Chuyển ngữ: @motquadao
Hứa Nghiên quả thật không có sức kháng cự với một Lâm Trạch hạ mình như thế.
Cô tự nhận mình không ngầu như Ba Đóa, cũng chẳng sắc sảo như cô ấy. Mà Lâm Trạch thì độc lập, chín chắn từ nhỏ vì phải thường xuyên đi thi đấu xa nhà.
Khi ở bên nhau, cô không hề cảm thấy mình là chị mà ngược lại, luôn là người được anh bảo bọc và chăm sóc.
Nhưng cứ hễ Lâm Trạch tỏ ra yếu thế, Hứa Nghiên lại cảm thấy từ trên xuống dưới đâu đầu cũng dễ chịu, như thể có một tình yêu vô tận đang chực trào ra ngoài.
Hứa Nghiên đồng ý “cưu mang” anh: “Dễ thôi mà, em sẽ cho anh vào túi, đi đâu mang theo đó.”
Nói là vậy, nhưng thực tế là cô chẳng có nơi nào để đi. Căn nhà ở Áo Viên chính là thiên đường của cô, hai mảnh vườn nhỏ ở sân sau chính là “chốn bồng lai tiên cảnh” đang chờ khai phá.
Đột nhiên có một kỳ nghỉ dài hơi như vậy, Hứa Nghiên vẫn chưa quen. Cô liên tục xác nhận lại với Lâm Trạch: “Anh sẽ nghỉ đến khi nào đó?”
Lâm Trạch cũng không rõ: “Chắc là đến khi có giải đấu mới.”
Anh nằm dài trên ghế sofa, cằm gối lên đùi cô, nắm tay cô để cô vuốt tóc mình, giọng buồn bã hỏi: “Giờ anh thất nghiệp rồi, không kiếm ra tiền nữa, em có chê anh không?”
“Sao mà chê được chứ!” Hứa Nghiên hoàn toàn quên mất rằng mình mới là người thật sự thất nghiệp, “Em sẽ trồng bắp cải để nuôi anh!”
Mùa xuân đến rồi, mảnh vườn trong sân được sử dụng lại. Dưới sự hướng dẫn của ông bác hàng xóm, họ đã gieo đầy hạt giống bắp cải.
Nhưng số bắp cải này phải mất ít nhất ba tháng mới thu hoạch được, thật sự không đủ để nuôi sống cả hai.
Nghe Hứa Nghiên nói xong, Lâm Trạch cười khúc khích.
Hứa Nghiên chợt nhớ đến lời Ba Đóa nói trước đó, rằng nhà họ Tống mời cô ấy có muốn đến nhà dạy nhạc cho Tống Miểu không.
Cô bàn với Lâm Trạch: “Hay là em nhận công việc này, anh cũng về nhà ở nhé. Như thế thì chúng ta không chỉ không phải lo chuyện ăn uống, mà anh còn được ở với mẹ nhiều hơn, em cũng có thêm thu nhập nữa.”
“Kiếm tiền từ mẹ anh để nuôi anh á?” Lâm Trạch còn cười lớn hơn, “Ý tưởng tuyệt vời thế này mà em cũng nghĩ ra được.”
Hứa Nghiên ngồi đó, tay vuốt cằm Lâm Trạch, nơi còn nguyên lớp râu lún phún chưa cạo.
Cô tự mình tưởng tượng ra cảnh tượng đó: “Anh nghĩ xem, ban ngày em là cô giáo dạy piano cho tiểu thư nhà họ Tống, hiền thục, đoan trang. Ban đêm, em sẽ lén trèo lên giường thiếu gia nhà họ, mây mưa cuồng nhiệt… chậc chậc chậc ~”
Ngón tay cô trượt xuống yết hầu của Lâm Trạch, nhẹ nhàng mơn man như đang nghịch một quả táo tàu.
Nghe cô miêu tả, Lâm Trạch vẫn cười, nắm chặt tay cô, từng chút một áp vào lòng bàn tay mình. Cuối cùng, mười ngón tay đan vào nhau, anh đặt lên môi hôn một cái: “Cô giáo Hứa Nghiên dịu dàng trang nhã ơi, giường của anh không chỉ có thể trèo vào ban đêm đâu, ban ngày cũng được đấy.”
Anh đã đổi sang tư thế nằm ngửa, đôi mắt trong veo và lấp lánh như những viên đá quý đen, vừa ngây thơ vừa quyến rũ nhìn cô.
Áo anh không biết là vô tình hay cố ý bị kéo lên, vạt áo nhăn nhúm để lộ ra đoạn eo rắn chắc, đường rãnh cơ bụng hoàn hảo, sắc nét như dao khắc
Bạn trai quá mê hồn thì cũng khá mỏi eo đấy.
Những ngày ở nhà, Lâm Trạch vẫn tự tập luyện rất kỷ luật. Anh không có nhiều dụng cụ, chỉ với một sợi dây kháng lực 5 ống đơn giản mà vẫn có thể tập được toàn thân.
Đôi khi, anh cũng kéo Hứa Nghiên tập cùng, nhưng cô chỉ trụ được tối đa năm phút rồi bắt đầu làm nũng, khóc lóc om sòm, thà vận động trên người anh còn hơn là bị sợi dây kháng lực kia hành hạ.
Hôm nay vẫn chưa vận động. Hứa Nghiên cười hì hì, ra lệnh cho Lâm Trạch: “Anh làm vài động tác gập bụng nhé?”
Lâm Trạch chậm rãi tháo dây quần thể thao, sẵn sàng làm theo: “Được thôi.”
Hiếm khi mới có kỳ nghỉ dài đến thế nhưng lại không thích hợp để đi du lịch, thậm chí đến cả việc ra ngoài dạo phố cũng phải cẩn thận với đủ loại biện pháp bảo vệ.
Vậy nên ở nhà là lựa chọn an toàn nhất.
Hứa Nghiên vừa than thở rằng cuộc sống ru rú trong nhà có hơi nhàm chán thì Liên đoàn Khúc côn cầu trên băng Quốc tế đã công bố kết quả chia bảng của Thế vận hội Mùa đông dựa trên bảng xếp hạng thế giới của các đội. Đội tuyển Trung Quốc sẽ ở cùng bảng với đội tuyển Mỹ, Canada và Đức, rơi vào “bảng tử thần” đúng nghĩa.
Hứa Nghiên đột nhiên cảm nhận được áp lực thời gian, như thể Lâm Trạch sắp phải rời đi ngay lập tức.
Mặc dù đã xem vài trận đấu khúc côn cầu trên băng cùng Lâm Trạch nhưng cô không am hiểu lắm về các quy tắc thi đấu. Cô chỉ nghĩ rằng đội Trung Quốc “quá xui xẻo”, bốc thăm trúng phải bảng đấu toàn những đối thủ mạnh.
Lâm Trạch giải thích cho cô luật đấu, rằng các trận đấu được chia bảng theo hình rắn dựa vào thành tích trên bảng xếp hạng (*). Đội khúc côn cầu nam Trung Quốc được đảm bảo một suất vào vòng loại với tư cách là đội chủ nhà, nhưng lại có thứ hạng thấp nhất trong số mười hai đội tuyển, vì vậy việc chia bảng này là điều đã được định sẵn.
(*) Chia bảng theo hình rắn dựa vào thành tích trên bảng xếp hạng: Đây là phương pháp sắp xếp đội vào các bảng theo thứ tự lần lượt rồi đảo ngược ở lượt tiếp theo và lặp lại như vậy cho đến khi phân hết các đội, tạo thành đường ziczac như hình con rắn. Ví dụ một giải đấu bao gồm 12 đội, xếp hạng từ 1 đến 12 được chia vào 3 bảng theo hình thức này thì kết quả chia sẽ như sau:
Bảng A (1 – 6 – 7 – 12) Bảng B (2 – 5 – 8 – 11) Bảng C (3 – 4 – 9 – 10)
Chẳng trách đội tuyển quốc gia phải “nhập tịch” một số cầu thủ gốc Hoa để chuẩn bị cho Thế vận hội Mùa đông, hóa ra là vì trình độ khúc côn cầu nước mình chưa được tốt.
Hứa Nghiên lo lắng thay cho Lâm Trạch: “Chàng trai trẻ, phải cố gắng vì vinh quang của quốc gia nhé!”
Lâm Trạch không nói những lời cao siêu, anh chỉ nói rằng cố gắng hết mình trên sàn thi đấu là đạo đức nghề nghiệp, sau đó bổ sung thêm một câu: “Thể thao vốn không chỉ là giành được huy chương, một quốc gia hùng mạnh không nhất thiết phải dựa vào huy chương vàng để chứng minh.”
Hứa Nghiên thấy anh nói khá có lý nhưng vẫn lấy tay che miệng anh, nhắc nhở: “Đồ ngốc này, trước truyền thông anh chỉ được nói câu đầu thôi, không thì cư dân mạng sẽ mắng chết anh đấy.”
Cô là kiểu “một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng”.
Lâm Trạch lại giả vờ đáng thương, cúi người vùi đầu vào lòng cô: “Anh ngốc quá, em phải bảo vệ anh đó.”
Hứa Nghiên khí thế ngút trời hứa hẹn: “Yên tâm đi, em sẽ bảo vệ anh!” Đọc Full Tại Truyenfull.vison
Trong những ngày tháng êm đềm trôi đi chậm rãi này, Hứa Nghiên không thể hoàn toàn an tâm hưởng thụ cuộc sống nhàn hạ như Lâm Trạch.
Một loại động lực được khắc sâu trong xương tủy của người Trung Quốc khiến cô không thể ngồi yên.
Giống như hồi còn nhỏ, phải đến ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè cô mới vội vàng làm xong bài tập, trong khi các bạn khác không chỉ hoàn thành bài tập từ sớm mà còn tham gia đến hơn chục lớp học thêm. Cuối cùng, trong kỳ khảo sát đầu năm học, cô tụt xuống mười mấy hạng, đứng bét lớp.
Từ đó, cô đã hiểu sâu sắc thế nào là “ngược dòng chèo thuyền, không tiến ắt lùi”.
Nền tảng giáo dục mà cô được tiếp nhận luôn đề cao sự khổ luyện, xem thường sự hưởng thụ. Nếu sống mà không có sự nỗ lực sẽ trở thành kẻ vô dụng.
Thế nên, mặc dù thành tích chưa bao giờ thuộc diện xuất sắc nhưng cô cũng chưa bao giờ hoàn toàn “buông xuôi”. Cô là kiểu “đứa trẻ ngốc nghếch” luôn cố gắng theo từng đợt.
Trong thời gian tự nhìn nhận bản thân, sau khi Hứa Nghiên xác nhận mình thật sự yêu ca hát, yêu việc dạy học, cô bắt đầu chuẩn bị thi cao học.
Chuyên ngành cô chọn thiên về trình diễn hơn, chính là chuyên ngành nhạc kịch. Có lẽ nếu có cơ hội, cô cũng muốn được một lần nữa trở lại sân khấu.
Người đầu tiên Hứa Nghiên chia sẻ về chuyện thi cao học này đương nhiên là Lâm Trạch, nhưng vì chẳng thể tâm sự được với anh về vấn đề chuyên môn nên cô lại tìm Ba Đóa để bàn bạc.
Ba Đóa giới thiệu cho cô một trường ở Thượng Hải, nói rằng mình có quen một giáo sư có thể giới thiệu cho Hứa Nghiên. Quan trọng nhất là: “Tao cũng định đến Thượng Hải phát triển, đang tính nói với mày đây, có một công ty quản lý ở đó đang ngỏ lời, có thể tháng sau tao sẽ chuyển đi.”
Hứa Nghiên kinh ngạc: “Cái gì? Sao giờ mày mới nói! Ôi! Vậy thì tao cũng phải đến Thượng Hải!”
Tốt nghiệp đã nhiều năm, cô và Ba Đóa luôn ở chung, hiếm khi tách rời, thân hơn cả chị em ruột.
Phản ứng đầu tiên của cô là muốn đi theo Ba Đóa.
Lâm Trạch nghe Hứa Nghiên nói về quyết định mới của cô, lời nói ra có chút chua chát: “Em đi đi, Ba Đóa mới là chân ái của em.”
Hứa Nghiên ban đầu hơi lo lắng khi nghe Ba Đóa đột ngột muốn đi, nhưng sau khi bình tĩnh lại, cô bắt đầu suy nghĩ về ưu và nhược điểm của việc chọn trường.
Đầu tiên, Thượng Hải gần quê nhà Vĩnh Thị của cô hơn, cô có thể thường xuyên về thăm bố mẹ.
Thứ hai, khả năng thi đỗ vào các trường ở Thượng Hải có khi còn dễ hơn các trường ở Bắc Thành.
Cuối cùng, nếu đến Thượng Hải, cô vẫn có thể tiếp tục làm bạn cùng phòng với Ba Đóa!
Suy nghĩ xong xuôi, Hứa Nghiên càng quyết tâm thi vào Thượng Hải.
Còn về Lâm Trạch thì…
“Cuối năm nay em mới thi, nếu đỗ thì cũng phải sang năm mới nhập học. Chẳng phải anh sắp phải đi tập huấn rồi sao? Trước Thế vận hội Mùa đông cũng không có nhiều cơ hội nghỉ ngơi. Vậy thì em ở thành phố nào cũng vậy, khi nào anh cần, em có thể bay đến bên anh bất cứ lúc nào mà!”
Cô là người hay đưa ra quyết định một cách nóng vội, nghĩ là làm luôn. Thậm chí cô đã đặt mua tài liệu ôn thi, dường như đã quyết tâm thi vào Thượng Hải.
Lâm Trạch nhìn căn nhà này. Mặc dù theo một nghĩa nào đó, anh và Hứa Nghiên đều là những người “lang bạt” ở Bắc Thành, không có gốc rễ.
Nhưng anh đã cảm thấy nơi đây như một mái ấm. Anh thích mỗi khi nghỉ ngơi được trở về đây, thích cô đeo tạp dề làm những món bánh ngọt dù chẳng ngon mấy cho mình, cũng thích cả việc lăn lộn trên tấm thảm cùng cô.
Nhưng anh không thể dùng căn nhà này để trói buộc cô.
Anh sắp phải đi tập huấn, không biết mất bao lâu nữa mới về nhà. Làm sao anh có thể bắt Hứa Nghiên cứ ở nhà và chờ anh được.
Nếu cô chuyển tới một thành phố khác, đi học, đi du lịch, ở bên bạn thân, có lẽ cô sẽ hạnh phúc hơn nhiều.
Đôi khi Lâm Trạch cảm thấy rất mâu thuẫn. Anh vừa không nỡ để cô buồn chán, lại vừa xấu tính hy vọng cô sẽ an tâm chờ anh ở nhà, coi anh là niềm hạnh phúc duy nhất.
Nhưng dù suy nghĩ thế nào đi nữa, cuối cùng anh cũng chỉ có thể chiều theo ý cô, thậm chí còn giúp cô sắp xếp tài liệu và cùng cô ôn thi.
Anh nghĩ, nếu cô có thể “bỏ rơi” căn nhà ở Bắc Thành này dễ dàng đến vậy thì anh lấy lại một chút đặc quyền, lưu lại nhiều dấu vết ân ái trong căn nhà này như một kỷ niệm cũng không quá đáng đâu nhỉ?
Cuộc tuyển chọn đội tuyển khúc côn cầu nam quốc gia cho Thế vận hội Mùa đông đã cận kề. Lâm Trạch sắp cùng cả đội đến một học viện thể thao ở tỉnh khác để tập huấn. Kế hoạch là sẽ tập huấn kín trong ít nhất hai tháng.
Điều đó có nghĩa là anh sẽ không thể gặp cô trong ít nhất hai tháng.
Hứa Nghiên cảm thấy Lâm Trạch đột nhiên thay đổi. Cái vẻ đáng thương, ngây thơ trước đây rõ ràng chỉ là lớp mặt nạ, sau khi lột lớp mặt nạ ra, anh lộ nguyên hình là một con sói quẫy đuôi!
Một thợ săn từng ngụy trang làm con mồi đã lộ rõ bản tính hung dữ của mình, “súng” luôn sẵn sàng lên nòng mỗi khi cô sơ hở.
Anh thích nhất là bế cô lên cô cao hơn mình một chút, để khi ngẩng đầu lên nhìn, gương mặt cô càng trở nên sống động và chân thật hơn, ngay cả hàm răng cắn nhẹ môi dưới cũng trở nên đáng yêu.
Mà địa điểm thì không nhất thiết phải là trên giường, thậm chí chẳng cần bàn hay mặt phẳng hỗ trợ. Như thể anh đang cố tình khoe kết quả luyện tập của mình, khoe sức mạnh từ đôi tay và cơ bụng, chỉ cần một điểm tựa từ bức tường cũng đủ tạo thành một thế trụ vững chãi rắn rỏi, chuẩn xác đến từng nhịp đẩy.
Hứa Nghiên trêu anh: “Anh định hầm miếng thịt này cho em đến tận Tết luôn hả?”
Lâm Trạch không trả lời. Khi ở bên cô, anh chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ nghĩ đến cô.
Anh hi vọng cô cũng luôn nghĩ đến anh, hiện tại và cả sau này.
Khi những cơn gió đầu hè thổi đến, Hứa Nghiên cùng Ba Đóa dọn dẹp căn nhà rồi cũng gói ghém hành lý của mình, hai người cùng nhau trả lại căn nhà thuê cũ.
Cô muốn cùng Ba Đóa đến Thượng Hải tìm nhà.
Người ta nói virus sợ thời tiết nóng. Có vẻ như sau khi nhiệt độ tăng lên, bóng đen của dịch bệnh cũng dần tan biến, cuộc sống trở lại bình thường.
Lâm Trạch đã đi cùng cả hai đến Thượng Hải. Anh đã có tên trong danh sách tập trung. Trước khi rời đi, anh muốn ở bên cô thêm một chút, coi như một chuyến du lịch.
Cứ tưởng việc tìm nhà sẽ rất phiền phức. Hồi đó, Hứa Nghiên và Ba Đóa đã mất vài tháng, thậm chí còn phải bồi thường tiền phạt khi chuyển hai lần mới tìm được một căn ưng ý.
Nhưng lần này có Lâm Trạch đi cùng, cả Ba Đóa và Hứa Nghiên đều không muốn lãng phí thời gian của anh. Hơn nữa, cũng vì so với thời mới tốt nghiệp, bây giờ họ có nhiều tiền tiết kiệm hơn nên ít phải đắn đo hơn khi chọn nhà.
Chỉ mất một ngày, sau khi xem ba căn nhà, họ đã quyết định thuê một căn hộ thông tầng.
Căn hộ được trang trí theo phong cách Ins. Tầng một có phòng khách và phòng ăn, có ban công gỗ với mái che, phóng tầm mắt ra xa là một con sông, rất thích hợp để đọc sách hay uống trà chiều.
Tầng hai có hai phòng ngủ, trần cao ba mét, đi lại rất thoải mái.
Cả ba đều rất hài lòng. Sau khi chuyển đến, họ cùng nhau dọn dẹp. Vẫn còn một số đèn trang trí và đồ dùng gia đình cần mua. Lâm Trạch không đi cùng, để lại cơ hội đi mua sắm cho hai cô gái.
Ngay lúc Lâm Trạch định quay về Bắc Thành thì một đợt dịch mới bất ngờ bùng phát ở đó. Khu chợ xảy ra sự cố cách Áo Viên không xa. Đó là nơi Lâm Trạch và Hứa Nghiên từng thường xuyên đến mua phô mai.
Ba Đóa khuyên cả hai cứ ở lại Thượng Hải. Dù sao cũng chẳng còn bao lâu nữa, đến thời gian tập trung thì đi thẳng đến trại huấn luyện, đỡ hơn là quay về Bắc Thành rồi lại bị phong tỏa trong nhà.
Hứa Nghiên thấy cũng hợp lý. Mã hành trình của cô đang xanh lè, nếu về Bắc Thành thì không chỉ có thể bị đánh dấu mà còn có nguy cơ chuyển sang màu đỏ.
Khi Hy Á gọi điện cho Lâm Trạch, bà mới biết anh đã đến Thượng Hải được mấy ngày. Mấy tháng qua anh không thi đấu nhưng lại ở Áo Viên suốt, thỉnh thoảng mới về nhà họ Tống một lần. Người mẹ vốn không thích xen vào chuyện riêng của con cũng không nhịn được tò mò: “Cô gái nào mà có thể khiến con mê mẩn đến thế? Khó tin thật đấy.”
Lúc đó Hứa Nghiên vừa tắm xong, đang ngồi bên giường, đối diện là thùng rác cắt móng chân. Bàn chân trắng nõn được cô ôm ngược vào ngực, vẻ mặt rất chăm chú.
Lâm Trạch cười nói: “Là một thiên thần ạ.”
Hứa Nghiên nghi hoặc nhìn anh rồi đổi sang chân kia, chuẩn bị cắt tiếp. Trước khi cắt, cô còn đưa ngón trỏ lên mũi ngửi thử.
Ừm, là mùi của thiên thần đấy.
— — —