Hãy Hôn Anh Đi - Tiểu Bố Thích Ăn Bánh Trứng

Chương 41: Cái ôm



Chuyển ngữ: @motquadao


Nếu là trước đây, khi muốn đi đâu thì đi mà không bị ràng buộc bởi những thứ mã lằng nhằng, thì việc đi máy bay đến thành phố Đằng chỉ để gặp Lâm Trạch thực sự chẳng có gì to tát.

Giống như lần Lâm Trạch đến thành phố A để quay chương trình, Hứa Nghiên cũng nói đi là đi, coi như tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ ngắn.

Nhưng bây giờ là một thời điểm nhạy cảm.

Và chính sách phòng dịch ở mỗi nơi lại khác nhau. Khi ra ngoài, đặc biệt là ở những nơi công cộng đông người như sân bay, rất dễ lướt qua những ca dương tính đang trong thời gian ủ bệnh. Sau đó rất có thể sẽ bị chuyển thành mã đỏ, trở thành một nhân tố nguy hiểm cần phải cách ly tại nhà, không thể đi đâu được.

Nhưng Hứa Nghiên không thể đợi thêm nữa. Cô thật sự rất nhớ, rất nhớ Lâm Trạch, muốn ngay lập tức vượt qua màn hình điện thoại chạm vào người anh.

Hứa Nghiên đã tìm hiểu kỹ tất cả các chuyến bay, tính đủ mọi phương án. Cuối cùng, cô quyết định “đánh nhanh thắng nhanh”, đi đi về về trong ngày, không ở lại thành phố Đằng qua đêm để giảm thiểu tối đa nguy cơ mang virus đến cho Lâm Trạch.

Ba Đóa ở ngoài hai ngày mới về. Nghe cô nói sẽ đi gặp Lâm Trạch, cô nàng hiếm khi không mắng cô yêu đương mụ mị đầu óc mà thậm chí còn nói một câu: “Khi yêu thì đừng do dự, muốn trao đi thì cứ trao đi thôi.”

Nhưng khi Hứa Nghiên hỏi chuyện giữa cô nàng và anh chàng họ Trình thế nào rồi, Ba Đóa chỉ im lặng. Xem ra vẫn chưa có gì khởi sắc.

Hứa Nghiên đóng gói tất cả tài liệu và sách vở ôn thi vào một chiếc hộp lớn, định lên mạng bán lại. Dù có đỗ hay không, cô cũng chỉ định thi một lần này thôi.

Cô cảm thấy mình đã ôn tập rất nghiêm túc suốt thời gian qua rồi, nếu không đỗ thì có ôn thêm một năm nữa, kết quả cũng chưa chắc đã khác.

Một người đã đi làm rồi thì rất khó chấp nhận quay về cuộc sống không có thu nhập, phải ngửa tay xin tiền. Nửa năm vừa rồi đã là giới hạn của cô.

Xử lý xong đống tài liệu, cô lại nghĩ xem nên mang quà gì tặng cho Lâm Trạch. Quà to quá thì anh không tiện mang đi, mấy món nhỏ nhỏ thì cô đã tặng anh quá nhiều rồi. Móc khóa trên balo anh nhiều như thể đang bán buôn đồ chơi trẻ con vậy.

Quần áo thì không cần thiết, đồ ăn lại càng không thể tùy tiện mang cho anh được. Ở trung tâm huấn luyện, tất cả các vận động viên đều phải mặc đồng phục và ăn uống theo quy định.

Hứa Nghiên vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ ra sẽ làm cho anh một chiếc vòng bình an.

Cô mua một bộ vật liệu online, dùng ngọc làm mặt dây, kết hợp giữa màu xanh lam đậm và xanh xám làm dây tết, ước lượng độ dài của vòng tay theo tổ tiên mách bảo, trong lòng chỉ cầu cho Lâm Trạch đeo vừa.

Cô làm theo hướng dẫn trong video, làm hỏng không biết bao nhiêu lần mới ra được một chiếc vòng ưng ý.

Rồi Hứa Nghiên đeo chiếc túi da nhỏ, mang theo giấy tờ và chiếc vòng bình an, không có hành lý gì cứ thế lên máy bay.

Sợ chuyến bay bị delay nên Hứa Nghiên đến sân bay thành phố Đằng trước hai tiếng, sau đó di chuyển trong nhà ga nội địa đến cửa ra máy bay của Lâm Trạch để đợi.

Đứng trước cửa kính chạm sàn sát trần ở sân bay, Hứa Nghiên nhìn từng chiếc máy bay cất cánh, hạ cánh, chạy trên đường băng.

Không biết có phải vì ở trên cao, hay vì hôm nay cô đi đường mệt mỏi mà chỉ ăn được hai miếng đồ ăn trên máy bay, hay vì đeo khẩu trang quá lâu bị ngộp, cô cảm thấy hơi chóng mặt.

Không rõ là do độ cao, hay do cả ngày chỉ ăn được vài miếng trên máy bay, hay do đeo khẩu trang quá lâu nên khó chịu, cô thấy đầu hơi choáng váng.

Cô lấy một viên kẹo bạc hà ra khỏi túi. Đây là kẹo mà Lâm Trạch mua cho cô, có nhân sữa bên trong.

Đứng ngẩn ngơ một lúc lâu, điện thoại chợt rung lên. Cô vội lấy ra xem, là tin nhắn từ Lâm Trạch.

Anh nói họ đã đi qua cửa kiểm tra an ninh, bây giờ đang đi về phía phòng chờ VIP, hỏi cô đang ở đâu.

Hứa Nghiên gọi lại cho anh, nói cho anh vị trí của mình: “Em đang đứng ở cổng lên máy bay của các anh, cổng số 10, cạnh một cửa hàng đồ dân tộc.”

“Anh thấy rồi.”

Gần như cùng lúc với giọng nói trong điện thoại, phía sau có ai đó gọi to: “Hứa Nghiên!”

Hứa Nghiên quay đầu lại, thấy Lâm Trạch mặc chiếc áo khoác parka đồng phục màu đỏ đang chạy về phía cô.

Cô cũng vô thức chạy theo, vừa chạy vừa dang tay ra, muốn nhào vào lòng anh.

Lâm Trạch sợ va vào cô nên dừng lại trước một bước, đợi cô lao vào vòng tay mình. Hai tay anh nắm lấy eo cô, nhấc bổng lên xoay một vòng.

Ai ngờ anh không kiểm soát được lực, suýt nữa thì bị trẹo eo. Sau khi xoay xong, anh loạng choạng lùi lại vài bước rồi ngại ngùng nói với Hứa Nghiên: “Áo khoác của em có vẻ hơi nặng nhỉ.”

Hứa Nghiên không dám nói với anh rằng đây không phải lỗi của anh, mà là do sau nửa năm ở nhà ăn uống không ngừng nghỉ, cô đã tăng thêm tận 5 cân mất rồi.

Nhưng những chuyện đó không còn quan trọng nữa. Hứa Nghiên lại rúc vào lòng anh, cảm nhận sự gần gũi sau bao ngày xa cách.

Từ lúc họ chạy đến ôm nhau, đã có không ít người đi đường lén nhìn, tò mò không biết có phải hai người đang quay chương trình gì không.

Hứa Nghiên không muốn bị chú ý, tạm thời rời khỏi vòng tay anh, khoác tay anh đi đến một chiếc ghế ở góc cửa sổ.

Hệ thống sưởi ở sân bay khá tốt. Lâm Trạch cởi áo khoác ngoài đặt xuống bên cạnh. Hứa Nghiên cũng học theo anh, đặt áo khoác của mình lên áo khoác của anh.

Quần áo xếp chồng lên nhau, cơ thể cũng tựa sát vào nhau. Lâm Trạch choàng tay qua vai cô, tai kề tai với cô.

Ngày nào hai người cũng gọi video, gần như quá quen thuộc cuộc sống của đối phương. Nhưng vì đã quá lâu không gặp, đến lúc ôm nhau lại cảm thấy có chút lạ lẫm.

Lâm Trạch cúi đầu nhìn cô, điều đầu tiên anh thấy là hình dáng cái bụng nhỏ của cô ẩn dưới lớp áo len trắng. Anh không nhịn được đưa tay bóp nhẹ một cái, còn thiếu đánh hỏi: “Đây là cái gì đó?”

Hứa Nghiên lập tức nín thở, hóp bụng lại.

Ồ, Lâm Trạch hiểu rồi. Đây chính là lòng tự tôn của thiếu nữ xinh đẹp.

Tuy đang đeo khẩu trang nhưng ý cười của Lâm Trạch vẫn hiện sâu nơi đáy mắt khiến Hứa Nghiên xấu hổ.

Cô trả đũa bằng cách véo vào bụng anh một cái. Cứng đét, không một chút mỡ thừa, dường như còn rắn chắc hơn cả lúc anh đi.

Cô lại đưa tay lên mặt anh, luồn tay vào trong mũ sờ tóc anh. Đọc Full Tại Truyenfull.vison

Một tháng trước anh đã cắt đầu đinh để tiện cho việc huấn luyện. Cô gọi anh là “anh sư” suốt mấy ngày, đến mức sau đó khi gọi video với cô, anh phải đội mũ mới chịu lộ mặt.

Bây giờ cô cuối cùng cũng có thể tháo mũ anh ra, dùng lòng bàn tay thử cảm giác gai gai của mái tóc ngắn.

Mặc dù tóc anh đã dài ra không ít nhưng cô vẫn cố tình gọi: “Anh sư ngầu quá.”

Lâm Trạch không thể hiểu nổi sao có thể kết hợp hai cái danh xưng này với nhau mà gọi được.

Nhưng khi gọi video anh sẽ cảm thấy xấu hổ, còn khi gặp mặt trực tiếp, nghe cô gọi như vậy anh chỉ thấy buồn cười.

Thật ra, từ khoảnh khắc nhìn thấy bóng lưng cô, khóe miệng anh đã chẳng thể hạ xuống.

Anh dụi đỉnh đầu vào lòng bàn tay cô như một chú cún to xác hiền lành.

Màn hình LED ở cổng lên máy bay hiển thị còn hai mươi phút nữa là tới giờ lên máy bay.

Họ có thể ôm nhau thêm hai mươi phút.

Hứa Nghiên lấy chiếc vòng bình an ra khỏi túi, kéo tay trái của Lâm Trạch lại, kéo ống tay áo anh lên rồi đeo vòng tay cho anh.

Vì không muốn có dây thừa lủng lẳng vướng víu nên cô đã tết vòng theo dạng vòng tay có độ dài cố định, dùng nút thắt tròn để cố định

May mà cô ước lượng rất chính xác. Chiếc vòng vừa khít trên tay Lâm Trạch, sau khi cài nút vẫn còn dư lại một khoảng trống bằng một ngón tay.

Lâm Trạch giơ chiếc vòng tay lên nhìn: “Đây là gì thế?”

“Bùa bình an đó.” Hứa Nghiên nhấn mạnh: “Ngọc Hòa Điền đắt lắm đấy, anh đừng để mất nhé.”

Tất nhiên là không thể mất được. Dù đó là ngọc Hòa Điền nhựa thì Lâm Trạch cũng sẽ giữ gìn cẩn thận.

Hứa Nghiên nói thêm: “Em tự tay tết đó, để phù hộ cho anh khỏe mạnh bình an. Đây là sức mạnh thần bí đến từ phương Đông.”

Nghe cô nói vậy, Lâm Trạch lại không nhịn được giơ lên xem một lần nữa. Anh cảm thấy Hứa Nghiên khéo tay quá, cái gì cô cũng biết làm, giỏi như một nghệ nhân vậy.

Hứa Nghiên đã tặng quà xong. Cô hỏi Lâm Trạch: “Có quà cho em không á?”

Cô chỉ tiện miệng hỏi thôi chứ không trông mong gì nhiều.

Dù sao Lâm Trạch đang trong giai đoạn tập huấn kín, không tiện mua đồ. Hơn nữa, ở mỗi góc trong cuộc sống của cô, từ quần áo, ăn uống, đi lại đều có sự xuất hiện của những món đồ anh mua online cho cô.

Nhưng Lâm Trạch rất vui vẻ trả lời: “Có chứ!”

Giọng điệu của anh có chút khoe khoang. Anh với tay lấy áo khoác, sờ vào trong túi: “Lúc nãy anh là người đầu tiên đi qua cửa an ninh đấy. Vừa ra là anh chạy thẳng đến đây luôn, chỉ sợ nó không còn tươi nữa.”

Anh nói rồi mở lòng bàn tay, trong đó là một bông hoa cánh đỏ nhụy vàng còn nguyên một cành lá xanh: “Tặng em nè.”

Hứa Nghiên cầm lấy đưa lên ngửi thử, mùi hương rất đậm.

Cô không biết đó là hoa gì nên hỏi.

Lâm Trạch trả lời cô: “Đây là hoa trà. Ngoài sân ở trung tâm huấn luyện có nhiều lắm. Bông hoa này anh hái ở bãi đậu xe nơi xe buýt dừng lúc ra khỏi khách sạn.”

Anh vẫn nhớ điều mà bà Hy Á đã từng nói với mình, rằng đi gặp người quan trọng thì sao có thể thiếu hoa được.

Tiếc là điều kiện không cho phép, anh đâu thể nhổ sạch hoa ở ven đường được nên chỉ hái một bông mà anh thấy đẹp nhất.

Hứa Nghiên nhìn bông hoa, cảm thấy nó không tươi được lâu nữa, có lẽ đến khi cô mang về nhà hoa đã héo rồi.

Cô dứt khoát bứt luôn chiếc lá cuối cùng, bẻ ngắn cành lại, búi mái tóc xõa của mình ra sau gáy rồi cài bông hoa trà vào tóc. Cô quay đầu lại hỏi Lâm Trạch: “Đẹp không anh?”

Lâm Trạch gật đầu: “Đẹp lắm.”

Hứa Nghiên tự nhìn bản thân qua tấm kính phản chiếu. Cô cũng thấy đẹp.

Thoáng chốc, cô thấy mặt trời đang dần lặn xuống. Những chiếc cần cẩu ở xa xa chỉ còn lại bóng đen trên nền trời.

Hứa Nghiên nhìn sang cổng lên máy bay. Chỉ còn mười một phút nữa.

Niềm vui và sự phấn khích trong cô dần chuyển thành nỗi buồn sắp phải chia xa. Sự náo nhiệt khi nãy cũng chợt lắng xuống.

Lâm Trạch không muốn cô buồn như vậy. Anh cố tình trêu cô, tháo khẩu trang của cô ra: “Hôm nay em cũng chỉ trang điểm nửa mặt thôi phải không?”

Đây là điều Hứa Nghiên đã kể với anh trước đây. Dù sao thì luôn phải đeo khẩu trang nên cô chỉ trang điểm mắt khi ra ngoài, thậm chí kem nền cũng chỉ đánh đến mũi, nửa dưới mặt hoàn toàn để mộc.

Hứa Nghiên phối hợp nghiêng đầu để anh tháo khẩu trang ra. Cô thực sự trang điểm rất nhẹ, chỉ đánh một lớp nền mỏng, nhưng cũng không đến mức chia mặt làm đôi quá rõ ràng. Dù sao thì cô cũng đã cân nhắc đến khả năng phải tháo khẩu trang.

Bởi vì…

“Anh không hôn em à? Em đã ăn ba viên kẹo bạc hà rồi đó.” Hứa Nghiên chu môi hỏi anh.

Lâm Trạch nhìn chằm chằm vào đôi môi cô vài giây rồi đeo khẩu trang lại cho cô: “Ăn đi, để phần anh một viên.”

Hứa Nghiên hơi ngơ ngác. Ủa, nãy giờ cô hỏi chuyện này hả?

Cô chưa kịp nói gì thì đã bị anh kéo tay dắt đi thật nhanh về phía đối diện.

Phòng vệ sinh không rào chắn, rất rộng rãi. Lâm Trạch treo áo khoác của hai người lên móc, khóa cửa kéo lại, ôm lấy Hứa Nghiên rồi cúi đầu hôn cô.

Trong miệng cô vẫn còn nửa viên kẹo cứng chưa tan, dính bên má như một con sóc nhỏ giấu đồ ăn.

Anh chỉ m*t môi cô một chút mà Hứa Nghiên đã cảm thấy hồn bay phách lạc, chân như giẫm trên bông, đứng không vững, muốn tìm một điểm tựa.

Nhưng hai người đang đứng ngay giữa phòng. Không có gì để dựa vào, cô chỉ có thể tựa vào cánh tay anh.

Hứa Nghiên vòng tay ôm lấy cổ Lâm Trạch, vừa thẹn thùng vừa thẳng thắn hỏi anh: “Anh có muốn không?”

Lâm Trạch nhìn xung quanh, tất nhiên là muốn, nhưng không thích hợp.

Anh vừa cắn vừa hôn môi Hứa Nghiên, từ chối: “Không đủ thời gian.”

Tay Hứa Nghiên v**t v* phần lưng dưới của anh. Chỉ là cô rất nhớ, rất nhớ anh, nhớ đến mức phải tìm một chuyện gì đó để làm như để chứng minh bản thân mình vậy.

Giọng cô nghèn nghẹn: “Vậy để em giúp anh nhé?”

Lâm Trạch bị cô chọc đến suýt mất lí trí, cắn cô một cái: “Đừng nói linh tinh nào.”

Hứa Nghiên bị cắn đau, tủi thân đáp: “Sao anh hung dữ vậy chứ.”

Lâm Trạch lại siết chặt tay hơn, kéo cô sát vào người mình. Cố gắng xoa dịu cảm xúc này bằng một cái ôm chẳng khác nào uống thuốc độc để giải khát. Thế nên, anh lại đỡ lấy gáy cô, cúi xuống hôn cô thật cuồng nhiệt.

Nụ hôn ấy quá mãnh liệt. Hứa Nghiên cảm thấy môi mình sưng hết cả lên. Nhưng sau chút đau đớn ấy là từng đợt tê dại lan khắp người. Trong cơn mơ hồ, cô dường như cảm nhận được mặt vòng ngọc trên tay anh chạm vào mình lạnh ngắt khiến cô run rẩy, theo phản xạ cắn lại anh một cái.

Viên kẹo bạc hà đã bị anh cướp mất, lưỡi cô cũng bị anh giữ chặt. Hứa Nghiên chỉ có thể bị động để anh hôn, cảm nhận qua từng hơi thở anh muốn nói với cô, rằng những ngày xa cách, anh đã nhớ cô biết nhường nào.

Búi tóc lỏng lẻo của theo từng cái nghiêng đầu mà bung ra. Bông hoa trà rơi xuống đất, bị bước chân hai người giẫm lên, dập nát. Nước hoa tràn ra, hương thơm nhờ vậy lại càng tỏa đi xa hơn.

Hứa Nghiên cúi đầu nhìn, xót xa cảm thán: “Hoa của em.”

Lâm Trạch kéo cô lại vào lòng tiếp tục hôn. Anh dùng môi lưỡi ngăn cô lại: “Anh sẽ hái cho em bông khác.”

— — —

Hết chương 41
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...