đang chiếu tập đầu tiên, là tập thi đấu ở thành phố A với đội học sinh tiểu học. Trước khi bước vào kỳ huấn luyện chính thức, các tuyển thủ cùng nhau đi dạo chợ đêm.
Mỗi khi nhìn thấy đồ ăn ngon là mắt họ lại sáng rực lên, nhao nhao bàn luận món này mình đã từng ăn rồi, món kia nghe nói là rất ngon.
Lâm Trạch thì đi sau bọn họ, hễ có ai định quét mã thanh toán là anh lại lên tiếng: “Không lành mạnh, đừng ăn.”
Ekip chương trình cắt ghép những câu nói ấy của anh thành một đoạn video hài hước, khắp màn hình toàn là những câu như “Không được ăn”, “Đừng ăn”, “Không nên ăn”.
Khi biên tập xong tập này thì video đánh nhau của Lâm Trạch vẫn chưa hot, ekip chương trình vốn định xây dựng cho anh hình tượng “người đàn ông tần tảo chăm lo cho đàn con thơ”.
Những thước phim sau đó, dù anh chỉ lặng thinh ngồi xem trận đấu, ekip chương trình cũng tự suy đoán rồi thêm vào phụ đề như “lo lắng không yên”, “xót xa cho tuyển thủ”.
Thế nhưng trên màn hình lại hiện đầy rẫy các dòng bình luận đầy chất vấn “Thật không đó? Tôi không tin!”
Hứa Nghiên chỉ vào tivi hỏi Lâm Trạch: “Lúc đó anh đang nghĩ gì thế?”
Lâm Trạch nhớ lại: “Chắc là nghĩ… “Sao bọn họ có thể chơi dở thế”, với cả “Không biết Hứa Nghiên có nhìn thấy mình không”.”
Lúc đó cô ngồi ở khán đài phía sau anh, anh đã phải kiềm chế lắm mới không quay đầu lại tìm cô.
Hứa Nghiên ngửi thấy mùi thơm từ bếp tỏa ra, bụng lập tức réo rắt.
Lâm Trạch nói phải vào mở nắp nồi ra rồi nướng thêm chút nữa.
Hứa Nghiên như một món đồ trang trí trên eo anh. Cô đeo chặt lấy eo anh, bước chân trái, chân phải cùng nhịp theo sát anh vào bếp, rồi lại chạy vào phòng chứa đồ ôm một bịch lớn đồ ăn vặt mua hồi sáng ra quay lại sofa.
Cô đeo từng miếng snack vị ngô vào mười đầu ngón tay Lâm Trạch như thể đang đeo cho anh mười cái móng giả.
Cô nằm xuống, hai bàn tay anh xòe ra giơ lên để cô mỗi lần muốn ăn chỉ cần kéo tay anh lại gần.
Cô lim dim hưởng thụ như một cô mèo lười, còn hỏi: “Đồ ăn vương vãi lên sofa rồi đấy, anh không thấy bẩn à?”
Biểu cảm của Lâm Trạch cực kỳ vô tội: “Vừa rồi là em đẩy anh ra đấy.”
Hứa Nghiên rõ ràng đang cố tình kiếm chuyện với anh, chẳng thèm nói lý: “Hừm, ra là anh chê em.”
Lâm Trạch không nói lại cô nên chỉ có thể đợi cô ăn xong mới lấy máy giặt hút vải chuyên dụng ra, dọn dẹp sạch sẽ cà phê và vụn Snack trên thảm và sofa.
Hứa Nghiên ở một bên cũng không hề nhàn rỗi. Cô chụp cho anh một bức đẹp ơi là đẹp rồi ngồi chỉnh ảnh.
Âm thanh từ TV đã trở thành nhạc nền, thi thoảng có phân đoạn của Lâm Trạch thì cô ngẩng lên xem, sau đó chia sẻ nội dung bình luận cho anh nghe.
Sang đến tập hai, qua bàn tay biên tập của bộ phận hậu kỳ, Lâm Trạch “hắc hóa” hoàn toàn thành một đại ma vương lạnh lùng vô tình.
Có tuyển thủ chạy mệt muốn ói, anh đưa nước cho cậu ta nhưng lại nói: “Chỉ được súc miệng thôi, không được uống.”
Tuyển thủ khác nằm bò trên mặt băng khóc, anh lạnh giọng bảo người ta đứng dậy rồi khóc, vi “Mặt mà bị tê cóng sẽ để lại sẹo.”
Hứa Nghiên: “Phần bình luận bảo “Anh trai dữ quá, em thích lắm!””
Lâm Trạch đang cầm phần tay cầm của chiếc máy giặt: “Cũng đâu có dữ đến mức đó, anh còn tặng kem dưỡng da cho Đại Lực nữa mà.”
Anh như nghĩ đến điều gì đó, nhăn mũi một cái: “Cậu ta thích khóc thật đấy.”
Hứa Nghiên: “Anh không biết rồi, xu hướng bây giờ người ta thích kiểu đó đó. Nhìn thì như vận động viên cường tráng nhưng thật ra là kiểu mít ướt không kìm được nước mắt. Phải có sự đối lập dễ thương đó mới thu hút.”
Lâm Trạch: “Ồ, thì ra là xu hướng bây giờ. Những người thích cậu ta chắc là cùng hội với những người thích bánh giảm ngọt nhỉ?”
Hứa Nghiên: !!!
Sao cô nghe cứ như anh đang nói kháy cô vậy?
Cô lập tức nhào đến như một con hổ, đè Lâm Trạch ngã xuống sofa, hai đầu gối quỳ trên sofa, mặt đối mặt làm bộ như muốn bóp cổ anh: “Xin lỗi mau! Xin lỗi em! Xin lỗi cái bánh!”
Lâm Trạch quăng cái tay cầm máy giặt xuống đất, giơ hai tay lên bên tai đầu hàng: “Chị ơi, tha mạng!”
Anh rất hiếm khi gọi cô là “chị”, mỗi lần gọi là ngọt đến ê răng.
Hai tay Hứa Nghiên đang định bóp cổ lập tức đổi thành ôm lấy anh, đôi mắt long lanh sáng rực: “Anh nói lại đi!”
Lâm Trạch: “Tha mạng?”
Hứa Nghiên: “Không phải! Gọi “chị” cơ mà!”
Lâm Trạch mím môi, không gọi nữa.
Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Trạch buông tay đặt lên eo cô, kéo cô về phía mình, cúi đầu ngửi mùi hương trên cổ cô.
Anh học rất nhanh. Môi anh áp lên da cô, dùng giọng mũi thì thầm như muốn : “Anh trồng dâu tây cho em.”
Hứa Nghiên: “Không được, có cái… cái gì xoang ấy!”
“Ừ.” Lâm Trạch trầm giọng đáp một tiếng, cằm anh từ từ trượt xuống xương quai xanh của cô. Chiếc áo len nhung mịn cô mặc vì ma sát mà nhăn nhúm lại, cổ áo hình vuông biến thành hình chữ V sâu, để lộ ra khe suối mềm mại giữa hai ngọn núi.
Lâm Trạch là một quý ông lịch thiệp nên anh rất lịch sự không chạm vào bất kỳ phần da thịt nào bị nội y che phủ.
Thế nên phần cup nửa kín nửa hở kia chắc là vùng mà chủ nhân của nó đã ngầm cho phép được hôn rồi đúng không?
Lâm Trạch cảm nhận được nhịp tim dồn dập của Hứa Nghiên xuyên qua môi lưỡi, truyền thẳng đến màng nhĩ anh.
Anh là một người nông dân chưa thành thục, kỹ thuật trồng dâu cũng chẳng cao siêu gì. Anh gieo mầm, vậy mà trên vùng đất màu mỡ kia chẳng để lại được một chút dâu mờ nhạt nào.
Ban đầu Hứa Nghiên còn ôm lấy cổ anh, nhưng không biết từ lúc nào hai tay cô buông xuống, cúi đầu nhìn đỉnh đầu anh.
Tay cô càng thêm luống cuống đặt lên đùi anh, không dám cúi đầu nhìn xuống, ngước mắt nhìn ra bầu trời xanh bên ngoài cửa sổ sau sofa.
Chính cô cũng mềm nhũn như một đám mây bông trắng xốp, lơ lửng trôi đi mất rồi.
— — —