Hãy Hôn Anh Đi - Tiểu Bố Thích Ăn Bánh Trứng

Chương 46: Khai giảng



Chuyển ngữ: @motquadao


Vì đã kiêng khem quá lâu, vừa ăn một bữa toàn sơn hào hải vị đã khiến Hứa Nghiên sốt luôn.

Cô bị viêm họng, đau rát, sốt nhẹ không dứt, nằm trên giường thoi thóp như sắp tắt thở đến nơi.

Hứa Nghiên nói muốn uống Coca nấu gừng. Lâm Trạch lập tức nấu cho cô một bình lớn, thỉnh thoảng lại rót cho cô một cốc.

Cô lại nói muốn ăn cháo kê hải sâm, thế là đêm hôm khuya khoắt, Lâm Trạch lái xe ra siêu thị mua hải sâm Liêu Ninh về ngâm rồi ninh cháo cho cô.

Hứa Nghiên vốn không muốn làm phiền người khác. Cô lấy khăn tay che miệng ho, ho xong còn phải nhìn xem khăn tay có dính máu không, y như một diễn viên kịch nhập vai: “Anh mau sang phòng khách đi, đừng để bị em lây bệnh.”

Lúc trước anh bị cảm rồi phát sốt cũng không cho cô đến gần. Vậy mà lần này, anh nhất quyết không chịu cách ly, kiên quyết ở bên cạnh cô.

Hứa Nghiên tìm khẩu trang đeo vào: “Em mà dương tính thì lây cho anh mất.”

Lâm Trạch: “Triệu chứng của em không giống bị dương tính đâu. Mà cho dù có thật, thì cũng là do anh mang virus từ Làng Olympic về lây cho em, anh càng phải chịu trách nhiệm với em hơn.”

Anh chẳng buồn tranh cãi với cô về chuyện có nên ngủ riêng phòng không mà tháo khẩu trang của cô ra, thay bằng mặt nạ xông khí dung. Rồi anh quay vào bếp chưng nước lê cho cô.

Tối đó Hứa Nghiên yêu cầu anh ngủ ở phòng bên. Anh không chịu. Cô bèn viện cớ nói mình ngủ không yên, phải lăn qua lộn lại, giường nhỏ quá không đủ chỗ cho cô trở mình.

Lâm Trạch nghe vậy thì chạy ra ghế sofa ở góc phòng ngủ. Thân hình cao lớn của anh co quắp lại, trông rất đáng thương.

Hứa Nghiên lạnh lùng nhìn anh vài lần với. đến nửa đêm dậy đi vệ sinh, cô không nhịn được nữa đành đạp anh một cái, bảo anh lên giường nằm.

Cơn cảm cúm này của cô kéo dài dai dẳng hơn mười ngày. Lâm Trạch ngoại trừ đến nhà Tống thăm Hy Á một lần, còn lại không đi đâu cả.

Anh cũng không cần đi làm, cứ ở nhà chăm sóc cô dưỡng bệnh.

Đến khi bệnh của Hứa Nghiên gần như khỏi hẳn, cũng là lúc cô phải trở lại trường học nhập học.

Lâm Trạch đi cùng cô.

Hứa Nghiên hỏi anh: “Anh không phải đi đấu nữa hả? Anh chính thức trở người thất nghiệp rồi sao? Vậy sau này anh tính làm gì?”

Hợp đồng giữa Lâm Trạch với câu lạc bộ Bắc Thành đã hết hạn, hiện tại anh chưa có ý định gia hạn.

Lâm Trạch: “Anh mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một thời gian. Bây giờ anh chỉ muốn ở bên em thôi, em thấy anh phiền hả?”

Đương nhiên Hứa Nghiên không thấy phiền mà thấy hơi bất an. Từ trước đến nay họ luôn yêu xa, giờ tự nhiên dính nhau như sam khiến cô có cảm giác như đang nằm mơ.

Hơn nữa, việc anh cứ “không làm việc đàng hoàng” mà đi cùng cô như thế này càng khiến cô lo lắng: “Anh không định quay về Bắc Mỹ đấy chứ? Trước khi đi thì tranh thủ ân ái với em lần cuối?”

Trước kia khi trò chuyện, họ từng nhắc đến kế hoạch tương lai. Ngoài việc thi đấu, Lâm Trạch còn muốn hoàn thành nốt việc học bị gián đoạn.

Lúc đó Hứa Nghiên đã âm thầm lo lắng, không biết liệu anh có quay về Canada không. Dù sao đó là nơi anh quen thuộc nhất, là quê hương nơi anh dù chơi bóng hay học tập đều như cá gặp nước.

“Không đâu,” Lâm Trạch trả lời, “Anh không đi.”

Hứa Nghiên chỉ có thể chọn tin tưởng anh. Thật lòng mà nói, cô không dám đào sâu vấn đề này với Lâm Trạch, muốn chờ anh tự đưa ra quyết định rồi nói cho cô biết là được.

Cô như một con đà điểu vùi đầu vào cát, giả vờ như không thấy bất kỳ nguy hiểm nào đang rình rập. Trong thâm tâm, cô cảm thấy đây chính là một quả bom nổ chậm.

Lâm Trạch đưa cô đến Thượng Hải nhập học. Trong lúc anh đi làm thủ tục ký gửi hành lý, Hứa Nghiên đứng bên cạnh nghịch điện thoại, lướt hot search thì đột nhiên thấy drama của chính bản thân mình.

Trên hot search là một loạt ảnh do paparazzi tung ra. Trong ảnh, Lâm Trạch bước ra từ Làng Olympic, bế Hứa Nghiên lên vali đẩy đi, sau đó cả hai nắm tay nhau lên xe. Trông họ vô cùng thân mật, không có cách nào để phủ nhận mối quan hệ này.

Một số fan của Lâm Trạch sau khi thấy ảnh tay trong tay đã lục lại máy ảnh của mình và tìm thấy những bức ảnh chụp được trước đó khi xem thi đấu khúc côn cầu. Người ngồi bên cạnh anh chính là Hứa Nghiên. Tuy chỉ là vô tình lọt vào khung hình nhưng ở khoảng cách gần như vậy, họ vẫn chụp được một nửa khuôn mặt Hứa Nghiên rất rõ ràng.

Một số khán giả khác lại nhớ ra, hồi năm kia khi đi xem ghi hình chương trình”Siêu Tân Binh”, Lâm Trạch đã nhặt một quả bóng khúc côn cầu ném cho một khán giả nữ, hình như cũng chính là cô gái này.

Lúc này, cuối cùng có người nhận ra, đây hình như chính là cô bạn gái cũ Tiểu Nghiên mà Lộ Anh Kỳ vẫn luôn nhung nhớ.

Mặc dù trong giới giải trí, việc người yêu hiện tại là người yêu cũ của ai đó không phải là chuyện hiếm. Nhưng Hứa Nghiên chỉ là một người bình thường, thế mà lại có thể lần lượt hẹn hò với với hai ngôi sao ở hai giới khác nhau, khiến đông đảo cư dân mạng đều cảm thấy sốc cực kỳ.

Cư dân mạng bình luận rôm rả: “Ai có phương thức liên lạc của chị gái này không, làm ơn bảo chị ấy xuất bản bí kíp yêu đương đi?”

Tin tức giải trí này nổ ra đúng vào mùa khai giảng. Hứa Nghiên dùng ngón chân cũng đoán được là sau khi đến trường, cô sẽ bị bạn bè trêu chọc thế nào.

Lâm Trạch: “Anh đi học cùng em nhé?”

Hứa Nghiên: “Anh sợ em bị bao vây chưa đủ hay sao?”

Lâm Trạch nhún vai: “Hứa Nghiên, nếu không muốn đi học thì đừng đi nữa.”

Không được. Cô còn phải giành học bổng nữa mà.

Hứa Nghiên đá văng “hòn đá cản đường” trên con đường trở thành sinh viên xuất sắc của mình, nói với Lâm Trạch rằng anh đã đưa cô đến Thượng Hải rồi thì hãy quay về Bắc Thành đi, đừng gây rắc rối cho cô nữa.

Lâm Trạch vẫn lì lợm ở lại nhà cô, thề thốt đảm bảo sẽ không gây phiền phức.

Anh nói câu này khi vừa tắm xong, tóc còn ẩm ướt, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngang eo.

Hứa Nghiên bị sắc đẹp làm cho mờ mắt, chỉ chăm chăm vào cơ bụng tám múi của anh, hồ đồ đồng ý cho anh ở lại.

Nhưng anh hoàn toàn không ngoan ngoãn như lời anh hứa.

Ngồi ở nhà chưa được hai ngày, anh đã chạy đến trường đưa cơm trưa cho cô, rồi đến tối lại tới đón cô tan học về nhà.

Anh lái chiếc xe nhỏ của cô vòng vòng tìm chỗ đậu xe. Có người chụp ảnh lại rồi đăng lên mạng. Hứa Nghiên còn chưa thấy người đâu thì đã được bạn cùng lớp gửi video đến.

Đám sinh viên đang chuẩn bị đi thực tập, hiếm khi được tụ tập cùng nhau để tập duyệt cho vở kịch. Họ nhao nhao đòi gặp “anh rể”, muốn được đi ăn cùng vận động viên Olympic.

Hứa Nghiên nói không lại họ, đành phải tự ý nhận lời thay Lâm Trạch. Đọc Full Tại Truyenfull.vison

Không ngờ khi nói chuyện này với Lâm Trạch, anh lại vui vẻ nhận lời, trông còn rất hào hứng muốn hòa mình với nhóm sinh viên này.

Cả nhóm kéo nhau đến một quán xiên nướng lẩu phía sau trường. Lâm Trạch chưa từng ăn ở những quán kiểu này. Chính xác hơn là anh còn chưa từng thấy bao giờ. Anh đi theo sau Hứa Nghiên, tò mò gắp đủ loại xiên nhỏ vào khay.

Một người trước đây hầu như không ăn bất kỳ đồ ăn gì bên ngoài, giờ lại ngồi xổm trên chiếc ghế đẩu thấp, ăn những xiên thịt đã được tẩm mềm một cách ngon lành.

Hứa Nghiên liếc nhìn anh, thấy anh vừa đáng yêu vừa đáng thương, liền pha mấy loại nước chấm khác nhau cho anh thử.

Không chỉ Hứa Nghiên mà tất cả nam nữ trên bàn đều nhìn anh. Có người chỉ nhìn thoáng cái rồi thôi, có người thì nhìn anh chằm chằm như đang du idol, còn giả vờ vô tình chụp lén anh.

Lâm Trạch nhận ra, anh nhìn về hướng ống kính rồi ghé sát tai Hứa Nghiên, cố ý chọc cô ghen: “Có người đang chụp anh kìa. Có phải cô ấy thích anh rồi không?”

Hứa Nghiên thậm chí còn không thèm nhìn xem ai chụp ảnh anh, châm chọc: “Bớt ảo tưởng đi. Có khi người ta muốn chụp ảnh anh để bán đi kiếm tiền đấy.”

Lâm Trạch lại nhìn cô gái chụp ảnh kia. Cô gái nghĩ anh sẽ giận, nào ngờ lại thấy anh đặt tay lên đầu Hứa Nghiên tạo dáng hình chữ “A” như thể Hứa Nghiên mọc ra hai cái tai thỏ vậy.

Cô gái chụp ảnh che miệng cười thầm, chụp lại khoảnh khắc đó rồi gửi cho Hứa Nghiên. Sau đó cô ấy úp điện thoại xuống bàn, không chụp nữa.

Lâm Trạch và Hứa Nghiên không nói gì nhiều, chủ yếu ngồi nghe đám sinh viên tán gẫu. Đến tận nửa đêm, mọi người còn định rủ nhau đi bar nhảy nhót. Hứa Nghiên bèn kéo Lâm Trạch chào tạm biệt.

Lâm Trạch trông có vẻ chưa đã: “Sao em không đi cùng họ?”

Hứa Nghiên lắc đầu: “Em già rồi, nhảy không nổi.”

Lâm Trạch giơ tay bóp gáy cho cô, hơi dùng sức kéo cô đến trước mặt mình. Anh cúi đầu nhìn cô, hạ giọng trêu chọc: “Già đâu, tối qua còn nhảy trên người anh hăng lắm cơ mà.”

Hứa Nghiên đấm vào ngực anh một cái.

Lâm Trạch “khụ” một tiếng, bỗng nhiên hất cằm lên, ánh mắt chỉ về phía một nam sinh đứng  cuối nhóm người cách đó không xa: “Kia là thằng nhóc muốn so tài với anh, để em thử rồi chọn lại đấy à?”

Hứa Nghiên quay đầu lại nhìn, đúng là cậu ta thật. Cô tò mò: “Sao anh biết?”

Lúc ăn cơm cô không trò chuyện với cậu ta, cũng không có hiểu lầm gì đáng ngại. Sao Lâm Trạch lại nhìn ra được chứ.

Lâm Trạch hừ lạnh một cách kiêu ngạo rồi bước về phía đó.

Hứa Nghiên không biết anh định làm gì, vội vàng ôm chặt eo anh: “Thằng nhóc đó tốt lắm, sau khi em từ chối thì cậu ta cũng không làm phiền em nữa. Anh đừng có gây chuyện linh tinh đấy!”

Lâm Trạch dừng lại, cau mày: “Em đang bảo vệ cậu ta đấy à?”

Hứa Nghiên: “Em đang bảo vệ anh mà!”

Lâm Trạch: “Em nghĩ cậu ta giỏi hơn anh hay sao?”

Hứa Nghiên: “Nói linh tinh gì vậy. Anh định làm gì? Em đã nói là cậu ta hết ý với em rồi mà.”

Lâm Trạch: “Cậu ta hết ý với em rồi á? Vậy sao anh lại nhìn ra được? Hứa Nghiên, em đừng ngây thơ quá.”

Hứa Nghiên im lặng suy nghĩ về vấn đề anh nói. Nhưng thấy anh lại đi thêm vài bước về phía đó, cô vội kéo anh lại: “Anh đừng qua đó! Đừng manh động! Lỡ người ta báo công an thì sao?”

Lâm Trạch cười không nhịn được, nghiêm mặt hỏi: “Báo công an? Vì chuyện gì? Anh chỉ muốn đi vệ sinh thôi mà, sao cậu ta phải báo công an?”

“Hả?” Hứa Nghiên ngớ người. Nhìn lại thì đúng là phía trước có nhà vệ sinh thật.

Anh cố ý! Cố ý trêu cô!

Đến khi Lâm Trạch đi vệ sinh xong ra ngoài, thấy vẻ mặt khó chịu của Hứa Nghiên, anh cười đi đến bóp má cô.

Hứa Nghiên tránh né một cách ghét bỏ: “Tay anh bẩn! Đừng chạm vào em!”

Tay Lâm Trạch còn hơi ướt và lạnh: “Anh rửa tay rồi mà.”

Hứa Nghiên: “Thì vẫn bẩn.”

Lâm Trạch: “Thế à? Nhưng tối qua em đâu có nói vậy với nó đâu.”

Hứa Nghiên nhận ra da mặt Lâm Trạch ngày càng dày. Anh còn dám nói những lời như vậy giữa ban ngày ban mặt ư.

Ôi, trời đã tối đen rồi.

Nhưng thế cũng không được!

Cô cảnh cáo Lâm Trạch: “Đừng làm những chuyện không đứng đắn ở một nơi thiêng liêng như trường học!”

Chỉ vài phút sau khi cô nói câu đó, khi đi ngang qua bồn hoa phía sau tòa nhà giảng đường, họ nghe thấy những âm thanh rất kỳ lạ.

Hứa Nghiên: …

Lâm Trạch ôm lấy cô, ghé vào tai cô nói nhỏ: “Sao mọi người lại làm những chuyện không đứng đắn ở một nơi thiêng liêng như thế này nhỉ?”

Hứa Nghiên loạn như cào cào, đẩy anh đi thật nhanh khỏi cái nơi thị phi này.

Cô chạy rất nhanh, về đến xe vẫn còn thở hổn hển.

Lâm Trạch khởi động xe, quay đầu nhìn cô: “Người làm chuyện xấu đâu phải là chúng ta, em chột dạ gì chứ?”

Hứa Nghiên vẫn còn thay người ta biện hộ: “Họ chỉ hôn nhau hơi mãnh liệt thôi.”

Lâm Trạch đạp ga lái đi, không quan tâm người khác làm gì: “Ồ.”

Hứa Nghiên không hiểu tại sao lại cảm thấy ủ rũ, như thể vùng đất thuần khiết của mình đã bị người khác làm ô uế.

Cơn giận của cô lan sang Lâm Trạch. Cô thông báo với anh bằng một giọng điệu không thể thương lượng: “Anh đừng đến trường nữa.”

Đến đèn đỏ, Lâm Trạch dừng xe, lục ngăn kéo lấy ra một viên kẹo dẻo bổ sung sắt cho cô: “Nè.”

Hứa Nghiên nhận lấy. Đây là loại kẹo cô rất thích ăn khi đến kỳ kinh nguyệt. Tính ngày thì cũng sắp đến rồi… Khoan đã, đang nói chuyện nghiêm túc mà, anh làm vậy là có ý gì!

Hứa Nghiên nheo mắt: “Lâm Trạch, em thấy anh bây giờ ngày càng vô pháp vô thiên rồi đấy.”

Lâm Trạch cười: “Thế á?”

Hứa Nghiên quyết định ra oai để củng cố địa vị trong gia đình: “Tháng này anh không được ngủ trên giường nữa, ngủ ở sofa dưới tầng đi.”

Lâm Trạch co được duỗi được: “Lỗi anh, anh sai rồi, anh xin lỗi.”

Ngay lúc hai người đang quấn quýt nồng nàn, khó mà chia lìa, bố Hứa gọi điện bảo cô về nhà một chuyến: “Mẹ con phải làm một ca tiểu phẫu, bố hơi lo.”

Từ trước đến nay toàn là mẹ cô phẫu thuật cho người khác. Nghe tin mẹ phải lên bàn mổ, Hứa Nghiên giật mình, vội vã về nhà ngay trong đêm.

Lâm Trạch lái xe, hai người đi thẳng đến bệnh viện.

Mẹ Hứa bị ung thư tuyến giáp, phải cắt bỏ toàn bộ tuyến giáp. Mặc dù với vai trò là bác sĩ, bà vẫn luôn giải thích với chồng và con gái rằng đây là loại ung thư nhẹ nhất, tỷ lệ sống trên 5 năm là rất cao, cắt bỏ xong sẽ không có vấn đề gì lớn.

Nhưng Hứa Văn Tiêu và Hứa Nghiên vẫn nắm tay nhau ngồi khóc trong phòng bệnh.

Mẹ Hứa cạn lời.

Bà chỉ vào Lâm Trạch, nhắc nhở hai bố con: “Để Lâm Trạch chê cười rồi kìa.”

Hứa Văn Tiêu: “Vậy thì bảo cậu ta đi đi!”

Lâm Trạch: …

Ca phẫu thuật không quá phức tạp, chỉ vài ngày là có thể xuất viện.Mẹ Hứa không muốn làm chậm trễ việc học của con gái, bảo cô nhanh chóng quay lại trường.

Nhưng Hứa Nghiên không thể quay về được nữa.

Ba Đóa nói, tòa nhà của họ vừa phát hiện một F1, bị phong tỏa bảy ngày.

Bảy ngày phong tỏa còn chưa kết thúc thì lại có tin tức mới.

Toàn bộ thành phố Thượng Hải đã bị phong tỏa.

— — —

Hết chương 46
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...