Chuyển ngữ: @motquadao
Hứa Nghiên vừa khóc vừa đấm anh mấy cái, Lâm Trạch cứng đờ người chẳng dám nhúc nhích. Hai người vật lộn hơn một tiếng đồng hồ, lãng phí rất nhiều áo mưa của khách sạn nhưng lại chẳng trải nghiệm được chút niềm vui nào đúng nghĩa.
Ai mà ngờ được một đêm lãng mạn lại kết thúc một cách lúng túng như thế.
Cuối cùng Hứa Nghiên mệt quá ngủ gục trong lòng anh. Lâm Trạch vẫn chưa cam lòng, định tiếp tục nghiên cứu thêm chút nữa nhưng lại làm phiền giấc ngủ của Hứa Nghiên, bị cô vung tay tát cho một cái, đành ngậm ngùi nằm ngửa ở một bên.
Thật ra cũng không thể trách anh được. Lâm Trạch vừa hơi nhúc nhích cô đã kêu đau, rõ ràng còn chưa vào trong, vậy mà dưới hai hàng nước mắt của cô, anh đành phải nhẫn nhịn, dỗ dành từng chút một.
Chiến trận đầu chưa thắng, mà đến trận sau muốn tái chiến… thì Hứa Nghiên lại không cho nữa.
Dù đã đi ngủ rồi nhưng Hứa Nghiên vẫn không yên giấc, cảm thấy cả người khó chịu. Cô chợp mắt không bao lâu thì đột nhiên giật mình tỉnh giấc.
Cô vừa động đậy, Lâm Trạch đã mở mắt ra theo.
Thật ra anh không ngủ, chỉ đang nằm nhắm mắt tự ngẫm lại thôi.
Hứa Nghiên ngơ ngác nhìn anh, nhớ lại chuyện vừa xảy ra thì vừa thẹn vừa giận, đạp vào bắp chân anh một cái.
Lâm Trạch bị đạp mà không dám kêu, oan ức xoay người nằm quay lưng lại.
Hứa Nghiên nằm thẳng, hai tay đan vào nhau để trên bụng, muốn ngủ tiếp nhưng không tài nào ngủ nổi. Cô bỗng phát hiện trên tường có một chấm đỏ, trong lòng hoang mang gọi Lâm Trạch: “Đó có phải máy quay không thế?”
Vừa rồi * l**n t*nh m*, cô quên mất là anh đang tham gia ghi hình cho chương trình. Nếu những cảnh tượng trong phòng bị quay lại thì cô không thiết sống nữa.
Lâm Trạch hiểu sai, tưởng cô hỏi có phải anh quay phim lại không không, bèn quay người lại đáp: “Sao lại thế được, em không cho phép thì anh không bao giờ quay lại.”
Hứa Nghiên đỏ bừng cả mặt: “Ai hỏi anh cái đó! Em nói là camera giám sát của chương trình cơ!”
Lâm Trạch: “À, không có. Không lắp ở chỗ anh đâu.”
Chỉ có ký túc xá tập thể của thí sinh mới gắn, còn chỗ huấn luyện viên và khách mời thì không.
Hứa Nghiên vẫn hơi lo lắng, nhớ lại những tin tức nguy hiểm về camera ẩn trong nhiều khách sạn. Cô bò dậy kiểm tra xem chấm đỏ đó có đúng là đèn của TV hay không, rồi còn dùng camera điện thoại quét khắp phòng nhưng không phát hiện ra có đèn hồng ngoại, lúc này mới yên tâm nằm xuống.
Lâm Trạch thấy vậy cũng nằm xuống theo.
Hứa Nghiên kêu đau lưng, Lâm Trạch liền giúp cô xoa bóp.
Anh xoa rất thoải mái, cô rầm rì một hồi lại ngủ tiếp.
Cũng chẳng ngủ được bao lâu, chuông báo thức đúng năm giờ sáng vang lên. Hứa Nghiên mơ màng, ngơ ngác mặc bộ đồ thể thao lên chuẩn bị rời phòng trước khi ekip chương trình tới.
Cô còn chưa kịp xuống giường thì bị Lâm Trạch giữ tay lại. Hệ điều hành của anh tốt hơn cô nhiều, rất nhanh đã tỉnh táo: “Anh đã đặt cho em một phòng tầng dưới, em xuống đó ngủ thêm một chút, lúc nào tỉnh thì ăn uống xong rồi hãy về.”
Lâm Trạch đưa tay bật hết đèn đầu giường lên, ánh đèn sáng rực. Rèm cửa cũng được mở ra, ngoài cửa sổ trời vẫn xanh thẫm như mực, đèn đường còn sáng.
Anh xuống giường lấy thẻ phòng và chìa khóa xe đưa cho Hứa Nghiên, giúp kéo khoá áo thể thao lên tận cằm: “Em tự đi xuống được không? Anh không đưa em xuống nữa nhé?”
Chỉ là tầng trên tầng dưới, tổng cộng chẳng tới hai trăm mét, anh mà đi cùng rất dễ chạm mặt với ekip chương trình.
Hứa Nghiên vẫn còn mơ ngủ, cô lắc đầu, chân trần xỏ vào giày, thờ thẫn quay đi mà không nói một lời tạm biệt.
Người vừa đi khỏi, căn phòng vốn ấm áp bỗng trở nên lạnh lẽo, nhất là vào một buổi sáng tĩnh lặng như thế này, mở cửa sổ ra cũng không nghe thấy âm thanh gì.
Tựa như mọi thứ vừa trôi qua chỉ là một giấc mơ. Cô chưa từng đến, cũng chưa từng rời đi.
Lâm Trạch đi tắm, sau đó dọn lại giường chiếu.
Ngay giữa ga trải giường có vài vết máu đỏ, như đang lên án sự l* m*ng của anh đêm qua.
Lâm Trạch ảo não, sớm biết vậy đã nghiên cứu cách để cô thoải mái hơn rồi.
Anh vẫn luôn cố giữ hình tượng điềm đạm, biết kiềm chế trước mặt cô, ai ngờ một giờ phá băng đã hoàn toàn phá hỏng mọi nỗ lực của anh. Băng chưa đục xong, cá chưa bắt được mà bản thân thì ngã nhào xuống làn nước lạnh thấu tim.
Anh kéo chăn phủ lên giường, lúc vuốt phẳng góc chăn thì từ nếp gấp rơi ra một đôi tất màu xanh lục huỳnh quang.
Lâm Trạch khẽ bật cười.
Đây là tất thể thao của cô, cổ tất in hình đầu một chú chó bull.
Anh vo tròn lại nắm trong tay, không có ý định trả cô, giữ lại làm của riêng.
Hứa Nghiên ngủ thêm một mạch đến gần trưa mới dậy. Dù gì cũng không phải đi làm, cô dụi mặt nằm trên giường một lúc rồi mới dậy, tắm rửa xong mới chuẩn bị ra ngoài.
Trước đây đọc tiểu thuyết, cô từng thấy người ta miêu tả sáng hôm sau sau đêm đầu tiên cơ thể đau như bị xe cán mà đến lượt mình thì chẳng cảm thấy gì.
Đêm qua còn thấy hơi khó chịu, nay ngủ dậy một giấc là hết.
Hứa Nghiên chu môi, dùng môi chạm vào chóp mũi, hít một hơi:
Tên Lâm Trạch này, trông thì ngon mà vô dụng quá!
Hứa Nghiên ăn buffet trưa ở khách sạn, tiền phòng và tiền ăn tính vào thẻ của Lâm Trạch. Cô đi chân trần xỏ giày thể thao, lái xe về nhà.
Vừa về tới nhà đã bị Ba Đóa trêu chọc: “Đêm hôm khuya khoắt đi sưởi ấm cho người ta, tao nói này Hứa Đại Bảo, mày chiều cậu ta quá rồi đó!”
Hứa Nghiên bây giờ là một cô gái đang yêu đương cuồng nhiệt không cần dùng đến não, Ba Đóa có mắng cô cũng chịu, dù sao thì quay đi quay lại cũng trút hết giận lên người Lâm Trạch.
Cô thay đồ, trang điểm, còn có tiệc công việc phải đi.
Tên thật của Trương Tam Phong là Trương Húc, vì phong cách làm việc rất liều nên bị đặt biệt danh như vậy. Sau này anh ấy cũng lấy luôn cái tên đó để đặt cho studio của mình. Anh ấy và Lộ Anh Kỳ là bạn học cũ nên Hứa Nghiên cũng từng gặp vài lần, đã từng ăn cơm và hát karaoke cùng nhau.
Giờ không có Lộ Anh Kỳ ở đây, Hứa Nghiên cũng không hề rụt rè. Vừa nhìn thấy Trương Húc đã chào: “Anh sếp.”
Trương Húc: “Sếp là sếp, anh là anh, chứ “anh sếp” là cái kiểu gì?”
Hứa Nghiên: “Anh tuyển em thì là sếp em, không tuyển em thì là anh em, em gọi vậy là để tiến cũng được mà lùi cũng xong.”
Trương Húc từng gặp cô hai lần, khi đó cô cứ như cô vợ nhỏ bám sát sau lưng Lộ Anh Kỳ. Anh ấy cũng không ngờ cô gái này lại nói chuyện duyên dáng như vậy.
Anh ấy đang trong quá trình thành lập một team mới chuyên tổ chức các chương trình văn nghệ cho chính phủ, mà làm nghề này, không lanh mồm lẹ miệng thì khó mà xoay sở.
Ban đầu còn tưởng chỉ là nể mặt Lộ Anh Kỳ nên mới sắp xếp cho Hứa Nghiên vị trí giám sát nghệ thuật, chịu trách nhiệm giám sát quá trình chạy chương trình là chính. Nhưng sau khi cùng cô hàn huyên, nghe cô trình bày kế hoạch của bản thân, anh ấy lại nghĩ cô có thể đảm đương vị trí quản lý điều hành luôn.
Trương Húc cổ vũ cô: “Không có kinh nghiệm thì đã sao, anh hướng dẫn cô làm. Ai chẳng bắt đầu từ con số 0. Điều quan trọng nhất với anh bây giờ là tìm được người đáng tin cậy, có trách nhiệm.”
Nghe anh ấy nói qua về nội dung công việc, Hứa Nghiên thấy tuy mình chưa từng làm nhưng cũng không đến mức quá khó.
Chỉ là đột nhiên anh ấy nhắm ngay cô làm cấp phó nên cô vẫn hơi nghi ngờ: “Là vì nể mặt Lộ Anh Kỳ nên mới “giao trọng trách” cho em đấy à?”
Trương Húc cũng không giấu giếm: “Đúng vậy, có cậu ta bảo đảm thì anh yên tâm hơn chút.”
Hứa Nghiên đành nhắc nhở anh ấy: “Bọn em hiện tại không là gì của nhau cả, em có bạn trai mới rồi.”
Trương Húc: “Ôi dào, trông cô nói kìa, thì chính vì chia tay rồi anh mới dám thu nhận cô đấy. Chứ còn đang yêu nhau thì tôi không dám đâu, lỡ tôi mắng vài câu thì biết đâu hai người chia tay luôn ấy chứ.
Hứa Nghiên không ngờ rằng làm “bạn gái cũ của Lộ Anh Kỳ” lại có lợi thế bất ngờ thế này.
Chuyện công việc xem như đã ổn thỏa, Hứa Nghiên nói muốn nghỉ ngơi thêm nửa tháng nữa, Trương Húc cũng không ý kiến. Dù gì công ty mới còn chưa hình thành, vẫn đang trong quá trình chiêu binh mãi mã.
“Được mà, dù sao cô đến cũng phải đến “Trương Tam Phong” làm trước một thời gian, tầm cuối năm mới có dự án. À đúng rồi, thời gian này cô học thêm cách viết hồ sơ dự thầu đi là vừa.”
Hứa Nghiên mang theo “bài tập về nhà”. Cô từng là người lên lớp mới chép bài tập về nhà mà giờ lại đang đeo kính ghi chép các video giảng online.
Ba Đóa đi ngang qua còn thắc mắc: “Máy tính thi cao học đấy à?”
Cô nàng nhìn vào màn hình, thấy nào là quy trình quản lý dự án, rồi lại nghĩ tới mấy tin đồn trước đó, Ba Đóa xoa cằm: ”À hiểu rồi, em trai muốn giao cho mày quản lý câu lạc bộ khúc côn cầu phải không?”
Hứa Nghiên tháo kính ra: “Nghĩ gì vậy, tao đang học thêm kỹ năng trước khi đi làm!”
Ba Đóa: “Làm cai thầu à?”
Hứa Nghiên: “Đây chỉ là mẫu thôi! Nhưng mày nói làm cai thầu cũng đúng, tao sắp theo đội kỹ thuật sân khấu rồi.”
Cô cảm thấy mình chẳng khác nào yêu tinh nhỏ trên núi, bị đại vương phái đi bắt Đường Tăng, mà bản thân còn đang ngơ ngác hỏi lại: “Ai cơ? Em á?”
Nghe cô kể chuyện với Trương Húc xong, Bà Đóa hiến kế: “Nói thế thì mày cũng là sếp rồi, việc viết hồ sơ thầu gì đó giao cho cấp dưới làm là được.
Hứa Nghiên: “Công ty bọn tao dự kiến chỉ có ba nhân viên chính thức thôi, một trong đó chính là Trương Tam Phong.”
Ba Đóa: “Vẫn còn một người nữa còn gì!”
Hứa Nghiên: “Người còn lại là dì ruột của anh ấy.
Ba Đóa: “… Thế thôi mày học tiếp đi, học là chuyện cả đời mà, kiến thức nắm vững trong tay đều là kiến thức của mình.”
Hứa Nghiên không chia sẻ với Lâm Trạch chuyện công việc . Cô biết anh đang bận quay show, mà hai người cũng sắp gặp nhau rồi, gặp mặt nói chuyện trực tiếp vẫn hơn là nhắn tin gõ chữ.
Nhưng thực sự đến lúc gặp rồi lại chẳng muốn nói những chuyện nghiêm túc như thế này mà chỉ muốn nói mấy chuyện linh tinh.
Lần trước nghỉ phép Lâm Trạch còn về nhà ngủ một đêm. Lần này quay xong, anh trực tiếp nói với Hy Á là sẽ về Áo Viên, mấy ngày tới sẽ đi du lịch chứ không về nhà.
Hy Á đã nghe em họ nói con trai mình dẫn bạn gái đi ăn tối, bà không can thiệp chuyện vào yêu đương của Lâm Trạch nhưng cũng thể hiện sự ủng hộ của một người mẹ: “Nếu con cần mẹ hỗ trợ, mình có thể ra ngoài ăn một bữa với nhau.”
Bà sợ con trai không muốn dẫn bạn gái về nhà họ Tống.
Không ngờ Lâm Trạch chỉ cười một tiếng, nói có cần thì sẽ nói lại với bà.
Nhưng anh vốn quen tự quyết chuyện của mình, có lẽ nếu Hứa Nghiên không đề nghị thì e rằng mẹ anh sẽ phải đợi đến lễ cưới mới gặp được con dâu tương lai.
Chương trình quay đến tận khuya mới kết thúc. Lâm Trạch không muốn làm phiền Hứa Nghiên nghỉ ngơi nên hẹn trước sáng mai sẽ tới đón cô rồi hai người lái xe đến thành phố lân cận ngắm biển.
Đường đi không quá xa, dự kiến họ sẽ vừa kịp làm thủ tục nhận phòng rồi ăn trưa.
Lần trước đi “du lịch” trên sườn đồi xem bò xem cừu ăn cỏ. Lần này Hứa Nghiên đã lên kế hoạch cho một loạt lịch trình rất nhân văn, bao gồm tới triển lãm ngắm tranh tranh, đi nghe hòa nhạc và xem kịch nói.
Lâm Trạch: “Không phải mình nói sẽ đi ngắm biển hả?”
Hứa Nghiên: “Có mà, biển ở đó, kiểu gì cũng nhìn thấy thôi!”
Kế hoạch đi du lịch thì phong phú, nhưng thực tế lại đơn giản đến tội nghiệp, bởi Lâm Trạch căn bản không để cô rời khỏi khách sạn.
Lúc nghỉ trưa, Hứa Nghiên đoán anh muốn phục thù cho lần trước nên mặc kệ anh bám riết lấy mình không buông, cuối cùng người khổ nhất vẫn là tấm thân nhỏ bé của cô, cứ thế chìm vào giấc ngủ say.
Đến lúc ngủ dậy thì trời đã tối. Lâm Trạch đặt bữa tối phục vụ tại phòng. Anh khui chai rượu vang mà mình mang theo, cùng cô ngồi bên ban công cụng ly.
Hứa Nghiên không uống được rượu. Cô cảm thấy hoàn toàn bất lực, bị Lâm Trạch dụ dỗ làm đủ chuyện hoang đường. Sáng hôm sau tỉnh dậy, eo và chân như không còn là của mình nữa, cô nằm lỳ trên giường chẳng dậy nổi.
Hứa Nghiên cảm thấy Lâm Trạch như biến thành một người khác. Vẻ dịu dàng thường ngày dường như chỉ là một lớp ngụy trang, còn phong cách tấn công mạnh bạo và sức chiến đấu bền bỉ dẻo dai trên sân băng mới là bản tính thật sự của anh.
Cô tỉnh lại trong tình trạng không mảnh vải, trên người chỉ đắp một tấm chăn mỏng. Lâm Trạch trái lại ăn mặc chỉnh tề, ngồi bên cạnh sờ trán cô. Tối qua thấy cô người nóng ran, anh còn lo là cô bị sốt.
Giờ thấy thân nhiệt cô bình thường, anh mới yên tâm kéo cô dậy ăn sáng.
Lớp chăn trượt để xuống lộ ra cánh tay trắng nõn đầy dấu hồng tím hơi nhức mắt.
Lâm Trạch ho nhẹ một tiếng, kéo chăn lại đắp cho cô.
Hứa Nghiên u oán: “Bây giờ mới định làm người có phải hơi trễ rồi không?”
Lâm Trạch: “Ăn xong mình đi xem kịch nhé, anh đặt vé rồi.”
Hứa Nghiên nghe anh nói vậy, tâm trạng mới dịu xuống.
Nhưng dùng xong bữa sáng vẫn không thể đi xem kịch được.
Lần này không phải lỗi Lâm Trạch mà là do Hứa Nghiên thấy anh thay một bộ vest chỉnh tề, bản thân không nhịn được lại kéo người vào phòng.
Cô túm cà vạt anh, đẩy anh ngồi xuống ghế sofa, đá tung đôi giày cao gót của mình, quỳ lên đùi anh, từ trên cao nhìn xuống chất vấn đầy khí thế: “Mặc đẹp thế này là định đi quyến rũ ai hả?”
— — —