Hãy Hôn Anh Đi - Tiểu Bố Thích Ăn Bánh Trứng

Chương 29: Tự ngẫm



Chuyển ngữ: @motquadao


Hứa Nghiên dùng một câu hỏi không có tí sát thương nào, nghiêm túc chất vấn Lâm Trạch: “Anh cố tình phải không?”

Lâm Trạch tựa lưng vào ghế sofa, vòng tay ôm lấy eo cô, ngẩng đầu lên nhìn: “Anh làm sao cơ?”

Giọng điệu anh vô cùng chân thành, như thể người có mưu đồ tuyệt đối không thể là anh.

Nhưng Hứa Nghiên không tin được.

Bình thường anh toàn mặc đồ thể thao, áo hoodie đủ màu chất đầy tủ quần áo, ngay cả lên show cũng trung thành với phong cách ấy, cùng lắm thỉnh thoảng đổi sang áo len với quần jeans.

Thế mà hôm nay lại xuất hiện trong bộ quần tây đen sơ mi trắng!

Anh kiếm đâu được bộ tây trang vừa như in, không một nếp gấp thế này?!

“Anh để sẵn trong cốp xe mà.” Lâm Trạch vô tội đáp. “Hôm qua em nói muốn đi xem kịch nên anh mang ra quầy lễ tân nhờ họ ủi giúp. Đi xem kịch mà, không phải nên mặc đồ nghiêm túc sao?”

Lý do rất đường hoàng, Hứa Nghiên không phản bác lại được.

Nhưng nhìn Lâm Trạch bây giờ quá giống lưu manh giả danh tri thức khiến Hứa Nghiên không nỡ buông ra. Cô lấy ngón trỏ vẽ một vòng lên vùng mắt anh: “Anh nên đeo thêm một cặp kính gọng vàng nữa.”

Lâm Trạch: “Anh không bị cận.”

Hứa Nghiên bóp miệng anh: “Không được nói chuyện.”

Lâm Trạch im bặt.

Không nói gì lại càng bùng nổ hơn.

Trước giờ Hứa Nghiên chưa từng nghĩ rằng mình sẽ mê mẩn kiểu hình tượng này, nhưng có lẽ là do Lâm Trạch mang lại cảm giác đối lập quá rõ rệt. Nghĩ đến dưới lớp tây trang chỉnh tề này là một cơ thể rắn chắc, ngọn lửa nhỏ trong lòng cô lại cháy bùng lên dữ dội hơn.

Ngón tay cô men theo áo vest, v**t v* anh qua lớp sơ mi. Nghe anh khẽ rên “hừm” một tiếng, hai chân cô cũng mềm nhũn.

Cô mở khóa rồi kéo thắt lưng anh ra, muốn để anh cứ thế trong bộ đồ lịch lãm mà cùng mình trầm luân…

Chuyến đi này đến tận lúc sắp về hai người mới ghé qua bờ biển hóng gió. Hứa Nghiên có chút tiếc nuối, hẹn anh lần sau quay lại. Lâm Trạch mấy hôm nay được “ăn ngon”, ấn tượng quá tốt với nơi này nên gật đầu lia lịa.

Thật ra họ vẫn còn hai ngày nghỉ, nhưng Hứa Nghiên không muốn để Lâm Trạch phải khổ sở ăn đồ bên ngoài nên quyết định quay về Áo Viên. Ít ra họ có thể tự nấu ăn, còn anh thì có thể ăn uống đầy đủ.

Trồng hoa tưới cây, nấu cơm dạo phố, để lại dấu tích của tình yêu trong từng góc nhỏ của căn nhà.

Đây là kỳ nghỉ dài nhất của họ từ khi yêu nhau.

Thích một người có thể bắt đầu một đoạn tình cảm, nhưng để yêu sâu đậm thì nhất định phải có thời gian bên nhau đủ lâu.

Trong phòng sách, Hứa Nghiên mở máy tính tập viết dự án. Cô muốn tìm việc gì đó làm để giảm bớt cảm giác hụt hẫng khi sắp phải xa anh.

Lâm Trạch vốn đang ngồi ghế mây phơi nắng đọc sách, vô tình liếc sang bàn làm việc, thấy Hứa Nghiên đang nhăn mặt cắn đầu bút, trông như gặp khó khăn ở đâu đó.

Anh đứng dậy, đi đến cạnh cô: “Em đang làm gì đó?”

Hứa Nghiên buồn bực vò tóc: “Em thấy tư duy logic của mình tệ quá, đang thử làm lại quy trình quản lý dự án cho một đêm diễn để sau này còn dùng làm mẫu đăng ký.”

Lâm Trạch liếc qua một cái, thấy cũng không phức tạp: “Anh giúp em được không?”

Hứa Nghiên ngạc nhiên: “Ơ, anh biết hả?”

Anh nhún vai: “Anh học MEM, Thạc sĩ Quản lý Kỹ thuật mà. Dù bây giờ nghỉ học rồi nhưng cũng đã từng học qua.”

Hứa Nghiên nhường ghế cho anh, đứng cạnh nhìn anh sắp xếp lại đống ghi chú rối rắm của mình thành một bản trình bày rõ ràng.

Lúc làm việc Lâm Trạch cực kỳ tập trung, ánh mắt nghiêm túc đến mê người.

Hứa Nghiên rất thích anh thế này, càng thích anh dùng ánh mắt nghiêm túc ấy nhìn mình.

Cô vòng tay ôm cổ anh từ phía sau. Đây là một chiếc ghế dài không có phần tựa, cô áp ngực mình vào lưng anh, khoảng cách cực kỳ thân mật.

Chuột máy tính trong tay Lâm Trạch trượt sang một bên. Anh dán nhầm nội dung sang nơi khác.

Anh buông chuột, đưa tay ra sau xoa cổ cô: “Làm gì đó, đang làm việc mà?”

Hứa Nghiên cắn nhẹ tai anh: “Không làm việc nữa, làm chuyện khác.”

Lâm Trạch trượt tay xuống giữ chặt chân cô, nhấc bổng cô lên cõng sau lưng, đi thẳng về phía phòng ngủ.

Hứa Nghiên ngồi trên cao, dang tay như máy bay nhỏ, tự đạp chân tạo độ rung: “Bay thôii~”

Anh không phải người duy nhất thích chuyện ấy. Cô cũng thích.

Đáng tiếc là vẫn phải chia tay. Lâm Trạch bắt đầu một đợt huấn luyện kín kéo dài một tháng.

So sánh mới thấy rõ sự khác biệt. Mấy ngày bên nhau ngọt ngào như thế, giờ một mình ở nhà bỗng thấy vô vị. Hứa Nghiên về nhà hai hôm, cùng Ba Đóa đi dạo phố, ăn uống, mua sắm. Cuối cùng không nhịn được mà gọi cho Trương Tam Phong nói mình muốn đi làm rồi.

Quả đúng là đi làm lâu rồi, ngồi không ở nhà lại thấy bứt rứt.

Như Trương Húc nói, công ty mới còn chưa vận hành, cô cứ làm ở studio của anh ấy một thời gian trước, “Vì đằng nào sau này có dự án thì cô cũng vẫn ở đây làm việc.”

Trương Húc cho cô một phòng làm việc riêng trong studio âm nhạc “Trương Tam Phong”, trong phòng còn đặt một chiếc bàn lớn để tiện họp hành.

Hứa Nghiên thấy đãi ngộ như thế này là quá tốt rồi, dù chỉ là “công ty trách nhiệm hữu hạn một thành viên” thì cũng nở mày nở mặt.

Không ngờ sau khi bắt đầu vào làm, dự án đầu tiên của cô lại là tour diễn của Lộ Anh Kỳ.

Hứa Nghiên nhăn mặt: “Sếp ơi, em có thể xin làm dự án khác không?”

Trương Húc: “Giờ sân khấu lớn nhất bên mình là dự án này, cô đi theo là được rồi. Mà đừng gọi anh là sếp, gọi là sư phụ đi.”

Thế là cô giáo Tiểu Nghiên ngày nào, giờ đã trở thành học trò Tiểu Nghiên.

Bắt đầu lại từ đầu, học từ con số 0 hóa ra khó hơn cô tưởng.

Hai ngày đầu tiếp nhận dự án, cô không thích ứng kịp. Hứa Nghiên đã có suy nghĩ hay là dừng lại, quay trở lại vùng an toàn của mình, làm một giáo viên thanh nhạc là được rồi.

Trương Húc nhìn ra sự dao động đó. Một hôm họp nhóm xong, anh ấy hẹn cô ăn tối cùng.

Địa điểm ngay trong phòng làm việc của cô, ăn cơm hộp hai mặn hai chay.

Trương Húc đặt câu hỏi như một cố vấn truyền cảm hứng trong phim: “Hứa Nghiên, em có ước mơ gì không?”

Hứa Nghiên hơi khựng lại.

Câu hỏi này cô đã được hỏi đi hỏi lại không biết bao nhiêu lần từ nhỏ đến lớn, mà đáp án của cô thay đổi hết lần này đến lần khác.

Lúc bé thì mơ làm công chúa, lớn hơn một chút lại mơ làm nhà khoa học, xem vài vở kịch thì muốn làm diễn viên, rồi đến khi học nhạc kịch thì mơ được làm nữ chính.

Sau này đi làm, ngày ngày dạy mấy đứa thực tập sinh dở hơi học hát, cô chẳng có thời gian nghĩ đến hai chữ “ước mơ” nữa.

Nay Trương Húc hỏi, cô thật sự không trả lời nổi. Cô bị cuộc sống mài mòn hết sắc cạnh, chỉ còn biết để dòng đời đẩy đi từng bước.

Cô trầm mặc nên Trương Húc đổi sang một câu hỏi khác: “Thế em có thứ gì thích thật sự không? Ca hát, tiền tài, uống rượu hay bất kỳ điều gì cũng được.”

Câu hỏi này cụ thể hơn, nhưng vẫn khiến cô phải suy nghĩ một lúc.

Cô chỉ có thể nghĩ tới “thứ” khiến mình thấy vui gần đây nhất chính là Lâm Trạch. Thế nên Hứa Nghiên trả lời: “Vậy… đàn ông có tính không?”

“Khụ khụ khụ!” Trương Húc sặc cơm, ho sặc sụa, uống mấy ngụm nước mới đỡ.

Anh ấy kéo băng đô lên, vuốt lại mái tóc xù: “Ờ, không ngờ cô mê kiểu đó. Kính nể.”

Hứa Nghiên: “Sư phụ, anh nói tiếp đi?”

Trương Húc: “Nói gì cơ?”

Hứa Nghiên: “Không phải anh hỏi xong thì nên khai sáng, cho em một bát súp gà cho tâm hồn sao?”

Trương Húc: “Muốn ăn gà hầm thì xuống dưới mà mua. Lớn tướng rồi còn cần gì nghe ai giảng đạo lý nữa.”

Hứa Nghiên gật gù nghe sư phụ của mình nói mà như thể đang nghe một bài diễn thuyết.

Dù vậy, câu hỏi ấy vẫn khiến trong lòng Hứa Nghiên gợn sóng, tựa như mặt hồ vốn dĩ phẳng lặng bị khuấy động, chẳng thể yên lại được nữa.

Từ lúc tan làm đến tận lúc đi ngủ, cô vẫn cứ trằn trọc mãi về hai vấn đề này, rằng mình thích gì, ước mơ của mình là gì?

Hôm nay là ngày phát sóng tập mới của “Siêu Tân Binh Khúc Côn Cầu”, Hứa Nghiên không quên, lập tức xem ngay.

Lâm Trạch bây giờ nổi tiếng thật rồi, có hẳn phần CUT riêng cho tập này. Tâm trạng của Hứa Nghiên đang rất rối bời nên cô chọn xem phần CUT cá nhân của anh trước, khi nào có thời gian sẽ xem lại trọn tập.

Không ngờ phần mở đầu phỏng vấn lại là một câu hỏi y hệt: “Lâm Trạch, ước mơ của anh là gì?”

Lâm Trạch: “Đại diện đội tuyển Trung Quốc tham dự Thế vận hội mùa đông, thi đấu thật tốt, chơi hết mình.”

Một câu trả lời chuẩn sách giáo khoa cho một vận động viên.

Hứa Nghiên bỗng thấy có chút ghen tỵ với Lâm Trạch. Anh là người có ước mơ, và đang từng bước tiến gần đến nó.

Cô nói cô thích nhất là Lâm Trạch, nhưng ước mơ của cô cũng không thể là “làm vợ đảm” được.

Càng nghĩ càng rối rắm. Cô phiền lòng đến mức khát khô cả họng, ra phòng khách lấy nước thì vừa hay gặp Ba Đóa từ cửa bước ra.

Hứa Nghiên: “Ba Đóa, ước mơ của mày là gì?”

Ba Đóa trợn tròn mắt: “Giật cả mình! Chị ơi, em chỉ muốn đi vệ sinh thôi mà cũng phải triết lý như vậy luôn hả?”

Hứa Nghiên: “Thế mày thích gì?”

“Tiền. Đối với tao mà nói, ước mơ của tao là phát tài.” Nói rồi, Ba Đóa đi vào nhà vệ sinh, rửa tay xong xuôi thì tiến về phía Hứa Nghiên: “Làm sao đó, mày mộng du đấy à?”

Hứa Nghiên lắc đầu: “Tao đang suy nghĩ.”

Ba Đóa vỗ một cái vào trán cô: “Đêm hôm rồi không ngủ đi, đừng lãng phí tế bào não nữa!”

Hứa Nghiên bị vỗ cho tỉnh lại, gắng gượng xem nốt tập mới nhất, hai mắt cứ díp vào, vất vả lắm mới xem xong. Nhưng đến khi nhắm mắt thì lại chẳng ngủ nổi.

Tim cô đập thình thịch như vừa uống hai ly trà sữa size L, trống ngực rung lên theo từng nhịp.

Cô nhắn cho Lâm Trạch: “Ước mơ của em là gì vậy nhỉ?”

Lúc cô gửi đã quá muộn rồi, Lâm Trạch đã đi ngủ. Sáng dậy thấy tin nhắn, anh gửi lại cho cô một tin nhắn thoại. Anh không đưa ra gợi ý, không nói đạo lý, cũng không bắt cô tự tìm câu trả lời.

Anh chỉ nói: “Có những người dù không có ước mơ vẫn sống hạnh phúc vui vẻ cả đời mà.”

Hứa Nghiên tỉnh dậy đọc được những lời này, sống mũi cô cay cay.

Cô thấy anh nói cũng đúng, mà hình như lại khác với những gì người ta hay bảo.

Sống mà không có mục tiêu chẳng phải là sống mơ hồ, vô định sao?

Lâm Trạch không đợi đến tối, anh tranh thủ giờ nghỉ giữa buổi tập gọi luôn cho cô.

Hứa Nghiên nói anh “no ấm nên sẽ không hiểu được cảm giác đói khổ”: “Anh là người có ước mơ, anh tỏa sáng rực rỡ nên không hiểu được những kẻ mờ nhạt thất bại như bọn em mất phương hướng thế nào.”

Cô như đang lạc vào một cái ngõ cụt không tìm thấy lối ra, cũng không biết phải quay lại thế nào, loanh quanh quanh quẩn tự đập đầu vào tường hy vọng tìm ra được lối thoát.

Lâm Trạch bình tĩnh nghe cô nói hết, đợi khi cô nói xong anh mới cất lời: “Chơi khúc băng cầu chỉ là mục tiêu hiện tại. Ước mơ của anh không phải là chơi khúc băng cầu cả đời, và thực tế là anh không thể chơi khúc băng cầu mãi được. Bây giờ em không có mục tiêu nào nhất định phải đạt được có lẽ là vì em đang cảm thấy hài lòng với cuộc sống hiện tại rồi. Mà nếu đã hài lòng rồi thì không cần cố ép mình nữa.”

Hứa Nghiên thấy lời anh nói cũng hơi đạo lý.

Cuối cùng, anh vẫn giúp cô gỡ rối: “Hứa Nghiên, anh thấy cuộc sống của em cũng rất tuyệt vời rồi. Đây đâu phải một bài kiểm tra, chúng ta không nhất thiết phải theo đuổi một cuộc sống 100 điểm.”

Thế mà vẫn bị em trai dạy đời rồi.

Hứa Nghiên: “Đáng ghét, anh vừa ‘giả vờ’ mà trúng tim đen em đấy!”

Lâm Trạch không hiểu “giả vờ” là gì, nhưng có thiên phú nói lời đường mật.

“Trúng gì cơ? Trúng tim em à?”

“Í ẹ!”

Hứa Nghiên vừa ghét vừa yêu cái kiểu nói chuyện thẳng thắn của anh. Cô hôn chụt chụt vào điện thoại rồi quyết định quay người thoát khỏi ngõ cụt tìm đường khác.

Cô nghiêm túc nhắn tin cho Trương Húc: “Sư phụ, em đã suy nghĩ rất kỹ về câu hỏi của anh rồi. Có lẽ thời gian sẽ cho em câu trả lời. Em cũng đã tự nhìn lại bản thân, thấy thời gian qua mình hơi mông lung, em sẽ chấn chỉnh lại ngay. Em rất thích môi trường làm việc và đồng nghiệp ở đây. Em sẽ cố gắng hoàn thiện bản thân và tìm ra đam mê thật sự của mình.”

Trương Húc: “Hả? Cô đang nói gì thế? Anh chỉ đang muốn phân các nhân viên có cùng sở thích vào một nhóm cho dễ làm việc thôi.”

Kết thúc ngày nghỉ, Hứa Nghiên đến công ty mới hiểu lời anh ấy nghĩa là gì.

Studio mới tuyển thêm người. Để mọi người nhanh chóng hòa nhập, Trương Húc chia lại các nhóm làm việc.

Không hổ danh là Trương Tam Phong.

Hứa Nghiên phát hiện vì cô nói một câu “thích đàn ông” mà nhóm của cô giờ toàn là đàn ông!

Tin tốt là họ là 6 anh chàng đẹp trai

Tin xấu là họ… cũng thích đàn ông.

— — —

Hết chương 29
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...