Hãy Hôn Anh Đi - Tiểu Bố Thích Ăn Bánh Trứng

Chương 40: Biến số



Chuyển ngữ: @motquadao


Hoàn thành xong ngày thi đầu tiên, Hứa Nghiên không hề cảm thấy căng thẳng như tưởng tượng. Cô vẫn ăn uống lành mạnh như thường lệ, sau đó ngồi trong phòng khách ôn bài, đến giờ lại video call với Lâm Trạch. Cô khoe với anh rằng hôm nay mình làm bài rất tốt, vừa hết giờ là lấy tay bịt tai chạy ra khỏi phòng thi, không nghe mọi người đối chiếu đáp án.

Lâm Trạch khen cô: “Thông minh quá.”

Hứa Nghiên không hiểu việc này có liên quan gì đến thông minh nhưng nếu anh đã muốn khen thì cô cũng cứ thức thời mà nhận vậy.

Ngày hôm sau sẽ thi môn chuyên ngành. Phần này Hứa Nghiên không lo lắng lắm. Cô thấy mấy năm nay mình vẫn dạy học sinh mấy môn năng khiếu cơ bản, tài liệu ôn tập cũng đã thuộc lòng, chắc chắn sẽ làm tốt hơn môn chính trị và tiếng Anh.

Cô còn kể cho Lâm Trạch nghe về anh chàng thi lại lần thứ mà cô gặp ở phòng thi hôm nay, nói người ta vừa từ số 600 ra, có dấu hiệu rối loạn ám ảnh cưỡng chế.

Hứa Nghiên nói với anh những chuyện này là do thói quen chia sẻ về một ngày của mình. Nhưng vừa nói xong, cô phát hiện biểu cảm của Lâm Trạch có chút không tự nhiên. Khóe miệng anh thường cong lên khi nhìn cô, giờ phút này lại có xu hướng trĩu xuống.

Hứa Nghiên nghĩ liệu có phải do giọng điệu của cô có phần châm biếm và có vẻ vô tình quá không?

Cô bổ sung: “Tất nhiên nếu không phải người trong cuộc thì không thể hiểu được nỗi khổ của người ta. Có lẽ em mà thi trượt mấy năm liền thì cũng sẽ lo nghĩ.”

Lâm Trạch: “Em sẽ không thi trượt đâu.”

Hứa Nghiên: “Anh xem, biết đâu người ta cũng được người thân, người yêu động viên như vậy nên áp lực càng lớn, cảm thấy nhất định phải đỗ bằng được.”

Lâm Trạch nhắc lại những lời Diệp Tư nói với mình cho Hứa Nghiên: “Em cứ là chính mình thôi. Muốn thi thì thi, không muốn thì không cần bận tâm tới người khác nghĩ gì đâu.”

Hứa Nghiên cười hì hì với anh, khoa trương nói anh là bạn trai tốt nhất trên đời.

Lâm Trạch lại lắc đầu: “Anh chẳng tốt đâu. Lúc em nhớ anh, anh lại chẳng thể ở bên cạnh em.”

Hứa Nghiên: “Haha, em cũng không hay nhớ anh lắm đâu.”

Lâm Trạch: “An ủi giỏi quá, lần sau đừng an ủi nữa nhé.”

Hứa Nghiên muốn xem thêm đề nên chỉ nói thêm một lát rồi tắt video. Cô duy trì trạng thái chuyên nghiệp cho đến khi thi xong môn chuyên ngành ngày hôm sau.

Cô đã làm xong bài sớm nhưng không nộp ngay mà ngồi chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bên ngoài không một bóng người. Khuôn viên trường trống vắng, rất hiu quạnh.

Hứa Nghiên nhớ lại lần trước đến đây, cô và Lâm Trạch nắm tay nhau đi dạo. Lúc đó anh hình như đang giận chuyện gì, cứ quay đầu đi nơi khác, chẳng nhìn cô lấy một cái.

Cô chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy đường viền quai hàm của anh.

Khi ấy thời tiết vẫn còn ấm, anh mặc áo phông trắng, mái tóc mềm mại rủ xuống, trông còn giống sinh viên ở đây hơn cả cô.

Toàn bộ nội dung bài thi đã chẳng còn đọng lại trong đầu nữa, nhưng nỗi nhớ Lâm Trạch thì cứ thế ùa đến.

Cảm giác buồn bã này thậm chí khiến cô muốn rơi nước mắt.

Chuông báo hết giờ làm bài vang lên, hai giám thị bắt đầu đi thu bài. Giám thị ở hàng này bắt đầu thu từ phía trước. Khi đến chỗ Hứa Nghiên, cô giáo nhìn cô, thấy cô sắp khóc thì hơi ngạc nhiên, tưởng cô làm bài không tốt, thiện ý an ủi: “Em cố lên nhé.”

Kẻ mắc hội chứng sợ giao tiếp lập tức bối rối nuốt nước mắt vào trong, nhanh chóng thu dọn dụng cụ học tập, chạy biến ra khỏi phòng thi.

Ba Đóa đang đợi cô ở ngoài cổng.

Hứa Nghiên muốn nhắn tin cho Ba Đóa nhưng trong khuôn viên trường đang sử dụng thiết bị gây nhiễu sóng nên không liên lạc nổi với cô nàng

May mà cổng trường không lớn, Ba Đóa lại nổi bật giữa đám đông, Hứa Nghiên liếc mắt một cái đã thấy cô ấy.

Rõ ràng buổi sáng đưa cô đi còn mặc áo phao bình thường, sao đến chiều lại thay sang bộ đồ lố thế này?

Hứa Nghiên sờ chiếc áo khoác lông trắng rồi nhìn chiếc sườn xám màu tím mà cô nàng đang mặc, kinh ngạc hỏi: “Mày không lạnh à?”

Ba Đóa hất lọn tóc xoăn bồng bềnh: “Lúc sáng đợi ở đây tao thấy có một cô mặc sườn xám đỏ, nói là để “kỳ khai đắc thắng”.”

Vừa nói, cô nàng vừa chỉ cho Hứa Nghiên xem độ xẻ tà của chiếc sườn xám: “Xẻ thế này đã đủ chưa?” (*)

(*) Tác giả chơi chữ nhưng mình cũng không biết nên dịch thế nào để vừa hay mà vừa sát nghĩa nên mình cứ giải thích cho mọi người dễ hình dung trước ạ. Ở đây Ba Đóa đang sử dụng cụm từ “旗开得胜 /qíkāidéshèng/ – kỳ khai đắc thắng” để nói về chiếc sườn xám “旗袍 /qípáo/ – kỳ bào” đã đủ độ “开 /kāi/ – khai” (dịch thoát ý thì là đủ độ xẻ tà) chưa. 

Hứa Nghiên thấy vài sinh viên đi ngang qua cũng tò mò nhìn, xấu hổ che mặt, đẩy cô ấy nhanh nahnh đi tìm xe.

Gần đó khó đỗ xe nên Ba Đóa gửi xe ở bệnh viện đối diện. Hai người vừa đi vừa trò chuyện về tình hình thi cử hôm nay.

Đi được một đoạn thì nghe thấy phía sau có người bàn tán: “Hôm nay ở phòng thi có một cô gái không biết có làm hết bài không mà lúc nộp bài khóc luôn đó.”

Hai tay Hứa Nghiên dựng đứng, chắc không phải đang nói về cô đâu nhỉ?

Sau đó lại nghe người kia kể tiếp: “Giám thị còn an ủi cô ấy “cố lên” nữa ấy.”

Hứa Nghiên: … Thôi được rồi, đúng là nói cô rồi.

Cô nhìn Ba Đóa, Ba Đóa rõ ràng cũng đang hóng hớt người phía sau nói chuyện, nghe xong liền nhìn cô.

Hứa Nghiên: “Không phải tao!”

Ba Đóa không có ý định hỏi cô. Họ đi bộ đến trước khu điều trị ngoại trú của bệnh viện. Hàng người xếp hàng rất đông, ai nấy đều cầm điện thoại để chuẩn bị tra mã. Biển chỉ dẫn bên cạnh hiển thị ba “cửa kiểm tra” để vào: mã sức khỏe, mã di chuyển, phiếu khai báo dịch tễ.

Đi thêm vài bước lại thấy một hàng người dài hơn, họ xếp trước các trạm xét nghiệm NAT(*). Một số là bệnh nhân trong bệnh viện, số khác trông giống sinh viên và dân văn phòng, có lẽ là để đảm bảo mã không chuyển đỏ nên tới xét nghiệm định kỳ.

(*) Xét nghiệm NAT (xét nghiệm axit nucleic) để phát hiện COVID-19, còn gọi là NAAT (Nucleic Acid Amplification Test), là một phương pháp sinh học phân tử tiên tiến phát hiện vật liệu di truyền (ARN) của virus SARS-CoV-2 trong mẫu bệnh phẩm mũi họng hoặc nước bọt, có độ chính xác cao và phát hiện virus sớm ngay cả khi lượng virus còn thấp.

Phía sau là tiếng còi xe cứu thương kêu inh ỏi khiến người ta rùng mình.

Ba Đóa đột nhiên nói: “Ai cũng vất vả cả.”

Hứa Nghiên cũng thở dài. Nếu là trước đây, khi thấy ai đó khóc trên đường, cô sẽ nghĩ chắc hẳn họ đã gặp chuyện rất tồi tệ. Nhưng bây giờ, trong thời đại hậu dịch bệnh, ai ai cũng cảm thấy bất an, dường như mỗi người đều có lý do để rơi nước mắt.

Trên đường về, Hứa Nghiên đổi thành tài xế. Cô đã đặt bàn trước ở một nhà hàng view đẹp từ một tuần trước để đưa Ba Đóa đi ăn tối dưới ánh nến.

Hứa Nghiên đặt combo Giáng sinh dành cho cặp đôi để cảm ơn Ba Đóa đã chăm sóc mình trong suốt thời gian qua.

Ba Đóa cầm điện thoại tìm góc chụp đĩa thức ăn rồi nhờ Hứa Nghiên chụp cho cô ấy và ông già Noel được xếp từ cánh hoa hồng trên bàn, định để dành đến Giáng sinh thì đăng.

Hứa Nghiên vừa chụp vừa bóc phốt: “Tao cứ tưởng là vì “kỳ khai đắc thắng” cho tao thật, hóa ra chỉ là để làm content!”

Ba Đóa lấy lại điện thoại để chọn ảnh: “Vì mày còn gì nữa. Làm gì có ai lại mặc sườn xám đi chơi Noel đâu?”

Hai người còn đang đấu khẩu thì một nhân viên phục vụ trong bộ đồ quản gia bưng một chiếc rương phong cách cổ điển đến phục vụ. Rương mở ra, bên trong là món salad khai vị được trang trí trông như một chậu bonsai.

Chưa bàn đến hương vị nhưng về mặt hình thức thì món ăn của nhà hàng nổi tiếng này thật sự rất đáng tiền.

Ba Đóa hài lòng chụp thêm rất nhiều ảnh nữa. Khi nhân viên phục vụ rời đi, không gian phía sau trống ra, Ba Đóa mới phát hiện bàn bên cửa sổ có một cặp khách mới đến trông rất quen mắt.

Hứa Nghiên chưa nhận ra tâm trạng của Ba Đóa đã thay đổi. Cô vẫn đang thưởng thức món kem làm thành hình cây xương rồng: “Đóa Nhi, mày ăn thử cái này đi, ngon lắm! Tao cứ tưởng chỉ được cái mã…”

Nói được nửa chừng, cô ngẩng đầu nhìn cô ấy, cảm thấy có gì đó sai sai.

Chiếc dĩa bạc chạm khắc tinh xảo trong tay của Ba Đóa đã bị bóp đến mức thay đổi hình dạng.

Hứa Nghiên: “Ôi chị ơi, chị làm cong dĩa của người ta rồi kia kìa.”

Cô vừa nói, vừa vội vàng giật lấy chiếc dĩa, cố gắng bẻ thẳng lại. Ít nhất cũng đừng để chủ quán thấy mà đến bắt đền.

Ba Đóa vẫn dán mắt vào hai người đang cười nói vui vẻ bên cửa sổ.

Chính xác hơn là một người phụ nữ mặc váy dài và áo cardigan đang cười và một người đàn ông mặc vest ngồi đối diện chỉ đang lắng nghe.

Nhưng vẻ mặt chăm chú lắng nghe đó cũng đủ khiến cô ấy bực mình.

Hứa Nghiên thông minh dò hỏi: “Anh ta họ Trình đấy à?”

Ba Đóa nghiến răng nghiến lợi: “Tên, chó, chết.”

Hứa Nghiên rùng mình. Tuy cô không biết cụ thể ân oán giữa Ba Đóa và anh chàng họ Trình kia, nhưng nhìn vẻ mặt của chị Ba lúc này có vẻ là muốn đánh nhau. Cô nhanh chóng lấy điện thoại ra: “Mày bình tĩnh đi đã, nếu có tính ra tay thì đợi tao gọi cảnh sát trước.”

“Ra tay á? Ờ, tất nhiên là phải ra tay rồi. Bà đây khó chịu thì đừng hòng ai được thoải mái.” Ba Đóa nói rồi đứng dậy đi về phía bàn bên cửa sổ.

Hứa Nghiên tròn xoe mắt nhìn. Cô chưa bao giờ thấy Ba Đóa đi với dáng vẻ quyến rũ như vậy. Chiếc sườn xám xẻ tà cao ôm sát cơ thể cô ấy một cách hoàn mỹ. Đến Hứa Nghiên là phụ nữ mà nhìn cũng muốn chảy máu mũi.

Ba Đóa đi thẳng đến bên cạnh người đàn ông, đặt tay lên vai anh ta, eo gần như dán vào mặt anh ta, nũng nịu hỏi: “Bảo bối ơi, sao anh lại ở đây?”

Trình Kha thản nhiên trả lời: “Đi xem mắt.” Đọc Full Tại Truyenfull.vison

Ba Đóa cúi đầu, hôn một cái lên má anh ta: “Thôi đừng giận nữa mà, em đang ăn tối với bạn. Đêm nay về nhà rồi em dỗ anh nhé, ngoan~”

Trình Kha không đẩy cô ấy ra, cũng không có phản ứng gì. Anh ta chỉ ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái, không phủ nhận cũng không khẳng định.

Ba Đóa nói xong thì quay về chỗ ngồi của mình.

Hứa Nghiên vỗ tay dưới gầm bàn: “Mày diễn ác thật đấy.”

Ba Đóa thở phào một hơi, cầm chiếc dĩa đã được Hứa Nghiên bẻ thẳng lại, ăn một miếng bánh ngọt: “Tao mà để anh ta xem mắt thành công thì tao đổi thành họ con rùa (*).”

(*) 八 /bā/ trong 王八 /wángbā/ đồng âm với họ Ba trong tên Ba Đóa. Ngoài ra, 王八 /wángbā/ ngoài nghĩa là con rùa còn có nghĩa khác là chỉ người bị cắm sừng.

Quả nhiên, chỉ vài phút sau, người phụ nữ ở bàn đó không thể chịu nổi vết son đỏ rực trên mặt Trình Kha, lạnh mặt bỏ đi luôn.

Ba Đóa đắc thắng nhìn Trình Kha, nở một nụ cười khiêu khích.

Trình Kha chỉ thong thả cầm chiếc khăn ăn màu trắng trong ly rượu từ tốn lau đi vết son trên mặt, sau đó cầm chiếc áo khoác treo trên lưng ghế lên tay rồi cũng rời khỏi nhà hàng.

Người chướng mắt đã đi, Ba Đóa cảm thấy rất thoải mái, cùng Hứa Nghiên tiếp tục thưởng thức bữa ăn.

Hứa Nghiên mấy lần muốn hỏi chuyện của hai người họ nhưng không tìm được thời điểm thích hợp.

Cuối cùng, Ba Đóa chủ động bảo: “Đợi tao vượt qua rồi sẽ kể cho mày nghe. Bây giờ không muốn nhắc đến anh ta.”

“Ok, ok.” Hứa Nghiên đưa cả ly rượu vang trong phần của mình cho Ba Đóa: “Chị uống đi, em phải lái xe.”

Sau khi ăn uống no say, hai người đi đến bãi đậu xe để lấy xe. Ra khỏi thang máy, trong bãi đậu xe vắng người, họ vươn tay lên trời hát vang bài hát “I’ll be there” trong vở nhạc kịch “Nữ hoàng hải tặc” mà cả hai đều rất thích.

Một người thì vừa thi xong nên có chút phấn khích, một người thì uống chút rượu nên hơi say. Cả hai cô gái đều mang tâm trạng hưng phấn, tiếng hát vang vọng trong bãi đậu xe.

Khi đến gần xe của Hứa Nghiên, bài hát còn chưa hát xong đã phải đột ngột dừng lại.

Một chiếc Lincoln đang đỗ ngay bên cạnh xe cô. Trước chiếc Lincoln là một người đàn ông, không ai khác chính là Trình Kha. Anh ta đang nhàm chán xoay một khối rubik có hình thù kỳ lạ bằng một tay.

Trình Kha nhìn Ba Đóa: “Không phải em nói đêm nay về nhà dỗ anh sao, đi thôi.”

Rồi Ba Đóa đi theo anh ta thật.

Hứa Nghiên không bỏ lỡ ánh mắt lấp lánh của Ba Đóa khi cô ấy nhìn thấy Trình Kha. Cô cảm thấy có lẽ sẽ chưa thể nghe được câu chuyện của Ba Đóa ngay, bởi vì rõ ràng là Ba Đóa chưa muốn “vượt qua”.

Cô một mình lái xe về nhà. Căn nhà trống trải càng khiến nỗi nhớ Lâm Trạch da diết hơn.

Bình thường cô còn có thể dùng việc ôn bài để giết thời gian. Bây giờ không có gì để làm, cô cảm thấy từng giây từng phút đều rất khó khăn.

Cuối cùng cũng đợi được đến lúc gọi điện video với Lâm Trạch. Anh còn chưa kịp chúc mừng cô đã hoàn thành kỳ thi thì Hứa Nghiên đã mở to mắt hỏi: “Khi nào anh được nghỉ đó, đã có lịch chưa á?”

Lâm Trạch trầm mặc một lúc: “Có lịch rồi. Tết này anh không được nghỉ, phải ở lại trung tâm.”

Nước mắt mà Hứa Nghiên đã kìm nén cả đêm cứ thế tuôn ra.

Cô im lặng khóc, rút hết tờ giấy khăn giấy này đến tờ khăn giấy khác.

Lâm Trạch nhìn Hứa Nghiên đang khóc nấc trên màn hình, lòng anh cũng đau thắt lại.

Thật ra những năm trước, dù tập huấn nhưng vận động viên vẫn được phép về thăm người thân, đặc biệt là vào dịp lễ tết như Tết Nguyên đán. Nhưng năm nay, vì chính sách phòng dịch, việc thăm nhà gần như không được phép. Cho dù đơn xin phép được phê duyệt thì cũng phải trải qua một khoảng thời gian cách ly khép kín. Hơn nữa, Hứa Nghiên sẽ có một vòng phỏng vấn cao học ngày sau kỳ nghỉ Tết. Nhỡ đâu điều này lại làm ảnh hưởng đến buổi phỏng vấn của cô, đó là điều Lâm Trạch không muốn thấy nhất.

Hứa Nghiên khóc rất lâu, khóc đến nỗi mũi nghẹt lại mới sụt sịt đi tìm một chai cocktail uống để ngừng khóc.

“Hứa Nghiên, em đừng khóc.” Lâm Trạch không biết dỗ cô thế nào, chỉ biết nói: “Đừng khóc nữa nhé.”

Hứa Nghiên không khóc nữa.

Sau khi bình tĩnh suy nghĩ, cô hỏi Lâm Trạch: “Các anh đi máy từ thành phố Đằng về trung tâm huấn luyện nhỉ?”

Lâm Trạch: “Ừ, một tuần nữa.”

Hứa Nghiên: “Vậy em đến sân bay tiễn anh nhé.”

Lâm Trạch: “Ở hành phố Đằng á?”

Hứa Nghiên: “Đúng vậy.”

Nụ cười của Lâm Trạch gần như nở rộ ngay lập tức, nhưng anh vẫn cố kiềm chế lại: “Bây giờ em không có việc gì cần làm hả?”

Hứa Nghiên: “Không có. Mà kể cả có thì em cũng đi. Em muốn ôm anh, dù chỉ một phút thôi cũng được. Nếu không gặp được anh nữa em sẽ chết mất.”

Lần này Lâm Trạch không thể kiềm chế nụ cười được nữa.

Nỗi phiền muộn vừa chất đầy trong lòng, giờ đã bị hạnh phúc tràn vào đẩy văng đi hết, cuối cùng hòa lại thành một phút bốc đồng ngốc nghếch: “Hứa Nghiên, anh có thể cầu hôn em được không?”

Rồi anh lại nhớ ra họ đã đăng ký kết hôn rồi.

Thế là anh càng vui hơn nữa: “À đúng nhỉ, em đã là vợ anh rồi! Tuyệt vời quá đi thôi.”

— — —

Hết chương 40
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...