Chuyển ngữ: @motquadao
Vì đã quyết định ở lại Thượng Hải một thời gian nên Lâm Trạch cũng định sắm sửa luôn hành lý đi tập huấn tại đây.
Còn Hứa Nghiên vẫn đang vương vấn đến những luống bắp cải đã trồng ở Áo Viên. Lúc rời đi còn nói sẽ trở về thu hoạch, giờ thì e là chúng đã thối rữa hết trên đất rồi.
Lâm Trạch an ủi cô: “Cứ coi như là bón phân cho đất, lần sau mình trồng rau khác thì đất càng màu mỡ hơn.”
Ai mà biết có còn lần sau không.
Chỉ khi đã đến Thượng Hải, Hứa Nghiên mới đột nhiên cảm thấy luyến tiếc một chút với Bắc Thành, nơi cô đã từng học tập, làm việc và sinh sống suốt mấy năm.
Nhưng tâm trạng buồn bã này nhanh chóng bị những điều mới mẻ của cuộc sống mới cuốn đi.
Thượng Hải đã đón vài trận mưa, không ào ào như miền Bắc mà là kiểu mưa lất phất dầm dề đặc trưng của Giang Nam như trong ký ức tuổi thơ của Hứa Nghiên.
Mỗi khi mắt mỏi vì ôn bài, cô lại ngồi trên ban công ngắm mưa. Dù có mái che nhưng vẫn cảm nhận được sự ẩm ướt len vào da thịt.
Lâm Trạch không quen với kiểu thời tiết ẩm ướt thế này. Cô ngồi trên ban công ngắm mưa, còn anh thì ngồi trong phòng khách ngắm cô.
Ai làm việc nấy, mỗi người đều có cách riêng để giết thời gian.
Chỉ có Ba Đóa là bận tối mắt. Vừa đến nơi, cô nàng đã tất bật chạy show, mỗi tuần còn phải livestream, bận rộn cả thể xác lẫn tinh thần nhưng ví tiền lại rủng rỉnh.
Hứa Nghiên chẳng thể làm gì nhiều cho Ba Đóa mà chỉ giỏi mỗi khoản “kéo chân”, mỗi tối đều nấu một nồi lẩu trong bếp cho Ba Đóa ăn khuya.
Nồi lẩu chia hai ngăn, Ba Đóa và Lâm Trạch ăn phần nước dùng thanh đạm, còn cô thì nhúng thịt vào nồi mala, cay đến sưng đỏ cả môi, hít hà liên tục, khiến hai người đang phải giữ dáng thèm nhỏ dãi.
Chính sách phòng dịch ở Thượng Hải có phần nới lỏng hơn. Dù Hứa Nghiên không chen chúc đến các điểm du lịch đông đúc nhưng cô và Lâm Trạch cũng đã đi dạo vài công viên, xem vài triển lãm, thậm chí còn cùng nhau đến khu vui chơi lúc hoàng hôn.
Gió đêm thổi mạnh, họ cùng khoác một chiếc chăn poncho hoạt hình, ôm nhau ngước nhìn pháo hoa rực rỡ phía trên lâu đài.
Giữa tiếng nhạc ồn ào, Hứa Nghiên quay đầu, hét lớn hỏi Lâm Trạch: “Pháo hoa trên biển có đẹp hơn thế này không anh?”
Pháo hoa có lẽ cũng đẹp tương tự, nhưng trên biển thì không đông đúc thế này. Sự rực rỡ ấy vừa đơn độc vừa tuyệt mỹ.
Lâm Trạch cúi đầu nói với cô: “Anh không biết sang năm có thời gian không, nhưng sau Thế vận hội Mùa đông, anh nhất định sẽ đưa em đi xem.”
Anh cảm thấy áy náy vì lần thất hứa này. Sau này nếu cô thích, năm nào anh cũng sẽ đưa cô đi xem.
Hứa Nghiên thấy xung quanh có rất nhiều cặp đôi chụp ảnh hôn nhau dưới pháo hoa. Cô là người không thích quá thân mật ở nơi công cộng nhưng cũng có chút mơ mộng.
Cô nhẹ nhàng kéo cổ Lâm Trạch, để anh cúi đầu, ghé vào tai anh thì thầm: “Vậy đợi đến khi đi xem pháo hoa trên biển thì chúng mình hôn nhau nhé, không cho ai xem cả.”
Lâm Trạch nghe cô nói xong thì bật cười. Anh kéo chiếc chăn trùm qua đầu cô, che kín cả hai người như một cái lều nhỏ. Trong không gian kín đáo đó, anh nhanh chóng hôn cô một cái rồi lùi ra, khoác lại chiếc chăn lên vai cô.
Hứa Nghiên dùng ngón cái chạm vào môi mình, cắn móng tay, nhìn anh cười ngây ngô.
Ánh sáng rực rỡ của pháo hoa chiếu lên khuôn mặt cô, vừa hư ảo vừa xinh đẹp.
Ngày cuối cùng trước khi lên đường, Lâm Trạch đã cùng Hứa Nghiên đến thăm ngôi trường mà cô muốn thi vào.
Ba Đóa cũng đi cùng. Dù bận bịu trăm công nghìn việc, cô bạn vẫn cố sắp xếp thời gian để giới thiệu Hứa Nghiên với một vị giảng viên mà cô nàng quen biết: “Kiếm tiền làm sao quan trọng bằng việc của mày được.”
Lâm Trạch thấy Hứa Nghiên cảm kích dụi đầu vào Ba Đóa, lặng lẽ bước tới, xách cổ áo sau của Hứa Nghiên để “giành” cô về bên mình.
Ba Đóa cười mắng anh là “hũ giấm chua”, nhưng cô nàng cũng biết đôi tình nhân này sắp phải xa nhau nên chỉ muốn muốn dính lấy nhau nên nếu bình thường không có việc gì thì cô ấy cũng không làm phiền hai người.
Trường học sắp vào kỳ nghỉ hè. Ngày Hứa Nghiên đến lại đúng lúc có buổi biểu diễn báo cáo cuối kỳ của sinh viên. Vị giáo sư Mạnh mà họ đến gặp đã cùng họ uống cà phê trong quán cà phê của trường, trò chuyện về những người quen cũ, rồi tặng họ hai vé mời của một vở kịch lớn.
Hai người liên tục cảm ơn. Sau khi tiễn giáo sư Mạnh, trời vẫn chưa tối hẳn. Ba Đóa nhìn điện thoại, nói với Hứa Nghiên: “Mày với Lâm Trạch đi xem đi, tối nay tao có hẹn ăn tối với bên thương hiệu, không kịp rồi.”
Hứa Nghiên thăm dò biểu cảm của cô ấy, muốn biết có phải cô ấy cố tình nhường không gian cho cô và Lâm Trạch không.
Ba Đóa cho cô xem đoạn chat: “Thật mà! Tao lừa mày làm gì!”
Hứa Nghiên lúc này mới tin, còn gọi một chiếc xe riêng cho cô ấy: “Để lúc nào rảnh, em sẽ về Bắc Thành lái con xe nhỏ của em qua đây làm tài xế riêng cho một mình chị Ba thôi!”
Ba Đóa mắng cô một câu “khùng điên”, rồi hùng hổ rời đi đầy vội vã trên đôi giày cao gót.
Chỉ còn lại một mình Hứa Nghiên. Cô đi về phía quán cà phê ở gần cổng phụ, nhắn tin hỏi Lâm Trạch đang ở đâu.
Tin nhắn chưa kịp được hồi âm, cô đã đi đến trước quán cà phê. Qua cửa kính bên phía bãi cỏ, cô nhìn thấy Lâm Trạch đang ngồi ở một góc gần cửa sổ, gục mặt xuống bàn ngủ.
Cô lén chụp một bức ảnh lúc anh đang ngủ.
Bước vào quán cà phê, đi đến bên cạnh anh, cô vẫn ngửi thấy mùi vị đắng nồng của ly Americano đã nguội lạnh. Có vẻ như món đồ uống giúp tỉnh táo này không hiệu quả lắm, vì người uống đang ngủ ngon lành.
Hứa Nghiên đưa tay lên véo mũi anh.
Người đang ngủ bị ngạt thở, mở mắt ra với vẻ khó chịu vì bị quấy rầy. Khi nhìn rõ người trước mặt, anh lập tức nở nụ cười: “Em gặp xong rồi à.”
“Em gặp xong rồi.” Hứa Nghiên đưa cho anh xem tấm vé trong tay, “Mình đi xem kịch rồi về nhà được không anh?”
“Được chứ.” Lâm Trạch lấy thực đơn từ ngăn kéo ra, gọi món cho Hứa Nghiên: “Ăn gì đó trước nhé, không thì lại đau dạ dày mất.”
Mấy ngày trước cô đến kỳ, bụng cứ đau liên tục.
Hứa Nghiên véo ngón tay anh, cười khúc khích, đầy ẩn ý nói: “Em khỏi rồi, không đau nữa.”
Lâm Trạch lập tức nhận được tín hiệu, úp thực đơn xuống: “Buổi biểu diễn này nhất định phải xem hả?”
Hứa Nghiên không ngờ anh lại hỏi như vậy, mặt đỏ bừng.
Lâm Trạch lại cầm thực đơn lên: “Anh biết rồi, ăn cơm trước đã.”
Ăn xong rồi còn phải đi xem kịch nữa. Đọc Full Tại Truyenfull.vison
Từ quán cà phê đi bộ đến nhà hát nhỏ. Khuôn viên trường tuy không lớn nhưng cảnh sắc lại mang một vẻ đẹp riêng, mang lại cảm giác của những năm tháng thanh xuân tươi đẹp.
Đã lâu rồi Hứa Nghiên không bước chân vào một khuôn viên trường học, giờ lại đến một nơi như thế, cảm giác trong lòng vui đến khó tả. Cô nói với Lâm Trạch: “Em thích nơi này. Em nhất định phải cố gắng thi vào đây!”
“Em chắc chắn sẽ làm được.” Lâm Trạch gật đầu, dùng tay ước lượng độ dày: “Em đã cày hết cả một chồng sách dày như thế này rồi mà.”
Hứa Nghiên còn nghĩ xa hơn: “Sau đó, em sẽ viết trong phần cảm ơn trong luận văn thạc sĩ là: “Cảm ơn bạn trai đã luôn ủng hộ và động viên tôi”.”
Lâm Trạch không đồng ý: “Viết thế là sai phạm học thuật đấy. Phải viết “chồng” mới đúng.”
Lần đầu tiên anh tự xưng như vậy, Hứa Nghiên cảm thấy hơi hoảng, theo phản xạ quay đầu nhìn ngang ngó dọc, như thể sợ bị người khác nghe thấy.
Lâm Trạch thấy vậy thì nhíu mày, cố ý hỏi: “Chẳng lẽ sau khi nhập học, em định giấu cả tình trạng hôn nhân của mình hả?”
Mấy ngày trước khi điền vào biểu mẫu, anh đã thành thật ghi “đã kết hôn” vào mục tình trạng hôn nhân. Mặc dù anh chấp nhận việc cô không công khai mối quan hệ vợ chồng này với người ngoài, nhưng không chấp nhận việc cô tự lừa dối cả bản thân.
Hứa Nghiên nhảy lên che miệng Lâm Trạch lại, không cho anh nói nữa: “Kết hôn khi còn đi học kỳ lắm đó! Em sẽ nói em có bạn trai, anh đừng nghĩ lung tung mà.”
Miệng bị bịt lại, Lâm Trạch có chút tức giận, bướng bỉnh quay đầu sang một bên, không nói chuyện với cô cho đến khi buổi biểu diễn kết thúc.
Vì không dán mắt vào cô nữa, anh mới có thời gian quan sát khung cảnh xung quanh và cả con người nơi đây.
Anh chợt nhận ra, sinh viên ở trường này toàn trai xinh gái đẹp, mà mỗi người lại đẹp một kiểu khác nhau.
Lâm Trạch lại nhìn Hứa Nghiên bên cạnh mình, cảm giác khủng hoảng đột ngột dâng cao, báo động phòng vệ hú inh ỏi trong lòng.
Anh chủ động kết thúc “chiến tranh lạnh” kéo dài hai giờ, đặt tay lên vai Hứa Nghiên, nói với cô: “Anh không giận em nữa.”
Hứa Nghiên tròn mắt: “Anh giận em lúc nào vậy?”
Lâm Trạch nhìn vẻ mặt cô có vẻ như thật sự không nhận ra, nghẹn họng: “Thôi, không có gì.”
Hứa Nghiên nhíu mày: “Sao dì cả của em vừa đi, dì cả của anh lại đến thế?”
Lâm Trạch không đáp lời, anh không đến “ngày”, anh chỉ là có chút buồn bã khi phải xa nhau.
Đêm đó, cô chủ động trèo lên người anh hôn nhưng lại bị Lâm Trạch đẩy ra: “Trong nhà có người đấy.”
Mấy ngày nay ở Thượng Hải, họ bận rộn chuyển nhà, lại đúng kỳ kinh nguyệt của Hứa Nghiên nên đã lâu rồi đôi trẻ không thân mật.
Hứa Nghiên ghé tai anh thì thầm: “Em sẽ không phát ra tiếng đâu.”
Lâm Trạch trở người, quay lưng lại với cô, biểu thị sự từ chối.
Hứa Nghiên thắc mắc sao hôm nay anh lại đổi tính đổi nết, có chút xấu hổ lẫn bực bội. Cô cũng quay lưng lại, không thèm để ý đến anh nữa.
Điều hòa trung tâm phả hơi lạnh ào ào, Hứa Nghiên hắt xì một cái.
Lâm Trạch đứng dậy điều chỉnh bảng điều khiển trên tường, chuyển từ chế độ làm lạnh sang hút ẩm, rồi tăng thêm một độ. Sau đó anh quay lại giường, vẫn quay lưng lại với cô.
Hứa Nghiên nhớ lại cuộc trò chuyện trong ngày, tự hỏi anh đang giận dỗi vì chuyện gì. Nghĩ một lúc cũng cũng đoán ra nguyên nhân.
Cô thấy anh có chút vô lý, ghen tuông linh tinh. Hơn nữa, trước giờ anh luôn tỏ ra dịu dàng, rộng lượng, sao đột nhiên lại trở nên hẹp hòi thế này.
Cô chống tay vắt qua eo anh, nằm xuống phía đối diện đối mặt với anh, cố tình chọc tức: “Anh cứ làm mình làm mẩy đi, dù sao mai anh cũng đi rồi, bị nhốt lại mấy tháng không ra được, ra rồi lại còn phải thi đấu. E là lúc em nhập học anh cũng chẳng có thời gian đưa em đi. Em á, thích nhất là mấy cậu sinh viên ngoan ngoãn nghe lời. Đến lúc đi học, em sẽ kết bạn với chục cậu em trai, quá là tuyệt vời luôn.”
Nói xong những lời hờn dỗi, cô lại lăn trở về, nằm quay lưng lại với anh.
Cô nghe thấy tiếng th* d*c nặng nề vì tức giận của anh lại thấy mềm lòng, trong lòng thì mắng anh, bình thường mồm miệng lanh lợi lắm cơ mà sao giờ lại câm như hến thế này.
Hứa Nghiên không hiểu sao mình lại buồn ngủ đến thế, chỉ mới nhắm mắt được vài phút đã ngủ thiếp đi.
Sau đó thì bị cắn cho tỉnh.
Lâm Trạch im lặng cắn cô. Nghe cô lầm bầm một tiếng, anh mới dừng lại nhắc nhở: “Đừng phát ra tiếng.”
Hứa Nghiên đấm vào lưng anh: “Anh là cún đấy à?”
Đầu óc quay cuồng, cô bị anh bế lên, ngồi lên eo anh.
Lâm Trạch bật đèn ngủ. Ánh sáng từ chiếc đèn nhỏ tạo ra bóng hoa hồng lãng mạn hắt lên tường.
Anh nhìn thẳng vào mắt cô: “Nói em yêu anh đi.”
Hứa Nghiên phụng phịu.
Giọng anh trầm xuống, lặp lại một lần nữa: “Nói em yêu anh đi được không?”
Hứa Nghiên hơi lùi ra sau một chút, vén một góc váy ngủ lên: “Hừm!”
Cô chủ động, đem tất cả sự giận dỗi và tình cảm giấu trong lòng thể hiện hết qua từng hành động.
Lâm Trạch nhìn chằm chằm vào cô, nhìn một giọt mồ hôi trên trán cô lăn xuống cằm, rồi biến mất không biết rơi đi đâu.
Có lẽ là đã rơi vào trong tim anh. Trên mảnh đất khô cằn đang bị giày xéo đó, một giọt nước không thể tạo nên một gợn sóng, vừa rơi xuống đã bị bốc hơi ngay tức thì.
Lâm Trạch tỉ tê: “Lời em nói, anh sẽ tin là thật, anh sẽ buồn đấy.”
Hứa Nghiên đáp: “Đừng diễn nữa, anh cứ giả vờ đáng thương thôi ấy.”
Đôi mắt Lâm Trạch đã mở quá lâu nên có chút khô rát. Anh nhắm mắt lại, cảm thấy mí mắt nóng ran, rồi lại mở ra. Anh nói với cô một cách đứt quãng: “Lúc đăng ký kết hôn với em, anh nói chỉ là để cho em một sự đảm bảo, em vẫn có quyền được lựa chọn. Khi đó anh nói dối đấy. Thật ra anh không hề muốn, không hề muốn em chọn người khác. Bây giờ lại càng không muốn.”
Anh để lộ sự hoảng loạn, nỗi bất an và khát vọng chiếm hữu trong lòng mình. Trước giờ anh vẫn luôn cố tỏ ra là một quý ông, một người đàn ông hoàn hảo.
Nhưng thật ra không phải.
Anh chỉ là một kẻ đáng thương khao khát được cô yêu thương mà thôi.
Tay chân Hứa Nghiên mềm nhũn, trong lòng cô cũng mềm nhũn theo. Cô chịu thua, nằm sấp xuống không nhúc nhích, ghé vào tai anh phản bác: “Em chọn người khác bao giờ chứ?”
Lâm Trạch ôm chặt lấy cô, treo mình trên người cô: “Em nói em sẽ tìm mấy cậu sinh viên ngoan ngoãn nghe lời, kết bạn với chục cậu em trai, quá là tuyệt vời luôn, không yêu anh nữa.”
Anh nói một cách đau khổ, còn cô nghe lại thấy buồn cười: “Em đùa thôi mà, em yêu anh, đương nhiên là em yêu anh rồi.”
Lâm Trạch chiếm lấy cô, lấp đầy cô, từng đợt từng đợt va chạm.
Anh nói: “Hứa Nghiên, chuyện này không vui chút nào đâu, một chút cũng không.”
— — —