Hãy Hôn Anh Đi - Tiểu Bố Thích Ăn Bánh Trứng

Chương 45: Thật tuyệt



Chuyển ngữ: @motquadao


Hứa Nghiên đã đón Tết Nguyên Đán một mình ở Áo Viên. Đây là cái Tết cô quạnh nhất mà cô từng trải qua. Có những đêm đột nhiên không sao ngủ được, trong căn nhà trống vắng khiến cô sợ đến mức chỉ có thể đọc tiểu thuyết hoặc xem phim truyền hình suốt đêm cho đến khi mí mắt không thể mở nổi nữa rồi mới mơ màng thiếp đi.

Bố Hứa gọi video cho con gái mà đau lòng không thôi, trách cô hai năm liền không về nhà ăn Tết, còn bảo nếu cô thực sự muốn đến Bắc Thành, bố mẹ cũng có thể đi theo cô.

Hứa Nghiên nào muốn ba mẹ vất vả theo mình, cô lấy cớ thoái thác: “Con đâu có nhiều vé vào sân đến thế, bố mẹ đến cũng không vào sân xem thi đấu được, lại còn mệt thêm!”

Quan trọng hơn là, dịch bệnh có thể bùng phát bất cứ lúc nào trong mùa đông, cô không muốn bố mẹ mạo hiểm.

Cô thì khác. Cô cuối cùng cũng đợi được đến lúc mở cửa thi đấu công khai, mà lại còn là sự kiện thể thao đỉnh cao nhất. Cô muốn tận mắt chứng kiến người đàn ông mà mình đã chờ đợi một năm rưỡi này, xem anh tỏa sáng ra sao.

Thi đấu ở bảng tử thần nên kết quả chẳng mấy bất ngờ.

Đội tuyển Trung Quốc thua đội tuyển Mỹ 0:8, thua đội tuyển Đức 2:3, thua đội tuyển Canada 0:5. Ba trận vòng bảng, toàn thua.

Đến vòng loại trực tiếp, đội tuyển Trung Quốc lại phải đối đầu với đội tuyển Canada đang đứng hạng một thế giới, cuối cùng kết thúc hành trình Thế vận hội mùa đông với tỷ số 2:7.

Hứa Nghiên không bỏ sót trận nào, trận nào cũng hét đến khàn cả giọng.

Dù là khán giả tại sân hay dư luận trên mạng đều tỏ ra vô cùng khoan dung với màn trình diễn của đội tuyển khúc côn cầu nam tại Thế vận hội Mùa đông lần này.

Những dự đoán và lời chúc của khán giả trước giải đấu đã được họ hoàn thành, thậm chí là hoàn thành vượt mức.

“Không thua quá 8 bàn mỗi trận, đạt!”

“Tốt nhất là ghi được một hai bàn, đạt luôn!”

Hứa Nghiên chợt nhớ đến một câu mà Lâm Trạch từng nói với mình từ rất lâu trước đây. Anh nói một quốc gia hùng mạnh không nhất thiết phải dựa vào huy chương vàng để chứng minh.

Hứa Nghiên vẫn còn nhớ đến cuộc thi điền kinh mà mình từng xem hồi bé. Có vận động viên vì chấn thương mà không thể hoàn thành đường đua, ánh mắt khi ấy tràn đầy sự mất mát. Lại có vận động viên từng được tung hô lên trời xanh, cuối cùng lại bị dìm xuống đáy, bị chửi mắng khắp nơi.

Giành được huy chương vàng là một điều khích lệ tinh thần, cũng là một điều rất đáng tự hào.

Nhưng thái độ khi đối mặt với thất bại có lẽ mới là thứ phản ánh rõ nhất tinh thần thể thao và phẩm chất của một dân tộc.

Hứa Nghiên cảm thấy thật may mắn khi Lâm Trạch được thi đấu vào thời điểm đất nước đã mạnh mẽ hơn, lòng tự tôn dân tộc cũng cao hơn nhiều. Anh đã gặp được những khán giả bao dung hơn bao giờ hết.

Và cô cũng rất sẵn lòng trở thành bờ vai để anh dựa vào mỗi khi thất vọng.

Thế nhưng Lâm Trạch mạnh mẽ hơn cô tưởng rất nhiều.

Cô đón anh “tan ca” ở Làng Olympic. Lâm Trạch đẩy hành lý, chạy về phía cô, bế bổng cô lên và tung một cái, nghe thấy tiếng cười khúc khích và tiếng thét của cô thì mới đặt cô xuống, để cô ngồi lên chiếc vali to tướng của mình, dùng vali làm xe ngựa đẩy cô đi.

Hứa Nghiên ngẩng đầu hỏi: “Lâm Trạch, đội đứng bét bảng, anh có buồn không?”

Lâm Trạch đáp: “Anh ổn. Chẳng phải trước khi thi đấu đã biết là đứng bét bảng rồi sao, anh đã chuẩn bị tâm lý rồi.”

Anh còn nói: “Khi em đã đứng ở dưới đáy vực rồi thì con đường phía trước chắc chắn chỉ có hướng lên, chỉ là leo lên sẽ mệt mỏi hơn một chút thôi.”

Hứa Nghiên vỗ tay trước ngực: “Lâm Trạch nhà chúng ta là một triết học gia đấy!”

Lâm Trạch cười, cúi đầu nhìn cô: “Không, bây giờ anh chỉ muốn làm “Nghiên học gia” thôi.”

Anh muốn nghiên cứu thật kỹ xem Hứa Nghiên sau quãng thời gian xa cách này có khác biệt gì so với trước khi anh đi không.

Cô gầy đi.

Đó là cảm nhận trực quan nhất của anh.

Từ lúc về đến căn hộ ở Áo Viên, vừa cởi áo khoác ra, ánh mắt Lâm Trạch đã dán chặt vào Hứa Nghiên. Anh dùng mắt làm thước, đo lường từng chút thay đổi trên người cô.

Quan sát bằng mắt không đủ chính xác, vẫn cần đến sự trợ giúp của tay.

Lâm Trạch chẳng đợi được đến lúc ngồi uống ngụm nước nói chuyện đàng hoàng, cũng không đợi được đến lúc tắm nước nóng rồi thay một bộ đồ ở nhà thoải mái, thậm chí đến điều chỉnh nhiệt độ sàn đến mức thích hợp cũng không đợi được.

Anh không muốn chờ thêm một giây nào nữa. Anh muốn ôm cô, muốn hôn cô, muốn cho cô biết anh nhớ cô từ trái tim đến thể xác đến nhường nào.

Dù quay lưng lại, Hứa Nghiên vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh như sắp thiêu rụi cả áo len cô đang mặc. Cô vừa treo áo khoác lên giá, đã bị anh ôm chặt từ phía sau, cắn một miếng lên cổ cô.

Hứa Nghiên lo lắng cho tính mạng của mình, nhắc nhở anh: “Đừng cắn vào xoang động mạch cảnh của em! Sẽ chết người đấy!”

Lâm Trạch: “Ừ, sẽ chết người đấy. Anh sắp chết rồi đây.”

Hứa Nghiên chỉ cho phép quan trên đốt lửa chứ không cho phép dân tôi thắp đèn: “Mới đầu năm đầu năm mà anh nói sống chết cái gì, á…”

Cô chưa nói hết câu thì đã không nói nổi nữa rồi.

Lâm Trạch ôm eo cô, bế cô lên đứng trên ghế thay giày. Như vậy anh không cần phải cúi đầu để hôn cô nữa.

Tiếng “chụt chụt chụt” vang lên.

Hứa Nghiên không biết mình phát ra âm thanh đó bằng cách nào, và âm thanh đó thậm chí không chỉ đến từ miệng cô.

Lưng cô dựa vào tường. Hoa văn trên giấy dán tường rõ ràng rất mỏng nhẹ, nhưng cô lại cảm thấy lưng vừa ngứa vừa đau như thể bị cọ trầy cả da.

Cô đẩy Lâm Trạch ra: “Em đau, em bị trầy da rồi, lưng em trầy rồi.”

“Ở đâu? Chỗ này à?” Lâm Trạch vẫn còn quyến luyến, vừa hôn môi cô vừa luồn tay ra sau lưng kiểm tra. Rõ ràng là da thịt mịn màng, chẳng thấy vết xước nào cả.

Tay anh dừng lại dưới xương bả vai, ba ngón tay dùng sức bóp một cái, khóa áo ngực của cô bung ra. Cảm giác trống rỗng bất ngờ ở ngực khiến Hứa Nghiên không kìm được ôm chặt anh hơn.

Cô chợt nhận ra, cô chưa từng thích nghi được với sự chia ly. Chỉ khi thực sự ôm lấy anh, trái tim cô mới rộn ràng, tình yêu của cô mới thực sự sống dậy.

Hứa Nghiên nhéo tai anh: “Vào phòng đi~”

Lâm Trạch “ừm” một tiếng, hai tay ôm lấy đùi cô, “nhổ” cô lên khỏi kệ giày, bế cô trên cao, băng qua phòng khách, hướng thẳng lên tầng trên.

Cô không chịu ngồi yên, còn cúi đầu hôn anh. Đọc Full Tại Truyenfull.vison

Lâm Trạch không nhìn thấy đường, lúc bước lên cầu thang thì bị vấp chân khiến cơ thể lảo đảo, làm Hứa Nghiên sợ tới mức ôm chặt cổ anh, cứ ngỡ rằng mình sẽ bị ngã.

Lâm Trạch cười: “Anh đang ôm em mà, Hứa Nghiên.”

Hứa Nghiên quay đầu nhìn, vẫn còn mấy bậc cầu thang nữa, rồi cúi đầu trách anh: “Vâng, nhưng anh ôm không vững!”

Lâm Trạch vẫn cười: “Thế thì chúng ta sẽ cùng lăn xuống cầu thang như chiếc bánh xoắn, cuộn tròn cuộn tròn lăn lông lốc.”

Hứa Nghiên tưởng tượng ra cảnh đó, thấy hơi buồn cười.

Cô và anh cùng cười. Anh thấy cô cười thì càng cười vui vẻ hơn.

Bầu không khí mờ ám ban nãy đã dịu lại. Họ không cần phải lo lắng về việc không đủ thời gian nữa.

Không có chuyến bay nào sắp cất cánh, cũng không có đồng đội nào hối thúc. Chỉ có hai người họ, có thật nhiều thời gian để cùng nhau tận hưởng những khoảnh khắc gần gũi.

Lâm Trạch đặt cô xuống ở cửa phòng tắm. Một tay anh mở khóa thắt lưng, tay còn lại rút dây thắt lưng ra, hai mắt dán chặt vào Hứa Nghiên: “Em còn nhớ không, Tết năm ngoái anh đã nói muốn em dành cho anh nguyên một ngày.”

Nhịp tim của Hứa Nghiên đã đập loạn xạ.

Cô lùi vào phòng tắm, gót chân chạm vào bề mặt gạch men lạnh lẽo của bồn tắm, không còn đường nào để lùi nữa rồi.

Lâm Trạch ném thắt lưng xuống sàn, bước vào trong đóng cửa lại: “Anh không đùa đâu Hứa Nghiên, anh muốn làm cùng em nguyên một ngày.”

*

Nếu không phải vì Hứa Nghiên đói đến mức hạ đường huyết, đầu óc quay cuồng nằm bẹp trên gối không nhúc nhích, thì có lẽ Lâm Trạch thật sự sẽ quấn lấy cô cả ngày không dứt.

Họ về đến nhà khi mặt trời còn đứng bóng, vậy mà giờ đã là đêm khuya trăng sao đầy trời.

Lâm Trạch xuống giường, lấy đại một chiếc áo phông trong tủ mặc vào, quỳ xuống bên giường hôn nhẹ lên bàn tay cô đang đặt trên chăn: “Anh đi nấu cơm nhé.”

Hứa Nghiên giơ tay lên, “bốp” một tiếng đánh vào mặt anh: “Ngồi dậy!”

Lâm Trạch bị đánh cũng không giận, kéo chăn cho cô rồi xuống bếp nấu cơm.

Hứa Nghiên không biết mình đã ngủ hay là ngất đi, khi tỉnh lại thì đã ngửi thấy mùi cơm canh thơm lừng.

Cô lần theo mùi hương xuống nhà. Trên bàn ăn bày đầy ắp đĩa lớn đĩa nhỏ.

Hứa Nghiên tròn mắt kinh ngạc: “Anh làm mất bao lâu vậy? Sao nhiều thế này?”

Lâm Trạch chỉ vào cháo trong chiếc nồi đất: “Cái này là anh nấu, thịt nướng là anh làm, còn lại đều là đồ ăn ngoài hết.”

Hứa Nghiên mới “à” lên. Bảo sao cô cứ thấy anh đột nhiên như đi học trường đầu bếp về vậy.

Họ ngồi đối diện nhau. Hứa Nghiên quá đói, uống vài ngụm cháo, ăn hai miếng thịt, rồi cắn một miếng bánh lớn. Món ăn làm cô hoa cả mắt, tay không theo kịp miệng.

Ngược lại Lâm Trạch ăn rất thong thả, gắp một miếng thịt cũng nhai rất lâu, ánh mắt không rời khỏi Hứa Nghiên.

Hứa Nghiên vừa ngẩng đầu lên, không hề giữ kẽ mà nấc một cái.

Lâm Trạch bật cười.

Hứa Nghiên tự mãn hỏi anh: “Sao anh không ăn cơm. Dẫu là em sắc nước hương trời thật đấy, nhưng nhìn em thì không thể no bụng được đâu!”

“Ừm.” Lâm Trạch ngoan ngoãn cúi đầu ăn vài miếng, rồi lại nhìn cô.

Hứa Nghiên bị nhìn đến mức mặt nóng bừng, tim nóng ran. Cô bền vòng qua bàn, ngồi xuống bên cạnh anh, tựa đầu vào tay anh, vừa ăn vừa ngước lên nhìn anh cười.

Nụ cười ngọt lịm.

Lâm Trạch giơ một tay lên, ôm lấy vai cô, ăn bằng một tay. Sau đó anh dứt khoát không ăn nữa, chuyển sang đút cho cô. Mắt cô nhìn món nào, anh sẽ gắp món đó đưa đến miệng cô.

Hứa Nghiên hỏi: “Anh không đói hả?”

Lâm Trạch gật đầu: “Không đói lắm.”

Hứa Nghiên giơ ngón cái lên khen ngợi: “Thể lực anh tốt ghê!”

Lâm Trạch cười: “Em cũng biết à? Ăn xong anh diễn tập cho em xem nhé.”

Hứa Nghiên nuốt miếng bánh bao xá xíu xuống, l**m nước sốt còn vương bên khóe miệng: “Em biết! Nhưng em mệt rồi!”

Lâm Trạch: “Em không cần cử động, cứ nằm im đó là được, không mệt đâu.”

Anh chỉ nói mấy câu thôi, mà Hứa Nghiên đã thấy chân mình mỏi nhừ. Cô im lặng, cắm đầu ăn cơm.

Nhìn cô như thế, Lâm Trạch có phần tủi thân. Anh nằm bò lên bàn, nghiêng đầu nhìn cô: “Em thật sự không muốn hả? Vậy thì không làm. Sao lại giận dỗi thế.”

Hứa Nghiên liếc anh một cái. Có lẽ vì xa nhau quá lâu, tâm tư cô trở nên nhạy cảm và khó chiều. Cô thích anh làm chuyện thân mật với mình, nhưng lại không thích cảm giác như thể anh chỉ muốn thân mật x*c th*t với cô.

Cô chưa kịp nói ra, nhưng dường như Lâm Trạch đã hiểu được hết. Anh ghé sát lại gần, hôn lên má cô, hôn lên tai cô: “Anh nhớ em nhưng không biết phải diễn đạt thế nào, Hứa Nghiên. Ngoài việc dâng hiến cả bản thân mình cho em, anh không biết làm sao để em cảm nhận được nỗi nhớ của anh. Em dạy anh nhé, đừng giận anh mà, Hứa Nghiên.”

Anh như một chú cún to xác vừa hôn vừa cắn, lời nói thì khúm núm khép nép khiến lửa giận trong lòng cô chưa kịp bùng lên đã bị dập tắt

Hứa Nghiên “hừ” một tiếng, đẩy đầu anh ra: “Anh ăn cơm tử tế đi!”

“Được.” Anh ngồi thẳng dậy, bắt đầu ăn cơm một cách nghiêm túc. Ăn được một lúc, anh lại đặt một tay lên vai cô.

Hứa Nghiên vô thức tựa sát vào anh.

Tựa như hai viên kẹo dẻo, như hai viên đất nặn, không chú ý một chút là sẽ dính chặt vào nhau, không thể gỡ ra được.

Vì lúc ăn cơm Hứa Nghiên đã giận dỗi một chút nên sau khi ăn xong, Lâm Trạch không vội kéo cô về phòng. Hai người ngồi trên thảm trong phòng khách chơi trò chơi.

Họ chơi Cờ Tỷ Phú phiên bản thời nhà Minh. Đầu tiên phải dựng các miếng bìa thành những ngôi nhà nhỏ, ghép thành một mô hình 3D.

Nào là tiền xu, tiền giấy và vàng thỏi. Hứa Nghiên vừa chơi vừa phổ cập kiến thức lịch sử cho Lâm Trạch, còn phải dạy anh cách kết hợp các thẻ kỹ năng. Nhìn Lâm Trạch nghe chăm chú, trong lòng cô lại thấy đầy tự hào.

Sau đó, cô bị Lâm Trạch thắng sạch. Bắt đầu là một tiểu thư vương phủ, kết cục lại đi ăn xin ngoài phố.

Lâm Trạch: “Là như thế này hả? Anh chơi đúng chưa?”

Hứa Nghiên giật lấy giấy tờ nhà đất trong tay anh ném sang một bên rồi nhào về phía anh, hung dữ dọa nạt: “Không đúng! Không đúng! Anh gian lận!”

Lâm Trạch vô tội hỏi: “Anh gian lận chỗ nào?”

Hứa Nghiên: “Đầu óc anh gian lận! Thông minh quá mức! Không hợp lẽ thường!”

Cô cưỡi lên hông anh, ấn hai tay anh xuống thảm, bắt anh nằm ngửa trên mặt đất: “Em là quận chúa, lời em nói là luật. Em sẽ bán anh đi, đày ra biên cương!”

Lâm Trạch: “Không được.”

Hứa Nghiên: “Anh không được cãi! Nghe lệnh của em!”

Lâm Trạch vẫn kiên quyết: “Không được. Em có thể bắt anh làm thị vệ, nhưng không thể đày anh ra biên cương.”

Anh ngửa mặt lên, vẻ mặt nghiêm túc không hề đùa: “Vì anh không muốn xa em thêm một ngày nào nữa.”

— — —

Hết chương 45
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...